Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 29

“Vâng”

Kim Hâm trầm giọng lĩnh mệnh, bàn tay to như cái kìm bắt lấy cánh tay Tử Thất Thất.

“Cô Tử, xin đi theo tôi”

“Cái gì? Chờ… chờ chút” Tử Thất Thất giãy dụa.

Dựa vào cái gì anh ta đối xử với cô như vậy xong lại lập tức đuổi ra ngoài? Dù là chó điên cắn người cũng phải bồi thường tiền thuốc men cùng phí tổn thất tinh thần chứ? Không chí ít cũng phải để cô cho anh ta một đá cộng thêm một bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng như vậy mới công bằng.

“Buông, anh buông tôi ra, đừng có kéo tôi… tên biến thái chết tiệt, anh chờ đó, hôm nay anh cắn tôi một cái, tôi nhất định hoàn trả gấp bội, không, là một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần…”

“A…” Mặc Tử Hàn lại cười nhạo, nói: “Tốt, tôi ở đây đợi hoàn trả trăm lần, ngàn lần, vạn lần của cô, ngày mai gặp lại… Cô Tử Thất Thất.”

Cái gì?

Tử Thất Thất kinh ngạc, chân tay chợt ngừng giãy dụa, ngây ngốc bị Kim Hâm lôi đi ném ra ngoài cửa.

Lạ chưa?

Vì sao anh ta biết tên cô?

Cẩn thận ngẫm lại thì ngay từ đầu họ đã gọi cô là “Cô Tử”, thế nhưng bảng tên của cô ghi bằng tiếng anh là “Purple”, hơn nữa cũng phải dấu thân phận thật của Tử Thất Thất để tránh bọn đòi nợ, huống hồ bảy năm trước Bách Hiên đã ngụy tạo cái chết giả của cô, nhưng vì sao… vì sao bọn họ lại biết tên cô?

Bọn họ là ai?



Trong phòng

Kim Hâm trở lại phòng khách, mở chiếc đèn treo thạch anh lên, sau đó nhìn khuôn mặt đầy hứng thú vẫn chưa tiêu tan của Mặc Tử Hàn cứng nhắc nói: “Đại ca, vừa rồi sao không lấy vật kia?”

Sắc mặt Mặc Tử Hàn trong nháy mắt chợt lạnh như băng, đôi mắt hẹp dài chậm dài nhìn về phía anh ta.

“Chuyện của tôi, tôi đều có sắp xếp”

“Thế nhưng…”

Kim Hâm lời vừa nói ra, hai mắt Mặc Tử Hàn mạnh mẽ trừng như xuyên thấu vào tim, ngăn họng anh ta.

“Xin lỗi, là tôi lắm miệng, xin đại ca trừng phạt” Anh ta cúi đầu thật sâu.

“Quên đi, cậu cũng là muốn tốt cho tôi thôi nhưng cậu có thể yên tâm, vật kia sớm hay muộn cũng phải lấy lại, không cần phải sốt ruột… Dù sao hiện giờ cũng rất nhàn rỗi, vậy cứ cùng cô ta chơi đùa một chút!” Mặc Tử Hàn nói xong, khóe miệng lại gợi lên một nụ cười tà ác.

“Vâng” Kim Hâm lĩnh mệnh nghe theo.



Trong hành lang

Tay trái Tử Thất Thất bịt chỗ cổ vừa bị Mặc Tử Hàn cắn, ngơ ngác đi tới phía trước.

Rốt cuộc họ là ai?

Là người đòi nợ? Hay là…

Cô trừng lớn hai mắt, khiếp sợ đến mức ngay cả tim cũng run rẩy.

“Thất Thất…”

Trước mặt truyền đến thanh âm ôn nhu, cắt đứt suy nghĩ của cô.

Bách Hiên cùng mấy người bước đến trước mặt cô, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô lo lắng nói: “Em làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?”

“A? Không… không có việc gì, em khỏe lắm a.” Tử Thất Thất luống cuống đáp.

Bách Hiên nhíu mày nhìn chằm chằm cô, tầm mắt chuyển đến cái cổ bị cô lấy tay bụm, nhìn qua khe ngón tay, ẩn ẩn có vết máu chảy ra.

“Cổ em? Bị thương?” Anh kinh hoàng hỏi.

“A…anh nói việc này hả? Hahaha…” Cô cười khan vài tiếng giả vờ bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ là trầy da chút thôi, yên tâm, không chết người được, tục ngữ nói không sai, người trong giang hồ sao có thể không có đao bên cạnh? Lần lượt một hai ba đao, không sao hết!”

“Cái gì?” Bách Hiên sửng sốt toát mồ hôi.

Chết!

Bởi quá kích động, cô lại quen nói ra loại từ này để diễn đạt ý của mình.

Hai chân Tử Thất Thất chợt chậm rãi lùi về sau.

“Nói chung em không sao, em còn có việc khác phải làm, đi trước!” Cô khẩn trương nói xong lập tức xoay người chạy trốn.

Bách Hiên nhìn bóng dáng cô chạy trốn, mi tâm nhăn lại thật sâu.

Cô đã gặp phải chuyện gì? Tại sao lại muốn giấu anh?

Anh nhớ là phân cô phụ trách phòng VIP 001, mà cô lại xuất hiện gần đây, chẳng lẽ…

Nghi ngờ bước nhanh, cấp tốc tới trước cửa phòng VIP 001, hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, sau đó vươn tay ấn chuông cửa.

“Leng keng”
Bình Luận (0)
Comment