Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 292

Tử Thất Thất giật mình dùng tay che miệng của mình, trợn hai mắt nhìn sống lưng của Thủy Miểu.

Trên sống lưng của cô có năm sáu vết sẹo thật dài, còn có hai ba cái vết súng sẹo nho nhỏ, mà thời điểm cô nghe thấy âm thanh xoay người, Tử Thất Thất lại thấy trước ngực cô có vết sẹo dài cùng súng sẹo, nhưng kinh người nhất cũng là ở bụng của cô, một vết sẹo sâu giống như vết đao.

"A…." Thủy Miểu thấy Tử Thất Thất đứng ở cửa phòng, đột nhiên kêu to, chân sau rất nhanh lùi hai bước, đứng ở trước bồn tắm, dùng tay đem lấy chính mình che lại hốt hoảng nói "Không được nhìn, đừng nhìn..... Cô mau đi ra ngoài, đi ra ngoài, ra ngoài......"

Tử Thất Thất lấy lại tinh thần, nhìn dáng vẻ khủng hoảng của cô, lập tức cầm khăn tắm ở bên cạnh, ba bốn bước đi qua, đem khăn tắm choàng lên người của cô nói "Không có chuyện gì đâu, cô đừng lo, đừng sợ!"

"Đừng nhìn tôi...... Xin đừng nhìn tôi...... Không nên nhìn........" Toàn thân Thủy Miểu không ngừng run rẩy, hai mắt hoảng sợ nhìn mặt đất, nhai đi nhai lại mấy câu giống nhau, cũng không ngừng nắm chặt khăn tắm trên người, dùng sức đem lấy chính mình càng ngày càng siết chặt.

Tử Thất Thất cau mày lo lắng nhìn cô, dùng hai tay của mình đem ôm lấy thân thể run rẩy của cô, sau đó ở bên tai của cô nói "Tôi không nhìn, tôi sẽ không nhìn, cô đừng sợ, đừng sợ..... Tôi sẽ không nhìn nữa, thật sự không nhìn nữa, cô mau tỉnh táo lại một chút, không cần phải sợ, bình tĩnh lại, mau bình tĩnh a, Thủy Miểu......"

Thủy Miểu nghe thanh âm cô dịu dàng, thanh âm hoảng sợ từ từ dừng lại, thân thể run rẩy cũng dần dần giảm bớt, nhưng chỉ ôm chặt lấy hai tay của mình, không có nửa điểm thư giãn, thậm chí càng ngày càng gấp, giống như là muốn đem cả người của mình đi ẩn núp một dạng.

Hai cánh tay Tử Thất Thất khẽ dùng sức ôm lấy cô ấy, thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô ấy cùng đôi mắt đang hoảng loạn, rốt cuộc tại sao trên thân thể của cô ấy lại có nhiều vết thương như vậy? Rốt cuộc cô ấy bị khủng hoảng cái gì, khiến cho tinh thần của cô ấy hoảng loạn như thế? Còn tay của cô ấy, chẳng lẽ cũng là do bị thương nên không thể cầm nổi đồ sao? Trong lòng cảm thấy đau xót, từ từ đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, không tự chủ mở miệng nói "Không sao...... Thật không sao...... Sẽ không còn ai tổn thương cô nữa, chỉ cần cô sống ở chỗ này thì sẽ không có người tổn thương cô nữa...... Tất cả đau khổ đều đã trôi qua rồi, đều qua hết rồi......"

Thủy Miểu nghe cô nói thanh âm dịu dàng, thân thể run rẩy từ từ dừng lại, hai cánh tay đang ôm lấy thân mình cũng chầm chậm buông lỏng, đột nhiên sau đó cô dùng đôi tay ôm lấy thân thể của Tử Thất Thất, đem đầu vùi vào vai của cô, bắt đầu lên tiếng khóc thút thít..... Tiếng khóc kia...... Vô cùng thê thảm...... Tiếng khóc kia...... Làm cho lòng người đau lòng......

......

Một canh giờ trôi qua......

Thủy Miểu từ từ bình tĩnh lại, thần trí cũng chầm chậm trở về yên bình như cũ, mà hai người cũng từ phòng tắm đi ra, Tử Thất Thất vươn người từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo ngủ giúp cô ấy mặc vào, sau đó Thủy Miểu liền ưu thương ngồi ở bên giường, ngơ ngác cùng sững sờ.

Tử Thất Thất ngồi ở bên cạnh cô, lặng lặng trông chừng cô.

"Cô nhất định đang rất tò mò, tại sao trên người của tôi lại có nhiều vết thương như vậy, có đúng vậy không?" Thủy Miểu đột nhiên mở miệng, giọng nói khôi phục lại như bình thường.

"Ừh!" Tử Thất Thất gật đầu nói "Tôi cũng rất tò mò, nhưng nếu như cô không muốn nói thì tôi cũng không hỏi nữa!"

"Thật ra thì cũng không có gì là không nói được, hơn nữa đây cũng không phải là bí mật gì, chỉ cần cô tùy tiện hỏi Kim Hâm hoặc Hỏa Diễm một chút, thì bọn hắn sẽ nói cho cô biết, những vết thương này đều là thời điểm cứu điện hạ mà lưu lại, bao gồm cả cánh tay nửa tàn phế này, đều là vinh dự của tôi!" Thủy Miểu nói xong, khóe miệng gợi lên nụ cười hạnh phúc.

"Vinh dự?" Tử Thất Thất nghi ngờ lặp lại, không hiểu nhìn cô.

Mới vừa rồi rõ ràng thống khổ như vậy, khóc thê thảm như thế, sao lại vẫn nói là vinh dự của cô?

Tại sao?

"Tôi biết cô nhất định sẽ tò mò, cảm thấy tại sao lời tôi nói cùng việc làm lại hoàn toàn bất đồng như vậy!" Thủy Miểu giống như nhìn thấu mối nghi ngời trong lòng của cô, nhẹ giọng giải thích "Những vết thương này mặc dù đối với tôi mà nói là vinh dự, nhưng đối với một người phụ nữ mà nói cũng là tổn thương không thể lau đi được, mà càng không cách nào tẩy đi sự xấu xí này, cô cũng là phụ nữ nên tôi nghĩ cô cũng rất rõ ràng, không có một người phụ nữ nào lại thích có vết sẹo như vậy, mà nhất là......" Tay của cô từ từ đưa đến bụng của mình, nhẹ nhàng vuốt ve vết đao sâu hoắm trên bụng của mình.

"Vết thương đó......" Tử Thất Thất không tự chủ mở miệng hỏi.

"Vết thương này là bị một tên phản đồ trong hắc đạo muốn ám sát điện hạ đâm bị thương, khi đó tôi cũng giống như mọi lần không cần nghĩ ngợi mà dùng thân thể của mình ra ngăn cản, nhưng là không nghĩ tới......" Lời của cô hơi dừng lại, sau đó lộ ra vẻ mặt đau đớn nói "Một đao kia lại phá hủy thân thể của tôi làm tôi mất đi hạnh phúc thiêng liêng của người phụ nữ!"

Hạnh phúc thiêng liêng của người phụ nữ?

Tử Thất Thất vừa bắt đầu còn có chút không hiểu, nhưng đột nhiên cô trợn tròn đôi mắt của mình, sau đó từ từ cúi đầu nhìn đến bụng của mình, tay cũng không nhịn được từ từ di động đến bụng nhẹ nhàng che chở, vuốt ve.

Hoá ra là như vậy!

Không trách được ngày đó cô ấy lại muốn sờ đứa bé trong bụng của cô, không trách được biểu tình của cô ấy khi đó lại vô cùng kỳ quái như vậy, thì ra là cô ấy đang hâm mộ cô, hâm mộ cô có thể mang thai, hâm mộ trong bụng của cô có thể nuôi dưỡng được một sinh linh bé nhỏ, hâm mộ cô có thể giống như những người phụ nữ bình thường khác sinh ra một đứa con ruột thịt, nhưng cô ấy.... Lại không có khả năng sinh đẻ.

Đây đối với một người phụ nữ mà nói, chính là một đả kích lớn nhất.

"Thật ra thì điều này cũng không có vào đâu......" Thủy Miểu đột nhiên lại mở miệng, đau đớn trên mặt trong nháy mắt liền biến mất, còn mỉm cười nhìn cô mà nói "Thật ra thì tôi là muốn cảm tạ người kia đã đâm tôi một đao này, trước kia tôi bị người ta bắt đi dùng nghiêm hình tra khảo, trên người lưu lại vô số vết thương, mặc dù những vết thương này làm cho tôi đau khổ, nhưng khi nghĩ đến mình vì điện hạ mà bị thương, thì tôi liền cảm thấy vui vẻ, cảm thấy đây là vinh dự lớn nhất của tôi, nhưng lần này không giống nhau, vết thương lần này, đã để tôi cảm nhận được cái gì mới là hạnh phúc chân thật..... Còn nhớ rõ khi đó tôi rất đau lòng, vừa nghĩ tới việc tôi không thể sanh con, thì tôi liền tự chất vấn mình, người phụ nữa mà không thể sinh con thì còn có thể xem là một người phụ nữ sao? Người phụ nữ khắp người đều là vết thương, không dám để cho bất cứ người nào trông thấy, còn có thể gả cho người trong lòng sao? Rốt cuộc mình là gì? Là phụ nữ? Là đàn ông? Hay là chủng loại đặc thù gì? Khi đó tư tưởng của tôi vô cùng cực đoan, căn bản cũng không có biện pháp nào để tỉnh táo lại, cũng rất nhiều người nói với tôi, cái thời đại hiện đại này có rất nhiều người phụ nữ đều không muốn sinh con, cho nên không sinh con cũng không là chuyện lớn gì, nhưng mà không sinh con cùng không thể sinh con, đây là hai vấn đề hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa tôi còn là một người phụ nữ có lòng tự ái rất cao, cho nên tôi đã suy nghĩ muốn chết đi cho rồi, chết thì có thể không cần nghĩ đến những thứ này nữa, chết có thể giải quyết hết mọi chuyện, nhưng ở thời điểm tôi lấy súng chỉ vào đầu của mình, điện hạ đột nhiên xuất hiện, hắn đã ngăn lại hành động tự sát của tôi. Khi đó tôi vừa khóc vừa chất vấn hắn, tại sao lại muốn cứu tôi? Tại sao không để cho tôi chết? Chẳng lẽ lại muốn tôi nam không ra nam, nữ không ra nữ ở trên thế giới này sao, phải chịu đựng thống khổ như thế sao? Lúc ấy...... Điện hạ cũng không có an ủi tôi, ngươi đoán xem.... Hắn đã dùng phương pháp gì để thuyết phục tôi?"

Cô ấy đột nhiên hỏi, khuôn mặt hạnh phúc nhìn Tử Thất Thất, giống như đang hướng về phía cô mà khoe khoang vậy.

Tử Thất Thất nghe xong cảm thấy hồ đồ, cô không hiểu, tại sao một lúc cô ấy lại nói mình thống khổ, một lúc lại nói mình hạnh phúc, một hồi lại lộ ra khuôn mặt ưu thương, một hồi lại lộ ra khuôn mặt vui vẻ, mà phương pháp nói của cô ấy, thực sự cô không thể đoán ra được, bởi vì khi đó cô không biết rõ Mặc Tử Hàn, cô không cách nào suy đoán ra được.

Rốt cuộc khi đó hắn đã dùng phương pháp gì để an ủi người này?

Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt hạnh phúc của cô ấy, hơi lắc đầu nói "Tôi không đoán ra được!"

"A..... " Thủy Miểu nhẹ giọng cười hạnh phúc sau đó nói "Khi đó điện hạ đột nhiên đè lên người tôi, hắn sử dụng đôi tay cường hãn của hắn chế trụ lấy hai tay của tôi, còn dùng đôi mắt thâm thúy lạnh như băng kia nhìn tôi, nói với tôi: “Em đã không biết mình là nam hay là nữ, thì hãy để cho anh nói cho em biết, rốt cuộc em là nam hay là nữ! Hắn nói xong câu đó, liền cướp đi lần đầu tiên của tôi, lúc ấy tôi thật sự rất hạnh phúc, đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được hạnh phúc của người phụ nữ, mà cảm giác được điện hạ ôm, quả thật giống như Đằng Vân Giá Vụ phiêu phiêu dục tiên vậy, từ đó về sau hắn đều đồng ý tôi, chỉ cần tôi mở miệng, hắn sẽ cùng tôi quan hệ, mà mỗi lần nằm ở dưới thân thể của hắn, cũng khiến tôi cảm thấy mình là một người hạnh phúc, là một người phụ nữ hạnh phúc nhất, mặc dù ông trời đã cướp đi khả năng sinh đẻ của tôi, thế nhưng lại đem điện hạ cho tôi, nhiều năm như vậy, chưa từng có người phụ nữ nào có thể ở lại bên cạnh hắn, cũng chỉ có tôi, chỉ có tôi có thể lần này hết lần khác cùng hắn ở chung một chỗ, chỉ có tôi vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nhưng......" Lời nói của cô ấy đột nhiên dừng lại, khuôn mặt hạnh phúc trong nháy mắt cũng biến mất, mà hai mắt lạnh như băng nhìn về phía Tử Thất Thất, vẻ mặt lộ ra một chút căm hận.

Tử Thất Thất nghe cô ấy nói Mặc Tử Hàn đã cướp đi lần đầu tiên của cô ấy thì trong lòng của cô đột nhiên co rút đau đớn, hơn nữa ngọn lửa ghen tỵ cũng theo đó mà dâng lên, thời điểm nghe Mặc Thâm Dạ nói nhiều năm như vậy cũng chỉ có cô ấy là có thể cùng Cân Mặc Tử Hàn xảy ra quan hệ, cô thật rất tức giận, bởi vì cô cũng là một người phụ nữ bình thường, chỉ hy vọng người đàn ông của mình đối với mình thật tốt, cho dù là thời điểm bọn họ chưa từng gặp nhau, cô cũng không hy vọng nghe đến mấy loại chuyện này, nhưng thời điểm nghe được cô ấy nói những lời này,mà hai mắt căm hận nhìn cô, trong nháy mắt..... Tất cả tâm tình cũng tan thành mây khói, bởi vì cô biết, lời nói kế tiếp của cô ấy định nói, chính là cô đã cướp đi Mặc Tử Hàn, cướp đi tất cả của cô ấy......

Trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái, thế nhưng lại cảm giác mình giống như là người thứ ba vậy!

Là cô phá hư tình cảm giữa bọn họ sao? Là cô cướp đi hạnh phúc duy nhất của cô ấy sao? Nếu như cô không có xuất hiện, bọn họ sẽ ở cùng nhau sao?

Là lỗi....của cô sao?

Thủy Miểu nhìn hai mắt cô hốt hoảng, đột nhiên thu hồi căm hận trên mặt, sau đó khổ sở cười nói "Thật xin lỗi, nói nhiều lời nhàm chán với cô như vậy, tôi cũng không có oán giận cô, tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, lại có thể nói ra những lời này với cô, tôi cũng không muốn nhiễu loạn cuộc sống của điện hạ và cô, những lời lúc nãy tôi vừa nói cô hãy quên đi, thật ra bây giờ có thể thấy được mặt của điện hạ vui vẻ, thấy điện hạ hạnh phúc, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc, hơn nữa tôi cũng rất rõ, từ lúc bắt đầu điện hạ cũng chưa từng thích qua tôi, hắn làm những chuyện này đối với tôi, chỉ là muốn báo đáp cho tôi, báo đáp ân tình một lần xả thân cứu hắn, cho nên tôi có thể cầu xin cô một chuyện được không?"

Cô đột nhiên dùng hai tay của mình bắt lấy tay phải của Tử Thất Thất.

Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn cô ấy nói "Cô muốn cầu xin chuyện gì?"

"Tôi muốn cô đáp ứng tôi một điều, nhất định phải chăm sóc cho điện hạ thật tốt, nhất định phải cho hắn hạnh phúc và vui vẻ, nhất định cả đời phải ở bên cạnh hắn! Xin đừng nghĩ là tôi có rắp tâm gì khác, thật ra thì tôi cũng giống như Bách Hiên, chỉ hy vọng người mình yên có thể được hạnh phúc, tôi cũng không có ý đồ xấu gì, xin cô hãy tin tưởng tôi!"

Tử Thất Thất nhìn đôi mắt chân thành kia của cô, thời điểm cô nghe lời nói đó, đột nhiên rất giống như thấy được bộ dáng của Bách Hiên vậy.

Cô ấy cũng giống Bách Hiên?

Cô ấy chỉ là muốn Mặc Tử Hàn hạnh phúc?

Rõ ràng những lời này trong lòng của cô còn còn có từng tia một nghi ngờ, nhưng là ở cô nhắc tới Bách Hiên thời điểm, cô liền thay đổi không cách nào nữa đi hoài nghi cô thật lòng.

"Tôi biết rồi, tôi tin tưởng cô!" Tử Thất Thất đem một cái tay khác của mình đặt lên hai tay của cô ấy nắm thật chặt lấy hai tay, đồng thời cho mỉm cười thản nhiên.

Trên mặt Thủy Miểu lộ ra nụ cười an tâm, sau đó cảm tạ mà nói "Cám ơn cô, điện hạ phải giao cho cô rồi!"

"Cô Yên tâm đi!" Tử Thất Thất trả lời.

Nụ cười trên mặt Thủy Miểu thay đổi càng thêm an tâm, càng thêm hạnh phúc, giống như là yên tâm đã bỏ được tảng đá trong lòng.

Tử Thất Thất nhìn chằm chằm mặt của cô, khóe miệng cũng không tự giác hơi mỉm cười.

"Đúng rồi, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi, nếu không mau trở về thì Kim Hâm sẽ đi tìm tôi, hơn nữa...... Cô cũng nên nghỉ ngơi một chút, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần là còn sống, thì chuyện tốt nhất định sẽ đến, tương lai của chúng ta không có ai biết rõ, cho nên tôi nghĩ tương lai của cô nhất định sẽ có nhiều chuyện tốt xuất hiện!" Tử Thất Thất dịu dàng nói, hướng về phía cô dịu dàng cười.

"Ừ, tôi biết rồi, yên tâm đi tôi sẽ không ngu ngốc đi tự sát giống mười năm trước nữa đâu!" Thủy Miểu bảo đảm.

"Vậy thì tốt!" Tử Thất Thất nói xong, liền từ bên giường đứng lên, sau đó hướng cửa phòng đi.

Thủy Miểu thấy cô đi đến cửa phòng, thấy cô vươn tay chuẩn bị mở cửa, sau đó cô cố tình chọn đúng thời điểm, đột nhiên mở miệng gọi cô "Phu nhân!"

Tử Thất Thất chuẩn bị mở cửa đột nhiên dừng tay lại, cô nghi ngờ xoay người, nhìn cô ấy nói "Thế nào? Còn có chuyện gì sao?"

"Còn có một việc, tôi muốn hỏi cô một chút, nhưng....." Cô ấp a ấp úng, tỏ ra bộ dạng do dự cùng phân vân.

"Chuyện gì thế?" Tử Thất Thất hỏi.

"Thật ra thì, tôi muốn hỏi cô một chuyện, vì muốn ở cùng một chỗ với điện hạ, có phải bất kỳ chuyện gì cô cũng có thể làm?"

"......" Tử Thất Thất đột nhiên trầm mặc.

"Sao cô lại không trả lời?"

"Bởi vì tôi không thể bảo đảm được sẽ làm bất cứ chuyện gì cho hắn, bởi vì tôi còn có rất nhiều điều phải suy nghĩ!" Tử Thất Thất nói xong, liền khẽ vuốt ve cái bụng nhô ra, sau đó cười cười trả lời "Chỉ là trong phạm vi khả năng tôi có thể làm, tôi sẽ đem hết sức có thể để làm, vì hắn làm bất cứ chuyện gì!"

"Đây chính là tình yên của cô đối với hắn?"

"Đúng, đây chính là tình yêu của tôi, vừa nông cạn lại vừa nồng đậm!"

"Vậy cô có bao giờ nghĩ tới chuyện tại sao cho đến bây giớ điện hạ cũng chưa có chính thức kết hôn với cô?"

Tử Thất Thất đột nhiên sửng sốt.

Đúng rồi!

Ba tháng trước kia, hắn có nói qua sau hai tháng rưỡi nữa sẽ kết hôn, nhưng bây giờ cũng đã qua ba tháng rồi, tại sao hắn lại không nhắc đến chuyện này nữa, cô vốn cho là hắn bởi vì chuyện của Bách Hiên, nhưng khi nghe Thủy Miểu nhắc đến, cô lại cảm thấy, trong chuyện này giống như đang có nguyên nhân gì đó muốn giấu giếm cô.

Sẽ là gì chứ?

"Tôi có nghĩ qua, nhưng tôi lại không tìm ra nguyên nhân!" Tử Thất Thất trả lời.

"Vậy sao cô không tự mình đi hỏi hắn vậy?"

"Hắn có nói cho tôi biết không?"

"Nếu như cô chân chân thật thật hỏi hắn, tôi nghĩ hắn sẽ nói cho cô biết, nhưng nếu như hắn không nói cho cô biết, thì cô có thể đến đây tìm tôi, tôi sẽ nói cho cô biết nguyên nhân!" Thủy Miểu mỉm cười.

"Cô biết nguyên nhân?" Tử Thất Thất kinh ngạc.

"Tôi là người ở trong hắc đạo, tại sao lại không biết chứ?"

"Vậy......"

"Lời của tôi chỉ tới đây thôi, tôi cảm thấy nên để chính miệng của điện hạ nói cho cô biết sẽ tốt hơn! Phu nhân thật xin lỗi, đã nói lời thừa thải với cô, xin cô đi thong thả!" Thủy Miểu nói xong, liền uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách, rõ ràng không muốn nói thêm nữa.

Tử Thất Thất hiểu ý của cô, cũng không có hỏi nhiều, liền đem cửa phòng mở ra, đi ra khỏi phòng.

"Rắc rắc!"

Thời điểm cửa phòng đóng lại, trên mặt Thủy Miểu dịu dàng và thiện lương trong nháy mắt liền biến mất, khóe miệng từ từ gợi lên nụ cười tà ác.

※※※

Đi ra khỏi phòng của Thủy Miểu, Tử Thất Thất liền trực tiếp đi lên lầu hai, thời điểm mới vừa vào đến phòng của mình, liền nhìn thấy Mặc Tử Hàn đã đứng ở trong phòng, bộ dáng lo lắng cau mày, nhưng thời điểm hắn thấy cô, khuôn mặt nóng nảy của hắn lập tức chuyển đổi, hắn sải bước vội vã đi tới cửa nói "Nãy giờ em đi đâu vậy? Anh chỉ cùng Kim Hâm nói chuyện một lát, làm sao cũng không thấy bóng của em rồi vậy? Làm anh lo lắng!"

"Em ngồi ở vườn hoa một lát thôi!" Tử Thất Thất trả lời.

"Vườn hoa? Nhưng anh và Kim Hâm đã đi tìm, nếu như em ở vườn hoa thì......"

"Nôn..... Nôn....." Tử Thất Thất muốn dời đi sự hoài nghi của hắn, lập tức giả bộ ói.
Bình Luận (0)
Comment