Cây Khô Gặp Xuân Về

Chương 58

Mấy ngày sau, ở ngoại ô Giang Thành.

Xe dừng ở cổng nghĩa trang, hai người đổi sang xe bus đi tiếp.

Khu nghĩa trang dựa lưng vào núi gần sông nước, lúc này là giữa tháng ba, hoa đào trong núi đang độ nở rộ.

Trước kia nhà họ Tô từng phụ trách khai thác mảnh nghĩa trang này, mẹ Tô Ý Tiện rất thích rừng đào ở khu phía bắc của ngọn núi, nó được hoàn thành không lâu trước khi bà ấy qua đời, sau đó ông cụ Tô an táng hai vợ chồng họ ở đây.

Xe bus dừng trước một khoảng sân nhỏ, Tô Ý Tiện đẩy hàng rào gỗ đi vào, đến gian nhà nhỏ ở bên cạnh lấy hai miếng vải sạch ra.

Khu mộ của nhà họ Tô ở một góc núi riêng, cách vài ngày sẽ có người đến quét dọn. Nhưng mỗi khi đến đây, Tô Ý Tiện vẫn tự mình lau chùi một lượt.

“Ông bà nội, cháu tới thăm hai người đây.” Tô Ý Tiện lần lượt dọn các món ăn nhẹ mà ông bà thích ăn khi còn sống lên, sau đó kéo tay Thẩm Tri Hành.

Nhìn hai ông bà cụ mặt mày hiền hậu trên bia mộ, vành mắt Tô Ý Tiện ươn ướt, cô hít thở sâu một hơi, cố gắng ổn định cảm xúc.

“Ông nội, trước kia ông nói con trai út nhà họ Thẩm rất tốt, bây giờ anh ấy là bạn trai cháu đó.”

Tô Ý Tiện giơ tay lau nước mắt: “Hồi đó ông không nhìn nhầm người, anh ấy thực sự rất tốt, tính cách tốt, còn đẹp trai, năng lực làm việc giỏi, rất tốt với cháu… Ông ở bên đó có thể yên lòng chơi mạt chược với bà nội rồi, mọi người không cần lo lắng không có ai chăm sóc cháu, bây giờ cháu được rất nhiều người quan tâm, có ông Thẩm, có cô và em gái, còn có rất nhiều rất nhiều bạn bè, cả bạn trai nữa, chính cháu cũng sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”

Cô nghẹn ngào nói không ra lời, nhẹ nhàng đẩy Thẩm Tri Hành một cái.

“Chào mọi người, cháu là Thẩm Tri Hành.” Thẩm Tri Hành cúi người sáp tới gần nhìn kỹ ảnh hai ông bà cụ, “Chắc hẳn lúc nhỏ chúng ta từng gặp nhau rồi, không biết bây giờ hai người còn nhận ra cháu không.”

“Lần trước cháu tới, cháu đã đảm bảo với chú sẽ chăm lo cho Ý Ý thật tốt, bây giờ bọn cháu ở bên nhau rồi nên cháu đổi xưng hô gọi ông là ông, mong ông cho phép.”

Tô Ý Tiện nghe anh nói vậy thì bật cười, vừa cười vừa lau nước mắt.

Thẩm Tri Hành ôm vai cô: “Lần này tới đây, cháu vẫn muốn nói với ông rằng, cháu sẽ chăm sóc cho Ý Ý thật tốt. Dù sau này chúng cháu có thể đi đến cuối cùng hay không, cô ấy sẽ luôn là người thân cả đời này của cháu, cháu sẽ tốt với cô ấy cả đời, dù ở thân phận nào.”

Trong núi chợt nổi lên một cơn gió, Tô Ý Tiện ra hiệu anh im lặng lắng nghe âm thanh gió thổi qua lá cây.

Cô nhẹ nhàng kéo ống tay áo Thẩm Tri Hành: “Anh nghe thấy không? Ông bà nội bảo được.”

“Anh nghe thấy rồi.” Thẩm Tri Hành nhỏ giọng đáp.

Tô Ý Tiện lau khô nước mắt, cúi người xách hộp cơm lên rồi dẫn anh tới trước mộ bố mẹ ở bên cạnh.

“Thật ra ký ức của em về bố mẹ rất mờ nhạt.” Cô đặt mấy đĩa bánh nước áp chảo lên bậc thềm nhỏ trước bia mộ, sau đó lại lấy một bình hồng trà Bá Tước đã pha sẵn ra rót vào hai cái chén nhỏ.

“Trước kia em luôn nhớ rằng mẹ em thích ăn bánh nướng áp chảo nhân vừng, nhưng có một năm, ông nội lại nói mẹ em thích ăn vị muối tiêu.”

Lần đó hai ông cháu vì chuyện này mà cãi nhau không ngừng, còn gọi điện cho dì giúp việc cũ của nhà họ Tô hỏi dì ấy có nhớ sở thích ăn uống của mẹ Tô Ý Tiện không. Kết quả là dì ấy nói ra một đáp án thứ ba, bảo rằng trước kia dì ấy còn ở đó thì dì ấy làm bánh nhân đường đỏ nhiều nhất.

“Vì thế bắt đầu từ năm ấy, mỗi lần đến thăm bố mẹ, em đều mang cả ba loại nhân.” Tô Ý Tiện cụp mắt mỉm cười, “Thừa thì cho bố, trước kia mẹ em toàn nói rằng cái gì bố em cũng ăn, chẳng ngán món gì hết.”

Tình cảm của bố mẹ Tô Ý Tiện rất tốt, hai người họ quen nhau hồi đại học, mặc dù điều kiện gia đình chênh lệch rất lớn nhưng không ảnh hưởng gì tới việc họ yêu nhau.

“Anh biết tên em có nghĩa gì không?” Tô Ý Tiện ngồi bừa xuống đất, kéo Thẩm Tri Hành ngồi xuống bên cạnh mình.

“Ý Tiện, tình sâu nghĩa nặng, mến mộ quyến luyến.”

Hồi còn bé mới học viết chữ, ngày nào Tô Ý Tiện cũng kêu gào tên mình quá nhiều nét, quá khó viết, cô luyện viết hai chữ “Ý Tiện” trong bao lâu thì gần như sẽ khóc bấy lâu.

“Lúc nhỏ em cứ hay hỏi bố mẹ em tại sao em lại tên là Tô Ý Tiện? Có thể đổi tên khác cho em không, đổi sang cái tên nào ít nét ấy, ví dụ như Tô Nhất Tiên?”

Bố mẹ cứ cười bảo không được, sau đó họ chẳng ngại tay cầm tay dạy cô viết, dạy cô viết tên mình cho đúng, cho đẹp.

Sau đó khi Tô Ý Tiện lớn hơn một chút, đọc một vài quyển sách, hiểu được ít đạo lý, bố mẹ mới nói cho cô biết tại sao lại đặt tên cô bằng hai chữ “Ý Tiện”.

Cô là nhân chứng cho tình yêu của bố mẹ.

Tên của cô tràn ngập sự quyến luyến mười năm như một ngày của bố mẹ.

“Từ đó về sau, em rất thích tên của mình.”

Mặc dù trong tên không có kỳ vọng của bố mẹ dành cho cô nhưng trong đó có tình yêu.

Tình yêu ấy mang lại đủ cảm giác an toàn cho Tô Ý Tiện thời thơ bé, cô lớn lên trong tình yêu thương của ông bà và bố mẹ, lớn lên thì yêu thương người khác theo cách họ trao đi yêu thương.

Thẩm Tri Hành hình bức ảnh nhỏ trên bia mộ, đó là một bức ảnh chụp chung màu đen trắng vuông vức.

Cặp đôi trẻ tuổi trong ảnh mặc áo sơ mi, cười rất rạng rỡ.

Vợ chồng Tô Bằng qua đời khi mới ngoài ba mươi nhưng hai người trong ảnh trông trẻ hơn nhiều.

Thẩm Tri Hành nhìn vị trí đứng và tư thế của hai người họ, bỗng nghĩ đến gì đó: “Đây là…”

“Ừm, là ảnh kết hôn đấy.”

Tô Ý Tiện sờ bức ảnh: “Ông nội em nói hi vọng dù ở đâu họ cũng sẽ vui vẻ như thế.”

Cô rất ít khi nhắc tới bố mẹ mình với người khác, hôm nay là lần đầu tiên, Tô Ý Tiện muốn kể hết chuyện của bố mẹ mình cho một người nghe.

“Trước kia mẹ em không tên là Lương Thanh Vân đâu.” Tô Ý Tiện quay sang nhìn Thẩm Tri Hành, hỏi anh, “Anh còn nhớ không? Người cậu về mặt sinh học của em họ Tần ấy.”

“Bố mẹ Tần Bác Quân kết hôn xong thì luôn mong có con trai, kết quả sinh ra một cô con gái, bọn họ dồn hết hi vọng tươi sáng sinh được con trai vào cái tên ban đầu của mẹ em.”

Tô Ý Tiện không biết tên ban đầu của mẹ mình là gì nhưng cô đoán được đôi chút, cũng chỉ là từ được kết hợp từ mấy chữ kiểu như thu hút hay mong chờ gì đó.

“Từ khi Tần Bác Quân ra đời, mẹ em bị ném sang nhà cậu của mẹ, ông trẻ của em không có con cái, coi mẹ em như con ruột, sau đó mẹ em lên đại học thì tự đổi tên khác, theo họ của ông họ.”

Bài thơ đầu tiên mà phần lớn các bạn nhỏ trong gia đình khác học được đều là “Tĩnh dạ tứ” và “Vịnh nga” nhưng Tô Ý Tiện lại học “Nguyện mượn lực của gió đông đưa ta lên mây xanh”.

“Hồi nhỏ em nghĩ rằng mẹ dạy em câu thơ này là vì trong câu thơ đó có tên của bố mẹ.” Rất nhiều người quen biết Tô Bằng và Lương Thanh Vân cũng cho rằng Lương Thanh Vân cố ý đổi tên cặp với Tô Bằng, khen tình cảm của họ bền chắc như vàng.

“Nhưng mẹ nói cái tên ấy đã được nghĩ ra từ rất lâu trước khi quen bố mẹ, bà ấy muốn bay lên trời xanh, không muốn mãi mãi bị vây nhốt ở cái nơi nhỏ xíu đó, bị bố mẹ và em trai ruột hút máu, bà ấy muốn sống cuộc sống của chính mình.”

Lúc lên đại học, Lương Thanh Vân chưa có khoản vay sinh viên, Lương Thanh Vân vay tiền cậu mợ để đóng học phí nhưng chi phí sinh hoạt thì chỉ có thể dựa vào việc bà ấy vừa học vừa làm để kiếm.

Bà ấy từng làm đủ loại công việc, đến bây giờ Tô Ý Tiện vẫn còn nhớ rõ trên cổ tay bà ấy có một vết sẹo rất dài, bị cứa rách lúc đi làm thêm.

“Mẹ và bố em quen nhau từ lần bị thương đó, bố em là một cậu ấm nhà giàu ngốc nghếch chỉ biết học tập, có một hôm về ký túc xá thì vô tình thấy mẹ em đầy máu ở tay, dứt khoát đạp xe đưa bà ấy đến bệnh viện luôn, còn gọi điện cho ông nội em tới thanh toán tiền nữa.”

Tô Ý Tiện khuya tay miêu tả trên cánh tay mình: “Bố em nói lúc đó phải khâu hơn ba mươi mũi, mẹ em không kêu đau một tiếng nào.”

Thẩm Tri Hành im lặng một lúc, siết chặt tay Tô Ý Tiện hơn: “Mẹ em rất đáng kính nể.”

“Em cũng thấy thế, người ta toàn nói bà ấy tốt số, nói một sinh viên nghèo không đóng nổi một đồng học phí như bà ấy lại có thể gả vào nhà giàu. Nhưng mẹ em là sinh viên đầu tiên trong thị trấn của bà ấy, bà ấy có lấy chồng hay không đều sẽ có tương lai rộng mở.”

Tô Ý Tiện rất khâm phục Lương Thanh Vân, cô luôn tự hào vì có một người mẹ xuất sắc như thế.

Tô Ý Tiện nhìn người phụ nữ có gương mặt có đôi nét giống mình trong ảnh: “Mẹ ơi, chắc chắn mẹ rất hài lòng về bạn trai con đúng không? Dẫu sao anh ấy cũng đẹp trai không kém gì bố con.”

Tô Ý Tiện tựa đầu vào vai Thẩm Tri Hành, mặt mày cong cong.

Mỗi lần đến đây, cô đều cố gắng cười hết sức, muốn cho bố mẹ nhìn thấy gương mặt tươi cười của mình nhiều hơn. Dù sao lúc bố mẹ qua đời, cô vẫn còn nhỏ, đứa trẻ dưới mười tuổi vẫn luôn khóc nhiều hơn cười.

“Con biết mẹ và bố con đều không để ý tới tuổi tác của anh ấy, dù sao cũng chỉ có tám tuổi thôi mà, chỉ cần mấy chục năm bọn con ở bên nhau đều vui vẻ là được, không cần để ý tới chuyện của rất lâu về sau.”

Trong sân có hai cây đào, cánh hoa chao liệng rơi xuống, đáp lên trên bia mộ, rơi xuống đầu Tô Ý Tiện và Thẩm Tri Hành.

“Con nhận được lời chúc phúc của mẹ và bố rồi.” Tô Ý Tiện duỗi tay lấy cánh hoa trên đỉnh đầu Thẩm Tri Hành xuống, cầm trong tay, “Thật ra chưa biết chừng lúc nhỏ anh từng gặp bố mẹ em rồi đấy.”

Giang Thành rộng lớn như thế, ông cụ Thẩm và ông cụ Tô còn thân thiết với nhau, chắc chắn con cháu trong nhà sẽ gặp mặt nhau trong một số trường hợp nhất định.

Thẩm Tri Hành gật đầu: “Hi vọng vào lần gặp nhau từ rất lâu trước đây, anh để lại ấn tượng tốt cho chú dì.”

“Hồi nhỏ anh có đáng yêu không?” Tô Ý Tiện hỏi.

Thẩm Tri Hành: “Cũng tạm được.”

“Thế thì chắc chắn anh sẽ để lại cho bọn họ ấn tượng tốt.”



Lúc chiều đến, ánh nắng rực rỡ, nói chuyện một lúc lâu, bây giờ trời đã tối dần rồi.

“Bố mẹ, con đi trước đây, chờ con từ nước ngoài về con sẽ quay lại thăm mọi người.” Tô Ý Tiện cầm tay Thẩm Tri Hành quơ quơ, “Muốn tạm biệt không?”

Thẩm Tri Hành gật đầu: “Chú dì, hẹn gặp vào lần sau. Mong hai người ở trên trời vẫn sẽ hạnh phúc, phù hộ Ý Ý ở nước ngoài mọi chuyện thuận lợi, hoàn thành việc học rồi sớm quay về.”

Tô Ý Tiện nắm tay anh đi khỏi đó, lúc xuống núi, cô hỏi Thẩm Tri Hành: “Nếu em ở nước ngoài thêm mấy năm, anh thấy có được không?”

“Được.” Thẩm Tri Hành trả lời ngay.

Tô Ý Tiện sửng sốt, hơi ngạc nhiên: “Sao anh chẳng thèm nghĩ luôn thế?”

“Học hành là việc của riêng em, em thấy nó tốt thì làm, không cần hỏi ý kiến anh.”

Thẩm Tri Hành yêu cô nên sẽ không bẻ gãy đôi cánh của cô.

“Ôi chao, vậy thì tiếc quá, trong kế hoạch của em thì ra nước ngoài chỉ chiếm có tám tháng thôi.” Tô Ý Tiện ôm cánh tay anh, “Hơn nữa, em đã nói chuyện với giáo viên hướng dẫn của Sài Ứng rồi, ông ấy rất hoan nghênh em đi học cao học.”

Thẩm Tri Hành xoa đầu cô: “Đúng là tiếc thật, tám tháng sau, em phải quay về ngày nào cũng ở cùng anh.”

“Vậy thì em phải nhân tám tháng này ngắm các anh đẹp trai ở nước ngoài cho thật đã mới được.” Tô Ý Tiện giơ ngón tay lên đếm, “Ngắm thêm nhiều trai trẻ, trai trẻ, trai trẻ…”

Thẩm Tri Hành nắm lấy tay trái cô, bỗng nhiên hỏi: “Số đo ngón giữa của em là bao nhiêu?”

“Hả?” Tô Ý Tiện ngửa đầu lên nhìn anh, “Anh muốn mua nhẫn cho em sao?”

Thấy Thẩm Tri Hành gật đầu, Tô Ý Tiện nghiêm túc trịnh trọng nói cho anh biết: “Chỉ cần kim cương đủ to thì nhẫn rộng chừng nào, tay em to chừng đó.”
Bình Luận (0)
Comment