Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 1

Thu vàng tháng mười, cây trái ven đường đã kết đầy quả, cành nặng trĩu quả vươn ra đầu tường. Gió nhẹ khẽ vuốt, xào xạc xào xạc, tựa như đang vẫy chào những người đi ngang qua.

Một cô bé mặc váy đỏ đang đứng ở chân tường, đôi mắt bé nhìn thẳng vào những quả đỏ au kia. Bé nuốt một ngụm nước bọt, gắng sức nhảy lên song vẫn không với tới.

Cô bé không được ăn quả ủ rũ cúi đầu ôm con vịt đồ chơi, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn đầy mong đợi. Sau đó, bé bi bô kêu to với con vịt đồ chơi đang ôm trong ngực: “Cạc cạc…”

Cô bé đè lên bụng vịt nhỏ, vịt nhỏ lập tức đáp lại: “Cạc ~ “

Cô bé: “Cạc cạc cạc…”

Con vịt đồ chơi nhỏ: “Cạc cạc ~ “

Bên cạnh con đường là sân chơi, mấy bạn nhỏ trượt phần phật từ trên trượt thang trượt xuống.

Một đứa bé trong đó nghe được tiếng cạc cạc nên nhìn theo, sau đó lôi kéo người mẹ đứng bên cạnh, chỉ chỉ cô bé rồi nói với mẹ mình: “Mẹ ơi, con muốn con vịt nhỏ em gái kia đang ôm, nó sẽ kêu cạc cạc cạc, mẹ mua cho con một con được không?”

Người mẹ trẻ nhìn sang, bên kia chỉ có một cái chai nhựa bị gió thổi vang lên soàn soạt, liền cảm thấy lạnh sống lưng. Cô ta bế con gái lên rồi nói: “Cục cưng, bé gái kia trông thế nào?”

“Em gái ấy đang ôm con vịt nhỏ trong tay, mặc váy màu đỏ, buộc tóc. Em ấy đang nói chuyện với vịt nhỏ ạ…”

Người mẹ trẻ càng nghe càng cảm thấy sau lưng tê dại. Cô ta nhìn sang bên kia, lại kéo một bạn nhỏ đứng bên cạnh rồi nói: “bạn nhỏ này, bên kia có một bé gái mặc váy đỏ đúng không?”

Bạn nhỏ đang bận chơi thang trượt, vội vàng nhìn thoáng qua rồi nói: “Có ạ, em gái còn ôm một con vịt nhỏ trong tay.”

Người bố trẻ tuổi khác thấy người phụ nữ xa lạ tiếp cận con mình, vội vàng đi đến liền nghe được câu này. Anh ta đưa mắt nhìn sang chỗ con mình chỉ, ở đó không có gì hết.

Hai phụ huynh liếc mắt nhìn nhau, vội vàng ngăn một bạn nhỏ khác: “Bạn nhỏ này, cháu nhìn bên kia xem có bé gái nào không?”

Cậu bé nhìn thoáng qua: “Có ạ, em ấy đang đến đây…”

Ngay sau đó, bạn nhỏ kéo góc áo ba ba rồi nói: “Ba ba, ba ba, chúng ta có thể dẫn em ấy về nhà không ạ? Em ấy kêu như một con vịt…”

Một người lớn trong nhóm hét to một tiếng “Có quỷ!!!”

Cô bé mặt váy đỏ hét theo. Những đứa trẻ khác cũng được phụ huynh nhào tới ôm chạy. Bé gái sợ đến mức dùng một cái xô đỏ bên cạnh đội lên đầu mình và bạn vịt nhỏ của mình. Bé trốn ở một bên, cơ thể nhỏ nhắn run lẩy bẩy.

Quỷ đều muốn ăn thịt trẻ con.

Tử thần Kim Sân mang theo bóng đen tìm được cái bug* nhỏ này, thì thấy một cảnh như vậy.

(*Bug là những lỗi phần mềm trong chương trình hoặc hệ thống máy tính làm kết quả không chính xác hoặc không hoạt động như mong muốn.)

Cô bé giống như con đà điểu nhỏ, vùi đầu trong xô, cơ thể đang run lẩy bẩy vẫn còn ở bên ngoài.

Hiện trạng trẻ con loài người này là anh tạo thành. Trước đó, anh đang nghiên cứu app Final Destination thì xuất hiện hệ thống bug. Trong danh sách của hệ thống rơi mất tên của đứa bé này, dẫn đến việc đứa bé biến mất khỏi thế giới loài người. Nhưng trên thực tế, bé chưa chết, mà chỉ không có thực thể. Bé không cần ăn, người trưởng thành cũng không thể thấy bé.

Kim Sân cũng phải trả một cái giá khá đắt. Vị trí tử thần vốn đã được xác định, nhưng đã bị cướp đi vì cái chết của đứa bé này. Anh nhất định phải nuôi đứa bé trong mệnh cách này sống đến năm tám tuổi. Sau đó, đợi bé bị tử thần hái đi dựa theo mệnh cách bản gốc, anh mới có thể trở về vị trí tử thần.

Hiện tại đứa bé này đã năm tuổi, còn ba năm nữa.

Đối với tử thần, nhất là tử thần có tiền, có thế, còn có thuộc hạ mà nói, đây là chuyện hết sức đơn giản.

Kim Sân vẫy tay, hai bóng đen bên cạnh tiến lên cưỡng ép kéo đầu đà điểu nhỏ ra khỏi xô.

Tóc tai của đà điểu nhỏ rối bời. Lúc này, bé vẫn đang nhắm chặt hai mắt, ra sức níu lấy lan can sắt bên cạnh, còn phát ra một tiếng “Cạc!” đầy kinh hoàng.

Bóng đen không dám dùng quá nhiều lực. Suy cho cùng, chúng cũng không thể làm đứa nhỏ này bị thương được. Hai bóng đen chỉ có thể nhìn về phía Kim Sân xin chỉ thị.

Từ trước đến nay, Kim Sân vẫn luôn xem thường loài người, nhất là trẻ con loài người phiền phức. Anh mở miệng nói: “Chu Chúc, thả lan can ra.”

Chúc Chúc vẫn nhớ rõ tên mình, bé lập tức mở mắt, liền thấy được… ba ba bốc khí đen?

Tuy bé đã rời khỏi cha mẹ hai năm, nhưng bé vẫn nhớ ba ba bé từng gọi bé như vậy! Mà ba ba cũng cao như thế luôn!

“Cạc cạc cạc cạc cạc…” Nhóc con cố gắng gọi ba ba. Trong hai năm qua, bé chỉ có con vịt đồ chơi biết kêu cạc cạc này ở bên, nên nhóc con ít tuổi cũng học theo ngôn ngữ này luôn. Vì vậy, bé chỉ có thể kêu cạc cạc đầy trầm bồng du dương.

Kim Sân nhìn trẻ con loài người đáng ghét này một lúc, mới nói với bóng đen: “Dẫn về.”

Lần này, hai bóng đen lại bắt lấy Chúc Chúc lần nữa. Chúc Chúc rất sợ bóng đen đột nhiên xuất hiện này, liền giãy giụa tay nhỏ chân nhỏ muốn đi tìm ba ba. Đôi mắt nhóc con trong veo như nước, tựa như đang không hiểu vì sao ba ba lại không ôm bé. Giọng bé phát run, sợ hãi kêu: “Cạc cạc cạc cạc cạc!!!”

Bé giãy giụa hết sức, một bóng đen vì không chú ý mà để bé thoát được.

Cũng may, sau khi nhóc con thoát ra cũng không hề chạy lung tung. Bé đột nhiên nhào vào người Kim tiên sinh.

Kim Sân bị trẻ con loài người ôm, anh phải cố nén xúc động muốn một cước đá bay bé lại.

Anh nhìn bóng đen bên cạnh, lại nhìn trẻ con loài người. Bé sợ bóng đen đến mức rưng rưng nước mắt, nhìn anh xin giúp đỡ.

Kim Sân trực tiếp biến cái xô nhựa của một đứa bé chơi cát bên cạnh cho to lên mấy lần, sau đó xé cái băng dính hình trẻ con loài người ra khỏi đùi mình. Anh nhanh nhẹn bỏ bé vào xô rồi xách cái xô lên.

Cho dù, anh có không thích thì anh cũng phải bảo đảm, trẻ con loài người phiền phức này sống đến năm tám tuổi.

Chúc Chúc bị bỏ vào xô. Bé với tay nhỏ, sau đó từ từ đưa cái đầu nhỏ ra ngoài. Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm ba ba, lại len lén nhìn về hướng khác. Sau khi bé thấy bóng đen thì lập tức rụt lại vào xô, run run rẩy rẩy phát ra một âm sữa nhỏ “Cạc ~ “

Kim Sân nghe thấy tiếng cạc tội nghiệp này thì đưa mắt nhìn hai bóng đen bên cạnh, hai bóng đen lập tức lui xuống.

Sân chơi đã không còn ai. Gió đêm hây hẩy, Kim Sân bước đôi chân dài, xách theo cái xô màu đỏ, ngồi vào chiếc xe sang trọng.

Thời điểm xe chuyển động, nhóc con trong xô lại run rẩy.

Một lúc sau, dường như nhóc con đã cảm thấy an toàn. Bé lại với tay nhỏ lên thành xô lần nữa. Bé giống như con chuột nhỏ, cẩn cẩn thận thận thò đầu ra. Sau khi đôi mắt to tròn phát hiện không thấy quỷ đâu nữa, lúc này bé mới lật người thoát khỏi cái xô, rơi xuống chỗ ngồi trên xe.

“Cạc cạc cạc cạc…” Nhóc con nhanh chóng bò lên, ôm đồ chơi, kéo góc áo Kim Sân.

Kim Sân cực kỳ ghét bỏ, anh nhấc bé lên bỏ lại vào trong xô. Lần này, nhóc con ngoan ngoãn ngồi xổm trong xô, ngước nhìn Kim Sân với đôi mắt trong veo như nước ——

“Cạc cạc cạc cạc…”

Kim Sân sai lái xe đằng trước lái nhanh hơn. Anh thật sự không thể chịu nổi cái tình huống trong chiếc xe này nữa.

Đã rất nhiều năm, anh không nói chuyện với loài người. Huống chi là trẻ con loài người, còn là trẻ con loài người kêu cạc cạc cạc!

Anh rất ghét loài người, càng ghét trẻ con loài người phiền phức hơn.

May mà xe cũng nhanh dừng lại, đã có mấy bóng đen đứng chờ sẵn. Một bóng đen trong nhóm tiến lên mở cửa xe ra, Kim Sân bước xuống, sau đó đưa xô cho mấy bóng đen kia.

Đương nhiên, anh không định nuôi đứa trẻ loài người này. Anh có tiền, mà mấy bóng đen lại có thể chăm sóc đứa trẻ loài người này thật cẩn thận chu đáo. Đợi trẻ con loài người sống đến năm tám tuổi, anh liền hái mạng của bé, để app “Final Destination” trở lại bình thường.

Kim Sân bước về phía trước. Nhưng anh còn chưa đi được mấy bước thì đã bị “Con vịt nhỏ” chạy như bay đến ôm lấy chân ——

“Cạc cạc cạc cạc cạc…”

“Cạc cạc cạc cạc…”

Nhóc con ôm chặt lấy chân Kim Sân, giọng càng ngày càng nhỏ: “Cạc cạc ~ “

Kim Sân cắn răng, mở miệng nói: “Bọn chúng không phải quỷ, sẽ không ăn nhóc.”

“Cạc cạc…” Nhóc con tội nghiệp nhìn thoáng qua bóng đen phía sau, sau đó lập tức chôn đầu vào trong ống quần tây của anh.

Rốt cuộc anh cũng là tử thần, nên trẻ con loài người này có kêu cạc cạc, anh vẫn có thể hiểu trẻ con loài người này đang nói cái gì.

“Ta đã nói bọn chúng không ăn thịt người, buông ra đi!”

Nhóc con càng thêm đáng thương, “Cạc cạc…”

Kim Sân gặp phải vấn đề khó khăn nhất trong sự nghiệp. Trước đây, anh là chuẩn tử thần, công việc mỗi ngày anh phải làm là hái sinh mệnh. Bây giờ, anh cần bảo vệ một sinh mệnh, đây là đề khó của anh.

Anh lại còn gặp phải trẻ con loài người giống y con vịt nhỏ này, bé đã nhận định anh là ba ba bé. Mười câu cạc cạc của bé thì có đến chín câu là đang gọi ba ba.

Kim Sân nhìn bóng đen bên cạnh, ra hiệu cho bọn chúng tiến lên lôi nhóc con này đi.

Nhưng mấy bóng đen đều lui về sau một bước. Tuy rằng mấy bóng đen không biết nói chuyện, nhưng chúng cũng hiểu đứa bé này rất sợ bọn chúng.

Kim tiên sinh tức điên lên!

Anh tức giận nhận lấy xô nước màu đỏ mà một bóng đen trong đó đưa tới ——

Anh vừa xách xô nước màu đỏ, trẻ con loài người giống như thành tinh, lập tức xuống khỏi đùi anh. Bé ngoan ngoãn bò vào ngồi xổm trong xô. Sau đó, bé với tay nhỏ lên thành xô, tội nghiệp kêu: “Cạc cạc ~ “

Kim Sân hít sâu. Từ trước tới nay, anh không thích nói chuyện, nhưng lúc này cũng bị chọc tức mà nói: “Ta không phải cha nhóc.”

“Cạc cạc cạc cạc cạc cạc ~” rõ ràng là ba ba mà.

Kim Sân không nói nữa, anh xách theo cái xô đi vào bên trong.

Nơi này không phải trụ sở của anh, biệt thự này là anh mua cho trẻ con loài người ở.

Kế hoạch ban đầu của Kim Sân là, bóng đen sẽ ở đây cùng trẻ con loài người. Ba năm sau, anh sẽ dẫn linh hồn của trẻ con loài người đi, giải quyết vấn đề bug của app.

Vậy mà bước đầu tiên của kế hoạch, đã chết yểu!

Kim tiên sinh xách theo cái xô đi vào tiểu khu. Lúc anh đi đến nơi cần đến, thì thấy sau cánh cổng đang từ từ mở ra xuất hiện một tòa lâu đài công chúa màu hồng.

Kim tiên sinh cạn lời, anh nhìn thoáng qua bóng đen phía sau.

Anh chỉ nói nuôi trẻ con loài người này dựa theo tiêu chuẩn cao nhất của loài người, nhưng anh không ngờ tiêu chuẩn cao nhất lại là như vậy.

Hai bên lâu đài màu hồng là vườn hoa lớn, trong vườn hoa trồng đầy cây ăn quả. Kim Sân cúi đầu nhìn phản ứng của trẻ con loài người, thì thấy bé mở to hai mắt. Đôi mắt to tròn của bé sáng lấp lánh, trong miệng còn phát ra tiếng “Cạc!” phấn khởi.

Đi cùng với sự phấn khởi này, là trẻ con loài người phủi đất đứng lên. Bé hoàn toàn quên mất việc bản thân đang ở trong xô, và bị xách theo đến.

Bé vừa đứng lên liền mất trọng tâm, cắm người về phía trước. Ngay lúc đầu bé sắp chạm đất…

~~~

 Tác giả có lời muốn nói:

      Nữ chính sẽ không kêu cạc cạc mãi, bé sẽ học nói, về phần ai dạy, đương nhiên là vị tử thần đại nhân thiếu người ta một ba ba còn không tự hiểu kia.

      Ps: Tử thần đại nhân không phải người tốt lành gì, đừng dùng tiêu chuẩn người tốt đòi hỏi hắn.
Bình Luận (0)
Comment