Cây Gậy Khất Thực Của Lão Bạt

Chương 102

Dãy núi Hằng Thiên trùng điệp xanh ngát, nhìn qua thì bên trong có ít nhất bốn đến năm ngàn ngọn núi. Muốn vượt qua dãy núi này chỉ có thể dựa vào đôi chân để leo. Trong núi, dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng chỉ có thể bay được một đoạn ngắn khi ngự kiếm. Tại nơi này, linh khí tiêu hao rất nhanh và khó có thể bổ sung lại.

 

Vùng ngoại vi của dãy núi Hằng Thiên còn dễ dàng, địa thế khá bằng phẳng, nhưng khi tiến sâu vào vài chục dặm, địa hình trở nên hiểm trở hơn. Địa hình như vậy, trừ phi là thợ săn núi giàu kinh nghiệm địa phương hoặc là tu sĩ có tu vi cực cao mới có thể vượt qua, đối với người thường và tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ thì đây chính là một thử thách.

 

Thử thách mà Ôn Hành (Wēn Héng) phải đối mặt còn lớn hơn, vì hắn cần phải thay đổi phong thủy của toàn bộ dãy núi, biến trận Đoạn Linh (Duàn Líng) thành trận Tụ Linh (Jù Líng). Ừm... nghe qua có vẻ rất khó hoàn thành. Nhưng Ôn Hành có cách nghĩ của riêng mình, hắn tính như thế này — tìm ngọn núi cao nhất trong dãy Hằng Thiên, leo lên thả thần thức ra, sau đó thả ra Đỉnh Thiên Cự Mộc (Dǐng Tiān Jù Mù).

 

Đỉnh Thiên Cự Mộc lớn đến mức khi đó nhìn xem ngọn núi nào cản trở thì trực tiếp san bằng, vừa đơn giản lại vừa thực dụng!

 

Ôn Hành nói kế hoạch của mình cho các đệ tử nghe, các đệ tử đều thấy cách này của sư tôn thật tuyệt vời! Nhưng thực hiện thì hơi khó, Ôn Hành làm sao tìm được ngọn núi đó, với tu vi hiện tại của Ôn Hành, hắn vào trong núi chỉ sợ khó mà ra được.

 

Ôn Hành lại rất bình tĩnh: "Không sao, đến lúc đó mọi người cùng vào núi tìm." Nói thì vậy, nhưng chân của Cẩu Tử (Gǒu Zi) vẫn chưa khỏi nhanh như vậy. Mấy ngày nay, Lý Tư (Lǐ Sī) đã đến thăm hắn vài lần, nhưng Cẩu Tử đều không gặp. Lý Tư, một lão bà hơn bảy mươi tuổi, mỗi lần đều rơi lệ rời đi, khiến Ôn Hành và mọi người nhìn thấy mà cảm thấy khó chịu trong lòng.

 

Thành Hằng Thiên cách bờ biển chỉ vài trăm dặm. Nếu không có trận Đoạn Linh, bọn Ôn Hành ngự kiếm đến bờ biển cũng chỉ mất thời gian bằng vài nén hương. Nhưng dưới trận Đoạn Linh, họ chỉ có thể di chuyển chậm chạp như người phàm. Hơi nước mang từ biển lên gặp dãy núi Hằng Thiên thì bị chặn lại, thành Hằng Thiên trở thành một thành phố nhiều mưa.

 

Nửa tháng sau khi đến thành Hằng Thiên, nơi này xảy ra một trận mưa lớn. Sau cơn mưa, Quốc sư Cổ Nhạc Bang (Gǔ Yuè Bāng) mang đến một tin tức: Đại trưởng công chúa tuổi đã cao, dạo gần đây thời tiết oi bức cộng thêm tâm trạng phiền muộn, bà bị bệnh, và bệnh rất nặng.

 

Nửa tháng sau, Cẩu Tử đã có thể xuống giường. Nghe được tin tức này, hắn ngồi trong sân phủ Quốc sư, nhìn chăm chú vào cái cây trong sân một hồi lâu. Người đến *****ên là Thẩm Nhu (Shěn Róu), Thẩm Nhu dùng hơi nước hạ nhiệt cho Cẩu Tử, Cẩu Tử ủ rũ nói: "Sư tỷ."

 

Thẩm Nhu đáp một tiếng: "Ừ, cơ thể đỡ hơn chưa?" Thẩm Nhu dịu dàng hỏi Cẩu Tử.

 

Cẩu Tử buồn bã: "Giá mà ta là sư tỷ thì tốt biết bao, sư tỷ có thể tha thứ cho bá phụ của mình. Ông ta đã làm những chuyện xấu như thế với sư tỷ mà sư tỷ vẫn tha thứ cho ông ta. Ta thì không thể..."

 

Thẩm Nhu nói: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì, tin ta đi, ta cũng từng trải qua chuyện như vậy. Ta và ngươi không giống nhau. Cha mẹ ta kết hợp chỉ vì toan tính, khi ta rời khỏi Thẩm gia cũng chỉ mong sao có thể sống sót. Ngươi thì khác, nếu ta có thân nhân luôn nhớ đến mình như ngươi, ta sẽ không bao giờ rời xa gia đình. Tất nhiên, ta cũng không muốn khuyên ngươi điều gì, chuyện này tự ngươi cân nhắc, chúng ta nói nhiều cũng không thể thay ngươi đưa ra quyết định."

 

Cẩu Tử ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhu: "Sư tỷ, tại sao lúc đó sư tỷ lại tha thứ cho bá phụ, chỉ vì ông ta nói một lời xin lỗi sao?"

 

Thẩm Nhu im lặng một lúc rồi mới đáp: "Nếu ta nói ta không tha thứ, ngươi có tin không?" Cẩu Tử ngẩn ra: "Nhưng chẳng phải sư tỷ đã...?" Chẳng phải sư tỷ đã cười mà gọi Thẩm Lương (Shěn Liáng) là bá phụ sao? Chẳng phải đã đồng ý sau này nếu rảnh sẽ về thăm Thẩm phủ sao? Chẳng phải đã xóa bỏ ân oán rồi sao?

 

Thẩm Nhu cười: "Sư tôn đã nói với ta rằng, tổn thương thì vẫn là tổn thương, dù sau này có bù đắp hay che đậy thế nào thì vết thương vẫn tồn tại. Thẩm Lương là bá phụ của ta, là thân nhân hiếm hoi trên đời của ta. Từ nhỏ, ta đã lớn lên dưới sự dõi theo của ông ta, ông ấy từng cho ta hơi ấm của cha nhưng cũng đẩy ta vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Bây giờ nhớ lại, tình cảnh lúc ấy vẫn như in, đau thấu tâm can, nghĩ lại cũng cảm thấy đau đớn tột cùng.

 

Ta không tha thứ cho Thẩm Lương, ta chỉ buông bỏ, không muốn sống mãi trong quá khứ. Đối với ta, sư tôn, ngươi, và các sư đệ quan trọng hơn Thẩm Lương rất nhiều. Ta tha thứ cho Thẩm Lương một phần là vì suy nghĩ cho tông môn, có câu rằng oan gia nên giải không nên kết, nếu vì ta mà nảy sinh hiềm khích với Thanh Thành phái (Qīng Chéng Pài) thì lại không hay."

 

Sau khi nhập môn Huyền Thiên Tông, trở thành đại sư tỷ, Thẩm Nhu đã đặt lợi ích của tông môn lên hàng đầu, nàng che chở sư đệ, kính trọng sư tôn, không còn tâm trí nào mà quan tâm đến Thanh Thành phái nữa. Thẩm Lương cảm động cũng được, hối hận cũng vậy, Thẩm Nhu đối với ông ấy chỉ như thế thôi, giờ nghĩ lại, Thẩm Nhu đối với mọi người xung quanh đều rất khách khí.

 

Nếu Thẩm Nhu không nói, Cẩu Tử có lẽ sẽ không nhận ra điều này. Hóa ra sư tỷ của hắn lại có tâm tư sâu sắc đến vậy sao?

 

Thẩm Nhu nói: "Tình huống của ngươi và ta không giống nhau, chuyện này ngươi tự quyết định. Sau này ngươi không hối hận là được." Nói xong, Thẩm Nhu rời đi, để lại Cẩu Tử càng thêm rối rắm. Sư tỷ thật là, chẳng cho hắn một ý kiến tham khảo nào cả. Sư tôn gợi ý hắn nên nói chuyện với Lý Tư, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình thiếu một chút động lực.

 

Tản Thiên (Tán Tiān) cười mỉm trở về. Mấy ngày gần đây lão Tản luôn bận rộn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chẳng ai biết hắn đi đâu. Cẩu Tử (Gǒu Zi) lên tiếng chào: "Tản sư đệ." Tản Thiên cười đáp lại: "Cẩu sư huynh, có việc gì sao?"

 

Cẩu Tử ngập ngừng: "À... ta có việc muốn hỏi ý kiến của ngươi." Tản Thiên vốn rất thấu hiểu lòng người, liền mỉm cười dịu dàng: "Là chuyện liên quan đến muội muội của huynh phải không?" Cẩu Tử gật đầu: "Đúng vậy, ta hiện tại rất phân vân."

 

Tản Thiên cười nói: "Đi đi." Cẩu Tử không ngờ sư đệ lại đưa ra lời khuyên thẳng thắn như vậy, bèn đáp với giọng buồn bực: "Ta tưởng ngươi sẽ nói với ta điều gì cơ." Tản Thiên cười: "Ta có thể nói gì đây, ta chỉ cảm thấy nếu huynh không đi, sau này sẽ hối hận."

 

Cẩu Tử càng thêm u sầu: "Ai cũng nói như vậy..." Thẩm Nhu (Shěn Róu) thì bảo hắn tự mình suy nghĩ sao cho sau này không hối hận, còn Tản Thiên lại trực tiếp nói nếu không đi thì sẽ hối hận.

 

Tản Thiên nói: "Quê hương của ta ở thành Chính Thanh (Zhèng Qīng) phía nam của vùng đất này, gia tộc Tản nhiều đời làm quan. Sau đó, thành Chính Thanh bị Lộc Nguyên Lượng (Lù Yuánliàng) chiếm đóng, hoàng tộc và các đại thần bị tàn sát, chuyện này hẳn là huynh cũng biết rồi. Còn một chuyện nhỏ mà ta luôn canh cánh trong lòng, ta chưa từng nói cho mọi người, hôm nay kể lén cho huynh nghe cũng không sao."

 

Cẩu Tử lắng tai nghe, Tản Thiên kể: "Ngày Lộc Nguyên Lượng tàn sát hoàng tộc diễn ra rất bất ngờ, trước đó mọi người vẫn đang sống rất yên bình, không có gì khác lạ. Khi ấy ta còn là một đứa trẻ, ta rất thích ăn đậu hũ nước đường do mẫu thân làm. Hôm đó, mẫu thân ta như thường lệ chuẩn bị đậu hũ cho ta, ta vội vàng muốn đi gặp Thái tử, nên nghĩ là để khi về ăn sau.

 

Thế rồi... ta không được ăn nữa. Ông nội và cha ta bị Lộc Nguyên Lượng hại chết, mẹ và bà nội cùng tất cả nữ quyến trong nhà đều tuẫn tiết. Sau này ta luôn cảm thấy hối hận, lúc đó tại sao ta không ăn rồi mới đi chứ, mẫu thân đã chuẩn bị sẵn cho ta rồi, chỉ cần đưa vào miệng là xong mà. Tại sao ta lại không ăn nhỉ, bây giờ muốn nhớ lại hương vị món đậu hũ của mẫu thân thì lại chẳng thể nhớ nổi nữa. Nếu lúc ấy ăn thì tốt biết bao."

 

Tản Thiên nói tiếp: "Sư huynh à, trên đời có rất nhiều chuyện, bỏ lỡ rồi thì không thể quay lại." Chẳng hạn như muội muội đang hấp hối của Cẩu Tử, hay như món đậu hũ trong hồi ức của Tản Thiên mà mẫu thân hắn đã từng làm. Một khi đã bỏ lỡ, sẽ chẳng có cơ hội nào để làm lại.

 

Cẩu Tử gật đầu đứng dậy: "Ta hiểu rồi, cảm ơn sư đệ. Lần sau sẽ mời ngươi ăn đậu hũ." Rồi hắn liền chạy mất dạng. Tản Thiên cười dở khóc dở: "Sư huynh còn tưởng ta là trẻ con sao? Ta đã luyện bế cốc rồi mà." Tuy nhiên, nếu Cẩu Tử muốn mời thì Tản Thiên cũng không ngại uống vài bát.

 

Phủ của Đại trưởng công chúa nằm ở phía đông thành Hằng Thiên, trên con đường dài. Sau khi Lý Tư (Lǐ Sī) xuất giá, bà và phò mã sống hòa thuận vui vẻ, sinh được mấy đứa con, các con đều đã trưởng thành và có gia đình riêng. Sau khi Lý Tư đổ bệnh, tất cả con cái của bà đều trở về túc trực bên cạnh, mấy nàng dâu thì dâng trà rót nước, không ngừng chăm sóc bà.

 

Lý Tư với ánh mắt mơ màng nhìn lên trần nhà, bà lờ mờ nghe thấy tiếng khóc. Khóc cái gì chứ, sinh lão bệnh tử là chuyện thường mà, huống chi bà vẫn chưa chết. Lý Tư khép mắt lại, trưởng tử của bà cúi xuống khẽ gọi: "Mẫu thân, mẫu thân, người mệt rồi sao?"

 

Lý Tư mệt mỏi gật đầu: "Ừm... mệt rồi, các con ra ngoài đi." Các con của Lý Tư nhìn nhau, giờ mà đi ra, nhỡ đâu... Lý Tư tuy đã ngã bệnh, nhưng uy nghi của Đại trưởng công chúa vẫn còn, bà lại nói thêm một câu: "Ra ngoài."

 

Mấy người con đành phải lần lượt rời khỏi phòng của Lý Tư, trong phòng trở nên yên tĩnh. Bỗng nhiên, Lý Tư nghe thấy có tiếng bước chân bên cạnh, hình như có ai đó dừng lại trước giường bà, Lý Tư mở mắt, hai hàng nước mắt liền tuôn rơi: "Phụ hoàng..."

 

Lý Tư khó nhọc muốn ngồi dậy, Cẩu Tử bước lên đỡ lấy Lý Tư: "Là con, không phải phụ hoàng." Lý Tư ngạc nhiên nhìn Cẩu Tử đầy nghi hoặc: "Huynh trưởng?"

 

Các nàng dâu đứng bên ngoài tẩm cung của Đại trưởng công chúa thoáng nghe thấy bên trong vang lên tiếng khóc lẫn tiếng cười, họ thò đầu vào nhìn trộm, chỉ thấy trong căn phòng mờ tối, Đại trưởng công chúa đang vô cùng phấn chấn, mở ra chiếc rương bảo bối đặt trong phòng. Bà và một thanh niên tuấn tú đang cười nói vui vẻ, dáng vẻ hấp hối lúc trước hoàn toàn biến mất.

 

Các nàng dâu kinh ngạc, muốn nói gì đó, nhưng các phu quân của họ lại kéo họ lại: "Đừng vào, đừng quấy rầy mẫu thân."

 

Trong chiếc rương bảo bối của Lý Tư có rất nhiều bộ quần áo và đồ chơi trẻ con đã từng dùng qua, bà lần lượt chỉ cho Cẩu Tử xem: "Đây là món đồ chơi mà phụ thân con đã chuẩn bị cho con, nghe mẫu thân nói khi còn bé hễ nghe tiếng của món đồ này, con liền quay đầu nhìn."

 

"Đây là bộ quần áo mà mẫu thân đích thân làm cho con, bà nói nếu có một ngày tìm được con, nhất định phải để con thử xem có vừa không..."

 

Cẩu Tử ở lại trong phủ của Đại trưởng công chúa suốt nửa ngày, khi trở về phủ Quốc sư, trong tay hắn ôm một chiếc rương lớn. Hắn đã thay một bộ y phục, vừa vặn với thân hình, mặc vào trông vô cùng oai phong. Ôn Hành và mọi người nhìn thấy cũng không nói gì, Cẩu Tử cũng chẳng nói gì, hắn cẩn thận cất chiếc rương vào chỗ an toàn.

 

Chẳng bao lâu sau, tiếng chuông tang vang lên khắp thành Hằng Thiên, Đại trưởng công chúa đã qua đời. Nghe thấy tiếng chuông tang, Cẩu Tử ngẩn người, biểu cảm trở nên mờ mịt, trong sự mờ mịt ấy còn mang theo chút hụt hẫng. Hắn sờ sờ bộ y phục trên người, cuối cùng khẽ cười, nhưng khóe mắt đã đỏ hoe.

 

Những ngày gần đây, tâm trạng Cẩu Tử rất tồi tệ, hắn ủ rũ và buồn bực, không muốn nói chuyện với bất kỳ ai. Một ngày nọ, Ôn Hành đến tìm hắn, nhưng lại bị hắn quát mắng đuổi đi. Sau đó, cũng không còn ai đến tìm hắn gây phiền phức nữa.

 

Đại trưởng công chúa được chôn cất trong hoàng lăng phía nam thành Hằng Thiên, nơi đây là nơi an nghỉ của các đời đế vương nhà họ Lý. Nếu không có gì thay đổi, lẽ ra Cẩu Tử cũng nên nằm lại trong hoàng lăng này.

 

Sau khi Đại trưởng công chúa được an táng, Cẩu Tử đã đến hoàng lăng một chuyến. Hắn nhìn thấy lăng mộ của phụ thân và mẫu thân mình, ngay bên cạnh lăng mộ của Lý Tư. Hắn cũng nhìn thấy lăng mộ của đứa em trai mà hắn chưa từng gặp mặt.

 

Cẩu Tử mở rượu ra, kính một ly cho những người thân đã khuất của mình. Người thân của hắn đã đến quá muộn, hắn chẳng có thời gian để cùng họ hàn huyên, những người có cùng dòng máu chảy trong huyết quản với hắn giờ đều không còn nữa. Đây là lần *****ên Cẩu Tử cảm nhận được sự tàn nhẫn của thời gian.

 

Cẩu Tử đã ngồi trước lăng mộ trong hoàng lăng suốt cả đêm. Hắn ngồi trước mộ của cha mẹ, tay cầm bình rượu, uống liên tục, rồi thì thào kể rất nhiều điều, kể về những ấm ức của hắn khi đi ăn xin, kể về những chuyện đã xảy ra sau khi hắn gặp Ôn Hành. Cuối cùng, hắn nằm lăn ra mộ và ngủ say.

 

Khi Cẩu Tử trở về từ hoàng lăng, hắn vẫn còn hơi men. Ôn Hành và mọi người đã không còn ở phủ Quốc sư nữa. Cẩu Tử sững sờ, vội vã tóm lấy Cổ Nhạc Bang hỏi: "Sư tôn và sư tỷ, sư đệ của ta đâu rồi?"

 

Cổ Nhạc Bang nhìn Cẩu Tử với vẻ khó hiểu: "Hoàng thượng, ngài không biết sao?"

 

Cẩu Tử tức giận đáp: "Hoàng thượng là cái gì chứ! Ta phải biết chuyện gì?" Cổ Nhạc Bang nói: "Hoàng thượng hiện tại, tức cháu trai của ngài, đã chuẩn bị nhường ngôi cho ngài. Lan Quốc vốn dĩ nên là của ngài, từ trước đến nay hoàng thượng đương thời và tiên hoàng chỉ là thay ngài giữ gìn Lan Quốc. Bây giờ ngài đã trở về, vinh quang thuộc về ngài cũng nên được trả lại cho ngài."

 

Lời nói này khiến Cẩu Tử bàng hoàng không thốt nên lời. Hắn ngây ngốc hỏi: "Ai đồng ý? Ai đồng ý chuyện này? Sư tôn và mọi người có biết không?" Cổ Nhạc Bang ngây ngô đáp: "Ôn tiên sư và mọi người đều biết mà. Họ vốn muốn hỏi ngài, nhưng chẳng phải ngài đã nổi giận với Ôn tiên sư sao? Ôn tiên sư nghĩ ngài có lẽ không muốn ở cùng bọn họ nữa, nên họ đã rời đi rồi."

 

Cẩu Tử bỗng nhiên hoảng hốt, hắn hét lên: "Họ đi rồi? Họ đi đâu?" Gần đây tâm trạng hắn không tốt, không muốn nói chuyện với ai, kết quả là đến khi tỉnh ngộ thì phát hiện tất cả mọi người đã rời xa mình. Lúc đó, hắn lập tức hoảng sợ.

 

Cẩu Tử định ngự kiếm bay đi, nhưng phát hiện linh khí trong cơ thể đã cạn kiệt. Trước đây nhờ có đan dược của Tản Thiên Tiếu mà hắn mới chữa khỏi được cái chân gãy, đến hiện tại hắn thậm chí không đủ sức để ngự kiếm.

 

Cẩu Tử liền chạy ra ngoài phủ Quốc sư. Vừa vặn hắn đâm sầm vào hoàng đế đương thời Lý Hiến (Lǐ Xiàn) đang bước vào. Lý Hiến nắm lấy Cẩu Tử: "Hoàng bá phụ, ngài định đi đâu? Cháu đặc biệt đến để bàn với ngài về việc tổ chức lễ đăng cơ, ngài..."

 

Đôi mắt Cẩu Tử đỏ ngầu, hắn quay đầu trừng mắt: "Ai nói ta muốn làm hoàng đế? Ai thích thì làm! Đừng cản ta, ta phải đi tìm sư tôn của ta!!" Lý Hiến nói: "Ôn tiên sư và bọn họ đã rời khỏi thành Hằng Thiên từ sáng sớm nay rồi. Ngài không biết sao? Chẳng lẽ họ không nói với ngài à?"

 

Nói thế nào đây, khi ấy Cẩu Tử vẫn đang say rượu trong hoàng lăng. Khi trở về, hắn vẫn còn ngà ngà say. Ôn Hành và mọi người muốn tìm hắn thì chắc chắn có thể tìm được, nhưng họ vì sao phải tìm Cẩu Tử? Chính Cẩu Tử đã giận dỗi mà trút giận lên Ôn Hành trước, là hắn cố ý không nhận người thân, rồi sau khi nhận thì người thân lại qua đời khiến hắn đau buồn mà chẳng để ý gì đến tông môn.

 

Lỗi đều là do hắn! Cẩu Tử đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đáng sợ — Sư tôn không cần hắn nữa! Tông môn không cần hắn nữa!

 

Rượu đã uống vào giờ trở thành những giọt mồ hôi lạnh, hắn lập tức tỉnh rượu, không thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Nhưng Lý Hiến vẫn cứ từ tốn kéo hắn lại, nói những lời khách sáo, sắc mặt Cẩu Tử trắng bệch. Hắn lắp bắp: "Lan Quốc là của ngươi, ta sẽ không làm hoàng đế, ta phải đi tìm sư tôn của ta, ta phải quay về."

 

Cẩu Tử loạng choạng xô mạnh Lý Hiến ra, lấy phi kiếm ra định ngự kiếm, nhưng phi kiếm như cũng say rượu mà không thể bay lên. Cẩu Tử gấp đến mức sắp khóc, hắn đâm đầu vào cột trụ trước cửa phủ Quốc sư. Cột trụ ầm ầm đổ xuống, Cẩu Tử mình đầy bụi đất, hắn nhìn đôi tay bị tê liệt vì rượu, lại nhìn dáng vẻ tàn tạ của mình mà tức giận không thôi. Hắn như thế này, còn đâu dáng dấp của một tu sĩ Kim Đan luôn nghiêm khắc với bản thân?

 

Cổ Nhạc Bang dắt đến một con ngựa hồng cao lớn: "Hoàng thượng, ngài cưỡi ngựa đi, cưỡi ngựa nhanh hơn!" Cẩu Tử đeo phi kiếm lên lưng rồi lập tức nhảy lên lưng ngựa. Hắn giật mạnh dây cương: "Ta không phải hoàng đế! Ta là nhị đệ tử của Ôn Hành, tán nhân Thiên Cơ của Huyền Thiên Tông! Ta tên là Lý Nhị Cẩu!"

 

Dứt lời, con ngựa hồng phóng như bay về phía cổng thành, lòng Cẩu Tử tràn ngập sợ hãi. Khi lão Ôn đầu qua đời, hắn cũng chưa từng hoảng sợ đến thế này. Hắn không thể tưởng tượng được một cuộc sống không có Ôn Hành và không có tông môn sẽ ra sao. Nghĩ đến điều này, hắn liền muốn tự vả vào mặt mình. Hắn đã từng buông lời phũ phàng, nói những câu muốn đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với Ôn Hành. Giờ nghĩ lại, lòng Cẩu Tử ngập tràn hối hận.

 

Con ngựa đỏ sẫm chạy đến mức miệng sùi bọt mép, hơi thở đứt quãng, cuối cùng ngã gục xuống bên đường, không thể đứng dậy được nữa. Cẩu Tử lăn hai vòng trên đất, sau đó đứng lên, nhìn con ngựa đỏ sẫm rồi quay người, tiếp tục chạy về phía trước bằng chính đôi chân của mình. Hắn có linh cảm rằng sư tôn và các sư huynh đệ nhất định đang ở phía trước.

 

Cẩu Tử chạy rất lâu, đến mức gần như kiệt sức, nhưng vẫn chẳng thấy ai ở phía trước. Hắn bật khóc, thực sự nghĩ rằng mình đã bị Ôn Hành và mọi người bỏ rơi. Cẩu Tử vừa nức nở khóc một hồi, vừa quyết tâm không thể bỏ cuộc. Hắn dần lấy lại bình tĩnh. Theo như hắn hiểu về sư tôn, người sẽ không đi nhanh như vậy. Nếu không phải Ôn Hành và mọi người cố tình bỏ rơi hắn, điều đó có nghĩa là hắn đã đi sai đường!

 

Trong cơn hỗn loạn, đầu óc Cẩu Tử cuối cùng cũng trở nên sáng suốt. Hắn lờ mờ nhớ lại sư tôn từng nói sẽ đi tìm ngọn núi cao nhất trong dãy núi Hằng Thiên. Cẩu Tử ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra rằng dãy núi phía nam cao hơn hẳn dãy núi trước mắt mình. Cẩu Tử lau khô nước mắt, rồi chạy về phía nam.

 

Khi mặt trời lặn, Ôn Hành quay đầu nhìn về phía sau. Tản Thiên Tiếu hỏi: "Sư tôn, người đang nhìn gì vậy?" Ôn Hành mỉm cười nhưng không nói gì.

 

Để lại Cẩu Tử ở thành Hằng Thiên, thực sự hắn không nỡ. Trên đường đi, không ít lần hắn muốn quay lại đón Cẩu Tử, nhưng rồi vẫn không quay đầu. Hiện tại, Cẩu Tử đã đạt tu vi Kim Đan, lại là quân chủ của Lan Quốc. Khi quân vương Lan Quốc đến nói muốn truyền ngôi cho Cẩu Tử, trong lòng Ôn Hành không muốn, nhưng sau khi suy nghĩ rất lâu, hắn vẫn quyết định tôn trọng sự lựa chọn của Cẩu Tử.

 

"Sư tôn, người đừng buồn nữa. Dù nhị sư huynh có làm quân chủ nhân gian thì vẫn là đệ tử của người." Tản Thiên Tiếu nheo mắt cười: "Nhị sư huynh có hậu nhân, thành Hằng Thiên lại là nơi tốt, ở đó còn tốt hơn là cùng chúng ta sống cảnh đầu đường xó chợ. Sau này, nếu làm hoàng đế, huynh ấy chắc chắn sẽ là một quân vương tốt. Một quân vương Kim Đan kỳ, Lan Quốc đúng là phát tài rồi. Đến khi đó, Huyền Thiên Tông chúng ta cắm rễ trong dãy núi Hằng Thiên, biết đâu Lan Quốc có thể dâng hiến thêm nhiều tài nguyên cho tông môn."

 

Thẩm Nhu mỉm cười: "Tư duy của tứ sư đệ thật phong phú. Nhưng tứ sư đệ à, chúng ta không phải Phật môn, không cần nhang đèn dâng cúng."

 

Tản Thiên Tiếu cười đáp: "Sư tỷ nói đúng, ta ở Bất Động Phường lâu quá, nên cũng bị nhiễm chút tục khí, mong sư tỷ đừng trách."

 

Ôn Hành nhìn dãy núi đen mờ trước mắt, thở dài: "Nghỉ ngơi một chút thôi." Các đệ tử liền như người thường, tìm một tảng đá bên đường, người ngồi kẻ đứng, nghỉ ngơi một chút.

 

Đột nhiên, trên con đường phía sau bọn họ xuất hiện một bóng dáng loạng choạng. Ôn Hành quay đầu nhìn theo tiếng động, chỉ thấy Cẩu Tử chạy đến mức sắc mặt tái nhợt, hơi thở hổn hển. Nhìn thấy Ôn Hành và mọi người, ánh mắt Cẩu Tử bừng sáng một cách khó tin, hắn há miệng định nói, nhưng nước mắt đã tuôn rơi trước khi kịp thốt lên lời nào.

 

Cẩu Tử phịch một tiếng quỳ xuống trên đường núi, há miệng ***** vài lần, cuối cùng mới bật ra được tiếng nói khàn khàn như âm thanh của một cái chuông vỡ.

 

Cẩu Tử hét lên bằng tất cả sức lực: "Sư tôn! Con không muốn làm Lý Ngạo! Con không muốn làm quân chủ Lan Quốc! Con là đệ tử của Ôn Hành, tán nhân Thiên Cơ của Huyền Thiên Tông! Con tên là Lý Nhị Cẩu!"

 

"Sư tôn!! Người đừng bỏ con!!"

 

Cẩu Tử hét xong, chỉ còn có thể há miệng mà phát ra những tiếng nức nở không rõ lời. Trong khoảnh khắc này, hắn căm hận cái trận Đoạn Linh khốn kiếp này, nó chặn đứng linh khí, đến thần thức cũng không thể tỏa ra.

 

Bóng Ôn Hành như một cơn lốc đen cuốn tới trước mặt Cẩu Tử. Cẩu Tử liền quỳ bò vài bước trên mặt đất, hai tay ôm chặt lấy chân của Ôn Hành. Khoảnh khắc ôm lấy đôi chân của Ôn Hành, Cẩu Tử cảm thấy mình cuối cùng đã tìm được gia đình. Hắn đã khóc không thành tiếng.

 

Ôn Hành xoa xoa đầu Cẩu Tử: "Ai nói không cần con chứ, suốt ngày nghĩ ngợi lung tung. Đứng dậy đi, nghỉ ngơi một lát. Nhu nhi, giúp sư đệ con điều dưỡng lại." Linh khí dồi dào không ngừng tuôn từ bàn tay Ôn Hành vào cơ thể Cẩu Tử, khiến hắn cảm thấy như một cái cây sắp khô héo được tắm mình trong cơn mưa rào.

 

"Sao lại thành ra nhếch nhác thế này?" Ôn Hành nghi hoặc nhìn Cẩu Tử. Cẩu Tử đầy nước mắt, tay nắm chặt lấy áo Ôn Hành, sợ rằng người lại bỏ rơi hắn lần nữa.

 

Hắn có thể đi ăn xin, có thể không làm quân vương, nhưng hắn không thể không có sư tôn và không có tông môn.

 

"..." Thẩm Nhu mỉm cười chọc Tản Thiên Tiếu: "Tản sư đệ, vui không?"

 

Tản Thiên Tiếu cười cười: "Sư tỷ đang nói gì vậy, ta nghe không hiểu đâu."

 

Thẩm Nhu khẽ nói: "Đệ có thể tính toán cả sư tôn và sư huynh vào kế hoạch, thật là lợi hại."

 

Tản Thiên Tiếu cười ha hả: "Gì cơ?"

 

Cẩu Tử thút thít một hồi lâu mới bình tĩnh lại, vừa bình tĩnh được liền ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Ôn Hành: "Sư tôn, các người đừng bỏ con."

 

Ôn Hành lại thở dài: "Con đang nghĩ gì vậy? Ai bỏ con chứ. Chỉ là thấy con gần đây tâm trạng không tốt, mà chúng ta lại phải đi tìm ngọn núi phù hợp để lập tông môn ở dãy núi Hằng Thiên. Nơi đó địa thế xa xôi, không phải việc gì tốt."

 

Lúc này Cẩu Tử mới yên tâm. Hắn sụt sịt: "Cổ Nhạc Bang nói các người không cần con nữa, muốn để con làm hoàng đế Lan Quốc. Con đâu có khả năng làm hoàng đế chứ."

 

Báo Tử lên tiếng: "Làm hoàng đế thì chẳng phải tốt sao? Quyền lực nắm trong tay, mỹ nhân ôm trong lòng, bao nhiêu người mơ được làm hoàng đế mà không được."

 

Cẩu Tử trầm giọng nói: "Ta không làm hoàng đế, ta là Lý Nhị Cẩu của Huyền Thiên Tông, cả đời này sẽ theo sư tôn, ai cũng không được đuổi ta đi." Suýt chút nữa bị tông môn bỏ rơi, trong lòng Cẩu Tử vẫn còn sợ hãi.

 

"Sau này ta sẽ không tùy hứng nữa, cũng sẽ không nói những lời muốn cắt đứt quan hệ với tông môn. Ta đã sai rồi. Sư tôn, người đừng giận con, sư tỷ sư đệ cũng đừng giận, ta chỉ nói linh tinh thôi, sau này nếu ta còn nói như vậy, các người cứ đánh ta, dùng kiếm đâm ta cũng được." Cẩu Tử ngẩng đầu thề: "Ta, Lý Nhị Cẩu, tuyệt đối không phản bội sư môn."

 

Ôn Hành ngạc nhiên cười, không ngờ Cẩu Tử trước kia hay cà khịa giờ lại thông suốt như vậy. Nhưng một Cẩu Tử ngoan ngoãn thế này cũng không tệ. Cẩu Tử ấm ức nói: "Sư tôn và mọi người đến đâu, con sẽ theo đến đó..."

 

Ôn Hành chỉ về phía dãy núi Hằng Thiên: "Vậy thì đi thôi, chúng ta phải tìm được một ngọn núi có thể lập tông môn trong dãy núi Hằng Thiên, có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian. Quá trình cũng sẽ rất gian khổ, các con đã chuẩn bị tâm lý chưa?"

 

Thẩm Nhu đứng lên cười đáp: "Sư tôn nói gì vậy chứ, đương nhiên là sư tôn chỉ đâu, chúng ta đi đến đó." Đệ tử Huyền Thiên Tông, tất nhiên phải theo sư tôn mà bước đi.

 

Dãy núi Hằng Thiên là nơi toàn những ngọn núi không chủ, trong rừng sâu dây leo chằng chịt, bước đi khó khăn vô cùng. Dù là những thợ săn dày dạn kinh nghiệm nhất cũng chỉ dám đi trên những con đường quen thuộc, không dám mạo hiểm khai phá các con đường khác. Đừng nói đến những con rắn độc thú dữ trong núi có thể đoạt mạng, chỉ riêng địa hình hiểm trở phức tạp cũng khiến họ phải đau đầu.

 

Đúng vào thời điểm nắng nóng nhất của mùa hè, thời tiết vốn đã oi bức khó chịu, trong rừng cây cối rậm rạp che khuất ánh mặt trời, mỗi bước đi đều trở nên cực kỳ khó khăn. Dù là những tu sĩ có cơ thể cường tráng cũng cảm thấy như đang gánh trên lưng vài ngọn núi lớn. Dãy núi Hằng Thiên là một phần của trận Đoạn Linh, có thể nói, lõi của trận pháp này nằm ở trong dãy núi. Sau khi tiến vào, Ôn Hành và mọi người đều cảm thấy cơ thể bị đè nén.

 

Cảm giác linh khí bị cắt đứt thật sự rất khó chịu, hai chiếc lá nhỏ trên cây gậy hành khất của Ôn Hành cũng đã héo rũ.

 

"Dừng lại nghỉ ngơi một chút." Ôn Hành quay đầu nhìn các đệ tử của mình. Trên ngọn núi khó đi như thế này, dù có Ôn Hành dẫn đường thì đó vẫn là thử thách lớn với Cẩu Tử, Thẩm Nhu và những người khác. Báo Tử thở hổn hển, hai tay chống lên đầu gối: "Ta sống đến từng tuổi này, lần *****ên cảm thấy mình chẳng khác nào phàm nhân."

 

Tản Thiên Tiếu cười khổ: "Sư huynh, huynh đạt đạo rồi đấy, nghe nói chỉ những đại năng mới có thể phản phác quy chân (trở về trạng thái tự nhiên, đơn thuần)."

 

Báo Tử trợn mắt: "Trở về cái đầu ngươi ấy, lão tử sắp chết mệt rồi." Báo Tử mồ hôi nhễ nhại, đâu còn phong thái nhẹ nhàng thoải mái của tu sĩ.

 

"Chíp..." Tiểu Thái Nhất đang héo rũ nhô đầu ra khỏi túi dưỡng linh, có lẽ vì quá nóng, cái chỏm lông nhỏ trên đầu nó cũng ủ rũ rủ xuống. Ôn Hành ấn đầu Thái Nhất trở lại túi dưỡng linh: "Mau vào đi, ra ngoài còn khó chịu hơn ở trong."

 

Thẩm Nhu cười: "Sư tôn đang nói đùa sao, Thái Nhất là tàn hồn của thượng cổ thần thú Bất Phương, sao có thể sợ nóng được. Đúng không Thái Nhất?" Thái Nhất rũ rượi đáp: "Chíp..."

 

Trong túi dưỡng linh vẫn còn lưu trữ một ít linh khí, ở Linh giới và Ngự Linh giới, túi dưỡng linh sẽ tự động hấp thụ linh khí trong không khí. Nhưng giờ họ đang ở dãy núi Hằng Thiên, linh khí đã bị cắt đứt, Thái Nhất giống như một con cá thiếu oxy, giờ phải nhô đầu ra để thở.

 

"Được rồi." Ôn Hành nhìn Thái Nhất đang ủ rũ, hạ quyết tâm: "Để ngươi ở cùng Đạo Mộc vậy." Đạo Mộc có linh hạch làm dưỡng chất, trong không gian của nó linh khí vô cùng dồi dào. Ôn Hành đưa Thái Nhất vào không gian của Đạo Mộc, rồi cẩn thận cất chiếc túi dưỡng linh trống rỗng đi. Hắn nhìn các đệ tử: "Ai không chịu nổi thì nói với ta, ta sẽ đưa các con đi hấp thụ một chút linh khí."

 

Bốn đệ tử đều phì cười: "Sư tôn coi chúng con là chim non à." Thái Nhất là tàn hồn, không có cơ thể để chịu đựng, mất linh khí sẽ rất đau đớn, nên sư tôn đưa nó đến chỗ Đạo Mộc cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nhưng nếu bọn họ cũng mặt dày vào đó, thì còn ra thể thống gì.

 

Tản Thiên Tiếu bay lên không, dùng thần thức quét qua một lượt, rồi cười khổ nói: "Sư tôn, con nghĩ chúng ta phải vượt qua thêm mười ngọn núi nữa mới đến được ngọn núi cao mà chúng ta thấy lúc trước."

 

Cẩu Tử buồn bực nói: "Hóa ra đi cả buổi sáng, chúng ta vẫn dậm chân tại chỗ à. Sư đệ, xuống đi, giữ sức lại." Không ai biết sẽ phải ở trong dãy núi này bao lâu, nếu không cẩn thận mà cạn kiệt linh khí, lại không có đan dược bổ sung thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

 

"Không sao, cứ từ từ đi." Thẩm Nhu an ủi mọi người. Ôn Hành cười nói: "Việc tốt cần phải vượt qua nhiều thử thách. Sau này, đợi đến đại lễ khai tông của chúng ta, các con có thể dẫn đệ tử đi lại một lượt con đường này, để họ biết rằng việc lập tông của chúng ta gian khó như thế nào."

 

Năm thầy trò cứ trò chuyện vui vẻ, từng chút từng chút tiến đến ngọn núi mà họ cho là cao nhất. Trên đường, họ gặp vô số vách đá hiểm trở, rắn độc và thú dữ. Bây giờ, thầy trò họ đã rất bình tĩnh, còn rất hứng thú thảo luận xem ngọn núi nào đẹp, sau này nếu lập tông môn thì có thể xây một phủ đệ tại đó.

 

Khi Ôn Hành và mọi người cuối cùng đến được ngọn núi cao nhất mà họ nhìn thấy từ xa, tất cả đều sững sờ há hốc miệng: "Đây là... cái gì?"

 

Ngọn núi trước mắt hoàn toàn khác với những gì họ nhìn thấy trước đó. Ban đầu, họ chỉ cảm thấy ngọn núi này rất cao, đỉnh núi dường như bị che phủ bởi mây trắng, bị mây mù bao bọc khiến ngọn núi không quá rõ ràng. Nhưng bây giờ khi nhìn gần hơn, họ đều ngỡ ngàng — ngọn núi trước mắt... lại mọc ngay giữa những đám mây!

 

Ngọn núi này thực sự lơ lửng giữa không trung. Khi tiến lại gần ngẩng đầu nhìn lên, họ mới thấy rõ phần chân đen sẫm của ngọn núi. "Thật sự có ngọn núi lơ lửng trên không trung sao?" Mọi người đều trợn tròn mắt, không dám tin vào mắt mình. Trong những ngọn núi sâu thẳm, vì thiếu linh khí mà hầu như không có người hay tu sĩ nào đặt chân đến. Ngọn núi lơ lửng này đã bay lơ lửng trên không biết bao nhiêu năm, đến nay mới lộ diện rõ ràng.

 

Mấy thầy trò Ôn Hành nhìn nhau, không biết phải xử lý thế nào. Ôn Hành lúc này chỉ biết thở dài ngao ngán, nếu có Vô Thương ở đây, chắc chắn hắn sẽ biết rõ đây là tình huống gì. Chỉ trách mình kiến thức hạn hẹp... Nghĩ đến đây, Ôn Hành đột nhiên nhớ đến cuốn sách về trận pháp mà Liên Vô Thương nhét vào tay hắn trước khi rời khỏi Thanh Liên Châu.

 

Ôn Hành là người cứ thấy sách là đầu óc quay cuồng, mấy cuốn sách đó đã bị hắn ném vào túi trữ vật từ lâu, không chừng đã bị Thái Nhất lấy ra lót mông rồi cũng nên. Ôn Hành đưa tay mò mẫm trong túi trữ vật, cuối cùng thực sự tìm được vài cuốn sách từ trong túi dưỡng linh.

 

Mấy người mỗi người ôm một cuốn sách, lật nhanh như thể ngày mai có kỳ thi vậy. Chẳng bao lâu sau, Tản Thiên Tiếu giơ cuốn sách trong tay lên: "Tìm thấy rồi."

 

Ngọn núi lơ lửng là sản phẩm của hiện tượng linh khí nghịch hành. Thông thường, linh khí sẽ tuân theo quy luật của ngũ hành âm dương, linh khí thuộc thủy sẽ không thể lẫn vào trong kim. Khi linh khí bắt đầu nghịch hành, chúng sẽ trở nên hỗn loạn, không có nơi dung chứa, cuối cùng tụ lại trên một vật chất nào đó, và dần dần khiến vật chất đó trở nên không hòa hợp với môi trường xung quanh. Hiện tượng này thường biểu hiện như: trong vùng cực hàn đột nhiên xuất hiện ngọn lửa vô căn cứ, trong nơi nóng bức đột nhiên phun ra một suối linh tuyền... Tóm lại, khi linh khí nghịch hành, sẽ xuất hiện những hiện tượng bất thường khó giải thích bằng lẽ thường.

 

Không biết vì nguyên nhân gì mà trận Đoạn Linh đã làm cho linh khí bị rối loạn, không có nơi để thoát ra, nên tụ lại trong dãy núi này, kết quả là khiến ngọn núi này nổi lên không trung!

 

"Liên tiên sinh hẳn là đã từng nhìn thấy ngọn núi lơ lửng này, ông ấy còn đánh dấu lại chỗ này, nếu không thì ta cũng không thể tìm ra nhanh như vậy." Tản Thiên Tiếu chỉ vào một chú thích phát sáng trong cuốn sổ mỏng. Ôn Hành nhìn qua, quả nhiên là nét chữ của Liên Vô Thương.

 

Ngọn núi lơ lửng là sản phẩm của linh khí tụ tập. Thông thường, ở gần đó sẽ có vật khiến linh khí xảy ra phản ứng bất thường. Ôn Hành và mọi người gấp sách lại, có lẽ gần ngọn núi lơ lửng này chính là nơi đặt trận nhãn của trận Đoạn Linh.

 

Trận pháp là một thứ cực kỳ huyền diệu, đôi khi chỉ một bông hoa, một chiếc lá cũng có thể trở thành trận nhãn, ảnh hưởng toàn bộ bố cục trận pháp. Ôn Hành và mọi người *****ên nghi ngờ chính ngọn núi lơ lửng này. Rất có thể trận nhãn của trận Đoạn Linh nằm trong dãy núi được linh khí bao quanh này. Nếu vậy, với những rễ cây mạnh mẽ của Đạo Mộc, nếu vận dụng hợp lý, có thể nghiền nát trận Đoạn Linh.

 

"Để ta lên xem." Báo Tử xung phong, Ôn Hành gật đầu: "Đi đi."

 

Báo Tử, người có tu vi cao nhất, thân hình như mũi kiếm bay thẳng về phía ngọn núi lơ lửng giữa không trung. Chỉ khi bay đến gần hắn mới phát hiện ra rằng ngọn núi này bay lơ lửng ở độ cao rất lớn. Báo Tử nặng nề đáp xuống đỉnh núi, chỉ thấy ngọn núi trơ trụi, chẳng có gì cả. Hắn dùng thần thức quét một vòng, trong ngọn núi lơ lửng này không có gì đặc biệt, chỉ có linh khí dồi dào đang chậm rãi vận chuyển.

 

"Có phát hiện gì không?" Ôn Hành cất tiếng hỏi, giọng Báo Tử vang vọng từ trên cao: "Trơ trụi, chẳng có gì cả!"

 

Ôn Hành không tin: "Không thể nào, nhìn ngọn núi này là biết có vấn đề mà." Hàng loạt dây leo vươn ra từ dưới chân Ôn Hành, dồn lại dưới chân rồi nâng hắn lên cao.

 

Ôn Hành cũng đáp xuống ngọn núi trơ trụi lơ lửng. Sau khi hắn đáp xuống, ngọn núi khẽ rung lắc, Báo Tử trừng mắt nhìn Ôn Hành: "Sư tôn, người nặng như vậy sao?"

 

Ôn Hành giơ gậy hành khất trong tay: "Từ khi Đạo Mộc nảy mầm, mọi người đều bảo gậy hành khất ngày càng nặng, nhưng ta thì chẳng thấy khác biệt gì."

 

Ôn Hành chống gậy hành khất xuống ngọn núi lơ lửng, những dây leo đen sẫm từ cây gậy lan ra, cắm sâu vào trong lòng núi. Ôn Hành dự đoán rằng trong ngọn núi này phải có thứ gì đó kỳ lạ. Kết quả là rễ cây đã quét qua hết cả ngọn núi, nhưng không tìm thấy điều gì bất thường, giống hệt như Báo Tử nói, đây chỉ là một ngọn núi bình thường, chỉ là linh khí trong núi nhiều hơn các ngọn núi khác mà thôi.

 

Ôn Hành ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên đó chỉ có một màu xanh thẳm, không có gì khác. Nếu bên trong ngọn núi không có điều gì bất thường, trên trời cũng không có gì khác lạ, thì liệu dị thường có phải nằm ở phía dưới ngọn núi lơ lửng?

 

Ôn Hành và Báo Tử cùng đáp xuống khỏi ngọn núi, Thẩm Nhu và mọi người liền vây lại: "Sư tôn, sư đệ, có phát hiện gì không?"

 

Ôn Hành lắc đầu, chống gậy hành khất xuống đất: "Đừng vội, ta sẽ tiếp tục xem xét."

 

Rễ cây đen sẫm của Ôn Hành lan tỏa dưới chân, ngay khoảnh khắc đó, các tu sĩ có mặt tại hiện trường đều cảm nhận được một luồng áp lực khiến người ta khiếp sợ. "Bên dưới có thứ gì đó! Tránh ra!" Ôn Hành hét lớn. Thẩm Nhu vung tay một cái, cô và các sư đệ ngay lập tức dồn hết linh lực tạo ra một tấm khiên linh khí và nhanh chóng rút lui.

 

Rễ cây của Ôn Hành đâm sâu vào trong tầng đất, và hắn nhìn thấy một khối đỏ rực đang đập nhịp nhàng dưới lớp đất dày. Khối màu đỏ ấy giống như một trái tim đang đập mạnh mẽ dưới lòng đất, xung quanh nó là những luồng linh khí đỏ rực bao bọc. Những rễ cây của Ôn Hành tiến gần đến đều bị nướng cháy.

 

"Sư tôn, người không sao chứ?" Các đệ tử lo lắng gọi lớn tên Ôn Hành. Hắn phẩy tay: "Không sao, phía dưới có một thứ gì đó đang nhảy lên, trông giống như một trái tim, màu đỏ rực."

 

Tản Thiên Tiếu lại bắt đầu lật sách loạt xoạt, chẳng mấy chốc liền kêu lên: "Sư tôn, đó là Sơn Hồn!"

 

Ôn Hành ngẩn người: "Sơn Hồn là cái gì?"

 

Tản Thiên Tiếu nhanh chóng đọc lướt: "Sơn Hồn là thần thức ẩn sâu trong lòng núi. Khi một dãy núi đủ lớn, sẽ sinh ra linh thức. Ban đầu, linh thức đó sẽ tồn tại như một trái tim đập nhịp nhàng. Khi thời gian đủ dài, nó sẽ phát triển thành dạng linh thạch, rồi dần dần ngưng tụ thành hình người."

 

Ôn Hành nhíu mày: "Nhưng sao lại là màu đỏ? Trông có vẻ không tốt lành gì!"

 

Tản Thiên Tiếu lật tiếp mấy trang: "Sơn Hồn sẽ biến thành màu đỏ khi bị ô nhiễm!"

 

Từ thời cổ xưa xa xôi, dãy núi Hằng Thiên đã sinh ra một Sơn Hồn. Khi Sơn Hồn xuất hiện, cả dãy núi sẽ dần trở nên sống động. Nhưng thay vì cung cấp linh khí cho dãy núi, Sơn Hồn lại không ngừng hút lấy linh khí. Lâu dần, sông ngòi, cỏ cây và thậm chí cả động vật trong núi cũng bị ảnh hưởng.

 

Nói cho cùng, linh khí trên thế gian không phải là vô tận. Khi linh khí trong một khu vực cạn kiệt, nó sẽ biến mất hoàn toàn. Sau khi Sơn Hồn của dãy Hằng Thiên được sinh ra, nó đã hút cạn linh khí xung quanh. Sơn Hồn bắt đầu vươn tay đến mọi thứ xung quanh...

 

Đạo trời đôi khi rất kỳ diệu, thiên tài địa bảo muốn thành hình phải cần thời gian, cơ duyên và cả vận may. Sơn Hồn này đã không có được may mắn. Khi nó bắt đầu hấp thụ linh khí xung quanh, giới Ngự Linh đã tách rời khỏi Thượng Giới. Dãy núi vốn đang tốt đẹp trở thành một cục diện chết chóc, vô tình hình thành nên một trận pháp Đoạn Linh khổng lồ, chặn đứng con đường hấp thụ linh khí của Sơn Hồn.

 

Bị giam cầm trong trận Đoạn Linh, nếu muốn sống sót, Sơn Hồn chỉ còn cách bất chấp mọi thủ đoạn để hút lấy mọi linh khí mà nó có thể tiếp cận. Nhưng linh khí cũng có tính chất riêng, không phải loại nào cũng có thể hấp thụ được. Ví dụ như nếu bắt một tu sĩ có linh căn hệ thủy hấp thụ quá nhiều linh khí hệ hỏa, kết quả sẽ là bạo thể mà chết.

 

Sơn Hồn cần linh khí của cỏ cây, linh khí hệ thủy, nhưng linh khí mà nó có thể hấp thụ lại quá ít. Cuối cùng, nó chỉ còn cách đào sâu xuống lòng đất. Mọi người đều biết, sâu trong lòng đất sẽ có địa hỏa. Sơn Hồn đã hấp thụ quá nhiều linh khí không phù hợp với nó, và thế là nó đã bị ô nhiễm.

 

Sơn Hồn bị ô nhiễm đã phát hiện sự hiện diện của Ôn Hành. Linh khí bao quanh Sơn Hồn trở nên cuồng bạo. Ôn Hành hét lớn: "Mau tránh ra——"

 

Lời còn chưa dứt, ngọn núi lơ lửng rơi ầm xuống đất. Thẩm Nhu và các đệ tử vừa vặn rút khỏi phạm vi của ngọn núi. Khi họ quay lại nhìn, ngọn núi lơ lửng, trơ trọi đã đập mạnh xuống mặt đất. Ôn Hành bị vùi lấp dưới ngọn núi.

 

Lời tác giả:
Cẩu Tử: Đừng bỏ rơi con! Sau này người bảo gì con cũng nghe!
Ôn Hành: Đưa túi trữ vật đây, ta muốn đi mua sắm.
Cẩu Tử: Ta không có loại sư tôn như ngươi, ngươi cút đi!

 

Cuối cùng Ôn Hành và các đệ tử cũng đã tìm được nơi định tông! Trời ơi, đã đi tám mươi vạn chữ, cuối cùng cũng xác định được nơi lập tông môn, ta sẽ cố gắng hết sức!

Bình Luận (0)
Comment