Vượt qua kỳ thi tháng, Tô Ý Tiện nghênh đón kỳ nghỉ đông đầu tiên của thời đại học. Ngày đầu tiên chính thức về nhà, cô ngã xuống giường ngủ liền tù tì mười bốn tiếng đồng hồ.
Nhưng sang ngày thứ hai của kỳ nghỉ đông, mỗi buổi tối Tô Ý Tiện đều bị giục tắt đèn đi ngủ, mỗi buổi sáng bị cưỡng chế gọi dậy ăn sáng.
Cô có người chú trẻ trung sở hữu cơ thể mười tám tuổi, cứ như muốn dạy cô làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh trong kỳ nghỉ đông ngắn ngủi, còn dặn riêng Nhan Nghiên dạy cô múa Bát đoạn cẩm rèn luyện sức khỏe.
Sáng ngày hai mươi tám tháng Chạp, Tô Ý Tiện vụng về tập một bài Bát đoạn cẩm dưới ánh nắng mặt trời với Nhan Nghiên xong thì nóng tới mức cả người đổ mồ hôi.
Cô chạy vào nhà bếp, vừa mới lấy một chai nước ngọt không đường trong tủ lạnh ra thì cảm thấy sau lưng có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, nó chăm chú tới mức khiến cả người cô nổi da gà.
Tô Ý Tiện chột dạ nghiêng đầu qua, thấy Thẩm Tri Hành cầm cốc giữ nhiệt xuống tầng múc đá.
“Nóng...” Cô quơ chai nước ngọt không đường, nói nhỏ, “Cháu chỉ uống mấy hớp thôi.”
Thẩm Tri Hành chẳng ừ hử gì cả, cứ nhìn chằm chằm cô như thế.
Rất nhanh sau đó, Tô Ý Tiện thỏa hiệp, cô nhìn Thẩm Tri Hành với ánh mắt lấy lòng: “Đã mấy ngày rồi cháu chưa được uống, cháu uống ba hớp thôi.”
Thẩm Tri Hành tiếp tục nhìn chằm chằm cô, biểu cảm không chút thay đổi.
“Một hớp! Cháu chỉ uống một hớp thôi!”
Tô Ý Tiện tức muốn nổ phổi, cô không quan tâm Thẩm Tri Hành có đồng ý hay không, nhanh chóng vặn nắp chai ra, ngửa đầu uống một ngụm thật to, sau đó cô vặn chặt nắp chai lại, để nước ngọt ra bàn, còn đẩy nó cách xa mình ra một chút.
Cô hé miệng nhìn Thẩm Tri Hành, như đang nói “Cháu trung thực lắm đúng không?”.
Khóe miệng Thẩm Tri Hành hơi nhếch lên, đi vòng qua cô múc đá trong tủ lạnh.
Anh vừa đổ đá vào bình giữ nhiệt vừa nói: “Sau này trong lúc đàm phán, đừng để lộ lá át chủ bài quá sớm.”
“Dù sao cháu bảo uống hai hớp thì chú cũng không đồng ý mà...” Tô Ý Tiện bĩu môi.
Lá át chủ bài gì chứ, cô vừa đứng vào chỗ đó Thẩm Tri Hành đã biết cô định làm gì rồi, đâu đến lượt cô đàm phán được với Thẩm Tri Hành?
Thấy anh múc thêm từng muỗng đá vào bình giữ nhiệt, Tô Ý Tiện lầm bầm: “Không công bằng, ngày nào chú cũng uống nhiều nước lạnh như thế, sao lại không bị sao hết?”
“Tôi uống từ nhỏ nên quen rồi.” Thẩm Tri Hành đóng cửa tủ lạnh, quay lại nhìn cô, “Đến Tết về nhà, nếu bác sĩ Ngô nói sức khỏe của cháu không tốt lên thì sau này...”
Tô Ý Tiện nói tiếp: “Sau này một hớp cũng không được uống, cháu biết rồi.”
Thẩm Tri Hành cười bỏ chai nước ngọt vào trong tủ lạnh: “Sau này đừng về ký túc xá nữa, tôi tìm căn nhà ở đối diện trường cho cháu, cử người giám sát cháu hai tư giờ.”
Tô Ý Tiện không bị Thẩm Tri Hành uy hiếp, cô không phản đối: “Thế chẳng phải giống chú suốt mấy ngày nay sao? Gì cũng muốn quản.”
Từ ngày thứ hai cô thi xong, mỗi ngày Tô Ý Tiện phải thức dậy lúc nào, đi ngủ từ mấy giờ, bao giờ được ăn, Thẩm Tri Hành đều muốn quản hết.
“Tôi không quản lý việc cháu lén nghịch điện thoại sau khi tắt đèn vào buổi tối.” Thẩm Tri Hành bình thản nói.
Anh nói xong còn liếc Tô Ý Tiện một cái, trông như tất cả mọi thứ đều bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Tô Ý Tiện khó mà tin nổi nói: “Chú lắp camera giám sát trong phòng cháu à?”
Thẩm Tri Hành nhíu mày, giơ tay ấn trán cô một cái, tức giận nói: “Nghĩ gì thế?”
“Cháu không có ý đó...” Tô Ý Tiện nói, “Cháu muốn hỏi sao ngài biết chuyện đó.”
Thẩm Tri Hành không trả lời, quay người lên tầng.
Tô Ý Tiện dùng ánh mắt tiễn anh đi rồi quay lại sân, ngồi dưới ánh mặt trời xem Nhan Nghiên múa Thái cực quyền.
Tô Ý Tiện nghĩ mãi không ra, cất giọng hỏi: “Nghiên Nghiên, em nói xem rốt cuộc sao cậu em biết chị lén lút trốn trong chăn nghịch điện thoại sau khi tắt đèn vào buổi tối?”
Tối nào cô cũng rất cẩn thận, sau mười giờ không trả lời tin nhắn trên các tài khoản mạng xã hội, cũng chưa từng ấn thích cho người khác.
Hơn nữa, Tô Ý Tiện toàn trùm chăn để nghịch, chẳng để lọt ánh sáng ra ngoài...
“Cậu lừa chị đấy.”
Nhan Nghiên thực hiện các động tác một cách vững vàng, mở miệng nói theo tiết tấu âm nhạc: “Chị à, chị vẫn còn non lắm.”
...
Đêm giao thừa, cổng lớn nhà họ Thẩm treo lồng đèn đỏ thẫm mừng vui, trong sân treo đèn kết hoa, một khung cảnh tưng bừng.
Đã mấy tháng rồi Tô Ý Tiện không về, trang trí trong phòng cô không thay đổi gì mấy, chỉ có thêm mấy tấm thảm trải sàn lông dài.
Cô cởi giày giẫm thử mấy lần, thảm lông xù, rất ấm áp.
Tô Ý Tiện vừa dọn dẹp hành lý mang về xong thì Thẩm Tri Hành gõ cửa phòng cô, bảo cô ra ngoài dán câu đối Tết.
“Cháu dán ấy ạ?” Lúc Tô Ý Tiện vừa vào nhà đã thấy ở cửa có câu đối Tết và hồ dán, còn tưởng rằng lát nữa có dì giúp việc ra dán.
“Mỗi người tự dán cửa phòng mình.” Nhà họ Thẩm đã quán triệt như vậy rồi, coi như xin điềm lành.
Thấy Tô Ý Tiện xỏ dép lê nhung định đi ra ngoài, Thẩm Tri Hành vội vàng lấy áo bành tô trên móc treo đồ xuống, khoác lên vai cô.
“Mặc áo vào rồi ra ngoài.”
“Không cần đâu, dán một tí là xong mà.” Tuy nói thế nhưng Tô Ý Tiện vấn nghe lời mặc áo bành tô vào.
Cô quét hồ dán vào mặt trái của câu đối Tết, sau đó dùng hai tay giơ câu đối lên, nhón chân áng vị trí trên khung cửa: “Thế này đã cân chưa chú?”
“Bên phải cao quá.” Thẩm Tri Hành đứng phía xa chỉ huy cô.
Tô Ý Tiện nghe vậy thì điều chỉnh góc độ rồi hỏi lại: “Thế này thì sao?”
“Vẫn cao quá.”
“Lại thấp quá rồi, bên phải cao lên một chút.”
“Bên trái cao lên chút nữa.”
...
Tô Ý Tiện như một người máy AI không được thông minh cho lắm, bị người ta sai tới sai lui, giơ ê hết cả tay rồi mà vẫn chưa dán được một tấm.
Thẩm Tri Hành gần như mất hết kiên nhẫn, nhanh chân đi tới phía sau Tô Ý Tiện, giơ hai tay lên, cầm câu đối trong tay cô.
Anh giam Tô Ý Tiện trước người mình, cơ thể cô cứng đờ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm tờ câu đối trước mặt không chớp mắt, không dám thở mạnh.
Câu đối Tết mỏng manh, hơi rung lên theo gió và động tác của Thẩm Tri Hành, phát ra tiếng xoèn xoẹt.
Tay Tô Ý Tiện buông xuống bên người khẽ run lên, tim đập thình thịch không ngừng.
Thẩm Tri Hành nhận lấy câu đối rồi nhanh chóng điều chỉnh góc độ, sau đó đập câu đối lên cửa chẳng chút do dự.
Tô Ý Tiện cảm thấy anh quá qua loa, vô cùng hoài nghi quay đầu lại hỏi anh: “Chú chắc chắn như thế đã cân rồi chứ?”
Thẩm Tri Hành cúi đầu, nhận ra khoảng cách của hai người quá gần, bèn lùi về sau nửa bước: “Cháu ra sau nhìn thử đi.”
“Ò...” Tô Ý Tiện co người lại, chui ra khỏi cánh tay giơ trên không trung của anh, chạy ra phía sau anh tầm hai mét.
“Ngay ngắn rồi ạ.”
Tô Ý Tiện dùng đôi tay lạnh buốt xoa gò má hơi nóng: “Chú ơi, hay chú dán giúp cháu luôn đi.”
Cô giơ tay mỏi lắm rồi, muốn lười một tí.
Thẩm Tri Hành khom lưng cầm chậu hồ dán, tỉ mỉ dán câu đối bên phải cho cân đối.
“Cháu dán bên trái đi.”
Lần này, Thẩm Tri Hành nhìn đúng góc độ bị nghiêng của cô rồi nắm cánh tay cô điều chỉnh lại, thoắt cái đã có thể dán cân.
Tô Ý Tiện cầm cọ quét đều hồ dán lên tường, dán câu đối Tết cho chắc và phẳng từng chút một.
“Thật ra hồi còn bé cháu muốn làm thợ quét sơn.”
Trước kia cô thấy người ta cầm cây lăn sơn tường thì cảm thấy rất chữa lành, rất thú vị.
“Vậy thì vừa khéo, gần đây căn chung cư của cháu bắt đầu sơn rồi đấy.” Mấy ngày trước Thẩm Tri Hành bảo Tiền Tiễn kiểm tra tiến độ, đội trang trí bên đó dự tính sau năm mới nghỉ lễ xong thì quay lại bắt đầu quét vôi.
“Nếu cháu muốn sơn tường thì nghỉ lễ xong tới đó đi, tiết kiệm chi phí nhân công luôn.”
Tô Ý Tiện: “...”
Tiết kiệm được gì thì cứ tiết kiệm, đạo lý này cũng áp dụng cho cả người giàu.
“Chú à, cháu chỉ nói đùa thôi.” Tô Ý Tiện quay đầu lại, nhìn anh đầy bất đắc dĩ.
Khi quay lại, cô thấy mặt mày Thẩm Tri Hành dần toát lên ý cười mới nhận ra anh đang trêu mình.
Lúc đùa giỡn người này luôn trông tỏ vẻ nghiêm túc làm cô đôi khi chẳng nhận ra.
Dán câu đối xong, Tô Ý Tiện chạy qua bên phải kiểm tra. Cô nhìn thấy có một góc câu đối bị vểnh lên bèn dùng cọ quét thêm tí hồ dán cho nó một cách tỉ mỉ.
Dán phẳng xong, cô đập huỳnh huỵch vào khung cửa.
“Hình như dạo này cháu rất có ý kiến với tôi.”
“Gì cơ ạ?” Tô Ý Tiện không hiểu quay đầu lại.
Cô có ý kiến với anh bao giờ? Rõ ràng kính cẩn hơn hẳn, từ kỳ nghỉ đông tới nay chuyện gì Tô Ý Tiện cũng nghe theo anh mà.
Thẩm Tri Hành chỉ vào vị trí khung cửa mà cô vừa đập.
Tô Ý Tiện nhìn theo hướng ngón tay anh, chỗ cô vừa đập đúng chữ “Hành” của vế trên “Một năm bốn mùa luôn may mắn”.
*Câu “Một năm bốn mùa luôn may mắn” có Hán Việt là: Nhất niên tứ quý hành hảo vận. Chữ “Hành” trong câu này là cùng một chữ trong tên Thẩm Tri Hành. Cô cạn lời nhìn Thẩm Tri Hành, tỏ vẻ chê anh trẻ con.
Tô Ý Tiện lùi về sau một bước đánh giá câu đối Tết, sau đó nhón chân lên, vỗ thật mạnh vào chữ “Một”*, còn vỗ thêm mấy lần liền.
*Một trong tiếng Trung có phát âm gần giống chữ Ý trong Tô Ý Tiện. “Được chưa? Hòa rồi nhé.”
...
Chạng vạng, sắc trời tối dần.
Tô Ý Tiện nhận được tin nhắn Wechat của Thẩm Tri Hành, anh hỏi cô có biết đường không, bảo cô tự đến nhà ăn.
Hôm qua có tuyết rơi, tuyết đọng trên bụi cây chưa tan hết, Tô Ý Tiện ra khỏi cửa tiện tay vo một quả bóng tuyết để nghịch, đi thẳng tới nhà ăn.
Quả bóng tuyết to bị cô vo một lúc lâu nên tan mất một chút, cô lại đắp thêm một lớp tuyết nữa lên, cuối cùng tạo thành một cục đá rắn chắc, tung lên rơi xuống hơi đau tay.
Tô Ý Tiện nhìn quanh một vòng, thấy không có ai thì nhắm vào cục gạch khắc hình hoa mai trên bức tường trước mặt.
Cô nhắm một mắt lại, sau đó cong khuỷu tay lại thử hai lần rồi ném thật mạnh...
“Bịch!”
“Đệt!”
Quả bóng tuyết không bay vào bức tường theo quỹ tích Tô Ý Tiện tưởng tượng mà vừa khéo chui qua khe hở của cửa sổ trang trí trên bức tường...
Hình như còn ném trúng đầu ai đó đi ngang qua ở phía bên kia cửa sổ.
Tô Ý Tiện nhanh chân đi qua đó ngay lập tức, vừa đi vừa xin lỗi: “Xin lỗi, thật lòng xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Không phải chứ... Ai vậy? Kẻ nào không có mắt thế hả? Vo quả cầu tuyết cứng như thế làm gì? Con mẹ nó vo thành lựu đạn luôn rồi!” Thẩm Tùng xoa đầu chửi đổng, cậu ta đang định qua xem kẻ nào mắt mù ném mình thì một giây sau đã nhìn thấy Tô Ý Tiện chạy về phía mình từ phía xa.
Cậu ta ngây người mất một giây rồi nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên mặt, từ trợn mắt trừng lên biến thành dè dặt cẩn thận, trông còn hơi sợ hãi.
“Ừm, xin lỗi nhé, tôi, tôi đi trước...”
Tô Ý Tiện chưa đi đến trước mặt cậu ta để xin lỗi đàng hoàng đã thấy Thẩm Tùng ôm đầu chạy mất.
“Này!” Tô Ý Tiện tăng nhanh bước chân, muốn đuổi theo mà không đuổi kịp.
Thẩm Tùng nhanh nhẹn nhảy qua cái tường thấp, tới khi Tô Ý Tiện đi tới bên cạnh tường thấp thì không thấy bóng dáng cậu ta đâu nữa.
Nhưng chắc chắn lát nữa Thẩm Tùng sẽ tới bữa cơm giao thừa, vì thế Tô Ý Tiện không vội vàng đuổi theo cậu ta nữa, tiếp tục đi về phía nhà ăn.
Đã lâu rồi cô không về nhà họ Thẩm, giữa đường rẽ nhầm lối mất không ít thời gian, khi cô tới nhà ăn thì hầu như mọi người đã tới đông đủ rồi.
Tô Ý Tiện vào trong chào người lớn một vòng rồi đi thẳng tới bên cạnh Thẩm Tùng: “Xin lỗi chuyện vừa nãy nhé.”
Thẩm Tùng nhìn cô với vẻ mặt khiếp sợ, sau đó quay sang nhìn Thẩm Tri Hành, lúc chạm mắt Thẩm Tri Hành, Thẩm Tùng vội vàng nhìn qua chỗ khác như bị bỏng.
“Không sao, không sao, tôi, tôi vạm vỡ, chịu va đập tốt.” Thẩm Tùng nói vô cùng trịnh trọng, sau đó giục cô, “Tôi không sao thật mà, cô mau về chỗ đi, về...”
Tô Ý Tiện thấy thế thì không nói thêm gì nữa, quay người đi tới ghế trống chỗ bàn ông cụ Thẩm rồi ngồi xuống.
“Sao vậy?” Thẩm Tri Hành hỏi cô.
Thẩm Tri Hành vừa hỏi xong thì ông cụ Thẩm và Thẩm Cẩm đều nhìn sang Tô Ý Tiện.
Tô Ý Tiện hơi ngại sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy ở trên đường cháu ném quả bóng tuyết, trúng đầu Thẩm Tùng.”
Nhan Nghiên nghe vậy thì giơ ngón cái với Tô Ý Tiện, ngạc nhiên nói: “Chị ơi, chị đỉnh quá, chị ném chuẩn thế sao? Trước giờ em chơi ném tuyết chẳng trúng ai được cả.”
“Không không, chị định ném vào tường...”
“Anh cả thảm quá, sao quả bóng tuyết lại cứ bay trúng đầu anh ấy chứ?”
“Hơn hai mươi năm cuộc đời của anh ấy quá bình yên, quá may mắn, bây giờ nên chịu đau khổ rồi.”
Ông cụ Thẩm liếc Thẩm Tùng đói đến mức chẳng ra thể thống gì ở bàn bên cạnh, cuối cùng vẫn thương cháu trai, lén bảo người mang thêm một cái chân giò kho tàu cho cậu ta.
Quả thực gần nửa năm nay Thẩm Tùng chịu không ít khổ cực, nhưng cũng chỉ khổ hơn ngày tháng cơm ngon áo đẹp trước kia của cậu ta thôi, so với những người trẻ tuổi cùng độ tuổi với cậu ta thì những cái khổ đó chẳng thấm vào đâu.
Từ khi ông cụ Thẩm không cho cậu ta tiêu tiền của nhà họ Thẩm nữa, cậu ta chỉ có thể thuê một căn nhà gần chi nhánh công ty để ở, còn phải tự mua đồ nấu ăn.
Thẩm Tùng thuê một căn hộ nhỏ có một phòng một sảnh, nhưng chỉ trong nửa năm ngắn ngủi cậu ta phải chuyển nhà ba lần, căn đầu tiên thì tường bị nứt, trần nhà bị rỉ nước, căn thứ hai thì mới ở được mấy ngày chẳng hiểu sao cửa sổ lại vỡ.
Thẩm Tri Hành nghe vậy thì sáp tới gần Tô Ý Tiện: “Căn mà nó thuê ở gần trường cháu, căn loft mà trước đó cháu bảo rất thích cũng ở trong tòa chung cư ấy.”
Nhưng Tô Ý Tiện nhớ tòa nhà đó do nhà họ Thẩm khai thác, hơn nữa còn nhà mới trong vòng mười năm, sao tự dưng lại có nhiều lỗi như thế?
“Nhưng mà...” Cô đang định nói gì đó thì thấy Thẩm Tri Hành liếc qua nhìn mình, chắc ý bảo cô im lặng.
Mười năm trước Thẩm Tri Hành còn đang học cấp ba, hồi đó thì người phụ trách khai thác tòa chung cư ấy hẳn là Thẩm Hưng Trung hoặc Thẩm Hưng Nam...
Nhìn thái độ của Thẩm Tri Hành, Tô Ý Tiện đoán chắc hẳn có rất nhiều người dính líu vào chuyện này, cô cúi đầu ăn một miếng thịt lợn sốt chua ngọt, không nói gì nữa.
Sau khi bữa cơm giao thừa kết thúc, Tô Ý Tiện và Thẩm Tri Hành đi tới chỗ Thẩm Cẩm đón giao thừa.
Thẩm Tri Hành và Thẩm Cẩm ngồi ở trong phòng khách tán gẫu, bật chương trình cuối năm làm nhạc nền, hai cô gái cảm thấy chán nên vào phòng chơi game.
“Ý Ý được nghỉ vẫn về chỗ em ở à?” Thẩm Cẩm cúi đầu gửi tin nhắn chúc mừng bạn bè, thuận miệng nói chuyện phiếm với Thẩm Tri Hành.
“Không hay về mấy, một tháng hai, ba lần.” Thẩm Tri Hành cầm đĩa nhỏ, chăm chú bóc vỏ óc chó và hạt thông.
“Con bé nhớ mãi về thành tích Vật lý của con gái chị, lo cho Nhan Nghiên hơn cả em.”
Thẩm Cẩm đã xem bảng điểm của Nhan Nghiên lần này rồi, điểm môn Vật lý không tệ, Hóa học cũng tốt hơn dự tính của mọi người.
“Vốn dĩ chị định cho nó ra nước ngoài học, học cấp ba ở trong nước quá vất vả.”
Nhưng thành tích bây giờ của Nhan Nghiên có thể đỗ THPT số 1, Thẩm Tri Hành và Tô Ý Tiện đều học ở đó, Thẩm Cẩm lại nghĩ nếu Nhan Nghiên học cấp ba ở THPT số 1 thì cũng không tệ lắm.
“Theo ý con bé đi.” Học ở đâu cũng có mặt lợi và mặt hại riêng, dù bọn họ bàn bạc thế nào cũng vô dụng, cuối cùng vẫn phải nghe theo quyết định của bản thân Nhan Nghiên.
“Thế còn em? Em tính thế nào?” Thẩm Cẩm bỏ điện thoại hỏi anh.
Dù Nhan Nghiên học cấp ba ở đâu, sau này cũng sẽ không ở cùng Thẩm Tri Hành nữa.
THPT số 1 Giang Thành cách căn nhà hiện giờ của anh quá xa, cách chỗ ông nội Nhan Nghiên gần hơn. Nếu sau này Nhan Nghiên học ở THPT số 1 thật thì Thẩm Cẩm định cho cô bé ở nhà ông nội.
“Em tính được gì chứ?” Thẩm Tri Hành liếc nhìn cô ấy, cười nói, “Chị sẽ không bảo em dọn nhà để tiếp tục trông con cho chị đấy chứ?”
Thẩm Cẩm không định bóc lột anh đến mức đấy.
“Ý chị là đến lúc đó trong nhà chỉ còn một mình em, cô đơn lắm, em không thấy quạnh quẽ hả?”
Lại vòng vo giục anh tìm bạn gái...
Thẩm Tri Hành thở dài, hỏi ngược lại: “Không phải chị cũng có một mình đó sao? Chị không thấy quạnh quẽ à?”
“Chị á? Cuộc sống của chị vui vẻ hơn em nghĩ nhiều.” Thẩm Cẩm lườm anh, “Bản thân em muốn xuất gia thì cũng đừng coi chị em là ni cô.”
“Em sống một mình không thê thảm như chị nghĩ đâu.” Thẩm Tri Hành ở nước ngoài học cao học gần như đều sống một mình, ngày tháng quạnh quẽ trôi qua ba năm, anh cũng quen từ lâu rồi.
Anh đứng dậy bưng đĩa hạt đã bóc xong vào trong phòng, đặt ở cạnh tay hai cô bé rồi đi ra đóng cửa lại.
Thẩm Cẩm thấy anh bưng cái đĩa không ra thì bất mãn nói: “Em không chừa cho chị tí nào à? Cả đời này chị chưa được ăn óc chó mà em trai bóc cho chị bao giờ đâu.”
Thẩm Tri Hành liếc cô ấy, vươn người lấy cái đĩa ở trong góc ra đưa cho cô ấy. Trên đĩa đều là nhân óc chó mà vừa nãy anh không cẩn thận làm vỡ, anh chê chúng khó coi nên bỏ riêng ra.
Thẩm Cẩm ăn hết đĩa quả hạch vỡ vụn ấy thì mười một giờ năm mươi rồi, cô ấy vào trong đánh răng, định qua mười hai giờ thì đi ngủ luôn.
Mấy phút trước mười hai giờ, Tô Ý Tiện lặng lẽ đẩy cửa phòng đi ra. Cô chỉ vào trong phòng, nhỏ giọng bảo: “Nhan Nghiên ngủ rồi ạ.”
Thẩm Cẩm thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh, lúng búng nói: “Con nhóc này giao thừa năm nào cũng không thức được, thế mấy đứa về đi, đúng lúc trên đường về có thể ngắm pháo hoa.”
Nhà họ Thẩm ở xa trung tâm thành phố, vùng lân cận không cấm đốt pháo hoa, đêm giao thừa hằng năm đều có rất nhiều người chạy tới gần chỗ này đốt pháo hoa.
Chưa tới mười hai giờ, bầu trời đêm đã xuất hiện pháo hoa lẻ tẻ rồi.
Lúc bọn họ đi tới đình nghỉ mát ở cạnh hồ, pháo hoa giữa trời càng ngày càng nhiều.
Tô Ý Tiện dừng chân ở cạnh hồ, lấy điện thoại ra bấm giờ, giây phút đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt ước nguyện trước pháo hoa khắp trời.
Nhìn góc mặt được pháo hoa chiếu sáng của cô gái, Thẩm Tri Hành hỏi cô: “Ước gì thế?”
Tô Ý Tiện vẫn nhắm mắt, nói nhỏ: “Mong một năm mới ông Thẩm khỏe mạnh, Nhan Nghiên thi lên cấp ba thuận lợi, cô chơi mạt chược thắng tiền... Mong tất cả mọi người của nhà họ Thẩm đều thuận lợi, cũng mong công việc của ngài suôn sẻ như ý.”
“Hết rồi à?”
“Hết rồi ạ.”
Nếu Tô Ý Tiện ước điều thực tế hơn, ví dụ như muốn đi đâu đó chơi, muốn món đồ gì đó, ngày mai Thẩm Tri Hành có thể tìm người lo liệu thỏa đáng cho cô.
Nhưng những ước nguyện này của cô đều liên quan tới người khác, hơn nữa quá rộng, không dễ thực hiện.
Thẩm Tri Hành: “Không có cái nào về bản thân cháu sao?”
Tô Ý Tiện lắc đầu: “Không có.”
Có cũng không thể nói cho anh biết.