Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu

Chương 46

Cô nhìn lại mình, có chút bất đắc dĩ cười cười, nói: "Nhưng, em chỉ có quần áo bình thường thôi!"

Dương Dịch lắc lắc đầu, không nhịn được mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, nói: "Em nha, ngụy trang mình rất tốt, cũng là lúc nên để mọi người nhìn thấy rồi."

Chỉ có những người nghiêm túc nhìn cô thì mới biết dáng vẻ cô đẹp hế nào,  chẳng qua là bình thường đều không biết cách ăn mặc, cho nên khi so sánh cô với các cô gái khác, sẽ thua kém rất nhiều, nhưng khi cô trang điểm nhàn nhạt sẽ có cảm giác ngược lại.

"Thật sao? Được rồi, nhìn buổi tụ hội bạn học hôm nay, vì anh em sẽ phá lệ, em sẽ trang điểm một lần!" Cô dịu dàng cười dí dỏm, tiến lên vài bước, cầm điện thoại di động trên bàn thủy tinh lên, gọi cho chị già của mình. 

"A, thật kỳ lạ, sao hôm nay nhớ gọi điện thoại cho chị thế?"

"Chị, chị ở đâu trong thành phố S?" Hạ Thiên Vũ cười khanh khách hỏi.

"Đường trung tâm số 88. Sao thế, em hỏi chuyện này làm gì?"

"Em cần một bộ váy, nhưng, bây giờ em chỉ có hai tiếng đồng hồ, nếu bây giờ từ từ đi thử thì không kịp nữa.” 

"Dễ dàng thôi, em chờ đó." Không ngờ tính tình chị Hai nôn nóng như vậy, cô vẫn chưa nói hết lời mà đã ngắt điện thoại di động rồi.

"Nhưng...... Này, Này!" Hạ Thiên Vũ bất đắc dĩ nhìn điện thoại di động, lại ném ánh mắt bất đắc dĩ cho Dương Dịch, đối với chị già nhà mình, cô vẫn bó tay như trước.

Dương Dịch nhìn vẻ mặt của Hạ Thiên Vũ, cảm thấy rất vui, mỉm cười, nói: "Cảm thấy dáng vẻ của em trước mặt người nhà rất khác.” 

"Dáng vẻ gì?" Hạ Thiên Vũ xoay điện thoại di động, nhàn nhạt hỏi.

"Đáng yêu, biết làm nũng." Dương Dịch hơi mỉm cười nói, hóa ra cô cũng là cô gái được chiều chuộng có tính chất đặc biệt.

Hạ Thiên Vũ giật giật khóe miệng, nói: "Anh không biết, chị Hai của em là một Hỗn Thế đại ma nữ, khi em ở trước mặt chị ấy, vĩnh viễn là con cừu non. Không chỉ có em …  anh Ba anh Tư thấy chị ấy đều giống như chuột thấy mèo, ngay cả anh Hai cũng sợ chị ấy."

"Em có rất nhiều anh chị em à!" Dương Dịch ngạc nhiên về chuyện này. 

Hạ Thiên Vũ ý thức được mình không nên nói chuyện này, vội mỉm cười, nói: "Ha ha, chuyện trong nhà nói không rõ, chờ sau này anh nhìn thấy ba mẹ em, anh sẽ hiểu. Em đi tắm rửa trước, anh xem TV đi!" Nói xong cô vội đi vào phòng tắm.

Mới vừa tắm xong, lúc Dương Dịch giúp cô sấy tóc, chuông cửa vang lên, cô đứng dậy, đi ra, mở cửa.

Ngoài cửa là ba thanh niên xa lạ đến mang theo túi xách lớn nhỏ, bọn họ vừa thấy Hạ Thiên Vũ, người đứng đầu tiên mở miệng: "Xin hỏi cô là Hạ Thiên Vũ sao?"

"Vâng, các anh là?" Hạ Thiên Vũ rất là buồn bực.

Thanh niên xa lạ vội nói: "Chào cô Hạ! Lão bản phái chúng tôi đến đưa quần áo cho cô."

"Lão bản của các anh là ai?" Hạ Thiên Vũ càng thêm không hiểu ra sao.

"Vâng, chúng tôi làm việc ở cửa hàng X." Thanh niên xa lạ mỉm cười nói.

"A...... Mời vào!" Lúc này Hạ Thiên mới kịp phản ứng, là nhân viên của chị già! Nghĩ đến đây, cô vội nhường ra một lối đi, để ba người kia vào nhà.

Ba người kia đặt túi lớn túi nhỏ trên ghế sa lon, rất là lễ phép, thấy Hạ Thiên Vũ im lặng, lúc này, điện thoại di động của cô lại nhận được tin nhắn: Ái khanh, mấy bộ quần áo đó bằng mấy phương pháp nấu ăn của các nước, thức ăn ngon miệng, không cần nhớ thương chị, tạm biệt..

Hạ Thiên Vũ không nhịn được vuốt vuốt tóc, chị già nhà mình vẫn luôn bóc lột giá trị thặng dư của em gái như vậy.

Chờ mấy người xa lạ rời đi, Dương Dịch nhìn một đống túi lớn túi nhỏ đựng quần áo đẹp trên ghế sa lon, nhìn về phía Hạ Thiên Vũ nói: "Chị của em phái người đưa tới? Xem ra, chị của em là người tốt!"

Hạ Thiên Vũ cười cười phụ họa, tiện tay cầm lên một bộ túi xách lên, nói: "Còn dư lại anh giúp em mang vào trong phòng, em đi thay đây."

Dương Dịch nhìn túi xách trong tay cô, nói: "Em không cần xem chiếc váy mà đã tùy tiện thử một bộ sao?"

Hạ Thiên Vũ giơ cái hộp trong tay lên, nói: "Ánh mắt của chị nhìn rất độc, không thích hợp với em, chị ấy sẽ không để cho người đưa đến."

Dương Dịch khẽ lắc đầu, sau đó cúi người giúp Hạ Thiên Vũ cầm những túi xách vào phòng.

Chờ Hạ Thiên Vũ từ phòng thay đồ ra ngoài, Dương Dịch thật sự cảm thấy mình bị hoa mắt.

Áo đầm màu xanh lam, như sắc hoa nở rộ trên người rất đẹp. Lần đầu tiên anh cảm thấy, hóa ra là một bộ váy mà có thể mặc đẹp như thế. Bộ váy kia giống như là may riêng cho Hạ Thiên Vũ vậy, mặc trên người cô, không tìm được bất kỳ chỗ thiếu sót nào.

"Hóa ra chị của em thật sự có hiểu rõ em như vậy." Bây giờ Dương Dịch chỉ có tán thưởng.

Hạ Thiên Vũ cười khẽ, nhíu mày, nói: "Muốn khen em xinh đẹp thì nói rõ đi!"

Cô đưa ngón tay trỏ nắm cằm của anh trêu ghẹo: "Trai đẹp, tôi có đẹp hay không hả?"

Dương Dịch sửng sốt chốc lát, xuất hiện nụ cười ấm áp cười trên mặt, nói: "Chúng ta đi thôi, thời gian không còn sớm nữa."

"Được rồi! Đi thôi!" Thích hú nhìn Dương Dịch một cái, thu hồi động tác lẳng lơ, Hạ Thiên Vũ đi tới, khoát cánh tay Dương Dịch rất tự nhiên.

Điều này làm cho hơi thở Dương Dịch thả lỏng hơn, nhưng tốt hơn nhiều so với mới vừa rồi, nhìn lướt qua căn phòng kia, giống như dời đi chú ý lực, nói: "Anh nhớ lần đầu tiên đến đây, em có ba người bạn cùng phòng mà!"

"Họ đều có công việc ổn định, chỉ có em, ngày ngày đánh đấm giả bộ thôi." Hạ Thiên Vũ giải thích.

Dương Dịch bị giọng nói của cô chọc cười, tại sao trước kia anh không phát hiện, hóa ra cô còn có một mặt đáng yêu như vậy!

Khách sạn Thanh Bình Lạc.

Lớp bọn họ đặt phòng tên là hoa sen mới nở, nghe Dương Dịch nói, lớp bọn họ tụ hội ở nơi này đã là lần thứ ba rồi, nhưng Thiên Vũ cũng chưa đến một lần nào, có lẽ bởi vì trong lớp chỉ có cô là nữ sinh, cho nên cô luôn cảm thấy mình không thích hợp với lớp học này, lúc mới bắt đầu thông báo thì cô từ chối hết, sau đó cô lại bị mất điện thoại di động, cho nên dứt khoát không liên lạc nữa, lúc này khiến lớp trưởng bọn họ không tìm được cách liên lạc với mình.

Đến bên ngoài cửa phòng, Hạ Thiên Vũ nhìn Dương Dịch một cái, cô không chịu được nên nắm tay anh thật chặt, rõ ràng là bạn học cùng lớp, tại sao cô cảm thấy khẩn trương vậy chứ?

Dương Dịch cho cô một nụ cười nhàn nhạt, nói: "Không có chuyện gì!"

Cửa được mở ra, nhìn thấy một thanh niên đẹp trai cầm một lý nước chanh vừa thấy Dương Dịch đã vui vẻ nói to: "Lão đại, anh đã đến!" Sau đó ánh mắt của anh ta rơi vào trên người Hạ Thiên Vũ, nụ cười lập tức ngưng lại rồi, ngay sau đó thay vẻ mặt phấn khích, nói: "Ôi lão đại, đây là ai vậy!"

Tiếp đó là thanh niên đẹp trai mặc áo ca rô đi đến, nhìn Dương Dịch, sau đó khẽ cười nói: "Dương Dịch ơi, cậu phạm quy rồi, chúng ta đã nói là tụ hội bạn học trước, sau đó đi ca hát mới có thể mang theo người đẹp! Mặc dù người này rất đẹp......"

Hạ Thiên Vũ quay đầu nhìn về phía Dương Dịch, sau đó nhìn về phía hai thanh niên trước mặt, khẽ mỉm cười, nói: "Tôi là Hạ Thiên Vũ, các anh đều không nhớ tôi sao?"

Độ nhiên, hai người thanh niên trước mặt, thanh niên đến trước nhẹ buông tay, cả ly nước chanh rơi xuống đất, trong khi vẻ mặt người thanh niên kia vẫn sửng sốt, rầu rĩ nhìn Hạ Thiên Vũ. Sau một lúc, mới lẩm bẩm nói: "Hạ...... bạn học Thiên Vũ, tốt quá...... Đã lâu không gặp......"

Hạ Thiên Vũ có chút buồn cười nhìn phản ứng của anh ta, đúng lúc bên trong truyền tới một giọng nam: "Các cậu làm cái gì, hai người mở cửa mà cũng không về được a!"

Thanh niên làm rơi ly nước chanh kịp phản ứng, nhìn Dương Dịch nói: "Lão đại, hóa ra anh đến thành phố X trước chúng tôi là đến tìm đại tầu hả, vậy mà hôm nay tôi còn muốn đến nói cho cậu biết tin giật gân Mạc Quân Vũ chính là Hạ Thiên Vũ đấy, hóa ra cậu đã sớm biết!"

Dương Dịch cười nhạt, không để ý đến hai người trước mặt, nói nhỏ bên tai  Hạ Thiên Vũ: "Triệu Vũ, và Ninh Bình."

Hạ Thiên Vũ khẽ gật đầu, Triệu Vũ vội nhường ra một lối đi, nói: "Ôi lão đại, chị dâu, hai người nhanh vào đi!"

Dương Dịch gật đầu đi qua lối đi Triệu Vũ dịch ra, nắm tay Hạ Thiên đi vào trong phòng.

Trong phòng có hai bàn tròn lớn, cô đi vào nhìn lướt qua, khoảng chừng ba mươi người, cô nhớ trong lớp tổng cộng có ba mươi ba người mà thôi. Nói cách khác, bạn học của bọn họ tụ hội, hầu như ai cũng đến đông đủ, thật sự là hiếm thấy.

Bọn họ đi vào, vốn là trong phòng đang hò hét ầm ỉ yên tĩnh ngay lập tức, một số ánh mắt của người nhìn chằm chằm trên người Hạ Thiên Vũ.

Triệu Vũ vội vàng kích động nói: "Mọi người có biết, người đẹp này là ai không!"

"Cho dù là ai, Dương Dịch, cậu phá hư quy củ rồi! Muốn phạt rượu đấy à!" Nói chuyện là một thanh niên mặc bộ tây trang, Hạ Thiên Vũ theo tiếng nói nhìn lại, cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, rồi lại không nghĩ ra cô đã nghe ở nơi nào.

Triệu Vũ cười ha ha, nói: "Lớp trưởng, lúc này lão đại của chúng ta thật sự không có phá hư quy củ! Người đẹp này cũng là bạn học của chúng ta đấy!"

Mọi người lại kinh ngạc một lần nữa, có người yếu ớt thoát lên một câu: "Người đẹp lạnh lùng Hạ Thiên Vũ?"

Triệu Vũ vui mừng nói: "Câu trả lời chính xác! Chính là Hạ Thiên vũ! Nhưng mà bây giờ chúng ta phải gọi là chị dâu nha! Mọi người nhìn xem, chị dâu rất đẹp nha! Chỉ là không cho nhóm các người có chủ ý xấu đó!"

Bất giác lớp trưởng khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên Vũ nhiều hơn mấy phần ấm áp, cảm giác trên người cô gái này có chút hấp dẫn mình, cho nên liếc mắt nhìn qua, cảm thấy trên người cô có một sự hấp dẫn làm cho trong lòng người ta sợ hãi. 

"Đừng đứng đây nữa, mau ngồi vào chỗ đi! Có lẽ Hạ Thiên Vũ cũng không nhớ tên tôi đâu nhỉ!" Lớp trưởng vội nói.

Hạ Thiên Vũ mỉm cười lịch sự, lắc đầu, nhưng trong đầu cô lại đang tìm kiếm trí nhớ có liên quan đến lớp trưởng, cuối cùng nghĩ tới, tên lớp trưởng là An Tông Thành.

Sau khi bọn họ ngồi vào chỗ, An Tông Thành vội gọi nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, bắt đầu bữa tối.

Tất cả thanh niên đều thích uống rượu, cũng có người muốn uống với Hạ Thiên Vũ..., Hạ Thiên Vũ chỉ lấy nước uống thay rượu, Dương Dịch cũng không được phép uống thay cô..., cô thật sự ghét rượu.

Khi mọi người cùng nhau chơi đùa ở bên trong, lúc ăn xong cơm tối, An Tông Thành nói: "Sau bữa tối, mọi người cùng nhau đi hội sở Thanh Bình Lạc ca hát đi! Tôi đã đặt trước một phòng bao lớn rồi, tất cả mọi người đi đều được!"

"Một đám đàn ông hát cái gì chứ!" Có người phản đối.

"Không phải, có người đẹp nữa chứ! Hôm nay tôi có trò chơi họp mặt gia đình thực sự, nói cơm nước xong sẽ cùng đi hát Karaoke." An Tông Thành nói.

"Ai, cho dù có đẹp thì cũng kém hơn người đẹp của chúng ta nha!" Có người mượn rượu, nói: "Thật ra thì lúc đại học tôi chỉ muốn làm quen với người đẹp Hạ Thiên, nhưng Hạ Thiên Vũ chưa bao giờ cho chúng ta cơ hội, hôm nay sau khi gặp lại, đã là bà xã của người khác rồi, đau lòng quá!"

Hạ Thiên Vũ có chút buồn bực nhìn về phía Dương Dịch, Dương Dịch không khỏi nắm tay của cô thật chặt.

An Tông Thành cười hòa giải nói: "Dương Dịch, cậu cần phải nắm chặt tay Hạ Thiên Vũ, có không ít người nhớ thương cô ấy đâu!"

"Yên tâm, nhất định!"

An Tông Thành nói với mọi người: "Mọi người không nên nản chí! Hôm nay tôi tổ chức trò chơi họp mặt gia đình sẽ có mười mấy người đẹp đến đây, ai cũng xinh đẹp cả, còn có bảy người đẹp là sinh viên! Mọi người cùng nhau đi chơi một chút chứ!"
Bình Luận (0)
Comment