Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 10

Một tháng trong chớp mắt đã trôi qua.

Chuyện bán đấu giá dù đã xong nhưng nợ vẫn không thể trả hết hoàn toàn. Số tiền Tử Thất Thất vất vả kiếm được chỉ có thể làm được ít chuyện nhỏ sau khi ba mẹ qua đời.



Vào một ngày trời xanh thẳm.

Tử Thất Thất ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, đem tro cốt của ba mẹ rắc về phía biển. Phương Lam đứng ở trên bờ nhìn cô dường như sắp chạm tới chân trời.

Lúc đầu muốn cùng ngồi trên thuyền với bạn để tiễn bác trai bác gái một đoạn đường, nhưng cô ấy lại từ chối.

“Ba… mẹ… lên đường bình an.”

Tử Thất Thất hướng về biển rộng mênh mông nhẹ giọng nói lời chúc phúc. Hốc mắt chảy xuống một giọt lệ, rồi một giọt, lại một giọt nữa cứ thế mãi không dứt…

Trời đất đã thay đổi. Tuy rằng một tháng đã trôi qua nhưng cô vẫn không thể tin đó là sự thật. Càng không thể tin ba mẹ ở trước mắt đã trở thành cát bụi…

Có lẽ vào một buổi sáng nào đó khi cô mở mắt ra sẽ thấy ba mình đang ngồi đọc báo trên ghế sô pha, mẹ mình đứng ở trong bếp làm bữa sáng, tất cả mọi việc chỉ như một cơn ác mộng. Thế nhưng cơn ác mộng này bao giờ mới có thể tỉnh, bao giờ cô mới thoát khỏi cơn ác mộng này?

“Pặc!”

Chợt nghe được tiếng nước, cô tò mò cúi xuống nhìn sâu xuống mặt nước.

Hai con cá đang vui vẻ bơi lội, vui vẻ chơi đùa. Đột nhiên hai mắt nhìn đôi cá lại biến thành ba mẹ, trên mặt nước cũng hiện lên ra khuôn mặt của hai người.

“Ba… mẹ… hai người về rồi à?”

Quả nhiên họ không nỡ để cô lại một mình, Tử Thất Thất vui vẻ vươn tay chạm vào mặt nước.

Ngón tay vừa chạm vào mặt nước, hai con cá bị dọa sợ liền lặn sâu xuống biển, thế là ba mẹ cô cũng biến mất.

“Đừng, đừng bỏ lại mình con, đợi chút, mang con đi với...”

Cô kích động vươn tay xuống mặt nước muốn bắt hai con cá đang chạy lại, thế nhưng “bùm” một tiếng, cả người rơi thẳng xuống nước trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu rồi.

“Thất Thất”

Phương Lam đứng trên bờ thấy vậy lập tức kêu to tìm người tới cứu.



Mặt khác

Một chiếc du thuyền trắng xa hoa đang lướt trên mặt biển, một người đàn ông mặc quần sooc trắng với áo sơ mi đen đang đứng trên mạn thuyền hóng gió biển, ngắm hải cảnh.

Đột nhiên thấy xa xa có cái gì đó đang lơ lửng trôi, anh ta vội vàng cầm lấy ống nhòm nhìn về phía đó.

“Phụ nữ?”

Anh kinh ngạc mở to mắt, lập tức buông ống nhòm chạy nhanh vào ca – bin điều khiển du thuyền hướng về phía Tử Thất Thất đang nổi lềnh bềnh.

Anh chàng tức giận nhảy xuống biển cứu cô lên, ngón tay đặt ở mũi cô nhưng không thấy thở, cúi người áp tai vào tim cũng không thấy đập.

Chết rồi sao?



Biệt thự Bách gia.

Mười mấy bác sĩ cùng y tá vội vàng chạy ra chạy vào, suôt một ngày một đêm mới yên tĩnh trở lại.

Chập tối.

Tử Thất Thất nằm trên giường hơi run rẩy vài cái sau đó từ từ mở hai mắt.

Cô nhìn lên thấy trần nhà cao cao có đèn treo bằng thạch anh tinh xảo, lông mày bất giác hơi nhíu lại.

Đây là đâu?

Thiên đường sao?

“Cô tỉnh rồi à?”

Giọng nói ôn nhu truyền vào đến tai cô, cô chuyển ánh mắt đến người đàn ông đang mỉm cười đứng cạnh giường.

“Anh… là ai?” Cô chậm chạp mở miệng.

“Tôi tên là Bách Hiên, người đã cứu cô ở trên biển. Thật sự là làm tôi sợ muốn chết khi nghĩ đến việc không cứu được cô!” Không có hơi thở, tim không đập, tưởng cô chết rồi lại không ngờ rằng kỳ tích lại xảy ra.

Cô gái này mạng thật lớn!

“Tại sao lại cứu tôi?” Chết mới tốt, mọi chuyện coi như chấm hết.

“Chẳng lẽ cô không muốn sống nữa sao? Cô tự sát vì có đứa nhỏ trong bụng sao?” Anh đoán mò.

Đứa nhỏ trong bụng?

Tử Thất Thất vô cùng kinh ngạc!

“Anh vừa nói cái gì?” Cô hỏi

“Tôi nói cô muốn tự sát à?”

“Không phải là câu này!”

“Đó là…vì cô có đứa nhỏ trong bụng sao?”

“Đứa nhỏ… trong bụng?” Cô kinh ngạc trừng lớn hai mắt, chất vấn nói “Tôi có thai?”

“Cô không biết sao? Cô đã mang thai được một tháng rồi!” Vị bác sĩ vừa kiểm tra cho cô đã xác nhận chuyện này.

Tử Thất Thất vội vàng đem tay xoa bụng.

Mình đã có thai?

Trong lúc mất đi tất cả mọi thứ, ông trời lại ban cho cô một đứa nhỏ?

Đây là bố thí sao?

Vào thời điểm cô mất hết hi vọng, đứa nhỏ lại xuất hiện trong bụng cô!

Chẳng lẽ… là anh tới cứu cô?

Nước mắt lại một lần nữa tuôn trào, khóe miệng nhếch lên không biết là khóc hay cười. Ngay chính bản thân cô cũng không biết cô đang vui vẻ hay đang đau lòng…
Bình Luận (0)
Comment