Cây Khô Gặp Xuân Về

Chương 40

Thẩm Tri Hành hơi ngây người, anh cúi đầu nhìn sang, chạm phải ánh mắt nóng bỏng quá mức của Tô Ý Tiện.

Trong mắt cô có tình cảm không che giấu nổi, có mến mộ, có mong đợi.

Tô Ý Tiện ngẩng cao đầu, đôi mắt trong trẻo xinh đẹp nhìn thẳng vào Thẩm Tri Hành, nhìn chằm chằm người chú trên danh nghĩa của mình, không nhúc nhích.

Tim cô đập rất nhanh, rất nặng nề.

Trái tim trong lồng ngực đập loạn mãnh liệt, cứ như muốn nhảy ra khỏi cơ thể, ra ngoài xem người khiến nó bất bình thường mỗi ngày là ai.

Cô dần dần, dần dần rút ngắn khoảng cách với Thẩm Tri Hành.

Dần dần phá vỡ giới hạn khoảng cách cần có giữa người thân với nhau, từ từ thăm dò giới hạn của Thẩm Tri Hành.

Thấy Thẩm Tri Hành không kháng cự, cô được voi đòi tiên.

Gần thêm chút, gần thêm chút nữa…

Gần đến mức cánh tay Tô Ý Tiện áp sát vào Thẩm Tri Hành, truyền nhiệt độ cho nhau qua hai lớp vải.

Gần đến mức dường như cô chỉ cần hơi ngẩng đầu lên, chóp mũi cô có thể chạm vào chóp mũi Thẩm Tri Hành.

Gần đến mức cô chỉ cần giơ tay vòng lên cổ Thẩm Tri Hành, cô có thể hôn lên môi anh một cách dễ dàng.

Thẩm Tri Hành cụp mắt, nhìn gương mặt từng xuất hiện trong giấc mơ, tất cả mọi thứ bất thường dạo gần đây đều trở nên rõ ràng.

Anh nên nhận ra từ sớm mới phải.

Từ cái ôm đó, anh nên nhận ra rồi.

Người hiểu chuyện như Tô Ý Tiện, trước kia cô sẽ không bao giờ yêu cầu Thẩm Tri Hành đi vòng đường xa tới đón cô về nhà chính.

Cô cũng sẽ không quên thắt dây an toàn, cố ý ngã xuống đùi anh.

Cô càng không mượn danh nghĩa lấy điện thoại di động chạm vào chân anh.



Cả mấy bài Toán cao cấp không quá khó trước mặt nữa, cô không thể không biết làm.

“Sau này không được nói đùa kiểu này nữa.”

Lúc nói chuyện, môi Thẩm Tri Hành mấp máy rất nhẹ nhàng, như sợ chạm vào má của người con gái trẻ trung trước mắt.

Anh cho Tô Ý Tiện một bậc thang, coi tất cả những hành vi vượt quá giới hạn vừa rồi của cô thành đùa giỡn.

Dù thật giả thế nào.

Đều là trò đùa.

Trái tim vốn đập dữ dội bông quay về với yên ả, tay chân Tô Ý Tiện lạnh toát, nơi duy nhất cảm nhận được hơi ấm là cánh tay phải dán sát vào anh.

Phản ứng của Thẩm Tri Hành nằm trong dự đoán của cô.

Dùng lớp đất mỏng đắp lên chồi non vừa mới chui ra khỏi mặt đất.

Dùng hai chữ “nói đùa” gạt bỏ lời yêu thương cô sắp nói ra khỏi miệng.

Nhưng lớp đất kia quá mỏng, không thể khiến mầm non mới ra đời ấy lụi tàn, qua tác dụng của thời gian, chỉ khiến nó chui lên khỏi mặt đất một lần nữa và càng thêm mạnh mẽ hơn.

Huống hồ đó chỉ là chồi non theo suy nghĩ chủ quan của anh mà thôi.

Tô Ý Tiện nhếch môi, nhỏ nhẹ nói: “Vậy chú coi như cháu đang đùa chú đi.”

Cô cũng không nghĩ tới chuyện Thẩm Tri Hành sẽ yêu cô rồi ở bên cô trong nháy mắt.

Cô chỉ muốn nhắc nhở người chú chậm hiểu này, để anh ý thức được cô cháu gái không có quan hệ máu mủ của mình có tình cảm khác ngoài tình thân với anh.

Ít nhất sau ngày hôm đó, dưới góc nhìn của anh, tất cả hành vi của Tô Ý Tiện đều là sự theo đuổi của một cô gái trưởng thành đối với một người đàn ông.

Là tình yêu khác giới chứ không phải tình thân của cháu gái với chú.

Dù cuối cùng anh thực sự không thích cô chút xíu nào, không ở bên cô cũng không sao hết.

Tô Ý Tiện nghiêm túc nghĩ tới tất cả kết cục có thể xảy ra giữa cô và Thẩm Tri Hành.

Kết quả tốt nhất là hai người yêu nhau.

Kết quả đè nén khó chịu nhất là Tô Ý Tiện che giấu tình cảm, làm chú cháu khác họ cả đời với anh, vào ngày lễ tết hai người mới qua lại, một năm chẳng gặp nhau được mấy lần.

Nếu sau khi Tô Ý Tiện bày tỏ tình cảm mà không thể thành đôi với anh.

Hoặc là hai người coi như không có chuyện gì xảy ra, quay về với quan hệ chú cháu.

Hoặc là hai người đều không thể vượt qua được khúc mắc này, cắt đứt liên lạc luôn.

Cô có thể chấp nhận toàn bộ kết quả trên, dù sao một năm gặp nhau đôi ba lần chẳng khác gì mấy so với không bao giờ gặp lại.

“Đã bảo là đùa giỡn thôi, chú ơi giảng bài cho cháu tiếp đi.” Tô Ý Tiện nhấn thật mạnh vào tiếng chú.

Đôi mắt không rành sự đời của cô hệt như trước kia.

Nhưng lâu rồi không nghe thấy cô gọi “chú ơi”, bây giờ nghe thấy lại khiến Thẩm Tri Hành cảm thấy cực kỳ chói tai.

“Tôi sẽ tìm cho cháu giáo viên Toán cao cấp để dạy thêm cho cháu, chiều tôi còn có cuộc họp, đi trước đây.” Thẩm Tri Hành nhanh chóng đứng dậy, vội vàng ra khỏi phòng.

Anh đi khỏi đó, Tô Ý Tiện cũng chuẩn bị dọn dẹp đồ về phòng.

Lúc cầm cây bút cảm ứng, cô nhận ra điều gì đó sai sai, cô bèn giơ bút lên, chọn cái cột thẳng tắp để so sánh tỉ mỉ…

Cán bút vốn thẳng tắp bị anh siết thành góc tù rất lớn.



Giản Đan không đơn giản: [Sếp Thẩm khỏe vậy sao? Nội tâm chú ấy dậy sóng cỡ nào? Cái ao trong lòng chú ấy, vũng nước đọng suốt hai mươi tám năm sắp nổi sóng thần rồi ư?]

Giản Đan không đơn giản: [Nhưng cậu thẳng thắn như thế, không sợ dọa anh già ngây thơ ấy sợ à?]

Tô Ý Tiện: [Dạo này đầu óc tớ rối quá, đi học mà trong đầu toàn nhớ tới chú ấy, vô cùng ảnh hưởng tới việc tớ làm những chuyện khác.]

Tô Ý Tiện: [Tớ vẽ một sơ đồ tư duy, liệt kê ra hết tất cả các khả năng, sau đó vẫn quyết định nói rõ ra trước.]

Thẩm Tri Hành không chỉ không nhạy bén mà anh còn thông minh nữa.

Vì thế anh rất giỏi hợp lý hóa các sự việc.

Tô Ý Tiện: [Tớ mà không làm rõ tớ thích chú ấy thì tớ sợ ngày nào đó miệng tớ dán lên mặt chú ấy rồi, chú ấy vẫn nghĩ cháu gái mình không có ý gì khác.]

Đều nhờ hôm đó Loan Vinh Hiên gợi ý cho cô.

Đối với người cực kỳ chậm hiểu ấy, ám chỉ rõ ràng đến đâu cũng vô dụng.

Phải đối diện trực tiếp.

Nhưng vốn dĩ Tô Ý Tiện không định làm rõ nhanh như thế này, vì cô chưa nghĩ ra phải nói với Thẩm Tri Hành thế nào.

Ai ngờ vừa nãy trùng hợp nói hùa theo luôn.

Giản Đan không đơn giản: [Thì tớ sợ cậu dọa chú ấy chạy mất, sếp Thẩm hợp nước ấm nấu ếch hơn.]

Tô Ý Tiện: [Làm rõ ra mới có thể nấu ếch chứ, tớ cứ im mãi thì người ta chỉ cảm thấy Ôi, nước tắm mà cháu gái chuẩn bị cho tôi thoải mái quá, con bé quả là hiếu thảo.]

Giản Đan không đơn giản: [Nếu chú ấy bị cậu dọa chạy thật thì phải làm sao? Muốn theo đuổi cũng chẳng có chỗ dùng.]

Tô Ý Tiện: [Không đâu, quy định của nhà chú ấy là các ngày nghỉ, ngày lễ nhà nước quy định phải về nhà, chú ấy chạy đi đâu được?]

Thẩm Tri Hành muốn đi trước nhưng lúc chiều vừa mới nói với ông cụ Thẩm đã bị mắng cho một trận.

“Công ty cũng nghỉ lễ rồi, có việc quan trọng gì mà con phải tự mình về xử lý chứ hả? Ai cắt dây mạng điện thoại của con? Không thể giải quyết qua điện thoại à?”

“Một năm chỉ bảo mấy đứa về nhà mấy lần, mãi trưa con mới về, chiều lại muốn đi? Trong cái nhà này có đinh hay có gai? Con không ở nổi đến thế à?”

“Trước kia bố chọn mấy cô gái cho con tiếp xúc, con không thích nên đòi đi. Được, bố biết con không thích, lần này không gọi ai tới xem mắt với con nữa, con vẫn muốn đi?”

“Rốt cuộc trong nhà có gì làm chướng mắt con? Ông già này làm chướng mắt con đúng không? Hả?”

Mặc dù ông cụ Thẩm lớn tuổi rồi nhưng khi dạy dỗ con cháu vẫn tràn đầy sức lực, âm lượng còn to hơn cả người hai mươi mấy tuổi như Thẩm Tri Hành, khiến đầu anh ong ong.

“Không đi, không đi nữa.” Thẩm Tri Hành chịu thua.

Ông cụ Thẩm thở dài nặng nề, tức giận lườm anh như nói Thẩm Tri Hành tự dưng muốn nghe mắng.

“Đúng lúc có chuyện muốn bàn bạc với con, con trai của chú Trần con sắp về nước rồi, thằng bé muốn…”

“Không hợp.” Thẩm Tri Hành nhíu mày ngắt lời ông ấy.

Ông cụ Thẩm chẳng hiểu ra sao: “Bố còn chưa nói hết câu sao con đã bảo không hợp rồi?”

“Không phải bố muốn nói cho Ý Ý và Trần Học Bác làm quen, tiếp xúc với nhau sao? Hai đứa nó không hợp nhau.”

Thẩm Tri Hành uống mấy chén trà: “Thi trượt cấp ba được đưa ra nước ngoài lấy tiếng, đi bar còn phải có phiên dịch đi cùng, cậu ta không xứng với Ý Ý.”

Ông cụ Thẩm giơ tay sờ cằm mình, thoắt cái mạch suy nghĩ đã bị anh dẫn dắt chệch hướng: “Thế con thử nói xem, con muốn tìm cho con bé người như thế nào?”

“Con không ưng Tiểu Tùng thì thôi, Tiểu Chiêu con cũng chẳng vừa mắt. Dù thế nào đi nữa con trai chú Trần con cũng có vẻ ngoài, phẩm hạnh đoan chính, môn đăng hộ đối, con vẫn không vừa lòng.”

“Bố không nhận ra những người bố tìm toàn kém xa Ý Ý sao? Trần Học Bác có vẻ ngoài rất được, phẩm hạnh đoan chính nhưng trình độ học vấn không được. Thẩm Tùng và Thẩm Chiêu thì khỏi nói, cả cháu trai của ông Lưu trước đó nữa, học lực được đấy nhưng lại lùn.”

Ông cụ Thẩm cũng hết cách: “Mọi mặt đều tốt như Ý Ý được mấy người đâu chứ? Con tìm khắp Giang Thành xem ai cao ráo, đẹp trai, môn đăng hộ đối lại có bằng tốt nghiệp trường danh tiếng đi, con có thể tìm được mấy người?”

Thẩm Tri Hành nghẹn lời, không nói gì.

“Hay là con bé thích kiểu người thế nào? Con bé có từng nói với con không?”

“Chững chạc thận trọng, tỉ mỉ chu đáo.” Thẩm Tri Hành nói xong thì ngây người, nhớ tới buổi tối hôm Tô Ý Tiện say rượu…

Thẩm Tri Hành còn chưa kịp ngẫm nghĩ, ông cụ Thẩm bỗng bật cười: “Con trai à, con phù hợp lắm đấy.”

Thẩm Tri Hành xoa mi tâm: “Bố, sao bố càng già càng không đứng đắn vậy.”

“Nếu con trẻ hơn năm, sáu tuổi…” Ông cụ Thẩm dừng lại, thở dài, “Thôi, nói sau vậy, con bé còn nhỏ, sau này chờ bố đi rồi, con nhớ để ý giúp con bé.”

“Con biết rồi.” Thẩm Tri Hành thuận miệng đáp.

Nửa phút sau, anh nhận ra ông cụ Thẩm không nói gì nữa, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt phức tạp của ông ấy.

“Sao thế bố?” Thẩm Tri Hành hỏi.

“Bố nói chờ bố đi rồi, con để ý giúp con bé, con bảo con biết rồi?” Ông cụ Thẩm cảm thấy hôm nay Thẩm Tri Hành không bình thường, đầu óc cứ như không hoạt động nữa vậy. Như ngày thường, chắc chắn anh sẽ nói “Bố còn khỏe mạnh lắm, bố có thể tự mình sắp xếp cho con bé”.

“Sao hôm nay con mất tập trung thế?”

“Không sao đâu, bố nghỉ ngơi đi, con đi trước.”

“Đợi đã…” Ông cụ Thẩm bỗng lấy lại tinh thần, nhớ tới chuyện chính, “Vừa nãy bố muốn nói với con, con trai chú Trần sắp về nước rồi, thằng bé muốn…”

Thẩm Tri Hành ngắt lời ông ấy lần nữa, vẻ mặt phức tạp: “Bố, kết quả kiểm tra sức khỏe tháng trước của bố thế nào?”

Ông ấy vừa nói câu y xì vào hai mươi phút trước, giọng điệu cũng y hệt.

Ông cụ Thẩm tức giận đứng dậy khỏi ghế, tăng cao âm lượng: “Con chờ bố nói hết câu đã!”

“Ông ấy muốn cho con trai tới Thẩm Thị rèn luyện mấy năm, bảo bố hỏi ý của con.”

“Vừa nãy bố muốn nói cái này sao?” Thẩm Tri Hành sững người.

“Ừ.” Ông cụ Thẩm ngồi lại xuống ghế, nhíu chặt mày: “Con cả ngày chỉ nghĩ tới Ý Ý, vừa nãy làm bố muốn nói gì cũng quên mất.”

Ông cụ Thẩm bỗng xì một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh: “Không phải con…”

“Không phải.” Thẩm Tri Hành trả lời ngay chẳng do dự, bật thốt ra luôn.

Nhìn vẻ mặt luống cuống của anh, ông cụ Thẩm dần dần hiểu ra gì đó.

Vì thế, ông ấy cố ý hỏi: “Không phải gì cơ?”

Thẩm Tri Hành cẩn thận: “Bố nói không phải gì?”

Hai bố con nhìn nhau, ông cụ Thẩm nhận ra sự căng thẳng trên gương mặt anh.

Mặc dù Thẩm Tri Hành không do ông ấy nuôi lớn nhưng ông ấy tự nhận mình vẫn khá hiểu đứa con trai này, chuyện lớn nhường nào anh vẫn bình tĩnh thong dong, trước kia anh chưa từng luống cuống như hôm nay.

Anh giống ông ấy nhất, giống cái kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo, giấu đầu hở đuôi cũng giống.

“Chăm sóc người ta thật tốt.” Ông cụ Thẩm nói.

Thẩm Tri Hành im lặng mấy giây: “Con trai của chú Trần sao? Con hiểu rồi.”
Bình Luận (0)
Comment