Cây Gậy Khất Thực Của Lão Bạt

Chương 66

Người ta thường nói, lòng yêu cái đẹp là bản tính của con người. Ngay cả một tu sĩ không để tâm đến ngoại hình như Ôn Hành (Wēn Héng), cũng có thể phân biệt được sự khác biệt giữa cái đẹp và cái xấu.

 

Con hồ ly Tuyết Ngọc (Xuě Yù Hú) trong thạch lưu ảnh (một loại đá có thể lưu giữ hình ảnh) hiện ra oai phong lẫm liệt với bộ lông dày dặn, đặc biệt là một chỏm lông đỏ rực trên đỉnh đầu trông như một ngọn đuốc cháy sáng giữa tuyết trắng. Mỗi cử động đều thể hiện sự cao quý của linh thú, dường như có thể vượt ra khỏi thạch lưu ảnh.

 

Sinh vật trước mắt... trông chỉ to như một con chó bình thường, bộ lông xám xanh lẫn vài sợi lông dài màu trắng, trên đầu còn có một chỏm lông đỏ ảm đạm, trông thế nào cũng thấy vừa xấu xí vừa buồn cười.

 

Con hồ ly chỉ có thể cử động miệng, dù đang bị trói chặt như cái bánh chưng, nhưng miệng lưỡi lại không chút khoan nhượng: "Đồ nhân loại đáng ghét, dám đánh lén bổn cô nương! Bổn cô nương nhất định sẽ xé ngươi ra thành tám mảnh để hả giận! Có giỏi thì thả bổn cô nương ra!"

 

Khóe miệng Ôn Hành co giật. Nghĩ một lúc, cuối cùng hắn vẫn lễ phép đặt con hồ ly xuống đất. Rễ cây vừa buông lỏng, con hồ ly liền "vút——" một cái biến mất, chỉ còn lại tiếng chửi mắng vẫn vang lên rõ ràng bên tai.

 

Ôn Hành nhìn trân trân vào khoảng không, nghi ngờ chính mình. Cái thứ này mà gọi là Tuyết Ngọc Hồ ư? Rõ ràng là một con chó trụi lông mà!

 

Ôn Hành bị đả kích quá lớn, hắn đứng ngây người trên sườn núi nhìn dãy băng sơn phía trên đầu một hồi lâu. Nếu không phải bên cạnh phi hành khí của hắn (tên gọi Tuyết Trung Phi – Xuě Zhōng Fēi) đột nhiên xuất hiện vài cái đầu tròn nhỏ xíu, có lẽ hắn còn cần thêm thời gian để hoàn hồn.

 

"Nhìn kìa, có một người kìa!" Một con hồ ly nhỏ với đôi tai còn vương vài sợi lông trắng chưa rụng hết kêu lên lanh lảnh với mấy con hồ ly khác bên cạnh. "Người này trông kỳ lạ ghê..." Con hồ ly nhỏ khác với bộ lông xám xịt, trên lưng còn có một vệt lông dài màu trắng đáp lại: "Anh ta trông cũng được, coi như là đẹp. Chỉ là có vẻ ngốc ngốc..."

 

"..." Ôn Hành nhìn hai con hồ ly nhỏ, không biết nên khóc hay cười. Hai con nhóc con vẫn còn đang khoe khoang: "Nhất định là bị mê mẩn trước vẻ đẹp của chúng ta, Tuyết Ngọc Hồ rồi!" Hai chỏm lông đỏ đung đưa trước mặt Ôn Hành khiến hắn chỉ muốn vươn tay túm lấy một nhúm giật mạnh thì mới cảm thấy hả dạ.

 

"Hai đứa nhóc con, điên rồi sao! Mau quay lại đây cho ta!" Lúc này, từ sau tảng đá nhô ra một cái đầu lớn, nhìn kỹ thì chẳng phải là con hồ ly lớn vừa rồi đã chạy mất tăm sao? Thì ra nó vẫn núp sau tảng đá.

 

Lời đồn quả thật không đáng tin. Theo truyền thuyết, mỗi con Tuyết Ngọc Hồ đều thông minh lanh lợi. Nhưng giờ nhìn lại, thì ra chúng đều ngốc nghếch và tự luyến như vậy.

 

Dưới chân Ôn Hành, hai con linh hồ nhỏ lăn lộn thành một cục. Chúng đang tranh giành một cái nắp ấm trà mà chủ tiệm Tuyết Trung Phi tặng. Vừa cào cào đầu vừa chơi đùa không ngừng, vui đến quên trời quên đất. Ôn Hành cứ thế nhìn hai con nhóc con đang đánh nhau mà không thể nổi giận. Hắn vươn tay lấy từ trong khoang phi hành khí ra một cái nắp ấm trà khác, mỗi con một cái, đừng có tranh giành nữa.

 

Ôn Hành ngồi xổm bên cạnh Tuyết Trung Phi, rót một ly trà nóng rồi từ từ nhấm nháp. Phía sau tảng đá lớn, con hồ ly Tuyết Ngọc đang thay lông nhìn những thành viên của mình với ánh mắt đầy bất lực. Hai con hồ ly nhỏ cắn chặt nắp ấm trà, lăn lộn khắp nơi.

 

"Nhóc con!" Con hồ ly lớn "vụt——" một tiếng lao ra, hai chân trước gõ nhanh hai cái lên đầu của hai con nhóc. Hai con hồ ly nhỏ lập tức bật khóc: "Bạch Miên Hoa (Bái Mián Huā) đánh hồ con rồi!! Oa——"

 

Hai con nhóc con khóc lóc thảm thiết lăn đi, để lại hai cái nắp ấm trà lăn lông lốc trên mặt đất.

 

Thì ra con hồ ly lớn này tên là Bạch Miên Hoa. Ôn Hành nhìn con hồ ly xám xanh xen lẫn sợi lông trắng, thực sự không thể chịu nổi cái tên này. Con hồ ly nhe răng trợn mắt: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra!"

 

Ánh mắt Ôn Hành dịch sang chỗ khác, con hồ ly phẫn nộ: "Ngươi dám phớt lờ bổn cô nương! Ngươi không dám nhìn thẳng vào bổn cô nương! Nhất định là ngươi đang chế nhạo bổn cô nương trong lòng!"

 

Ôn Hành bất đắc dĩ nói: "Lời đều bị cô nói hết rồi, ta nhìn cô thì cô muốn móc mắt ta, không nhìn thì cô lại nói ta chế giễu cô, làm người thật khó."

 

"Không được vô lễ!" Một giọng nói già nua vang lên. Ôn Hành nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy phía sau tảng đá nhô ra một cái đầu màu trắng. Nhìn kỹ, hóa ra là một con hồ ly đã già nua quá mức, bởi tuổi cao nên bộ lông xám xanh cũng đã bạc trắng. Đây chắc hẳn là một vị trưởng lão có uy nghiêm trong tộc Tuyết Ngọc Hồ.

 

"Miên Hoa, không được thất lễ với quý khách." Trưởng lão hồ ly run rẩy bước ra từ sau tảng đá. Hóa ra ông ta có thể đứng bằng hai chân sau, còn hai chân trước thì chống một cây gậy nhỏ. Trông chẳng khác nào một lão già của loài người.

 

Ôn Hành đứng dậy cúi người hành lễ với hồ ly: "Tại hạ Ôn Hành, bái kiến trưởng lão Tuyết Ngọc Hồ."

 

"Khách nhân đến từ phương xa, là vì chuyện gì?" Sau lưng lão hồ ly nhô ra hai, ba, bốn... có đến ba bốn chục cái đầu. Bạn có thể tưởng tượng được cảnh tượng một đám hồ ly xấu xí đang nháy mắt nhìn bạn không? Ôn Hành nghĩ rằng mình không bật cười là nhờ vào khả năng nhịn cười cao siêu của bản thân.

 

"Ôn mỗ đến đây là để cầu xin hai vị linh dược." Lúc này thành thật nói rõ thì hơn, Ôn Hành nghĩ nếu thực sự đánh nhau với Tuyết Ngọc Hồ, e là hắn sẽ cười chết mất.

 

"Hai vị linh dược nào?" Trưởng lão Tuyết Ngọc Hồ đưa móng vuốt mảnh khảnh gãi gãi chỏm lông đỏ như ngọn lửa trên đỉnh đầu, run run giọng nói: "Nếu là muốn răng nanh hay móng vuốt của chúng ta, xin mời ngươi sớm quay về."

 

Ôn Hành nhìn lão hồ ly chỉ còn đúng một chiếc răng nanh duy nhất mà chớp chớp mắt: "Tại hạ không cần răng nanh lợi trảo, chỉ cần chỏm lông đỏ trên đỉnh đầu của các ngài và Thiên Tầng Cẩm (Qiān Céng Jǐn) là đủ."

 

Đôi mắt lão hồ ly vốn đã bị che phủ bởi lớp lông trắng giờ bỗng trợn to: "Hả!" Thân hình nhỏ bé gầy gò của lão run lên bần bật, Ôn Hành sợ lão hồ ly sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

Lão hồ ly chống mạnh cây gậy xuống đất, khiến Ôn Hành căng thẳng không yên. Đây là sắp nổi giận sao? Cũng phải, chỏm lông trên đỉnh đầu này nhìn là biết rất quan trọng mà!

 

Lão hồ ly hít một hơi thật sâu rồi cất giọng: "Các con! Ra đây!" Tiếng nói già nua của lão vang vọng trên mảnh đất dưới băng sơn. Chẳng bao lâu, Ôn Hành phát hiện trên mặt đất xuất hiện thêm vô số cái đầu, dù hình dạng của chúng có buồn cười đến đâu thì trên đỉnh đầu tất cả đều không ngoại lệ mà có một chỏm lông đỏ.

 

"Các ngươi vẫn còn phiền não vì không rụng được ba tấc đỏ này sao? Mau ra đây xếp hàng để ân công nhổ giúp cho!" Lão hồ ly dõng dạc nói. Theo lời lão, từng con hồ ly lớn nhỏ ríu ra ríu rít từ sườn đồi xếp thành một hàng dài ngoằn ngoèo.

 

Ôn Hành sững sờ đến choáng váng. Đây là tình huống gì vậy? Chẳng phải lẽ ra nên cầm vũ khí lên bảo vệ ba tấc đỏ của mình sao? Xếp hàng đợi người ta nhổ là sao chứ?

 

Lão hồ ly dẫn đầu đứng trước mặt Ôn Hành: "Ân công, phiền ngài chịu khó nhổ giúp, làm ơn mang theo ba tấc đỏ này đi."

 

Thì ra mỗi trăm năm, Tuyết Ngọc Hồ lại phải thay một bộ lông mới. Ôn Hành đến không đúng lúc, vừa khéo gặp phải giai đoạn thay lông xấu hổ của bọn chúng. Phong thái uy nghiêm của linh thú thì hắn không có phúc thấy, chỉ thấy một đám hồ ly trụi lông có hình dạng kỳ cục.

 

Mỗi khi đến mùa thay lông, đau khổ nhất chính là chỏm lông đỏ trên đỉnh đầu. Đến thời kỳ thay lông, da đầu ngứa ngáy không chịu nổi, nhưng do quy tắc của tộc, họ không được làm tổn hại hay khinh nhờn ba tấc đỏ trên đỉnh đầu, chỉ có thể khó nhọc đợi chùm lông đỏ này tự rụng.

 

Thường là đến khi mùa thay lông đã qua, chỏm lông đỏ trên đỉnh đầu mới bắt đầu rụng. Đến lúc đó, đỉnh đầu của chúng lại không tránh khỏi việc đều trụi một mảng. Mùa thay lông kéo dài nửa năm, rồi đến kỳ trọc đầu thêm hai tháng nữa. Trong mấy tháng này, Tuyết Ngọc Hồ đều trốn trong hang, không muốn gặp ai.

 

Có một năm, một con Tuyết Ngọc Hồ trẻ ra ngoài gặp phải nhân loại, một kẻ nhẫn tâm liền nhổ phăng ba tấc đỏ trên đầu nó. Năm đó, con Tuyết Ngọc Hồ ấy là con hồ ly *****ên trong tộc mà sau khi bộ lông trắng mọc hoàn chỉnh lại không bị hói trên đỉnh đầu, cả tộc ai nấy đều ghen tị đến chết!

 

Bọn chúng hằng mong ước mỗi mùa thay lông đều có ai đó đến giúp nhổ đi ba tấc đỏ trên đầu, vì cảm giác ngứa ngáy da đầu không tài nào giảm được này quả thật là quá đau khổ.

 

Nhưng ước vọng này rất khó đạt được, vì khi lông của Tuyết Ngọc Hồ còn rậm rạp, bọn chúng thường hoạt động trên các vùng băng nguyên mênh mông. Người phàm gặp được chúng chỉ muốn lấy răng nanh móng vuốt để luyện chế vũ khí, nếu có thể giữ mạng quay về đã là may mắn lắm rồi.

 

Còn đến mùa thay lông, cả tộc đều rút về thánh địa ẩn mình. Cả thánh địa được băng tuyết bảo vệ, chỉ có một con đường nhỏ dẫn ra thế giới bên ngoài. Trừ khi là kẻ có đại khí vận, nếu không thì chẳng ai tìm thấy con đường này.

 

Con đường ấy chính là lối mà Ôn Hành đã bước vào.

 

Ôn Hành không biết nên dùng biểu cảm gì để đối diện với đám hồ ly này. Hắn mỉm cười ngồi trên tảng đá lớn, đôi tay nhanh chóng và dứt khoát nhổ từng chỏm lông đỏ trên đầu của từng con hồ ly đang cúi thấp đầu trước mặt.

 

Ba tấc đỏ đã nằm trên trán của Tuyết Ngọc Hồ nhiều năm, có những con xui xẻo thậm chí vài trăm năm cũng chưa rụng được, chỉ có thể chịu đựng cảnh ngứa ngáy mà gãi đầu gãi cổ mấy trăm năm. Ôn Hành chỉ cần dùng chút lực, những chỏm lông cứng đầu ấy liền dễ dàng bị nhổ khỏi nang lông.

 

"Thật là thoải mái..." Con hồ ly này đã chịu đựng chỏm lông đỏ trên đầu hơn ba trăm năm, đến nỗi da đầu gần như bị cào nát. Khi ba tấc đỏ được nhổ đi, nó cảm thấy dễ chịu đến mức sắp ngủ thiếp đi.

 

Những con hồ ly vừa được nhổ lông đỏ hân hoan nhảy nhót như vừa được tái sinh, còn Ôn Hành – người đã giúp chúng nhổ đi gốc rễ phiền não – lại được tiếp đón nồng hậu.

 

Ôn Hành ra tay cực nhanh, chưa đầy một canh giờ, tất cả chỏm lông đỏ trên đầu toàn bộ tộc hồ ly đều đã nằm gọn trong túi trữ vật của hắn. Lũ linh hồ không còn lo ngại về vấn đề ngứa đầu hay hói đầu nữa, ríu rít vui sướng không thôi.

 

Ôn Hành không ngờ lại có thể nhanh chóng lấy được những chỏm lông đỏ quý giá của Tuyết Ngọc Hồ như vậy. Lão hồ ly nắm chặt tay Ôn Hành, chân thành nói: "Ôn tiên sư, ngài thật sự là người tốt! Không biết lần thay lông tiếp theo liệu chúng ta có thể phiền ngài đến giúp một lần nữa không?"

 

Ôn Hành mỉm cười chắp tay: "Tại hạ sẵn sàng." Ôn Hành nghĩ bụng, ba tấc đỏ của Tuyết Ngọc Hồ là nguyên liệu quý báu cho việc luyện đan, dù hắn có bận không đến được, chẳng phải vẫn còn một con Linh Tê (Líng Xī) tham tiền kia sao.

 

"Các con, hãy thể hiện hết tài năng, tiếp đón Ôn tiên sư thật nồng nhiệt!" Lão hồ ly vừa ra lệnh, đám hồ ly nhỏ đã reo lên phấn khích: "Vâng ạ!"

 

Tộc hồ ly sống giữa băng nguyên, hiếm khi được gặp người ngoài. Mỗi khi thấy tu sĩ nhân loại, chúng đều cảnh giác gấp trăm ngàn lần. Có lẽ Ôn Hành là con người *****ên mà chúng tiếp đón.

 

Từng đốm yêu hỏa bùng lên trên thảm cỏ xanh mướt. Đám hồ ly vây quanh đống lửa, vừa ca hát nhảy múa vừa thưởng thức đồ ăn. Ôn Hành được lão hồ ly đưa đến ngồi cạnh đống lửa lớn nhất.

 

Quanh đống lửa cắm đầy những món ăn thơm phức, đa phần là các loại thịt. Trước mặt Ôn Hành có một chiếc bàn nhỏ, trên đó đặt một vài loại trái cây với đủ màu sắc và kích thước khác nhau.

 

Băng nguyên có rất nhiều linh bảo, chẳng hạn như loại quả xanh biếc này. Nhìn thì trông như ngọc bích, khi ăn vào giòn tan, ngọt lịm, thậm chí không có hạt. Ăn xong một quả liền cảm thấy thân tâm thư thái, chỉ là không biết đây là quả gì. Ôn Hành nhai rôm rốp hết một quả, con hồ ly lông lốm đốm mắt sáng long lanh ***** môi hỏi: "Ân công, ngon không?"

 

"Ngon lắm." Nhưng Ôn Hành không nỡ ăn thêm. Ở băng nguyên muốn tìm chút hoa quả quả thực rất khó, chắc chắn đây là loại quả mà bầy hồ ly đã vất vả mang về. Nghĩ đến cảnh giữa băng nguyên mênh mông, một con hồ ly lông lốm đốm ngậm một quả trái cây trong miệng, khó khăn bước đi, Ôn Hành không thể nào đành lòng.

 

"Ngon thì ăn thêm đi, đây là loại 'quả giòn' đặc trưng của tộc Tuyết Ngọc Hồ chúng ta, mọc ở nơi lạnh nhất. Quả mới mọc ra rất to và có màu đỏ, khi chín sẽ chuyển sang màu xanh. Ăn quả chưa chín sẽ bị tiêu chảy đấy, hahaha." Con hồ ly lông lốm đốm ***** ***** khóe miệng, "Mấy đứa nhóc con đôi khi không nhịn được, ăn quả đỏ rồi bị tiêu chảy đến mức ngất luôn, hahaha!!"

 

Bàn tay của Ôn Hành dừng lại trên quả, vừa rồi hắn còn tưởng tượng ra một câu chuyện cảm động, ai ngờ kết quả lại là thế này! Đúng là tưởng tượng quá đà là bệnh, không nên tự mình suy diễn lung tung.

 

"Ăn đi, ăn đi, Ôn tiên sư!" Lão hồ ly ôm một tảng thịt không rõ là loại thịt gì, chiếc răng cửa duy nhất còn lại vẫn đang gặm mạnh miếng thịt, vừa gặm vừa than thở: "Giờ già rồi, ngay cả miếng thịt non thế này cũng không gặm nổi nữa."

 

Ôn Hành mỉm cười, nhưng trong lòng không ngừng trêu chọc: Ngài răng đã yếu rồi mà khẩu vị vẫn tốt đấy nhỉ. Nhìn mãi, Ôn Hành càng cảm thấy bầy linh hồ này thực sự ngây thơ và đáng yêu. Chúng còn dễ thương hơn rất nhiều so với đám tu sĩ lòng dạ thâm sâu mà hắn từng gặp ở Giới Ngự Linh (Yǔ Líng Jiè).

 

Trước đây có người từng nói rằng, sở dĩ yêu tu (yêu quái tu luyện) luôn thuận lợi trên con đường tu hành là vì chúng tâm tư đơn thuần, không có tạp niệm. Còn nhân tu (con người tu luyện) thì lại không bằng yêu tu vì lòng tham quá nhiều.

 

Những linh hồ trên băng nguyên này, ban đầu còn hết sức phòng bị với Ôn Hành. Vậy mà sau khi Ôn Hành giúp chúng giải trừ một chút phiền não, từng con một đã đối đãi với Ôn Hành như bạn tốt. Nếu gặp phải một tu sĩ có ý đồ xấu, e rằng cả đám linh hồ này chẳng có con nào thoát nổi.

 

Dù trái cây không thể ăn thả ga, nhưng thịt thì lại có thể ăn thoải mái. Ôn Hành nếm thử một miếng thịt nướng của bầy linh hồ, thật lòng mà nói thì mùi vị cũng tầm thường, nhưng lại đậm đặc linh khí. Như đã nói, ở băng nguyên này chỉ có những sinh vật kiên cường nhất mới có thể tồn tại. Những gì linh hồ săn bắt được chắc chắn là những sinh vật mạnh mẽ sống trong băng nguyên.

 

Đám linh hồ uống rượu trái cây đến mức say mềm, nằm lăn ra đất, không còn biết trời trăng gì nữa. Ôn Hành ngồi bên đống lửa, cảm thấy toàn thân ấm áp. Khi hắn vừa uống thêm một chút rượu trái cây, cảm giác buồn ngủ kéo đến thì lão hồ ly túm lấy vạt áo hắn, lắp bắp hỏi: "Ân công à, ba tấc đỏ đã cho ngài rồi, vậy thứ mà ngài nói, Thiên Tầng Cẩm (Qiān Céng Jǐn) là cái gì vậy? Chúng ta chưa từng nghe nói đến loại linh dược này."

 

Ôn Hành mơ màng, thì thào đáp: "Ta cũng không biết..." rồi ngã gục bất tỉnh.

 

Khi tỉnh dậy, đã là ngày hôm sau, Ôn Hành nằm dưới trời trên sườn núi, mình được đắp bằng một lớp cỏ mềm mại. Đầu đau như búa bổ, hắn cố gắng mở mắt ra.

 

Trước mắt hắn hiện ra một khuôn mặt hồ ly với lớp lông trắng dính đầy trên mặt, đang nhăn nhó làm điệu bộ. Con hồ ly này chẳng phải là con hồ ly lớn hôm qua phát hiện ra Ôn Hành sao? Tên gì nhỉ... Bạch Miên Hoa (Bái Mián Huā).

 

"Chào buổi sáng, ân công dậy rồi à!" Bạch Miên Hoa khẽ nói, rõ ràng là một gương mặt hồ ly, nhưng giọng điệu lại ngọt ngào như một thiếu nữ duyên dáng.

 

Ôn Hành mỉm cười chào lại: "Chào buổi sáng, Bạch Miên Hoa." Bạch Miên Hoa ngẩn người, hai chân trước ôm lấy mặt: "Ân công, ngài biết tên ta sao!" Vui mừng quá đỗi!

 

Ôn Hành ngồi dậy, vừa mới ngồi thẳng, hắn liền phát hiện bầy hồ ly đang tụ tập thành từng nhóm nhỏ, lục lọi gì đó khắp sườn núi. Ôn Hành nghi hoặc hỏi Bạch Miên Hoa: "Bạch Miên Hoa, tộc nhân của cô đang tìm gì vậy?"

 

Bạch Miên Hoa ***** ***** chân trước, khẽ đáp: "Tìm Thiên Tầng Cẩm mà ân công muốn đó, sáng nay tất cả mọi người đều đi tìm rồi. Nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được thứ gì có 'ngàn tầng' cả."

 

Ôn Hành vừa ngạc nhiên, vừa cảm động trào dâng trong lòng. Hắn không ngờ tộc linh hồ lại có thể làm đến mức này vì một người ngoài như hắn. Những linh hồ ngây thơ và lương thiện thế này, làm sao hắn có thể nhẫn tâm để chúng chịu bất kỳ tổn thương nào được chứ?

 

Ôn Hành lấy thạch lưu ảnh của Cát Hoài Cẩn (Gé Huáijǐn) ra khỏi ngực. Đám hồ ly xung quanh thấy Ôn Hành tỉnh lại liền nhao nhao chạy đến chào hỏi. Sau khi Ôn Hành đáp lời từng con, hắn liền mở thạch lưu ảnh ra, tìm đến hình ảnh của Thiên Tầng Cẩm: "Ta cũng không biết Thiên Tầng Cẩm là gì, may mắn là có hình ảnh để tham khảo đây."

 

Trong hình hiện lên một tảng đá không đều, từng lớp từng lớp xếp chồng lên nhau như những trang sách, mỗi lớp dày bằng đầu ngón tay, lớp này xếp chồng lên lớp kia, màu sắc xen lẫn giữa đỏ và vàng, nhìn bề ngoài có vẻ nhẵn nhụi.

 

Ôn Hành chần chừ nói: "Có vẻ như đây là một loại khoáng thạch, nhìn kết cấu thế này đúng là một tảng đá." Thế nên tìm ở đây chắc chắn không thấy được rồi. Ôn Hành liếc nhìn xung quanh, phát hiện bầy hồ ly đang ngơ ngác nhìn chăm chú.

 

Bạch Miên Hoa nuốt nước bọt: "Không ngờ Thiên Tầng Cẩm mà ân công cần lại là cái này... Quả thật... ngoài dự đoán rồi." Đám hồ ly xung quanh cũng đồng loạt gật đầu.

 

Trong lòng Ôn Hành thót một cái: "Chẳng lẽ đây là chí bảo của tộc hồ ly?" Nếu thật sự là chí bảo, vậy thì phiền phức rồi. Hắn sao có thể vì lợi ích cá nhân mà làm hại bầy hồ ly như vậy chứ?

 

Ôn Hành rõ ràng đã quên mất chuyện lần trước hắn ***** từ đầu đến cuối của một tu sĩ ở Bất Động Phường. Lúc này, hắn lại bắt đầu cảm thấy day dứt. Chỉ là sự day dứt của hắn và sự bối rối của bầy hồ ly lại không cùng một vấn đề.

 

Bạch Miên Hoa liếc mắt sang bên cạnh: "Không phải chí bảo gì đâu, chỉ là không ngờ ân công lại muốn thứ này. Thứ này nhiều lắm, muốn bao nhiêu cũng có."

 

Ôn Hành nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

 

Bầy hồ ly đi trước dẫn đường, Ôn Hành theo sau, băng qua ngọn đồi lổn nhổn đủ loại đá lớn nhỏ. Bây giờ hắn đã hiểu ra, mỗi gia đình hồ ly sẽ đặt một tảng đá trước cửa để phân biệt lãnh địa với các gia đình khác.

 

Hắn tiếp tục đi qua một dòng suối nhỏ trong vắt, dưới suối đầy những viên đá với hình dạng và kích thước khác nhau. Những viên đá mà hồ ly đặt trước cửa nhà đều được chọn từ nơi này. Mỗi khi trong nhà có con hồ ly trưởng thành và có thể tự lập, chúng sẽ đến con suối này chọn một viên đá mình thích nhất mang về, sau đó khai mở một động phủ thuộc về mình.

 

Sau khi vòng qua con suối, hắn đi tới một khu vườn linh thảo trông rất bình thường. Trên cây linh thảo vẫn treo những quả giòn mà hắn đã ăn tối qua. Hồ ly không giỏi trồng trọt, quả trên cành thưa thớt không nhiều. Đúng như hồ ly đã nói, quả chưa chín thì to và đỏ rực, còn khi chín lại nhỏ và có màu xanh. Chỉ là không biết hương vị của quả đỏ ra sao, nhưng Ôn Hành không muốn nếm thử để rồi bị tiêu chảy đến mức ngất xỉu, nên tốt nhất là không nên mạo hiểm.

 

Phía sau vườn linh thảo là khu vực sát với băng sơn, nơi mà mọi dấu hiệu của sự sống đều bị cắt đứt bởi lớp băng tuyết dày đặc. Đi xa hơn một chút là những dãy băng sơn cao ngất, nhưng có vẻ như bên dưới dãy băng sơn này đang che giấu điều gì đó.

 

Những con hồ ly dẫn Ôn Hành đến đứng trước băng sơn rồi xì xào bàn tán với nhau một lúc, Ôn Hành không hối thúc chúng. Sau khi thảo luận xong, Bạch Miên Hoa bước ra làm đại diện, đi đến trước mặt Ôn Hành: "Ân công, thứ ngài muốn – Thiên Tầng Cẩm – nằm dưới lớp băng này, có bao nhiêu cũng có."

 

Ôn Hành lịch sự đáp: "Không cần quá nhiều, chỉ cần đủ để dùng làm thuốc là được." Nhưng cái gọi là "đủ để dùng làm thuốc" là bao nhiêu? Là một chút hay rất nhiều? Ôn Hành cảm thấy khó xử, sớm biết vậy hắn đã hỏi kỹ Cát Hoài Cẩn cần bao nhiêu cho chắc.

 

Bạch Miên Hoa quả quyết: "Bao nhiêu cũng có!" Bầy hồ ly phía sau tiến đến trước băng sơn, móng vuốt của chúng tỏa ra từng luồng linh quang màu xanh lam. Mỗi luồng linh quang đánh vào băng sơn là một khối băng lớn lại bị bứng ra.

 

Ôn Hành không khỏi kinh ngạc, chiêu thức như thế này nếu đánh vào một tu sĩ, e rằng ngay cả thân thể của một tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng khó mà chống đỡ. Chẳng trách tu sĩ nhân loại luôn thèm muốn móng vuốt và răng nanh của Tuyết Ngọc Hồ, bộ vuốt này nếu dùng để luyện khí chắc chắn sẽ luyện ra được pháp bảo tốt nhất.

 

Bầy Tuyết Ngọc Hồ phối hợp nhịp nhàng, chẳng mấy chốc đã đào được một cái hang dưới lớp băng sơn. Hồ ly gọi Ôn Hành: "Ân công, cái mà ngài cần – 'phân' đã được đào ra rồi." Bầy hồ ly nhanh nhẹn và đồng thanh nhấn mạnh chữ "phân", nhưng Ôn Hành với thính lực nhạy bén vẫn nghe rõ từng chữ.

 

Ôn Hành ngớ người: "Phân?" Hắn nghiêng người nhìn xuống, chỉ thấy trong cái hố vừa đào, những khối vật chất đỏ vàng đông cứng trộn lẫn với băng vụn chất thành một ngọn đồi nhỏ. Loại khoáng thạch có kết cấu như ngọc này làm sao lại là phân được?

 

Bạch Miên Hoa gãi gãi mặt: "Đúng vậy, đây chính là phân của chúng ta, Tuyết Ngọc Hồ! Trong toàn tộc, chỉ có thứ này là trông giống hệt với Thiên Tầng Cẩm mà ngài cần!"

 

Con hồ ly lớn bên cạnh Bạch Miên Hoa tiếp lời: "Nếu ân công có thể mang hết chỗ này đi thì tốt quá! Bên kia chúng tôi còn rất nhiều hố nữa. Dù chỉ được ở trong thánh địa mỗi mười năm một lần, nhưng suốt hàng triệu năm qua, chúng tôi đã tích trữ một lượng phân khổng lồ. Chỗ phân trong mấy cái hố này vẫn còn mới đấy, nếu ngài muốn, chúng tôi có thể đào ra cả những đống phân lâu năm hơn nữa!"

 

Bản năng của Ôn Hành muốn từ chối ngay lập tức. Ban đầu hắn còn nghĩ rằng Thiên Tầng Cẩm trông thật đẹp mắt, không ngờ lại là phân của bầy linh hồ! Con người quả thật rất kỳ quặc, một khi đã chấp nhận sự thật rằng Thiên Tầng Cẩm là phân, thì cho dù cứng như đá, Ôn Hành vẫn cảm thấy như đang nhìn một đống... phân tươi mới...

 

"Ân công thật tốt quá, vừa đến đã giúp chúng tôi giải quyết vấn đề ngứa đầu, bây giờ còn giúp chúng tôi dọn phân nữa. Thật là tuyệt vời!" Này, con hồ ly bên kia cảm động đến phát khóc kia, rốt cuộc ngươi đang tưởng tượng ra cái gì vậy!

 

Ôn Hành mặt không biểu cảm nhìn bầy hồ ly đang nhảy nhót vui mừng, hắn thực sự rất muốn nhấn đầu Cát Hoài Cẩn vào đống Thiên Tầng Cẩm này.

 

Thì ra mỗi mùa thay lông, bầy linh hồ đều trở về thánh địa cư trú, một khi vào thì phải ở lại hơn nửa năm. Trải qua hàng triệu năm, chúng đã tích trữ vô số phân. Bình thường khi hoạt động trên băng nguyên, chúng còn có thể đào một cái hố giải quyết tạm thời. Nhưng thánh địa thì không được phép làm ô nhiễm, nếu để lại phân bừa bãi trong thánh địa, đảm bảo sẽ bị trưởng lão đánh gãy chân.

 

Bầy hồ ly không thể tùy tiện đào hố, càng không thể chạy ra ngoài thánh địa để đi vệ sinh. Nếu đào hố quá nhiều xung quanh thánh địa mà thu hút kẻ thù đến thì không ổn.

 

Trong hoàn cảnh này, bầy hồ ly thông minh đã nghĩ ra một cách: chúng đào những hố lớn dưới lớp băng sơn gần thánh địa, dùng để chôn vùi tất cả số phân thải ra trong thời gian ở thánh địa.

 

Nhân tiện nói thêm, Tuyết Ngọc Hồ ăn một loại linh thử (chuột linh) sống trên băng nguyên, vì thế phân của chúng thường có màu đỏ vàng. Loại phân này rất khó bị đất hấp thụ, để lâu ngày sẽ cứng lại như đá.

 

Tổ tiên của Tuyết Ngọc Hồ ban đầu vì muốn tiết kiệm công sức nên đã đào hố ngay bên rìa thánh địa để chôn phân. Các thế hệ sau lười biếng, cứ tiếp tục đào hố gần đó. Theo thời gian, thánh địa dần bị những hố phân bao quanh.

 

Trước khi Ôn Hành đến, cách xử lý số phân này luôn là vấn đề nan giải của Tuyết Ngọc Hồ mỗi mùa thay lông. Giờ đây Ôn Hành nói hắn muốn lấy hết số phân này, khiến bầy hồ ly vui mừng đến mức nở hoa!

 

Trước những yêu cầu đáng yêu của đám hồ ly, Ôn Hành thực sự không đành lòng từ chối. Hắn lấy ra một túi trữ vật lấy được từ đâu đó, rồi đổ hết đồ bên trong ra ngoài. Hắn mỉm cười: "Có bao nhiêu, lấy bấy nhiêu!"

 

Dù sao hắn cũng không phải là người dọn phân, trở về sẽ vứt hết cho Cát Hoài Cẩn! Hơn nữa, nghe nói phàm nhân còn thu thập phân chuột để làm thuốc, còn đặt cho cái tên rất tao nhã, gọi là Ngũ Linh Chi. Vậy thì Thiên Tầng Cẩm chẳng là gì to tát cả!

 

Ôn Hành không ngờ rằng chỉ vì câu nói này, bầy hồ ly của tộc Tuyết Ngọc Hồ liền coi Ôn Hành là một "chuyên gia dọn phân". Ánh mắt của chúng khi nhìn Ôn Hành đều sáng lấp lánh, như thể trên đỉnh đầu hắn đang tỏa ra hào quang rực rỡ.

 

Toàn bộ lực lượng lao động trẻ tuổi trong tộc đều được huy động. Sau khi dọn sạch các hố phân còn mới, bọn chúng lại tiếp tục đào bới những hố phân sâu hơn do tổ tiên để lại.

 

Có thể nói, đây là sự kiện lớn nhất trong cả mùa thay lông của bầy Tuyết Ngọc Hồ! Cả tộc đều được huy động!

 

Từng đàn hồ ly lớn nhỏ vây quanh các hố, dùng bộ vuốt sắc bén cào tung lớp băng dày, rồi dùng linh khí kéo những khối Thiên Tầng Cẩm đã chôn sâu dưới băng lên. Trong những hố đã có từ rất lâu, các khối Thiên Tầng Cẩm đã hóa cứng thành những tảng lớn, rắn chắc hơn cả đá.

 

"Đây là phân của tổ tiên chúng ta đó!" Đám hồ ly con tò mò thò đầu ra, nhìn những khối "hóa thạch Thiên Tầng Cẩm" khổng lồ được kéo lên, chúng lén lút đưa móng vuốt ra chạm vào những mảnh... "phân" rơi vãi. Đương nhiên, những con hồ ly lớn liền đập cho chúng vài cú vào đầu, sau đó tiếng khóc inh ỏi của đám hồ ly nhỏ liền vang dậy khắp nơi.

 

"Ôi chao, ân công, ngài tới thật đúng lúc!" Lão hồ ly vừa xoa xoa móng vuốt vừa cảm động nói, "Trên đời này không ngờ lại có một con người vĩ đại như ngài, vừa đến đã làm bao việc tốt. Ngài có muốn ở lại tộc Tuyết Ngọc Hồ chúng ta không?"

 

Ở lại đây để giúp các ngươi gãi ngứa và dọn phân à? Ôn Hành mỉm cười từ chối: "Ta cũng muốn lắm, nhưng còn có việc quan trọng phải rời đi."

 

Lão hồ ly thấy thái độ Ôn Hành kiên quyết, cũng không nói thêm gì nữa.

 

Bầy Tuyết Ngọc Hồ đã mất đến hai ngày mới đào hết số phân tổ tiên để lại. Ôn Hành mang theo ba túi trữ vật đầy phân, trong lòng tưởng tượng cảnh Cát Hoài Cẩn bị chôn vùi dưới đống phân này, nhiều Thiên Tầng Cẩm như vậy, chắc đủ để lấp kín cả phòng luyện khí của nhà họ Cát ở núi Ngu rồi.

 

Bầy Tuyết Ngọc Hồ trước giờ chỉ biết đào một hố bên cạnh hố cũ, sau đó để mặc những hố đã lấp đầy cho băng tuyết phủ kín. Bây giờ, sau khi đã lấy hết số Thiên Tầng Cẩm, vùng đất bên rìa thánh địa đã mở rộng thêm vài ngàn mét về phía lớp băng sơn, khiến cả thánh địa như rộng ra thêm vài vòng lớn.

 

"Chúng ta có thể trồng thêm nhiều linh thảo trên vùng đất mới này, đến lúc đó sẽ nuôi được nhiều hồ ly con hơn." Đám hồ ly lớn đã bắt đầu vui vẻ vạch ra kế hoạch cho tương lai.

 

Ôn Hành đã lấy được hai vị linh dược, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, không thể nấn ná thêm nữa. Hắn đang nghĩ cách từ chối lời mời nhiệt tình của bầy Tuyết Ngọc Hồ.

 

Hai ngày nay, tối nào Ôn Hành cũng bị ép uống say đến mức mơ màng buồn ngủ. Đêm *****ên thì mọi chuyện đều ổn vì tất cả đều ngủ. Nhưng sáng hôm sau, ánh mắt của bầy hồ ly khi nhìn hắn trở nên vô cùng kỳ lạ. Ôn Hành tự hỏi liệu có phải mình đã làm điều gì thất thố khi say không. Hắn cố ý hỏi thăm Bạch Miên Hoa, nhưng Bạch Miên Hoa vừa nghe liền lấy chân che mặt rồi bỏ chạy.

 

Ôn Hành nghĩ bụng, chắc chắn mình đã làm gì không ra gì. Thôi vậy, tốt nhất là đừng hỏi nữa.

 

Khi Ôn Hành đang suy nghĩ cách để cáo từ, lão hồ ly lại xuất hiện. Lão run run rút ra từ sau lưng một túi trữ vật: "Ân công à, chúng ta biết ngài đang vội nên không giữ lại nữa. Đây là chút quà nhỏ của những thành viên trẻ trong tộc, mong ngài đừng chê."

 

Ôn Hành hai tay nhận lấy, hắn kính cẩn cúi người trước những con hồ ly lớn nhỏ: "Cảm tạ các vị hồ tiên đã giúp đỡ." Nếu không có sự phối hợp của chúng, hắn chắc chắn không thể lấy được hai vị thuốc nhanh như vậy.

 

Những con hồ ly lớn nhỏ cũng học theo động tác của Ôn Hành, đồng loạt cúi người: "Hoan nghênh ngài lần sau lại đến!" Lại đến để nhổ ba tấc đỏ, lại đến để dọn phân cho chúng ta nhé!

 

Ôn Hành thực sự không thể trì hoãn thêm. Chẳng nói đâu xa, Trảm Thiên Tiếu bên kia đã trúng kịch độc, nếu không kịp luyện chế giải dược, một tháng sau y sẽ hóa thành vũng máu. Ôn Báo thì tung tích không rõ, nếu không sớm tìm được, có khả năng sẽ diễn biến đúng như những gì Ôn Hành đã thấy.

 

Ôn Hành ngồi vào phi hành khí Tuyết Trung Phi, chắp tay với bầy hồ ly, rồi Tuyết Trung Phi nhẹ nhàng bay lên không. Giữa những tiếng "Bảo trọng" và "Hẹn gặp lại", Tuyết Trung Phi men theo đường cũ bay nhanh rời đi.

 

Không biết từ lúc nào con đường trở về đã phủ đầy tuyết trắng mềm mại, chắc hẳn là trong hai ngày hắn ở lại, băng nguyên đã đổ trận bão tuyết lớn. Khi ở trong thánh địa của hồ ly, Ôn Hành hoàn toàn không hề cảm thấy tuyết rơi. Tuyết Trung Phi phải xuyên qua lớp tuyết dày đặc mới thoát ra được.

 

Ôn Hành ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một vùng tuyết trắng mênh mông và những dãy băng sơn khổng lồ, không hề thấy dấu vết của thánh địa hồ ly đâu. Nhìn khung cảnh này, hắn không khỏi thở dài: "Vận khí thật tốt."

 

"À... Đi mất rồi..." Bạch Miên Hoa tiếc nuối thì thầm, hiếm khi mới gặp một tu sĩ anh tuấn như vậy, thế mà chưa kịp làm gì đã bỏ đi rồi. Đúng là đáng tiếc...

 

"Đi rồi thì thôi, đừng nhìn nữa." Lão hồ ly gõ nhẹ lên đầu Bạch Miên Hoa, "Tên tu sĩ đó có đại khí vận, không phải là người mà ngươi có thể vọng tưởng đâu." Có thể bình an đến được thánh địa của hồ ly, lại còn trùng hợp gặp phải nhiều sự việc thế này, nếu đây không phải là người có đại khí vận, thì lão hồ ly tự sẵn sàng vặn cổ mình!

 

Ôn Hành, người vừa được tôn là kẻ có đại khí vận, tiếp tục khoác đại bào, ôm gậy ăn xin, uống trà nóng, trong bóng đêm hướng về Vận Thành mà đi. Hắn đang gấp rút, lúc rời khỏi tộc hồ ly thì trời đã tối rồi. Nếu ở lại thêm một đêm nữa, chỉ e lại có thêm biến cố xảy ra.

 

Nhưng dù là ban đêm, băng nguyên vẫn sáng rực rỡ. Trận bão tuyết mấy hôm trước đã để lại một lớp tuyết dày, và khi tuyết ngừng rơi, lớp tuyết này như tự phát ra ánh sáng. Ôn Hành nâng phi hành khí Tuyết Trung Phi bay cao thêm một chút, trước mắt chỉ là một màu trắng xóa mênh mông, xung quanh tĩnh lặng vô cùng. Nếu không phải tiếng gió xé tai khi Tuyết Trung Phi bay qua, Ôn Hành sẽ có cảm giác như mình đang đứng yên một chỗ.

 

Con đường trở về khó đi hơn lúc đến. Mặc dù trên Tuyết Trung Phi có thiết bị định hướng, nhưng Ôn Hành vẫn phải đi vòng một đoạn. Mãi đến khi trời gần sáng, hắn mới nhìn thấy lối vào tối om của Vận Thành.

 

Không biết ai đã thiết lập chốt kiểm soát ở lối vào. Ôn Hành chỉ cần nghĩ một chút đã hiểu ngay. Hắn đã phá tan Bất Động Phường, còn ***** sẽ bao nhiêu tu sĩ. Bây giờ đám tu sĩ chắc chắn đã tỉnh táo lại và ráo riết điều tra hung thủ! Ôn Hành bất chợt cảm thấy hơi chột dạ.

 

Tuyết Trung Phi từ từ tiếp cận lối vào, chỉ thấy nơi đó đã dựng lên một kết giới khổng lồ màu vàng kim. Bên trong kết giới, vô số phi thuyền và tán tu đang xếp hàng chờ rời khỏi Vận Thành. Khi Ôn Hành bước vào Vận Thành, hắn không gặp phải bất cứ sự ngăn cản nào, có lẽ là do các tu sĩ kiểm tra tin rằng hung thủ sẽ lập tức rời đi sau khi gây án, nên ngược lại đã lơ là trong việc kiểm tra những người vào thành.

 

Thực ra, Vận Thành vẫn luôn trong tình trạng vô tổ chức. Việc kiểm tra lần này là do mấy đại môn phái tu chân liên thủ thực hiện. Bọn họ vô cùng tức giận vì bảo vật đã bị một kẻ vô danh đánh cắp ngay dưới mí mắt mình.

 

Mặc dù không có quá nhiều trở ngại, Ôn Hành vẫn bị chặn lại hỏi vài câu.

 

"Ngươi ra ngoài làm gì?" Người chặn hắn lại là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ. Ôn Hành thành thật trả lời: "Ta ra ngoài tìm Thiên Tầng Cẩm."

 

"Trời lạnh thế này mà còn đi tìm Thiên Tầng Cẩm, ngươi không muốn sống nữa à? Thôi vào đi." Vị tu sĩ kia tính tình cũng dễ chịu, sau khi kiểm tra vài túi trữ vật mà Ôn Hành cố ý đặt vài viên linh thạch để làm bình phong, liền thuận tay rút ra hai, ba viên linh thạch rồi lập tức cho hắn qua.

 

Ôn Hành cũng không làm khó, Linh Tê từng nói rằng khi ra ngoài hành tẩu, thà đắc tội Diêm Vương còn hơn đắc tội tiểu quỷ. Chuyện có thể giải quyết bằng mấy viên linh thạch thì tuyệt đối không nên gây rắc rối.

 

Tuyết Trung Phi bay thêm một đoạn nữa mới đến được bến đậu. Bến đậu lần này đông đúc hơn nhiều. Sau khi Bất Động Phường bị phá hủy, rất nhiều tu sĩ không còn chỗ trú ngụ, đều đổ dồn về bến đậu.

 

Ôn Hành nhìn thấy quán ăn trước cửa Bất Động Phường vẫn tấp nập người qua lại, lòng lo lắng không biết Linh Tê và bọn họ có bị bại lộ chưa.

 

Trong đại sảnh của quán ăn, không ngờ lại đông đúc các tu sĩ ngồi đầy. Khi Ôn Hành bước vào cửa, vô số thần thức quét qua hắn. Nhưng chỉ lướt qua một cái rồi lập tức dời đi, khiến Ôn Hành thầm thở phào nhẹ nhõm, không bị lộ thật may mắn. Lúc này mới thấy lợi ích của việc giữ phong thái khiêm tốn. Nếu Ôn Hành là một tu sĩ cao cấp, chắc chắn sẽ bị chú ý nhiều hơn.

 

Hắn men theo cầu thang đi lên lầu, gõ nhẹ vào cửa phòng.

 

"Không cần dịch vụ phòng..." Giọng nói lười biếng của Linh Tê vọng ra, hắn thậm chí còn không buồn dùng thần thức kiểm tra.

 

"Linh Tê, là ta." Ôn Hành hạ giọng nói. Vừa dứt lời, cửa đã mở ra. Linh Tê thò tay kéo Ôn Hành vào phòng, cẩn thận nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Sao ngươi về nhanh vậy? Ngươi bị thương rồi à? Không tìm thấy linh hồ hay đã nghe ngóng được tin tức về Báo rồi?"

 

Linh Tê hỏi liên tục như súng liên thanh, khiến Ôn Hành không biết phải trả lời câu nào trước. Hắn nhìn về phía giường, chỉ thấy Trảm Thiên Tiếu vẫn nằm thẳng đơ, nếu ánh mắt có thể giết người, Ôn Hành đã bị giết vài trăm lần rồi. Còn Cát Hoài Cẩn thì mở to đôi mắt xanh biếc, chăm chú nhìn Ôn Hành đầy căng thẳng. Ôn Hành nghĩ nếu hắn không mang được thứ mà Cát Hoài Cẩn muốn về, người đàn ông ít lời này chắc chắn sẽ thất vọng đến cùng cực.

 

Nhưng lúc này trong mắt Cát Hoài Cẩn đã tràn ngập sự thất vọng, vì Ôn Hành trở về quá nhanh. Cát Hoài Cẩn cho rằng Ôn Hành chắc chắn chưa tìm thấy sào huyệt của linh hồ. Người bình thường thì đi ba, bốn ngày, ngay cả một cọng lông hồ ly cũng chưa chắc tìm được.

 

Trảm Thiên Tiếu nằm trên giường, trong lòng lạnh buốt. Hắn không ngờ mình lại bị kẻ vô danh này quật ngã triệt để đến vậy. Mấy ngày qua, Ôn Hành không có ở đây, hắn đã nghĩ đến vô số khả năng, cũng đã nghĩ ra rất nhiều cách để thoát khỏi nơi này.

 

Mặc dù đây là địa bàn của hắn, và mặc dù các tu sĩ của mấy đại tông môn tổ chức tuần tra ngày vài lần, hắn vẫn không có cách nào rời khỏi chỗ này. Phất trần của Linh Tê quá lợi hại, chỉ cần khẽ vung lên là tạo ra vô số ảo cảnh, khiến không một tu sĩ nào phát hiện ra điều bất thường ở gian phòng này.

 

Trảm Thiên Tiếu luôn tự hỏi, tại sao Vận Thành lại xuất hiện hai tu sĩ lợi hại đến vậy mà hắn lại hoàn toàn không hề hay biết?

 

"Có phải... không tìm thấy không?" Cuối cùng, Cát Hoài Cẩn vẫn mở miệng hỏi một câu. Chỉ cần Ôn Hành nói không tìm được, hắn sẽ lập tức lao ra khỏi phòng để đến băng nguyên. Dù hắn không phải là đối thủ của Linh Tê, hắn cũng không thể khoanh tay nhìn bạn mình hóa thành một vũng máu trước mặt.

 

Ôn Hành mỉm cười, lấy từ trong tay áo ra bốn túi trữ vật: "Đạo hữu Cát, thứ mà ngươi cần – chỏm lông đỏ và Thiên Tầng Cẩm, ta đã mang về rồi." Nhanh lên, mau mang hết đống phân mà ngươi muốn đi!

 

Cát Hoài Cẩn nhận lấy bốn túi trữ vật, sau đó dùng thần thức quét qua. Đôi mắt xanh biếc lập tức mở lớn đầy khó tin: "Đây... đây là..." Hắn kích động đến mức nói lắp! Nhiều ba tấc đỏ và Thiên Tầng Cẩm đến vậy! Nếu số này xuất hiện trên thị trường, hai loại linh dược này tuyệt đối sẽ không còn là vô giá khó cầu nữa!

 

"Ta sẽ... bắt đầu luyện đan ngay..." Cát Hoài Cẩn lấy từ trong ngực ra một cái đan lô nhỏ màu ngọc bích chỉ to bằng bàn tay. Hắn tùy tiện dọn dẹp một chút bàn rồi lập tức bắt đầu luyện giải độc đan. Ôn Hành vươn cổ ra, muốn nhìn thử cách một luyện đan sư trong truyền thuyết làm việc ra sao.

 

"Lão Ôn, đừng có chen vào đây nữa." Linh Tê chọc chọc vào Ôn Hành, nói khẽ, "Ta nói cho ngươi biết, tình hình ở Vận Thành hiện tại rất tệ. Các thế lực bản địa đang tàn sát lẫn nhau, còn yêu tu đến từ Giới Nguyên Linh (Yuán Líng Jiè) lại đang ngồi làm ngư ông đắc lợi. Giờ Vận Thành loạn lắm rồi. Nếu có thể, chúng ta nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt."

 

"Đợi tìm ra tung tích của Báo, chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay." Ôn Hành không giỏi việc mưu tính, hắn cũng không muốn dựa dẫm vào thế lực nào để đạt được mục tiêu. "Được, cứu được Báo rồi chúng ta sẽ rời đi." Linh Tê cũng không có ý định ở lại lâu. Thực ra hắn mới chính là kẻ thu lợi lớn nhất, không chỉ có được Tuyết Lãng Bào, mà còn sở hữu cả Toàn Cơ Tử (Xuánjī Zi). Làm giàu trong âm thầm chính là như vậy.

 

Trảm Thiên Tiếu nằm trên giường, trong mắt ánh lên vẻ mỉa mai. Dám khuấy động cả cục diện của Vận Thành, phá hủy tâm huyết của hắn... Mà còn muốn rời đi dễ dàng thế sao?

 

Lời tác giả:
Sau khi trở về từ việc dọn phân, Ôn Hành trong lòng đầy ấm ức. Hắn nhìn Trảm Thiên Tiếu, mỉm cười và nhét viên đan dược vào miệng y, trong lòng thầm nghĩ: Ăn phân đi nhé!

 

Lão Trảm không biết chuyện: Sư tôn trông có vẻ là người tốt.

 

Sau khi biết sự thật: Đừng ngăn ta, ta muốn chôn sống hắn!

Bình Luận (0)
Comment