Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 82


Giám đốc Tào Hành nói xong thì vô cùng xem thường nhìn Dương Tiêu, đã vậy còn cố ý móc thuốc nhỏ mắt từ trong túi ra nhỏ mắt.
Như thể ông ta chỉ cần nhìn Dương Tiêu thêm một giây nữa cũng sẽ thấy bẩn mắt.
Cả đời này ông ta xem thường nhất là những người đã nghèo còn man rợ thích ra tay đánh người!
Giám đốc Tào Hành giả quyết nhanh, gọn, lẹ khiến cho mọi người ở ngân hàng đều cười nhạo nhìn Dương Tiêu.

Mấy kẻ điên kiểu này nên bị bắt đi ngồi tù là đúng!
Dương Tiêu cũng không ngờ giám đốc Tào Hành quyền cao chức trọng lại có bộ mặt đạo đức giả như vậy!
Anh vốn nghĩ tốt xấu gì giám đốc Tào Hành này cũng biết phân biệt đúng sai…không ngờ ông ta lại cấu kết đám người kia, hành động ngang  ngược…đúng là cá mè một lứa!
"Đường đường là giám đốc ngân hàng Kỳ Phong chi nhánh Giang Thành lại giả tạo như vậy? Tôi thật sự rất thất vọng về các người."

Lại còn thật sự thất vọng về các người nữa chứ?
Dương Tiêu vừa nói xong, mọi người lập tức cười rộ.

Anh ta nghĩ mình là ai?
Nhưng đúng lúc này một chiếc xe hơi dừng ngay trước cửa chính ngân hàng Kỳ Phong!
Sự xuất hiện của chiếc xe thu hút không ít người tò mò vây xem.

Vốn dĩ chiếc xe không có gì quá đặc biệt nhưng biển số xe lại vô cùng chói mắt.
Giám đốc Tào Hành cũng nhìn theo mọi người, không nhìn thì thôi vừa nhìn thấy ông ta đã rùng mình.
Biển số xe này chính là biển số trong chiến khu Trung Nam!
Nói cách khác chiếc xe này thuộc về quân đội!
Trong nháy mắt giám đốc Tào Hành sửa sang quần áo, cả người đứng thẳng tắp.
Những người khác cũng đều trong nháy mắt sốt sắng lên, bọn họ không biết ngày hôm nay vị nhân vật lớn nào đến thăm ngân hàng Kỳ Phong.
Rất nhanh cửa xe được bật mở ra, một cô gái trẻ trung xinh đẹp bước từ trên xe xuống.
Ở đây ngoài những người có quyền cao chức trọng như Tào Hành và Lưu Diễm ra những người còn lại hầu như không ai biết cô gái này là ai.

Thế nên khi nhìn thấy cô ta cả hai sợ run người!
Đây không phải phải là Tô Tiểu Cửu cháu nội của ông cụ Trâu, con gái Tô Kiến Long của chiến khu Trung Nam sao?

Một nhân vật như cô ta đến ngân hàng Kỳ Phong này để làm gì?
Nhưng mặc kệ cô ta tới vì nguyên nhân gì, giám đốc Tào Hành và Lưu Diễm cũng đều phải tự mình bước lên, cung kính, cười niềm nở đón tiếp: "Chào cô chủ Tô!"
Nhưng Tô Tiểu Cửu chỉ hời hợt gật đầu với bọn họ, sau đó chạy nhanh tới cúi người thật sau chào hỏi Dương Tiêu trước mặt mọi người.
Sau đó cô ta kích động như cô gái nhỏ liên tục nói lời cảm ơn anh.

Cảm ơn việc anh đã đồng ý giới thiệu Trần Hạnh Lâm.
Trong nháy mắt sắc mặt giám đốc Tào Hành cắt không còn hột máu, mà Lưu Diễm thì đứng yên như trời trồng….
Chuyện gì vậy trời?
Tại sao Tô Tiểu Cửu - cháu nội ông cụ Trâu, con gái Tô Kiến Long lại kính trọng tên nhóc này như vậy?
Thậm chí còn liên tục cảm ơn anh!
Dương Tiêu cười hờ hững, khoát tay nói: "Tôi đã quên chuyện ở bệnh viện từ lâu rồi, cô không cần cảm ơn tôi nữa."
"Tuy tôi cũng muốn giúp cô ngay lập tức, nhưng cô xem tình hình này."

Dương Tiêu vừa nói xong, lúc này Tô Tiểu Cửu mới quay đầu lại nhìn đám người ở ngân hàng, sau đó tầm nhìn dừng lại trên người giám đốc Tào Hành.
Tào Hành thấy rõ ánh mắt không vui của Tô Tiểu Cửu cả người ông ta chợt run lên!
Ông ta hiểu rất rõ gia đình của cô gái này đại diện cho điều gì!
Không nói tới ông nội Trâu của cô ta, một nhân vật lớn trong quân đội, còn ba cô ta cũng là một nhân vật cực kỳ khủng bố!
Theo một nghĩa nào đó Tô Kiến Long là phó tư lệnh tỉnh Hồ hiện nay!
Khái niệm này nghĩa là gì? Một nhân vật nhỏ nhoi như ông ta chẳng khác nào con kiến hôi trong tay Tô Kiến Long.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các người lại vây xung quanh anh Dương?"
Tuy Tô Tiểu Cửu không hiểu tại sao nhưng từ khi trải qua chuyện ở bệnh viện cho đến việc xảy ra trong tiệc mừng thọ của ông cụ Hồng, cô ta đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn đối với Dương Tiêu!
Lúc ở bệnh viện mọi người đều hiểu lầm Dương Tiêu, nhưng sự rộng lượng của anh khiến cô ta xấu hổ không thôi..

Bình Luận (0)
Comment