Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu

Chương 14

Một giọng nam dễ nghe nhận: "Alô!”

"Dương Dịch." Cô cố gắng bình tĩnh nhịp tim của mình, gọi tên của anh.

"Ừ? Tiểu Vũ, Làm sao thế?" Anh dùng giọng điệu rất khẳng định gọi tên của Hạ Thiên Vũ.

"Học trưởng Lãnh Thần chạy đến tìm em, nói anh không phải là bạn trai của em." Cô cực kỳ xoắn xít nói xong câu đó.

Nhưng lại nghe được tiếng cười khẽ của Dương Dịch, ngay sau đó, Dương Dịch nói: “Mở loa ngoài đi!”

"Được!" Cô trả lời, mở loa ngoài, cho nên Lãnh Thần cũng có thể nghe được giọng nói của Dương Dịch.

"Học trưởng Lãnh, sau này làm phiền anh không cần lại cho vấn đề khó khăn với bạn gái của tôi, cô ấy không biết từ chối người khác, nhưng tôi có thể khẳng định nói cho anh biết, cho dù tôi không có ở thành phố X, nhưng cô ấy luôn thừa nhận tôi là bạn trai của cô ấy.” Dương Dịch nói rất chắc chắn.

"Nếu cậu là bạn trai của cô ấy, vậy tại sao những năm qua cậu đều không ở bên cạnh cô ấy? Các người hoàn toàn cũng không có ở bên nhau! Vậy bây giờ cậu nói cho tôi biết cậu chăm sóc cô ấy như thế nào? Cậu nói cho tôi biết đi!" Lãnh Thần bất mãn nói.

Dương Dịch lại nhẹ nhàng cười và nói: "Làm sao anh biết chúng tôi chưa bao giờ ở chung một chỗ? Chẳng qua là, chúng tôi chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều mà thôi, nhưng tất cả những thứ này cũng không có ảnh hưởng tình cảm của chúng tôi."

Dương Dịch nói lời này, không thể nghi ngờ khiến cô rất an lòng.

"Vậy sao? Chỉ cần các người còn chưa kết hôn, chúng ta hãy dựa vào bản lãnh của mình!" Lãnh Thần lại không thèm quan tâm nói.

Lần này Hạ Thiên Vũ thật sự im lặng, nhìn về phía Lãnh Thần nói: "Học trưởng, anh cần gì phải làm như vậy? Em thật sự không có hứng thú đối với anh, sau này làm phiền anh đừng tới tìm em nữa, anh không nên mang đến rắc rối cho em."

"Hạ Thiên Vũ, anh đi về trước đây, anh sẽ thay em giải quyết những rắc rối này." Lãnh Thần nói xong thì đứng dậy rời đi.

"Này!" Cô cảm thấy mình thật sự mệt mỏi, sau đó ánh mắt dừng lại trên điện thoại di động, ánh mắt lại dịu dàng hơn nhiều.

"Này, tôi đã giúp cậu chuyện lớn rồi đó!" Giọng nói của Dương Dịch truyền tới.

"Ừ, nghĩ muốn đền đáp cái gì đây?" Hạ Thiên Vũ rất bình thản hỏi.

Dương Dịch cười khẽ: "Muốn đền đáp cái gì cũng được phải không?"

"Dĩ nhiên! Chỉ cần tôi có!" Hạ Thiên Vũ nhẹ nhàng trả lời.

"Vậy tôi muốn cậu, cậu cảm thấy như thế nào?"

Hạ Thiên Vũ nghe xong lập tức im lặng, Dương Dịch đang nói đùa sao!

"Đùa với cậu thôi! Không ngờ cậu còn có thể nhớ số của tôi, tôi rất vui mừng." Dương Dịch vui vẻ nói.

"Cám ơn cậu, Dương Dịch." Cô rất chân thành nói cám ơn.

"Là một người bạn trai, cậu không cảm thấy nói cám ơn là rất dư thừa sao?" Dương Dịch cười khẽ.

"Được rồi, bạn trai, bây giờ cậu có khỏe hay không?" Cô cười hỏi.

Dương Dịch dừng chốc lát, sau đó nói: "Khỏe! Cậu và Hoan Hoan thì sao?"

"Hoan Hoan còn chưa có tan học." Cô nói xong, chợt nhìn lên đồng hồ điện tử trên vách tường là buổi chiều 3 giờ rưỡi rồi, nên nói: "Ba giờ rưỡi rồi, còn một tiếng nữa là Hoan Hoan sẽ tan học, chờ một chút nữa tôi phải đi đón Hoan Hoan rồi."

"Ừ, Tiểu Hoan Hoan khẳng định vô cùng đáng yêu." Dương Dịch nói khẳng định xong.

"Con bé nha, là một đứa nhỏ nghịch ngợm." Cô trả lời, trong giọng nói đều là cưng chiều.

Đang nói, chuông cửa lại vang lên một lần nữa.

"Cậu lại có khách, đi mở cửa đi!" Dương Dịch khẽ cười.

"Ừ, tôi đi mở cửa." Trong lòng cô cảm thấy rất nghi ngờ, chẳng lẽ lại là Lãnh Thần?

Cô nghĩ tới, nên tắt loa ngoài trên điện thoại, rồi đặt điện thoại di động trên ghế safa, sau đó đi tới cửa và mở cửa ra.

A, được rồi! Lại là một anh chàng đẹp trai!

Cô vừa mở cửa ra đã thấy, bên ngoài là trai đẹp giang hai cánh tay tặng cho cô một ôm, cô vội vàng né tránh, lắc đầu một cái, khóe miệng kéo ra một nụ cười nhẹ.

"Nhìn thấy anh, kinh hãi hay không? Vui hay không vui? Kích động hay không kích động?" Trai đẹp kích động hỏi.

"Dè dặt! Dè dặt!" Hạ Thiên Vũ bất đắc dĩ nói, đợi trai đẹp vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.

"A, tôi đây ở thật xa chạy tới thăm em, mà em lại không vui mừng, anh thật sự đau lòng! Tiểu Hoan Hoan đâu?" Trai đẹp vô cùng uất ức.

Đầu Hạ Thiên Vũ đầy vạch đen, quyết định không nhìn anh, nên đi thẳng tới trong phòng khách, tự nhiên cầm laptop ở bên cạnh lên, nhẹ nhàng nói: "Nhà bếp có nước uống, chính mình tự tìm đi!"

"Tiểu Vũ, làm sao em có thể đối với anh như vậy hả? Dầu gì thì anh cũng là anh trai của em mà....." Trai đẹp càng thêm uất ức.

Trai đẹp này không phải là ai khác, đó chính là Thiên Hành – anh tư của Hạ Thiên Vũ. Theo lời chị hai của Hạ Thiên Vũ, thì bộ dáng của Thiên Hành rất kỳ lạ, luôn làm ra chuyện mà người khác không biết nên khóc hay nên cười.

Hạ Thiên Vũ tiếp tục không nhìn anh, anh yếu ớt đến bên cạnh Hạ Thiên Vũ, nhìn nhân vật của cô trong trò chơi, không thể không hét lên: "Nha, Tiểu Vũ, em đang chơi cái này sao! Anh cũng chơi cái này, em chơi ở server nào?" 

"Điệp Vũ Lan Nhược." Cô trả lời.

"A! Anh cũng chơi ở Điệp Vũ Lan Nhược! Anh là Quốc vương nước Trung!" Thiên Hành rất tự hào nói.

"Em biết rõ." Cô thật sự bình tĩnh nói.

"Làm sao em biết thế?" Thiên Hành không hiểu.

"Mẹ nói." Cô tiếp tục bình tĩnh.

"A? Mẹ quá thiên vị! Tại sao mẹ không nói cho anh biết em chơi trò chơi này chứ? Thật là quá đáng!" Thiên Hành tức giận bất bình.

"Ừ, anh có thể lựa chọn gọi điện thoại cho mẹ tìm mắng! Rời nhà trốn đi còn tìm đến nhà em mà nương tựa, không phải đứa bé ngoan!" Giọng điệu cô nhẹ nhàng chậm chạp, Thiên Hành đã uất ức không nói nên lời. 

"Đừng!" Thiên Hành nói hết sức uất ức, sau đó ai oán nhìn Hạ Thiên Vũ, nói: "Tiểu Vũ, em đừng nói cho mẹ là anh ở nhà của em đó! Ngày ngày cha để cho anh đến công ty xem cái này xem cái kia, em biết đó, anh thấy được những thứ đó thì đã đau đầu, hơn nữa anh hai ngày ngày cũng nhìn chằm chằm anh!"

Hạ Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn anh trai mình, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Thật không biết những ánh mắt của cô gái coi trọng anh ra sao nữa! Chỉ là anh như vậy, một tiểu thụ, mà cũng có thể giành được sự cảm thông.” 

"Cái gì? Anh nơi nào bị? Anh rõ ràng là công có được hay không!" Thiên Hành lập tức xù lông.

Hạ Thiên Vũ bật cười: "Được, anh là công anh anh là công, vậy thì anh đi tìm tiểu thụ đi!"

Thiên Hành ngẩn người, lập tức biết mình rớt xuống hố rồi, tự nhiên làm thỏa mãn nguyện vọng của em gái mình, thừa nhận mình là BL rồi.

"Không chơi với những người như em." Thiên Hành kháng nghị.

"Em muốn gọi điện thoại cho chị hai, nói cho chị ấy biết có một con mồi nhỏ đang ở chỗ của em, làm sao bây giờ, không nói ra trong lòng em sẽ rất không thoải mái." Gương mặt Hạ Thiên Vũ như có điều suy nghĩ.

Mặt Thiên Hành đen thui, nói: "Tiểu Vũ, em quá độc ác!” Ngay sau đó, anh cười dịu dàng, trên nở nụ cười rực rỡ, lấy lòng nói: “ Tiểu Vũ yêu quý, buổi tối em muốn ăn gì? Anh nấu đồ ăn ngon cho em nha? Hay là chúng ta ra bên ngoài ăn?”

"Anh có thể nấu ăn được ư?" Hạ Thiên Vũ giật giật khóe miệng, hời hợt.

Thiên Hành chỉ cảm thấy tan nát cõi lòng, lập tức lòng tự trọng đều bị đả kích xong rồi, tương đối ai oán nhìn Hạ Thiên Vũ.

"Được rồi, thư phòng có máy vi tính, anh tự đi chơi đi!" Hạ Thiên Vũ bất đắc dĩ nói.

"Được! Tiểu Vũ em tốt nhất! Anh vẫn là thích Tiểu Vũ nhất! Trò chơi, ta tới đây!" Thiên Hành nói xong, chạy như điên tới thư phòng.

Hạ Thiên Vũ lơ đãng mỉm cười và lắc đầu, đối  xử với anh tư của mình như vậy, cô luôn là chút bất đắc dĩ.

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử, khẽ cười nói: "Này, anh trai, đến giờ Hoan Hoan tan học rồi, anh đi đón con bé đi!”

Thiên Hành mới vừa vào thư phòng, không thể không nhô đầu ra, vẻ mặt đau khổ nói: "Tại sao muốn anh đi?"

"Trường tiều học Ánh Dương ở phía nam trung tâm thành phố S, chìa khóa xe ở trên bàn, đi đi!" Hạ Thiên Vũ cúi đầu nói xong, xem như không có nghe câu hỏi của Thiên Hành.

"Được rồi, anh là cậu thì cũng nên tự mình đi đón cháu gái nhỏ mà.” Thiên Hành bất đắc dĩ, sau đó cầm chìa khóa lên đi ra cửa.

Cô nhìn theo bóng lưng của Thiên Hành, nhịn không được cười lên một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn lướt qua, nhìn thấy điện thoại di động trên ghế safa, đột nhiên nhớ tới, hình như vẫn đang  trò chuyện......
Bình Luận (0)
Comment