Cha Chó

Chương 2

Phần 2.

ੈ✩‧₊˚

"Bọn chúng lại tới rồi."

Mẹ tôi kéo chó đen vào trong phòng, tôi nhanh chóng chạy tới giúp.

Vừa đắp xong chăn cho chó đen, cánh cửa nhà tôi bỗng bị đ.á văng vào tường.

"Tôn Nhị, cậu đến đây làm gì hả?"

Tôn Nhị cầm một chiếc r.ì.u trong tay, mỉm cười bước về phía mẹ tôi, khua khua chiếc r.ì.u trước mặt bà.

Tôi nhặt lấy cái c.u.ố.c dưới đất lên rồi chắn trước mặt mẹ, bà ôm chặt lấy tôi.

Người đứng phía sau Tôn Nhị đẩy một chiếc xe, đổ thẳng đồ bên trong xuống đất.

Là thi th.ể của cha tôi.

Thi thể thối rữa hơn hôm qua nhiều, không những vậy còn bốc mùi như đống bùn nhão.

"Không ngờ hai mẹ con các người ác độc thế. Lão già này đáng thương quá, nằm ở bãi tha ma cả đêm.”

"Các người không đi nhặt xác cho lão ta, may có tôi tốt bụng mang về cho nhé.”

Lồ ng ngực mẹ tôi phập phồng dữ dội:

“Nhà chúng tôi không cần cậu lo, mau cút ra ngoài!”

Tôi nghiến răng nghiến lợi:

“Không sớm thì muộn, tao nhất định sẽ bắt mày đền mạng cho cha tao!”

Tôn Nhị chẳng những không sợ mà còn cười haha.

“Nhà mày vẫn không chịu đưa món đồ kia cho tao thì đừng mong yên ổn."

Thứ khó chơi nhất trong thôn chính là loại du côn khốn nạn này.

Rõ ràng gia đình tôi là hộ nghèo trong thôn mà, tại sao hắn cứ tới đây quấy rối?

Tôi bị hắn chọc cho phát điên.

"Rốt cuộc thì mày muốn cái quái gì hả? Lục soát khắp nhà, thậm chí đến cả mộ của tổ tiên nhà tao mày cũng không tha! Giờ mày còn muốn thế nào nữa?"

"Mày nhắm vào cái gì của nhà tao?"

6.

Tôn Nhị nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt ngang bướng:

“Tao thừa biết nhà mày giấu thứ đồ đó ở đâu, tao chắc chắn sẽ tìm ra nó."

"Nếu trong nhà không có thì chỉ có giấu trên người chúng mày thôi."

Hắn tự lẩm bẩm, dùng chiếc r.ì.u trong tay ch.é.m từng nhát, từng nhát lên mặt cha tôi.

"Tao ch.é.m ch/et mày, đồ quái vật."

Mẹ níu chặt tôi lại.

“Con không được phép động đến hắn! Tuyệt đối không được làm hắn bị thương."

"Tại sao?"

Tôn Nhị b.ổ nhát cuối vào giữa đầu cha tôi, cười ha hả rời đi.

Càng nhìn dáng vẻ này, tôi càng muốn gi/et nó.

Mẹ tôi giật lấy cái c.u.ố.c trong tay tôi, ra ngoài khóa cánh cửa chính xập xệ vào.

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình.

"Thạch Đầu, Thạch Đầu..."

Tiếng gọi này quen thuộc quá.

Tôi kinh hãi, chạy thật nhanh vào phòng, chó đen trong chăn không biết đã tỉnh lại từ khi nào.

Nó nằm yên trên giường.

"Thạch Đầu, mau lại đây."

"Cha?"

Tôi nghi ngờ bước đến gần, chó đen dùng chân vỗ lên vai tôi.

Vai tôi bỗng nhiên thoải mái thả lỏng, tinh thần ngập tràn sảng khoái.

Tôi vô thức quay đầu nhìn xuống sàn nhà, nơi đó chẳng có gì cả.

Chó đen nhìn chằm chằm vào lưng tôi, chậm rãi kể:

“Thạch Đầu, cha không phải bị người ta hại ch/et, mà cha tự nguyện nhảy vào tròng."

"Cha không thể bảo vệ được con, nhưng con chó đen này có khả năng xua đuổi tà ma và kết nối âm dương. Chỉ cần cha trở thành cha chó, con sẽ có thêm cơ hội sống."

"Muốn ch/et thần không biết quỷ không hay thì khó, nhưng nếu ch/et trong tay chúng thì sẽ chẳng ai nghi ngờ cái ch/et của cha nữa.”

7.

Tôi không hiểu hết được lời nói của cha, thừ người ra như một đứa ngốc.

Cha tôi lại nói tiếp:

“Nhưng nếu muốn khôi phục ý thức, cha phải kết hôn với mẹ con thêm lần nữa."

"Cha không dám chắc biện pháp này sẽ thành công, thế nên trước đó mới không nói cho con biết."

Cha tôi nói xong, im lặng nhìn tôi.

Như thế nghĩa là, cha tôi tự nguyện tìm đến cái ch/et, hơn nữa sau khi ch/et còn nhập hồn vào con chó đen này?

Mẹ tôi biết điều này nên mới bằng lòng làm chuyện kia với chó...

Làm vậy là để cha tôi hoàn toàn nhập làm một với thân thể của con chó này, sau đó bảo vệ mạng sống cho tôi?

Tôi không hiểu nổi.

Tôn Nhị cùng lắm cũng chỉ là một tên côn đồ thôi mà, phải làm đến vậy chỉ để đối phó với hắn ư?

8.

Hai tháng trước, Tôn Nhị đột nhiên xông vào nhà tôi, quỳ xuống sàn nhà không ngừng vái lạy, cầu xin gia đình tôi lấy ra pháp bảo có thể giúp người ch/et sống lại.

Hắn cần pháp bảo quý giá ấy để cứu anh trai bị bại liệt ở nhà.

Nhưng gia đình tôi lấy đâu ra thứ đó cơ chứ?

Tôi nói sự thật nhưng Tôn Nhị nhất quyết không tin, hắn đ.i.ê.n tiết đ.ậ.p phá đồ đạc trong nhà tôi.

Tôi đuổi hắn ra ngoài, nhưng không cản được hắn liên tục mò sang.

Lúc thì cười hì hì đ.ậ.p nát vại nước nhà chúng tôi, khi thì hắn hất đổ thức ăn mà chúng tôi vừa nấu.

Thậm chí nửa đêm, hắn không tha mà đứng trước cửa nhà tôi tôi la ó ầm ĩ.

Những việc Tôn Nhị làm khiến người ta cực kì chán ghét, nhưng chỉ là chuyện nhỏ nên không đáng phải nói ra nói vào.

Đi đi lại lại làm phiền chúng tôi gần một tháng, Tôn Nhị bỗng nhiên phát đ.iê.n, hắn dẫn một đám người xông vào nhà tôi, xới tung căn nhà lên.

Ngay cả hài c.ố.t trong mộ tổ tiên cũng bị hắn đào bới, xếp thành một hàng.

Sự việc này đã đi quá xa, chúng tôi tới tìm trưởng thôn để tìm cách giải quyết nhưng chỉ nhận lại tiếng thở dài.

Trưởng thôn chỉ chỉ vào đầu mình:

“Nhà Tôn Nhị vừa mới có người mất, hình như chỗ này của hắn có vấn đề rồi. Thôi, dù sao cũng là người cùng thôn, mấy người thông cảm cho hắn một chút."

"Tôi sẽ tìm người giúp đỡ một tay."

Trưởng thôn nói một, người trong thôn khuyên mười, chẳng có ai dám đứng ra xử lý chuyện này cả.

Cứ thế, Tôn Nhị sắp trèo lên đầu nhà chúng tôi luôn rồi.

Điều kỳ lạ nhất là, bố mẹ tôi luôn bắt tôi phải nhẫn nhịn hắn, thế nên tôi vẫn cố chịu đựng mãi cho đến ngày cha tôi xảy ra chuyện.

"Nhà chúng ta có ba người, cùng lắm thì cá ch/et lưới rách. Chỉ cần gi/et hắn thì mọi chuyện sẽ êm xuôi, hà tất gì phải hành hạ bản thân như vậy?"

"Con muốn gi/et tên súc sinh kia hàng nghìn lần rồi mà cha mẹ cứ cấm cản.”

"Mọi việc nào có đơn giản như vậy."

Mẹ tôi đi từ ngoài vào.

“Thạch Đầu, con có nhớ A Ngưu ở thôn chúng ta không?"

"Con nhớ."

Tháng trước, A Ngưu ngã ở cánh đồng, đầu cậu ta đ.ụ.n.g phải tảng đá lớn, ch/et ngay tại chỗ.

Bởi vì cách ch/et này quá xui xẻo nên khi đó mọi người bàn tán rất lâu.

"Nếu con đụng vào Tôn Nhị, con sẽ phải chịu cái ch/et bi thảm giống thế."
Bình Luận (0)
Comment