Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 122.1 - Chương 122.123

Chương 122:

Kết quả là vào lúc này, đột nhiên bên ngoài lại truyền đến động tĩnh thật lớn.
Âm thanh của các cánh quạt, to hơn và vang hơn trước, che trời rợp đất.
Trên mặt đất, âm thanh của vô số bánh xe khổng lồ quét qua mặt đất.
“Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?” Hàn Diệu Tường không khỏi run lên.
Tổng phu trưởng Hoàng chưa kịp phản ứng thì đã có người hốt hoảng chạy đến hét lên: "Báo, báo."
"Tổng phu trưởng Hoàng, bên ngoài rất nhiều người đến, bọn họ bao vây chúng ta rồi."
"Chúng, chúng ta phải làm sao đây, xin chỉ thị..."
"Cái gì?"
Tổng phu trưởng Hoàng không khỏi kinh hãi: "Có bao nhiêu người?"
"Không, không rõ lắm, nhìn ra là một nhóm người..."
Ngay khi những lời này vừa dứt, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều cứng người vì kinh hãi.
Tổng phu trưởng Hoàng toàn thân run rẩy, đến cửa sổ trông ra.

Ông ta rõ ràng phát hiện một quy mô lớn hơn.

Chiến đội với thiết bị tối tân hơn đã trực tiếp bao vây toàn bộ khu vực gần đại trạch nhà họ Hàn.
Vô số trực thăng vũ trang bay lượn trên bầu trời.

Lính bắn tỉa phục kích từ xa.
Vô số họng súng, pháo từ trên trời dưới đất nhắm vào ba trăm người của ông ta.
Quy mô của hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Cái, cái quái gì đang xảy ra vậy?
Tức thì, ba trăm người của ông ta hoang mang không thôi, mất phương hướng.
Tổng phu trưởng Hoàng chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng quay lại ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy chứng nhận kia lên.
Vừa liếc mắt nhìn một cái, trong đầu ông ta chỉ cảm thấy ong một tiếng.

Cả người suýt nữa ngã ngửa ra sau.
Đúng lúc này, một người từ trong vòng vây hùng tráng bên ngoài chậm rãi đi tới bên cạnh Dương Tiêu.
Khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt của người tới thì đều kinh ngạc đến rớt cằm.
Là Lý Sơn Phàm.
Vậy mà lại là Lý Sơn Phàm, là người tuổi trẻ đầy hứa hẹn, được gửi gắm hy vọng nhất ở chiến khu Trung Nam.
Ba trăm người do tổng phu trưởng Hoàng dẫn đầu đã nhận ra Lý Sơn Phàm trong nháy mắt.

Họ lập tức bỏ vũ khí xuống và làm lễ chào với Lý Sơn Phàm.
"Tổng phu trưởng Hoàng, là ai cho ông lá gan tự tiện điều động chiến đội.

Còn chĩa súng vào chiến tướng đặc cấp bảy sao đầu tiên trong lịch sử hả?"
Lý Sơn Phàm vừa nói xong.
Ngay lập tức, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Mọi người ở hiện trường đều trợn mắt há mồm.
Cạch một tiếng, khẩu súng trên tay của những người vừa chĩa súng vào Dương Tiêu trượt xuống đất vì quá run.
"Anh, anh, anh…"
"Anh vừa nói anh ta là gì...?"
Khuôn mặt già nua của Hàn Diệu Tường đầy ngạc nhiên và sợ hãi.
Lý Sơn Phàm nghiêm nghị nhắc lại: "Anh ấy được tôn là Chiến thần của Hoa Hạ ngày nay, là chiến tướng đặc cấp bảy sao đầu tiên trong lịch sử, Đế tôn đại nhân."
Nói xong, Lý Sơn Phàm quỳ một gối về phía Dương Tiêu.
Tức khắc, chiến đội ba trăm người tại chỗ nhận ra điều gì đó, lập tức làm theo, tất cả đều quỳ một gối chào.
"Phịch."
Tổng phu trưởng Hoàng chỉ cảm thấy đùi run lên, như nhũn ra, hai đầu gối trực tiếp quỳ xuống đất.
Ông ta không bao giờ tưởng tượng được rằng tờ giấy chứng nhận kia vậy mà lại là thật.

Người thanh niên trước mặt, vậy, vậy mà lại đúng là chiến tướng đặc cấp bảy sao của Hoa Hạ.
Trời ơi...
Tổng phu trưởng Hoàng ông ta rốt cuộc đã làm trò ngu ngốc gì vậy?
Lão Tôn ngã phịch xuống đất với vẻ mặt kinh hãi, bởi vì người hầu đang đỡ ông ta cũng hoàn toàn vô lực vì sợ hãi.
Đúng lúc này, bóng dáng xinh đẹp của Linh Ân cũng đi tới phòng khách, ném vài người đang bị trói xuống trước mặt Hàn Diệu Tường.
Hàn Diệu Tường vừa nhìn thì phát hiện con trai út của ông ta là Hàn Thế Văn cũng nằm trong số đó.
Kể cả người đã chuẩn bị thuốc độc cho ông ta, tất cả những người đã lên kế hoạch cho chuyện này đều nằm trong đó.
Về cơ bản, bọn họ đều là nguyên lão tâm phúc của Hàn Diệu Tường ông ta trong nhà họ Hàn.
"Ô, ô."
Chỉ thấy ngoài miệng Hàn Thế Văn bị băng kín, cả người bị trói khiến anh ta không thể nhúc nhích, chỉ có thể vặn vẹo trên mặt đất.
"Đế tôn đại nhân, tất cả những người có liên quan đã bị bắt về.".

Chương 123:

Linh Ân báo cáo cho Dương Tiêu.


Dương Tiêu gật đầu, sau đó vỗ tay: "Mang lên."


Chẳng mấy chốc, mấy người đã nâng một bao xi măng lên và đặt nó trước mặt Hàn Diệu Tường và Hàn Thế Văn.


Khi hai người họ nhìn thấy thứ trong túi, cả hai đều giật nảy mình.


Sau đó, máu trong túi vừa văng ra, cha con Hàn Diệu Tường ướt sũng từ đầu đến chân ngay tại chỗ.


Máu chó đầy đầu.


Lý Sơn Phàm không khỏi mắng: "Cha con họ Hàn, các người thật táng tận lương tâm."


"Hàn Thiên Phong là tự tay tôi giam cầm, cậu ta bị trừng phạt đúng tội."




"Còn ông, để trả thù, đã không ngần ngại hạ độc con gái của Đế tôn đại nhân. Còn liên lụy đến rất nhiều đứa trẻ vô tội."


"Ông nói xem, ông phải chịu tội gì?"


Nhìn cảnh này, mọi người ở hiện trường mới biết được toàn bộ câu chuyện.


Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, chỉ dám đứng lặng nhìn mà không phát ra tiếng động.


Lúc này, Linh Ân tức giận bất bình nói: "Tôi nghĩ nên xử bắn ngay tại chỗ."


"Ô, ô." Hàn Thế Văn đang bị bịt miệng vùng vẫy dữ dội ngay tại chỗ sau khi nghe chữ xử bắn.


Cả người Hàn Diệu Tường như mất hồn.


"Không, không... không thể nào."




Sau khi thốt ra mấy chữ trong lúc hồn bay phách lạc, toàn thân ông ta đột nhiên run rẩy dữ dội.


Cũng không biết ông ta rút súng ở đâu ra.


"Cho dù chết, tôi cũng muốn cậu chôn cùng tôi."


Nói xong, ông ta bóp cò súng về phía Dương Tiêu.


"Đoàng."


Nhiều người nhìn mà suýt nữa hít thở không thông.


Hàn Diệu Tường, gia chủ nhà họ Hàn hoàn toàn điên rồi. Vậy mà lại dám nổ súng với chiến tướng.


Tuy nhiên, ngay lúc ông ta giơ tay lên, Dương Tiêu đã sớm nhìn thấy. Anh cúi người sang một bên, dễ dàng né tránh viên đạn.


Sau đó, đoàng đoàng đoàng ba tiếng. Người bắn tỉa ở đằng xa lập tức nổ súng.


Kẻ điên rồ dùng vũ khí giết người nổ súng về phía Dương Tiêu này đã bị bắn chết ngay tại chỗ.


"Những người còn lại, tất cả đều bị tạm giữ và xử tử sau khi xét xử."


Dương Tiêu lãnh đạm nói xong liền lôi bao xi măng rời khỏi phòng khách, đi trong gió đêm.


Lý Sơn Phàm, Linh Ân theo sau, sau đó là chiến đội hơn một ngàn người đi theo.


Đến nghĩa trang ở ngọn đồi sau đại trạch nhà họ Hàn.


Đây là nơi tọa lạc của các lăng mộ tổ tiên của nhà họ Hàn, nơi chôn cất tổ tiên của nhà họ Hàn qua các triều đại.





Dương Tiêu đã tự mình đào một cái hố, chôn Tiểu Uông ở trung tâm của tất cả các ngôi mộ tổ tiên của nhà họ Hàn, dựng lên một bia mộ.


Tiểu Uông có công bảo vệ Hinh Nhi, nếu không phải vì nó lấy mạng câu giờ cho cô nhóc kia có thời gian trốn thoát, cô nhóc chắc chắn đã chết dưới sự hành hạ của hai người đối phương.


Năm giờ sáng, mặt trời ở phía Đông mọc dần lên.


Hàng ngàn người xem cảnh tượng này một cách trang nghiêm và bình yên, xem cảnh con chó được chôn cất ngay giữa ngôi mộ tổ tiên của nhà họ Hàn.


Sau khi trở về, Lý Sơn Phàm đã đích thân điều tra kỹ càng về tổng phu trưởng Hoàng, phát hiện ra rằng bao năm qua ông ta đã nhận được rất nhiều ích lợi của nhà họ Hàn, có quan hệ lợi ích bất chính với nhà họ Hàn.


Ngay lập tức, ông ta bị cách chức tất cả các chức vụ trong quân đội và đưa ra xét xử.


Nhà họ Hàn bị thanh trừng, hơn chín mươi phần trăm nguyên lão bị sa lưới, có thể nói trong một sớm một chiều, nhà họ Hàn chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.


Sau đó nâng đỡ một con rối làm chủ nhà, do Dương Tiêu trực tiếp điều khiển.


Ngày hôm sau, nhà họ Hàn bị điều tra suốt đêm, Hàn Diệu Tường tự sát vì sợ tội.


Tất cả các gia tộc lớn ở Giang Thành đều biết chân tướng trong đó, nhóm gia chủ thức trắng đêm.


Hành động này đã đạt được hiệu quả giết gà dọa khỉ ở Giang Thành.


Dương Tiêu tin rằng trong tương lai, ở Giang Thành và thậm chí cả Tỉnh Hồ, sẽ không có kẻ nào dám trêu chọc bất cứ ai liên quan đến Dương Tiêu nữa.


Ngày hôm sau, Dương Tiêu và Lương Nhã Trân đứng canh trước giường bệnh, cuối cùng sau hai ngày nghỉ ngơi, Hinh Nhi mở mắt.


Khi Hinh Nhi thức dậy lần đầu tiên, Dương Tiêu và Lương Nhã Trân đều cực kỳ kích động.


Sau khi xác nhận lại nhiều lần rằng cô bé không sao cả, họ mới hoàn toàn yên tâm.


Sau khi kiểm tra tổng thể, cuối cùng cũng có thể về nhà.

Bình Luận (0)
Comment