Cha Yêu Nghiệt, Mau Buông Mẹ Ta Ra!

Chương 45

Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )

 Chap 45 : Sự thật hé lộ

      Nhược Di cắn răng , đưa tay đẩy đầu Mã Nguyên ra . Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng có lỗi với người nào đó . Bản thân lại cảm thấy tủi thân nhục nhã .

      Dục vọng đang dâng trào liền bị Nhược Di dập tắt , Mã Nguyên vô cùng tức tối . Hai bàn tay gia tăng thêm đạo lực , ngày càng mạnh bạo .

      Đôi vai xanh xao ốm yếu đỏ ửng lên có vài vết bầm , Nhược Di gục xuống sàn nhà . Nước mắt không kiềm được liền rơi lã chã trên khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ .

       Mã Nguyên cúi đầu nhìn cô đang ôm vai đau đớn trên sàn nhà liền thức tỉnh . Vội đưa tay muốn xem vết thương . Nhược Di thấy hành động của anh liền hoảng sợ liền thục người ra đằng sau . Miệng không ngừng la hét hoảng sợ , cũng vì quá hoảng loạn mà khi quay đầu liền đập trúng thành ban công .

       Ngư Thuần vốn định lẻn vào phòng Nhược Di ngủ nhưng lại phát hiện cửa đã khóa liền phụng phịu trở về . Đi tới đầu cầu thang , bước chân khẽ dừng lại . Con gấu bông trên tay bỗng rơi xuống , cứ thế mà lăn lăn xuống chân cầu thang .

     Duyệt Hiên một thân mặc bộ đồ ngủ màu xanh biển vô cùng thoải mái , khuôn mặt thanh tú không một chút biểu cảm đi về phòng mình .  Thân nhỏ bước chân bình ổn đều đặn từ tốn lướt qua cầu thang . Đi được vài bước liền nhíu mày quay đầu lại .

     Cầm teddy nhỏ trên tay , hai hàng lông mày càng nhíu chặt hơn . Con gấu này chẳng phải vật ưa thích của em gái sao ? Sao lại nằm dưới chân cầu thang . Hiên Hiên ngẩng đầu từng bậc thang đá xanh . Bước chân không vội vã , nhưng khi đi càng gần thì tiếng khóc la hét lại càng rõ hơn . Bước chân cũng không còn chậm rãi như trước mà vô cùng hối hãi .

       Duyệt Hiên nhìn em gái đang đứng trước cửa phòng Nhược Di , bàn tay nhỏ vung lên đập mạnh vào cánh cửa gỗ liên hồi . Khuôn mặt cũng ướt đẫm , Duyệt Hiên đi lại đưa tay lau nước mắt cho Ngư Thuần :

-“ Thuần Thuần , làm sao thế ? ”

        Ngư Thuần quay sang bám lấy áo anh ra sức kéo :

-“ Em nghe thấy tiếng của mẹ , anh mau giúp em mở cánh cửa này đi ”

        Hiên Hiên đưa tay nắm lấy tay gạt cửa , đôi môi nhỏ mím lại đến tím tái . Hiên Hiên cất giọng hét to khiến tất cả mọi người trong nhà đều chạy ra khỏi phòng :

-“ Chìa khóa đâu ? Mau lấy chìa khóa ”

         Hai ông bà cùng với vợ chồng Phúc Vĩnh cũng lật đật chạy ra . Cả Du Du , Đan Đan cũng bị tiếng la làm tỉnh giấc liền cuống cuồng chạy xuống tầng 1 .

         Cả đám người hầu chạy tới chạy lui tìm chiếc chìa khóa dự phòng . Chưa kịp dâng tận hai tay thì đã bị Duyệt Hiên trừng mắt giựt lấy . Khiến đám người hầu không tự chủ mà hoảng hốt lui về sau .

         Cánh cửa mở toang ra , mọi người tràn vào phòng chết sững khi thấy thân ảnh nhỏ yêu ớt nằm trên sàn nhà . Trán nhỏ chảy không biết bao nhiêu máu , Mã Nguyên tay chân luống cuống cầm giấy lau máu cho cô .

          Chiếc cổ trắng nõn mịn màn đầy vết hôn đỏ mập mờ . Dây áo cũng tuột ra làm lộ bờ vai đầy vết bầm . Trông cô hết sức thảm thương , miệng cô mấp máy nói không thành lời :

-“ Đừng , du-.. ”

          Phúc Khôi đứng chôn chân tại chỗ nhìn con gái , cổ họng nghẹn lại . Tim đập nhanh đến mức hô hấp trở nên khó khăn . Thiên Hà đứng bên cạnh từ bao giờ đã ngất đi mất . Tố Tố một tay đỡ chiếc bụng to , một tay nâng . Muốn đi tới nhưng đám người hầu đã ngăn lại .

            ..

        Mùi sát trùng lượn lờ trong không khí , y tá cầm bông băng cẩn thận rửa sạch vết thương rồi dán miếng băng gạc lên trán . Khuôn mặt thanh tú khẽ cau có , rồi lại dãn ra . Y tá chần chừ nhìn sang ống tiêm trên khay , lại quay sang nhìn cô gái có vẻ đẹp động lòng người nằm ngoan ngoãn trên chiếc giường .

       Mũi tiêm tiếp xúc da có chút đau , đôi lông mày chau lại rồi dãn ra . Đến cả khi ngủ cũng thật động lòng người . Y tá khẽ lắc đầu , vẻ mặt vô cùng ganh tị .

        Cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại , Mã Nguyên rút con dao trong túi quần , đi gần lại Nhược Di . Trơn mắt nhìn hắn từ từ tiến lại , lưỡi dao lóe sáng trong đêm .

          Đột nhiên bên cạnh Mã Nguyên còn có một người . Hắn nhìn cô với ánh mắt cuồng dã thèm khát . Lưu Giang , cái tên vừa lạ lẫm vừa quen thuộc cứ quẩn quanh trong đầu cô .

          Nhược Di muốn ngồi dậy bỏ chạy , muốn kêu cứu . Nhưng tại sao cơ thể lại không cử động được , giọng nói của cô cũng mất đi . Chuyện gì xảy ra thế này ?

          Lưu Giang đứng bên giường bệnh đưa tay chạm vào cơ thể của cô , hắn khẽ nhếch môi cười dâm đãng :

-“ Em là của anh , không chạy thoát được đâu ”

          Cô thể cứng đờ , nước mắt khẽ chảy dọc xuống . Bỗng nhiên cảm thấy cổ có chút lành lạnh liền mở mắt ra . Lưỡi dao đặt trước cổ cô , hơi thở Mã Nguyên phả ra gấp gáp . Cơ mặt cứng ngắc , gân xanh nổi trên trán , giọng dịu dàng lại run rẩy vội vã trái với hành động hắn đang làm :

 -“ Nhược Di , em yêu anh mà đúng không ? Nhược Di , em mau nói đi ”

         Yêu ? Bản thân cô còn tự không rõ . Trái tim này vốn dĩ đã không còn là của cô . Nhưng lại chẳng biết nó đã thuộc về ai . Nhược Di lắc đầu , nước mắt cũng tuôn chảy theo . Đôi môi bị cắn đến ứa máu ra .

          Mã Nguyên hung hăng đặt ghì chặt con dao trong tay làm Nhược Di càng hoảng sợ hơn . Mã Nguyên trừng mắt nhìn cô , giọng nói vô cùng đáng sợ , khác hẳn với khi nãy :

-“ Nếu đã thế , chúng ta đồng quy ư tận* ”

*Đồng quy ư tận : cùng chết chung

         Ánh mắt tuyệt vọng khép lại , hàng mi ươn ướt run rẩy . Mọi thứ kết thúc rồi sao ?

         Âm thanh non nớt trong trẻo vang tới tai cô .

         Tại sao lại có tiếng trẻ con ?

-“ Mẹ mẹ , mẹ làm sao thế ? Mau tỉnh dậy đi ”

-“ Bác sĩ bác sĩ đâu .. ”

         Chiếc đèn pin rọi thằng vào mắt khiến Nhược Di tỉnh choàng dậy . Nhược Di thở hổn hển đưa tay sờ lên cổ , sau đó lại đưa mắt nhìn khắp căn phòng . Xác định vừa rồi chỉ là mơ liền cúi đầu trấn an .

        Phúc Khôi đứng trước giường nhìn cô gái vừa mới mở mắt dậy lại ngó nhìn xung quanh , ông tưởng rằng Nhược Di đang tìm kiếm Mã Nguyên . Nhìn cô gái cúi đầu , ông lại lầm tưởng hơn là con gái đang thất vọng vì hắn không có mặt trong phòng bệnh . Tim ông nhói lên , đáng lẽ ông phải ngăn cản chuyện lừa dối con gái ngay từ đầu . Bản thân làm một người cha thật đáng trách .

       Phúc Khôi phất tay bảo mọi người ngồi lên sofa , ông tiến lại ngồi cạnh giường . Cầm lấy bàn tay nhỏ gầy gò mà lòng vô cùng đau đớn :

-“ Nhược Di ... ta xin lỗi . Chúng ta ... đã lừa dối con ”

       Duyệt Hiên mím chặt môi ngồi trên ghế sofa cúi đầu không có một động tĩnh . Nhược Di ngẩng đầu nhìn ông. Hình ảnh oai phong lẫm liệt của ông lướt qua trong đầu cô , nhìn lại ông bây giờ đã già đi rất nhiều . Sự lo lắng , quan tâm vẫn luôn dành cho cô . Bất giác hai mắt đỏ hoe , lệ không kìm được mà tuôn .

      Nhìn thấy con gái khóc không kiềm được đưa tay lên gạt đi nước mắt . Thiên Hà cũng đi tới lau nước mắt giúp con . Bà biết chồng mình đang rất khó xử không biết làm sao nên mở miệng nói cho cô hiểu bọn họ vì muốn tốt cho cô nên đã dối lừa cô , nói Mã Nguyên chính chồng cô . Và kế tiếp những chuyện đến khi cô được đưa vào viện . Nhưng đến khi hỏi chồng cô là ai thì mọi người ai nấy đều ấp úng né tránh không trả lời . Vừa lúc đó y tá bước vào có thể làm giấy xuất viện .

       Nhược Di trong đầu liền nhớ ra bản hợp đồng cùng Yên Thần , cúi đầu nhìn đông hồ trên tay . Chưa đầy 2 tiếng nữa là tới giờ hẹn . Liền quên mất chuyện cần hỏi , gấp rút chào mọi người rồi chạy ra cổng đón taxi trở về nhà trước .

 ~~~~~~~~~~~~~~

Lập Lập : để mọi người đợi vất vả rồi  ب_ب  đừng quên vote cho ta   Σ( ° △ °|||)

      

                 

               

Bình Luận (0)
Comment