Cha Tôi Là Đại Ca Xã Hội Đen (Ngã Đích Lão Ba Thị Lão Đại )

Chương 5

“Hiệu trưởng.”

Đối với lão sư điều cơ bản nhất phải là có phép tắt, dù cho lão sư có cầm đao muốn chém ngươi, ngươi cũng phải ngoan ngoãn mà nói  “Lão sư xin ngài chém a.” Đây mới là một đệ tử tốt.

“Ân, Long Kỳ ngươi đã đến rồi ah, mời ngồi” Hiệu trưởng cười tủm tỉm đứng lên dẫn ta lại ghế sopha ngồi xuống.

Hiệu trưởng của chúng ta họ Tưởng, Tưởng trong Tưởng Giới Thạch, tên là Vĩ. Là hiệu trưởng trẻ nhất hiện nay, năm nay 35, cùng tuổi với cha ta, phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn tiêu sái, theo ta được biết, trong trường học của chúng ta hơn một nửa nữ lão sư muốn ngồi vào ghế hiệu trưởng phu nhân đó là mơ ước lớn nhất a

“Cảm ơn hiệu trưởng.” Ta cùng hắn đối mặt, dù sao không thể né tránh, trong trường học không có lão sư nào là không biết ta. Hắn cũng từng nói với ta vài câu, nói chuyện với hắn có thể nhận ra xuất thân của hắn là người vô cùng tốt. Đương nhiên, ta đối với hắn không có hứng thú tự nhiên sẽ không giống những cái …kia, lão sư này không đồng dạng thường hay nghiên cứu bối cảnh của hắn.

“Như thế nào đây? Gần đây bài học có gì khó khăn sao?” Hắn rót cho ta chén nước.

“Coi như cũng được. Các sư phụ dạy cũng không tệ.” Ta lặng lẽ quan sát nét mặt của hắn, suy đoán xem hắn gọi ta đến là có chuyện gì.

Hắn cười không hề sơ hở, ta nhìn càng thêm cảm giác thất kinh, có âm mưu, nhất định có âm mưu!

“Nếu có cái gì chỗ nào không hiểu, ngươi cũng có thể trực tiếp đi hỏi ta,ta căn bản là giáo viên ngữ văn.”

Đi ~~ ta đã biết, không phải ngươi là giáo viên ngữ văn sao.. Nhưng mà, tay của ngươi đang sờ ở đâu?

Ta gượng cười hai tiếng, tranh thủ thời gian rút tay đang bị hắn nắm ra, “Ha ha, lão sư, nếu không có việc gì …, ta đi về trước… Ah!!!”

May mắn ghế sô pha là mềm, bằng không bị hắn đẩy như vậy, xương cốt chắc đã không còn. Đợi… Chờ một chút, hắn… Hắn muốn làm gì?

“Kỳ Kỳ, không cần đi, không cần đi.” cảm giác có cái gì mềm mại xoa lên mặt ta,  một hai bàn tay to cũng giải khai nút thắt của ta, lông tơ của ta đồng loạt đứng dậy, trước ngực bị mãnh liệt siết chặt, ta nhịn không được kinh hô:

“Ah ah, làm gì làm gì? Đau chết ah!”

“Kỳ Kỳ, ta nghĩ muốn ngươi!”

Bụng ta chống đỡ một đồ vật thô sáp, ta rốt cục minh bạch nguyên lai kẻ mặt người dạ thú này là muốn cường * ta.

Có lầm hay không! Ta là nam ai! Ta có soái  đến mấy lại để cho một người nam nhân thấy ta liền không nhịn được muốn lên giường với ta sao? Ha ha ~~~ ha ha ha ha ha ~~~~

Nếu để cho phụ thân biết rõ con của hắn bị nam nhân khác cường * không biết sẽ có biểu lộ gì.. Nói không chừng căn bản là cái gì biểu lộ cũng không có. Có lẽ còn có thể nhân cơ hội này đem ta bán đổi lấy Ngưu Lang điếm… Ah, đúng rồi, chính hắn chẳng phải đang kinh doanh Ngưu Lang điếm sao? Thì hẳn là sẽ đem ta đi nơi nào để mở rộng mặt tiền.

Bờ môi bị  phong bế, hạ thân cũng bị người cao thấp khuấy động, ta tuyệt đối  không ngờ thân xử nam của ta lại bị chôn vùi dưới tình huống như vậy. Sớm biết như vậy ta còn không bằng thừa dịp nào đó XXOO bé heo ngu ngốc kia.

U-a..aaa… Thật buồn nôn ah… Bị  một người nam nhân làm như vậy  thật sự thật sự thật buồn nôn ~~~~ tuy nhiên ta không muốn phản kháng, muốn nhìn thử xem phụ thân của ta có hay không phản ứng, nhưng là…

“Lão sư, có thể hay không… Có thể hay không…”

“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Hắn ngược lại là cẩn thận dừng lại giúp ta lau lau đổ mồ hôi.

“Ta… Ta nghĩ muốn đi WC…”

“Không có chuyện gì đâu, ngươi là lần đầu tiên a, ta biết rõ ngươi nhất định nghĩ bắn, không cần như vậy, trực tiếp bắn ra thì tốt rồi.”

“Không phải, ta muốn ói ~~~~~ ọe ~~~~~ ”

Kết quả ta đương nhiên thật sự nhổ ra, hiệu trưởng cũng cường * chưa toại.

Sau khi ói xong ta lấy áo sơ mi của hắn lau miệng cũng ý bảo hắn tiếp tục, ai biết hắn lại cau mày đem ta nhét vào xe của hắn.

“Nhà của ngươi ở nơi nào? Ta tiễn ngươi trở về.”

“Xe đạp của ta…”

“Buổi sáng ngày mai ta sẽ đi đón ngươi. Nhà của ngươi ở đâu?”

“Bọc sách của ta…”

“Dù sao ngươi cũng cần đi học, để tại phòng làm việc của ta thì có vấn đề gì? Nhà của ngươi ở nơi nào?”

“Y phục của ta…”

“Thực xin lỗi ~~~ là ta quá nóng lòng. Kỳ Kỳ, chúng ta chậm rãi phát triển được không? Ah, ngươi còn không có nói cho ta biết nhà của ngươi ở nơi nào.”

“Cha của ta…”

“Ân, có cơ hội ta nhất định sẽ đến quý phủ đi bái phỏng.”

“Không phải, lão sư, ta là nói, cha ta hắn đang lườm ngươi.”

“À?!”

Theo tay của ta, hắn mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn ra cửa trường học có một nam nhân mặc áo màu đen sau lưng mang theo hai bảo tiêu.

“Hắn không phải Long Tây sao?”

Không riêng gì hiệu trưởng tiên sinh, ngay cả ta đều rất kinh ngạc. Phụ thân ta chẳng phải đã biến mất hai năm rồi sao? Lúc trước hắn sợ ta có chuyện, đem bảo vệ ta kín không kẽ hở. Đi học tan học đều đích thân đưa đón.

Ai biết ta vừa lên trường cấp 3 hắn liền thay đổi toàn bộ. muốn gặp hắn cũng khó như lên trời. Mỗi lần có việc tìm hắn hắn đều kiếm cớ thoái thác. Dần dần, ta cùng hắn giống như là người hai thế giới.

Muốn đi xe đạp, cũng là mùa hè trước đó.

Cho nên sau khi lên cấp ba lã sư cùng bạn học, người biết ta là nhi tử của lão đại xã hội đen rất ít, ít đến nỗi hiệu trưởng không biết gì. Phụ thân quan tâm ta chỉ trong tình huống này.

“Ngươi là nhi tử  của  Long Tây?” biểu lộ của hiệu trưởng phi thường đặc sắc, đủ mọi màu sắc nhanh chóng lướt qua mặt hắn, buồn cười vô cùng.

“Ân.” Ta gật gật đầu sau liền tự giác mở cửa xe, đóng cửa xe cũng phi thường có lễ phép hướng hắn cúi mình chào, “Lão sư  hẹn gặp lại!”

Cửa sổ xe nhanh chóng hạ xuống, ta nhìn thấy hắn muốn nói lại thôi, đại khái là nội tâm giãy dụa một phen, rốt cục lái xe rời đi, lưu lại một câu khiến ta thiếu chút nữa thổ huyết.

“Kỳ Kỳ, ta sẽ không buông tha cho ngươi.”

Sau khi hắn rời đi, ta hít sâu một hơi, đại não chuyển động rất nhanh lo lắng nên như  thế nào ứng phó người sau lưng. Chuyển động cả buổi kết quả là —— dù sao hắn lại sẽ không để ý, làm gì nghĩ cho phí.

“Kỳ Kỳ, ngươi tới đây.”

Cúi đầu nhìn hai cái cúc áo, ta mỉm cười xoay người, “Cha!”
Bình Luận (0)
Comment