[Cedhar] Giấc Mơ Mùa Hạ

Chương 7



"Nào, đã đến lúc cướp bóc rồi!"
***
Có lẽ nhờ nhóc Matt giúp đỡ là một ý tưởng hay.

Cậu bé này cứ y như một cái động cơ có thể chuyển động được vĩnh viễn ấy.

"Chắc là em có thể giúp anh đi hỏi thăm vài chuyện." Harry nói: "Em bằng lòng giúp anh chứ?"
Matt lắc đầu, đáp bằng giọng điệu như đang dạy trẻ: "Mi phải nhớ kĩ: đừng nhờ con nít đi nghe ngóng bất cứ điều gì.

Người lớn sẽ không bao giờ chịu nói thật với lũ nhóc.

Có điều, mi là một kẻ xâm lược, mi có thể tự mình đi."
"Không," Harry nói chắc nịch, "Anh sẽ không treo người ta lên tra khảo đâu.

Việc này quá giật gân.

Anh không phải hải tặc."
"Mỗi một vị hải tặc đều không phải hải tặc bẩm sinh." Matt tự hào nói, "Chuyện này đòi hỏi tài năng."
"Vậy em có biết nhà Diggory không?" Harry quyết định chấm dứt cuộc trò chuyện ba láp này, quay lại với chủ đề chính.

Cậu phát hiện nếu như bỏ mặc thằng nhóc này nói tiếp thì chắc phải huyên thiên không ngừng nghỉ luôn.

"Hoá ra mục tiêu của mi ở đó à." Matt gật đầu thích thú: "Họ đã chuyển nhà xuống vùng hạ nguồn con sông rồi.

Chúng ta có thể trộm một chiếc thuyền để đi tới đó."
Harry nhìn Cedric.

Anh nhíu mày, rất lâu sau đó mới khẽ gật đầu.

Thế là Harry hỏi: "Em có thể chỉ anh đến đó được không? Những chuyện khác anh sẽ tìm cách."
Họ đi dọc theo bờ sông một đoạn.

Đột nhiên Matt giơ tay ra, vui vẻ reo lên: "Ta biết rồi, mi có thể cải trang! Mỗi một vị hải tặc đều sẽ hoá thân thành một người khác mỗi khi thực hiện nhiệm vụ bí mật.


Ta có thể cho mi quần áo." Cậu nhóc háo hức nhìn Harry, khiến Harry nghĩ đến mấy chú cún con chờ đợi được ăn xúc xích.

Harry vốn không muốn đồng ý nhưng một bộ đồ sạch sẽ nghe thật sự hấp dẫn đối với cậu.

Hiện giờ quả thực cậu cần cái này.

Bất kể có phải đi gặp cha mẹ Cedric hay không, quần áo trên người cậu bây giờ đã nhếch nhác lắm rồi.

"Nhà em có dư áo quần cũ nào không mặc nữa không?" Harry ngập ngừng hỏi.

"Nhiều lắm." Matt vui vẻ nói: "Mua nhiều mà mặc ít lắm.

Quyết định vậy đi." Không đợi Harry có ý kiến gì, Matt đã chạy đi, vừa chạy vừa vẫy tay: "Đứng đây chờ ta.

Ta sẽ quay lại nhanh thôi."
"Cậu bé có phép thuật không?" Harry hỏi.

"Rất may là cậu nhóc không biết.

Nếu không chắc toàn bộ ngôi làng đều bị biến thành đế chế hải tặc." Cedric tươi cười đầy hoài niệm: "Có điều, dù không biết phép thuật nhưng cậu nhóc rất mạnh mẽ."
Harry buồn tay, nhặt một hòn đá nhỏ lên, ném đi.

Hòn đá lao đi, khiến mặt sông nổi lên ba gợn nước.

Không lâu sau đó cậu đã hiểu ý Cedric.

"Anh không mặc cái này đâu." Cậu phản đối, nhìn mớ đồ mà Matt đem đến cho mình một cách đầy khó tin: "Sao em lại đem đồ nữ cho anh thế?"
"Vì chị của ta là người có nhiều đồ đạc nhất trong nhà.

Chị ấy mua hăng say nhưng chẳng mặc bao nhiêu." Matt nói một cách vừa hợp lí vừa thuyết phục, "Nhìn đi, mấy bộ quần áo bỏ đi mà vẫn còn mới thế này biết đi đâu mới kiếm được."
Harry liếc nhìn dáng vẻ cố hết sức nén cười của Cedric.

Rõ ràng là anh đã sớm biết Matt sẽ mang kiểu đồ nào đến.

Cậu rất băn khoăn vì sao trước đó mình không hề nhận thấy anh còn có một mặt như thế này.

"Anh cố ý à?" Cậu tỏ ý không đồng tình.

"Sao cơ? Không phải đâu.

Đây là cross-dress.

Không ai sẽ nghĩ ra được mi lại cải trang thành một cô gái." Matt lại giành trả lời trước, mà Harry thì không thể trực tiếp cho cậu bé biết "Không phải anh đang nói chuyện với em đâu nhóc." nên đành phải buồn bực để câu chuyện đông cứng tại đây.

"Nhanh lên.

Chỉ là một cái áo sơ mi hoa với quần jeans nữ thôi mà.

Nhăn nhăn nhó nhó chả giống đấng nam nhi tí nào cả." Matt vỗ ngực tỏ ý động viên: "Ta mang cho mi mũ che nắng nè, bảo đảm không ai nhận ra mi đâu."
"Ừ.

Chính anh còn không muốn nhận ra mình nữa ấy." Không phải vì cải trang mà là vì muốn sạch sẽ, Harry miễn cưỡng cởi bỏ chiếc áo đã bị bẩn hết chỗ tay áo lẫn cổ áo, thay cái áo sơ mi màu hồng phấn đầy hoa nhỏ này vào.

Cậu thầm tự an ủi trong lòng rằng may thay đây không phải là váy, nghĩ từ một phương diện khác thì có lẽ cậu hẳn nên vui mừng vì không phải xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng nhem nhuốc lôi thôi? Đáng ngạc nhiên nữa là bộ quần áo của chị Matt lại hơi lớn hơn so với thân người của cậu.

"Tốt.

Từ giờ trở đi mi là Mary." Harry buồn phiền còn Matt thì lại gật đầu hài lòng, vỗ vỗ cái hộp nhỏ cậu nhóc xách về kèm theo quần áo: "Mi đói không? Chúng ta ăn cơm trước đi đã rồi tới nhà mục tiêu cướp bóc, làm thịt, phóng hoả."
Harry nhìn Cedric, muốn nghe thử ý kiến của anh.

Cedric do dự, có vẻ như đang đấu tranh nội tâm.

"Không, chúng ta đi ngay bây giờ đi." Không quan tâm cái bụng đang sôi lên, Harry đáp một cách quả quyết.

"Không sao đâu," Ngay lúc đó, Cedric cũng nói, "Cứ xem thử cậu bé đem gì cho em đi."

Chỉ thoáng chốc, Harry đã phát hiện dù là cậu hay là Cedric đi nữa thì ý kiến của họ đều không quan trọng.

Matt móc ra một chiếc cần câu lắp ráp sẵn, trên lưỡi câu còn có một miếng thịt để làm mồi.

Rõ ràng là trước khi hỏi ý người khác, cậu nhóc đã tự quyết định rồi.

"Chờ đến lúc chúng ta lên thuyền rồi," Cậu bé tuyên bố, "Ta sẽ câu một con cá hồi lớn để ăn mừng ngày trùng phùng của anh em hải tặc."
Harry và Cedric đành phải cười bất đắc dĩ.

Matt thật sự tìm thấy một con thuyền độc mộc nhỏ.

Theo cậu bé nói thì nó bị một tên thủ lĩnh hải tặc chột mắt giấu trong một chiếc rương gỗ vì sớm muộn gì gã ta cũng phải chèo thuyền đi tìm kho báu.

Tất nhiên, Harry cũng không rõ lắm về mức độ đáng tin của chuyện này.

Bọn họ ngồi trên thuyền, để con thuyền trôi tự do theo dòng chảy của con sông.

Những hàng cây um tùm khẽ đung đưa trong gió đêm.

Ánh trăng mờ hắt bóng xuống mặt sông, thị trấn ở nơi xa biến thành một ngọn hải đăng kì ảo.

Harry nằm nghe Cedric nói, cảm giác phiêu du tự tại theo con sóng dễ chịu vô cùng.

Sự mệt mỏi rã rời liên tục mấy ngày qua đánh úp lại quả thực khiến cậu gần như ngủ thiếp đi.

Matt vừa kể những câu chuyện hải tặc phiêu lưu chẳng biết là do cậu nhóc tự bịa ra hay là đọc được từ mấy cuốn sách, vừa thả lưỡi câu xuống sông.

Mái tóc xoăn màu nâu của cậu nhóc vểnh lên loạn xạ trong gió.

"Mi muốn xuống bơi không?" Giữa lúc Harry đang buồn ngủ, Matt bỗng dưng nói: "Coi như tiện thể tắm rửa luôn, dù ta ghét việc tắm táp."
Harry bừng tỉnh, ngơ ngẩn nhìn bầu trời đen kịt.

Trong lúc nhất thời cậu không rõ mình đang ở nơi nào nhưng cậu phản ứng rất nhanh, cảm thấy cũng được bèn đáp lại ngay lập tức.

"Nhưng có thể em sẽ bị ốm đó." Cedric lo lắng nói, "Bơi đêm cũng không phải một ý hay."
"Không sao, em chỉ đang buồn ngủ quá thôi." Harry ngáp một cái, "Nếu em lỡ ngủ rồi, anh lại phải phí thêm một đêm nữa để chờ em."
"Không có gì, tối nay chị của ta không ở nhà.

Không ai biết ta cả đêm không về nhà đâu." Matt lại hiểu nhầm.

Cậu bé nắm chặt cần câu, ngẩng đầu trả lời.

Cedric đành phải tỏ vẻ bỏ cuộc.

Mặt nước lạnh lẽo, nước dưới sâu đỡ lạnh hơn một chút, có điều cũng có thể là vì bị đông cứng nên Harry giật mình, tỉnh ngủ hẳn.

Khi Harry vừa lau khô người, mặc quần áo vào thì Matt đã câu được một con cá to bằng bàn tay.

Harry không biết nên làm gì với con cá này.

Cậu chưa từng có kinh nghiệm dã ngoại nào.

Matt nhờ cậu cầm cần câu rồi móc ra một con dao nhỏ, háo hức chồm tới chỗ con cá còn đang quẫy đành đạch.

Họ tạm dừng hành trình, nhóm lên một ngọn lửa nơi bờ sông, gác con cá đã mổ và làm sạch lên đống lửa, không thêm bất kì gia vị gì.

Harry tò mò theo dõi quá trình này, mãi đến khi cậu kéo cần câu lên mới phát hiện mớ mồi móc trên lưỡi câu đã bị rỉa sạch lúc nào chẳng hay.

"Ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời." Cedric ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, trong vắt đến mức có thể thấy rõ toàn bộ dải ngân hà.

"Anh có nhìn thấy sao Thiên Lang không?" Harry bỗng hỏi, cố gắng hết sức giữ cho giọng mình nghe có vẻ bình thường như là cậu chỉ tự dưng nổi hứng mà thôi: "Em nhớ đây là chòm sao sáng nhất?"
Cedric lắc đầu, cẩn thận tìm kiếm, nhất thời không trả lời cậu.

Cá nướng của Matt không tệ, chí ít không có mùi khét lẹt hay là chỗ nào nửa sống nửa chín nhưng cũng không có mùi thơm, có lẽ là do không có gia vị.

Harry lột da cá ra, khói trắng nóng hổi bốc lên, phủ mờ kính mắt của cậu.


Họ lặng lẽ chia nhau con cá này.

Thỉnh thoảng Matt sẽ kêu lên như là bị hóc xương nhưng thật ra không phải cậu bé thật sự bị thế.

Phải mất một lúc lâu Harry mới biết được chuyện này.

Cậu không để ý đến cậu nhóc kì lạ này nữa.

Trong đầu nhóc ấy có rất nhiều ý nghĩ của riêng mình.

Harry cứ có cảm giác rằng Matt tuy còn nhỏ nhưng vẫn luôn ý thức được bản thân đang làm gì và không cần người khác phải lo lắng cho mình.

Mặt sông bắt đầu rộng ra, ánh đèn có thể nhìn thấy từ phía dòng sông càng ngày càng ít, sau cùng chỉ còn một vài đốm sáng nho nhỏ cô đơn loé lên trong bóng đêm.

Cuối cùng Matt cũng dừng con thuyền lại bên bờ sông.

Harry giúp cậu bé neo chặt thuyền lại.

Khi đặt chân lên mặt đất cứng rắn, Harry nghĩ cứ trôi mãi trên mặt nước mềm mại cũng ổn.

"Đi thôi." Cedric có hơi căng thẳng.

Qua giọng nói, cậu có thể cảm nhận được anh đang run rẩy.

Harry không biết vì sao anh lại lo sợ.

Bọn họ trầy trật đủ đường mới đến được đây.

Lúc họ cách căn nhà chỉ còn vài bước chân, Cedric càng trở nên im lặng hơn, nỗi buồn nặng nề của anh cũng sắp lan vào không khí.

"Đi thôi." Harry khẽ nói.

"Đi thôi.

Thuỷ thủ hải tặc!" Matt vẫy tay cực kì hăng hái: "Các dân làng, Matt siêu siêu nổi tiếng sắp đến chinh phục các người đây!" Cậu bé mạnh mẽ xông lên, Harry và Cedric đành phải theo sát sau cậu.

"Sao bọn họ lại muốn chuyển nhà?" Harry vừa đuổi theo cậu bé lúc này đang lao đi như một viên đạn đại bác vừa hỏi, "Anh có biết họ chuyển đi đâu rồi không?"
Cedric cắn môi.

Anh nhẹ nhàng trôi theo gió nhưng biểu cảm trên mặt anh rất nghiêm túc: "Anh nghĩ có thể họ đã đến nhà chú anh.

Anh chỉ biết có mấy người bà con là gia đình của chú đang sống ở đây thôi."
Bọn họ dừng lại bên bờ rào mọc dày hoa tường vi.

Matt vén một bụi cây ra, len lén ghét mắt vào, ranh mãnh nhìn về phía căn phòng đang sáng đèn cách đó không xa: "Chính là chỗ này."
"Đây là nhà ai?" Cedric ngẩn ra.

Anh căn bản chưa từng tới đây, cũng không nghĩ ra có bà con nào sống ở đây.

Harry vừa lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn thì Matt đã kéo cậu cách xa hàng rào đồng thời hô to: "Nào, hải tặc tập sự của ta, đã đến lúc cướp bóc rồi!"
Cậu nhóc kéo lấy Harry, bổ nhào về phía cánh cửa, giơ tay lên nắm thành đấm rồi dộng mạnh lên cánh cửa hệt như đang muốn đấm cho nó sập xuống vậy.
***
Tác giả: Muốn có một cái bìa truyện quá...!Nghiện tranh bày tỏ không có cách nào *buông tay* Nên tác giả tạm thời chưa cập nhật..


Bình Luận (0)
Comment