Cây Gậy Khất Thực Của Lão Bạt

Chương 105

"Chuyện này nói ra thì dài lắm, Đạo hữu Ôn, Đạo hữu Liên, đã lâu không gặp." Một đạo linh quang màu vàng từ trong từ đường bay ra, một nam nhân với thần sắc có chút mệt mỏi – Trương Chính Hồng – lao ra.

 

"Chính Hồng!" Trương Sơ Trần, người bị động tĩnh của Trương gia thu hút, kích động đến mức rũ bỏ Thiệu Ninh và Linh Hi vừa tìm đến, chạy ào tới. "Phụ thân!" Hai thiếu niên Trương Đồng Đức và Trương Đồng Tâm, đang khổ tu trong Trương gia, cũng từ vị trí của các đệ tử phi kiếm lao ra.

 

"Chạy mau!" Liên Vô Thương kéo Ôn Hằng và Trương Chính Hồng cùng mọi người chạy ra ngoài. Ở sau lưng bọn họ, hai kiếm tu kỳ Xuất Khiếu mạnh mẽ va chạm vào nhau, linh khí cường đại bùng nổ, từ đường phía dưới của Trương gia hoàn toàn bị phá hủy!

 

Tu sĩ Trương gia ở thành Tấn Lăng đông đúc đến hàng ngàn vạn người, tất cả những tu sĩ này đều tập trung tại sân huấn luyện của Trương gia. Bên cạnh sân huấn luyện có một pháp trận, có thể chống đỡ đòn tấn công của tu sĩ kỳ Xuất Khiếu, nơi đây được coi là an toàn.

 

Trương Chính Hồng, toàn thân nhếch nhác, bị đám Nguyên Anh của Trương gia vây quanh. "Chính Hồng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Trương Sơ Trần nhíu mày: "Người cùng gia chủ đánh nhau là ai?"

 

Trương Chính Hồng ***** một hơi: "Chuyện này nói ra thì dài lắm."

 

Người đang giao chiến với gia chủ Trương gia – Trương Tu Viễn – cũng là một tu sĩ của Trương gia, tên là Trương Tu Ninh. Trương Tu Ninh và Trương Tu Viễn là một đôi song sinh, khi vừa ra đời đều có thượng phẩm Kim linh căn, vì vậy Trương gia đã tổ chức yến tiệc linh đình suốt một tháng trời để ăn mừng.

 

Trương Tu Ninh là anh, Trương Tu Viễn là em. Hai huynh đệ thuận lợi kết đan, hóa anh, trở thành những thanh niên tài tuấn nổi tiếng trong Giới Ngự Linh lúc bấy giờ, khiến biết bao thiếu nữ thầm thương trộm nhớ. Trương Tu Ninh thiên tính phong lưu, vương vấn tình cảm với vô số cô nương, trong khi Trương Tu Viễn thì lạnh lùng quyết đoán, tuyệt nhiên không dây dưa với bất kỳ nữ nhân nào.

 

Lúc đó, gia chủ Trương gia vẫn giữ quan niệm cũ, muốn truyền ngôi vị gia chủ cho trưởng tử Trương Tu Ninh. Sau khi tiếp quản chức gia chủ, Trương Tu Ninh vẫn phong lưu như trước, tu vi thì ngày một cao thăng, nhưng cũng mang đến không ít rắc rối tình trường cho Trương gia. Trong hoàn cảnh như vậy, Trương Tu Viễn không thể ngồi yên nhìn được nữa.

 

Sau vô số lần khuyên nhủ huynh trưởng không thành, Trương Tu Viễn cũng nổi giận, kết quả là hai huynh đệ nảy sinh hiềm khích. Khi gia chủ còn sống, hai người vẫn duy trì hòa bình trên bề mặt. Nhưng sau khi gia chủ qua đời và Trương Tu Ninh lên nắm quyền, Trương Tu Viễn tức giận bỏ đi biệt tích.

 

Cho đến sau này, khi Trương Tu Ninh ra ngoài và chết vì mối tình nghiệt ngã, đệ đệ Trương Tu Viễn mới được gọi về kế thừa vị trí gia chủ. Cái chết của Trương Tu Ninh quá đỗi nhục nhã, gia tộc chỉ ghi nhận một lý do qua loa, không ai để ý nhiều đến sự việc. Sau nhiều năm sóng gió, sổ sách ghi chép bị thất lạc, Trương Tu Ninh cũng dần biến mất trong dòng lịch sử của Trương gia.

 

Đây là quá khứ mà các đệ tử trẻ của Trương gia chưa từng biết đến. Nhưng các trưởng lão cao niên trong gia tộc thì vẫn còn nhớ mang máng. Họ biết gia chủ từng có một người anh trai, nhưng sau đó đã chết. Giờ thì người anh đã chết của gia chủ lại xuất hiện, đánh đấm tơi bời trong Trương gia, khiến ai nấy đều cảm thấy... thật mất mặt, nhưng lại không có cách nào can thiệp.

 

"Tu Viễn, huynh đệ chúng ta đừng đánh nữa, tiếp tục đánh nữa, hủy hoại sẽ là cả Trương gia." Giọng của Trương Tu Ninh vang lên, chỉ nghe thấy Trương Tu Viễn lớn tiếng đáp trả: "Ngươi từng coi Trương gia ra gì sao?"

 

Xem đi, hai lão nhân cộng lại mấy ngàn tuổi đánh nhau rồi, khuyên giải thế nào đây? Linh Hi thở dài: "May mà mẫu thân ta chỉ sinh có một mình ta." Thiệu Ninh ôm kiếm Nhuyễn Tình, chăm chú quan sát: "Hai đạo kiếm ý này mỗi người một vẻ, tuyệt diệu!" Bên cạnh Thiệu Ninh còn có cả một đám kiếm tu đắm chìm vì kiếm thuật, mắt họ sáng rực, chỉ hận không thể đến gần hơn để xem.

 

"Rồi sao nữa?" Trương Sơ Trần và mọi người vẫn chưa hỏi rõ tình hình, Trương Chính Hồng trầm giọng nói: "Thực ra Trương Tu Ninh chưa chết. Trương Tu Viễn đã đánh lén Trương Tu Ninh, sau đó nhốt Trương Tu Ninh trong từ đường suốt hơn hai ngàn năm." Cưỡng ép giam cầm một thanh niên phong độ ngời ngời thành một lão nhân già nua, Trương Tu Viễn thật sự rất tàn nhẫn.

 

Từ xưa đến nay, chuyện huynh đệ tương tàn nhiều vô số kể. Cha mẹ thiên vị hoặc quyền lực và trách nhiệm không công bằng sẽ khiến hai đứa trẻ nảy sinh hiềm khích. Trương Tu Viễn chính là một trong số đó.

 

Phụ thân của Trương Tu Viễn từng thốt lên: "Chỉ tiếc là Tu Viễn sinh ra sau, nếu không nó sẽ là gia chủ tốt nhất của Trương gia." Từ nhỏ, Trương Tu Ninh đã dựa vào thân phận trưởng tử mà được yêu thương nhiều hơn, cho dù hắn có vướng vào tình ái khắp nơi, gia tộc vẫn luôn vô điều kiện giúp hắn giải quyết hậu quả. Tại sao?

 

Đặc biệt là phụ mẫu, mỗi lần đều nói: "Tu Ninh là huynh trưởng, sau này sẽ kế thừa Trương gia, sau này hắn sẽ phải gánh vác trọng trách nặng nề, bây giờ thả lỏng một chút cũng không sao."

 

Tại sao những gì Trương Tu Ninh làm được thì Trương Tu Viễn cũng làm được? Trong lòng Trương Tu Ninh chưa bao giờ có Trương gia, từ đầu đến cuối chỉ có Trương Tu Viễn là thật sự đặt Trương gia trong tâm. Tại sao chỉ vì một thân phận thứ tử mà mọi nỗ lực và sự tồn tại của hắn đều bị phủ nhận?

 

Trương Tu Viễn không cam lòng, hắn đưa ra một quyết định. Hắn muốn Trương Tu Ninh nhìn thấy, Trương gia không có Trương Tu Ninh sẽ bước đi xa hơn, đứng ở vị trí cao hơn. Hắn đánh lén Trương Tu Ninh, ngay lúc Trương Tu Ninh chuẩn bị đến gặp gỡ một cô nương, hắn đã đánh rơi huynh trưởng, bẻ gãy kiếm Tố Tâm của y, nhét vào túi Dưỡng Linh. Sau khi trở thành gia chủ, hắn học trận pháp, phong ấn Trương Tu Ninh vĩnh viễn trong từ đường của gia tộc.

 

Có phải trước kia không thiên vị Trương Tu Ninh sao? Vậy thì hãy để đám tổ tiên đã khuất kia nhìn thật rõ xem đệ tử mà họ yêu quý đã trở thành bộ dạng gì. Chẳng phải từng coi thường Trương Tu Viễn sao? Thế thì cứ để họ mãi mãi phải được Trương Tu Viễn dâng hương cung phụng.

 

Chỉ cần nghĩ đến nét mặt đầy đau khổ và hối hận của phụ thân và mẫu thân, Trương Tu Viễn liền cảm thấy vô cùng thoải mái. Mỗi khi nghe thấy giọng nói đầy hối tiếc của Trương Tu Ninh, trong lòng hắn cảm thấy nỗi oán giận vơi đi không ít. Những năm qua, mỗi khi gặp khó khăn, hắn đều đến từ đường ngồi một lát, cùng vị huynh trưởng có chung huyết thống "tâm sự" một phen.

 

Những năm này, Trương Tu Viễn rõ ràng cảm thấy thể lực của mình đã không còn đủ như trước, trong Giới Ngự Linh sóng gió không ngừng, lớp người mới dần thay thế lớp người cũ. Sau khi kiếm Nhuyễn Tình của Thiệu Ninh bước vào kỳ Xuất Khiếu, Trương Tu Viễn liền cảm nhận được áp lực vô cùng lớn. Đúng vào thời điểm này, hắn phát hiện ra một điều đáng sợ hơn nữa: đám hậu bối của Trương gia đã bắt đầu điều tra về Trương Tu Ninh.

 

Nếu sự việc này bị phơi bày, từ đó trở đi, hình tượng của Trương gia trong Giới Ngự Linh sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Trương Tu Viễn vốn định diệt trừ Trương Chính Hồng và Trương Sơ Trần ngay lập tức, nhưng hắn không nỡ. Mỗi một đứa trẻ của Trương gia đều là hắn nhìn thấy lớn lên, hắn không nỡ ra tay.

 

"Lão Trương kia là chuyện gì vậy?" Ôn Hằng bực dọc hỏi Trương Chính Hồng, "Lão Trương chạy đến trấn Tiểu Nham bảo ta mang đá dẫn đường đến rốt cuộc là nhân vật gì?" Sau khi nghe xong lời của Ôn Hằng, Trương Chính Hồng chỉ có thể bối rối lắc đầu: "Chuyện này phải hỏi gia chủ bọn họ, ta bị gia chủ đưa vào trong trận pháp ở từ đường, cảm giác như đã bị nhốt rất lâu rồi."

 

Trương Sơ Trần vỗ vai Trương Chính Hồng: "Ngươi đã mất tích suốt mười ba năm rồi..." Từ lúc Trương Chính Hồng rời khỏi di tích Thông Thiên quay về Trương gia, hắn đã bắt đầu điều tra chuyện này, cho đến khi bị gia chủ nhốt lại, khoảng thời gian đó đã kéo dài mười ba năm.

 

"Phụ thân! Chúng con rất nhớ người!" Trương Đồng Tâm và Trương Đồng Đức mỗi người một bên ôm lấy vai Trương Chính Hồng, hai đứa trẻ thật sự có rất nhiều điều muốn nói với phụ thân.

 

"Bọn họ còn đánh đến bao giờ?" Ôn Hằng nhìn hai đạo linh quang đang giao chiến trên bầu trời. Cả hai đều cùng một gốc rễ, chiêu thức của Trương Tu Ninh và Trương Tu Viễn giống nhau vô cùng. Kiếm chiêu của họ hoa mỹ mà quyết đoán, tựa như một bữa tiệc mãn nhãn cho người xem. Trong màn đêm trước khi bình minh ló dạng, cả hai tựa như hai viên minh châu sáng lấp lánh, từng chiêu từng thức đều rực rỡ vô cùng. Nhưng tâm trạng của những người quan sát lại nặng nề. Hai người này là huynh đệ ruột, cùng chảy chung một dòng máu.

 

Nếu phụ mẫu của Trương Tu Viễn và Trương Tu Ninh còn sống, nhìn thấy cảnh tượng này, họ sẽ đau lòng đến mức nào!

 

"Tu Viễn, đừng đánh nữa, ta nhận thua." Trương Tu Ninh nhìn từ đường đã trở thành phế tích, cuối cùng buông kiếm Tố Tâm trong tay xuống và nhắm mắt lại, "Nếu ta chết có thể giúp ngươi trút bỏ hận thù trong lòng, ngươi cứ ra tay đi." Trương Tu Viễn phẫn nộ quát: "Ngươi vốn dĩ đã thua! Ngươi chưa bao giờ thắng được ta! Ta không cần ngươi nhận thua! Nhặt kiếm của ngươi lên, chúng ta phân cao thấp một lần nữa!"

 

Kiếm Tố Ngôn lao thẳng về phía tử phủ của Trương Tu Ninh, nhưng vào giây phút cuối cùng, kiếm Tố Ngôn lại dừng lại. Trương Tu Ninh vốn đã nhắm mắt, nhưng cảm nhận được động tĩnh, liền mở mắt ra. Kiếm Tố Ngôn lơ lửng trước tử phủ của Trương Tu Ninh mà không hề nhúc nhích.

 

Không chỉ Trương Tu Ninh kinh ngạc, mà ngay cả Trương Tu Viễn cũng vô cùng sững sờ. Tố Ngôn vậy mà không nghe lệnh của hắn nữa. Trương Tu Viễn ngạc nhiên: "Trương Tu Ninh, ngươi đã làm gì với Tố Ngôn của ta!"

 

Trương Tu Ninh vô tội đáp: "Ta không làm gì cả."

 

"Haizz..." Một tiếng thở dài trầm buồn vang lên, chỉ thấy kiếm Tố Ngôn dần dần tan biến, một lão nhân quần áo rách rưới, tay cầm một chiếc điếu thuốc lớn xuất hiện giữa hai huynh đệ. Trương Tu Ninh hai mắt co lại: "Kiếm linh!" Trương Tu Viễn khó tin: "Kiếm linh! Kiếm linh của Tố Ngôn!"

 

Trương Tu Ninh lộ ra vẻ mặt khó chấp nhận. Hắn vẫn luôn tưởng rằng người nói chuyện với hắn từ sau lớp trận pháp là một hậu bối của Trương gia tên là Tố Ngôn. Nào ngờ, đó lại là kiếm linh của đệ đệ Trương Tu Viễn!

 

Đúng vậy, kiếm linh của hai huynh đệ vốn là một đôi, lần lượt được gọi là Tố Tâm và Tố Ngôn... Trương Tu Viễn ngây ngẩn một lúc lâu mới phản ứng kịp, hóa ra người giúp hắn lại chính là kiếm linh của đệ đệ!

 

Lão Trương ho khan hai tiếng, đưa điếu thuốc lên miệng rít hai hơi, nhả ra một làn khói mờ ảo: "Khụ khụ..." Hai tu sĩ của Trương gia không dám thở mạnh. Từ trước đến nay, họ đều nghĩ rằng kiếm của mình không có kiếm linh, không ngờ rằng bây giờ lại xuất hiện kiếm linh.

 

"Haizz... Không ngờ cuối cùng các ngươi vẫn tương tàn. Có thể hòa giải được không? Ta nhìn còn thấy mệt mỏi đây." Kiếm linh mang gương mặt của Trương Tu Ninh nói với giọng điệu buồn bã, "Ta đã hao tâm tổn sức thả ngươi ra là để các ngươi đánh nhau sao? Hả?"

 

"Lão Trương!" Ôn Hằng lao ra khỏi kết giới của Trương gia, rơi xuống giữa không trung. "Ngươi không phải là lão Trương làm quan tài ở Bắc Hạng sao?" Lão Trương ngước mắt nhìn Ôn Hằng, cuối cùng chắp tay: "Đa tạ, bao năm qua chỉ có ngươi chịu khó đưa đá dẫn đường cho ta, ngươi thiệt thòi lớn rồi. So với nguy hiểm mà ngươi đã trải qua, tiền làm quan tài căn bản chẳng đáng gì."

 

Ôn Hằng dở khóc dở cười: "Chẳng phải là ngươi đã lừa ta sao? Nếu ngươi sớm nói cho ta biết việc đưa một viên đá lại nguy hiểm như thế, ta đã sớm chạy thật xa rồi."

 

Lão Trương quả quyết nói: "Ngươi sẽ không chạy đâu..."

 

Lão Trương thở dài một hơi: "Haizz... Thương thay cho huynh trưởng của ta, Tố Tâm. Còn chưa thành hình thì đã bị hai huynh đệ các ngươi chặt gãy, thật là thê thảm, thật là thê thảm." Lão Trương vươn tay cầm lấy kiếm Tố Tâm trong tay Trương Tu Ninh, "Thân kiếm được rèn lại, muốn sinh ra kiếm linh một lần nữa phải mất vài ngàn năm. Cả đời này Tố Tâm e rằng không còn cơ hội xuất hiện. Thật đáng thương."

 

"Tố Ngôn..." Trương Tu Viễn nhìn kiếm linh với vẻ khó tin, "Bao năm qua ta luôn cảm nhận được trong thân kiếm có động tĩnh, tại sao ngươi không chịu ra nói chuyện với ta?" Tố Ngôn ngước mắt nhìn Trương Tu Viễn: "Nói chuyện gì đây? Ngươi nghĩ ta có gì để nói với kẻ đã sát hại huynh trưởng của ta sao?"

 

Sắc mặt Trương Tu Viễn trở nên khó coi, hắn ấp úng: "Ta... ta không giết Trương Tu Ninh..." Tố Ngôn trừng mắt: "Ai nói đến Trương Tu Ninh! Ta đang nói đến huynh trưởng của ta – Tố Tâm!" Kiếm linh cũng có huynh đệ sao? Ngươi đang đùa đấy à?

 

Tố Ngôn cảm thán: "Ta và Tố Tâm vốn được luyện thành từ cùng một tảng đá, chúng ta đáng lẽ ra phải có tâm ý tương thông, không phân biệt ngươi ta. Ta đã đợi huynh ấy suốt mấy ngàn năm, kết quả là khi sắp thành hình, ngươi chỉ một kiếm liền chặt đứt Tố Tâm, mà còn là dùng chính ta để chặt đứt. Từ ngày đó trở đi ta đã không muốn quan tâm ngươi nữa."

 

Sắc mặt Trương Tu Viễn lúc trắng lúc xanh: "Sao... sao có thể như vậy..." Tố Ngôn không nhịn được nói: "Ngay cả kiếm linh cũng có huynh đệ thân nhân, hai người các ngươi đều chảy chung một dòng máu, thế mà lại đánh nhau đến đầu rơi máu chảy. Trong tình cảnh đó, ngươi bảo ta phải nghĩ sao đây?"

 

Tố Ngôn thở dài: "Ta còn tưởng rằng bao nhiêu năm đã trôi qua, các ngươi cũng nên hiểu ra được đôi điều rồi. Nhưng không ngờ vừa gặp mặt đã đánh nhau sống chết như vậy, thật khiến người khác ghê tởm. Có mấy chuyện nhỏ nhặt năm xưa mà các ngươi vẫn không chịu buông bỏ, đều đã sắp chết già cả rồi mà cứ khư khư ôm lấy những chuyện vặt vãnh thời trẻ, ai cũng cho rằng mình đáng thương. Ta thấy, chi bằng các ngươi cứ đào mộ cha mẹ các ngươi lên mà đánh, có lẽ còn hả giận hơn đấy. Rõ ràng là cha mẹ các ngươi đã sai, đến bây giờ lại để các ngươi tự chém giết lẫn nhau, thú vị nhỉ?"

 

Trương Tu Viễn và Trương Tu Ninh liếc nhìn nhau, Tố Ngôn ***** kiếm Tố Tâm, đau lòng nói: "Trương Tu Ninh, ngươi vốn không thích hợp làm gia chủ. Ngươi trời sinh phong lưu, gây ra biết bao rắc rối cho Trương gia. Nếu ngươi cứ tiếp tục làm gia chủ, Trương gia sớm đã suy bại rồi. Điều này ngươi nên mở mắt ra mà nhìn. Đệ đệ của ngươi quả thực có tài hơn ngươi, có gan có dạ, cũng có năng lực. Ngươi đừng nghĩ rằng hắn cướp vị trí của ngươi mà oán hận. Bây giờ nếu giao ngôi gia chủ lại cho ngươi, ngươi cũng không làm nổi."

 

Trương Tu Ninh áy náy nói: "Những năm đó còn trẻ người non dạ, chỉ nghĩ đến mấy chuyện gió trăng hoa nguyệt, bao năm qua bị nhốt trong từ đường, ta đã nhìn thấu rất nhiều việc. Nếu không có Tu Viễn, Trương gia sớm đã tan rã. Ta là huynh trưởng mà trên không chia sẻ lo lắng cùng phụ mẫu, dưới không che chở cho đệ đệ, tất cả đều là lỗi của ta." Trương Tu Ninh những năm qua thực sự đã nghiêm túc hối cải, đứng từ góc nhìn của người ngoài, hắn đã thấy rất rõ ràng. Hắn không thể không thừa nhận, đệ đệ của mình – Trương Tu Viễn – thực sự giỏi hơn hắn, thích hợp làm gia chủ hơn hắn.

 

"Còn ngươi, Trương Tu Viễn, ngươi là chủ nhân của ta, đúng là như vậy. Nhưng ta thực sự rất ghét ngươi. Ngươi chặt đứt Tố Tâm, đó là một. Ngươi còn đối xử với huynh trưởng của mình tàn nhẫn như vậy, không nói một lời liền nhốt y lại, đối đãi với y như một con súc vật, giam giữ suốt mấy ngàn năm. Ngươi thực sự làm được sao?" Tố Ngôn không hề nể mặt Trương Tu Viễn, vừa mở miệng đã ***** mặt mũi của hắn và dẫm nát xuống đất.

 

"Ta..." Trương Tu Viễn nhìn Trương Tu Ninh, miệng mấp máy nhưng không nói nên lời.

 

"Đừng có mà 'ta ta ngươi ngươi', ta là kiếm linh của ngươi, ngươi nghĩ gì ta còn không biết sao? Ngươi thực sự đã từng hối hận, nếu không, ta cũng sẽ không tự mình đi tìm người hữu duyên để đưa đá dẫn đường thả Trương Tu Ninh ra ngoài. Ngươi đã ngắm nhìn bao nhiêu phong cảnh, trải qua bao nhiêu sự việc, ngươi cũng nghĩ đến lỗi lầm của mình. Nhưng thân phận của ngươi không cho phép ngươi cúi đầu. Ngươi luôn cảm thấy rằng nếu ngươi thừa nhận sai lầm, thì cả Trương gia sẽ vì ngươi mà mất hết danh dự. Ta nói có đúng không?"

 

Tố Ngôn là kiếm linh của Trương Tu Viễn, suy nghĩ trong lòng hắn đều truyền đến Tố Ngôn. Rất nhiều năm trước, trong lòng Trương Tu Viễn đã có ý định hối cải, nhưng hắn không dám xin lỗi, cũng không thể thả Trương Tu Ninh ra. Một khi việc này bị người trong Giới Ngự Linh biết được, Trương gia sẽ bị người khác đạp xuống bùn nhơ.

 

"Ta..." Trương Tu Viễn mở miệng nhưng vẫn không thể nói được gì. Hắn cảm thấy nếu như mình nói một câu xin lỗi với huynh trưởng, thì bao nhiêu năm hận thù, bao nhiêu năm ấm ức sẽ tan thành mây khói. Vậy những năm hắn kiên trì đến tận bây giờ, tất cả rốt cuộc là vì cái gì?

 

"Cứ ương ngạnh mãi đi. Nếu hôm nay ngươi thực sự đâm chết Trương Tu Ninh, sau này ngươi sẽ khóc đấy." Tố Ngôn hừ lạnh một tiếng, tay cầm kiếm Tố Tâm: "Các ngươi cứ đánh đi, ta và Tố Tâm không muốn dính dáng đến cuộc đấu đá gia tộc của hai huynh đệ nhà ngươi, tùy các ngươi muốn làm gì thì làm."

 

Tố Ngôn vươn tay lau mặt một cái. Gương mặt mang hình Trương Tu Ninh dần biến mất, hắn khôi phục dáng vẻ ban đầu. Kiếm linh Tố Tâm là một thanh niên cao lớn, mang nét đẹp thanh nhã và trầm lặng. Đuôi mắt hắn có một giọt lệ châu, cả người như một con mèo lười biếng. Hắn ôm lấy kiếm Tố Tâm, đứng lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn hai huynh đệ Trương gia. Trong khoảnh khắc đó, Ôn Hằng cảm thấy Tố Tâm đang khinh bỉ hai huynh đệ này.

 

Cũng phải thôi, hai người này đã hại chết huynh trưởng của hắn, bao năm qua còn làm nhiều chuyện khiến hắn không vừa ý, cớ gì hắn phải tôn trọng bọn họ?

 

"Muốn đánh thì cứ đánh cho thỏa, lần này ta tuyệt đối không can dự. Chỉ cần không dùng đến ta và Tố Tâm, các ngươi cứ tùy ý." Tố Ngôn ôm kiếm Tố Tâm, thản nhiên xoay người bay về phía sân huấn luyện của Trương gia. Ôn Hằng xoa xoa mũi, rồi cũng theo Tố Ngôn bay về phía sân huấn luyện.

 

Hai huynh đệ Trương gia nhìn nhau, cuối cùng cùng giơ nắm đấm lên, rồi nhẹ nhàng đấm vào gương mặt đầy nếp nhăn của đối phương. Cả hai sẽ có rất nhiều điều muốn nói với nhau. Trước khi đại tiệc sinh nhật gia tộc Trương gia bắt đầu, đệ tử Trương gia lại phải bận rộn với nhiều việc.

 

Bình minh ló rạng, Ôn Hằng và Liên Vô Thương đứng tại sân huấn luyện của Trương gia nhìn về phía đông, hắn nheo mắt chăm chú. Liên Vô Thương hỏi: "Đang nhìn cái gì thế?" Ôn Hằng chỉ tay về phía đông: "Ta còn tưởng rằng có thể nhìn thấy dãy núi Hằng Thiên từ đây, kết quả là không thấy gì cả."

 

Từ dãy núi Hằng Thiên đến thành Tấn Lăng cách xa hàng ngàn dặm, cho dù tầm nhìn của Ôn Hằng có tốt đến đâu cũng không thể thấy được. Ôn Hằng cởi áo khoác ngoài của mình và khoác lên người Liên Vô Thương: "Chúng ta quay về thôi. Trương gia hiện giờ đang hỗn loạn lắm."

 

Không phải sao, giữa đêm khuya hai tu sĩ kỳ Xuất Khiếu đánh nhau, từ đường Trương gia bị sập, chưa kể còn làm ảnh hưởng đến các công trình kiến trúc khác. Khi mặt trời mọc, tu sĩ Trương gia đều vội vã chạy ra ngoài để bắt đầu công việc tái thiết.

 

Điều đáng nói là, nhân lúc trời tối gió lớn, Linh Hi đã nhanh tay lấy trộm một thanh phi kiếm. Đây là phi kiếm của Trương gia, nếu mang ra ngoài bán thì thật sự là vô giá! Linh Hi lén lút hòa vào dòng người tu sĩ của Trương gia, hy vọng tìm được thêm món hời khác. Y cũng không tham lam gì, chỉ cần thêm một thanh phi kiếm nữa là sẽ dừng tay.

 

Ôn Hằng và Liên Vô Thương rời khỏi Trương gia đang hỗn loạn. Hai người nắm tay nhau bước đi trên con phố. Lá cây ngọc thụ tàn tạ vì bị ảnh hưởng bởi trận đấu trước bình minh, từng chiếc lá hình quạt to bằng bàn tay rụng lả tả, tạo thành một tấm thảm vàng óng ánh trải khắp mặt đất, đẹp không sao tả xiết.

 

"Hai huynh đệ kia đánh nhau đúng là vui thật, bản thân họ thì không hề hấn gì, nhưng lại khiến ta khổ sở vô cùng." Ôn Hằng bị lệnh truy sát của Trương gia truy đuổi một thời gian dài, mãi đến rất lâu sau đó mới được giải trừ. "Đây chẳng phải là cái gọi là 'thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp họa' sao?" Ôn Hằng không khỏi thở dài.

 

"Ôn Hằng." Tố Ngôn xuất hiện trước mặt Ôn Hằng, tay xách theo huynh trưởng của mình. Ôn Hằng bị dọa giật nảy mình: "Lại muốn ta giúp ngươi gửi thư sao! Ta nói cho ngươi biết, lần này không có cửa đâu!" Tố Ngôn cười nói: "Ngươi nói linh tinh gì thế, lần này không cần ngươi gửi thư đâu. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, Huyền Thiên Tông của các ngươi còn thiếu người không? Ta muốn dẫn theo huynh trưởng của ta đầu quân cho các ngươi."

 

Ôn Hằng chớp mắt: "Ngươi là kiếm linh mà..." Tố Ngôn đáp: "Đúng vậy, ta là kiếm linh lợi hại nhất." Ôn Hằng tiếp lời: "Ta còn chưa có kiếm nữa kìa. Nhưng mà ngươi đến Huyền Thiên Tông cũng tốt, vừa hay có thêm một người giúp xây nhà." Tố Ngôn ngẩn người: "Xây nhà?"

 

Ôn Hằng vỗ vai Tố Ngôn: "Huyền Thiên Tông của chúng ta đất rộng người thưa, rất hoan nghênh ngươi gia nhập. Nhưng chúng ta không phải là môn phái kiếm tu, đến đó ngươi sẽ chịu thiệt thòi chút. Ta có một người bạn tên là Thiệu Ninh, hắn đang muốn thành lập một môn phái kiếm tu. Ngươi thử đầu quân cho hắn đi, hắn là loại người dễ bị ảnh hưởng, rất dễ sai khiến."

 

Bàn về việc khuyên kiếm linh đi theo bạn thân của mình, ngươi không sợ Trương gia đến đấu với ngươi à?

 

Tố Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: "Có phải là Nhuyễn Tình Kiếm – Thiệu Ninh không? Lần trước ở Quỷ Hư ta đã xem trận đấu của hắn với Cát Định Khôn, đúng là một người thẳng thắn. Rất tốt, ngươi báo cho Thiệu Ninh biết một tiếng, ta sẽ nói chuyện với hai huynh đệ Trương gia rồi dẫn huynh trưởng của ta đến tìm hắn." Nói xong, bóng dáng Tố Ngôn liền biến mất, kiếm linh này đến nhanh mà đi cũng đột ngột, hoàn toàn không hành xử theo lẽ thường.

 

"Không phải kiếm linh thường sẽ cùng chủ nhân sống chết bên nhau sao? Kiếm linh này hơi hoang dã, người thường không thể kiểm soát được đâu." Ôn Hằng khẽ hỏi Liên Vô Thương. Ánh mắt Liên Vô Thương lúc này lại dừng lại ở quầy hàng nhỏ bên đường, trên quầy bày bán những chiếc bánh chà là thơm ngon. Liên Vô Thương như có như không trả lời: "Ừm."

 

Ôn Hằng vội vàng chạy tới mua hai miếng bánh, hắn đặt bánh vào tay Liên Vô Thương: "Nếm thử đi." Liên Vô Thương cắn một miếng, vị ngọt thơm của bánh làm dịu đi vị đắng nơi đầu lưỡi. Hắn ôm lấy miếng bánh, chậm rãi nói: "Thông thường, kiếm linh đều được sinh ra từ linh kiếm mà các tu sĩ rèn luyện qua năm tháng. Nhưng cũng có trường hợp tu sĩ ngã xuống mà kiếm linh vẫn tồn tại."

 

"Tố Ngôn và Tố Tâm có lẽ là linh kiếm truyền thừa của Trương gia. Khi truyền đến tay Trương Tu Ninh và Trương Tu Viễn, nếu hai huynh đệ này có thể hòa thuận, thì hai kiếm linh cũng sẽ tận tâm hầu hạ họ. Chưa nói đến dưỡng lão tiễn biệt, ít nhất cũng sẽ đáp lại lòng thành của hai người họ. Nhưng huynh đệ này nảy sinh mâu thuẫn, còn ảnh hưởng đến kiếm linh, khiến trong lòng kiếm linh cũng có ý muốn rời đi."

 

"Thông thường, động vật càng cao cấp, càng biết cách lựa chọn cái lợi và tránh cái hại. Như kiếm linh Tố Tâm tồn tại từ rất lâu đời, chưa chắc đã do tu sĩ Trương gia rèn ra. Huynh ấy muốn cắt đứt cơ duyên với Trương gia cũng không phải là chuyện khó. Huynh ấy muốn đi hay ở, hoàn toàn là do mình quyết định."

 

Lời giải thích của Liên Vô Thương khiến Ôn Hằng hiểu ra nhiều điều. Ôn Hằng ngập ngừng nói: "Ta để họ theo Thiệu Ninh liệu có phải làm khó họ không? Thiệu Ninh là một tên ngốc, kiếm linh này lợi hại như vậy, lỡ như có ngày nào đó thấy Thiệu Ninh không vừa mắt rồi chém chết hắn thì phải làm sao?"

 

Liên Vô Thương liếc nhìn Ôn Hằng, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe Ôn Hằng tự nhủ: "Nói bậy gì chứ, Thiệu Ninh có kiếm Nhuyễn Tình trong tay, sẽ không bị hắn hãm hại đâu. Hơn nữa, Thiệu Ninh ngốc như vậy, sẽ không làm chuyện gì có lỗi với kiếm linh đâu."

 

Liên Vô Thương vừa cắn bánh vừa nghĩ: ... Ngươi lấy tư cách gì mà nói người khác ngốc? Đem một kiếm linh cao cấp nhường cho người khác, không phải ngươi còn ngốc hơn sao?

 

Hai bóng dáng cao gầy của Ôn Hằng và Liên Vô Thương dần dần khuất xa trên con phố dài, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nói của họ vang lên: "Cảm giác như ta gặp phải tai họa trên trời rơi xuống, vô duyên vô cớ bị truy sát, thật sự tâm trạng không tốt chút nào." Giọng Liên Vô Thương vang lên: "Ngươi đã báo được mối thù lớn rồi, nếu đám tu sĩ Trương gia biết kiếm linh của họ bị ngươi dụ dỗ mang đi, cũng chẳng thể làm gì được đâu."

 

Liên Vô Thương nói không sai, chuyện cướp đi kiếm linh của người khác, người bình thường không ai làm ra được, nhất là còn mang kiếm linh giới thiệu cho bạn bè của mình. Trong Giới Ngự Linh, tu sĩ nào có chút hiểu biết đều không dám làm điều này, bởi vì đúng là tự chuốc lấy họa vào thân. Đám kiếm tu của Trương gia đâu phải người dễ đối phó, họ thật sự sẽ dạy cho Ôn Hằng một bài học ra trò.

 

Thế nhưng Trương gia đã mang lại không ít phiền phức cho Ôn Hằng. Theo một nghĩa nào đó, Trương Tu Ninh vẫn là do Ôn Hằng cứu ra, mặc dù không rõ nguyên lý của trận pháp đó, nhưng chỉ có Ôn Hằng mang theo đá dẫn đường đến nơi đây, nên nếu Trương Tu Ninh có chút lương tâm, y cũng không nên trách móc Ôn Hằng điều gì.

 

Lời an ủi của Liên Vô Thương khiến tâm trạng Ôn Hằng tốt hơn hẳn, oán hận vì bị truy sát cũng dần vơi đi.

 

Tại Trương gia, hai huynh đệ Trương Tu Viễn và Trương Tu Ninh đang quỳ trong từ đường để tự kiểm điểm. Phá hủy từ đường và làm tổn hại Trương gia, dù họ có là gia chủ cũng phải chịu phạt.

 

Trương Tu Ninh quỳ trên tấm bồ đoàn, nhìn hàng loạt bài vị trên tường: "Tu Viễn, những năm qua vất vả cho ngươi rồi." Những tu sĩ phía sau các bài vị này đều là những người đã không tiếc mạng sống vì Trương gia. Nếu người nắm quyền là Trương Tu Ninh, Trương gia chắc chắn sẽ không có được sự đoàn kết như hiện tại.

 

"Từ nhỏ ta đã ghét ngươi." Trương Tu Viễn buồn bã nói, "Phụ thân và mẫu thân luôn thiên vị ngươi." Trương Tu Ninh mỉm cười điềm đạm: "Câu này ngươi đã nói đến mấy trăm lần rồi, có phải vì cha đã đưa cho ta kiếm thạch mà không đưa cho ngươi? Còn nhiều chuyện vụn vặt khác, thực ra ta hoàn toàn không nhớ chút nào."

 

Trương Tu Viễn nói: "Đúng vậy, đối với ngươi đó chỉ là những chuyện chẳng đáng nhớ, nhưng với ta lại vô cùng khắc sâu. Ngươi có biết tại sao không?" Trương Tu Ninh gật đầu: "Ta hiểu, bởi vì ngươi quan tâm, bởi vì những thứ ngươi muốn lại không đạt được."

 

"Cha mẹ thiên vị, khiến giữa chúng ta nảy sinh hiềm khích. Ta có chỗ sai, ngươi cũng có chỗ sai. Chúng ta đừng tính toán nữa, đều là những lão già mấy ngàn tuổi rồi. Dù chúng ta đã đạt đến kỳ Xuất Khiếu, nhưng ngươi cũng cảm nhận được, trói buộc của chúng ta quá nhiều, muốn phi thăng thì rất khó." Trương Tu Ninh nhìn vào hàng bài vị, thở dài nói: "Ta bị giam sau bức tường này suốt mấy ngàn năm, từ một thanh niên trở thành lão già, thậm chí ta không có cơ hội ôm con ta, hôn cháu ta... Đó là sự trừng phạt của ta, là nỗi tiếc nuối của ta."

 

Trương Tu Viễn im lặng, một hồi lâu sau, hắn lẩm bẩm: "Xin lỗi." Trương Tu Ninh xua tay: "Chuyện này cho qua đi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi rồi. Nhìn lại cả đời chúng ta thật là mỉa mai, thời trẻ ta không hiểu chuyện, gây ra không ít phiền toái cho mọi người. Khó khăn lắm mới thông suốt, lại đã già mất rồi. Ha ha ha. Còn ngươi nữa, lúc còn trẻ thì cứ luôn muốn chứng tỏ bản thân mình giỏi giang. Những năm tháng ngươi làm gia chủ của Trương gia, ngươi có thấy thoải mái không? Cũng không thoải mái, thiên đạo là công bằng, ngươi thực sự cũng đã trả giá rất nhiều."

 

Trương Tu Viễn một mình gánh vác cả một Trương gia yếu thế, còn đưa Trương gia trở thành một kiếm tông nổi tiếng trong Giới Ngự Linh. Những năm qua, áp lực mà Trương Tu Viễn phải chịu không ai biết được, nhưng Trương Tu Ninh thì biết rõ. Mỗi khi Trương Tu Viễn gặp khó khăn, hắn đều đến từ đường nói chuyện với tiên tổ, rồi lại như đang nói chuyện với chính mình. Đôi lúc Trương Tu Ninh tự hỏi, với áp lực lớn như vậy, đệ đệ của mình làm thế nào để chịu đựng được đây? Những lúc đó, hắn lại cảm thấy hổ thẹn, bởi hắn tự nhận thấy bản thân là huynh trưởng mà thực sự chẳng làm được điều gì cho gia tộc.

 

"Huynh trưởng, đừng nói nữa, chúng ta đừng nói nữa." Hốc mắt Trương Tu Viễn đột nhiên đỏ ửng. Khi nghe Trương Tu Ninh nói rằng thiên đạo là công bằng, rằng hắn cũng đã trả giá rất nhiều, thì hắn không thể kìm được nữa. Hắn nghẹn ngào: "Sau khi cha mẹ mất, ai cũng có thể đến giẫm đạp chúng ta. Khi đó ta nghĩ, tại sao Trương gia chúng ta không thể huynh đệ đồng tâm hợp sức để lập nên một đại nghiệp? Lúc đó ta nên khuyên nhủ huynh thật tốt, nhưng chúng ta đều sai rồi."

 

Trương Tu Ninh nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của đệ đệ mình, khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, chúng ta đều sai rồi. Tu Viễn, giao lại chức gia chủ đi. Chúng ta cũng nên sống vì bản thân mình một chút. Áp lực của ngươi quá lớn, lần trước chẳng phải ngươi nói ngươi cảm thấy lực bất tòng tâm sao? Buông tay đi, bọn trẻ đều đã lớn cả rồi, không cần ngươi một mình gánh vác nữa. Đã đến lúc nên nghỉ ngơi rồi."

 

Trương Tu Viễn mắt đỏ hoe, gật đầu: "Ừm, người cũng phải thuận theo tự nhiên mà già đi. Cho dù chúng ta là tu sĩ, cũng không thể chống lại thời gian. Huynh trưởng, những chuyện sau này cứ giao cho đám hậu bối. Chúng ta cũng nên sống nhẹ nhàng một chút. Sau khi đại tiệc sinh nhật lần này kết thúc, ta sẽ truyền lại ngôi vị gia chủ."

 

"Biết vậy thì đã tốt." Giọng nói của Tố Ngôn vang lên bên cạnh đầy uể oải: "Rõ ràng đã là hai lão già, suốt ngày cố chấp cứng miệng, chẳng lúc nào được thảnh thơi. Sau này hai người các ngươi cũng có thể ra ngoài uống trà, nghe nhạc rồi."

 

Trương Tu Viễn như có cảm ứng mà ngẩng đầu nhìn về phía Tố Ngôn: "Ngươi sắp đi rồi sao?" Tố Ngôn gật đầu: "Ta và huynh trưởng đã hầu hạ tu sĩ Trương gia mấy ngàn năm, không muốn phục vụ nữa. Kiếm tu đời đầu của Trương gia là một kẻ ba hoa, năm đó hắn đã nói với ta rằng nếu có một ngày ta không còn vui vẻ ở Trương gia, thì cứ rời đi, lúc đó sẽ có chủ nhân thích hợp khác đến tiếp nhận ta. Khi chặt đứt Tố Tâm, ta vốn đã muốn rời đi, nhưng nghĩ lại, ta đã hầu hạ Trương gia lâu như vậy, nên vẫn muốn có một cái kết tốt đẹp."

 

Tố Ngôn xách theo huynh trưởng của mình, cúi người thật sâu trước bài vị trên cao nhất của bức tường: "Lão chủ nhân, Tố Tâm và Tố Ngôn xin cáo biệt." Là một kiếm linh đã trấn giữ Trương gia suốt bao nhiêu năm, ngay cả Tố Ngôn cũng cảm thấy mệt mỏi. Hắn đứng dậy, nhìn hai huynh đệ Trương Tu Viễn và Trương Tu Ninh lần cuối: "Sau này hai lão già các ngươi hãy dìu nhau ra ngoài phơi nắng, uống trà, rảnh rỗi thì đấu khẩu một chút, nhưng đừng làm hại lẫn nhau nữa. Tuổi đã không còn nhỏ, an phận một chút đi. Người bình thường cả đời không sống nổi đến trăm tuổi, mà vẫn sống tốt hơn hai ngươi nhiều."

 

Hai huynh đệ Trương gia, huynh trưởng phong lưu những năm đầu, nửa đời sau thì bị giam cầm trong trận pháp, cô độc tự kiểm điểm trong đau khổ. Còn Trương Tu Viễn thì mặc dù nhìn như là người thắng cuộc, nhưng trong lòng vẫn ôm đầy oán hận và không cam lòng. Thời gian dài như vậy đã làm đạo tâm của cả hai đều bị tổn thương.

 

Trương Tu Viễn và Trương Tu Ninh nhìn nhau, sau đó lại quay sang nhìn Tố Ngôn: "Sau này còn có thể gặp lại ngươi không?" Tố Ngôn đáp một cách thờ ơ: "Không biết, còn phải xem chủ nhân mới của ta là người thế nào nữa."

 

Sau khi giải trừ khế ước với Trương gia, hắn đã là một kiếm linh tự do. Đến lúc đó hắn có thể dẫn theo huynh trưởng Tố Tâm của mình đi khắp chân trời góc bể, dù không có chủ nhân, hắn cũng vẫn sống rất tốt. Phải biết rằng, một khi đã sinh ra kiếm linh thì tu vi của kiếm linh đó ít nhất cũng phải trên cấp Nguyên Anh.

 

Trương gia hiện giờ náo loạn, gia chủ quỳ trong từ đường, đám hậu bối thì bận rộn sửa chữa lại nhà cửa. Gia chủ mới của Trương gia không ai khác ngoài Trương Sơ Trần. Mấy ngày nay, Trương Sơ Trần bận đến mức không chạm chân xuống đất, áp lực bất ngờ khiến y cảm thấy tóc mình rụng đi nhanh chóng. Khó trách y thấy gia chủ đời trước tóc thưa, thì ra là vì áp lực mà hói đầu thật!

 

Trương Sơ Trần có quá nhiều việc phải lo lắng. Y phải bận rộn với việc tái thiết Trương gia, phải chuẩn bị cho đại tiệc sinh nhật gia chủ sắp đến, còn phải tiếp đón tu sĩ các môn phái lần lượt kéo đến.

 

Những người biết tính cách của Trương Sơ Trần thì không nói, nhưng người không biết còn tưởng rằng gia chủ mới của Trương gia khó gần, khó nói chuyện. Trương Sơ Trần giữ vẻ mặt nghiêm túc, nếu không có các đệ tử khác của Trương gia chống đỡ, y e rằng đã sớm muốn quăng bàn bỏ đi. Đây đâu phải làm gia chủ, mà là tự mình tìm khổ. Ai nói làm gia chủ là vinh quang? Ai nói làm gia chủ dễ dàng? Y sắp phát điên rồi!

 

Tranh thủ lúc rảnh rỗi hiếm hoi, Trương Sơ Trần khoác áo choàng, lén lút đi ra ngoài đến khách ***** nơi Ôn Hằng và mọi người đang nghỉ chân. Lúc này, các đệ tử của Ôn Hằng đang ngắm nhìn dãy núi lá đỏ rực, còn Ôn Hằng thì quá đáng hơn, kéo tay Liên Vô Thương đi khắp nơi dạo chơi, tay xách đầy túi đồ ăn, ăn đến vui vẻ, chẳng khác nào một tiểu cô nương nhà thường dân. Thậm chí có món ăn ngon còn đưa tay đút cho nhau, cảnh tượng khiến Trương Sơ Trần nhìn mà lòng càng thêm chua xót.

 

Nhìn xem vị chưởng môn Huyền Thiên Tông người ta sống vui vẻ thế nào, rồi nhìn lại bản thân mình, Trương Sơ Trần chỉ muốn câm lặng không nói một lời. Đã đành nếu chỉ có một mình Ôn Hằng, thì ngay cả Trương Chính Hồng cũng đang ở đây. Hắn đang dẫn theo hai đứa con của mình nói chuyện với Thiệu Ninh, mà hai đứa nhỏ thì bái phục kiếm tiên Nhuyễn Tình đến tận xương tủy.

 

Khi Trương Sơ Trần đến, đám đệ tử đang ngồi dưới đình hóng gió trước khách ***** gặm hạt dưa, đọc sách và đánh cờ. Trong đình không chỉ có đám đệ tử mà còn có gia chủ nhà họ Cát – Cát Hoài Cẩn. Cát Hoài Cẩn đang đánh cờ với Đàm Thiên Tiếu. Ván cờ này vốn là của Ôn Hằng và Liên Vô Thương, nhưng sau đó vì bị Ôn Hằng chọc tức, Liên Vô Thương đã bỏ cờ xuống, Cát Hoài Cẩn và Đàm Thiên Tiếu liền thay thế tiếp tục.

 

"A, đây chẳng phải là gia chủ Trương gia sao? Làm sao vậy, sao lại có vẻ mặt u sầu như quốc nạn, dân khổ thế này?" Lời của Ôn Hằng chuyển một vòng trong miệng, cuối cùng khi nói ra thì đã uyển chuyển hơn nhiều.

 

Trương Sơ Trần ủ rũ nói: "Ghen tị với chưởng môn Ôn, ngài đúng là đang sống cuộc đời thần tiên." Ôn Hằng cười tủm tỉm: "Phiền não đều là tự mình tạo ra thôi. Bây giờ dù ngươi có mặc kệ tất cả, đại tiệc gia tộc của Trương gia vẫn sẽ tiếp tục tổ chức."

 

Trương Sơ Trần vô cùng ngưỡng mộ tâm thái của Ôn Hằng: "Tâm lý của Ôn chưởng môn thật tốt." Ôn Hằng khoát tay: "Đâu có gì là tốt, chỉ là biết tìm vui trong khổ mà thôi. Dù sao Trương gia của các ngươi cũng có người, có tiền, có thế lực. Còn ta thì cái gì cũng không có."

 

"Gia chủ Trương gia đến đây có chuyện gì không?" Cuối cùng Liên Vô Thương cũng hỏi thẳng vào trọng tâm. Trương Sơ Trần nhíu mày: "Không giấu gì các ngài, đúng là có việc muốn bàn."

 

"Trước kia ta đã nói, nếu Ôn chưởng môn có thể cứu được Chính Hồng, thì Trương Sơ Trần ta sẽ để ngài tùy ý sai khiến. Nhưng bây giờ ta đã trở thành gia chủ Trương gia, trong thời gian ngắn ta không thể vì Ôn chưởng môn mà xông pha nơi nguy hiểm. Vì vậy, đặc biệt đến thương lượng với ngài, mong ngài cho ta chút thời gian. Đợi Trương gia ổn định, ta sẽ truyền lại ngôi vị gia chủ cho người trong tộc, sau đó sẽ để ngài sai khiến."

 

Thì ra là chuyện này. Ôn Hằng suýt nữa đã quên mất. Hắn vốn không hề để chuyện này trong lòng. Chỉ có loại tu sĩ như Trương Sơ Trần, đã nói ra là giữ lời, mới ghi nhớ lời thề của mình. Điều này ngược lại khiến Ôn Hằng cảm thấy ngại ngùng. Ôn Hằng liên tục xua tay: "Đạo hữu Trương đừng khách sáo, khi đó tình hình cấp bách, ta chỉ nói cho có thôi. Ngài đừng để bụng."

 

Trương Sơ Trần nắm chặt chuôi kiếm: "Người Trương gia nói được làm được, Trương mỗ không phải là kẻ ham sống sợ chết, càng không phải kẻ thất hứa." Ôn Hằng cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục từ chối, Trương Sơ Trần sẽ cầm kiếm mà liều mạng với mình mất.

 

Ôn Hằng gãi gãi má: "Huyền Thiên Tông và Trương gia là minh hữu, ta và Đạo hữu Trương lại là bạn bè tâm đầu ý hợp. Vì bạn bè mà sẵn lòng giúp đỡ thì là chuyện hết sức bình thường. Đạo hữu Trương nói như vậy, ngược lại khiến ta cảm thấy thật ngại ngùng. Thế này đi, nếu ngài thực sự muốn cảm tạ ta, thì cho ít linh thạch đi. Huyền Thiên Tông mới thành lập, có hơi thiếu thốn."

 

Mọi người xung quanh: !!! Ôn Hằng! Liêm sỉ của ngươi đâu rồi! Huyền Thiên Tông đúng là nghèo thật, nhưng ngươi không thể nói khéo hơn một chút sao!

 

Hiển nhiên, Trương Sơ Trần cũng bị lời này của Ôn Hằng làm cho bất ngờ. Trong thoáng chốc, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng thường ngày của hắn dường như xuất hiện một vết nứt. Vị tu sĩ luôn giữ vẻ lạnh nhạt trước mọi thứ này rõ ràng không ngờ rằng Ôn Hằng lại thẳng thắn đến vậy. Hắn im lặng một hồi lâu rồi đáp: "Được."

 

Lời tác giả:
Kiếm linh Tố Ngôn: Hừ.

 

Kiếm linh Nhuyễn Tình: A Ninh là của ta, không nhường cho ngươi đâu.

 

Tố Ngôn: Chậc, ngươi tưởng ai cũng thèm cái tên chủ nhân mít ướt của ngươi sao? Tương lai chủ nhân của ta nhất định sẽ là người hành sự quyết đoán!

 

Thiệu Ninh: Cay quá cay quá, đừng cãi nhau nữa.

 

Ôn Hằng: Lão Thiệu, nếu ngươi không trị được Tố Ngôn thì cứ để hắn đến Huyền Thiên Tông, chúng ta vừa thiếu người, vừa thiếu tiền.

 

Đám kiếm linh lập tức ngoan ngoãn im lặng, không nói thêm lời nào nữa.

Bình Luận (0)
Comment