Chàng Quân Nhân Và Nàng Ca Sĩ

Chương 34



Ban đêm, khung cảnh xung quanh đã chìm trong màu đen tịch mịch.

Ánh sáng bên trong căn phòng không mấy là rõ ràng nên cô chỉ có thể vận dụng tất cả giác quan trên người theo dõi thật kĩ càng.

Đến khi Homola lấy ra trong bìa giấy một kế hoạch gì đó được ghi bên trong, mắt ngó nghiêng ngó dọc, chừng mực quan sát hồi lâu rồi mới quyết định đặt trên bàn.

Trong đó là gì? Làm sao cô có thể thấy được nó chứ? Thế này thì hỏng mất rồi!
Bất ngờ, Cơ Hoàng Tuấn ăn vận bảnh bao bước vào trong căn phòng này, vẻ mặt hênh hoan khi được "tiến cử" thành một trợ thủ đắc lực của quân Nhật.

Trương Lệ Tường thấy người mình run lên, cô đâu cần phải đau buồn làm gì? Đúng vậy, việc cô đang làm quan trọng hơn gấp ngàn lần việc anh ta có làm cô thất vọng bao nhiêu.

Trương Lệ Tường rút ra chiếc ống nhòm được chú Hải cho người thiết kế đặt biệt có thể nhìn thấy được ngay cả điều kiện ánh sáng không tốt.

Cô nhìn thật kĩ vào tờ giấy đó, may mắn thay, kết quả đúng như cô mong đợi.

Hai mắt cô bừng sáng lên khi câu hỏi của mình được giải đáp.

Nhìn xem, kí tự "T8gC4T5" thì ra đơn giản là như vậy: Tối 8 giờ cửa 4 thuyền 5".

Chính xác là nó rồi.


Quả nhiên vải thưa không che được mắt thánh mà.

Nhưng hình như, 8 giờ tối nay thì chưa phải lúc.

Cô im lặng để nghe tiếp bọn chúng muốn làm gì.

[dùng tiếng Nhật]
"đã ổn thỏa cả chứ?" - Sakasi lấy thêm xì gà đưa vào miệng hút.

"Ngài yên tâm, Tiền Độ Chư biết mình phải làm gì mà.

Không chừng khi bữa tiệc kết thúc, nó đã khiến cho Hà Nhiêm Ấn đặt dấu chấm hỏi rồi.

Làm sao nó không nghi ngờ được chứ!" - Cơ Hoàng Tuấn bật cười thô bạo.

Thấy thái độ làm việc nhất quán của anh, Sakasi có phần hài lòng, ông thở khói, xoay sang vỗ vai.

"tốt lắm, phải làm như vậy.

Ngày mai, đúng giờ này mà làm theo đúng những gì trong kế hoạch, số lượng hàng này khá lớn bao gồm heroin, súng, lựu đạn...xong chuyến này tôi không hề trả công ít cho các người."
"vậy thì...ý ngài là chúng ta sẽ thay thuyền 5 thành....?" - Cơ Trinh hỏi lại cho chắc chắn.

Kikina nhăn mặt, tỏ thái độ không hài lòng.

"cần gì phải thay đổi lộ trình? Cứ tiếp tục làm như vậy, xem hắn có thể làm gì chúng ta? Nói không chừng nó chưa biết được Tiền Độ Chư đã làm gì!"
"đừng nên xem thường Hà Nhiêm Ấn chứ, ngài Kikina" - Cơ Hoàng Tuấn ngăn lại - "không những hắn đã biết được Tiền Độ Chư đưa gì, mà ngay cả mật mã này hắn đã biết rành rọt."
"cái gì?" - Kikina đỏ mặt.

"không sao cả, vào 8 giờ tối mai, ở thuyền số 5 chúng ta cứ để hàng lên bình thường, nhưng không phải hàng cấm, cứ đặt mấy thố vải lên là được.

Cộng thêm việc cho vài người ở sẳn trên thuyền phục kích."
"vậy còn hàng thì sao? Cậu định làm thế nào?"
Hoàng Tuấn bật cười, anh nhất quyết làm cho bọn họ phải tâm phục khẩu phục với tài năng của mình.

"chúng ta không dùng thuyền nữa, dùng bằng đường bộ và đường tàu hỏa"
"chuyện này...."
Kikina vốn dĩ chỉ biết đắm chìm trong hoa sắc, cờ bạc, hắn làm gì tính được đến chuyện làm theo lời anh nói.

Hắn nhìn về phía chủ mình như dò hỏi.

Sakasi nhắm mắt, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, lúc sau hắn mới lên tiếng.


"cho người làm theo ý của cậu ta đi.

Đây có thể ý hay, dương đông kích tây, chúng ta đâu hao phí thứ gì." - chỉ tay về phía Homola -"để tăng phần chân thật, ngày mai cậu nên đi theo lên thuyền, nhớ là phải tỏ ra cẩn trọng để dụ địch, rõ chưa?"
"thuộc hạ biết mình làm gì rồi, thưa ngài"
Trương Lệ Tường gật gù trước sự suy luận của bọn người phía sau mình.

Cô vội nhấn lưu đoạn ghi âm vừa rồi, cẩn thận bỏ vào túi áo, từ từ rời đi trong im lặng, tránh gây ra tiếng động.

Lần này xem như cô thành công mỹ mãn, nhanh chóng trở về Hà gia vì bây giờ cũng gần đến nửa đêm rồi.

Vì ban nãy khi cô xuống cô quên không định hình phòng mình ở đâu, trong đầu vẫn nhớ là hình như cửa sổ vẫn còn mở.

Chữ "hình như" này gợi lên sự không chắc chắn, nhưng thà như vậy còn hơn đứng đây một hồi là bị nghi ngờ ngay.

Cô quăng dây lên cửa sổ ở lầu 2, nhanh chóng leo lên một cách chuyên nghiệp.

Đến khi hoàn toàn bước vào căn phòng rồi thì cô mới giật mình đây không phải là phòng cô.

Hai mắt cô mở to hết cỡ, nhìn láo liên xung quanh, đáng ra cô cũng chẳng toát mồ hôi nhiều đến thế đâu, là vì cô đang mặc một trang phục toàn màu đen cho nên....lỡ như....đây là phòng của....!
Vừa suy nghĩ đến chuyện tồi tệ nhất thì đột nhiên từ phòng tắm có tiếng bước chân.

Cô vội vàng tìm nơi ẩn nấp thì không kịp.

"đứng lại!"
Giọng nói đằng sau ra lệnh cho cô.

"tôi...tôi...."
"cô làm gì ở đây?
Hà Nhiêm Ấn sao? Anh ta thấy cô rồi ư? Thôi, chết mất, không được....nếu làm như vậy thì chẳng khác nào....!
"tôi...tôi đi nhầm phòng....tôi về đây"
Lần đầu tiên cô có cảm giác lo lắng đến như vậy.

Cô không làm chủ được bản thân mình, đến độ cô không dám chớp mắt theo bình thường.

"khoan đã..."
Chưa kịp dứt lời thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

.

Tìm truyện hay tại — Т г u m T r u у e n .M E —
"Hà Nhiêm Ấn, anh ở trong phòng à? Em vào nhé?" - là giọng của Từ Lộ Hà.


Đúng rồi, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, cô....thôi, lần này thì tiêu mất thôi.

Định chạy thật nhanh ra ngoài mặc kệ tất cả thì đột nhiên cánh tay anh nắm chặt tay cô lại đè xuống giường rồi mau chóng đắp chăn lại.

Khi cô định cất lời thì anh ra dấu hiệu.

"suỵt..."
Cùng lúc đó, cánh cửa mở ra, Từ Lộ Hà bước vào thì bắt gặp cả hai người đang nằm trên giường cùng nhau.

Làn da màu bánh mật của anh lộ rõ trước mặt cô, còn người kia...Trương Lệ Tường đang nằm phía dưới....Cô không tin vào mắt mình chứng kiến.

Cô không nghĩ cô ta dám cùng chồng mình làm chuyện động trời này thay vì là cô trong đêm tân hôn.

"hai người...."
Tay cô chỉ vào anh, mắt như mờ dần đi, giọng nói bị lạc đi mất phần.

"có gì sao? Còn gì không?"
"anh...sao anh lại..."
"đây không phải đêm tân hôn sao? Cô có thắc mắc gì?"
"hai người...hai người..."
Không nói gì, cô liền bỏ ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

Còn Trương Lệ Tường thì tim đập không ngừng nghĩ.

Suýt nữa thì cô đã bị lật tẩy rồi, may mà có anh giúp một tay.

Nhưng mà, cô không quen việc "nằm" như thế này.

Hành động anh dứt khoác đến mức chỉ một cử chỉ đã khiến cô nằm gọn trong lòng anh.

Hai người dường như không còn khoảng cách, lại cộng thêm anh vừa mới từ phòng tắm ra, trên người chỉ kịp mặc quần, lưng trần chóng tay để tránh đụng vào người cô.

Hơi thở cả hai quyện vào nhau, không gian nóng bừng như lửa đốt..


Bình Luận (0)
Comment