Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 7

Tên hỗn đản, đã chiếm hết rồi còn vẽ bậy lên cơ thể cô.

Tại sao lại là rồng?

Cô rõ ràng là phụ nữ, phượng hoàng mới phù hợp với cô chứ.

A không đúng, vấn đề quan trọng bây giờ là tại sao lại đau vậy? Còn nữa, làm sao để tẩy thứ này?

“Ai…”

Cô hiện giờ không có chút sức lực nào để mắng chửi người khác nữa, chỉ có thể thở dài rồi bước vào bồn tắm lớn.

Tục ngữ nói không sai: Trời gây nghiệp trướng có thể làm lại, tự tạo nghiệp chướng không thể sống! Tất cả đều là do cô tự tạo ra, thật đáng đời, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao con người phát sinh quan hệ lại chỉ có mình cô đau. Chẳng lẽ Nữ Oa nương nương cũng trọng nam khinh nữ? Tại sao người lại thiên vị vậy chứ? Phụ nữ sinh con chưa đủ đau đớn hay sao mà lần đầu tiên làm chuyện này cũng phải chịu cảnh tương tự. Thật sự là rất không công bằng, cô muốn khiếu nại…

Tòa án nào chấp nhận?



Một tiếng sau.

Tử Thất Thất chịu đựng đau đớn trong cơ thể bước ra khỏi phòng VIP. Mới đi được mấy bước chợt nhìn thấy Phương Lam từ phòng KTV bên dưới chạy lên.

“Tử Thất Thất, cậu… cậu không sao chứ?” Cô lo lắng hỏi.

“Tớ đương nhiên là không sao. Cậu xem, vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ.” Chỉ là sau lưng cô xuất hiện một con rồng mà thôi!!

“Việc kia… cậu cùng anh ta… tối hôm qua… việc kia…?”

“Ừ, đã làm.”

Tử Thất Thất không hề giấu giếm mà bình thản trả lời. Trên mặt lộ ra vẻ ung dung mỉm cười, không hề có biểu tình khổ sở hay là thương tâm.

“Tử Thất Thất, cậu không sao thật chứ?” Phương Lam nhìn khuôn mặt dường như không có việc gì của cô có chút hơi lo lắng.

“Đương nhiên là không sao rồi!” Ngoại trừ vẫn còn hơi đau ra.

“Thật sự không sao?”

“Ừ, thật sự không sao!”

“Cậu xác định thật sự không sao chứ? Cậu xác định là cậu vẫn bình thường?” Sự bình tĩnh của cô khiến cho người khác cảm thấy bất an.

“Tớ nói này Phương Lam…” Hai mắt Tử Thất Thất nhìn thẳng vào cô nghiêm túc nói: “Cậu như vậy là mong tớ sẽ đau khổ sao? Tớ đã hai mươi tuổi rồi, ngủ chung với một người đàn ông một hai lần có sao đâu. Có câu danh ngôn: mặc kệ người khác thế nào, mình vẫn đi con đường của mình.”

Phương Lam toát mồ hôi!

Câu danh ngôn này cùng với chuyện kia có liên quan gì đến nhau?

Nghe cô nói thế, Phương Lam chắc chắn là cô đang giả vờ bình tĩnh, giả vờ kiên cường. Đem lần đầu tiên của mình dâng hiến cho người đàn ông xa lạ sao có thể không có việc gì được.

“Thất Thất…” Phương Lam đột nhiên ôm cô vào trong lòng.

Tử Thất Thất hơi ngạc nhiên, nhận ra cô ấy đang an ủi mình. Quả nhiên cô không thể dấu được người bạn tốt Phương Lam.

“A, tớ còn có việc quan trọng phải làm, tớ đi trước.”

Bối rối đẩy Phương Lam ra, Tử Thất Thất nhanh chóng biến mất.

Đôi khi, những người dịu dàng ôn nhu… rất đáng sợ!

Bởi vì sẽ khiến bản thân mình trở nên yếu ớt.



Cửa hiệu xăm.

Tử Thất Thất đi vào bên trong, thấy những hình vẽ trên tường cảm giác như mình đang đi vào nhà ma.

“Cô gái xinh đẹp, chào mừng cô tới.”

Một người đàn ông trung niên bất thình lình xuất hiện trước mặt cô mỉm cười nói.

“Cái kia… xin hỏi ở đây có thể tẩy xăm không?” Cô hơi phân vân mở miệng hỏi.

“Đương nhiên có thể. Chúng tôi là cửa hiệu xăm tốt nhất thành phố A, tẩy xăm tuyệt đối không đau cũng không để lại sẹo. Xin hỏi cô xăm ở chỗ nào? Có thể cho tôi nhìn một chút được không?” Hắn đảo qua toàn thân cô cuối cùng dừng lại trước ngực.

Cái lão chết tiệt này, thật muốn đánh cho lão một phát.

Lần đầu tiên cô gặp người như vậy, cũng là lần đầu tiên muốn đánh người.

Do dự xoay người lại, cô từ từ kéo áo sơ mi lên lộ ra nửa phần lưng cô.

Vẻ mặt ông ta đầu tiên là mong chờ nhưng sau khi nhìn thấy hình xăm phía sau lưng cô thì sắc mặt liền trở nên xanh mét, chân nhuyễn lại hoảng loạn lùi về phía sau từng bước.

“Huyết… huyết… huyết long?”
Bình Luận (0)
Comment