Cha Yêu Nghiệt, Mau Buông Mẹ Ta Ra!

Chương 34

Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )

 Chap 34 : Bức ảnh

        Thiết Kính trong bộ trang phục nội trợ quả thật rất hợp . Các bà cô hàng xóm ai nấy nhìn thấy đều phải bật ngón cái lên rồi nhìn anh nháy mắt . Khiến khuôn mặt anh đỏ lự , thập phần ngô ngố .

         Quả thật rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm . Anh cũng đến tuổi cưới vợ rồi nhưng thực tế phũ phàng là anh không biết yêu . Đã vậy , từ lúc tập đoàn Vương Thị phá sản , mỗi ngày anh đều ở nhà chăm sóc cho Thất Nghị . Anh là nam , Thất Nghị hắn cũng là nam .. Khụ khụ .. Mặc dù Thất Nghị sức khỏe có tí không tốt nhưng thân hình vẫn không một chút gầy đi hay xanh xao mà lại cường hãn vạm vỡ , săn chắc khiến vạn người nhìn thấy lập tức chảy dãi . Chưa kể đến khuôn mặt yêu nghiệt hoàn mĩ không tì một vết khiến chúng sinh điên đảo mê hồn .

         Thiết Kính anh cũng rất cường tráng đó chứ , nhưng khi đứng cạnh Thất Nghị . Tất cả đều trở thành hư vô .

         Nhưng điều quan trọng là anh chưa vợ , lại cả ngày quấn quýt chăm sóc hắn . Thử hỏi ai mà không hiểu lầm cho được ??

          Thiết Kính hai tay xách thức ăn lỉnh khỉnh , mắt chăm chú nhìn phía đằng sau . Thất Nghị một tay cầm sách một tay xách túi đựng cà chua đi đằng sau , mắt lơ đễnh mơ màng nhìn xung quanh .

           Mấy bà cô đi gần đó chụm đầu lại tiếp tục xì xào bàn tán . Thiết Kính nhìn bọn họ thở dài , rồi kéo Thất Nghị đi thật nhanh .

        Gần tới nhà đột nhiên nghe tiếng sủa long trời lở đất của Ngạo Ngạo , hai người nhanh chóng đứng trước cửa nhà . Thiết Kính sững sờ nhìn trước mặt rồi vội quay đằng sau nhìn Thất Nghị , bất quá lo lắng của Thiết Kính bằng thừa . Thất Nghị một chút sửng sốt hay gì đó cũng không có . Coi người trước mặt như không khí , ánh mắt lơ đễnh cúi đầu nhìn Thiết Kính đang ngẩn người .

       Vội đi tới chạm vào vai Thiết Kính giúp hắn hoàn hồn rồi vụng về thò tay vào túi áo hắn lấy chìa khóa mở cổng .

        Mạnh Hào nhìn con trai của ông lướt qua ông bước vào nhà một cách thản nhiên . Trong lòng có chút tức giận , trừng mắt nhìn Thất Nghị quát :

-“ Vương Thất Nghị , gặp cha anh mà anh không chào một tiếng sao ?? Đồ cái th-.. ”

         Thất Nghị nghe có người gọi mình , chầm chậm quya đầu nhìn rồi nghiêng đầu ngốc nghếch nhìn Vương Mạnh Hào .

         Thiết Kính đi lên phía trước , giơ tay ngăn cản trước khi ông xúc phạm Thất Nghị . Thiết Kính nhìn người trước mặt không mấy vui vẻ nhưng vẫn lịch sự mở miệng ra hỏi :

-“ Không biết ông đến đây có việc gì ?? ”

        Nói xong rồi quay sang cũng chẳng cần câu trả lời vội quay sang nhìn Thất Nghị , phẩy phẩy tay bảo vào trước đi . Thất Kính ánh mắt chẳng chút thần khí , cứ man mát nỗi buồn đọng trong đôi mắt nhìn Thiết Kính không nói gì rồi lặng lẽ bước vào trong .

      Vương Mạnh Hào nhìn con trai lạnh lùng , cao ngạo trước kia bây giờ chẳng khác một thằng khờ câm . Trong lòng đột nhiên có chút vui sướng , an tâm hẳn .

      ..

       Ông nhìn thẳng vào Thiết Kính , khóe môi nhếch lên tỏ ý khinh thường . Cả hai nói qua nói lại rồi Thiết Kính không khách khí đi vào trong vườn cẩn thận đóng cửa lại . Còn quay sang nhìn Ngạo Ngạo đang lười biếng nằm dài trên bãi cỏ phơi nắm , anh cố ý hắng giọng to nói :

-“ Ngạo Ngạo , nếu mày thấy con quỷ già hay quỷ cái nà lượn lờ trước nhà lập tức nhớ cắn chết . Tuyệt đối cắn nát quần nó cho tao . Hahaha ”

          Vương Mạnh Hào đứng bên ngoài trợn trắng mắt rồi bực dọc lên xe đóng sầm cửa lại rời đi .

          Ông vừa rời đi , lập tức nụ cười trên khuôn mặt Thiết Kính cũng tắt ngúm .

          Chỉ vài phút sau Triệt Đông cũng tới , nhưng khi đẩy cửa thư phòng ra thì hai kẻ bên trong ngạc nhiên nhìn hai kẻ bên ngoài . Triệt Đông nắm tay Thụy Miên kéo vào bên trong rồi đóng chặt cửa lại . Cả hai vừa rồi xuống lập tức thở gấp gáp , Thiết Kính rót nước lọc đưa sang cho Thụy Miên rồi nhíu mày nhìn chằm chằm hai người :

-“ Chẳng phải đang đi du lịch sao ?? Sao lại gấp gáp về sớm thế , có chuyện gì sao ?? ”

         Triệt Đông bưng ly nước giúp Thụy Miên uống , còn Thụy Miên đưa cao túi xách ngang tầm mắt rồi lục lục . Ngón tay hối hả lướt màn hình , run rẩy cầm điện thoại ngẩng đầu nhìn Thất Nghị . Rồi lại quay sang nhìn ông xã , thấy Triệt Đông gật đầu , cô mới nói từ từ nói :

-“ Em có chụp tấm hình này lúc đi du lịch , là ở một chi nhánh cửa hàng giày Savi ở Mỹ ”

         Cầm chiếc điện thoại đặt trên bàn , rồi ngẩng đầu lên nhìn thấy Thất Nghị chau mày khó hiểu . Liền phóng to màn hình lên rồi dặt dè nói :

-“ Anh nhìn xem .. ”

          Triệt Đông vốn đang muốn do thám thử xem Thụy Miên đang đi đâu liền gọi điện sang bảo cô chụp hình rồi send qua cho anh . Xem một hồi yên tâm định tắt máy thì tay lại quơ đổ ly nước , làm ướt màn hình . Vội cầm khăn lau đi rồi chọt chọt thử xem có bị hư hao gì không . Tấm ảnh bị phóng lớn nhưng lại không bị bể ảnh nên liền thấy rõ còn sắc nét . Anh xoa mắt nhìn kĩ bức ảnh lần nữa đột nhiên cứng đờ người , không may đem chiếc điện thoại vừa mới cứu liền làm rớt bể .. Đến khi Thụy Miên xách vali lật đật chạy vào nhà , cả hai lập tức cầm điện thoại soi kĩ lần nữa rồi mới quyết định chạy sang nhà Thiết Kính .

          Không biết diễn tả cảm xúc bây giờ của Thất Nghị ra sao , nhưng hành động duy nhất của hắn ta bây giờ là ngồi nhìn chăm chăm vào màn hình như muốn lôi người trong ảnh ra .

          Thất Nghị đột nhiên vịn lấy vai Thụy Miên , khuôn mặt vốn lạnh tanh bây giờ lại có chút khí sắc , mở miệng hỏi :

-“ Em chụp tấm hình này ở đâu ?? Chỗ nào của Mỹ ?? ”

-“ Là .. là Columbus Circle , New York ”

          Thất Nghị lập tức đứng phắt dậy , định chạy đi liền bị Triệt Đông và Thiết Kính ngăn cản . Triệt Đông không ngờ khi tên này nhìn thấy liền kích động đến như thế , nếu biết trước thì đã không cho hắn xem rồi . Triệt Đông cố gắng kéo tay Thất Nghị lại , miệng hầm hực nói :

-“ Cậu lên cơn à ?? Mau bình tĩnh lại cho tôi ”

        Thất Nghị hất tay Triệt Đông ra , Triệt Đông lại càng vịn chặt hơn . Thiết Kính cũng giữ lấy hắn rồi đẩy Thất Nghị ngồi xuống sofa , giữ giọng bình tĩnh khuyên nhủ nói :

-“ Bây giờ cậu định đi sao ?? Được cậu muốn đi cứ đi đi ”

        Triệt Đông đứng kế bên há hốc miệng , chau mày nhìn tên điên thứ hai . Thiết Kính nhướng lông nheo nhìn Thất Nghị trên sofa , giọng có chút dịu dàng hơn :

-“ Cậu cũng đã thấy đó , phải trải qua biết bao nhiêu thời gian ông ta mới tin cậu là thằng khờ . Bây giờ ông ta đang lợi dụng cậu , nếu cậu bỏ đi . Ai sẽ là người lật ngược tình thế lại đây ?? Cậu không muốn trả thù giúp mẹ cậu sao ?? Được !! Nếu cậu không muốn trả thù thì lập tức bỏ cũng không sao nhưng có chắc chắn là sau đó không hối hận ?? Tùy cậu lựa chọn ..  ”

    Thất Nghị ôm đầu khổ sở , tay siết chặt lại thành nắm đấm .

    ..

    Sáu năm trước cô đột nhiên biến mất trong đám cháy ..

    Mọi người đều nghĩ cô đã chết – nhưng anh biết cô không chết .

    Anh âm thầm lặng lẽ cho người tìm cô khắp nơi .

    Cô trốn – anh tìm ..

    Có bắt đầu cũng sẽ có kết thúc , chỉ là cô trốn quá kĩ để anh không tài nào tìm ra .

    Thời gian vốn có hạn , nhưng bản thân lại lãng quên điều đó

    Để cố gắng quên cô , anh chôn vùi bản thân trong thù hận .

    Kế hoạch của anh có bao giờ là thất bại , chỉ có bất bại .

    Rồi đột nhiên cô vô tình để anh thấy được ..

    Kế hoạch của anh bây giờ phải làm sao ??

    Còn cô ??

    Cuối cùng cô cũng chịu xuất hiện rồi sao ??

    Thời gian vẫn mãi là thời gian

    Vốn là thứ không thể nào lấy lại được

    Rất đáng tiếc .. trò chơi đã kết thúc !!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

   Lập Lập : mau mau vote cho ta đi (●´ω`●) ngoan ngoãn ta post chap thường xuyên cho ..  

    

          

         

       

    

Bình Luận (0)
Comment