Cha Quý Nhờ Con

Chương 3

4.

Tôi càng nghe càng thấy sai sai, sau khi xuống xe tôi liền đi ra một chỗ gọi điện thoại cho cô bạn thân: “Cái bên trung tâm hồi phục kia có thể bỏ đi không?”

Bạn thân tôi không cần suy nghĩ đã thẳng thừng từ chối: “Hơn một trăm ngàn đó, cậu yên tâm, tớ đã hẹn được bác sỹ tốt nhất chỗ đó cho cậu, hình như tên là An Cảnh Nghiêm.”

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Cậu có biết không, anh ta chính là người ở quán bar hôm đó...”

Mẹ nó đây là mở một cái hộp mù(*) ở quán bar!

(*)Hộp mù đề cập đến hộp đồ chơi trong đó người tiêu dùng không thể biết trước kiểu dáng sản phẩm cụ thể và có các thuộc tính ngẫu nhiên

Tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý cả đời này sẽ không gặp lại anh ta, ai mà có dè, sinh con xong phải cùng anh ta ở dưới một mái hiên chứ!

Phần còn tại tôi không nói tiếp, bời vì tôi nhìn thấy An Cảnh Nghiêm đang đi đến phía tôi.

Bạn thân rõ ràng đã hiểu được ý của tôi, còn ở đầu bên kia nói: “Mợ ơi, đất trời rộng lớn, chúng ta sẽ không xui xẻo như thế chứ?”

Trong lúc đó, An Cảnh Nghiêm đã lấy đi điện thoại của tôi, ấn tắt máy rồi trả lại cho tôi.

Ánh mắt anh dịu dàng, nhưng lời nói lại đáng tin cậy: “Đừng đứng ở đây dễ trúng gió, về phòng trước đã.”

Tôi nằm mơ cũng không nghĩ ra được mọi chuyện sẽ phát sinh đến mức này.

Tôi cầm điện thoại, không hề kém cạnh ngửa đầu nhìn anh: “Bác sĩ cũng có thể tùy tiện tắt điện thoại của bệnh nhân sao?”

Anh Cảnh Nghiêm ngây người chốc lát, sau đó trên mặt thoáng qua một tia tức giận: “Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp của bác sĩ, không thể đứng nhìn bệnh nhân không biết quý trọng chính mình.”

Tôi quay đầu, xoay người đi vào bên trong trung tâm, trong lòng suy nghĩ làm sao mới có thể thoát khỏi tên đàn ông này.

5.

May mắn là, hôm nay An Cảnh Nghiêm không xuất hiện trước mặt tôi.

Qua hộ lý biết được, An Cảnh Nghiêm đang làm kế hoạch cho thời kỳ hồi phục của tôi, thỉnh thoảng sẽ tới kiểm tra.

Hộ lý còn cố ý hỏi tôi có kiêng ăn gì không, thích ăn gì, thích hoa gì, thích màu gì.....

Tôi hoài nghi nhìn hộ lý: “Trung tâm của các cô còn tra những vấn đề này à?”

Hộ lý là một cô gái nhỏ trẻ tuổi, cô ấy hơi do dự một chút, sau đó chớp chớp mắt: “Đúng vậy, tôn chỉ của trung tâm chúng tôi là toàn bộ vì mẹ và bé, cá tính hóa phục vụ theo người mẹ cũng thuộc về phạm vi phục vụ của chúng tôi.”

Tôi gật đầu, xem như trăm vạn này tiêu cũng có giá trị.

Con tôi không được trực tiếp đưa tới đây, mà được đưa vào phòng quan sát, bởi vì đứa bé còn cần truyền máu thêm vài lần, nên phải quan sát thêm.

Nói thật thì lúc này tôi mới cảm thấy sốt ruột, đau đớn lúc sinh con làm đầu óc tôi mỏi mệt, hiện giờ mới tỉnh táo nhận thức được, tôi đã làm mẹ rồi.

Đến giờ ăn tối, ngoài cửa truyền đến tiếng động, tôi cứ tưởng là hộ lý đưa đồ ăn tới, nhưng lại nhìn thấy người đẩy xe đồ ăn là An Cảnh Nghiêm.

Bác sĩ eo thon chân dài, mặt mũi đẹp trai, mặc áo blouse màu trắng, làm tôi nhớ đến đêm đó anh mặc áo sơ mi trắng, còn nhớ đến chúng tôi cuồng nhiệt thế nào.

Tai không chịu được mà nóng lên, tôi thu lại tầm mắt khẽ ho một tiếng, nhìn những món ăn đầy dinh dưỡng được đặt trên cái bàn nhỏ trước mặt.

“Bác sĩ An tự mình đưa cơm tối tới?” Việc này hình như không phải là việc mà một bác sĩ danh tiếng lẫy lừng nên làm.

Anh dường như không thấy có chỗ nào không đúng, thản nhiên nói: “Tôi sợ em lo lắng, nhân tiện nói cho em biết một chút về tình trạng bệnh của Lạc Lạc.... Thật ra cũng không nghiêm trọng, khoảng chừng hai ngày nữa sẽ được đưa ra ngoài.”

Lời này, tựa như trấn an mà chứa đựng phần lớn giải thích chuyên môn.

An Cảnh Nghiêm lấy ra một cái bình hoa, đem bó hoa cắm vào, đặt trên bàn tiếp khách.

Anh đứng ở bên cạnh, ánh mắt rực rỡ, còn chói mắt hơn cả hoa: “Thích không?”

Tôi chau mày, đem lý trí quay về: “Bác sĩ An, anh đối xử với bệnh nhân nào cũng tận tâm tận lực như vậy à?”.
Bình Luận (0)
Comment