Cây Gậy Khất Thực Của Lão Bạt

Chương 53

Bốn phía xung quanh tối đen như mực, Linh Hy cảm thấy mình bị quăng đến hoa mắt chóng mặt, trên người dường như có cái gì đó đè nặng. Cậu khó khăn lôi ra dạ minh châu, chỉ thấy trên người mình đang đè chồng lên Ôn Hằng và Thiệu Ninh. Ôn Hằng thì đỡ hơn một chút, còn Thiệu Ninh vốn dĩ đã yếu ớt, giờ lại nằm trên người Linh Hy khiến vết thương bị bung ra, tình trạng thê thảm đến nỗi không nỡ nhìn, máu chảy thành sông.

 

"Ai da..." Linh Hy rên rỉ, "Ngươi mau dậy đi, nặng chết ta rồi!" Ôn Hằng mơ màng bò dậy: "Chúng ta đang ở đâu vậy, linh bảo đâu rồi?" Sau khi đứng lên, Ôn Hằng liền đỡ Thiệu Ninh sang nằm một bên. Khổ thân Thiệu Ninh cảm thấy như mình chết thêm một lần nữa.

 

Linh Hy đứng dậy, giơ dạ minh châu đi vòng quanh mấy lần, kết quả chỉ thấy toàn là cát mịn dưới chân. Linh Hy dùng thần thức quét một vòng, liền kinh ngạc thốt lên: "Đây là nơi nào? Ta đã quét khắp nơi rồi mà chẳng thấy gì cả!" Một khoảng không trống trải, không có gì hết, đừng nói đến linh bảo, ngay cả một con kiến cũng không có!

 

Thiệu Ninh ***** một hồi, trầm ngâm nói: "Có khả năng đây là động phủ của một đại năng. Trước đây khi ta đi đến di tích, từng nghe nói có sư huynh đệ bị truyền tống đến một vùng cát vàng, phải vượt qua thử thách của đại năng để lấy được linh bảo." Linh Hy trừng mắt nhìn Thiệu Ninh: "Vậy thử thách ở đâu?" Thiệu Ninh không chắc: "Có lẽ đại năng chỉ muốn xem chúng ta thoát khỏi đây như thế nào."

 

Ôn Hằng có tu vi kém nhất trong ba người, cậu dứt khoát ngậm miệng không nói gì. Nhìn thấy Thiệu Ninh và Linh Hy như con kiến trên chảo nóng xoay quanh, cậu ngồi trên cát, chống cằm ngẩn ngơ.

 

Thật không thể nhịn nổi nữa, Linh Hy và Thiệu Ninh nhìn nhau, rồi mỗi người đá Ôn Hằng một cái: "Ngươi có thể căng thẳng một chút không! Bây giờ chúng ta như châu chấu trên cùng một sợi dây, sao ngươi có thể thảnh thơi như thế!" Ôn Hằng vô tội phủi bụi trên người: "Nhưng chẳng phải các ngươi nói nếu đây là di tích của đại năng, nhất định phải vượt qua thử thách của đại năng mới ra được sao. Ta chẳng phải đang đợi đại năng xuất hiện à?"

 

Linh Hy chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình không thể che giấu nổi, cậu gào lên: "Ôn Hằng! Ngươi có thể cẩn thận một chút không! Ngươi nghĩ đại năng là cỏ dại bên đường đầy khắp nơi à! Nếu chúng ta không thoát khỏi đây được, đừng nói gặp đại năng, chúng ta ba người đều sẽ trở thành bộ xương khô trên cát vàng!" Ôn Hằng chớp mắt: "Nhưng ngươi có thấy bộ xương khô nào ở đây không? Chắc chắn chúng ta không phải là những người *****ên đến đây, nơi này chỉ có cát, không hề thấy một bộ hài cốt nào."

 

Thiệu Ninh nói: "Có thể hài cốt bị cát vàng vùi lấp rồi, ta từng nghe nói giữa sa mạc mênh mông sẽ có dòng chảy cát..." Lời vừa dứt, Ôn Hằng liền nghe thấy âm thanh xào xạc truyền đến, cậu vểnh tai lên: "Các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?"

 

Linh Hy và Thiệu Ninh dùng thần thức dò xét, chỉ thấy không xa có một xoáy cát xuất hiện, đang nhanh chóng cuốn về phía ba người. Linh Hy kinh hãi kêu lên: "Thật sự là dòng cát!" Đúng là lo gì gặp nấy.

 

Linh Hy nắm chặt dạ minh châu trong tay, gọi Ôn Hằng và Thiệu Ninh lập tức chạy. Ôn Hằng thì còn ổn, nhưng Thiệu Ninh vốn dĩ đã yếu. Chạy chưa được bao lâu, linh khí của cậu đã không tiếp nổi nữa. Cậu ***** như bò, phất tay nói: "Các ngươi... chạy trước đi... đừng lo cho ta..." Ôn Hằng không nói một lời liền cõng Thiệu Ninh lên, cậu cài cây gậy ăn xin vào thắt lưng, chạy nhanh như gió: "Đừng nói bậy."

 

Lúc đầu chỉ có một xoáy nhỏ, nhưng sau đó Ôn Hằng cảm thấy toàn bộ cát sau lưng đều đang truy đuổi bọn họ. Ôn Hằng vốn tự nhận mình có thể lực rất tốt, nhưng giẫm chân lên cát mềm tốn sức vô cùng, lại còn cõng theo Thiệu Ninh. Chạy suốt một canh giờ, Ôn Hằng cảm thấy bản thân sắp kiệt sức.

 

Linh Hy không dám quay đầu lại nhìn, chỉ nghe tiếng gầm vang khổng lồ từ phía sau liền biết phía sau là cảnh tượng như thế nào. Cậu còn ngửi được mùi khói bụi nghẹt thở của cát vàng. Linh Hy chạy đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài, miệng vừa há ra liền bịt đầy cát. Từ khi bước vào con đường tu tiên, cậu từng gặp vô số lần nguy hiểm, mỗi lần đều gặp dữ hóa lành.

 

"Ta từng xem số mạng của mình! Người xem bói nói ta sống thọ trăm tuổi, gặp nạn đều có thể hóa nguy thành an!" Ánh sáng của dạ minh châu bắt đầu mờ đi, cát vàng ập đến dày đặc phủ lên một lớp bụi dày. Ôn Hằng nghe thấy tiếng gầm rú của Linh Hy trở nên chói tai, liền đáp lại: "Vậy năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi!"

 

"Ta hơn ba trăm tuổi! Ta trời ạ! Ta đã sớm sống qua trăm tuổi rồi!" Linh Hy kêu thảm một tiếng, thế giới bỗng chốc tối đen. Dạ minh châu của cậu đã bị cát vàng nuốt mất! Linh Hy chỉ còn thiếu chút nữa là khóc ra: "Dạ minh châu của ta!! Năm nghìn linh thạch của ta!!"

 

Rồi cậu không kêu nổi nữa, cảm giác dưới chân trống rỗng, cơ thể bị cát vàng cuốn chặt không buông. Linh Hy chỉ cảm thấy hơi thở cuối cùng nơi ***** cũng bị ép ra ngoài. Cuối cùng cậu hiểu vì sao nơi này không có hài cốt, bởi vì hài cốt đều bị cát vàng nuốt hết rồi! Tay của Linh Hy bất lực vươn ra giữa lớp cát, nhìn thấy cậu sắp bị cát vàng hoàn toàn nhấn chìm.

 

"Linh Hy!" Ôn Hằng và Thiệu Ninh mỗi người đưa ra một tay nắm lấy tay của Linh Hy. Ôn Hằng chưa bao giờ thấy vui mừng vì mình có sức mạnh vô song đến thế, nhưng khi cậu cố kéo Linh Hy lên, cậu cảm nhận được sức mạnh của cát vàng. Nếu cậu dùng lực mạnh, chỉ có thể kéo lên một nửa thân người của Linh Hy.

 

Ôn Hằng bất ngờ dừng bước, rút cây gậy ăn xin từ thắt lưng ra, đâm mạnh vào cát vàng đang cuồn cuộn. Thế giới rung chuyển, một mảng lớn cát vàng bị rễ cây đen giữ chặt, dần dần, cả không gian yên tĩnh trở lại, khôi phục sự bình lặng như khi họ mới đến nơi này.

 

Một cây đại thụ khổng lồ hiện ra giữa trời đất, Cây đại thụ này có dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, thân cây đen tuyền vươn thẳng lên bầu trời tối đen như mực. Những bộ rễ to khỏe ngoằn ngoèo mạnh mẽ bám sâu vào lớp cát vàng. Mỗi chiếc lá dài xanh biếc đều trông sinh động đáng yêu. Từng tia sáng rạng ngời từ thân cây to lớn tỏa ra, những đốm sáng li ti tụ lại xung quanh cây đại thụ, hòa quyện với những chiếc lá xanh mướt tạo thành một cảnh tượng rực rỡ lộng lẫy.

 

Cây đại thụ này có sức ảnh hưởng mạnh mẽ, sừng sững chạm trời, đầy uy nghiêm tuyên bố sự tồn tại của mình. Cây mang một vẻ đẹp cổ kính, trang nhã nhưng lại khiến người nhìn phải sinh lòng kính sợ. Đúng như tên gọi của nó, Đỉnh Thiên Cự Mộc, từng chữ đều vang dội mạnh mẽ.

 

Thiệu Ninh và Linh Hy ngồi trên thân cây, cả hai đều kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Ôn Hằng thì lơ lửng bên cạnh thân cây, nếu so với cây khổng lồ này, Ôn Hằng chẳng khác gì một con kiến.

 

"Đây chính là Đạo Mộc Đỉnh Thiên Cự Mộc sao?" Linh Hy đưa tay vuốt nhẹ lên thân cây. Ôn Hằng giật mình run lên: "Ái! Ngươi sờ ta làm gì, ghê chết đi được." Thiệu Ninh chần chừ nói: "Lão Ôn, ngươi thực sự không phải là con người." Ôn Hằng nhún vai: "Ta lừa ngươi làm gì chứ?"

 

Ba người ngồi co ro trên thân cây, giờ kẻ ngẩn ngơ không nói nên lời đã biến thành cả ba. Linh Hy gần như muốn khóc: "Ôi... Đạo Mộc đấy! Dù chỉ một chiếc lá cũng là bảo vật vô giá bên ngoài. Ta đang giữ bảo vật vô giá, vậy mà lại chỉ có thể chết ở đây, thiên đạo thật quá bất công!" Thiệu Ninh rên rỉ: "Ngươi phải biết thỏa mãn đi, không bị cát vàng nuốt là may mắn rồi, còn đòi hỏi gì cách chết nữa... Ôi trời ơi, phổi ta đau quá..."

 

Ôn Hằng càng ủ rũ hơn: "Ta đã để mất Vô Thương, rồi lại tự đẩy mình đến đây. Xong rồi, lần này xem ra chúng ta không có cách nào sống sót ra ngoài nữa... Cẩu Tử, A Nhụy bọn họ không chờ được chúng ta rồi." Thiệu Ninh vội vã xua tay: "Đừng chán nản vậy chứ, ngươi không phải từng xem số mạng ta, nói ta không có nguy hiểm tính mạng sao? Ngươi là Đạo Mộc, chúng ta chắc chắn sẽ không sao..."

 

Ôn Hằng nhìn Thiệu Ninh với ánh mắt vô hồn: "Thực ra... ta vẫn luôn cảm thấy mình là kẻ lừa gạt. Xem cho người thường thì còn đúng, nhưng xem cho tu sĩ thì đều không chuẩn. Nếu không nhờ Vô Thương dạy ta cách khống chế linh khí, ta đã nôn ra mỗi khi nhìn thấy tu sĩ rồi." Câu nói vừa dứt, ba người chìm vào im lặng kỳ lạ, sau đó trừng mắt nhìn nhau.

 

Bỗng nhiên, một giọng nói già nua vang lên giữa trời đất: "Các ngươi là ai, sao lại xâm nhập di tích của Cang Lôi Đạo Nhân ta?" Cả ba người Ôn Hằng giật mình nhảy dựng lên: "Đại năng xuất hiện rồi!" "Thật sự có đại năng!" "Đại năng!" Ba người quá phấn khích, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái nơi chết tiệt này rồi!

 

Giọng nói ấy lặp lại lần nữa: "Các ngươi là ai, sao lại xâm nhập di tích của Cang Lôi Đạo Nhân ta?"

 

Thiệu Ninh là người phản ứng nhanh nhất: "Tại hạ là Thiệu Ninh." Ngay sau đó, Linh Hy và Ôn Hằng cũng lần lượt giới thiệu bản thân. Thiệu Ninh giải thích: "Đây có lẽ chỉ là một tia thần thức mà đại năng để lại, đã suy yếu đến cực độ, không thể trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào của chúng ta."

 

Quả nhiên như Thiệu Ninh dự đoán, giọng nói ấy vang lên: "Tu sĩ Thiệu Ninh, Linh Hy, Ôn Hằng, các ngươi có cơ hội kế thừa truyền thừa của Cang Lôi Đạo Nhân ta."

 

Nói xong, một cánh cửa trang nghiêm hiện ra giữa biển cát, hai bên cánh cửa khắc hai thanh kiếm khổng lồ. Giọng nói của Cang Lôi Đạo Nhân lại vang lên: "Ta là Cang Lôi Đạo Nhân, đệ tử của Tương Lam Kiếm Tông. Tương Lam Kiếm Tông lập phái hàng vạn năm, là kiếm tông số một của Ly Thiên Cảnh. Đáng tiếc trời đất tan vỡ, ta và tông môn lạc mất nhau, không còn cách nào trở về tông môn. Ta lấy kiếm nhập đạo, suốt đời yêu thích thu thập linh kiếm, đến khi ngã xuống chỉ tiếc không ai biết đến Tương Lam, không ai biết đến ta, Cang Lôi."

 

"Trong di tích này có linh kiếm ta thu thập cùng tâm pháp của kiếm tông bản môn. Kẻ nào thấy cánh cửa này, đều có cơ hội nhận được truyền thừa của ta. Nhưng, ba người các ngươi, chỉ một người có thể bước vào cánh cửa này."

 

Nghe vậy, ba người nhìn nhau bối rối, ý là sao? Đây là muốn bọn họ oẳn tù tì để chọn người vào nhận truyền thừa sao? Hiển nhiên, Cang Lôi Đạo Nhân sẽ không đưa ra một câu hỏi đơn giản như vậy. Giọng nói ấy tiếp tục vang lên: "Hai người còn lại, để mạng lại đây."

 

Ôn Hằng đờ đẫn nói: "Ta đã nói rồi mà, không dễ dàng như vậy. Tên già chết tiệt kia chết lâu như vậy mà vẫn còn muốn gây chia rẽ, coi mạng người như cỏ rác. Hắn đâu phải muốn để chúng ta nhận truyền thừa, hắn là muốn chúng ta tự giết lẫn nhau!"

 

Thiệu Ninh lập tức giơ tay: "Các ngươi ai vào cũng được, đừng kéo ta theo. Ta vẫn là người bệnh!"

 

Linh Hy lạnh lùng cười: "Hừ, ban đầu ta còn muốn nhường một chút, ai vào lấy bảo vật rồi ra ngoài chia cho ta một ít. Ở đây chỉ có Thiệu Ninh là kiếm tu, vốn ta muốn để hắn vào. Nhưng bây giờ..."

 

Ôn Hằng và Thiệu Ninh nheo mắt nhìn Linh Hy: "Sao, ngươi muốn ra tay à?" Linh Hy xù lông: "Ta là loại người đó sao?! Trên đời này có đến một nghìn, cũng phải tám trăm cái di tích. Nếu vào một cái di tích mà ta lại giết hai huynh đệ, hừ... đi chết đi!"

 

Cang Lôi Đạo Nhân nói: "Ba người các ngươi, chỉ một người có thể bước vào cánh cửa này." Linh Hy lớn tiếng: "Đừng có mơ, ta tuyệt đối sẽ không vì một truyền thừa mà vứt bỏ huynh đệ." Thiệu Ninh và Ôn Hằng cũng đồng thanh: "Truyền thừa chúng ta có thể không cần, chỉ xin hãy thả chúng ta ra ngoài."

 

Cang Lôi Đạo Nhân vẫn tiếp tục lặp lại những lời tương tự. Ôn Hằng bất đắc dĩ nói: "Có phải chết lâu quá rồi nên ngốc đến mức không hiểu tiếng người không?" Thiệu Ninh đáp: "Ngươi hỏi ta ta sao biết, ta dù đã từng chết, nhưng cũng không chết lâu đến thế."

 

Linh Hy đùa giỡn: "Lão Ôn, câu hỏi này ngươi nên tự hỏi bản thân, dù sao ngươi là người chết lâu nhất mà." Ôn Hằng cười khổ: "Thảo nào ta luôn cảm thấy mình ngu ngốc, hóa ra là vì đã chết quá lâu." Đến lúc này, ba người hoàn toàn buông bỏ ý định kế thừa truyền thừa.

 

Có lẽ thần thức của Cang Lôi Đạo Nhân cảm thấy cần phải cho Ôn Hằng và đồng bọn thấy truyền thừa của mình lợi hại thế nào. Chỉ thấy cánh cửa được khắc họa những thanh kiếm khổng lồ từ từ mở ra, bên trong ánh linh quang tỏa sáng rực rỡ đủ màu sắc, chói lòa đến mức như muốn làm lóa mắt người nhìn.

 

Một tia sáng bạc lóa mắt từ bên trong cửa ***** như sấm sét, thẳng hướng lao tới Ôn Hằng. Ôn Hằng chỉ kịp một tay đẩy Thiệu Ninh bên cạnh ra, cảm nhận được một luồng hơi lạnh lướt qua má, khuôn mặt đã bị kiếm khí cắt ra một vết thương rỉ máu. Tia sáng bạc bay thẳng về phía sau, va mạnh vào cây đại thụ khổng lồ phía sau Ôn Hằng, ngay lập tức một nhánh của Đỉnh Thiên Cự Mộc bị tia sáng chặt đứt.

 

"Là kiếm linh!" Thiệu Ninh kinh ngạc kêu lên, "Không ngờ lại là kiếm linh!" Kiếm linh bạc sáng lóa mang theo kiếm khí cắt đứt nhánh của Đạo Mộc, rồi bay vòng quanh đại thụ một vòng, sau đó lại lao thẳng về phía ba người. Ôn Hằng vung tay, Đỉnh Thiên Cự Mộc lập tức biến trở lại thành cây gậy ăn xin trong tay cậu.

 

Ôn Hằng tức giận đến đỏ cả mắt, dù nhánh cây có thể nối liền lại, nhưng cậu cũng cảm nhận được cơn đau! Nhánh cây bị chặt đứt giống như cảm giác xương cốt bị đánh gãy vậy!

 

Giọng nói của Cang Lôi Đạo Nhân vang lên: "Ba người các ngươi chỉ có một người được nhận truyền thừa, nếu từ bỏ, thì cả ba phải để mạng lại đây." Hóa ra ngay từ đầu hắn đã nhắm tới điều này, hoặc là để ba người tự giết lẫn nhau, hoặc là tiêu diệt cả ba, không chừa một ai.

 

Ba người Thiệu Ninh nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều thấy chung một ý nghĩ — không thể để bị giết! Ôn Hằng hỏi Thiệu Ninh: "Ngươi có thể đối phó với kiếm linh không?" Thiệu Ninh nghẹn lời: "Ta chỉ là một Kim Đan mà thôi! Còn là một kẻ ốm yếu! Ngươi có thể nói điều gì thực tế chút không!" Ôn Hằng gãi gãi má: "Ơ ta tưởng kiếm linh dễ đối phó lắm chứ..."

 

Trong lúc nói chuyện, kiếm linh bạc đã gào thét lao về phía ba người. "Chết tiệt!" Ba người vốn định cứng đối cứng với kiếm linh, không ngờ nhìn thấy kiếm linh thế tới hùng hổ như vậy, cả ba đều nhát gan rụt lại. May mà bọn họ né kịp, kiếm linh đâm thẳng vào vị trí ba người vừa đứng, tạo ra một đám mây hình nấm khổng lồ, cát vàng bắn cao đến mấy chục mét.

 

"...Thứ này khó đối phó đến vậy sao!" Ôn Hằng phun ra một miệng đầy cát, cậu phát hiện tốc độ và sức mạnh mà mình tự hào trước kia chẳng có chút lợi thế nào trước kiếm linh. "Đương nhiên rồi, nguyện vọng suốt đời của kiếm tu chính là có thể luyện ra kiếm linh! Chỉ có tu sĩ Nguyên Anh trở lên mới có thể luyện ra kiếm linh! Chúng ta bây giờ chẳng khác nào đang đối mặt với một tu sĩ Nguyên Anh không có thân thể!" Thiệu Ninh vừa dứt lời, kiếm linh đã xuyên qua cát vàng lao thẳng về phía cậu.

 

Thiệu Ninh chỉ kịp rút ra bản mệnh linh kiếm của mình chắn trước ngực, chỉ nghe một tiếng kim loại gãy vỡ trong trẻo vang lên. Sắc mặt Thiệu Ninh trắng bệch, phun ra một ngụm máu, linh kiếm bản mệnh của cậu đã bị kiếm linh chém gãy làm đôi.

 

Thanh kiếm "Nhuyễn Tình" của cậu chỉ kịp cản kiếm linh trong chốc lát, sau khi linh kiếm bị gãy, tình trạng của Thiệu Ninh càng thêm nguy kịch. Thiệu Ninh vốn đã bị trọng thương và trúng độc, cậu có thể cầm cự đến lúc này là nhờ vào hiệu quả của viên sinh cơ hoàn mà Linh Hy đưa cho. Sau khi phun ra một ngụm máu, cơ thể cậu rơi xuống đất, ngã xuống cùng với thanh kiếm gãy của mình.

 

Kiếm linh sau khi phá nát "Nhuyễn Tình" liền bay vút lên cao, rồi lao xuống từ trên không, nhắm thẳng vào đan điền của Thiệu Ninh. Tu sĩ không sợ bị chặt gãy xương sườn hay tứ chi, ngay cả tim có bị khoét ra thì cũng có thể gắng gượng một thời gian. Chỉ có thức hải và đan điền là nơi trọng yếu nhất.

 

Trong đan điền chứa đựng linh khí mà tu sĩ khổ luyện nhiều năm tích tụ, theo sự gia tăng tu vi sẽ hình thành Tử Phủ, trong đó có Kim Đan hoặc Nguyên Anh. Đây là nơi tuyệt đối không thể bị tổn thương, nếu đan điền của Thiệu Ninh bị kiếm linh đâm xuyên, e rằng cậu sẽ tử vong ngay tại chỗ!

 

Ôn Hằng một lần nữa bộc phát toàn bộ tốc độ của mình, cậu lao lên trước, vác Thiệu Ninh lên rồi lập tức quay người chạy. Chỉ nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng nổ lớn, kiếm linh lại một lần nữa tạo ra một đám mây hình nấm và một hố sâu khổng lồ. Cát vàng tung lên rồi rơi xuống, Ôn Hằng chỉ cần hít một hơi liền ngập miệng cát.

 

"Ta hỏi!! Ngươi có biết cách nào đối phó với kiếm linh không!" Ôn Hằng lớn tiếng hỏi Linh Hy, miệng ngập cát. Linh Hy gào lại: "Ta mẹ nó không phải kiếm tu! Ngươi hỏi ta! Ta hỏi quỷ à!" Hai người chỉ có thể cố gắng chạy thoát thân, sau lưng, kiếm linh sáng loáng phóng ra khỏi cát vàng, đuổi sát phía sau.

 

Ngươi hỏi Thiệu Ninh sao? Thiệu Ninh đã ngất xỉu rồi, khi thanh "Nhuyễn Tình" bị gãy, cậu đã mất đi ý thức. Giờ đây cậu chỉ còn biết mềm nhũn nằm trên vai Ôn Hằng như một cái bao tải lớn. Tình cảnh này thật sự rất khó xử, bọn họ hoàn toàn không có chút sức lực nào để phản kháng, chỉ có thể bị kiếm linh truy đuổi khắp nơi.

 

"Ngươi không phải là Kim Đan tu sĩ sao?! Tu vi ngươi cao như vậy mà ngay cả kiếm linh cũng không đối phó nổi!" Ôn Hằng vác Thiệu Ninh, chạy vòng vèo trên cát như rắn bò, dù vậy cậu vẫn chạy nhanh hơn cả Linh Hy. Linh Hy tức giận: "Ngươi là Đỉnh Thiên Cự Mộc mà! Sao ngươi không đi đối phó?!"

 

Nghe vậy, Ôn Hằng liền ném Thiệu Ninh về phía Linh Hy: "Ta sẽ đối phó! Giữ chặt lão Thiệu cho ta!" Nói xong liền quay đầu, rút cây gậy ăn xin ra đối đầu với kiếm linh đang lao tới như cuồng phong. Linh Hy lúng túng đỡ lấy Thiệu Ninh: "Ôi mẹ nó! Ta chỉ đùa thôi! Ngươi muốn chết à!"

 

Cây gậy đen đúa chính xác va chạm với kiếm linh sáng bạc, luồng linh khí mãnh liệt quét sạch cát vàng trong phạm vi trăm mét. Trong khoảnh khắc ấy, Linh Hy chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên, tai cậu bỗng cảm thấy nóng rát, màng tai bị chấn động đến mức rách ra, máu tươi đỏ thẫm chảy xuống.

 

Cát vàng ào ào rơi xuống như mưa, Linh Hy lau sạch mặt, nhìn quanh trong khung cảnh mờ mịt một hồi mới thấy bóng dáng Ôn Hằng đang cầm cây gậy ăn xin đứng sừng sững giữa cát bụi. Linh Hy phủi phủi mặt tiến lại gần: "Này lão Ôn, ngươi còn sống không? Kiếm linh đâu rồi!"

 

Ôn Hằng quay người lại, máu từ ngực phun ra: "Kiếm linh đâm trúng ta rồi..." Linh Hy nhìn xung quanh: "Ta nhìn thấy, kiếm linh đâu rồi?" Ôn Hằng ủ rũ xé một mảnh vải từ áo của Linh Hy, nhét vào vết thương trên ngực: "Ta đã bị đâm rồi, vậy mà ngươi còn lo kiếm linh!"

 

Linh Hy nhìn Ôn Hằng như nhìn kẻ ngốc: "Ngươi nói nhảm cái gì thế? Ngươi còn có thể nói, còn có thể phàn nàn, bị đâm thì bị đâm thôi. Kiếm linh thì khác, nhanh tìm xem nó trốn đâu rồi, nếu nó lại bất ngờ lao ra, chúng ta cả hai đều sẽ bị xiên thành thịt xiên nướng." Ôn Hằng chỉ vào mình: "Nó ở đây này..."

 

Linh Hy do dự nhìn Ôn Hằng: "Ý ngươi là ngươi đã hấp thụ kiếm linh?" Ôn Hằng gật đầu: "Kiếm linh dường như cũng chỉ là một dạng linh khí, bị rễ cây bắt lấy..." Vậy nên, đây chính là Ôn Hằng đã nuốt chửng kiếm linh.

 

Linh Hy hoàn toàn ngây người, hắn vừa định nói gì đó thì từ cánh cửa khổng lồ kia lại bừng lên linh quang. Chỉ thấy giữa luồng ánh sáng ấy, từng thanh kiếm linh ngũ sắc bay ra, hàng trăm thanh kiếm linh với đủ màu sắc lơ lửng trước cửa lớn, khí thế hùng hổ nhắm thẳng vào ba người bọn họ.

 

Linh Hy nuốt nước bọt: "Lão Ôn, ra mặt đi. Lần này ngươi sẽ bị đâm thành cái rây mất thôi." Nghe vậy, Ôn Hằng không nói hai lời quay đầu bỏ chạy: "Ngươi đùa à! Ngươi có biết bị đâm một kiếm đau đến mức nào không?!"

 

Giọng nói của Cang Lôi Đạo Nhân lại vang lên: "Để lại một người thừa kế truyền thừa, nếu không, ba người các ngươi đều phải bỏ mạng tại đây. Nếu nhận truyền thừa, những kiếm linh và kiếm khí này sẽ thuộc về người thừa kế." Hừm, thật biết cách uy ***** và dụ dỗ.

 

Trong giới tu chân, đừng nói vì di tích truyền thừa, chỉ vì một gốc linh thảo, một viên linh thạch mà đã có vô số kẻ sẵn sàng đâm lén sau lưng. Vì lợi ích bản thân, chuyện dối trá, lừa lọc, nịnh hót, thậm chí phản bội nhau là quá đỗi phổ biến. Bất cứ tông môn hay tu sĩ nào cũng có thể kể ra vô số ví dụ như vậy.

 

Nói đâu xa, lấy Thiệu Ninh làm ví dụ. Chỉ vì một loại "Mộc chi linh" mà cậu cũng không biết nó ở đâu, cậu đã bị chính tông môn mình bức hại. Nếu di tích này rơi vào tay những tu sĩ khác, thì chỉ sợ giờ đây sa mạc này đã đẫm máu, tu sĩ sẽ dùng mọi thủ đoạn để sống sót và bước vào di tích.

 

Có lẽ thần thức của Cang Lôi Đạo Nhân đã chắc chắn rằng, chỉ cần cho đám tu sĩ này thấy đủ sự cám dỗ, bọn họ nhất định sẽ phản bội. Nhất là khi một trong ba người đã gục ngã, trong tình huống này, chỉ cần loại bỏ thêm một kẻ thù, người còn lại sẽ hưởng lợi vô cùng. Chỉ cần là con người, họ sẽ động tâm.

 

Đáng tiếc thay, Cang Lôi Đạo Nhân đã tính sai rồi. Trên đời này vẫn luôn tồn tại một số kẻ ngốc muốn giữ vững đạo nghĩa của mình. Những kẻ như vậy có thể bị nhiều người lợi dụng, bị lừa gạt, nhưng họ sẽ không thay đổi bản chất. Họ sẽ kiên trì với nguyên tắc của mình, không để bất kỳ lợi ích nào làm lung lay đạo lý mà họ theo đuổi.

 

Trong lòng Ôn Hằng luôn có một ước mơ, đó là xây dựng nên tông môn tốt nhất trong toàn bộ giới tu luyện. Các sư huynh đệ yêu thương và đoàn kết với nhau, cùng hưởng phúc, cùng chia sẻ hoạn nạn. Các vị sư phụ sẽ giúp đỡ đệ tử vô điều kiện, còn đệ tử thì một lòng một dạ tin tưởng vào tông môn. Ôn Hằng luôn tin tưởng rằng mình sẽ tạo dựng được một tông môn như vậy, dù cậu có yếu đuối, vô lực đến đâu, chỉ cần nghĩ đến các đệ tử của mình, cậu lại tràn đầy sức mạnh.

 

Thiệu Ninh vẫn luôn không hiểu vì sao chỉ vì một linh bảo không xác định mà các sư huynh đệ đồng môn trước kia lại muốn lấy mạng mình. Cậu muốn nói với các đồng môn đó rằng, bọn họ đã sai rồi, không linh bảo nào quý giá bằng người thân đang sống.

 

Còn Linh Hy, hắn là một tán tu. Hắn đã chứng kiến đủ mọi loại giả dối, khi lần đầu gặp Ôn Hằng, hắn cảm thấy Ôn Hằng vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu. Dù thời gian ở bên Thiệu Ninh và Ôn Hằng không lâu, nhưng hắn vẫn tin rằng, thiên đạo luôn công bằng, ngay cả thiên tài địa bảo cũng sẽ có linh thức riêng của mình. Đỉnh Thiên Cự Mộc và Mộc chi linh sẽ không lựa chọn kẻ gian trá làm chủ. Linh Hy... một lòng tin tưởng vào sức mạnh của bảo vật, không gì có thể lay chuyển!

 

Trong tình huống này, cho dù Cang Lôi Đạo Nhân đưa ra sự cám dỗ lớn hơn nữa, ba người bọn họ cũng sẽ không dao động.

 

"Linh Hy, chúng ta phá hủy cái cổng đi." Nếu phá cửa, để xem mấy tên kiếm linh đó làm sao ra ngoài được! Ôn Hằng nắm chặt cây gậy ăn xin trong tay, nhân lúc giọng nói của Cang Lôi Đạo Nhân vẫn còn vang vọng, kiếm linh vẫn đang lơ lửng trước cửa lớn, cậu khẽ nói với Linh Hy.

 

Linh Hy đặt Thiệu Ninh bất tỉnh xuống đất, phủi bụi trên người, rồi tiện tay lấy ra một lá bùa từ túi trữ vật, dán lên mình: "Ta còn một lá bùa 'Thiên Cân Trụy', mỗi người một bên."

 

Trong khoảnh khắc, Ôn Hằng và Linh Hy đồng thời hành động. Chỉ thấy hai bóng đen trắng lao nhanh về phía cánh cửa khổng lồ. Hai tiếng nổ vang lên, ngay sau đó trên hai thanh kiếm khổng lồ xuất hiện những vết nứt. Vết nứt càng lúc càng lớn, Ôn Hằng và Linh Hy nhanh chóng quay đầu, kéo theo Thiệu Ninh rút lui.

 

"Kẽo kẹt... Kẽo kẹt... Kẽo kẹt..." Tiếng vỡ vụn vang lên, những kiếm linh lơ lửng trước cánh cửa hóa thành những điểm sáng lấp lánh, trở về bên trong cánh cửa đang dần sụp đổ. Cánh cửa khép lại ngay trước mặt bọn họ, hai người vừa định đập tay ăn mừng, nhưng không ngờ vết nứt trên cửa lại lan rộng ra như thể đang lây lan.

 

Cát vàng bắt đầu rạn nứt thành những khe hở lớn, ngay cả bầu trời trên đầu cũng giống như một tấm gương vỡ, từng mảnh từng mảnh rơi xuống. Linh Hy hoảng sợ định bay lên, nhưng phát hiện chân mình đã chìm sâu vào cát, toàn bộ cơ thể đang dần bị cát vàng nhấn chìm.

 

Ôn Hằng cõng Thiệu Ninh trên lưng, phát hiện ra mình cũng đang chìm dần vào lớp cát, cả hai người cứ thế trôi xuống theo dòng cát. Điều đáng sợ hơn cả là, cây gậy ăn xin trong tay cậu không còn bám được vào cát vàng như trước. Cây gậy trước đây có thể mọc thành một cây đại thụ khổng lồ giữa sa mạc, giờ đây chỉ còn lại một màu đen tuyền, và hai chiếc lá dài nhỏ trên cây đang vặn vẹo như điên loạn, trông như đang... vui sướng vậy.

 

Tốc độ chìm xuống quá nhanh, Ôn Hằng chỉ kịp vươn gậy về phía Linh Hy để hắn nắm lấy, rồi ngay sau đó, cậu và Thiệu Ninh đã hoàn toàn bị cát vàng nuốt mất.

 

Ôn Hằng khó nhọc mở mắt ra, lần này lại đến lượt cậu nằm dưới cùng, với Linh Hy và Thiệu Ninh chồng lên người mình. "Tỉnh dậy đi, mau tỉnh lại..." Ôn Hằng dùng bàn tay phải còn rảnh rỗi vỗ vào má Linh Hy, cuối cùng, nhờ sự kiên trì không ngừng của cậu, Linh Hy cũng mở mắt tỉnh lại.

 

"Chúng ta... đang ở đâu?" Linh Hy uể oải ngồi dậy, hắn ôm lấy Thiệu Ninh, nhích người sang một bên khỏi Ôn Hằng, rồi lắc lắc đầu: "Cảm giác giọng ta nghe có gì đó kỳ quái..." Ôn Hằng nhìn khuôn mặt bầm tím của Linh Hy, cười ngượng: "Có gì đâu, ta thấy bình thường mà." Linh Hy với khuôn mặt sưng vù nghi ngờ ôm lấy Thiệu Ninh: "Ồ."

 

"Đây là nơi nào vậy? Ta nhớ là chúng ta bị cát vàng nuốt mà." Ôn Hằng đứng dậy nhìn quanh, họ đang nằm trên một sườn núi đón nắng, trên sườn dốc nở rộ những bông hoa trắng muốt, núi non xanh biếc, nước chảy róc rách, bầu trời xanh thẳm, mây trắng lơ lửng, gió nhẹ thổi qua mang theo hương thơm ngọt ngào. Tất cả đều tạo nên một khung cảnh yên bình đến mức khiến họ cảm thấy không thực.

 

"Chẳng phải trước đó chúng ta đã phá hủy cánh cửa lớn kia sao? Có lẽ chúng ta hoặc là đã ra khỏi di tích, hoặc là rơi vào một ảo cảnh khác của di tích." Linh Hy đặt Thiệu Ninh nằm xuống đất, sắc mặt cậu trắng bệch, khóe miệng vẫn còn vết máu khô. Linh Hy đặt tay lên cổ Thiệu Ninh cảm nhận, khuôn mặt hắn ngay lập tức biến sắc: "Lão Ôn! Thiệu Ninh sắp không qua khỏi rồi!"

 

Ôn Hằng cũng không còn tâm trí nào ngắm cảnh nữa, cậu vội vã chạy tới, vỗ mạnh vào má Thiệu Ninh: "Này, Thiệu Ninh, lão Thiệu!" Thiệu Ninh nghiêng đầu, chỉ còn chút hơi thở mỏng manh chứng tỏ cậu vẫn còn sống. Bàn tay cậu vẫn nắm chặt thanh Nhuyễn Tình kiếm, dù thân kiếm đã gãy làm đôi, đoạn trên còn không thấy đâu, nhưng cậu vẫn không chịu buông ra.

 

"Phải làm sao đây?" Ôn Hằng lúng túng, Linh Hy liền hỏi ngược lại: "Ngươi không phải có thể bói toán tính toán sao? Ngươi hỏi ta ta hỏi ai đây!" Nghe vậy, Ôn Hằng nhắm mắt lại, ***** mấy cái rồi điều động linh khí trong người, sau đó mở mắt ra.

 

Linh Hy thấy đôi mắt Ôn Hằng biến thành màu vàng nhạt. Sau khi mở mắt, Ôn Hằng cứ chăm chú nhìn Thiệu Ninh không rời. Khi ở linh mỏ trước kia, mỗi khi nhìn tu sĩ, Ôn Hằng sẽ bị hàng nghìn hàng vạn hình ảnh hiện ra trước mắt làm cho đầu óc choáng váng. Sau đó, cậu đã đặc biệt xin Luyện Vô Thương chỉ dạy, nhờ Luyện Vô Thương giúp phong ấn đôi mắt, hạn chế khả năng này lại. Không ngờ đến tình huống này, cậu buộc phải phá bỏ phong ấn đôi mắt chỉ để tìm cho bạn mình một con đường sống.

 

Gương mặt tái nhợt của Thiệu Ninh vừa lọt vào tầm mắt, đầu óc Ôn Hằng liền bùng nổ. Cậu nhìn thấy hàng vạn kiểu chết của Thiệu Ninh, rõ ràng trước đó khi nhìn, cậu không thấy gì khác thường, nhưng giờ thì những cái chết ấy như đang tát thẳng vào mặt mình. Nhìn thấy kết cục của Thiệu Ninh, Ôn Hằng không kìm được, nước mắt trực trào ra.

 

Linh Hy nghiêng người liếc nhìn Ôn Hằng đang cúi đầu, lại thấy đôi mắt cậu đỏ hoe: "Lão Ôn, ngươi làm sao vậy?" Ôn Hằng nghẹn ngào: "Quá... thảm rồi..." Linh Hy: ...

 

Ôn Hằng không phá phong ấn đôi mắt chỉ để xem Thiệu Ninh sẽ chết thế nào, mà cậu muốn kiểm tra từng hình ảnh một để tìm ra một đường sống cho Thiệu Ninh. Trong lòng Ôn Hằng có rất nhiều nghi vấn, nhưng trước hết phải cứu Thiệu Ninh đã. Cuối cùng, cậu nhìn thấy một Thiệu Ninh đang sống khỏe mạnh trong một hình ảnh, toàn bộ tinh thần của Ôn Hằng lập tức tập trung vào khung cảnh đó.

 

Hình ảnh dần lùi lại, Ôn Hằng thấy một Thiệu Ninh cũng trắng bệch như hiện tại, nhưng giây tiếp theo, cậu lại sống lại. Ôn Hằng ngạc nhiên nhìn đi nhìn lại khung cảnh ấy, nhưng không thấy bất kỳ điều gì đặc biệt, dường như có thứ gì đó đang che phủ tầm nhìn của cậu. Đây là tình huống chưa từng xảy ra trước đây. Thời gian cứ trôi qua, sắc mặt Thiệu Ninh càng lúc càng nhợt nhạt, mặt Ôn Hằng cũng trắng bệch theo.

 

"Sao rồi?" Linh Hy thấy vẻ mặt Ôn Hằng không tốt, giọng hắn cũng hạ xuống không dám to tiếng.

 

"Bị... che khuất rồi..." Ôn Hằng nói một câu vô nghĩa, khiến Linh Hy càng không hiểu gì. Hắn cũng không dám hỏi thêm. "Không xong rồi, Thiệu Ninh ngừng thở rồi!" Linh Hy hoảng loạn kêu lên, "Ôn Hằng, ngươi mau nghĩ cách đi!"

 

Đầu óc Ôn Hằng trống rỗng, Thiệu Ninh chết rồi sao? Làm sao có thể chết được? Thiệu Ninh là bạn của cậu, cậu còn định cùng bạn mình xây dựng tông môn tốt nhất cơ mà, làm sao có thể nói chết là chết được! Cảm giác không cam lòng mãnh liệt dâng lên trong lòng Ôn Hằng, cậu không thể để Thiệu Ninh chết được!

 

Thiệu Ninh không thể chết!

 

"Bốp bốp —— Bốp bốp ——" Hai chiếc lá trên cây gậy ăn xin trong tay Ôn Hằng đột nhiên vỗ vào nhau. Linh Hy cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy hai chiếc lá đang run rẩy hướng về phía Thiệu Ninh.

 

Rìa của một chiếc lá bắt đầu tụ lại thứ gì đó, nhìn kỹ, dường như đó là một giọt sương. Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, lại thấy không giống. Thông thường giọt sương đều là những giọt nước trong suốt lấp lánh, nhưng thứ đang tụ lại trên lá của cây gậy ăn xin lại tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

 

Ôn Hằng chăm chú nhìn giọt sương, đôi mắt hoàn toàn chuyển sang màu vàng kim, nhưng cậu lại dường như không hề hay biết gì. Giọt sương trên chiếc lá càng lúc càng lớn, càng tròn, cuối cùng nó nhẹ nhàng tách khỏi đầu lá mỏng manh, lơ lửng bay về phía Thiệu Ninh.

 

Ôn Hằng lúc này hoàn toàn chìm đắm trong một trạng thái kỳ lạ, như thể tâm hồn đã trống rỗng, chẳng biết gì, chẳng nhớ gì. Nhưng Linh Hy, người chứng kiến tất cả, lại không dám thở mạnh. Hắn đang chứng kiến một kỳ tích.

 

Giọt sương kia tưởng chừng chậm chạp, nhưng thực ra di chuyển với tốc độ cực nhanh, bay đến bên Thiệu Ninh rồi đậu nhẹ lên khuôn mặt cậu. Ngay sau đó, trên người Thiệu Ninh tỏa ra một luồng linh quang màu xanh nhạt. Dường như có vô số sợi tơ xanh mảnh hơn cả tơ nhện từ cơ thể cậu mọc ra, những sợi tơ này nhẹ nhàng đung đưa theo gió, mềm mại nhưng đầy kiên định, quấn quanh giọt sương như đang bảo vệ vật quý giá.

 

Giọt sương giống như giọt sinh mạng của Thiệu Ninh, bị những sợi tơ mỏng manh màu xanh chầm chậm hấp thụ. Theo từng giây trôi qua, giọt sương nhỏ dần đi, sắc mặt của Thiệu Ninh càng lúc càng hồng hào hơn. Cuối cùng, ngực Thiệu Ninh phập phồng một cái thật mạnh, cậu nặng nề thở ra một hơi, sống lại.

 

Cảnh tượng này vừa quá đỗi kỳ diệu lại vừa quái lạ, khiến Linh Hy nín thở, không dám phát ra dù chỉ một tiếng động. Mãi đến khi Thiệu Ninh có thể thở nhẹ nhàng trở lại, giọt sương đã bị hấp thụ hoàn toàn, những sợi tơ màu xanh cũng biến mất không còn dấu vết. Ôn Hằng vẫn đứng ngẩn ngơ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

 

"Này, Ôn Hằng, tỉnh lại đi, này." Linh Hy tiến tới, liên tục vỗ mạnh vài cái vào mặt Ôn Hằng. Ôn Hằng khẽ lắc đầu, ánh vàng trong mắt dần biến mất, để lộ đôi đồng tử nâu sẫm: "Thiệu Ninh!"

 

Linh Hy đáp với vẻ mặt đờ đẫn: "Thiệu Ninh không sao rồi. Ngươi còn nhớ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?" Ôn Hằng ngồi xổm xuống, đặt tay lên cổ tay Thiệu Ninh, vui sướng nói: "Thiệu Ninh thật sự không sao! Đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu ấy lại đột nhiên sống lại được?"

 

Linh Hy nhìn gương mặt đầy ngây ngô của Ôn Hằng, phát hiện cậu thật sự không biết gì cả. Linh Hy che mặt, cảm thấy bất lực: Hắn toàn gặp phải loại vận khí gì đây? Trước đây toàn gặp những kẻ vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, lần này thì lại hoàn toàn ngược lại, gặp phải hai tên ngốc có bảo vật kinh thiên mà không hề biết gì về bản thân mình...

 

Ôn Hằng vẫn muốn hỏi thêm, nhưng Linh Hy chán nản không buồn trả lời: "Ngươi im đi, ta không muốn nói chuyện với ngươi, để ta yên tĩnh một chút." Ôn Hằng ngơ ngác, Linh Hy sao thế nhỉ? Thiệu Ninh sống lại không phải là chuyện đáng vui sao?

 

Thiệu Ninh bị thương quá nặng, Ôn Hằng và Linh Hy không dám di chuyển cậu, đành để cậu nằm nghỉ trên sườn núi. Trong thời gian này, Ôn Hằng cũng từ lời kể của Linh Hy mà biết được những gì đã xảy ra. Cậu có rất nhiều nghi vấn nhưng không biết hỏi ai để tìm câu trả lời: Tại sao số mệnh của Thiệu Ninh lại thay đổi? Giọt sương trên cây gậy ăn xin là gì? Những sợi tơ màu xanh kia là gì?

 

"Nếu Luyện Vô Thương ở đây thì tốt rồi." Ôn Hằng thở dài nặng nề: "Ôi... nếu Vô Thương ở đây thì tốt biết mấy." Linh Hy bực mình ngoáy mũi, liếc xéo Ôn Hằng: "Hứ, ngươi cứ như đứa con chưa dứt sữa, suốt ngày nhớ đến Luyện Vô Thương. Nói thật đi, ngươi có phải thích người ta không?"

 

Khuôn mặt Ôn Hằng lập tức đỏ bừng đến tận mang tai, cậu ấp úng hỏi lại: "Có... rõ ràng đến vậy sao?" Linh Hy trợn trắng mắt ngoáy mũi: "Ngươi tự nhìn xem cái bộ dạng tương tư của ngươi kìa. Ta nói thật, ngươi từ bỏ đi. Luyện đạo hữu vừa nhìn đã biết không có cửa với ngươi rồi, mấy tu sĩ Thanh Liên Châu đều tâm thanh ý lạnh lắm, Luyện đạo hữu chắc chắn là người thân tín của Thanh Đế, dù có thích ngươi đi chăng nữa, Thanh Đế cũng không cho phép đâu."

 

Ôn Hằng nghe vậy liền cúi đầu: "Ta bây giờ chẳng có gì, không thể cho Vô Thương hạnh phúc. Nhưng ta sẽ cố gắng..." Linh Hy lạnh lùng dội một gáo nước: "Ngươi bớt mơ mộng đi, Thanh Đế đã giao cả phi thuyền của mình cho Luyện đạo hữu sử dụng, Luyện đạo hữu muốn gì mà chẳng có. Ngươi cứ sớm mà từ bỏ cái suy nghĩ đó đi."

 

"Ưm..." Một tiếng rên yếu ớt vang lên, "Đây là..." Ôn Hằng quay đầu lại với vẻ mặt uể oải: "Chúng ta cũng không biết đây là đâu, ngươi cứ nghỉ ngơi đi." Thiệu Ninh nói yếu ớt: "Kiếm của ta... Nhuyễn Tình đâu rồi?" Ôn Hằng buồn rầu đáp: "Nhuyễn Tình của ngươi đã gãy vụn thành mảnh rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, ngươi không còn Nhuyễn Tình kiếm đâu."

 

Thiệu Ninh gần như muốn bật khóc, cuối cùng cậu đã mất đi thanh Nhuyễn Tình kiếm của mình. "Đừng buồn nữa, cái cũ không đi sao cái mới đến được. Sau này tìm được nguyên liệu tốt, ngươi lại đúc một thanh khác là được mà." Linh Hy lơ đễnh an ủi Thiệu Ninh, khiến Thiệu Ninh càng thêm đau lòng.

 

"Ta tưởng mình sẽ chết." Thiệu Ninh nằm trên cỏ, khẽ cười khổ: "Nhưng mệnh ta hèn mọn, đến trời cũng không chịu thu." Nghe vậy, Linh Hy và Ôn Hằng đồng loạt quay đầu trừng mắt nhìn cậu, Linh Hy liền mắng: "Ngươi nói xằng bậy gì đó! Vì giữ lại mạng ngươi, Ôn Hằng đã tự biến mình thành không ra người không ra cây, ngươi mà còn nói mạng ngươi rẻ mạt, lần sau bọn ta sẽ không cứu ngươi nữa, cho ngươi chết thật luôn!"

 

"Cảm ơn..." Thiệu Ninh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thốt lên hai chữ này. "Không cần cảm ơn." Đến lúc này, Ôn Hằng và Linh Hy mới thật sự nở một nụ cười nhẹ nhõm. Có lẽ bọn họ đã thật sự trở thành bạn sống chết có nhau rồi.

 

"Ai da, để phá cái cửa kia, ta đã mất toi một lá bùa Thiên Cân Trụy! Ta sắp nghèo chết rồi!" Linh Hy ôm túi trữ vật than vãn: "Từ khi gặp các ngươi, ta càng ngày càng nghèo." Ôn Hằng gãi gãi má: "Đợi sau này chúng ta giàu có rồi, linh thạch của tông môn ngươi cứ tùy ý mà dùng."

 

Linh Hy buộc chặt túi trữ vật lại, lẩm bẩm: "Thôi đi, ta đoán cả đời này số ta cũng chỉ có mệnh nghèo khổ mà thôi. Ta cũng chẳng trông mong gì nữa... Chờ Thiệu Ninh nghỉ ngơi thêm một chút, chúng ta sẽ đi thăm dò xem đây là nơi nào." Nơi này yên tĩnh đến mức đáng sợ, dù đã thả thần thức ra rất xa nhưng vẫn không thấy bóng người nào.

 

"Ta nghe nói trong một số di tích của các đại năng, thời gian trôi qua rất nhanh, không chừng bọn họ đã rời đi rồi, còn chúng ta thì bị bỏ lại trong di tích này." Thiệu Ninh bình tĩnh nói: "Trong di tích Thương Lam, những người bị bỏ lại chưa một ai sống được quá năm mươi năm."

 

Lúc này Ôn Hằng đã thoát khỏi trạng thái buồn bực, khôi phục lại dáng vẻ tươi cười thường ngày, nheo mắt nói: "Ngươi phải lạc quan lên, biết đâu chúng ta lại có kỳ ngộ nào đó, sống đến trăm tuổi thì sao." Linh Hy và Thiệu Ninh đồng loạt trừng mắt nhìn cậu: "Ba người chúng ta đều đã hơn trăm tuổi rồi."

 

Mặc dù cãi nhau ầm ĩ một hồi, nhưng thời gian dường như chẳng hề trôi qua, mặt trời vẫn lơ lửng trên ngọn núi gần đó, chiếu sáng ấm áp như lúc ban đầu. Ban đầu cả ba không nhận ra điều bất thường, nhưng đến khi Thiệu Ninh đã có thể đứng dậy đi lại được, bọn họ mới phát hiện có gì đó không ổn. Làm gì có nơi nào mà mặt trời không bao giờ lặn?

 

"Các ngươi nói xem, chúng ta rốt cuộc là vẫn đang ở trong di tích Thương Lam, hay đã rơi vào động phủ của Cang Lôi Đạo Nhân?" Ôn Hằng hỏi, nhưng Linh Hy và Thiệu Ninh cũng không biết câu trả lời, cả hai liền đồng thanh: "Ngươi không phải có thể bói toán sao? Tính thử đi là biết mà."

 

Tính toán thì mãi chẳng bao giờ chính xác! Ôn Hằng cảm thấy mình đúng là thần toán dở nhất trong tất cả các thần toán, trước kia ở trấn Thanh Thành còn có thể lừa gạt được người thường, nhưng bước vào thế giới tu tiên, gặp phải tu sĩ, cậu đã không dám dùng khả năng của mình nữa. Tuy nhiên, bây giờ cậu có một chiêu mới: bản thân cậu vốn là một cây đại thụ khổng lồ mà, cậu có thể dùng thân cây để thăm dò xem thế giới này rộng lớn đến đâu.

 

Nghĩ là làm, Ôn Hằng lập tức cắm cây gậy ăn xin xuống sườn núi. Thiệu Ninh và Linh Hy nhanh chóng bay đi thật xa, đến khi vượt qua mấy ngọn núi liên tiếp mới dừng lại. Họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân cây đen tuyền khổng lồ vươn lên. Tán cây lan rộng che phủ cả một vùng trời.

 

Mặc dù cây đại thụ này mang thế che trời chắn đất, nhưng nó lại không giống những cây khác, nó không hề ngăn ánh sáng mặt trời, để lại bóng râm nào. Đỉnh Thiên Cự Mộc lần *****ên khoe vẻ đẹp của mình dưới ánh mặt trời, nhưng lại không che đi chút ánh sáng nào. Cây trông như trong suốt, ánh mặt trời xuyên thẳng qua những tán lá rậm rạp và thân cây, rọi xuống mặt đất bên dưới.

 

"Thật là lớn..." Linh Hy kinh ngạc thốt lên, "So với lần *****ên nhìn thấy trong linh mỏ, đã lớn hơn gấp đôi!" Thiệu Ninh cũng đồng ý: "Đúng vậy, ta cảm thấy nó còn lớn hơn cả khi xuất hiện trên sa mạc của Cang Lôi Đạo Nhân."

 

Thế nhưng điều đó vẫn chưa hết, cây đại thụ còn đang tiếp tục lớn lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

 

Ôn Hằng đứng trước thân cây khổng lồ, mái tóc dài của cậu tung bay dù không có gió, rõ ràng là đang rất vui vẻ vì được vươn nhánh dưới ánh mặt trời. Nhưng niềm vui này chưa kéo dài bao lâu, Ôn Hằng liền vung tay lên, Đỉnh Thiên Cự Mộc lập tức biến trở lại thành cây gậy ăn xin trong tay: "Có người tới."

 

Linh Hy và Thiệu Ninh đều là tu sĩ Kim Đan, thần thức của họ có thể bao phủ phạm vi hàng trăm dặm. Nhưng cả hai lại không phát hiện ra có người đang tới gần. Ôn Hằng chỉ về phía mặt trời: "Bên đó có người đang tới."

 

Lời nhắn của tác giả
Tác giả ngốc nghếch: Chúc các đạo hữu trường thọ trăm tuổi, vạn sự như ý!

 

Ôn Hằng, Linh Hy, Thiệu Ninh: Ngươi đang nguyền rủa chúng ta sao?

 

Kết luận: Trong thế giới tu tiên, sống đến trăm tuổi là đã ngắn ngủi lắm rồi!

Bình Luận (0)
Comment