Cây Thập Tự Ven Đường

Chương 3

Trụ sở khu vực trung tâm phía tây của Cục Điều tra California tọa lạc trong một tòa nhà hiện đại không hề có bất kỳ một biển hiệu nào, hoàn toàn tương tự như những trụ sở của các công ty bảo hiểm và tư vấn phần mềm nằm kế bên, tất cả cùng nằm gọn gàng sau các ngọn đồi và được tô điểm chỉn chu bởi những loại thực vật phong phú vùng Duyên hải miền Trung California.

Cơ sở này nằm gần Peninsula Garden nên Dance cùng O’Neil mất chưa đầy mười phút để đi từ khách sạn tới đó, nếu không tính đến thời gian dừng lại ở các chốt giao thông hay tín hiệu đèn đỏ.

Dance xuống xe, đeo túi xách và chiếc túi đựng máy tính to kềnh càng lên vai, chiếc túi mà con gái cô thường gọi là “Phụ lục xách tay của mẹ”, sau khi cô bé biết được phụ lục là gì, rồi cô cùng O’Neil bước vào tòa nhà.

Vào bên trong, họ lập tức đến ngay nơi mà Dance luôn biết đội của mình sẽ tập hợp đông đủ: Văn phòng làm việc của cô, một phần trong trụ sở của CBI[1] được biết đến với mỹ từ “Cánh nhà của các quý cô”, hay GW[2]. Trên thực tế, các nhân vật làm việc ở khu này gồm có Dance, đồng cộng sự Connie Ramirez, trợ lý Maryellene Kresbach, và Grace Yuan, chánh văn phòng CBI, người duy trì tòa nhà hoạt động đều đặn chính xác như một cỗ máy tính giờ. Nguồn gốc danh xưng ấy xuất phát từ một lời nhận xét chẳng mấy hay ho do một nhân viên, mà giờ đã là cựu nhân viên, một anh chàng cũng chẳng hay ho gì cho lắm, gán cho nó trong khi anh ta cố gây ấn tượng về trí thông minh của mình với cô bạn gái trong lúc hướng dẫn cô nàng làm một tua tham quan quanh trụ sở.

[1. Viết tắt của California Bureau of Investigation: Cục Điều tra California.

2. Viết tắt của Gals’ Wing.]

Tất cả mọi người tại GW vẫn còn đang tranh luận với nhau liệu anh ta, hay một trong những cô nàng anh ta từng hẹn hò, đã bao giờ tìm thấy sản phẩm vệ sinh của phụ nữ mà Dance và Ramirez đã tống vào phòng làm việc, túi xách hoặc xe hơi của anh ta hay chưa.

Lúc này, Dance và O’Neil lên tiếng chào Maryellen. Người phụ nữ vui vẻ và không thể thiếu được này có thể dễ dàng quán xuyến cả một gia đình lẫn công việc trợ lý mà chẳng phải nhấp nháy đến một bên mi mắt kẻ mascara rất sẫm của mình. Bà cũng là một chuyên gia làm bánh tuyệt vời nhất Dance từng biết. “Xin chào, Maryellen. Mọi việc tới đâu rồi?”

“Chào, Kathryn. Tự chọn một cái đi nào.”

Dance đưa mắt nhìn, cố không bị khuất phục trước những chiếc bánh sô-cô-la giòn tan đựng trong chiếc lọ trên bàn làm việc của nữ trợ lý. Chúng quả xứng đáng với một tội lỗi trong Kinh Thánh. O’Neil, trái lại, chẳng hề cố gắng kháng cự. “Quả là bữa sáng ngon nhất tôi từng thưởng thức từ nhiều tuần nay.”

Trứng Benedict…

Maryellen bật cười thích thú. “Được rồi, tôi mới gọi cho Charles lần nữa và để lại thêm một tin nhắn khác. Thật đấy,” bà thở dài. “Ông ta không hề nghe máy. TJ và Rey đang ở trong kia. À, chánh thanh tra O’Neil, một người của anh từ bên MCSO[3] đang ở đây đấy.”

[3. Monterey County’s Sheriff Office: Sở Cảnh sát hạt Monterey.]

“Cảm ơn. Bà thật đáng mến.”

Trong phòng làm việc của Dance, anh chàng TJ Scanlon - tóc đỏ trẻ tuổi và rắn rỏi đang ngồi ngất ngưởng trên ghế - liền đứng dậy. “Chào sếp. Cuộc thử giọng thế nào?”

Anh chàng muốn ám chỉ đến buổi lấy lời khai.

“Tôi là ngôi sao,” Dance bắt đầu thông báo tin xấu về phiên điều trần miễn truy tố trách nhiệm hình sự sẽ diễn ra.

Chàng đặc vụ nổi cáu. Cả anh ta cũng biết rõ thủ phạm, và kiên quyết không kém Dance trong việc cáo buộc tội danh của hắn.

TJ làm việc rất cừ trên cương vị của mình, dù anh chàng là đặc vụ có phong cách khác người nhất trong một cơ quan thực thi pháp luật vốn nổi tiếng là chuẩn tắc trong phương thức tiếp cận và tác phong. Hôm nay, anh ta mặc quần jean, áo sơ mi hiệu polo và áo khoác thể thao kẻ sọc theo phong cách madras[4] - kiểu kẻ sọc chỉ có thể tìm thấy trên một vài chiếc sơ mi bạc màu trong kho chứa đồ của bố anh ta. TJ sở hữu một chiếc cà vạt, theo những gì Dance thường nhận xét, là một chiếc Jerry Garcia có mẫu mã kỳ cục đến khó ưa. TJ mắc chứng hoài cổ cấp tính với những thứ đồ thuộc thập niên 1960. Trong phòng làm việc của anh ta có hai cây đèn trang trí kiểu “Dung nham phun trào[5]”, không ngừng đua nhau thổi bong bóng lên.

[4. Vải kẻ ca rô to nhiều màu sắc.

5. Lava lamp: Loại đèn trang trí do Edward Craven-Walker sáng chế lần đầu năm 1963, gồm một đèn halogen làm nguồn phát sáng và phát nhiệt và một bình thủy tinh trong suốt hàn kín có đựng hỗn hợp nước và một dung môi hữu cơ không tan trong nước. Khi đèn halogen làm nóng, phần dung môi đang nặng hơn nước trở nên nhẹ hơn và nổi lên thành từng mảng, trông giống như dung nham núi lửa.]

Dance và anh ta chỉ cách nhau vài tuổi, nhưng giữa họ là khoảng cách của cả một thế hệ. Tuy thế, cả hai phối hợp khá ăn ý về mặt chuyên môn, pha lẫn một chút âm hưởng của thầy và trò. Cho dù TJ có thiên hướng hoạt động độc lập, một phương pháp làm việc trái ngược với nguyên tắc tại CBI, anh ta vẫn được tạm thời bổ sung để thế chân viên trợ thủ thường trực của Dance - người hiện vẫn đang mắc kẹt ở Mexico trong một vụ dẫn độ khá phức tạp.

Anh chàng Rey Carraneo kiệm lời, một lính mới tại CBI, lại là hình ảnh đối lập hoàn hảo nhất với TJ Scanlon mà người ta có thể hình dung ra. Anh ta gần ba mươi tuổi, khuôn mặt rám nắng dù có phần đầy đặn. Hôm nay anh ta mặc một bộ vest xám và áo sơ mi trắng trên thân hình dong dỏng. Anh ta có suy nghĩ từng trải hơn so với tuổi, có lẽ vì đã từng là một cảnh sát nhiều kinh nghiệm tại thành phố Reno đầy những tên cao bồi ở Nevada, trước khi cùng vợ chuyển tới đây để tiện chăm sóc người mẹ đau yếu. Carraneo cầm cốc cà phê bằng bàn tay có mang một vết sẹo ở kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ mà mới chỉ vài năm trước, chỗ đó từng xăm một biểu tượng của băng nhóm. Dance cho rằng anh ta là người bình tĩnh và tập trung nhất trong số các đặc vụ trẻ của Cục, đôi lúc cô cũng tự hỏi, tất nhiên là chỉ với bản thân, phải chăng những tháng ngày anh ta tham gia vào băng nhóm đã phần nào tạo nên tính cách đó hay không.

Người nhân viên điều tra của Sở Cảnh sát hạt Monterey, với mái tóc húi cua điển hình và phong cách nhà binh, tự giới thiệu về mình và giải thích những gì xảy ra. Một cô gái vị thành niên người địa phương đã bị bắt cóc tại bãi đỗ xe ở trung tâm Monterey, mạn trên vùng Alvarado, lúc sáng sớm hôm đó. Tammy Foster bị trói và ném vào cốp xe của chính mình. Kẻ tấn công đã lái xe đưa cô tới bãi biển bên ngoài thành phố và bỏ mặc cô chết đuối khi thủy triều lên.

Dance rùng mình ớn lạnh khi nghĩ tới cảm giác mà nạn nhân đã phải trải qua khi nằm co quắp, lạnh cóng trong lúc nước tràn vào khoảng không gian chật hẹp.

“Đó là xe của cô gái đó sao?” O’Neil hỏi khi ngồi xuống một trong những chiếc ghế của Dance và ngả người đu đưa trên hai chân sau, đó chính xác là những gì cô thường răn đe con trai mình không được làm. Và cô chắc mẩm Wes đã học được thói này từ anh. Chân ghế kêu cót két dưới sức nặng của anh.

“Đúng vậy, thưa ngài.”

“Bãi biển nào vậy?”

“Xuôi theo bờ biển, ở phía nam Highlands.”

“Vắng vẻ?”

“Vâng, xung quanh chẳng có ma nào. Không ai nhìn thấy cả.”

“Có nhân chứng tại hộp đêm nơi cô ấy bị bắt cóc không?” Dance hỏi.

“Không. Và bãi để xe cũng không có camera an ninh.”

Dance và O’Neil ghi lại các thông tin này. Nữ đặc vụ nói, “Vậy là thủ phạm cần chuẩn bị trước một chiếc xe khác gần chỗ hắn bỏ cô gái lại. Hoặc có thể có một đồng phạm đang chờ sẵn.”

“Đội khám nghiệm hiện trường tìm thấy một số dấu chân trên cát, hướng về phía xa lộ. Ở cao hơn mực thủy triều. Nhưng cát quá rời rạc nên không thể xác định được loại hay cỡ giày. Tuy nhiên chắc chắn chỉ có một người.”

O’Neil hỏi, “Không có dấu vết nào cho thấy một chiếc xe rẽ khỏi đường để đón hắn lên sao? Hay một chiếc xe giấu trong các bụi cây gần đó chẳng hạn?”

“Không, thưa ngài. Chúng tôi đúng là có tìm thấy vài vệt bánh xe đạp, nhưng đều chỉ ở bên rìa đường. Có thể được tạo ra tối hôm đó, mà cũng có thể từ tuần trước. Không vệt lốp nào trùng khớp. Chúng tôi không có cơ sở dữ liệu về xe đạp,” anh này nói thêm.

Có hàng trăm người đạp xe trên bãi biển qua lại khu vực đó mỗi ngày.

“Động cơ gây án?”

“Không cướp tài sản, không xâm hại tình dục. Có vẻ như thủ phạm chỉ muốn giết cô bé. Một cách từ từ.”

Dance thở hắt ra.

“Có đối tượng tình nghi nào không?”

“Không.”

Dance quay sang nhìn TJ. “Và cậu đã nói thế nào với tôi lúc trước nhỉ, khi tôi gọi điện ấy? Phần kỳ quái. Còn gì thêm về phần đó không?”

“Ồ,” anh chàng đặc vụ trẻ bồn chồn, “hẳn ý sếp muốn nhắc tới vụ Cây thập tự ven đường.”

Cục Điều tra California có phạm vi hành pháp rất rộng, nhưng thường chỉ tham gia vào điều tra các loại tội phạm nghiêm trọng điển hình như hoạt động của các băng đảng, các mối đe dọa khủng bố hay những vụ án tham nhũng và kinh tế lớn. Một án mạng riêng lẻ đột nhiên xuất hiện tại khu vực mà các vụ giết người do thanh toán băng đảng xảy ra như cơm bữa, ít nhất mỗi tuần một lần đáng ra không gây sự chú ý đặc biệt.

Song vụ tấn công Tammy Foster lại khác.

Trước hôm cô bị bắt cóc, một nhân viên tuần cảnh trên xa lộ đã tìm thấy một cây thập tự, giống như một vật tưởng niệm bên đường, ghi ngày tháng của ngày hôm sau trên đó, cắm trên cát ven đường Xa lộ 1.

Khi người cảnh sát biết được vụ cô gái bị tấn công, xảy ra cách tuyến đường này không xa, anh ta liền tự hỏi liệu cây thập tự có phải là thông điệp của thủ phạm hay không. Anh ta quay lại lấy cây thập tự về. Đội khám nghiệm hiện trường Sở Cảnh sát Monterey tìm thấy một cánh hoa hồng nhỏ xíu trong cốp xe nơi Tammy bị bỏ mặc lại cho chết dần - cánh hoa hoàn toàn tương ứng với những bông hoa trong bó hoa được bỏ lại chỗ cây thập tự.

Nhìn bề nổi vụ tấn công có vẻ ngẫu nhiên và không có động cơ rõ ràng nào, vậy nên Dance buộc phải cân nhắc tới khả năng thủ phạm đang hướng đến những nạn nhân khác nữa.

Lúc này O’Neil hỏi, “Có bằng chứng gì trên cây thập tự không?”

Viên sĩ quan cấp dưới của anh nhăn mặt. “Thật ra, thưa chánh thanh tra O’Neil, người nhân viên tuần cảnh chỉ nhổ cây thập tự lên rồi ném vào cốp xe của anh ta cùng với bó hoa nữa.”

“Vậy là đã bị tạp nhiễm?”

“Tôi e là vậy. Thanh tra Bennington nói ông ấy đã cố gắng hết sức để kiểm tra chúng.”

Peter Bennington là người phụ trách cần mẫn có năng lực của phòng Thí nghiệm Hiện trường hạt Monterey.

“Nhưng không tìm thấy gì. Theo như kết quả sơ bộ thì không. Không có vân tay, ngoại trừ của người cảnh sát. Không có vết gì khác ngoài cát và bụi đất. Cây thập tự được làm từ ba cành cây và dây buộc hoa. Phiến tròn hình đĩa với ngày tháng viết trên đó có vẻ được cắt ra từ bìa các tông. Ông ấy cho biết loại bút được dùng là loại thông dụng. Và được viết theo kiểu chữ in hoa. Chỉ hữu ích nếu chúng ta tìm được mẫu chữ từ một kẻ tình nghi. Và còn có một bức ảnh trên cây thập tự. Trông rất quái gở. Giống kiểu trong phim Dự án Phù thủy Blair vậy, ngài biết đấy.”

“Một bộ phim hay,” TJ nói, và Dance không rõ có phải anh ta đang bỡn cợt hay không.

Họ cùng nhìn vào bức ảnh. Nó thực sự quái gở. Các cành cây trông như những khúc xương đen thui bị vặn xoắn lại.

Bên khoa học hình sự không thể cho họ biết gì sao? Dance có một người bạn từng làm việc cùng cách đây không lâu, Lincoln Rhyme, một chuyên gia tư vấn về tội phạm học ở thành phố New York. Bất chấp việc bị liệt cả tứ chi, anh là một trong những chuyên gia phân tích hiện trường vụ án xuất sắc nhất trong nước. Cô tự hỏi, nếu để Rhyme xem xét hiện trường thì liệu anh có thể tìm ra điều gì đó hữu ích không? Cô đồ rằng anh sẽ tìm được. Nhưng có lẽ quy luật phổ biến nhất trong công việc của một cảnh sát là: Hãy hành động bằng những gì bạn có.

Cô để ý thấy một thứ trong bức ảnh “Những bông hồng”.

O’Neil hiểu ngay ý cô. “Các cuống hoa được cắt dài bằng nhau.”

“Đúng thế. Như vậy nhiều khả năng chúng có nguồn gốc từ một cửa hàng hoa, chứ không phải bị cắt đi từ vườn nhà ai đó.”

TJ nói, “Nhưng thưa sếp, sếp có thể mua được những bông hồng từ cả nghìn chỗ tại Peninsula.”

“Tôi đâu có hô lên rằng điều này sẽ giúp ta lần được tới tận cửa nhà hắn,” Dance nói. “Tôi muốn nói đây là một chi tiết chúng ta có thể sử dụng. Và đừng có vội lao ngay tới kết luận. Có thể những bông hoa ấy đã bị ăn cắp,” cô cảm thấy cáu bẳn, hy vọng sự thể không diễn biến theo hướng ấy.

“Tôi hiểu, thưa sếp.”

“Chính xác thì cây thập tự nằm ở chỗ nào?”

“Xa lộ 1. Ngay phía nam Marina,” anh ta chỉ vào một chỗ trên bản đồ treo tường của Dance.

“Có nhân chứng nào biết thời điểm cây thập tự được cắm ở đó không?” Dance quay sang hỏi người nhân viên điều tra.

“Không, theo bên Tuần cảnh Xa lộ California thì không. Và cũng chẳng có camera theo dõi nào trên đoạn đó. Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm.”

“Có kho hàng nào không?” O’Neil hỏi, đúng lúc Dance định hỏi đúng câu tương tự.

“Kho hàng?”

O’Neil quan sát bản đồ. “Ở bên phía đông tuyến xa lộ. Trong các khu mua bán cho người đi đường. Một trong số chúng hẳn phải được trang bị camera an ninh. Có thể có một cái hướng về địa điểm chúng ta quan tâm. Ít nhất chúng ta cũng biết được đặc điểm và kiểu xe nếu thủ phạm đi xe.”

“TJ,” Dance nói, “hãy kiểm tra việc đó.”

“Vâng, thưa sếp. Có một Java House[6] khá tốt ở đó. Một trong những nơi ưa thích của tôi.”

[6. Tên của một chuỗi nhà hàng.]

“Tôi rất mừng khi biết điều này.”

Một bóng đen xuất hiện trên ngưỡng cửa phòng Dance. “À, tôi không hề biết mọi người đang tụ tập ở đây.”

Charles Overby, đặc vụ mới được bổ nhiệm phụ trách chi nhánh Trung Tây của CBI, bước vào phòng làm việc của cô. Ông ta ở giữa tuổi ngũ tuần, làn da rám nắng. Người đàn ông có thân hình quả lê này vẫn tràn đầy tinh thần thể thao cho việc tới sân golf hay sân tennis vài lần mỗi tuần nhưng không đủ hoạt bát để đánh một loạt bóng dài mà không phải thở lấy hơi.

“Tôi đã ở trong phòng làm việc của tôi… à, cũng được một lúc rồi.”

Dance tảng lờ khi TJ kín đáo liếc xem đồng hồ đeo tay của anh ta. Nữ đặc vụ nghi ngờ việc Overby đã bước vào từ vài phút trước.

“Charles,” cô nói. “Xin chào ông. Có lẽ tôi đã quên báo cáo chúng tôi sẽ họp ở đâu. Xin lỗi.”

“Xin chào, Michael,” thêm một cái gật đầu chào về phía TJ – người mà Overby đôi khi vẫn đưa mắt nhìn chằm chằm đầy tò mò – như thể ông ta chưa bao giờ gặp qua chàng đặc vụ cấp thấp này, dẫu có thể đó chỉ đơn thuần là để bày tỏ vẻ không hài lòng với gu thời trang của TJ.

Thực ra, Dance đã thông báo cho Overby về cuộc họp. Trên đường lái xe từ khách sạn Peninsula Garden về, cô đã để lại lời nhắn vào hộp thư thoại của ông ta, cho hay những tin tức đáng lo ngại về phiên tòa điều trần đề nghị miễn truy tố ở L.A. cũng như thông báo về kế hoạch họp mặt của họ ở đây, trong phòng làm việc này. Maryellen cũng đã báo cho ông ta biết chuyện đấy. Nhưng người phụ trách của CBI đã không trả lời. Dance cũng chẳng bận tâm gọi lại, vì Overby thường không mấy khi bận tâm đến khía cạnh vạch rõ sách lược từng bước tiến hành trong các cuộc điều tra. Cô hẳn sẽ không hề ngạc nhiên nếu ông ta từ chối cùng tham gia vào cuộc gặp này. Ông ta muốn biết Bức tranh tổng quan - cách diễn đạt gần đây mới trở thành thời thượng. TJ từng có lần gọi ông ta là Charles Tóm Lược[7], chuyện ấy đã làm Dance cười vỡ bụng.

[7. Nguyên văn: Charles Overview, TJ chơi chữ theo họ của Overby.]

“Được rồi, vụ cô gái trong cốp xe… hiện giờ đám phóng viên vẫn đang liên tục gọi điện chất vấn. Tôi đã phải trì hoãn. Bọn họ không khoái trò này lắm. Hãy tóm lược tình hình đi.”

À, đám phóng viên. Điều này giải thích rõ ràng cho mối quan tâm của ông ta.

Dance bắt đầu tường thuật lại những gì họ biết đến thời điểm này, cũng như những kế hoạch về sau.

“Các vị cho rằng hắn sẽ tiếp tục gây án nữa? Như những gì mấy gã dẫn chương trình đang nói.”

“Đó là điều họ đang phỏng đoán,” Dance nhẹ nhàng chỉnh lại.

“Vì chúng tôi không rõ nguyên nhân nào thúc đẩy thủ phạm tấn công nạn nhân đầu tiên, Tammy Foster, nên chúng tôi chưa thể chắc chắn điều gì,” O’Neil nói.

“Và cây thập tự có mối liên quan? Nó được để lại như một thông điệp phải không?”

“Giám định pháp y cho thấy những bông hoa trùng khớp, đúng thế.”

“Ái chà. Tôi chỉ hy vọng chuyện này biến thành một kiểu Mùa hè của Sam.”

“À… đó là câu chuyện gì thế, Charles?” Dance hỏi.

“Cái gã ở New York đó. Bắn người rồi để lại những lời nhắn.”

“Ồ, đó là một bộ phim,” TJ là thư viện tham khảo về văn hóa đại chúng của họ. “Spike Lee. Kẻ sát nhân là con trai của Sam.”

“Tôi biết,” Overby vội nói. “Chỉ chơi chữ một chút thôi. Con trai và Mùa hè.”

“Chúng tôi không có bất cứ bằng chứng nào theo hướng này hay hướng khác. Kỳ thực, chúng tôi vẫn chưa biết gì cả.”

Overby gật đầu. Ông ta chẳng bao giờ thích thú với việc không có câu trả lời… cho cánh báo chí, cho các sếp của ông ta ở Sacramento[8]. Điều đó khiến ông ta thấy bực bội, và đến lượt mình làm tất cả những người khác bực bội. Khi người tiền nhiệm của ông ta, Stan Fishburne, nghỉ hưu đột ngột vì lý do sức khỏe và Overby kế nhiệm, choáng váng là tâm trạng chung của mọi người. Fishburne là người luôn ủng hộ các đặc vụ. Ông sẵn sàng ủng hộ bất cứ ai cần thiết để hỗ trợ họ. Còn Overby có một phong cách khác. Rất khác.

[8. Thủ phủ tiểu bang California.]

“Tôi đã nhận được một cuộc gọi từ Tổng Chưởng lý tiểu bang[9].” Sếp cao cấp nhất của họ. “Vụ này đã trở thành tin sốt dẻo ở Sacramento rồi. Cả trên CNN nữa. Tôi sẽ phải gọi lại cho ông ấy. Tôi muốn chúng ta có được vài điều cụ thể.”

[9. AG (viết tắt của Attorney General): Bộ trưởng Tư pháp hay Tổng Chưởng lý – người lãnh đạo Bộ Tư pháp của Hoa Kỳ.]

“Chúng tôi sẽ sớm biết nhiều hơn.”

“Liệu có khả năng đó chỉ là một trò đùa tinh nghịch dẫn đến hậu quả nghiêm trọng? Như thử thách những kẻ mới nhập môn chẳng hạn. Kiểu như các hội nam sinh hay nữ sinh. Tất cả chúng ta đều làm thế ở trường, phải không?”

Dance và O’Neil chưa bao giờ từng là kẻ thích bày trò tai quái. Nữ đặc vụ cho rằng TJ cũng không, còn Rey Carraneo đã lấy bằng cử nhân điều tra tội phạm bằng cách học ban đêm trong khi làm cùng lúc hai công việc.

“Quá kinh khủng cho một trò đùa,” O’Neil nói.

“Được rồi, hãy cứ bảo lưu nó lại như một giả thiết. Tôi chỉ muốn đảm bảo chắc chắn chúng ta miễn nhiễm với sự hoảng loạn. Điều đó sẽ chẳng giúp ích được gì. Nên giảm nhẹ bất cứ giả thiết nào gợi ý tới một kẻ giết người hàng loạt. Và đừng có nhắc gì tới cây thập tự. Chúng ta vẫn còn đang quay cuồng với vụ trước cũng trong tháng này, vụ Pell đó!” ông ta chớp mắt. “Nhân đây tôi muốn biết luôn, việc lấy lời khai làm chứng diễn ra thế nào?”

“Đang chậm trễ,” chẳng lẽ ông ta không hề nghe lời nhắn của cô sao?

“Tốt quá.”

“Tốt ư?” Dance vẫn còn đang rất bực với vụ vận động miễn truy tố kia.

Overby chớp mắt. “Ý tôi là nó cho phép cô được tự do điều tra vụ Cây thập tự ven đường này.”

Dance chợt nhớ về sếp cũ của cô. Hoài cổ đôi khi có thể là một nỗi đau thật ngọt ngào.

“Bước tiếp theo là gì?” Overby hỏi.

“TJ đang kiểm tra camera an ninh tại các khu mua sắm và cửa hàng mua bán xe hơi gần nơi cây thập tự được để lại.”

Cô quay sang Carraneo. “Và Rey, cậu có thể kiểm tra khu vực quanh bãi để xe nơi Tammy bị bắt cóc chứ?”

“Rõ, thưa sếp.”

“Anh đang làm gì lúc này ở MCSO, Michael?” Overby hỏi.

“Điều tra một vụ án mạng băng đảng, sau đó là vụ Container.”

“Ồ, là vụ đó sao?”

Khu vực Bán đảo Monterey gần như miễn nhiễm với những mối đe dọa khủng bố. Tại đây không có cảng biển lớn, chỉ có các bến tàu đánh cá, sân bay có quy mô nhỏ và có hệ thống an ninh tốt. Nhưng chừng một tháng trước, một container đã bị lén lút bốc dỡ xuống khỏi một tàu chở hàng tới từ Indonesia đang cập cảng Oakland và được đưa lên xe tải đưa hàng về phía nam, hướng tới L.A. Một báo cáo cho rằng chiếc xe đã chạy tới tận Salinas, tại đây, nhiều khả năng hàng hóa bên trong container đã được dỡ xuống, sau đó chuyển sang những xe tải khác để tiếp tục vận chuyển.

Những thứ để trong đó có thể là hàng buôn lậu, ma túy, vũ khí hoặc, như một nguồn tin trinh sát đáng tin cậy khác báo cáo, là những người nhập cư bất hợp pháp. Indonesia có cộng đồng Hồi giáo đông đảo nhất thế giới và một số nhóm cực đoan nguy hiểm. Bên An ninh Nội địa đã tỏ ra quan tâm một cách hoàn toàn có lý.

“Nhưng,” O’Neil nói, “tôi có thể tạm dừng vụ đó lại một hay hai ngày.”

“Tốt,” Overby nói, cảm thấy nhẹ nhõm vì vụ Cây thập tự ven đường sẽ được cả một nhóm đặc vụ điều tra. Ông ta lúc nào cũng cố tìm cách phân tán rủi ro cho càng nhiều người càng tốt phòng trường hợp một khi cuộc điều tra gặp thất bại, cho dù như thế cũng đồng nghĩa với việc phải chia sẻ vinh quang.

Dance chỉ cảm thấy hài lòng vì cô và O’Neil sẽ được làm việc cùng nhau.

O’Neil nói, “Tôi sẽ đi lấy báo cáo điều tra hiện trường cuối cùng từ Peter Bennington.”

Xuất thân của O’Neil không chuyên về khoa học hình sự, nhưng người cảnh sát rắn rỏi, kiên trì đó trông cậy vào các biện pháp truyền thống để giải quyết những vụ phạm tội: điều tra, tìm hiểu và phân tích hiện trường vụ án. Thi thoảng gồm cả những đòn đánh đầu đầy ngoạn mục. Song cho dù anh có đưa ra kỹ thuật nào đi nữa, người thám tử cao cấp này cũng đang giữ một trong những kỷ lục cao nhất về số vụ bắt giữ, và còn quan trọng hơn thế là số tội phạm bị kết án trong lịch sử của Cục.

Dance đưa mắt xem đồng hồ của cô. “Và tôi sẽ đi thẩm vấn nhân chứng.”

Overby lặng đi trong khoảnh khắc. “Nhân chứng ư? Tôi không hề biết có một nhân chứng.”

Dance chẳng buồn nhắc rằng ngay cả thông tin này cũng đã xuất hiện trong lời nhắn cô cố gửi cho sếp của mình. “Đúng vậy, có đấy,” cô nói rồi khoác túi xách lên vai, bước ra phía cửa.
Bình Luận (0)
Comment