“Ba ba, ba ba —— “
Bỗng nhiên, Kim Sân bừng tỉnh khỏi mộng. Anh ngồi dậy, bước nhanh qua phòng cách vách, thì thấy nhóc con vẫn đang ngủ say.
Nhóc con không hề khóc gọi ba ba cứu con, đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Tử thần đại nhân thở phào nhẹ nhõm. Lúc anh đang chuẩn bị đi ra ngoài thì thấy nhóc con đã tỉnh. Bé mặc bộ đồ ngủ, tóc xù lộn xộn. Bé đưa tay nhỏ dụi dụi mắt ——
“Ba ba, ôm…”
Tử thần đại nhân nhận mệnh quay đầu lại, bế con gái lên. Anh thấy sau khi bé dùng tay nhỏ dụi mắt xong thì chuẩn bị sờ đến băng gạc, anh liền nhanh chóng chặn tay nhỏ của bé lại, dặn dò: “Không được đụng vào băng gạc dán ở đây, biết chưa?”
Nhóc con gật đầu. Đôi mắt to của bé ngập nước, bé nói: “Ba ba, ba ba. Hôm nay con phải đến trường sao ạ?”
Kim Sân gật đầu.
Bóng đen nhanh chóng đi vào. Chúng đánh răng rửa mặt thay quần áo cho nhóc con, sau đó lại bện tóc, đội vương niệm cho bé.
Lúc bóng đen rửa mặt cho Tiểu Chúc Chúc, bé cứ nhìn ba ba chằm chằm, rồi hét lên: “Ba ba, ba ba. Khi nào ba mới rửa mặt thế?”
Lúc Tiểu Chúc Chúc chải đầu, bé cũng hỏi: “Ba ba, ba ba, ba có chải tóc không ạ —— “
Đợi đến khi bóng đen đội vương niệm cho Tiểu Chúc Chúc xong, nhóc con liền đắc ý nhìn mình trong gương một lúc. Sau khi bé thấy mình thật xinh mới đỏm dáng gật đầu. Sau đó, bé bước ba bước chạy hai bước, nhảy nhảy nhót nhót đến cạnh ba ba: “Ba ba, ba ba. Con chải tóc cho ba nhé!”
“Tóc ba ba thật ngắn, tóc của con thật dài…”
Ba ba tử thần mặt không cảm xúc bày tỏ: “Không cần con chải đầu giúp ta đâu.”
Tay nhỏ của Tiểu Chúc Chúc nắm lấy ngón tay ba ba, rồi lắc lắc. Bé nói bằng âm sữa: “Nhưng con muốn chải đầu giúp ba ba mà.”
Tiểu Chúc Chúc vừa nói vừa kéo tay ba ba. Bé kéo anh đến bàn trang điểm của mình, rồi đập lên ghế nhỏ nói: “Ba ba ngồi đây nè!”
Kim Sân quay đầu thì thấy miếng băng gạc dán trên trán bé, nên anh cũng không nỡ cự tuyệt.
Thế là anh ngồi xuống ghế nhỏ trước bàn trang điểm, nhưng đôi chân dài của anh không có chỗ đặt.
Cho dù Kim Sân đang ngồi, thì Tiểu Chúc Chúc chỉ cao một mét cũng không đủ cao để chải tóc cho ba ba. Thế là nhóc con ôm một cái ghế ở bên cạnh qua, sau đó cầm một cây lược nhỏ. Bé đứng trên ghế bắt đầu chải tóc cho ba ba, miệng nói cục cục cục cục ——
“Sờ tóc ba ba không giống sờ tóc con nha…”
“Con chải tóc cho ba ba…”
“Con sẽ chải cho ba ba một quả đầu đẹp nhất.”
Ánh mắt kia đặc biệt nghiêm túc, tựa như bé là thợ cắt tóc giỏi nhất thế giới vậy.
Sau đó, nhóc con cầm lược nhỏ chải mấy cái.
Trên bàn trang điểm của Chúc Chúc bày rất nhiều kiểu trang sức. Các loại cài tóc đủ màu, còn có nơ bướm màu hồng, rất là đáng yêu.
“Ba ba là con trai, con trai không thể kẹp cài tóc màu hồng nha.” Tiểu Chúc Chúc cầm một cài tóc bươm bướm màu trắng, kẹp lên tóc ba ba.
Tiếp đó Tiểu Chúc Chúc nhìn ba ba mình trong gương. Bé vừa lòng gật đầu rồi thở một hơi thật dài, giống như đã hoàn thành một chuyện rất lớn. Bé nói: “Ba ba thật sự quá đẹp!”
Cái từ “Quá” nói đặc biệt khoa trương. Kim Sân lập tức nghĩ đến giọng điệu của những bạn nhỏ khác trong nhà trẻ, khoa trương hệt như thế.
Kim Sân nhìn mình trong gương một lúc, anh còn có thể nói gì hả?
—— “Lát nữa ra ngoài ba ba không thể kẹp cái này đâu.”
“Vì sao ạ?”
—— “Bởi vì —— vì ba ba của những bạn nhỏ khác không có, chỉ có mình ba có. Thế là ba ba của những bạn nhỏ khác sẽ rất không vui.”
Kim Sân cúi đầu xuống, dùng tư duy của trẻ con giải thích cho Chúc Chúc hiểu.
Chúc Chúc bắt chéo tay nhỏ sau lưng. Bé nghĩ nghĩ, nói: “Cũng được ạ, vậy chúng ta sẽ kẹp ở nhà thôi nha.”
Chúc Chúc đột nhiên nhớ ra cái gì đó. Bé tháo vương niệm trên đầu xuống, bi bô nói: “Những bạn nhỏ khác cũng không có cái này, vậy con cũng không đội đến trường nữa ạ.”
“Không đội cái này thì không phải tiểu công chúa nữa, làm sao giờ nhỉ?”
Chúc Chúc đưa tay ra, lộ cái vòng vàng ngọc: “Ba ba nói, có cái này thì chính là tiểu công chúa mà.”
Kim Sân: “…” Trí nhớ tốt đấy.
Lúc Chúc Chúc được ba ba đưa đến trường, đã kéo theo rất nhiều ánh mắt của các bạn nhỏ. Không chỉ bởi vì bé vẫn luôn là tiêu điểm ở trường, mà còn vì băng gạc trên trán bé.
Những đứa trẻ học ở ngôi trường này đều là con nhà giàu, nhưng Chúc Chúc vẫn đặc biệt hơn. Người có tiền với người có tiền còn có ngọc, ngọc kia đại khái chính là lâu đài màu hồng mà mọi cô bé đều mơ ước của Chúc Chúc, nó mới thực sự là biểu tượng của công chúa.
Từ sau khi bạn nhỏ Chu Chúc đến nhà trẻ. Sau khi về nhà, tất cả các cô bé ở nhà trẻ đều không nói mình là tiểu công chúa nữa.
Giữa những đứa bé vốn không có bí mật. Mấy ngày trước, mấy đứa đã biết ba ba của tiểu công chúa Chúc Chúc không thương bé. Nhưng các bạn nhỏ cũng không hề cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì trong rất nhiều câu chuyện, ba ba của công chúa đều không thương công chúa.
Hôm nay Chúc Chúc dán băng gạc trên trán đến trường, nên lúc bé mới bước vào phòng học đã có bạn nhỏ tới hỏi: “Em gái công chúa, chỗ này của cậu bị sao vậy?”
Chúc Chúc nói thật: “Tớ đụng trúng bàn nên bị chảy máu, sau đó thì bị dán thế này nè…”
“Ba ba cậu không trông cậu à?” Một bạn nhỏ nói.
“Đúng đó, đúng đó, sao ba ba cậu không chịu trông cậu?” Bạn nhỏ nhăn mặt.
Nếu các bé bị ngã ở nhà, cha mẹ sẽ nói đối phương, vì sao anh/em không trông con?!
“Ba ba bận mà.” Chúc Chúc bi bô nói.
Các bạn nhỏ cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu. Mặc dù các bé không phải công chúa, không có lâu đài, cũng không có vương niệm công chúa, nhưng các bé đều là cục cưng trong nhà.
“Vậy em gái công chúa này, cuối tuần này bọn tớ đến nhà cậu chơi được không?”
Trước đó đã nói sẽ đến lâu đài của em gái công chúa rồi.
Lúc Hồ Thừa Khiếu đến lớp, vừa vặn nghe thấy mọi người đang nói về chuyện này.
Mặc dù thời gian Hồ Thừa Khiếu và Chúc Chúc đến học tại ngôi trường này rất ngắn. Nhưng gia đình Chúc Chúc đặc biệt, Hồ Thừa Khiếu lại có khí thế chủ trì đại cục, cho nên hai đứa rất có tiếng nói trong lớp.
Hồ Thừa Khiếu nhanh chân bước đến trước mặt Chúc Chúc. Khi cậu thấy trên trán Chúc Chúc bị dán băng gạc, cậu lập tức cuống lên: “Em gái công chúa, em bị sao thế này?”
Chúc Chúc nói: “Lúc lái xe em không cẩn thận nên bị đập trúng bàn.”
Hồ Thừa Khiếu khó chịu muốn chết. Sao ba ba của em gái công chúa không bảo vệ em gái công chúa nhỉ. Cậu nghĩ nghĩ rồi nói: “Em gái công chúa, hôm nay em cùng về nhà với anh đi. Cha mẹ anh rất tốt, anh sẽ lén nói cho em một bí mật này —— “
Hồ Thừa Khiếu sát lại gần tai Chúc Chúc, nhỏ giọng nói: “Ba anh là thần, anh hùng hơn cả đại anh hùng trên TV luôn.”
“Ba anh còn có thể mang anh bay cao nữa…”
Chúc Chúc mở to hai mắt, nói: “Wow ——ba ba anh thật lợi hại nha!”
“Vậy em về nhà của anh đi, chắc chắn ba ba em không dám tới tìm ba ba anh đâu. Ba anh lợi hại lắm!” Hồ Thừa Khiếu vỗ ngực nhỏ, cam đoan.
Tiểu Chúc Chúc nhíu mày: “Không muốn đâu, em muốn ở cùng ba ba em thôi.” Theo Chúc Chúc, cho dù ba ba người khác có lợi hại thế nào đi chăng nữa, thì ba ba của bé vẫn lợi hại nhất!
“Nhưng ba ba em không thương em mà.” Hồ Thừa Khiếu nói.
“Làm gì có!” Tiểu Chúc Chúc nghe nói thế liền tức giận: “Làm gì có, ba ba thương em nhất!”
“Ba ba mà không bảo vệ được con mình thì không phải là ba ba tốt.” Hồ Thừa Khiếu nói như người lớn.
Chúc Chúc tức điên lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé đỏ bừng. Bé nói ngắc ngứ: “Anh… Anh còn nói… nói xấu ba em, em sẽ không chơi với anh nữa!”
Tấm lòng nhiệt huyết của Hồ Thừa Khiếu bị em gái công chúa đả thương rồi. Cậu liếc em gái công chúa một cái rồi quay đầu ngồi vào vị trí của mình.
Lúc cô giáo bước vào thì thấy đôi bạn thân thiết, mặc dù ngồi một hàng nhưng thân thể cứng ngắc xoay sang hai phía.
Đây là… Giận nhau hả?
~~~
Tác giả có lời muốn nói: Hồ Thừa Khiếu: “Ba anh lợi hại nhất, chắc chắn ba ba em sẽ sợ ông ấy!” Tử thần số hai mặt đầy máu, cái đồ cuồng ma hố cha kia.