Cây Thập Tự Ven Đường

Chương 15

Kathryn Dance ra khỏi chiếc Crown Vic của cô trước nhà Kelley Morgan.

Các nhân viên đội Điều tra Hiện trường hạt Monterey đã có mặt, cùng với mười hai nhân viên công lực khác của tiểu bang và thành phố.

Cả đám phóng viên nữa, đông nghịt, hầu hết hỏi về nơi Travis Brigham đang lẩn trốn. Chính xác thì tại sao cho đến giờ vẫn chưa có ai, dù là CBI, MCSO hay cảnh sát thành phố Monterey hoặc bất cứ ai khác, bắt giữ cậu ta? Liệu việc tìm ra một đứa trẻ vị thành niên mười bảy tuổi lang thang quanh vùng ăn mặc hệt như những gã sát nhân ở Columbine và Đại học Bách khoa Virginia khó khăn đến vậy sao? Một kẻ mang trong người dao găm và dao phay, hiến sinh động vật trong những nghi lễ kỳ quái và để những cây thập tự lại ven các đường xa lộ.

Cậu ta rất thích chơi trò chơi điện tử. Những thanh niên chơi giỏi các trò chơi này học được khá nhiều các kỹ năng chiến đấu và bỏ trốn rất tinh vi...

Dance tảng lờ tất cả bọn họ và tiếp tục bước đi, vào trong vành đai phong tỏa của cảnh sát. Cô tới bên một xe cứu thương, chiếc đậu gần ngôi nhà nhất. Một nhân viên y tế trẻ tuổi, vẻ mặt căng thẳng cao độ với mái tóc đen chải ngược bước xuống qua cửa sau. Anh ta đóng cửa lại rồi đấm mạnh vào thành xe.

Chiếc xe kín mít, chở bên trong Kelley cùng mẹ và em trai cô bé, hối hả lao đi tới phòng cấp cứu.

Dance tới bên O’Neil và người nhân viên y tế. “Cô bé thế nào?”

“Vẫn bất tỉnh. Chúng tôi đã cho cô bé thở bằng máy thở xách tay,” vị bác sĩ nhún vai. “Cô ấy vẫn chưa có phản ứng. Chúng ta đành phải chờ xem sao.”

Việc họ có thể cứu sống được Kelley đã có thể được xem như một phép màu.

Và đó là nhờ vào Jonathan Boling. Khi biết tin cây thập tự thứ hai được tìm thấy, giáo sư đã hối hả lao vào tìm kiếm để xác định danh tính những người đăng bài chỉ trích Travis trên Bản tin Chilton bằng cách kết hợp biệt danh với thông tin có được từ các trang mạng xã hội và những nguồn khác. Thậm chí anh còn so sánh cả ngữ pháp, lựa chọn từ ngữ và phong cách đánh vần ở các ý kiến đăng trên Bản tin với vô số bài viết trên hàng loạt trang mạng xã hội cùng những bình luận trong niên giám tại trường trung học để xác định những người đăng bài ẩn danh. Anh cũng đã huy động cả các sinh viên của mình vào cuộc. Cuối cùng, họ tìm ra được mười hai cái tên của những người sống trong vùng từng đăng bài lên blog công kích Travis kịch liệt nhất.

Nửa giờ trước, Boling dùng di động để báo cho Dance biết danh tính những người này. Cô lập tức lệnh cho TJ, Rey Carraneo và anh chàng Al Stemple to con bắt tay vào gọi điện cảnh báo cho những người trong danh sách biết có thể họ đang gặp nguy hiểm. Một trong những người đăng bài, BellaKelley, tên trực tuyến của Kelley Morgan, đã không liên lạc được. Mẹ cô nói con bà đã hẹn gặp bạn nhưng lại không xuất hiện.

Stemple liền dẫn một toán can thiệp đến nhà cô bé.

Dance nhìn anh ta, lúc này đang ngồi trên bậc thềm trước nhà. Người đàn ông to con vạm vỡ, cạo trọc đầu, chừng ngoài bốn mươi tuổi, là nhân vật gần giống một chàng cao bồi nhất mà CBI sở hữu trong đội ngũ. Anh ta hiểu rõ về các loại vũ khí có trong tay, yêu thích các tình huống can thiệp chiến thuật và im lặng đến mức khó tin, ngoại trừ những khi bàn đến câu cá và săn bắn, cũng có nghĩa anh ta và Dance có rất ít dịp trò chuyện xã giao. Thân hình vạm vỡ của Stemple đang tựa vào thành lan can của bậc thềm trước nhà trong khi hít thở qua mặt nạ oxy được gắn vào một bình chứa màu xanh lục.

Người nhân viên y tế hất hàm về phía Stemple. “Anh ấy sẽ ổn thôi. Vừa thực hiện việc tốt trong năm cho mình. Travis đã xích cô bé vào một ống dẫn nước. Al đã dùng tay không giật tung chúng ra. Vấn đề là anh ấy đã mất mười phút cho chuyện đó. Và hít phải không ít hơi hóa chất.”

“Anh không sao chứ, Al?”, Dance gọi.

Stemple nói gì đó dưới mặt nạ. Nhìn tổng thể trông anh ta có vẻ buồn chán. Dance cũng đọc được tâm trạng bực bội trong mắt anh ta, có lẽ vì chưa thể xử đẹp tên thủ phạm ngay lúc ấy.

Người nhân viên y tế tiếp lời. “Có một điều hai người cần biết. Kelley vẫn còn tỉnh trong một hay hai phút khi chúng tôi đưa cô bé ra ngoài. Cô ấy nói Travis có súng.”

“Súng ư? Cậu ta có vũ khí sao?” Dance và O’Neil nhìn nhau đầy lo ngại.

“Từ chính miệng cô bé trước khi bất tỉnh. Không nói thêm được gì nữa.”

Ôi, không. Một cậu con trai vị thành niên tâm lý không ổn định với một khẩu súng trong tay. Theo quan điểm của Dance, chẳng gì có thể nguy hiểm hơn thế.

O’Neil gọi điện cho MCSO thông báo về việc thủ phạm có vũ khí, và Sở Cảnh sát sẽ lần lượt truyền đạt lại cho tất cả các nhân viên tham gia truy nã Travis.

“Loại khí được dùng là thứ gì vậy?”, Dance hỏi cậu nhân viên y tế trong khi họ bước tới chỗ một xe cứu thương khác.

“Chúng tôi không chắc. Nhưng có thể khẳng định là chất độc.”

Đơn vị Điều tra Hiện trường đang cẩn thận dò tìm bằng chứng trong khi một toán cảnh sát khác ráo riết điều tra khu vực xung quanh để kiếm nhân chứng. Tất cả mọi người trong khu vực đều bày tỏ sự quan tâm, ai cũng thể hiện niềm cảm thông. Nhưng họ cũng khiếp sợ bởi không có manh mối nào được tìm ra.

Nhưng có lẽ đơn giản là không hề có nhân chứng. Những vệt lốp xe đạp dưới khe núi sau nhà cho phép suy đoán cách thức Travis đã sử dụng để tiếp cận mà không thể bị phát hiện và rồi tấn công Kelley Morgan.

Một cán bộ Điều tra Hiện trường bước lại, cầm theo một vật hóa ra là chiếc mặt nạ quái đản, bọc trong túi đựng bằng chứng trong suốt.

“Cái gì thế này?” O’Neil hỏi.

“Nó được buộc vào một nhánh cây bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của cô bé, quay mặt vào trong phòng.”

Chiếc mặt nạ làm bằng giấy bồi, sơn màu trắng và xám. Hai cái que nhọn xương xẩu, trông giống như những chiếc sừng, nhô lên khỏi xương sọ. Đôi mắt to tướng, đen ngòm. Đôi môi hẹp bị khâu kín, đỏ lòm.

“Để làm con bé chết khiếp, cô gái tội nghiệp. Thử hình dung xem anh nhìn qua cửa sổ phòng và thấy thứ này,” Dance rùng mình.

Trong lúc O’Neil nhận điện thoại, Dance gọi cho Boling. “Jon.”

“Cô bé thế nào?” Boling hối hả hỏi.

“Đang hôn mê. Chúng tôi không rõ cô ấy sẽ ra sao. Nhưng ít nhất chúng ta đã cứu được tính mạng cô bé... Anh đã cứu sống được cô bé. Cảm ơn anh.”

“Cũng nhờ Rey nữa. Và các sinh viên của tôi.”

“Dẫu vậy, vẫn cảm ơn anh. Chúng tôi vô cùng cảm kích.”

“Có manh mối nào về Travis không?”

“Một thứ,” nữ đặc vụ quyết định không cho anh biết về chiếc mặt nạ. Điện thoại của cô lại rung, đang có cuộc gọi chờ. “Tôi phải ngắt máy đây. Tiếp tục tìm kiếm những cái tên nhé, Jon.”

“Tôi đang làm đây,” anh nói.

Dance mỉm cười, ngắt liên lạc với Boling và trả lời cuộc gọi mới, “TJ.”

“Cô bé thế nào?”

“Chúng tôi không rõ. Không được tốt lắm. Cậu có tìm thấy được gì không?”

“Chẳng có chút may mắn nào, thưa sếp. Có khoảng mười tám xe bán tải, xe tải, SUV[1] hay xe con mang biển đăng ký công của tiểu bang có mặt trong khu vực này sáng nay. Song những chiếc tôi liên lạc được đều không có mặt gần nơi cây thập tự được để lại. Còn về điện thoại của Travis ư? Nhà cung cấp dịch vụ cho biết cậu ta đã lấy pin ra khỏi máy. Hoặc phá hủy nó. Họ không định vị được vị trí.”

[1. Sport Utility Vehicle: Xe thể thao đa dụng.]

“Cảm ơn. Tôi có thêm vài việc nữa đây. Có một chiếc mặt nạ thủ phạm bỏ lại đây.”

“Mặt nạ à? Phải loại trượt tuyết không?”

“Không. Có vẻ là để thực hiện nghi thức, trông giống vậy. Tôi sẽ cho bên Điều tra Hiện trường tải lên một ảnh chụp trước khi họ mang nó tới Salinas. Hãy thử tìm xem cậu có thể lần ra được nguồn gốc của nó không. Và thông báo cho tất cả mọi người: Thủ phạm có vũ khí.”

“Ôi trời, sếp. Có vẻ càng ngày càng gay cấn đây.”

“Tôi muốn biết liệu có trường hợp nào báo mất cắp vũ khí trong phạm vi hạt không. Và tìm xem liệu ông bố hay người thân của thủ phạm có ai đăng ký sở hữu súng không. Kiểm tra cơ sở dữ liệu. Có thể chúng ta sẽ nhận diện được khẩu súng.”

“Vâng... À, tôi đã nghe được chuyện của mẹ cô,” giọng chàng trai trẻ đã trở nên nghiêm túc hơn. “Tôi có thể giúp được gì không?”

“Cảm ơn cậu, TJ. Hãy cứ tìm hiểu về cái mặt nạ và khẩu súng đi nhé.”

Sau khi ngắt liên lạc, Dance vừa xem xét chiếc mặt nạ vừa thầm nghĩ: Lẽ nào những tin đồn lại đúng? Liệu có phải Travis đang thực hiện một thứ nghi thức nào đó? Cho tới lúc này cô vẫn hoài nghi về những gì được đăng trên blog, song rất có thể cô đã sai lầm khi không chú ý đến chúng.

TJ gọi lại chỉ sau vài phút. Trong vòng hai tuần vừa qua không có vụ trình báo vũ khí bị mất cắp nào. Anh ta cũng đã kiểm tra trong cơ sở dữ liệu quản lý vũ khí của tiểu bang. Luật pháp California cho phép mua súng ngắn, nhưng mọi vụ giao dịch cần phải thực hiện qua người bán được cấp giấy phép và lưu hồ sơ lại. Robert Brigham, bố Travis, sở hữu một khẩu Colt ổ quay, cỡ nòng 0.38.

Sau khi ngắt máy, Dance chợt nhận thấy O’Neil, khuôn mặt nặng trĩu, đang nhìn chăm chú về phía xa.

Cô bước tới cạnh người thanh tra. “Michael, có chuyện gì vậy?”

“Tôi cần quay về văn phòng. Có chuyện khẩn cấp khác.”

“Vụ An ninh Nội địa phải không?” cô hỏi, ám chỉ tới vụ chiếc container đến từ Indonesia.

Anh gật đầu. “Tôi cần phải vào việc ngay. Tôi sẽ gọi ngay cho cô khi biết được nhiều hơn,” gương mặt anh rất nghiêm trọng.

“Được rồi. Chúc may mắn.”

O’Neil nhăn mặt, rồi hối hả quay lại, bước về phía xe.

Dance cảm thấy băn khoăn và trống trải khi nhìn anh đi. Chuyện gì có thể khẩn cấp đến thế? Và tại sao, cô cay đắng thầm nghĩ, nó lại đến đúng vào lúc này, khi cô cần anh bên cạnh?

Cô tiếp tục gọi Rey Carraneo. “Cảm ơn cậu về việc đã làm cùng Jon Boling. Cậu tìm thấy gì ở chỗ Game Shed?”

“À, cậu ta không có mặt ở đó tối qua. Cậu nhóc đã nói dối về việc này, đúng như cô cho hay. Còn chuyện bạn bè... cậu ta thực sự không kết thân với ai ở đó. Chỉ đến, chơi game rồi ra về.”

“Có ai che giấu cho cậu ta không?”

“Tôi không cảm thấy vậy.”

Sau đó Dance bảo Rey tới gặp cô ở nhà Kelley Morgan.

“Được rồi.”

“À này, Rey, còn một việc nữa?”

“Vâng, thưa sếp?”

“Tôi cần cậu tới trụ sở lấy một thứ ở phòng hậu cần.”

“Được thôi. Thứ gì vậy?”

“Áo giáp chống đạn. Cho cả cậu và tôi.”

~*~

Kathryn Dance áp lòng bàn tay lên ống quần đen của cô trong khi tới gần ngôi nhà của gia đình Brigham, với Carraneo bên cạnh. Tay người đặc vụ chạm vào báng khẩu Glock.

Mình không muốn sử dụng nó, cô thầm nghĩ. Không phải với một cậu bé.

Khó có khả năng Travis đang ở đây bởi MCSO đã giám sát nơi này suốt từ khi cậu nhóc biến mất khỏi tiệm bánh. Tuy thế, cậu ta vẫn có thể bí mật quay về. Và, như Dance đang suy nghĩ, nếu xảy ra đấu súng, cô sẽ bắn nếu buộc phải làm thế. Lý do thật đơn giản. Cô phải giết một mạng nữa vì chính các con mình. Cô không thể để bọn trẻ lớn lên không có cả bố lẫn mẹ.

Chiếc áo giáp chống đạn cọ lên người thật khó chịu nhưng lại giúp cô có thêm tự tin. Cô buộc mình thôi không vỗ lên mấy tấm khóa dán nữa.

Cùng hai nhân viên cảnh sát hạt đi sau, họ bước tới phía cánh cửa trước đã mục rỗng, cố gắng tránh xa cửa sổ hết mức có thể. Chiếc xe của gia đình đang đậu ngoài lối đi. Cả chiếc xe của dịch vụ Ngắm cảnh cũng vậy, một chiếc tải nhỏ với những hình vòng lá trang trí Giáng sinh và những bụi hồng trồng thành luống.

Dance khẽ thì thầm báo cho Carraneo và các sĩ quan khác biết về cậu em trai, Sammy. “Cậu ta to con và thần kinh không được ổn định, nhưng có lẽ không nguy hiểm. Hãy sử dụng biện pháp không sát thương nếu cần thiết.”

“Rõ, thưa sếp.”

Carraneo đầy cảnh giác nhưng vẫn bình tĩnh.

Cô cử hai cảnh sát của hạt vòng ra sau nhà, còn hai đặc vụ CBI áp sát hai bên cửa trước. “Bắt đầu thôi.”

Nữ đặc vụ gõ mạnh lên cánh cửa mọt. “Cục Điều tra đây. Chúng tôi có lệnh khám nhà. Làm ơn mở cửa.” Thêm một lần đấm cửa nữa. “Cục Điều tra đây. Mở cửa!”

Hai người áp bàn tay lên sát vũ khí của họ.

Sau một khoảnh khắc nặng nề căng thẳng, khi Dance định gõ lần nữa, cánh cửa mở ra và Sonia Brigham đứng đó, mắt mở to nhìn chằm chằm. Bà ta vừa khóc.

“Bà Brigham, Travis có ở đây không?”

“Tôi...”

“Làm ơn cho chúng tôi biết. Travis có nhà không? Bà cần cho chúng tôi biết, điều đó rất quan trọng.”

“Không. Thật đấy.”

“Chúng tôi có lệnh khám để thu thập đồ đạc của con trai bà,” Dance giơ tờ lệnh có mặt sau màu xanh lên rồi bước vào nhà, Carraneo theo sau cô.

Trong phòng khách không có ai. Cô để ý cửa phòng của cả hai cậu con trai đều mở. Không thấy bóng dáng Sammy đâu, và khi đưa mắt nhìn vào phòng cậu bé, cô trông thấy những bản dàn trang công phu phủ đầy những bức tranh vẽ tay. Cô tự hỏi liệu có phải cậu bé đang thử tự sáng tác tập truyện tranh hay manga Nhật Bản của chính mình.

“Con trai út của ông bà có nhà không? Sammy đâu?”

“Nó ra ngoài chơi. Ở chỗ cái ao. Làm ơn cho tôi biết, cô có biết gì về Travis không? Đã có ai trông thấy thằng bé chưa?”

Có tiếng răng rắc trong bếp. Bàn tay Dance hạ xuống đặt lên khẩu súng của cô.

Bon Brigham xuất hiện trên ngưỡng cửa dẫn vào bếp. Ông ta cầm trong tay một lon bia. “Lại quay lại,” ông chủ nhà lẩm bẩm. “Với...” giọng ông ta im bặt khi giật lấy tờ lệnh từ tay bà vợ và làm bộ đọc nó.

Gã đàn ông nhìn Rey Carraneo như thể anh này là người hầu bàn vậy.

Dance hỏi, “Ông có nghe được gì từ Travis không?” Đôi mắt cô đảo quanh ngôi nhà.

“Không. Nhưng các người không thể trách cứ chúng tôi vì những gì nó đang làm.”

Sonia hét lên, “Thằng bé chẳng làm gì hết!”

Dance nói, “Tôi e là cô gái bị tấn công hôm nay đã nhận ra con trai ông bà.”

Sonia định phản đối nhưng rồi im lặng và cố gắng trong vô vọng để kìm nước mắt lại.

Dance và Carraneo cẩn thận lục soát ngôi nhà. Cũng không mất nhiều thời gian. Không có dấu hiệu nào chứng tỏ cậu bé mới ghé qua.

“Chúng tôi biết ông sở hữu một khẩu súng ngắn, ông Brigham. Ông có thể kiểm tra xem nó có bị mất không?”

Người đàn ông nheo mắt lại như thể đang cân nhắc những hệ lụy của việc này. “Nó ở trong ngăn để găng tay của tôi. Trong hộp có khóa.”

Điều luật pháp California quy định trong hộ gia đình có trẻ em dưới mười tám tuổi.

“Đã nạp đạn?”

“Phải,” ông ta có vẻ thủ thế. “Chúng tôi đã làm tại nhiều vườn hoa và công viên ở Salinas. Có các băng nhóm ở đó, các người biết rồi đấy.”

“Ông có thể kiểm tra xem khẩu súng có còn ở đó hay không được chứ?”

“Nó không lấy súng của tôi đâu. Nó không đời nào dám. Nó sẽ bị no đòn đến mức không tin nổi.”

“Ông có thể làm ơn kiểm tra được chứ?”

Gã chủ nhà nhìn cô với vẻ đầy hoài nghi. Sau đó bước ra ngoài.

Dance ra hiệu cho Carraneo đi theo.

Dance nhìn lên tường và thấy vài bức ảnh gia đình ít ỏi. Cô ngỡ ngàng trước tấm hình chụp một Sonia Brigham trẻ trung hơn nhiều, với vẻ mặt hạnh phúc hơn nhiều, đang đứng sau quầy một gian hàng ở hội chợ hạt Monterey. Trông bà ta lúc đó thật mảnh mai, xinh đẹp. Có thể bà ta từng quản lý quầy hàng ấy trước khi lấy chồng và đã gặp Brigham tại đó.

Bà chủ nhà hỏi, “Cô bé đó không sao chứ? Cô bé vừa bị tấn công ấy?”

“Chúng tôi không biết.”

Những giọt nước mắt ứa ra trên đôi mắt người mẹ. “Nó gặp rắc rối. Thỉnh thoảng nó lại nổi khùng lên. Nhưng... đây chắc chắn là một nhầm lẫn khủng khiếp. Tôi biết thế!”

Chối bỏ là thứ phản ứng khó sửa chữa nhất trong những cách phản ứng cảm tính trước khó khăn. Cứng như vỏ hạt óc chó vậy.

Bố Travis, được người đặc vụ trẻ tháp tùng, quay trở lại phòng khách. Khuôn mặt đỏ lựng của ông ta đượm vẻ lo ngại. “Nó biến mất rồi.”

Dance thở dài. “Và ông không cất nó ở đâu khác chứ?”

Ông bố lắc đầu, tránh nhìn thẳng vào Sonia.

Bà mẹ dè dặt lên tiếng, “Có gì tốt đẹp đến từ một khẩu súng như thế chứ?”

Gã chồng tảng lờ bà ta.

Dance hỏi, “Khi còn bé, Travis thường đến chỗ nào?”

“Không,” ông bố nói. “Nó luôn biến mất. Nhưng ai mà biết nó đi đâu cơ chứ?”

“Thế còn bạn bè của thằng bé?”

Brigham gắt gỏng, “Chẳng có đứa nào cả. Nó lúc nào cũng lên mạng. Với cái máy tính của nó...”

Bà vợ khẽ nói theo. “Suốt ngày suốt đêm.”

“Hãy gọi cho chúng tôi nếu cậu ấy liên lạc với ông bà. Đừng cố tìm cách thuyết phục cậu ta đầu thú, đừng tìm cách đoạt lại khẩu súng. Hãy chỉ gọi cho chúng tôi. Vì chính lợi ích của con trai ông bà.”

“Tất nhiên rồi,” bà mẹ nói. “Chúng tôi sẽ làm thế.”

“Nó sẽ làm những gì tôi bảo. Chính xác những gì tôi bảo.”

“Bob...”

“Suỵt.”

“Bây giờ chúng tôi sẽ lục soát phòng của cậu ấy,” Dance nói.

“Có được không?” Sonia hất hàm về phía tờ lệnh.

“Bọn họ có thể mang đi bất cứ thứ chết tiệt nào bọn họ muốn. Bất cứ thứ gì có thể giúp tìm thấy thằng bé trước khi nó làm chúng ta gặp thêm rắc rối nữa.”

Brigham châm một điếu thuốc lá và ném que diêm vào gạt tàn, tạo thành một vệt khói hình vòng cung. Khuôn mặt Sonia ỉu xìu khi bà ta nhận ra mình đã trở thành người duy nhất bênh vực cho con trai.

Dance lấy bộ đàm của cô từ bên hông ra, gọi hai người cảnh sát đang ở phía ngoài. Một người dùng bộ đàm báo lại anh ta đã tìm thấy gì đó.

Viên cảnh sát trẻ bước vào trong nhà. Anh ta giơ lên một cái hộp có khóa được cầm trên bàn tay đi găng cao su. Cái hộp đã bị phá tung. “Nó nằm trong mấy bụi cây sau nhà. Và cả thứ này nữa.” Một cái hộp đạn Remington cho cỡ nòng 0.38 loại đặc biệt đã rỗng không.

“Là nó,” ông bố lẩm bẩm. “Của tôi.”

Cả ngôi nhà chìm trong sự im lặng kỳ quái.

Hai đặc vụ bước sang phòng Travis. Đeo găng tay vào, Dance nói với Carraneo, “Tôi muốn kiểm tra xem chúng ta có thể tìm thấy thứ gì liên quan tới bạn bè, địa chỉ, nơi chốn cậu ta có thể thích tìm đến hay không.”

Họ lục khắp căn phòng bừa bộn của Travis - quần áo, truyện tranh Mỹ, đĩa DVD, truyện tranh Nhật, phim hoạt hình Nhật, trò chơi điện tử, linh kiện máy tính, vở ghi chép, sổ ký họa. Cô nhận thấy có rất ít thứ liên quan tới âm nhạc và không hề có gì dính dáng đến thể thao.

Dance chớp mắt khi cô xem qua một cuốn vở. Cậu nhóc đã vẽ hình một cái mặt nạ giống hệt thứ ở ngoài cửa sổ phòng Kelley Morgan.

Thậm chí cả bức hình phác thảo nhỏ cũng làm cô lạnh người.

Được cất giấu trong một ngăn kéo là những tuýp Clearasil và những quyển sách viết về các phương thuốc điều trị trứng cá, chế độ ăn kiêng và chữa bệnh, thậm chí cả phương pháp cào da để xóa sẹo. Cho dù rắc rối Travis gặp phải ít nghiêm trọng hơn nhiều so với vô số những trẻ vị thành niên khác, song nhiều khả năng cậu ta đã cho đó là nguyên nhân quan trọng biến mình thành kẻ bị xua đuổi.

Dance tiếp tục tìm kiếm. Dưới gầm giường, có một két an toàn nhỏ. Nó bị khóa, song cô đã thấy một chiếc chìa trong ngăn kéo trên cùng của bàn viết. Chính xác là cái này. Chờ đợi sẽ tìm thấy ma túy hay tạp chí khiêu dâm, cô rất ngạc nhiên về thứ nằm trong đó: Từng xấp tiền mặt.

Carraneo đang ngó qua vai cô. “Hừm.”

Chừng bốn nghìn đô la. Các tờ giấy bạc đều mới tinh và thứ tự, như thể Travis đã lấy chúng ra từ ngân hàng hay rút từ máy ATM chứ không phải thu về từ những kẻ mua ma túy. Dance thêm cái két vào chỗ bằng chứng họ mang về. Không những cô không muốn để lại kinh phí cho cuộc đào tẩu của Travis nếu cậu ta quay lại tìm nó, cô còn chắc mẩm ông bố sẽ khoắng sạch chỗ tiền ngay lập tức khi ông ta phát hiện ra.

“Có cái này nữa,” Carraneo nói. Anh ta đưa ra một tập giấy in từ những bức ảnh chụp, phần lớn được bấm máy trong lúc đối tượng không hề hay biết, là các cô gái xinh xắn độ tuổi vị thành niên, xoay quanh quang cảnh trường trung học Robert Louis Stevenson. Tuy vậy, không hề có bức hình nào tục tĩu, chụp ngược lên từ dưới váy hay chụp lén ở phòng thay đồ.

Bước ra ngoài phòng, Dance hỏi Sonia, “Bà có biết những cô bé này là ai không?”

Cả ông bố lẫn bà mẹ đều không biết.

Dance quay lại với những bức ảnh và nhận ra cô từng thấy một trong các cô gái này trước đây - trong một bản tin về vụ tai nạn hôm mùng Chín tháng Sáu. Caitlin Gardner, cô gái sống sót. Bức ảnh này trông nghiêm chỉnh hơn những bức khác - cô bé xinh xắn đang quay mặt nhìn về một bên, dịu dàng mỉm cười. Cô lật ngược tờ giấy mỏng hình chữ nhật lại và bắt gặp một phần bức ảnh chụp một đội thể thao. Travis đã cắt nó ra từ một cuốn niên giám.

Liệu có phải cậu ta đã hỏi xin Caitlin một bức ảnh và bị từ chối? Hay thậm chí cậu ta quá dè dặt để hỏi?

Hai đặc vụ tìm kiếm trong nửa giờ đồng hồ nhưng không thấy bất cứ manh mối nào về nơi có thể Travis đang ẩn náu, không số điện thoại, không địa chỉ email hay tên người bạn nào. Cậu ta cũng không có sổ địa chỉ hay lịch ghi chú.

Dance muốn tìm hiểu xem trong laptop của cậu thiếu niên có gì. Cô nâng màn hình lên. Chiếc máy tính đang ở chế độ tạm ngủ nên khởi động ngay lập tức. Dance không hề ngạc nhiên khi bị đòi mật mã. Cô hỏi ông bố, “Ông có biết mật mã là gì không?”

“Cứ làm như nó chịu nói cho chúng tôi vậy.” Ông ta chỉ về phía cái máy tính. “Giờ thì, cô biết đấy, vấn đề nằm ngay kia kìa. Đó là thứ không ổn, việc chơi mấy trò chơi đó. Chỉ toàn là bạo lực. Chúng nó bắn người và chặt họ ra từng khúc, làm đủ trò thối tha.”

Sonia dường như đã đến giới hạn chịu đựng. “Được rồi, ông đã chơi đánh trận khi bước vào tuổi vị thành niên. Tôi biết là vậy. Và mọi cậu nhóc đều chơi những trò như thế. Như vậy không có nghĩa chúng sẽ biến thành bọn sát nhân!”

“Đó là một thời kỳ khác,” ông ta lẩm bẩm. “Thời đó tử tế, lành mạnh hơn. Chúng tôi chỉ chơi trò giết dân da đỏ và quân đội. Không phải những người bình thường.”

Dance cùng Carraneo mang theo máy tính xách tay, chiếc hộp và hàng trăm trang in cũng như ghi chú và ảnh chụp, bước ra cửa.

“Cô đã bao giờ nghĩ tới điều này chưa?” Sonia hỏi.

Dance dừng bước, quay lại.

“Rằng cho dù đúng là con trai tôi đã làm thế, đã tấn công mấy cô gái đó, có thể lỗi không phải là của thằng bé. Tất cả những điều ghê tởm người ta nói về nó đã đẩy nó đến tình thế không thể chịu đựng thêm được nữa. Bọn họ đã tấn công con trai tôi với những lời lẽ đó, những ngôn từ đáng căm ghét đó. Và Travis của tôi chưa bao giờ nói một lời chống lại bất cứ ai trong bọn họ.”

Bà mẹ cố kìm lại dòng nước mắt.

“Trong vụ này Travis mới là nạn nhân.”
Bình Luận (0)
Comment