Cây Gậy Khất Thực Của Lão Bạt

Chương 107

Sấm sét đì đùng giáng xuống, Ôn Hành đứng dưới gốc Đạo Mộc, tay cầm gậy ăn xin. Sau lưng anh là cây cổ thụ che trời lấp đất, đây chính là lôi kiếp của anh. Thật không ngờ anh lại gặp phải lôi kiếp. Tia sét tím đen nặng nề đánh vào thân cây Đạo Mộc, những cành nhánh nhỏ bị đánh gãy, sau đó trong không trung biến thành những khối linh khí phân tán, rồi lại bị Đạo Mộc hút ngược trở lại.

 

Khi xưa, lúc Triệu Ninh tấn cấp trong di tích Thương Lan, Ôn Hành và Linh Tê từng bị lôi kiếp đánh trúng. Khi đó, họ còn hấp thụ linh khí trong lôi kiếp. Mặc dù khi hấp thụ có chút đau đớn, nhưng Ôn Hành và Linh Tê vẫn có thể chịu được. Thế nhưng lần này, sau khi lôi kiếp giáng xuống... Ôn Hành cảm thấy lần lôi kiếp này hung mãnh hơn bất kỳ lôi kiếp nào anh từng gặp trước đó.

 

Quả nhiên lôi kiếp của chính mình mới thật sự khó khăn — Ôn Hành nghĩ mà không dám chắc. Anh cảm thấy việc hấp thụ lôi lần này vô cùng khó khăn.

 

"Lôi kiếp của lão Ôn thật hung dữ." Linh Tê và Triệu Ninh đứng ngoài Thiên Cơ Phong canh trận cho Ôn Hành. Ôn Hành từng canh trận cho họ, lần này cuối cùng đã đến lượt họ canh trận cho Ôn Hành. Triệu Ninh vẻ mặt nghiêm túc: "Không biết có phải ta nhầm không, ta cảm thấy lôi kiếp của lão Ôn còn hung tàn hơn lôi kiếp xuất khiếu của ta."

 

Đang nói, một tia sét hình rồng từ trong tầng mây lao xuống, đánh mạnh vào thân chính của Đạo Mộc, làm nứt một mảng vỏ cây đen kịt. Lôi kiếp mà cũng có hình dạng thế này, khi ta xuất khiếu còn không có đãi ngộ như vậy! Thật quá đáng sợ!

 

Ôn Hành nhíu mày: "Đến rồi." Trong lúc nói, hàng ngàn, hàng vạn tia sét màu xanh tím rơi xuống từ tầng mây, chúng hóa thành hình rồng dữ tợn lao thẳng vào những cành nhánh của cây Đạo Mộc.

 

Triệu Ninh xuất ra Thanh Tình Kiếm: "Để ta giúp ngươi chặn lại một chút!" Lôi quang vốn định đánh vào cành cây bị Thanh Tình Kiếm hấp dẫn, tia sét khổng lồ bị Thanh Tình thu hút, Triệu Ninh vận chuyển linh khí, tia sét xanh tím khổng lồ liền rơi thẳng xuống đất.

 

"Ngứa chân quá..." Ôn Hành liếc nhìn Triệu Ninh: "Ngươi đừng phá thêm nữa." Triệu Ninh nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, tại sao hắn lại quên nhỉ, dưới đất của Thiên Cơ Phong đều là rễ cây của Đạo Mộc khổng lồ, hắn dẫn lôi quang xuống đất quả thực làm chân ngứa ngáy mà. Linh Tê cười đến mức không thở nổi: "Ôi chao, ha ha ha ha! Lão Triệu ngươi đúng là đồ ngốc! Xem ta đây!"

 

Linh Tê vung tay áo, hàng ngàn sợi chỉ trắng tuyết từ phất trần kéo dài, đối đầu với một con rồng sét trên cao. Những sợi chỉ trắng như tuyết theo tia sét mà giăng ra, từ xa nhìn lại giống như một con rồng đang bị phất trần quấn lấy. Chỉ nghe thấy tiếng nổ đì đùng từ phất trần, đôi mắt vàng kim của Linh Tê mở lớn: "Tán!"

 

Lôi quang trong phất trần giãy giụa một chút, nhanh chóng tan thành linh khí. Khối linh khí liền dâng lên, bị cành nhánh của Đạo Mộc từ từ hấp thụ hết.

 

Linh Tê cảm thấy tay mình tê rần, hắn hừ nhẹ: "Không ngờ lôi kiếp này lại lợi hại như vậy!" Tám trăm năm đã trôi qua, Linh Tê cũng đã trở thành tu sĩ kỳ Nguyên Anh hậu kỳ, không bao lâu nữa hắn cũng sẽ xuất khiếu. Nếu như lôi kiếp khi xuất khiếu mà cũng hung bạo như lôi kiếp của Ôn Hành, chắc hắn sẽ nằm yên, mặc cho sét đánh thế nào thì đánh, hắn sẽ không chống cự nữa.

 

"Hai người chỉ cần giữ vững kết giới của dãy núi Hằng Thiên, không cần bận tâm đến ta. Nếu ta thật sự ngã xuống, đó cũng là số mệnh." Huống hồ Ôn Hành cảm thấy chuyện này không sao cả, anh còn hẹn với Liên Vô Thương rằng sau khi hóa anh sẽ đến Thanh Liên Châu tìm hắn. Vừa nghĩ đến Liên Vô Thương, máu mũi Ôn Hành chảy ra hai dòng. Triệu Ninh và Linh Tê giật mình: "Lão Ôn! Ngươi không sao chứ!"

 

Lôi kiếp này quá hung tàn, đến mức đánh ra cả máu mũi của lão Ôn! Thật là đáng sợ!

 

Ôn Hành xoa xoa mũi: "Không sao không sao, ta không nên ngẩn ngơ. Hai người giúp ta giữ vững kết giới, nếu chẳng may kết giới của dãy núi Hằng Thiên bị phá, tai của phàm nhân ở Hằng Thiên Thành sẽ bị điếc hết."

 

Trên dãy núi Hằng Thiên có một kết giới khổng lồ bao phủ, kết giới này không phải để bảo vệ Huyền Thiên Tông, mà là để bảo vệ dân chúng ở Hằng Thiên Thành. Khi tu sĩ tấn cấp, lôi kiếp thường tùy hứng đánh lung tung, chưa kể âm thanh cũng rất lớn. Nếu không có kết giới ngăn cản, dân chúng ở Hằng Thiên Thành sẽ bị âm thanh nổ tung của lôi kiếp làm điếc cả hai tai. Đến lúc đó, họ sẽ không thể ngồi ung dung trong quán rượu nhỏ để thưởng thức rượu nữa.

 

Triệu Ninh và Linh Tê nghiến răng: "Kết giới giao cho chúng ta, ngươi cứ yên tâm độ kiếp!" Ôn Hành cười nhẹ, hai dòng máu mũi trên mũi càng dài hơn. Linh Tê bối rối gãi đầu: "Theo lý mà nói ta không nên nói câu này, ngươi không cảm thấy lão Triệu cười trông rất giống lưu manh sao?"

 

Triệu Ninh lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi cũng cười với hai hàng máu mũi, cũng sẽ rất lưu manh." Linh Tê nghi ngờ gãi đầu: "Chẳng lẽ thật sự là ta suy nghĩ nhiều?"

 

Hàng ngàn con rồng từ trên không lao xuống, mang theo thế sấm sét dữ dội nhắm thẳng vào cây Đạo Mộc cao to vững chãi. Thiên Cơ Phong rung chuyển mấy cái, cành lá của Đạo Mộc bị sét đánh vỡ nát rơi xuống từ trên cao, thân cây khổng lồ của Đạo Mộc cũng rung lắc vài lần trong lôi quang, đây thực sự là chuyện không thể xảy ra vào lúc bình thường.

 

Ôn Hành siết chặt cây gậy ăn xin trong tay, cơ thể anh có chút tê dại, trên da xuất hiện những vết nứt nhỏ, lớp da ngoài cùng trở nên khô cứng, màu sắc có phần đen đi, chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ rụng xuống như vỏ cây khô. Nhưng không sao, anh vẫn có thể kiên trì.

 

"Đến rồi." Ôn Hành cảm nhận được một sức mạnh mạnh mẽ hơn đang dâng lên trong tầng mây kiếp vân phía trên đầu, anh không khỏi giật mình. Anh vận dụng linh khí, hết sức bảo vệ thân chính và hệ rễ chủ yếu của Đạo Mộc.

 

Làn lôi kiếp *****ên là hàng ngàn con rồng dữ tợn, còn lần này, lôi kiếp hóa thành hình hổ báo. Tuy rằng kích thước nhỏ hơn so với hình rồng, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy chúng đáng sợ hơn nhiều so với lôi kiếp trước. Từng con hổ báo hình thành từ lôi kiếp lao xuống cành nhánh của Đạo Mộc, chúng há miệng ra, để lộ những móng vuốt sắc bén, hung hãn cắn xé cành nhánh của cây.

 

Linh Tê và Triệu Ninh nhìn mà khiếp sợ. Lần lôi kiếp trước, cành nhánh của Đạo Mộc chỉ bị nổ tung làm bong vỏ cây, nhưng bây giờ, từng mảng vỏ cây lớn của Đạo Mộc đang rơi xuống, để lộ ra lớp bên trong óng ánh. Đợt tấn công này khiến thân thể Ôn Hành đau đớn tột cùng, anh vung gậy ăn xin, đánh nát con hổ báo bằng điện đang vờn quanh người.

 

Đợt tấn công này, Ôn Hành đã dùng Đạo Mộc để chống đỡ qua, nhưng giờ anh không còn tâm trí mà nghĩ đến Liên Vô Thương nữa. Nếu như đợt tấn công tiếp theo còn kinh khủng hơn đợt này, có lẽ anh sẽ không chịu nổi.

 

"Ngươi biết Ôn Hành tu luyện thế nào không? Tại sao lôi kiếp của hắn lại kinh khủng như vậy!" Triệu Ninh cảm thấy với tu vi xuất khiếu của mình, hắn cũng không có chút sức phản kháng nào dưới lôi kiếp này. Linh Tê đáp: "Ta chỉ biết hắn rất giỏi trong việc hấp thụ linh khí, còn cụ thể tu luyện thế nào thì ta không rõ."

 

Sau đợt hổ báo thứ hai, thân thể Ôn Hành bắt đầu rung lắc, anh ngẩng đầu nhìn Đạo Mộc, từng cành nhánh đều mang đầy thương tích. Những con hổ báo hình thành từ lôi kiếp đã để lại vô số vết thương trên Đạo Mộc. Hiện tại, anh hoàn toàn không có thời gian để hồi phục.

 

"Rốt cuộc đây là loại lôi kiếp gì, chưa từng nghe qua. Lần đầu là hình rồng, lần thứ hai là hình hổ báo, vậy lần thứ ba thì sao? Còn bao nhiêu đợt nữa mới kết thúc?" Triệu Ninh bỗng cảm thấy những tia sét lớn như thùng nước trước đây chỉ là trò trẻ con. So với mấy đợt lôi kiếp này thì thật quá nhẹ nhàng.

 

"Ta cũng không biết." Linh Tê hít một hơi lạnh: "Không ổn, lại đến nữa rồi."

 

Trên đỉnh đầu, mây đen xuất hiện những tia chớp màu đỏ sẫm, trông cực kỳ đáng sợ. "Oang—" Trong khi Triệu Ninh và Linh Tê còn đang hoang mang không biết đây là sinh vật gì, thì một con chim đỏ thẫm thò đầu ra từ đám mây.

 

Con chim khổng lồ hình thành từ sét to lớn vô cùng, thậm chí còn to hơn cả những ngọn núi bình thường của Huyền Thiên Tông. Nó vừa xuất hiện, Triệu Ninh và Linh Tê chỉ cảm thấy không khí xung quanh như ngưng tụ và sôi sục. Lôi kiếp thật quá mạnh mẽ!

 

Con chim sét khổng lồ dang rộng đôi cánh to lớn, kêu vang lao thẳng về phía Đạo Mộc khổng lồ. Đôi chân khổng lồ của nó cực kỳ sắc nhọn, khí thế hung hãn, lao mạnh xuống. Những cành nhánh nhỏ của Đạo Mộc bị đôi cánh của nó đập gãy rơi rụng. Hai chân của nó bám chặt vào phần ngọn của thân cây, vỗ cánh điên cuồng. Đạo Mộc giống như một con thuyền nhỏ giữa giông bão, trông có vẻ mong manh, dễ gãy đổ.

 

"Này, ngươi có ý gì vậy hả, ngươi định bẻ gãy Đạo Mộc của ta sao!" Ôn Hành vừa ngẩng đầu liền thấy con chim sét khổng lồ đầy uy nghi đang cào xé cành nhánh, thân cây rung lắc dữ dội. Sự thật chứng minh rằng Ôn Hành đoán đúng, con chim đó thực sự muốn nhổ bật cả cây Đạo Mộc lên. Nhưng nó không đủ sức, không thể nhổ nổi.

 

Phát hiện không thể nhổ được Đạo Mộc, chim sét liền vận lực vào đôi chân, muốn bẻ gãy cành nhánh phía trên của Đạo Mộc.

 

Điều này không thể chấp nhận được! Ôn Hành di chuyển nhanh như chớp, anh bay thẳng lên dọc theo thân cây. Phần ngọn của Đạo Mộc cách rất gần với tầng mây kiếp vân, trông như ngay dưới đám mây kiếp vậy.

 

Triệu Ninh và Linh Tê kinh hãi. Thông thường, các tu sĩ khi độ kiếp đều phải tránh xa kiếp vân, nhưng Ôn Hành lại muốn làm gì đây? Anh đang tự tìm chết sao?! Dưới lôi kiếp, thần thức không thể tùy tiện thả ra, nếu bị sét đánh trúng, thần hồn sẽ bị tổn thương! Triệu Ninh và Linh Tê không thể thấy tình hình phía trên của Đạo Mộc, họ chỉ có thể đứng ngơ ngác đợi chờ dưới gốc cây.

 

May mắn thay, không lâu sau họ nghe thấy tiếng động. Con chim khổng lồ kêu lên thảm thiết mấy tiếng, có vẻ như Ôn Hành đã đối phó được với nó. Cho dù là lôi kiếp, nhưng một khi đã hóa hình thì cũng sẽ có những điều sợ hãi.

 

Ôn Hành không chút lưu tình, dùng gậy ăn xin đập thẳng vào hai chân của con chim khổng lồ. Chỉ nghe thấy tiếng nổ vang, hai cái chân sắc nhọn kia lập tức bị đánh gãy, đôi chân lóe lên tia sét bị găm chặt vào thân cây. Mất kết nối với cơ thể, tia sét dần dần tan biến.

 

Ôn Hành hành động nhanh như chớp, anh bất chấp nỗi đau trên cơ thể, vung gậy đập mạnh vào cổ con chim khổng lồ. Sau cú đánh này, cổ con chim cũng bị gãy, nó kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi dần dần tan thành linh khí mạnh mẽ ngay trước mặt Ôn Hành.

 

Khối linh khí khổng lồ dâng lên giữa lôi kiếp và Đạo Mộc. Thông thường, nguồn sức mạnh của lôi kiếp đều nằm trong tầng mây kiếp vân. Khi tu sĩ độ kiếp, nếu không bị sét đánh chết thì sẽ thuận lợi tấn cấp, còn nếu bị đánh chết, kiếp vân cũng sẽ biến mất và quay trở về.

 

Ôn Hành nhìn thấy linh khí trên cơ thể chim sét đang bay ngược lên phía kiếp vân... Anh tức giận ngay lập tức. Đây là ý gì? Kiếp vân thiếu linh khí, đánh không đủ mạnh, muốn hút ngược lại linh khí để tiếp tục đánh anh thêm lần nữa sao?

 

Ôn Hành vung tay, quyết tâm liều mạng. Cành nhánh của Đạo Mộc liều lĩnh hấp thụ linh khí của con chim sét đang tan biến. Ôn Hành có linh căn Mộc, loại linh khí thích hợp nhất với anh là linh khí Mộc ôn hòa. Nhưng lúc này anh chẳng còn quan tâm được nữa, thà rằng hấp thụ một lượng lớn linh khí Lôi cũng còn hơn để lôi kiếp hút ngược linh khí rồi lại giáng xuống tiếp tục đánh anh thêm mấy lần nữa.

 

Điện quang lan truyền trên Đạo Mộc, mỗi cành nhánh còn lại trên cây đều lóe sáng, phát ra những tia lửa điện li ti. Triệu Ninh và Linh Tê đứng dưới gốc cây mà giật mình kinh hãi: "Đợt sét này thật khủng khiếp, ngay cả Đạo Mộc cũng bị đánh đến mức này!"

 

Nhìn kỹ dòng chảy của linh khí lôi điện, không đúng, không phải lôi kiếp đánh trúng Đạo Mộc, mà là Đạo Mộc đang chủ động hấp thụ linh khí lôi điện! Toàn thân Triệu Ninh nổi da gà: "Lão Ôn điên rồi sao? Hấp thụ nhiều linh khí lôi điện như vậy sẽ dẫn đến nổ thể mất! Linh Tê, ngươi giữ lấy một chút, ta đi giúp lão Ôn!"

 

Triệu Ninh nhảy vọt lên không trung, giờ phút này hắn cũng không màng việc bay lên trời có thể bị sét đánh hay không. Hắn là kiếm tu hệ Mộc, trong Thanh Tình Kiếm của hắn có chí bảo thiên địa — Mộc chi linh. Có Mộc chi linh, dù linh khí trong lôi kiếp cũng có thể chuyển hóa thành linh khí Mộc ôn hòa.

 

"Lão Ôn! Ta đến giúp ngươi đây!" Triệu Ninh bay lên đỉnh cành, giơ cao Thanh Tình Kiếm, mạnh mẽ dẫn dắt linh khí lôi điện đổ dồn vào Thanh Tình Kiếm. Trong khoảnh khắc, Triệu Ninh cảm thấy bản thân giống như một con cá bị điện giật chết, cơ thể hắn tê rần, suýt chút nữa Thanh Tình Kiếm đã tuột khỏi tay.

 

"Đừng gây thêm rắc rối! Xuống mau!" Ôn Hành lo lắng quát Triệu Ninh: "Lôi kiếp này quá hung tàn! Ta da dày thịt chắc, không sao cả!" Triệu Ninh cắn chặt răng, một tay giơ Thanh Tình, tay còn lại đặt lên thân Đạo Mộc. Linh khí Mộc đã được chuyển hóa trở nên nhu hòa hơn, từ tay Triệu Ninh truyền vào Đạo Mộc không ngừng.

 

"Đừng nói nhảm!" Triệu Ninh nghiến răng nói, "Tập trung vào!"

 

"Chết tiệt, lão tử sắp bị hai tên ngốc các ngươi hại chết rồi!" Linh Tê với bộ áo choàng Tuyết Lãng của mình tung bay như một bông hoa đang nở rộ, không biết từ khi nào hắn cũng đã đứng dưới một nhánh cây thấp hơn của Triệu Ninh, miệng mắng liên hồi: "Ôn Hành, ngươi bị bệnh à, đi chọc phải một lôi kiếp hung tàn như vậy! Triệu Ninh, ngươi cũng điên rồi! Bay lên cao tìm sét đánh! Ta lại càng điên hơn, ta lại còn theo các ngươi cùng đi tìm chết!"

 

Nói không cảm động thì là giả. Có bao nhiêu tu sĩ khi độ kiếp vẫn phải đề phòng người thân bạn bè đâm sau lưng mình. Còn Ôn Hành lại có hai người bạn thân chí cốt! Có thể đồng cam cộng khổ, cùng nhau sống chết, thật là may mắn khi gặp được hai người bạn như vậy!

 

"Ngươi lên đây rồi thì kết giới làm sao bây giờ?" Triệu Ninh cảm thấy cơ thể tê cứng, hắn nói mà cảm giác lưỡi mình líu lại. "Đệ tử của lão Ôn đang ở bên dưới." Linh Tê cầm phất trần, dưới tia sét đang nổ tung, phất trần của hắn giống như một khối cầu lông trắng xóa. Áo choàng Tuyết Lãng trên người hắn vũ động trong ánh điện, kết hợp với dung mạo diễm lệ của hắn, khí thế kinh người.

 

Dưới gốc Đạo Mộc khổng lồ, tất cả các đệ tử như Thẩm Nhu, Cẩu Tử và những người khác đều đã xuất hiện. Thẩm Nhu được bao quanh bởi linh khí hệ Thủy, một con linh xà tên Trầm Khê cuộn quanh người nàng. Cẩu Tử bên cạnh liên tục vung ra hàng trăm lá bùa màu vàng kim, linh khí trên lá bùa chớp động. Tay hắn nhanh như chớp, một tay cầm bút, một tay nắm chu sa, đang không ngừng viết ra các lá bùa ngay giữa không trung!

 

Báo Tử toàn thân bị lôi quang bao phủ, nhìn thoáng qua còn có áp lực tương tự như kiếp vân trên bầu trời. Trần Thiên Tiếu mở ra một chiếc ô màu trắng, che chở cho các sư huynh của hắn bên dưới. Đây là chiếc ô mà hắn mượn của Cát Hoài Cẩn — Truy Hồn. Dưới ô Truy Hồn, các đệ tử của Huyền Thiên Tông nỗ lực tập trung thành một khối, người thì duy trì kết giới, người thì giúp sư tôn hấp thụ linh khí cuồng bạo rồi chuyển hóa thành linh khí ôn hòa... Mọi người đều căng thẳng nhưng hành động có trật tự, không chút hoảng loạn.

 

Nhìn kỹ mới thấy, đám đệ tử Thẩm Nhu đều đã có tu vi trên Nguyên Anh kỳ. Tám trăm năm tu luyện không phải là ngắn, nhóm đệ tử này đều là đơn linh căn, bọn họ đã hóa anh từ trước Ôn Hành rất lâu.

 

Sở Việt và Trác Bất Phàm cũng đã đến. Sở Việt tay cầm một thanh Thanh Vân Kiếm uy thế bức người, nàng và Trác Bất Phàm đều đã trở thành tu sĩ Nguyên Anh. Hai kiếm tu này trước đó đã chém giết mấy con hổ báo hóa thành từ lôi điện. Hiện tại, sư tôn đang giúp Ôn lão tổ độ kiếp, tất cả mọi người đều đang dốc hết toàn lực.

 

Giữa vùng núi Huyền Thiên hùng vĩ, nhóm đệ tử cần cù này, dưới sự hỗ trợ của liên thai và các linh bảo khác, đã trở thành cao thủ cấp cao từ lâu.

 

Ôn Hành lại chính là người cuối cùng hóa anh! Nói ra thật sự khiến người ta cười nhạo ở giới Ngự Linh, làm sư tôn mà tu vi còn không bằng đệ tử! Nhưng đệ tử của Huyền Thiên Tông và Thượng Thanh Tông đều biết, lôi kiếp của Ôn lão tổ tuyệt đối là lôi kiếp đáng sợ nhất. Trước đây, khi họ hóa anh, đã được Ôn Hành và những người khác bảo vệ, khi đó lôi kiếp của họ còn chưa bằng một phần tư lôi kiếp hiện tại của Ôn lão tổ.

 

Kiếp vân cuộn lên, hiện ra màu xanh tím đáng sợ, có thứ gì đó đen sì trong kiếp vân đang dần trồi xuống. Sắc mặt Ôn Hành trở nên nghiêm nghị: "Đến rồi!"

 

Vừa dứt lời, một mảng lớn kiếp vân từ trên trời giáng xuống. Đám mây đen sì kia hóa thành vô số con dơi. Mỗi chiếc răng của bọn chúng đều lóe lên linh quang sắc nhọn. Kiếp vân này thật là kỳ quái, hình dạng biến thành con gì cũng tùy tiện.

 

Lũ dơi không thể so với những con rồng, hổ báo hay chim trước đó, nhưng trong lòng Ôn Hành và mọi người đều tràn đầy cảnh giác, vì lôi kiếp chỉ càng lúc càng mạnh.

 

Khi đám dơi đáp xuống Đạo Mộc khổng lồ, Ôn Hành thấy từng con dơi nhỏ há to miệng sắc nhọn, cắn xé dữ dội lên những vết thương trên Đạo Mộc. Sắc mặt Ôn Hành tái nhợt, quá đau đớn, anh cảm thấy như từng tế bào trong cơ thể mình đều bị xé nát.

 

Những con dơi nhỏ bé, không giống như con chim khổng lồ trước đó có thể đánh nát hay tiêu diệt dễ dàng. Một nắm đấm khó địch nổi bốn tay, kiến nhiều còn có thể cắn chết voi, Ôn Hành chỉ cảm thấy một hơi thở như đang bị treo lơ lửng. Mắt anh lúc này hoa lên từng đợt, những con dơi không chỉ đang cắn xé Đạo Mộc, mà chúng còn đang nuốt cả Đạo Mộc vào bụng!

 

"Gió mạnh mưa rào!" Kiếm quang từ Thanh Tình Kiếm lóe lên, trong ánh kiếm, lũ dơi đen lần lượt biến thành những tia sét đen tím, rồi hóa thành từng khối linh khí. Linh Tê cũng không chịu kém cạnh, phất trần của hắn tạo thành một tấm lưới khổng lồ, mọi con dơi đi qua đều bị bao phủ bên trong. Lũ dơi đen trong tấm lưới của Linh Tê điên cuồng va đập loạn xạ, hắn dứt khoát kéo tấm lưới về phía Triệu Ninh: "Lão Triệu!"

 

Có sự hỗ trợ của Thanh Tình Kiếm, tốc độ giải quyết nhanh hơn rất nhiều. Nhưng số lượng dơi thật sự quá lớn, dày đặc che kín cả bầu trời.

 

Sắc mặt Ôn Hành càng lúc càng tái nhợt, anh thậm chí còn cảm thấy lũ dơi này sẽ nuốt chửng toàn bộ Đạo Mộc. Cuối cùng, anh không nhịn được nữa mà chửi thề một tiếng, vung mạnh gậy ăn xin xuống dưới, rồi hét lớn: "Tất cả tránh ra!"

 

Những ngôi nhà trong Hằng Thiên Thành rung lên dữ dội. Thực ra, không chỉ riêng Hằng Thiên Thành, mà toàn bộ giới Ngự Linh cũng đều rung chuyển như có thứ gì đó đang nhanh chóng rút khỏi lòng đất.

 

Thiên Cơ Phong luôn lơ lửng trên Tiểu Hoa Phong, trước đây để định tông, Ôn Hành đã kết hợp không gian Đạo Mộc với ngọn núi nổi, tạo ra ngọn Thiên Cơ Phong lơ lửng giữa không trung. Nhìn thì như đang trôi nổi trên không, thực tế rễ của Đạo Mộc đã cắm sâu vào đất của dãy núi Hằng Thiên từ tám trăm năm trước. Những năm qua, Ôn Hành đã âm thầm hút linh khí từ khắp nơi trong giới Ngự Linh. Không còn cách nào khác, nếu anh ngang nhiên hút linh khí như vậy, linh khí của dãy Hằng Thiên đã sớm cạn kiệt từ lâu.

 

Rễ cây khổng lồ luôn nằm sâu trong lòng đất. Ôn Hành vốn nghĩ rằng có thể không cần dùng đến rễ cây để độ kiếp, nhưng không ngờ anh lại quá ngây thơ.

 

Từ dãy núi Hằng Thiên, rất nhiều rễ cây màu đen vươn ra, những năm qua, hệ rễ của Ôn Hành càng lúc càng lớn, cứng cáp và bền bỉ. Trước mắt Thẩm Nhu và những người khác chỉ thấy một vùng đen ngòm, rễ cây vây kín bọn họ, bao bọc cả Triệu Ninh và Linh Tê bên trong. Giọng của Ôn Hành vang lên: "Đừng gây rối, nếu chẳng may làm tổn thương các ngươi thì không hay đâu."

 

Thẩm Nhu và những người khác chỉ nghe thấy những âm thanh tí tách nhỏ từ khắp nơi vang lên, họ quá quen thuộc với âm thanh này rồi, đây chính là tiếng những con dơi lôi điện bị đánh tan. Nếu ví những con dơi lôi điện như vô số con muỗi khó chịu, thì hệ rễ của Ôn Hành chính là một tấm lưới khổng lồ vững chắc, bao vây tất cả những con muỗi phiền phức này vào trong.

 

Những chiếc rễ sắc nhọn nhanh chóng và dứt khoát đâm thẳng vào cơ thể bọn dơi, dòng điện mạnh mẽ từ lũ dơi truyền qua rễ cây tràn vào cơ thể Ôn Hành, toàn bộ Đạo Mộc lúc này được bao phủ trong một vòng sáng lôi điện tím đen đầy điềm gở.

 

Làn da của Ôn Hành bắt đầu chuyển sang màu xanh tím, mắt anh đỏ ngầu, những chiếc móng nhọn hoắt mọc ra từ đầu ngón tay, răng nanh sắc bén lộ ra trên đôi môi trắng bệch. Anh cầm chặt cây gậy ăn xin, lơ lửng trên đỉnh Đạo Mộc khổng lồ, đối mặt với kiếp vân phía trên đầu, tóc anh bay tán loạn trong gió, xung quanh toát ra uy áp khủng khiếp.

 

Triệu Ninh và Linh Tê bất chấp tất cả, phát ra thần thức để quan sát, vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Ôn Hành, trong lòng hai người dâng lên một cảm giác khó tả. Đây chính là bản chất thật sự của Ôn Hành, mạnh mẽ và lạnh lùng.

 

"Quá đáng rồi đó!" Ôn Hành ngẩng lên nhìn bầu trời, cười lạnh: "Có thù oán gì sao? Đây là lôi kiếp hóa anh thôi mà!" Ôn Hành kiến thức không rộng, nhưng anh đã từng cùng các đệ tử của mình trải qua nhiều lần độ kiếp, chính anh cũng đã từng trải qua lôi kiếp xuất khiếu. Lôi kiếp này rõ ràng là muốn anh phải tan thành tro bụi!

 

"Ta còn muốn cùng đạo lữ và đệ tử sống những ngày yên bình, ngươi thật sự không để ta có đường sống sao." Ôn Hành lẩm bẩm, "Người ta bảo ta là đứa con cưng của thiên đạo, ngươi cưng chiều ta như vậy sao?"

 

Từng đợt rễ cây từ sâu trong dãy núi Hằng Thiên lao vút lên. Rễ cây đen kịt dưới tầng mây kiếp vân trông còn đáng sợ hơn cả những đám mây kiếp trên bầu trời. Trong kiếp vân, lôi quang cuồn cuộn, nhưng chưa kịp hình thành một đợt lôi kiếp mới thì đám rễ cây đã đâm thẳng vào bên trong kiếp vân.

 

Dòng điện mạnh mẽ từ kiếp vân truyền qua hệ rễ xuống dưới. Lớp vỏ ngoài của Đạo Mộc nứt tung ra, ngay cả da trên người Ôn Hành cũng nổ tung, anh biến thành một người đầy máu không còn da thịt. Nếu có ai nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc này, chắc chắn sẽ tỉnh giấc giữa cơn ác mộng.

 

Triệu Ninh và Linh Tê như phát điên, không màng đến hệ rễ, chỉ muốn phá vỡ sự kiềm tỏa của Ôn Hành, họ chỉ muốn lao lên hỗ trợ vị bằng hữu và sư tôn của mình.

 

Ôn Hành lúc này trông quá thảm thương, anh giống như một con thỏ bị lột da, đôi tay cháy đen vẫn nắm chặt lấy Đạo Mộc khổng lồ. Ôn Hành cúi đầu nhìn cơ thể mình, khẽ cười lạnh: "Chỉ có chút năng lực này thôi sao?" Lôi kiếp chưa thể khiến anh tan thành mây khói tại chỗ, thì về sau cũng không thể làm tổn thương anh được nữa.

 

Anh đã hấp thụ dòng điện khủng khiếp như vậy mà vẫn sống, điều này chứng tỏ anh vẫn có thể tiếp tục hấp thụ lôi kiếp. Rốt cuộc là lôi kiếp đánh chết anh, hay anh hấp thụ toàn bộ linh khí trong kiếp vân, việc này khó mà nói trước được.

 

Triệu Ninh và những người khác rất nhanh đã hiểu được ý đồ của Ôn Hành. Lúc này điều họ cần làm chính là vô điều kiện hỗ trợ cho Ôn Hành. Ôn Hành như vậy quá thê thảm, Thẩm Nhu và Sở Việt đã bật khóc: "Đây không phải là kiếp vân, mà là một cuộc mưu sát!" Kiếp vân này rõ ràng là muốn ***** Ôn Hành! Khi bọn họ độ kiếp, lôi kiếp từ Trúc Cơ, Kim Đan đến Nguyên Anh đều rõ ràng, những tu sĩ có chút nhãn lực chỉ cần dùng thần thức quét qua là có thể nhìn ra tu vi người đang độ kiếp.

 

Lôi kiếp có thể hóa thành hình dạng như vậy, mọi người trước giờ chưa từng gặp qua, trong nhận thức của họ cũng chưa từng nghe thấy. Cũng không biết còn phải trải qua bao lâu, và còn phải đối phó với bao nhiêu đợt tấn công của các loài động vật nữa. Ôn Hành thực sự không vui khi nhìn thấy nhiều loài sinh vật như vậy đang phá hoại Đạo Mộc của mình. Hiện tại, anh chỉ muốn xé toang kiếp vân, quyết đấu một trận với lôi kiếp.

 

Những rễ cây đen ngòm vươn lên như muốn đâm xuyên cả bầu trời, kiếp vân cuồn cuộn chất chồng trên đó. Dòng điện trên thân cây điên cuồng tuôn trào, từng đợt điện quang mờ nhạt cuốn quanh hệ rễ. Không biết từ lúc nào, một trận mưa xối xả đổ xuống từ bầu trời. Mưa trộn lẫn với lôi điện chảy khắp nơi, tạo thêm áp lực nặng nề cho Cẩu Tử và những người khác. Mưa mang theo dòng điện là một thử thách cực lớn đối với kết giới. Nếu kết giới bị phá vỡ, cư dân của Hằng Thiên Thành sẽ gặp đại họa.

 

Ôn Hành, thân thể không còn một mảnh da, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt. Trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé, không có cách nào chống lại thiên đạo. Trước mặt thiên đạo, anh chỉ là một con sâu cái kiến, thiên đạo muốn bóp chết anh dễ dàng như bóp chết một con kiến.

 

Nhưng anh không cam tâm. Nếu đã để anh với thân thể Hạn Bạt bò ra khỏi lòng đất, thì anh có quyền được sống. Anh chưa từng làm việc gì ác, anh chỉ muốn được ở cùng các đệ tử của mình, xây dựng một tông môn hòa hợp và tốt đẹp, điều này cũng sai sao?

 

"Ta không chịu thua." Ôn Hành muốn lớn tiếng hùng hồn, nhưng da thịt của anh đã bị lôi điện xé toạc, chỉ có thể co giật các cơ bắp. Hàng răng trắng nhợt của anh bị mưa rửa trôi, Ôn Hành cảm thấy hình dạng hiện tại của mình chắc chắn không đẹp mắt chút nào. Nếu Liên Vô Thương nhìn thấy anh thế này, e rằng sẽ không nhận ra được nữa.

 

Kiếp vân dường như bị Ôn Hành kích động, tất cả các đám mây kiếp vân xung quanh đều cuộn đến tụ tập lại. Dị động ở dãy núi Hằng Thiên cuối cùng đã thu hút sự chú ý của các tu sĩ trong giới Ngự Linh, vài đại năng bắt đầu truyền thần thức về phía dãy núi Hằng Thiên. Nhưng vì kiêng dè sức mạnh của lôi kiếp, đám người này chỉ dám đứng từ xa quan sát.

 

Trong tầng mây xám xịt, một chiếc phi chu màu xanh nhạt đang lao nhanh từ giới Nguyên Linh về hướng dãy núi Hằng Thiên của giới Ngự Linh. Phượng Quân nghiêng người dựa trên chiếc đệm gấm, nhíu mày: "Lôi kiếp này có thể sánh ngang với lôi kiếp Đại Thừa, Ôn đạo hữu thật đúng là được thiên đạo 'quan tâm' đặc biệt."

 

Liên Vô Thương nhẹ giọng đáp: "Hắn vốn dĩ là Hạn Bạt, lại có thêm Đạo Mộc khổng lồ trên người. Nếu không phải nhờ Đạo Mộc ngăn cản, e rằng lôi kiếp còn khủng khiếp hơn nữa." Hạn Bạt vốn là vật tà ác sinh ra từ sự ô uế của trời đất, muốn thăng cấp là chuyện vô cùng khó khăn.

 

"Ngươi sao lại có vẻ bình thản như vậy?" Phượng Quân đưa tay sờ vào ngực áo, lấy ra một quả trứng tròn trịa.

 

"Bởi vì hắn là Ôn Hành." Liên Vô Thương chắc chắn đáp: "Hắn nhất định sẽ vượt qua được lôi kiếp này."

 

Phượng Quân hiểu rõ tình cảm của Liên Vô Thương dành cho Ôn Hành, nhưng hắn vẫn không thể hiểu nổi cách làm của y. Hắn băn khoăn nói: "Ngươi đã xem hắn là đạo lữ của mình, sao có thể nhìn hắn phải trải qua lôi kiếp khủng khiếp như vậy? Ngươi là tia sinh cơ *****ên hóa hình trong trời đất, chỉ cần ngươi đến bên dưới Đạo Mộc, lôi kiếp chắc chắn sẽ nể mặt ngươi vài phần."

 

Liên Vô Thương nói: "Ta không thể mọi chuyện đều gánh thay hắn, hắn cũng có tôn nghiêm và kiên định của riêng mình." Liên Vô Thương hiểu Ôn Hành quá rõ. Bình thường Ôn Hành trông có vẻ rất dễ tính, dường như ai cũng có thể trêu chọc, ai đến nhờ vả gì anh cũng vui vẻ mà làm. Nhưng thật ra, Ôn Hành như thế lại rất cố chấp.

 

Liên Vô Thương và Ôn Hành đã quen biết nhau tính ra cũng gần ngàn năm, ngoại trừ những năm tháng lang thang tìm cơ duyên trước khi lập tông môn, trong những năm còn lại, y đã luôn quan sát Ôn Hành tu luyện chăm chỉ trong dãy núi Hằng Thiên. Ở những nơi không ai hay biết, Ôn Hành đã phải trả một cái giá vô cùng lớn.

 

Anh vì bạn bè và đệ tử mà không ngại hi sinh, vì sự phát triển của tông môn mà lo lắng đến bạc đầu. Anh khoan dung, nhẫn nhịn, nhưng với những điều mà anh xem trọng, lại vô cùng kiên quyết.

 

Những lời thề mà anh đã thề, đều nỗ lực thực hiện đến cùng.

 

"Ta không hiểu ngươi. Lúc Viên Nhi còn sống, nàng muốn gì ta đều tìm cho nàng. Còn hai người các ngươi, rõ ràng là đạo lữ, vậy mà bao năm qua lại gặp nhau ít mà xa nhau nhiều. Giờ lại có thể thản nhiên nhìn hắn bị lôi đánh, ngươi thật nhẫn tâm." Phượng Quân ôm bảo bối của mình — tiểu tử Quân Thanh. Hắn có cảm giác, Quân Thanh sắp hóa thành linh thai rồi. Những ngày gần đây, khi hắn chạm vào vỏ trứng, trong lòng hắn luôn cảm nhận được những cảm xúc nhỏ bé, vi diệu từ trong trứng truyền ra.

 

"Ôn Hành không phải là nữ nhân, hắn không cần những thứ này." Liên Vô Thương nhìn tầng mây đang không ngừng tụ lại về phía dãy núi Hằng Thiên, nhíu mày nói: "Hắn làm được mà." Giống như đang tự trấn an mình, y lại bổ sung thêm: "Hắn nhất định làm được."

 

Ôn Hành đã từng hứa với y, rằng sẽ trở thành tu sĩ mạnh mẽ nhất, sẽ xây dựng tông môn hùng mạnh nhất, đến lúc đó sẽ đến Thanh Liên Châu cầu thân, sẽ cưới y làm vợ. Liên Vô Thương rất chắc chắn, bao năm qua, y đã tận mắt chứng kiến sự tiến bộ của Ôn Hành. Y bị người đàn ông này làm cho mê đắm.

 

"Ngươi cũng đừng chắc chắn như vậy. Nếu Ôn Hành ngã xuống trong lôi kiếp, đến lúc đó ngươi sẽ phải làm thế nào?"

 

Liên Vô Thương chăm chú nhìn chằm chằm vào tầng mây đang cuộn trào dữ dội, y nhẹ giọng nói: "Hắn sẽ không ngã xuống." Còn một câu y không nói ra với Phượng Quân: Nếu Ôn Hành thật sự ngã xuống, có lẽ y cũng sẽ không chịu đựng nổi nỗi đau đớn và mất mát đó, đến lúc ấy y sẽ cùng đi theo Ôn Hành.

 

Bất kể Liên Vô Thương có chắc chắn đến đâu, lôi kiếp đánh vào Ôn Hành vẫn là sự thật tàn khốc. Đạo Mộc khổng lồ đã hấp thụ quá nhiều linh khí, linh khí quá mức cuồng bạo khiến anh không thể chống đỡ nổi, da thịt đều bị xé nát. Đạo Mộc trong dòng sét rung lắc từng cành nhánh, trông thật thê thảm.

 

"Lão Ôn như vậy là đang tự tìm cái chết!" Triệu Ninh và Linh Tê dốc hết linh khí toàn thân, họ cố gắng hết sức để giúp Ôn Hành chuyển hóa dòng linh khí lôi điện cuồng bạo này. Thân kiếm của Thanh Tình Kiếm phát ra âm thanh rung động, nghe như đang khóc nức nở, kiếm linh Thanh Tình xuất hiện bên cạnh Ôn Hành, khóc thút thít: "Đau quá... A Ninh... Đau lắm..."

 

Triệu Ninh đau lòng đến mức như bị xé rách, nhưng đây là thời khắc vô cùng quan trọng. Thanh Tình Kiếm linh vốn là linh mộc, trong sự tấn công dữ dội của lôi điện, nó yếu đuối và nhỏ bé đến mức không thể phản kháng. Linh khí lôi điện được linh mộc chuyển hóa thành linh khí ôn hòa để nuôi dưỡng Đạo Mộc khổng lồ, từng giọt nước mắt của Thanh Tình nhỏ lên những cành nhánh thô to.

 

"Để ta." Ngay khi Thanh Tình sắp không chịu nổi nữa, từ cơ thể Triệu Ninh truyền đến một âm thanh khác, kiếm linh Tố Ngôn xuất hiện. Hắn trầm giọng nói: "Ta tuy không thể làm cho linh khí trở nên nhu hòa như Thanh Tình, nhưng có thể giảm bớt áp lực cho Thanh Tình."

 

Triệu Ninh không nói thêm lời nào, lập tức đổi sang sử dụng Tố Ngôn Kiếm. Tố Ngôn Kiếm vốn là linh kiếm của tu sĩ Trương Tu Viễn của gia tộc họ Trương. Trương Tu Viễn có thiên phú Kim linh căn, vừa mới cầm Tố Ngôn Kiếm lên, bả vai Triệu Ninh đã tê dại. Hắn nghiến răng: "Nhờ ngươi cả đấy!"

 

Linh khí của Tố Ngôn mang theo sát khí nặng nề của hệ Kim, khi luồng linh khí Kim đổ dồn lên Đạo Mộc, những cành nhánh của cây khẽ run lên, trên những chiếc lá liền xuất hiện từng điểm chấm nhỏ màu vàng kim. Ôn Hành tinh thần chấn động, thần thức quét qua hai người Triệu Ninh và Linh Tê đang kiên trì, trong lòng dâng lên một cảm giác hào hùng. Anh không chiến đấu một mình!

 

"Lão Ôn! Ngươi phải chịu đựng!" Linh Tê toàn thân linh khí bùng nổ, những sợi chỉ trắng trên phất trần bắt đầu đứt gãy, "Đừng có mà chết mẹ ngươi đi! Nếu ngươi chết, lão tử xuống Hoàng Tuyền cũng sẽ đánh ngươi một trận!"

 

Dưới Đạo Mộc khổng lồ, nơi những chiếc rễ cây đang bao bọc, đám đệ tử của Ôn Hành cũng đang nỗ lực chống chọi. Thẩm Nhu và Sở Việt dẫn dắt dòng linh khí hệ Thủy dịu dàng, truyền qua những rễ cây khô héo. Linh khí Thủy đi qua đâu, những vết thương trên rễ cây liền được xoa dịu, đau đớn cũng giảm bớt phần nào. Cẩu Tử hai tay không ngừng vận động, hắn cùng Trần Thiên Tiếu đang cố gắng duy trì trận pháp bảo vệ dãy Hằng Thiên.

 

Báo Tử lao ra khỏi đám rễ, phi nhanh dọc theo thân cây lên các nhánh lớn, vừa rồi hắn đã một mình bảo vệ được vài nhánh cây to khỏi sự tấn công của lôi kiếp.

 

Linh khí của mọi người sau khi dâng lên Đạo Mộc đều không thể thu về, ngoài dòng linh khí lôi cuồng bạo, còn có linh khí Thủy dịu dàng, linh khí Mộc ôn hòa, linh khí Thổ ổn định và linh khí Hỏa bùng cháy.

 

Sở Việt có ngũ linh căn, linh khí của nàng mang theo toàn bộ ngũ hành. Linh khí của mọi người so với cơn lôi kiếp khổng lồ kia tuy nhỏ bé, nhưng đã mang lại cho Ôn Hành một nguồn động lực to lớn.

 

Những rễ cây đâm xuyên vào kiếp vân không chịu nổi dòng điện mãnh liệt, có rễ đã khô héo, có rễ đã gãy nát. Ôn Hành vung tay lên, những rễ cây đang rời rạc lập tức tụ tập lại, tạo thành một thanh kiếm rễ khổng lồ màu đen tuyền. Kiếm rễ được bao quanh bởi lôi quang, đâm mạnh vào kiếp vân.

 

Ngay khoảnh khắc thanh kiếm rễ đâm xuyên vào kiếp vân, kiếp vân vốn đang tụ lại chợt biến dạng, ở giữa kiếp vân xuất hiện một cái hố khổng lồ, lôi quang nhấp nháy bên trong. Đám mây kiếp vân vốn đang hạ thấp chợt được nâng cao hơn hẳn một đoạn. Ôn Hành nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén — Lôi kiếp này chẳng lẽ có ý thức?

 

Ôn Hành cầm chặt cây gậy ăn xin, dọc theo thân kiếm rễ khổng lồ mà bay thẳng về phía hố đen trên bầu trời. Anh cảm nhận được áp lực đang tập trung trên đỉnh đầu, cảm nhận được sự kháng cự của kiếp vân đối với mình. Thanh kiếm rễ này dường như đã đâm trúng điểm yếu của kiếp vân, nếu kiếp vân có ý thức, thì ý thức đó nhất định nằm trong cái hố tròn trịa này.

 

Ôn Hành thuận thế lao lên, đứng trên cây kiếm rễ đen kịt, trông anh quá đỗi nhỏ bé. Bất kể là thanh kiếm rễ dưới chân hay đám mây kiếp vân trên đầu, tất cả đều to lớn gấp nghìn vạn lần anh. Nếu không phải đám lôi kiếp từ kiếp vân không ngừng phân tách ra, theo bước chân của Ôn Hành mà đánh xuống, chắc không ai có thể phát hiện ra Ôn Hành đang đứng ở đó.

 

"Sư tôn!" Không biết từ khi nào, Ôn Báo đã xuất hiện bên cạnh Ôn Hành, móng vuốt của hắn gạt phăng một tia sét đang lao về phía Ôn Hành. Hắn hét lớn: "Ta mở đường cho ngươi!" Nhìn dáng vẻ thê thảm của Ôn Hành, Ôn Báo không đành lòng. Trong đôi mắt ***** của Ôn Hành đầy vẻ lo lắng, anh cũng hét lên: "Cẩn thận đấy!"

 

Lời vừa dứt, một tia sét to bằng thùng nước đánh mạnh xuống, ánh mắt Ôn Báo lóe lên sự lạnh lẽo, hắn phóng tới, dùng vũ khí của mình hứng trọn đợt lôi kiếp này. Chỉ nghe một tiếng nổ vang, Ôn Báo nghiến răng đỡ lấy luồng sét: "Sư tôn! Tiến lên!"

 

Ôn Hành nắm chặt cây gậy ăn xin, lao nhanh về phía trước, Ôn Báo sát cánh bên cạnh anh, liên tiếp đỡ lấy những tia sét đang dồn dập đánh xuống đầu Ôn Hành. Hai thầy trò bị đánh đến tỏa ra mùi thịt nướng, càng lúc càng tiến gần đến trung tâm kiếp vân.

 

Thanh kiếm rễ ban đầu đâm vào đám mây thấp, hiện tại cái hố đen lại nằm ở một tầng cao hơn. Muốn lên được đó, thanh kiếm rễ phải tiếp tục vươn cao. May mắn là kiếm rễ được cắm sâu vào lòng đất, tu vi của Ôn Hành càng cao, rễ cây càng vươn xa. Nhưng càng lên cao, rễ cây càng mỏng manh, những rễ cây có thể vươn tới độ cao đó cả về số lượng lẫn chất lượng đều giảm đi rất nhiều.

 

Cuối cùng, Ôn Hành đã đứng trên đỉnh mũi nhọn của thanh kiếm rễ, trông giống như được rễ cây nâng lên, đưa anh không ngừng bay lên cao, tiến thẳng về phía bầu trời.

 

Khi gần chạm đến lỗ hổng trên kiếp vân, Ôn Hành bất ngờ dừng lại. Anh cảm nhận được dường như chạm phải một thứ gì đó, như thể có một lớp kết giới vô hình ngăn cản, khiến anh không thể tiến lên và cũng không thể đột phá.

 

Từ trong lỗ hổng phía trên, những tia sét lóe sáng như đang thị uy, nơi sâu thẳm trong hố đen tựa như có một con mắt đáng sợ đang lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống Ôn Hành bên dưới. Ôn Hành nắm chặt cây gậy ăn xin, giơ cao nó lên rồi vung mạnh về phía kết giới vô hình dưới lỗ hổng.

 

"Ầm—!" Cây gậy mang theo uy lực của lôi đình đánh mạnh vào kết giới vô hình. Dưới chân Đạo Mộc, Thẩm Nhu và các đệ tử cảm thấy đau nhói trong tai, máu tươi lập tức trào ra, cú va chạm dữ dội đến nỗi khiến màng nhĩ của họ vỡ tan. Cẩu Tử run rẩy, hắn cảm nhận được lực chấn động mạnh mẽ đang đập thẳng vào kết giới của dãy núi Hằng Thiên.

 

Hắn gào lên: "Giúp ta!!" Nếu lực chấn động mạnh mẽ này phá vỡ kết giới của dãy Hằng Thiên, sẽ không biết bao nhiêu phàm nhân bị liên lụy. Tiếng hét của Cẩu Tử không thể truyền đến tai mọi người, nhưng họ đều dùng thần thức giao tiếp, Thẩm Nhu và các đệ tử lập tức bỏ hết việc đang làm, tập trung truyền linh khí cho Cẩu Tử.

 

Trận chiến tiếp theo đã không còn là thứ mà họ có thể can dự. Ngay cả Triệu Ninh và Linh Tê cũng nhận ra điều này, hai người nhảy xuống khỏi Đạo Mộc, nhanh chóng chui vào trận pháp dưới chân cây. Với sự gia nhập của Triệu Ninh và Linh Tê, kết giới của dãy Hằng Thiên vốn bị chấn động đến lung lay giờ đã ổn định lại.

 

"Ầm—!" Ôn Hành lại vung gậy đập thêm một lần nữa. Lần này không làm vỡ kết giới, nhưng lại khiến Ôn Báo bị chấn động đến mức trợn trắng mắt rồi ngất lịm. Lực chấn động quá lớn khiến Ôn Báo, với tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, bị đè bẹp đến mức quỳ rạp xuống đất.

 

Ôn Hành không còn thời gian quan tâm đến tình trạng của Ôn Báo, anh giơ cây gậy lên, lần thứ ba đập mạnh vào kết giới. Nếu không phá vỡ được kết giới này, lôi kiếp của anh sẽ không thể kết thúc.

 

Lần thứ ba vang lên, dãy núi Hằng Thiên cũng rung chuyển, Ôn Hành nghe thấy một tiếng vỡ vụn truyền đến, như thể thứ gì đó đã bị phá hủy. Anh dồn hết sức lực, giơ cây gậy lên đánh mạnh vào đúng vị trí vừa nứt ra.

 

"Rắc... rắc..." Tiếng nứt vỡ rõ ràng vang lên, lần này Ôn Hành nhìn thấy rõ ràng, trên đỉnh đầu xuất hiện một vết nứt không đều, vết nứt càng lúc càng lan rộng. Từ hố đen phía trên truyền đến một tiếng gào thét kinh khủng. Lớp kết giới trong suốt vỡ vụn hoàn toàn, trong lỗ hổng của kiếp vân hiện ra một con mắt khổng lồ màu đỏ như máu.

 

Dưới con mắt khổng lồ, Ôn Hành nhỏ bé như một con kiến. Anh đã mất hết lớp da ngoài, trông vô cùng thê thảm. Nhưng anh vẫn giơ cao cây gậy ăn xin, điều khiển rễ cây của Đạo Mộc tiếp tục lao lên phía trên. Tốc độ của anh cực nhanh, trong nháy mắt đã tiến đến trước con mắt khổng lồ kia.

 

Cây gậy mang theo dòng điện đánh mạnh vào con mắt. Đến lúc này, cho dù có thần phật nào đứng trước mặt Ôn Hành, anh cũng sẽ không chút do dự mà giơ gậy lên đánh thẳng. Ôn Hành vốn nghĩ con mắt này chắc chắn sẽ rất khó đánh vỡ, vì nó là vật do ý thức của thiên đạo tạo ra, nhất định sẽ rất khó đối phó.

 

Kết quả, ngay khoảnh khắc cây gậy đánh trúng con mắt, Ôn Hành cảm thấy như mình vừa đập vỡ một quả trứng gà mềm yếu. Chất lỏng trong con mắt bắn tung tóe lên người anh, đen đen đỏ đỏ dính đầy lên cơ thể anh. Tiếng kêu thê thảm vang lên, Ôn Hành nhận ra đây là một con mắt thật!

 

Anh lập tức sững sờ, thiên đạo này có sở thích quái ác gì đây? Thật sự để một con mắt vào trong này sao? Đúng là quá kỳ dị!

 

Sau khi con mắt bị Ôn Hành đánh nát, anh chuẩn bị đối phó với những đợt phản công dữ dội tiếp theo. Nghĩ cũng phải thôi, nếu là mắt của Ôn Hành bị người khác đánh nát, anh nhất định sẽ vặn cổ kẻ đó rồi đập đầu hắn xuống đất. Thế nhưng, cảnh tượng mà Ôn Hành tưởng tượng lại không xuất hiện, tiếng gào thét thảm thiết vừa vang lên, con mắt đầy máu trong hố đen đã biến mất.

 

Đám kiếp vân đen kịt bắt đầu tan rã, Ôn Hành toàn thân đen đỏ đứng ngẩn ngơ trên đỉnh thanh kiếm rễ. Anh bàng hoàng nhìn đám mây kiếp dày đặc biến thành những đám mây lành đủ màu sắc. Anh nhìn thấy mặt trời rực rỡ ló ra từ phía trên đám mây, cảm nhận được dòng linh khí dồi dào từ trên cao đổ xuống, xoa dịu những vết thương đau đớn trên cơ thể và Đạo Mộc khổng lồ.

 

Một luồng hồng mông tử khí từ phía đông tràn tới, rơi xuống người Ôn Hành. Khi luồng tử khí nhập vào cơ thể, Ôn Hành liền thấy da thịt của mình nhanh chóng hồi phục. Hóa ra sau khi độ kiếp thành công thật sự sẽ được tái sinh thoát thai hoán cốt, giờ thì Ôn Hành mới thực sự hiểu được khái niệm này có ý nghĩa ra sao.

 

Anh cảm thấy cơ thể mình rất nhẹ nhàng, dường như có thể bay lên bất cứ lúc nào. Sau đó, anh thật sự bay lên. Ôn Hành quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên với dáng vẻ như thần tiên, toàn thân đứng sừng sững trên thanh kiếm rễ đen kịt. Thanh niên ấy đứng giữa mây lành, dung mạo tuấn mỹ, uy nghiêm như một vị thần.

 

Không chút ngượng ngùng, Ôn Hành lập tức tự khen bản thân: "Đẹp trai quá, không hổ danh là ta! Quả nhiên là rất tuấn tú!" Nhưng ngay giây tiếp theo, anh liền hoảng sợ: "Không đúng! Đó là thân thể của ta, chẳng lẽ ta..."

 

...hồn xuất khiếu rồi sao?

 

Tác giả có lời muốn nói: Lôi kiếp của lão Ôn khó khăn như vậy, nghiêm túc mà nói, đây là lần *****ên lão Ôn đối mặt với thiên kiếp. Hai lần thăng cấp trước đều là dựa hơi thiên kiếp của người khác.

 

Các bạn đã nhìn ra chưa? Lôi kiếp của hắn quá hung hiểm, vì có người ở thượng giới không muốn hắn phi thăng.

Bình Luận (0)
Comment