Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 27

Lại nói khi Kim Hâm nhìn thấy khuôn mặt Tử Thất Thất, viền mắt hơi nhíu chặt.

Chính là người phụ nữ này?

Đồ vật đang ở trên người cô ta?

Hai tay không nhịn được nắm lại, rồi cố gắng kìm nén, hơi gật đầu lễ độ nói: “Cám ơn!”

Nói xong, anh lập tức kéo toa ăn qua.

“Thật xin lỗi, có thể chờ một chút được không?” Cô chợt gắt gao bắt lấy toa ăn, hơi bối rối nói: “Hôm qua thực rất xin lỗi, bởi vì hoảng sợ cho nên mới thất lễ với anh, xin anh thứ lỗi cho tôi, đừng đổi người khác thay tôi, tôi nhất định sẽ không phạm sai lầm giống như vậy nữa.”

Sáng sớm nhận được thông báo thay người, cô sao có thể để tiền gần ngay trước mắt bị người khác đoạt đi?

Nước phù sa tuyệt đối không thể chảy vào đất người ngoài, cho nên nhất định phải cướp về.

“Xin lỗi…” Kim Hâm lạnh lùng mở miệng, tiếp tục nói: “Chuyện này tôi không làm chủ được, nếu như cô muốn xin lỗi vậy thì tự mình nói đi.”

Tự mình nói?

Tử Thất Thất vẻ mặt nghi ngờ. Anh ta không phải người hôm trước?

Kim Hâm thản nhiên cầm lấy toa ăn kéo vào, cực kì thân sĩ vươn tay phải hướng trong phòng nói: “Mời vào!”

Hả? Vào?

Tử Thất Thất nhìn bên trong phòng, không nhịn được hơi có chút sợ sệt.

Vì sao cô cảm thấy như có một cỗ tà khí đang bổ nhào về phía cô, hơn nữa cảm giác bản thân mình hiện tại như một con cừu nhỏ đang đưa mình vào hang hùm.

Có vẻ có chuyện gì không hay a! (|||→﹏→)~

“Cô Tử, mời vào!” Kim Hâm lặp lại, giọng nói ẩn chứa một chút uy hiếp.

“A?A … Vâng” Tử Thất Thất lúng túng lên tiếng trả lời, chân bất giác bước từng bước, nhưng lập tức giống như bị một nam châm hút từng bước lại từng bước, không kiểm soát đi tới bên trong phòng.

Phòng khách.

Bức màn ba tầng bị kéo kín lại, trong phòng không mở bất cứ cái gì, trước mắt một mảnh đen kịt không thể nhìn thấy cái gì.

Tử Thất Thất căng thẳng đứng tại chỗ tự mình cảnh giác.

Chợt có người vén một góc bức màn lên, một chùm ánh sáng chói mắt chiếu vào mắt, Tử Thất Thất hơi nheo lại nhìn về phía cửa sổ nhưng chỉ có thể thấy bóng lưng của một người đàn ông.

“Ngồi!” Mặc Tử Hàn u nhiên mở miệng.

“A, không cần, cám ơn.” Tử Thất Thất có chút hoang mang.

Vì sao cảm thấy bóng dáng này có chút quen? Vì sao nhìn anh ta lại có cảm giác sởn gai ốc?

Anh ta… là ai?

“Cô có chuyện muốn nói với tôi?” Mặc Tử Hàn đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy, tôi muốn nói chuyện hôm trước, bởi vì tôi quá kích động nên mới thất lễ bỏ chạy, xin anh thứ lỗi cho thất trách của tôi, đừng đổi người thay tôi.”

“A… Cô nói chuyện hôm trước sao? Mặc dù trong chuyện này cô không sai, nhưng tôi còn muốn đổi người, dù sao tôi rất ghét những người không biết nghe lời, nhất là loại đàn bà hay phản kháng, chỉ là môi cô Tử có hơi bẩn, Kim Hâm, đưa khăn cho cô ta.”

“Vâng”

Hả? Môi bẩn?

Tử Thất Thất sửng sốt lấy tay che miệng mình.

Từ buổi sáng cô đã ăn gì đâu sao có thể bẩn được? Hơn nữa anh ta vẫn đưa lưng về phía cô sao có thể thấy được gì?

“Cô Tử, khăn tay!” Kim Hâm hai tay cầm khăn đưa cho cô.

Tử Thất Thất có hơi xấu hổ cầm lấy khăn nhẹ nhang xoa xoa môi mình.

Mặc Tử Hàn nhìn bóng người mơ hồ hiện lên trên cửa sổ, khóe miệng gợi lên tà tứ, lại lạnh lùng nói: “Vẫn chưa có sạch, cần phải dùng lực lau, dùng sức lau, như vậy mới có thể đem vật bị bẩn lau sạch toàn bộ.”

Vật bị bẩn?

Ý anh ta là gì?

Tử Thất Thất không hiểu lời anh nói, chỉ có thể dựa vào lời anh, cầm khăn trên tay không ngừng lau miệng mình, đến khi hơi bị sưng đỏ.

“Được rồi!” Mặc Tử Hàn vừa lòng ngăn lại, đồng thời hạ bức màn xuống.

Trong phòng lại một mảnh tối đen.

Tử Thất Thất chợt hoang mang, trái tim lại bắt đầu kinh hoàng, chân không yên lùi về sau từng bước.

“Kế tiếp, nói đến chuyện thay đổi người…”

Mặc Tử Hàn tà mị mở miệng, thanh âm càng lúc càng gần, đi kèm với cước bộ cũng càng ngày càng gần, trực tiếp bước về phía Tử Thất Thất.
Bình Luận (0)
Comment