Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 318

Năm năm sau

Đảo Bali, biệt thự bờ biển

Nước biển xanh trong hòa cùng màu trời xanh biếc, trên bờ cát lăn tăn một tầng một tầng bọt sóng màu trắng xinh đẹp, gió biển nhẹ nhàng khoan khoái không ngừng vuốt ve mặt người, toàn cảnh đẹp giống như Thiên đường bao quanh tòa biệt thự xinh đẹp.

Bên trong biệt thự

Toàn thân Tử Thất Thất mặc bộ đồ phong cách Ba Tây Mễ Á ngồi ở dưới dù che nắng, đôi tay đang cầm một quyển truyện cổ tích 《 Nàng Tiên Cá 》, hai mắt nhìn vào hình vẽ trong sách cùng từng hàng chữ nhỏ, khóe miệng từ từ giơ lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Năm năm rồi......

Cô đã sống tại đây năm năm rồi!

Mỗi ngày đều sống trong cảnh sắc đẹp giống như Thiên đường vậy, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống nhàn nhã thoải mái, mỗi ngày đều ngồi ở chỗ này, đọc cuốn truyện cổ tích mà ba cô để lại.

Mọi người đều nói thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương, nhưng cô lại không nghĩ như vậy, bởi vì đã năm năm qua, cô đều không có quên được Mặc Tử Hàn, trong giấc mơ lại trông thấy gương mặt của hắn, mơ thấy hắn xuất hiện ở trước mặt của mình, không cách nào quên được người đàn ông này, không cách nào đem chuyện đã xảy ra năm năm trước quên đi. Nhưng cũng có một chút thay đổi lớn, chính là khi nghĩ tới những chuyện đau khổ kia thì lòng cô sẽ không đau lòng như năm năm trước nữa, tựa như trái tim cô trải qua rèn luyện đã trở nên mạnh mẽ và cứng cỏi hơn.

"Phu nhân..... Phu nhân...... Phu nhân......"

Từ xa truyền đến thanh âm gấp gáp của chị giúp việc, Tử Thất Thất đem tầm mắt chuyển dời đến trên người chị giúp việc đang chạy như bay tới, nhìn cô tức giận thở hổn hển dừng ở trước mặt của mình, cô mới bình tĩnh hỏi "Có chuyện gì? Sao vội vàng hấp tấp như vậy!"

"Phu nhân, không xong rồi, Nhị thiếu gia cậu ấy.....cậu ấy.... cậu ấy....." Chị giúp việc không ngừng lắp bắp, miệng thở hổn hển không nói nên lời.

"Hắn thế nào? Chị đừng gấp cứ từ từ nói!" Tử Thất Thất bình tĩnh hỏi, trong lòng không có một chút lo lắng.

Chị giúp việc thở thật sâu mấy hơi, sau khi ổn định lại nói "Không thấy nhị thiếu gia đâu cả, hơn nữa còn viết mấy chữ trên mặt gương: Tôi đi du lịch, rất sớm sẽ trở về!"

Đi du lịch?

Tử Thất Thất đột nhiên có dự cảm xấu.

"Vũ Chi Húc đâu?" Cô đột nhiên hỏi.

"Cũng không thấy Húc tiên sinh!"

"Phải đi cùng Nhị thiếu gia không?"

"Chuyện này..... Tôi không rõ lắm!"

"Được rồi, tôi biết rồi, chị lui xuống đi!"

"Dạ!"

Chị giúp việc khẽ cúi đầu, sau đó lập tức lui xuống, tiếp tục công việc quét dọn nhà cửa, còn Tử Thất Thất thì đem cuốn truyện cổ tích đang cầm trên tay từ từ khép lại, sau đó cầm lấy cuốn sách từ từ đứng lên, đi vào phòng của mình.

Quả nhiên ngày này rồi cũng phải tới, bánh xe vận mệnh...... Lại một lần nữa xoay tròn......

※※※

Đài Loan

Biệt thự Mặc gia

Phòng ăn lầu một

Trên bàn ăn thật dài, vị trí chủ vị trống không, Mặc Thiên Tân bây giờ đã mười hai tuổi đang ngồi ở bàn ăn phía bên tay trái, thời gian 5 năm qua hắn đã phát triển thành một thiếu niên, ngũ quan anh tuấn cộng thêm khí chất thanh xuân,giờ hắn đã là một thiếu niên đặc biệt đẹp trai, mà người ngồi ở bên cạnh hắn chính là Tuyết Lê, năm năm trước cô cũng là một cô bé chậm chạm non nớt, bây giờ đã thay đổi rất nhiều càng ngày càng xinh đẹp, chỉ có điều đôi mắt của cô vẫn thất thần giống năm năm trước. Mà Thổ Nghiêu cũng không thay đổi, đứng nghiêm sau lưng của bọn hắn.

Phía đối diện!

Mặc Thiên Ái đã năm tuổi không để ý xung quanh cầm nĩa ăn, vừa dùng nĩa cắm vào món trứng ốp la, đôi mắt xinh đẹp vừa nhìn chằm chằm vào cuốn sách đang đặt ở trên bàn, chăm chú đọc nội dung trong sách. Mà Mộc Sâm đang đứng ở phía sau lưng cô, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào.

"Cha tôi đâu? Tối hôm qua không về nhà sao?" Mặc Thiên Tân đột nhiên hỏi.

"Dạ! Tối hôm qua điện hạ ngủ ở công ty " Thổ Nghiêu trả lời.

"Kim Hâm cùng Hỏa Diễm đều ở cạnh cha àh?" Mặc Thiên Tân lại hỏi.

"Dạ!"

"Nói cho bọn họ biết, tuyệt đối không thể rời khỏi cha, nhất định phải bảo vệ ông ấy thật tốt, gần đây tình hình hắc đạo rất không ổn định, rất nhiều người muốn tìm ông ấy để gây phiền toái, phải dặn dò cha chú ý cẩn thận!" Mặc Thiên Tân nghiêm túc nói đồng thời cắt một miếng trứng ốp la, đưa đến miệng của Tuyết Lê.

Tuyết Lê hưng phấn từ từ mở miệng ăn.

"Dạ!" Thổ Nghiêu cúi đầu lĩnh mệnh.

"Còn nữa..... Dặn bọn họ khuyên nhủ cha tôi, bớt uống rượu một chút, coi như không khuyên được nhưng cũng vẫn phải nói, biết đâu một ngày nào đó cha sẽ nghe lọt lỗ tai đấy!"

"Dạ!"

Mặc Thiên Tân lấy tay cầm lấy sandwich cắt thành nhiều miếng nhỏ, lần nữa đặt ở miệng Tuyết Lê, Tuyết Lê vẫn ngơ ngác như cũ nhìn về phía trước, yên lặng mở miệng ra, đem thức ăn trước mặt ăn vào.

"Ai da..... " Mặc Thiên Ái ngồi ở đối diện đột nhiên kinh ngạc lên tiếng.

"Sao vậy?" Mặc Thiên Tân ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô.

Đôi mắt xinh đẹp của Mặc Thiên Ái vẫn chăm chú đọc nội dung trên sách, sau đó nhẹ nhàng nói "Anh Hai, hôm nay trên sách Tinh Tọa nói, người đàn ông Nhân Mã sẽ gặp được cố nhân rất quan trọng, chỉ là anh phải cẩn thận, cố nhân có thể sẽ là kẻ địch của anh, hơn nữa em đã giúp anh tính toán, hôm nay khí trời là mưa rào sẽ có sấm chớp, cho nên anh phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để sét đánh trúng nha!"

"Em lại đọc sách mê tín nữa àh?"

"Đây không phải là mê tín, đây là đại tinh hệ suy luận, sau đó theo Ngũ Hành cùng Bát Quái mà tính ra, là có căn cứ khoa học..... Anh nói xem có đúng hay không, Mộc Sâm!" Mặc Thiên Ái quay đầu nhìn về phía người đang đứng ở phía sau.

"Dạ đúng!" Mộc Sâm khẽ cúi đầu trả lời.

"Coi như em nói đúng đi, nhưng ở trong biển người mịt mù, cũng không trùng hợp để sấm sét cố tình đánh trúng anh!" Mặc Thiên Tân không lo lắng nói.

"Chuyện này không thể nói trước được, thế gian vạn vật, đều có số, hơn nữa anh là người rất đẹp trai lại lãnh khốc, hai mắt mà chớp, thì điện lực mười phần, cho nên số mạng của anh so với những người bình thường khác nhất định sẽ cao hơn, tốt nhất anh nên cẩn thận..... Anh xem em nói có đúng hay không,Mộc Sâm!" Mặc Thiên Ái nhanh mồm nhanh miệng, lần nữa quay đầu lại nhìn về phía người đứng ở phía sau.

"Dạ đúng!" Mộc Sâm cúi đầu trả lời.

"Cái con bé này đang muốn trù yểu anh sao?" Mặt của Mặc Thiên Tân mây đen giăng đầy nhìn chằm chằm cô.

"Sai! Là em đang nhắc nhở anh. Chính xác là:mỗi ngày làm một việc thiện, tiêu tai giải nạn! Thí chủ..... Anh hãy tự lo thân cho tốt đi!"

"Nha Đầu thúi, em....."

"Ai da, em ăn xong rồi!" Mặc Thiên Ái lập tức cắt lời của hắn, sau đó vội vội vàng vàng nhảy xuống ghế nói "Mộc Sâm, chúng ta mau đi thôi.... cả ngày hôm nay không nên đến gần anh hai của em, cẩn thận coi chừng bị liên lụy đó!"

"Dạ!" Mộc Sâm trả lời, sau đó hai mắt dời đến Mặc Thiên Tân cung kính khẽ cúi đầu nói "Thiếu gia, chúng tôi xin cáo từ trước, mời cậu từ từ dùng!"

Mặc Thiên Tân nhìn khuôn mặt không bao giờ thay đổi kia, buồn buồn thở dài.

Mộc Sâm lập tức xoay người đi theo sau lưng Mặc Thiên Ái đi khỏi phòng ăn.

......

Bên ngoài phòng ăn

Mặc Thiên Ái đi tới đi lui, đột nhiên hai chân dừng lại.

Mộc Sâm cũng lập tức dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm bóng lưng nho nhỏ của cô.

"Em mệt quá, Mộc Sâm...... Em muốn được anh bế!" Mặc Thiên Ái nhẹ giọng ra lệnh.

"Dạ!" Mộc Sâm lĩnh mệnh, lập tức đi đến bên cạnh cô, khom lưng đem một cánh tay bế hai chân của cô, sau đó một cánh tay khác vòng qua lưng của cô, đem thân thể nho nhỏ của cô nhẹ nhàng bế lên.

Mặc Thiên Ái mỉm cười ôm lấy cổ của hắn, thỏa mãn ngồi ở trong khuỷu tay hắn.

Đột nhiên, mặt cô nở ra nụ cười tà ác, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Mộc Sâm.

"Hôm nay em cũng gặp một người đàn ông mang chòm sao Thủy Bình đó, anh có muốn biết không?" Cô hỏi.

"Tiểu thư, xin cô cứ nói!"

"Trên sách Tinh Tọa có nói, người đàn ông mang chòm sao Thủy Bình rất có số đào hoa, chỉ cần hắn chủ động tỏ tình với người phụ nữ năm tuổi,hơn nữa còn là người phụ nữ mang chòm sao Thất Nguyệt, sẽ lập tức đạt được trái tim của vị mỹ nữ kia đó, cho nên anh phải nắm thật chặt thời cơ, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ nha!" Mặt cô mặt giảo hoạt nhìn biểu tình của hắn từ từ biến chuyển, trong lòng đã sớm vui vẻ nở hoa.

Mộc Sâm lúng túng khuôn mặt lộ vẻ hốt hoảng, nhẹ giọng trả lời "Phải..... Tiểu Thư!"

※※※

Cửa biệt thự Mặc Gia

Một chiếc xe thể thao màu bạc hiệu Bugatti đột nhiên dừng lại,cửa sau tự động mở ra,một cậu bé năm tuổi mặc bộ tây trang màu đen cùng đôi giày da nho nhỏ từ trong xe bước xuống. Khuôn mặt trắng noãn mang một cái mắt kiếng màu đen thật to, gần như che hết một nửa gương mặt,mà đôi môi non nớt đang mím thật chặt,khuôn mặt vô cùng nghiêm túc,nhất là khi cậu ấy đứng nghiêm bên cạnh chiếc xe,dáng vẻ tiểu đẹp trai như tăng thêm mười phần,làm động lòng nam nữ già trẻ.

Hắn đi tới cổng lớn của Mặc gia,nhìn bảo vệ đứng ở cổng Mặc gia, lạnh lùng mở miệng.

"Mặc Tử Hàn có ở nhà không?"

Mặc Tử Hàn?

Bảo vệ không khỏi kinh ngạc.

Tiểu thiếu gia này từ đâu tới? Lại dám trực tiếp gọi tên của điện hạ, hắn không muốn sống nữa sao?

"Xin hỏi cậu là ai? Có hẹn trước không? Tìm điện hạ có chuyện gì?" Bảo vệ cẩn thận mở miệng hỏi.

"Tôi hỏi ông trước, ông nên trả lời tôi chứ!"

"Ưh?" Cảnh vệ có chút kinh ngạc.

"Ai...." Mặc Thiên Ân nhẹ giọng than thở, đột nhiên nói "Bản thân tôi không rõ tên họ! Cũng không có hẹn trước! Tìm Mặc Tử Hàn có việc gấp!"

Bảo vệ đổ mồ hôi!¸!

Trả lời kiểu gì đây?

"Thật xin lỗi,nếu như không có hẹn trước,thì không thể gặp điện hạ,hơn nữa hiện tại điện hạ cũng không ở nhà, mời cậu trở về đi!" Hắn lễ phép trả lời.

Hai mắt của Mặc Thiên Ân mang kính râm màu đen theo dõi mặt của bảo vệ,sau đó trầm mặc đem tay của chính mình đút vào bên trong túi quần, lấy ra một cái ví nhỏ, từ bên trong lấy ra một tờ chi phiếu con số không nhỏ.

Bảo vệ kinh ngạc.

Tại sao hắn còn nhỏ,mà lại có nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ đây là chi phiếu giả hay sao?

"Đây là....."

"Chú Húc có nói qua với tôi,có tiền mua tiên cũng được, cho nên tôi muốn cho ông chút ít thứ mà ông cần nhất!"

Cần nhất?

Khóe miệng bảo vệ co quắp. Đây là tình huống gì đây?

"Thật xin lỗi, tôi không thể nhận tiền của cậu,mời cậu đi chỗ khác chơi!"

"Vậy....." Mặc Thiên Ân lạnh lùng nói xong, từ trong bóp da lấy thêm một tờ chi phiếu.

"Vị thiếu gia này, bất luận cậu cho tôi bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không nhận đâu, cũng không thể để cho cậu vào,cậu mau rời khỏi đây đi, nếu như cậu còn tiếp tục gây chuyện thì tôi sẽ không khách sáo nữa!" Kiên nhẫn của bảo vệ đã đến cực hạn,không khỏi uy hiếp nói.

Ánh mắt của Mặc Thiên Ân nhìn hắn một lúc,sau đó từ từ cúi đầu trầm mặc,đem cái ví đang cầm trong tay cất vào bên trong túi áo,sau đó tay từ từ đưa về phía ngang hông của mình,lấy ra một khẩu súng lục màu đen,chỉ vào hắn mà nói "Như vậy thì sao?"

Bảo vệ nhìn thấy khẩu súng đang trong tay hắn,lập tức liền rút ra khẩu súng ở bên hông của mình,hai tay nắm chặt súng cảnh giác nói "Rốt cuộc cậu là ai? Là người Chung Khuê phái tới phải không?"

Chung Khuê?

Trong đầu Mặc Thiên Ân liền nghĩ ngay đến lão hồ ly kia.

"Đừng..... Xin chú đừng kích động! Mẹ Lam của tôi từng nói ở thế giới này là dạng cá lớn nuốt cá bé, nếu như người khác không nghe lời của tôi, thì tôi phải hù dọa họ một chút, cái này chú không cần phải sợ, cũng không cần căng thẳng quá, súng này..... Là giả đấy!"

"Cái gì? Đồ giả..... Giả!"

"Dĩ nhiên, cầm súng thật là phạm pháp đó, chú ngốc quá?" Mặc Thiên Ân nói.

"......" Bảo vệ trong nháy mắt im lặng.

"A...... Chú ngốc ơi, tôi không muốn lãng phí nước miếng với chú nữa, rốt cuộc tôi phải làm sao thì mới có thể gặp được Mặc Tử Hàn đây?" Giọng Mặc Thiên Ân lạnh lùng, lời nói vô cùng phách lối.

Cái tên tiểu tử thúi này!

Nhẫn nại của bảo vệ đã đến giới hạn, thời điểm hắn đang muốn dùng vũ lực để đuổi hắn đi, đột nhiên......

"Tin —— Tin ——"

Tiếng còi ô tô đột nhiên vang lên, sau đó cổng chính bằng sắt lập tức được mở ra, một chiếc xe hơi màu đen hiệu Bentley từ bên trong biệt thự lái ra, kiếng thủy tinh của cửa sau xe từ từ hạ xuống, Mặc Thiên Tân quay đầu nhìn cậu nhóc đang đứng trước mặt của bảo vệ, quét mắt qua thân tây trang đậm chất hàng hiệu của hắn, sau đó nhìn đến khuôn mặt đang mang kính râm màu đen nói "Xảy ra chuyện gì?"

Bảo vệ lập tức cung kính cúi đầu nói "Thưa thiếu gia, tên tiểu quỷ này muốn gặp điện hạ, cậu ấy không có hẹn trước, cũng không có nói tên tuổi, không có nói rõ lý do đến tìm điện hạ, cho nên tôi đang định đuổi cậu ấy đi!"

Tiểu quỷ? Tìm cha?

Mặc Thiên Tân nghi ngờ nhìn đến thân hình nhỏ bé của Mặc Thiên Ân, chân mày không khỏi nhíu lên.

Có cảm giác tên nhóc này không đơn giản chút nào, nhưng..... Lại không tìm ra nơi kỳ quái của hắn.

Cửa xe đột nhiên mở ra, sau đó bước ra khỏi xe, hai chân đứng trên mặt đất, hiện tại chỉ nới mười hai tuổi thế nhưng chiều cao của hắn đã gần 1m7, dáng người cao gầy cộng thêm bộ vest trắng, kết hợp với khuôn mặt tuấn tú rất giống bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích, làm cho người khác trông thấy không khỏi hâm mộ.

Hắn đi tới trước mặt của Mặc Thiên Ân, từ trên cao nhìn xuống hỏi hắn "Cậu muốn tìm cha tôi?"

Cha?

Mặc Thiên Ân ngửa đầu thật cao nhìn khuôn mặt kia rất giống mặt của Mặc Tử Hàn.

Thì ra anh ấy chính là Mặc Thiên Tân, thì ra anh ấy chính là con trai bảo bối mà mẹ ngày nhớ đêm mong, mà phía sau anh ấy, người phụ nữ ngồi ở trong xe chính là chị Tuyết Lê sao? Thoạt nhìn rất thuần khiết, xinh đẹp như một nàng tiên.

Đột nhiên mỉm cười, sau đó im lặng xoay người, hoàn toàn không để ý lời Mặc Thiên Tân vừa nói, lại một lần nữa nhìn chú bảo vệ nói "Chú ngốc, tôi có một phong thư muốn nhờ chú giao tận tay cho Mặc Tử Hàn, chú nhất định phải nhớ đấy, tuyệt đối không cho người ngoài xem lén, nhất là tên nhàn tạp nhân mặc bộ tây trang màu trắng. Cứ như vậy.... Gặp lại!"

Hắn nói xong, liền đem một phong thư đã chuẩn bị sẵn từ trước nhét vào tay của bảo vệ, sau đó lập tức xoay người hướng về phía chiếc xe thể thao màu bạc hiệu Bugatti.

Mặc Thiên Tân đứng tại chỗ, khuôn mặt một lúc thì biến xanh, một lúc chuyển hồng.

Tên nhóc lúc nãy không thèm để ý tới hắn? Cũng không trả lời của hắn? Lại xem hắn như không khí? Còn nói hắn là nhàn tạp nhân?

Nhưng —

"Này, cái tên tiểu quỷ kia, nếu như cậu muốn gặp mặt cha tôi, thì tốt nhất cậu phải bước qua cánh cửa này là tôi, bằng không...."

"Hừ!" Mặc Thiên Ân đột nhiên hừ lạnh một tiếng cắt đứt lời của hắn.

Hai mắt Mặc Thiên Tân nhìn chằm chằm hắn.

Mặc Thiên Ân ngồi trên xe, cố ý từ từ chuyển qua cửa sổ xe, hướng về phía hắn khinh thường nói "Mặc dù anh ra đời sớm hơn tôi mấy năm, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không nhận anh làm anh trai đâu!"

Anh trai?

Có ý gì đây?

Mặc Thiên Tân đột nhiên kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.

"Chạy đi!" Mặc Thiên Ân nhẹ giọng nói xong, xe lập tức rời khỏi.

Mặc Thiên Tân sững sờ đứng im tại chỗ, bên tai không ngừng vọng lại những lời hắn mới vừa nói. Rốt cuộc câu nói kia có ý gì đây? Rốt cuộc hắn nói anh trai là có ý gì? Chẳng lẽ hắn cũng là mẹ.....

"Đưa phong thư kia cho tôi!" Hắn đột nhiên ra lệnh mở miệng.

"Nhưng....." Cảnh vệ có chút do dự.

Mặc Thiên Tân xoay người, lạnh lùng nhìn hắn, tà ác nói "Thế nào? Ông nghĩ tôi là người rãnh rỗi sao? Mặc dù tôi đang mặc chính là bộ tây trang màu trắng, nhưng ông nhìn xem ở chỗ nào của tôi giống loại nhàn tạp nhân? Chẳng qua là xem một chút mà thôi, ông cũng muốn cùng tôi tính toán như vậy sao? Ông nói xem tôi có phải là chủ nhân của ông không? Coi như không phải chủ nhân của ông, thì cũng là con trai của chủ nhân ông chứ? Vậy ông còn muốn làm việc ở đây nữa không? Có tin tôi đem ông trói lại, sau đó vứt xuống giữa biển Thái Bình Dương làm mồi cho cá mập ăn không?"

Bảo vệ nhìn tính tình hắc ám của hắn toàn bộ triển khai, lập tức hốt hoảng đem vật đang cầm trong tay liền hai tay trình lên, cung kính nói "Thiếu gia mời cậu xem!"

"Ừh!" Mặc Thiên Tân lạnh lùng trả lời, biểu tình trong nháy mắt biến thành dịu dàng tuấn lãng, ưu nhã cầm lấy phong thư vừa mở ra xem.

Phía trên chỉ có mấy chữ số Arập đơn giản.

※※※

Bên trong xe Bugatti

Mặc Thiên Ân đem kính đen trên sóng mũi của mình lấy ra, lộ ra khuôn mặt rất giống mặt của Mặc Thiên Tân và Mặc Tử Hàn, sau đó trầm mặc nhìn về phía trước.

"Lần đầu tiên cùng anh trai của mình nói chuyện, cảm giác thế nào?" Vũ Chi Húc ngồi ở ghế lái, nụ cười xấu xa.

"Hừ!" Mặc Thiên Ân lạnh lùng nói "Mã mã hổ hổ!"
Bình Luận (0)
Comment