Cha Yêu Nghiệt, Mau Buông Mẹ Ta Ra!

Chương 42

Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )

 Chap 42 : Các người .. là ai ??

         Mã Nguyên ôm đứa nhỏ đang khóc thút thít trong lòng ra sức vỗ về . Ngư Thuần nhìn cánh cửa trắng đóng bặt im chưa hề hé ra , trong lòng vô cùng hoảng sợ . Tự trách bản thân , nước mắt không ngừng tuôn rơi . 

          Duyệt Hiên khoanh tay ngồi trên chiếc ghế xanh , gương mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc . Mã Nguyên đưa tay còn lại định ôm lấy Hiên Hiên thì lại bị bất ngờ cánh tay nhỏ gạt đi . Lạnh lùng , vô tình . Hàng lông mày chau lại , ánh mắt sắc bén cực độ khiến người lớn như Mã Nguyên anh cũng cảm thấy đáng sợ .

         Ngư Thuần thấy bóng dáng từ đằng xa đi chơi lập tức thoát khỏi bàn tay to lớn của Mã Nguyên rồi leo xuống ghế . Hai bàn tay nhỏ mũm mĩm ôm lấy đôi chân người đàn ông kia . Khóe mắt lại bắt đầu tràn trề nước . Giọng ngọt ngào pha chút sợ hãi , lo lắng có cả đau đớn :

-“ Cha ”

          Thất Nghị cúi xuống nhìn đứa nhỏ đang ôm lấy chân mình gọi cha . Đôi mắt , cái mũi , miệng nhỏ , tất cả những thứ đó y hệt như người đó . Kể cả cái thói hay khóc cũng bị duy truyền lây . Đứa nhỏ này chắc chắn là con anh và cô .

            Thất Nghị định đưa tay bế đứa bé gái thì bỗng nhiên bị đẩy ra . Do bất ngờ nên lập tức ngã người về phía sau , vừa lúc Thiết Kính và Ngọc Diệp đi tới lập tức sững sốt .

            Duyệt Hiên ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía người đàn ông đang ngồi trên sàn nhà . Giọng non nớt , trong trẻo nhưng lại uy nghiêm đến đáng sợ , xen lẫn một chút tàn nhẫn mà một đứa trẻ không nên có :

-“ Em nhận lầm người rồi , mau lại ghế ngồi với anh ”

           Ngư Thuần nước mắt ngắn nước mắt dài , nhìn thấy anh đang giận dữ . Trong lòng vô cùng kinh hãi , liền len lén quay sang nhìn trộm Thất Nghị rồi cúi đầu lủi thủi đi đến bên ghế ngồi xuống .

           Thất Nghị nhìn đứa bé trai trước mắt mà không khỏi giật mình , đứa nhỏ này từ ngoại hình đến tính cách vô cùng giống anh . Không thể lẫn đi đâu được , đây chính là con trai anh .

            Trai , gái . Là song sinh sao ??

            Dĩ nhiên hai người đứng phía sau cũng không khỏi bất ngờ . Người bất ngờ nhất chính là Hầu Ngọc Diệp , từ lúc xảy ra chuyện đó đến bây giờ anh chưa từ một lần có ý thức . Hoàn toàn như một con rối , miệng chưa từng nói một lời . Vậy mà hôm nay anh đã buông tay cô ra chạy về phía trước , kêu tên người con gái của sáu năm về trước .

            Tại sao khiến anh mở miệng không phải là cô ??

            Tại sao ông trời luôn bất công với một người như cô ??

            Sáu năm qua công sức cô đã xây dựng vất vả biết bao nhiêu . Đột nhiên chỉ trong một phút chốc cô ta trở về liền bị phá hủy . Gần hai tháng nữa thôi là anh và cô có thể kết hôn . Tại sao bọn họ lại về lúc này chứ ??

            Hơn nữa cái thai trong bụng , không phải đã ..

            Phúc Khôi một tay chống gậy đi vào , Phúc Vĩnh đi kế bên đỡ lấy cha . Vị quá vội nên Tố Tố gấp gáp chạy tới , không để ý đến cô gái đứng trước mặt liền xô ngã . Tố Tố biết mình vừa đụng trúng người liền quay lại , vẻ mặt thành khẩn định xin lỗi liền ngơ ngác nhìn người dưới đất . Thiên Hà đi tới nắm lấy tay con dâu đỡ đi .

            Phúc Khôi vừa nghe tin con gái bị tai nạn trong lòng vô cùng lo lắng hơn nữa còn có hai đứa cháu nhỏ bên cạnh càng sốt ruột hơn . Nhưng khi nhìn thấy hai đứa cháu ngoan ngồi trên ghế bình an vô sự thì bớt đi một phần lo lắng .

           Thở phào nhẹ nhõm nhưng lập tức thở hổn hễn tức giận . Phúc Vĩnh nhìn theo ánh mắt cha lập tức đông cứng lại . Vừa lúc Thất Nghị cũng ngẩng đầu lên , khóe miệng mấp máy :

-“ Cha vợ .. ”

            Phúc Khôi nghe hắn gọi lập tức muốn thổ huyết . Hai từ ‘ cha vợ ’ thật khó nghe . Ông đi tới sẵn chiếc gậy trong tay giơ cao đánh tới tấp vào anh , nghĩ đến con gái vì hắn mà phải nằm trong đó . Lửa giận trong người lại phát bùng ra :

-“ Ai là cha vợ cậu ?? Tại sao mỗi lần nhìn thấy cậu con gái tôi đều bị thương . Sáu năm rồi cậu vẫn không tha cho nó sao ?? Cậu hại nó đến nổi nó phải bỏ nhà , bỏ quê hương đi sống ở nơi đất khách quê người . Bây giờ nó vừa về liền bị cậu hại đến sống chết ra sao cũng chưa biết . Cậu hài lòng chưa ?? ”

            Tuy Phúc Khôi tuổi đã cao nhưng sức lực lại vô cùng tràn trề nên mỗi cái đánh của ông vô cùng mạnh bạo . Ngư Thuần thấy ông ngoại đột nhiên đánh tới tấp cha liền muốn chạy đến ngăn cản nhưng sớm đã bị anh trai nắm chặt lấy .

         Thiết Kính trong lòng vô cùng khó chịu nhưng lại không thể làm gì được trong lòng liền bực dọc không thôi . Ngọc Diệp vốn đã khóc đến nỗi không biết thế giới bên ngoài .

           Nhân lúc Duyệt Hiên nới lỏng tay , Ngư Thuần liền vụt chạy đến chỗ cha . Phúc Khôi giơ cây đánh mạnh xuống , không ngờ đến việc đứa cháu nhỏ chạy tới . Quên mất dừng tay lại , mắt Thất Nghị lóe sáng , liền xoay người ôm lấy con gái .

           Ngư Thuần được nằm gọn trong vòng tay của cha liền vô cùng cảm thấy ngọt ngào , ấm áp . Cha đang bảo vệ mình sao ..

            Lo lắng nhìn từ đầu đến chân của con gái , rồi nhẹ nhàng thở phào . May mắn là không bị thương . Ánh mắt của Thất Nghị dịu dàng nhìn con gái tràn trề yêu thương bỗng từ từ nặng nề , khóe mi cũng run rẩy khép lại .

           Thất Nghị ngất đi trong tiếng khóc bi thương của đứa nhỏ , ai nấy đều sững người tại chỗ . Đến cả Duyệt Hiên trầm lặng , đôi mắt lại có chút lóe sáng rồi nhanh chóng biến mất .

~~~~~~~~~~~~~

           Phúc Khôi nhìn Mã Nguyên loay hoay pha nước nóng , khóe môi cong cong hài lòng gật đầu . Đợi khi Nhược Di hồi phục sức khỏe hẳn rồi ông sẽ bàn chuyện tái hôn .

           Thiên Hà vỗ mu bàn tay Phúc Khôi , chau mày không vui . Ông đừng có mà tự ý sắp đặt .

            Duyệt Hiên mở cửa bước vào phòng , khuôn mặt trắng nõn nà không để lộ bất kì tia cảm xúc . Từ từ đi đến bên giường Nhược Di ngồi xuống , Mã Nguyên cầm khăn nóng đi lại định lau mặt giúp Nhược Di thì bị bàn tay nhỏ giựt lấy chiếc khăn trắng trên tay . Bàn tay to lớn bỗng cứng đờ trên không trung , vô cùng ngượng ngạo .

            Phúc Khôi , Thiên Hà , hai người cũng chỉ biết lắc đầu thở dài . Thật hết cách , đứa nhỏ nó vốn không thích người khác lại gần hay đụng chạm vào mẹ nó . Với tính cách như thế thì e rằng , Mã Nguyên khó mà có thể ..

            Ánh mắt Duyệt Hiên tràn đầy dịu dàng , ấm áp . Lau mặt giúp mẹ xong , cậu bé lại cúi người hôn lên trán Nhược Di . Thì thầm nhỏ nhẹ , giọng nói vô cùng trong trẻo . Vang tận sâu bên trong tim , nhẹ nhàng khắc ghi :

-“ Di Di , con lại tới thăm mẹ ”

          Cánh cửa đột nhiên bị mở ra , Ngư Thuần ló chiếc đầu nhỏ nhìn vào trong rồi từ từ mở toang ra . Ngư Thuần nắm tay Thất Nghị lôi vào trong . Phúc Khôi nhìn thấy anh liền lạnh lùng hừ một cái rồi nắm tay vợ đi ra ngoài .

        (  Ô ô , trong tiểu thuyết thường thì gia đình chồng ghẻ lạnh con dâu .. Đằng này .. Chậc chậc )

           Duyệt Hiên ngồi trên giường vén chăn giúp Nhược Di rồi ngồi đó bất động . Mã Nguyên nhìn Thất Nghị , trong lòng có chút khó chịu nhưng dẫu sao đứa nhỏ vẫn còn ở đây . Không nên gây mất thiện cảm thì tốt hơn . Anh lặng lẽ tiến lại xoa đầu Ngư  Thuần rồi bỏ ra ngoài .

           Thất Nghị vẫn bỏ đi sự lạnh lẽo trên khuôn mặt , cúi đầu nhìn con gái nở nụ cười đến choáng váng . Ngư Thuần say mê nhìn cha , cha vẫn là người đẹp nhất .

           Đưa tay xoa đầu con gái từ tốn , dịu dàng . Con gái anh muốn đụng là đụng vào sao . Hừm .

           Thất Nghị đưa tay bị bồng lấy con trai thì bị bàn tay nhỏ hắt ra , rồi hình bóng nhỏ bé lại tiến lảng sang ngồi dựa lưng vào tường . Ánh mắt vẫn một mực không rời đi .

            Bông tuyết rơi khắp nơi , mặt đất một màu trắng xóa . Nhược Di sợ hãi nhìn xung quanh , bóng đêm chìm vào mảng trắng . Trắng , đen , hai màu hòa với nhau tạo thành sự lạnh lẽo bi thương vô cùng đáng sợ .

            Đột nhiên bàn tay cô ấm hẳn lên , giọng nói quen thuộc lại xuất hiện . Giọng nói này rất quen , rất quen thuộc .

            Ánh sáng nhẹ nhàng len lõi vào căn phòng , ngón tay trỏ kẹp nhiệt khẽ nhích . Hàng lông mi run run rồi từ từ mở ra .

           Thất Nghị nhìn đến sững người , quả thật rất đẹp . Đẹp đến ảo lạ vô thường . Duyệt Hiên đôi mày hơi chau lại , rồi nhỏm người ngồi quỳ trên giường nhìn mẹ .

-“ Mẹ .. mẹ .. ”

-“ Mẹ .. ”

-“ Di Di .. ”

              Hai ba giọng nói này rất quen , trong người cô đột nhiên ấm hẳn lên . Đôi mắt bắt đầu nhìn rõ mọi thứ xung quanh thì Nhược Di đột nhiên nhíu mày , giọng khàn khàn phát ra :

-“ Các người .. là ai ?? ”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

  Lập Lập : Ô ô .. máy tính ta bị hư rồi   Σ( ° △ °|||)  chắc phải 2 tuần sau lận ta mới post lại T^T mọi người thông cảm nga :"< đừng giận ta ..  ta sẽ bù đắp mà  o(╯□╰)o

       Dự là 16/8 post truyện lại .. đừng quên vote cho ta  (◜௰◝) 

   

Bình Luận (0)
Comment