Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 18


Vương Hải Phong đứng một bên tự tát mình lúc này cũng cười thầm trong lòng, thầm nghĩ anh dây vào Dương Tiêu là đúng rồi, cứ dây vào đi rồi sẽ biết thế nào là hối hận!
Khi bầu không khí căng thẳng đến cực điểm, Lương Nhã Trân bỗng đứng bật dậy.
“Cậu Giang, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Nếu như vẫn còn coi tôi là bạn thì anh nên nghe tôi nói chuyện đã.

Vừa nãy là do con trai vị khách quý của anh kiếm chuyện trước nên Dương Tiêu mới đánh anh ta.

Cứ cho là Dương Tiêu ra tay hơi nặng nhưng người không biết lí lẽ là ông ta.

Tiền thuốc thang tôi có thể trả, coi như anh nể mặt Lương Nhã Trân tôi, chuyện này cứ giải quyết như thế có được không?”
Không ngờ Lương Nhã Trân lại tình nguyện nói đỡ cho Dương Tiêu, điều này cũng đồng nghĩa với việc thể hiện rõ lập trường của nhà họ Lương.
Mặc dù thế lực nhà họ Lương không so bì được với nhà họ Giang, nhưng cũng không kém cạnh nhà họ Vương, lập trường của nhà họ Lương không thể không để ý.
Giang Nhất Phàm và Trương Văn Phú đưa mắt nhìn nhau.
“Thế nào, anh có đồng ý nể mặt cô Lương không?”
Trương Văn Phú khinh bỉ nhìn Dương Tiêu.
“Chậc chậc, một người đàn ông mà lại để vợ ra mặt hộ sao, có còn tí tôn nghiêm nào không? Thôi được rồi, nể mặt người đẹp Lương, Trương Văn Phú tôi sẽ nuốt cơn giận này.”
Ông ta vừa dứt câu, Lương Nhã Trân liền thở phào.
Cô âm thầm lườm Dương Tiêu, thầm nghĩ trải qua lần này, gã này hẳn phải biết tốt xấu, biết bên ngoài nguy hiểm gian nan thế nào.

Nên biết bản lĩnh của mình đến đâu, sau này hẳn sẽ không dám kiêu ngạo nữa, dù sao thì đám người đối phương cũng đâu có nghe lý lẽ.

Cứ cho là bản thân làm việc tốt giúp người khác đi, sau này cũng chẳng biết người ta muốn trả nợ ân tình như nào.
Nhưng lúc này Dương Tiêu khẽ đặt nước ép xuống, nói bằng giọng hời hợt.
“Ông cho qua rồi à, nhưng tôi thì chưa đâu.

Chuyện của tôi nói để cô ấy làm chủ lúc nào?”
Tên Trương Văn Phú này muốn chụp mũ Dương Tiêu anh là người dựa dẫm vào phụ nữ sao, nằm mơ đi!
Nếu đám người này muốn chơi thì cứ từ từ chơi cùng họ thôi.
Lời Dương Tiêu vừa buông, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Anh!”
Lương Nhã Trân kinh ngạc đến tái mặt.

Khó khăn lắm cô mới có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này, kết quả gã này lại mở miệng nói linh tinh gì thế này!
Sao người này lại không biết sợ rắc rối thế!
Cô phải lấy danh dự của bản thân ra mong người ta nể mặt, tiền thuốc men cũng phải trả chứ anh có trả tí nào đâu, anh còn bất mãn cái gì nữa?
Ồn ào đến mức độ này, làm ơn đi, bỏ ít tiền ra lo thuốc men là xong việc coi như là may mắn lắm rồi biết không!
Nắm chặt tay, Lương Nhã Trân cảm thấy bản thân sắp bị chọc tức chết đến nơi.
Ban nãy cô còn cảm thấy ăn năn vì đã hiểu nhầm Dương Tiêu nên mới đồng ý nói hộ anh, thậm chí đến ý nghĩ muốn cho anh “ăn hành” lúc trước cũng bay mất.


Nhưng không ngờ chỉ mới có mấy phút thôi mà tên này tính nết vẫn không đổi tẹo nào.
Lúc này cô chẳng muốn quan tâm nữa, cứ để Giang Nhất Phàm giáo huấn anh một trận đi.
“Hả?”
Giang Nhất Phàm cũng cảm thấy thú vị.
Anh ta bước thẳng tới trước mặt Dương Tiêu, cao ngạo nói: “Tôi muốn xem xem anh còn muốn tính sổ cái gì đây?”
Dương Tiêu hơi ngẩng đầu: “Tôi nói chuyện với anh sao, anh chõ miệng vào làm gì?”
Lời vừa thốt, Lương Nhã Trân và Trương Văn Phú, thậm chí cả những bảo vệ có mặt đều bất giác run lên, nhìn Dương Tiêu bằng ánh mắt như đang chứng kiến một kẻ điên.
Không tin được anh lại dám mắng lại Giang Nhất Phàm như thế.
“Anh dám đối đầu với tôi à? Tốt lắm, tốt lắm, anh thành công chọc tức tôi rồi đấy.”
Dương Tiêu chậm rãi đeo găng tay, cười nhạt: “Tôi không chỉ dám đối đầu với anh, tôi còn dám đánh anh, có tin không?”
Câu nói này khiến sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Trong khoảnh khắc ấy Lương Nhã Trân đã ý thức được điều gì đó nhưng cô đã không kịp ngăn nó lại.
Bốp!
Một âm thanh giòn giã vang lên, trên mặt Giang Nhất Phàm có một vết đỏ hình bàn tay.
Trong nháy mắt bầu không khí yên lặng như tờ, mọi người được chứng kiến một cảnh không ai có thể tưởng tượng nổi.
Lương Nhã Trân chỉ cảm thấy cơ thể mình hơi run lên, lúc này cô nghi ngờ Dương Tiêu có phải có khuynh hướng bạo lực không, sao cứ hơi tí là lại đánh người?
Giang Nhất Phàm đứng khựng tại chỗ sau cú đánh kia.

Một lúc lâu sau anh ta mới phản ứng lại, trợn mắt nhìn Dương Tiêu, ánh mắt như thể muốn nuốt trọn người khác.
“Mày...!mày dám đánh tao!”
Giọng nói của anh ta bực tức đến mức hơi run run, anh ta cũng không dám tin đây là sự thực!
“Mày dám đánh cậu chủ nhà họ Giang Giang Nhất Phàm sao? Có bản lĩnh thì đánh thêm cái nữa đi, tao nhất định sẽ cho mày sống không bằng chết...”
Bốp!
Lại thêm một cú bạt tai nhanh gọn đến từ Dương Tiêu.
“Mày, mày dám làm thật!”
Bốp!
Sau cú bạt tai thứ ba, mắt Giang Nhất Phàm trợn to ngang ngửa mắt bò, cuối cùng đúng vào lúc ấy...
Bốp!
Lại thêm một cú tát nữa nhưng không đến từ Dương Tiêu.
Một bóng người xinh đẹp đứng dậy, mọi người đều nhìn xem, hóa ra là bạn thân của Lương Nhã Trân – Lâm Minh Tâm.
“Đủ rồi, cãi nhau cái gì mà cãi nhau!”
Lâm Minh Tâm hùng hổ nhìn Giang Nhất Phàm.
“Nghe nói anh rất thích ra mặt thay người khác?”
Lâm Minh Tâm chỉ tay vào Giang Nhất Phàm và Trương Văn Phú, bực tức quát: “Hai người các anh chê việc chưa đủ ầm ĩ à? Rõ ràng là anh ta gây sự với con gái người ta trước, vẫn chưa chịu kết thúc chuyện này sao? Chẳng lẽ phải để tôi làm rõ thân phận của mình thì mấy người mới chịu dừng lại? Cái gì mà cậu Giang với giám đốc Trương, đừng tưởng mấy âm mưu xấu xa sau thương vụ của mấy người mà tôi không biết! Có cần tôi phải gọi điện cho cha, để phó chủ nhiệm phòng quản lý an ninh tỉnh Hồ nhốt hai người lại thì mới chịu dừng tay? Tôi không tin hôm nay lời trưởng nữ nhà họ Lâm lại không có trọng lượng!”
Sau một tràng quát tháo của Lâm Minh Tâm, Giang Nhất Phàm và Trương Văn Phú đều bất động.
Một lúc sau, Giang Nhất Phàm mới có phản ứng, chậm chạp nói: “Trưởng nữ nhà họ Lâm ở tỉnh Hồ...!phó chủ nhiệm phòng quản lý an ninh tỉnh Hồ, chủ nhiệm Lâm là cha cô?”
“Ha ha, nếu không tin thì giờ anh gọi điện hỏi chủ nhiệm để xác nhận đi.” Lâm Minh Tâm khoanh tay, bực dọc nhìn hai người họ.
“Chuyện này...” Mặt Trương Văn Phú xanh lét.
Giang Nhất Phàm cảm thấy khó chịu như thể vừa ăn nhầm phải ruồi nhặng.
Không tin được, ngọa hổ tàng long, cô bạn thân nhìn chẳng có gì nổi bật của Lương Nhã Trân lại có thân phận như thế!

Nhà họ Lâm ở tỉnh Hồ, là một hào môn có tiếng ở tỉnh Hồ, không phải là đối tượng anh ta có thể đắc tội.

Mấy gia tộc ở Giang Thành như gia tộc của anh ta không thể so bì được với những gia tộc cấp tỉnh.

Nhưng bắt Giang Nhất Phàm phải nuốt cục tức này, anh ta không làm được!
Đúng lúc này đột nhiên bên ngoài có tiếng thông báo: “Buổi đấu giá sắp bắt đầu, xin mời các vị khách quý...”
Tất cả mọi người đểu hướng mắt lên sân khấu, người dẫn chương trình đứng trên đó tuyên bố buổi đấu giá chính thức khai mạc.
“Đấu giá bắt đầu rồi, không được gây thêm phiền phức cho buổi đấu giá của cậu Lục, chúng ta đi thôi.”
Giang Nhất Phàm nhanh trí tìm đường lui cho bản thân, nhanh chóng dẫn người của anh ta rời đi.
Chỉ chốc lát sau nhà hàng lại khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.
Lương Nhã Trân nhìn chằm chằm Lâm Minh Tâm.
Đương nhiên cô biết thân phận thực sự của bạn thân mình, nhưng không ngờ cô ấy lại công khai thân phận tại nơi này.
Dù sao nhân vật tầm cỡ như cô ấy cực kì không thích hợp tùy ý để lộ thân phận ở nơi như thế này.
“Không sao đâu, vụ này tớ đối phó được.”
Lâm Minh Tâm vỗ vai bạn thân mình: “Dù sao không đắc tội cũng đắc tội rồi, cứ kệ đi.”
Dương Tiêu đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Xem như tôi nợ cô một lần.”
Hai người vẫn chưa hết giận cùng quay sang lườm Dương Tiêu, đều tại anh thích tỏ ra ngầu cơ.
Nói xong Dương Tiêu gọi Hinh Nhi: “Chúng ta đi mua đồ chơi thôi.”
“Oa, đi mua đồ chơi thôi.” Hinh Nhi vui sướng nắm tay Dương Tiêu, hai người một lớn một nhỏ bước về sân khấu chính.
Thấy hai người đi ra ngoài, Lương Nhã Trân tóm lấy tay Lâm Minh Tâm: “Lần này may mà có cậu.”
Lâm Minh Tâm cười mỉm đáp: “Vừa nãy tớ cũng hiểu nhầm anh ta mà, coi như là trả nợ vậy, tớ á không thích nợ người khác tí nào.”.

Bình Luận (0)
Comment