Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 173

Bên ngoài Tấn quốc Học Phủ.

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn Diệp Bình.

Họ không hiểu ý của Diệp Bình.

Ai cũng nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên Long đã bị đánh bại.

Nhưng sao Diệp Bình lại nói, hắn không có ý này.

Ngay cả Hoàng Phủ Thiên Long cũng không hiểu.

Không hiểu ý của Diệp Bình.

"Bây giờ ngươi bị ta đánh bại, là vì chênh lệch thực lực giữa chúng ta quá lớn."

"Đại sư huynh ta từng nói."

"Thiên kiêu tuyệt thế thật sự, được và mất là luôn đi đôi với nhau, ngươi bị ta đánh bại, chưa phải là bị đánh bại thật sự."

"Tương lai là vô hạn, có lẽ ngày mai, có lẽ sang năm, ngươi sẽ vượt qua ta."

"Nhưng nếu lúc này, ngươi dùng giọt máu kia, thì dù thực lực của ngươi sẽ tăng lên rất lớn..."

"Nhưng một thiên kiêu thật sự, mỗi một bước cần phải do chính mình bước ra, mượn nhờ ngoại lực, mãi mãi sẽ không bao giờ trở thành cường giả chân chính."

Diệp Bình nói rất bình tĩnh.

Hắn giải thích.

Hoàng Phủ Thiên Long rất mạnh, hắn là thiên kiêu, dù hiện giờ bị mình đánh bại, nhưng thất bại một lần chẳng là gì cả.

Vì tương lai là đầy vô hạn.

Nếu chỉ vì để thắng mình, mà dùng chân huyết, như vậy đối với Diệp Bình, hắn đã hoàn toàn thất bại.

Mọi người nghe xong, đều im lặng.

Lời của Diệp Bình, đầy ý cảnh.

Nhưng Hoàng Phủ Thiên Long hiểu được, còn hiểu rất rõ.

Nếu dùng giọt giao long chân huyết này, hắn sẽ đột phá đến Đại Long Tượng Cổ Thuật tầng thứ bảy.

Nhưng không phải là không có tác dụng phụ.

Vì dùng nó, chính là cưỡng ép đột phá lên tầng thứ bảy, sẽ tạo nên trở ngại rất lớn với tu hành sau này.

Đại Long Tượng Cổ Thuật, chú trọng vào ổn định.

Mượn ngoại lực đột phá, sau này sẽ không thể đột phá lên tầng thứ tám nữa.

Nhưng Hoàng Phủ Thiên Long có ý định của mình.

Hắn muốn dùng giọt máu tươi này, hắn cần bị bại một lần.

Đúng vậy, chính là cần bị đánh bại một lần.

Vì có thua, hắn mới biết khuyết điểm của mình ở đâu, mới đi sửa được.

Lấy thất bại để luyện đạo tâm.

Hắn rất sợ chiến thắng, vì thắng Diệp Bình không phải là chuyện vinh quang gì, dùng giao long chân huyết, ép mình đột phá lên tầng thứ bảy mà chiến thắng, chiến thắng ấy là rất bình thường.

Nếu bị Diệp Bình đánh bại, thì có thể dùng chuyện này để luyện đạo tâm cho mình, triệt tiêu tác dụng phụ của giao long chân huyết.

Nhưng nếu thắng, trở thành vô địch trong thiên kiêu đồng lứa, cũng khiến đạo tâm suôn sẻ, ý niệm đạt thông, có lợi với tu hành trong tương lai.

Theo Hoàng Phủ Thiên Long thấy.

Hắn với Diệp Bình chênh lệch nhau không nhiều, khác biệt duy nhất, là chênh lệch về tuổi tác mà thôi.

Hắn có tự tin, bốn năm sau, hắn nhất định sẽ đột phá lên tầng thứ bảy.

Diệp Bình tu hành sớm hơn hắn bốn năm.

Nên dùng giao long chân huyết, không phải là mượn ngoại lực, mà chỉ là bớt đi bốn năm khổ tu mà thôi.

Chính vì vậy.

Thắng, sẽ bị ảnh hưởng nhất định, nhưng ý niệm đạt thông, không lưu tiếc nuối.

Thua, mượn cơ hội này, rèn luyện đạo tâm, triệt tiêu tác dụng phụ của giao long chân huyết.

Nên dù kết quả thế nào, đạo tâm của hắn cũng trở nên tốt hơn, nên Hoàng Phủ Thiên Long nghĩ rằng mình vẫn đứng ở thế bất bại.

Hoàng Phủ Thiên Long không biết, hắn lúc này, đã trở nên háo thắng.

"Ta muốn đánh một trận công bằng, công bằng thật sự, ta không nghĩ muốn sau này có tiếc nuối."

"Nhưng ngươi chọn từ chối, đây là quyền của ngươi."

Hoàng Phủ Thiên Long nói.

Hắn vẫn giữ nguyên suy nghĩ của mình.

Chỉ còn xem Diệp Bình có chịu đồng ý hay không thôi.

Mọi người đều nhìn Diệp Bình.

Chiến nữa hay không, là do Diệp Bình.

"Diệp sư đệ, nhất định không được đồng ý. Đại Long Tượng Cổ Thuật tầng thứ bảy không phải chuyện đùa, ta vẫn giữ nguyên câu nói cũ, ngươi đã thắng, không cần phải làm gì thêm nữa."

"Đúng đó, Diệp sư huynh, không cần ứng chiến nữa đâu."

Học phủ ồn ào.

Không ai muốn Diệp Bình ứng chiến.

Không phải họ không tin Diệp Bình, mà vì Đại Long Tượng Cổ Thuật quá ghê gớm.

"Đại Long Tượng Cổ Thuật mạnh lắm hả?"


"Ngươi đùa à? Đại Long Tượng Cổ Thuật, là luyện thể thuật đệ nhất mười nước, Long Đạo cổ thuật của Đại Hạ hoàng triều còn phải đứng thứ hai, không bằng được Long Tượng cổ thuật, vì Đại Long Tượng Cổ Thuật rất khó tu hành."

"Đúng thế, nghe nói luyện Đại Long Tượng Cổ Thuật tới tầng mười ba có thể dùng tay xé cả chân tiên, không phải chuyện đùa đâu."

"Đáng sợ nhất là, năm tầng đầu của Đại Long Tượng Cổ Thuật chỉ tăng cường khí lực, nhưng lên tầng thứ sáu, ngươi sẽ có biến hóa về chất, tầng thứ sáu khí lực như rồng, lên tầng thứ bảy lại là một lần biến hóa về chất nữa, giống như trúc cơ và Kim Đan vậy."

"Không thể so sánh hai cái đó với nhau được, nhưng có thể nói là, tầng thứ bảy Đại Long Tượng Cổ Thuật, chính là vô địch dưới Nguyên Anh."

"Nếu chỉ nói về thể chất, thì đúng là vô địch dưới Nguyên Anh."

"Diệp Bình không cần đánh trận nào nữa hết, cái đó không cần thiết, hắn đã thắng rồi."

"Đây không phải chuyện có cần thiết hay không. Dù Diệp Bình muốn đánh nữa thì sao chứ? Đại Long Tượng Cổ Thuật tầng thứ bảy là không thể thắng được!"

"Đúng đó, không thắng được đâu."

Tu sĩ vây xem bàn tán ồn ào.

Có người biết độ khủng bố của Đại Long Tượng Cổ Thuật, cho rằng Diệp Bình không thể nào thắng nổi, nên đương nhiên không cần đánh nữa.

Ngay lúc này.

Hoàng Phủ Thiên Long lên tiếng.

"Khẩn cầu Diệp sư huynh, đánh thêm một trận công bằng với ta."

Hoàng Phủ Thiên Long không cam lòng, hắn hy vọng Diệp Bình đáp ứng.

Hắn chỉ không muốn sau này có tiếc nuối mà thôi.

"Ta ứng chiến."

Trước cửa Học phủ.

Diệp Bình chậm rãi mở miệng.

Hắn đã đồng ý.

Tiếp nhận lời khiêu chiến của Hoàng Phủ Thiên Long.

Mấy mươi ngàn tu sĩ ở ngoài học phủ đều ồ lên.

"Hắn ứng chiến?"

"Vậy mà cũng dám ứng chiến?"

"Úi, Diệp Bình này, cứng đầu vậy à?"

"Chậc chậc, nếu chiến thắng, cái tên Diệp Bình này sẽ vang dội khắp mười nước."

"Tấn quốc đúng thật ra rồng nha."

"Càng lúc càng mong đợi trận đại chiến này. Các ngươi bảo có khi nào Hoàng Phủ Thiên Long dùng giao long chân huyết, mà vẫn bị Diệp Bình một quyền đánh bại không?"

"Không thể nào đâu! Đại Long Tượng Cổ Thuật tầng thứ bảy không thể bị một quyền đánh bại được, trừ phi thân thể của Diệp Bình nghịch thiên đến mức quá đáng."

Mọi người bàn tán ồn ào, bao nhiêu giọng nói xôn xao, vô cùng náo nhiệt.

Ngoài cửa học phủ, Hoàng Phủ Thiên Long thấy Diệp Bình đồng ý, thì cực kì hưng phấn.

Vì nếu Diệp Bình từ chối yêu cầu của hắn, hắn sẽ vô cùng tiếc nuối.

Sự tiếc nuối này rất có khả năng một ngày nào đó trở thành tâm ma của hắn.

Nhưng Diệp Bình đã cho hắn cơ hội này, hắn sẽ không còn sự tiếc nuối nào nữa.

Hoàng Phủ Thiên Long không khỏi xá Diệp Bình một xá thật sâu.

"Đa tạ Diệp Bình sư huynh, lần này dù thắng hay bại, sau này đệ đều tình nguyện gọi huynh là sư huynh."

Hoàng Phủ Thiên Long vô cùng nghiêm túc nói.

Ý hắn khi nói những lời này rất đơn giản.

Dù thắng hay thua, hắn đều ghi khắc ân tình này của Diệp Bình trong tâm khảm, bất kể Diệp Bình có đồng ý hay không, hắn đều sẽ coi Diệp Bình là huynh trưởng, gọi Diệp Bình là sư huynh.

Diệp Bình cười khẽ, hắn vốn không có ác cảm với Hoàng Phủ Thiên Long, lúc này càng có thêm thiện cảm.

Hắn không nói gì, gật đầu.

Hoàng Phủ Thiên Long không nói gì thêm, bỏ giọt giao long chân huyết vào miệng.

Trong phút chốc.

Huyết khí dũng mãnh trào ra, chung quanh Hoàng Phủ Thiên Long toàn là huyết khí, cơ thể hắn nứt ra, nhưng chỉ trong nháy mắt đã được huyết khí lấp vào.

Graooo.

Tiếng rồng ngâm vang lên, Hoàng Phủ Thiên Long cau mày, hắn rất thống khổ, dùng một giọt giao long chân huyết vạn năm, hắn cũng không hề dễ chịu gì.

Thân thể không ngừng vỡ ra, rồi được tu bổ, cứ lặp đi lặp lại, sự đau đớn ấy không ai hiểu nổi.

Đối với hắn, đây là một hình phạt vô cùng tàn khốc, nếu vượt qua được thì còn đỡ, nhưng nếu không chịu nổi...

Sẽ rất phiền toái.

Ai nấy đều nhìn hắn lom lom.

Hắn là một thiên tài, đối với rất nhiều người, loại thiên tài như Hoàng Phủ Thiên Long là không nên xuất hiện.

Ví dụ như Ma Thần Giáo.

Ví dụ như những thế lực đối nghịch với Nam quốc.

Diệp Bình phát hiện có mùi vị bất thường.

Nơi này là Tấn quốc Học Phủ, người ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, chứ nếu ở bên ngoài, chắc là đã ra tay rồi.

Oanh.

Trong nháy mắt, Diệp Bình vung tay, khí huyết hỏa lò hiện ra, trấn áp Hoàng Phủ Thiên Long.

Khí huyết hỏa lò xuất hiện, giúp Hoàng Phủ Thiên Long ổn định giao long lực.


Hoàng Phủ Thiên Long ở đó lặng lẽ tu luyện.

Thời gian từng chút trôi qua.

Một lúc lâu sau.

Khí thế của Hoàng Phủ Thiên Long chợt trở nên vô cùng kinh khủng.

Véooo.

Khí huyết hỏa lò bị đánh bay.

Một con chân long mười trượng và một con thần tượng mười trượng, xuất hiện trước mắt mọi người.

Thực lực của Hoàng Phủ Thiên Long đang tăng lên không gì sánh kịp.

Long ngâm tượng rống.

Truyền khắp cả quốc đô Tấn quốc.

Mỗi hơi thở của Hoàng Phủ Thiên Long lúc này, đều làm chấn động hư không, mạnh hơn trước đó không chỉ trăm lần.

Mọi người kinh ngạc, các tu sĩ nuốt nước miếng, nhìn Hoàng Phủ Thiên Long không tin nổi.

Các thiên kiêu thì đầy tuyệt vọng.

Hoàng Phủ Thiên Long vốn đã mạnh, nay càng thêm vô địch, thế thì sau này làm sao mà đánh?

Chủ yếu nhất là, Hoàng Phủ Thiên Long mới chỉ có mười tám tuổi.

Đại Long Tượng Cổ Thuật tầng thứ bảy.

Cứ theo loại tốc độ này, chỉ trong trăm năm, chắc tu luyện tới luôn tầng thứ tám nhỉ? Trong một ngàn năm tới luôn tầng thứ chín đúng không? Đại Long Tượng Cổ Thuật chủ tu khí lực, kéo dài tuổi thọ, sống mười ngàn năm không thành vấn đề đâu ha?

Rất có khả năng đột phá đến tầng thứ mười luôn.

Khi đó chưa tới mức dùng tay xé chân tiên, nhưng ít nhất dùng tay xé cường giả Đại Thừa chắc không phải là vấn đề.

Tồn tại như này, đủ để làm cột chống lưng cho cả một nước, giúp đất nước hưng thịnh phồn vinh mấy mươi ngàn năm.

"Đa tạ Diệp sư huynh hộ đạo cho ta."

Hoàng Phủ Thiên Long mở mắt, hắn biết chuyện gì đã xảy ra, buông lời cảm ơn Diệp Bình.

"Không có gì."

Diệp Bình bình thản.

Hoàng Phủ Thiên Long nói tiếp.

"Diệp sư huynh, có thể ra khỏi thành đánh không?"

Hắn nhìn Diệp Bình, mắt đầy chiến ý.

"Được."

Diệp Bình gật đầu, mắt hắn lúc này cũng đầy chiến ý.

Hoàng Phủ Thiên Long tăng lên đâu chỉ trăm lần, đúng là đã có tư cách đánh một trận với mình.

Nhưng đánh ở đây, khó mà thoải mái tay chân, nhất định phải ra khỏi thành để đánh.

"Diệp sư huynh, vậy so thử xem ai ra ngoài thành trước."

Hoàng Phủ Thiên Long nói xong, tức khắc biến mất, hóa thành một tia chớp, vọt đi.

Diệp Bình cũng hóa thành một tia chớp, biến mất tại chỗ, đuổi theo Hoàng Phủ Thiên Long.

Không thể không nói, tăng lên tới tầng thứ bảy, khí thế và cảnh giới thực lực của Hoàng Phủ Thiên Long đều tăng hơn trước đó rất nhiều.

Hoàng Phủ Thiên Long lúc này, có thể dễ dàng đánh bại Hoàng Phủ Thiên Long trước đó.

"Mau đi xem."

"Thiên kiêu đại chiến, thiên kiêu đại chiến thật sự kìa."

"Không biết lần này ai thắng nữa."

"Chắc là Hoàng Phủ Thiên Long thắng, Đại Long Tượng Cổ Thuật tầng thứ bảy đó."

"Sao ta nghe tầng thứ bảy không mạnh lắm mà? Sao bây giờ nhìn mạnh quá vậy?"

"Chưa có ai luyện tới trên tầng mười, nên thật ra Đại Long Tượng Cổ Thuật chỉ có mười tầng, mười tám tuổi tu luyện tới tầng thứ bảy, ngươi nói có mạnh hay không?"

Vô số tu sĩ rào rào chạy theo Hoàng Phủ Thiên Long và Diệp Bình.

Ai cũng muốn được xem tận mắt.

Thiên kiêu đại chiến đó, ngày thường khó gặp nha.

Các tu sĩ rối rít chạy ra khỏi quốc đô, đệ tử Tấn quốc Học Phủ cũng điên cuồng, mặc kệ lệnh của học phủ, chạy đi xem chiến.

Thậm chí, có không ít quyền quý của Tấn quốc cũng chạy theo.

Trận đại chiến này, có ý nghĩa rất lớn, chẳng khác gì trận chung kết trước thời hạn của thi đấu mười nước.

Đương nhiên sẽ dẫn tới cường giả đi xem.

Trong lúc đám tu sĩ đang đuổi theo.

Bên ngoài Tấn quốc quốc đô.

Diệp Bình đã ra ngoài quốc đô.

Tốc độ của hắn đã tăng thêm một bậc, dù nhanh hơn Hoàng Phủ Thiên Long chưa tới ba nhịp thở.

Nhưng đây vẫn là chênh lệch.


Bên ngoài hoàng thành Tấn quốc, toàn là núi non, những ngọn núi rộng lớn, nguy nga vô cùng.

Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long tới một đỉnh núi, hai người nhìn nhau.

Các tu sĩ tới sau, nhưng may mà vẫn tới kịp, Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long vẫn còn chưa bắt đầu.

"Diệp sư huynh, ta đã tăng Đại Long Tượng Cổ Thuật lên tầng thứ bảy, lần này ngài ra tay trước đi."

Hoàng Phủ Thiên Long mở miệng, hắn muốn để Diệp Bình ra tay trước, vì theo hắn thấy, mình đã thay đổi long trời lở đất, nếu không để Diệp Bình ra tay trước, đối với Diệp Bình, là hết sức không công bằng.

Các tu sĩ đều gật đầu.

Đúng thế, hiện giờ Hoàng Phủ Thiên Long đã mạnh lên hẳn, Diệp Bình nhất định phải được ra tay trước, nếu không sẽ bị thiệt thòi.

Nhưng không ngờ, Diệp Bình lắc đầu.

"Không sao, cứ ra tay đi."

Trên vách núi.

Diệp Bình hờ hững, đứng chắp tay sau lưng, nhìn Hoàng Phủ Thiên Long, ánh mắt đầy tự tin.

"Diệp sư huynh, vậy..."

Hoàng Phủ Thiên Long ngập ngừng.

Nhưng nhìn vẻ mặt Diệp Bình xong, hắn không nói tiếp nữa, nói thành lời khác.

"Đã như vậy, vậy mời Diệp sư huynh dạy bảo."

Vừa dứt lời, sau lưng Hoàng Phủ Thiên Long lại hiện lên long tượng đồ.

Mái tóc vàng dài, làm hắn nổi bật như một thiên thần.

Hắn đánh tới, đất đá trong phạm vi trăm thước dưới chân đều bị chấn vỡ, hư không nứt nẻ, cả ngọn núi run rẩy.

Gràoooo.

Ngọn núi không ngừng chấn động, hắn như vô địch, hóa thành một con rồng trắng dài đánh tới Diệp Bình.

Đây là tận chiến, Hoàng Phủ Thiên Long không giữ lại gì nữa, dùng hết toàn lực, để sau này khỏi để lại tiếc nuối.

Mọi người kinh ngạc.

Có người tò mò, Diệp Bình sẽ ứng phó thế nào.

Đầu bên kia, Diệp Bình không chút do dự, cũng không chút khinh thường, đánh ra Thượng Cổ Chân Long Quyền.

Giờ khắc này, sau lưng Diệp Bình đã diễn hóa ra chân long màu đỏ.

Gràoooo.

Những ngọn núi chung quanh rung chuyển, sức mạnh khủng bố làm tất cả tu sĩ nghẹt thở.

Không ai dám nghĩ đây là sức mạnh của con người.

"Khí huyết chân long! Hắn còn ngưng tụ ra khí huyết chân long!"

"Hèn gì không sợ hãi, hèn gì không sợ hãi."

"Tin tức bị sai rồi, hắn không phải là khí huyết hỏa lò, mà là khí huyết chân long."

"Ta còn bảo tại sao Diệp Bình dám ứng chiến, không ngờ hắn lại ngưng tụ ra khí huyết chân long."

"Đây là một trận đại chiến, thiên kiêu mạnh nhất chiến đấu với nhau, trận chiến đỉnh cao nhất của trúc cơ cảnh, không ngờ ta lại được thấy loại chiến đấu này khi mình còn sống."

"Dù thắng hay bại, cái tên Diệp Bình này cũng sẽ chấn động mười nước."

"Hai mươi hai tuổi, đã ngưng tụ ra khí huyết chân long, sao lại xuất hiện yêu nghiệt như này chứ?"

"Giang sơn thay đổi tất có người tài xuất hiện, Tấn quốc lần này quả thật muốn trở mình rồi."

Tất cả tu sĩ đều rung động, thậm chí có không ít người hét váng lên, tay chỉ vào Diệp Bình, ánh mắt không thể nào tin nổi.

Ai nấy xôn xao, đầy rung động, những âm thanh nghẹt thở không ngừng vang lên.

Cách đó mấy ngàn thước.

Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long va chạm vào nhau.

Ầm.

Hư không sụp đổ, trực tiếp vặn vẹo, túa ra vật chất màu đen, những ngọn núi bị chấn vỡ, sức mạnh của hai người, đã đạt đến trình độ Kim Đan viên mãn.

Một con bạch long, một con huyết long đánh giết nhau.

Diệp Bình ra quyền, như thần linh, mái tóc đen dài bay cuồng loạn, như một Ma Thần bất hủ, tay trái xuất long quyền, tay phải ra long ấn, chân long hợp nhất, kết hợp với nhau.

Hoàng Phủ Thiên Long cũng điên cuồng, long quyền tượng ấn, chiến tới mức bầu trời biến sắc.

Oanh oanh oanh!

Từng đỉnh núi bị đánh bể, chân long trăm trượng ở trên trời đánh giết nhau, tiếng long ngâm không ngừng vang dội.

Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long không ngừng giao phong.

Hai người ra quyền, bao nhiêu quyền pháp xuất ra hết, khí thôn núi sông, bá đạo vô song.

Hoàng Phủ Thiên Long như một thiên thần.

Đúng là, sau khi lên tầng thứ bảy, thực lực của hắn đã thay đổi về chất, mạnh hơn trước đó rất nhiều.

Nhưng Diệp Bình như Ma Thần, thân thể hắn tỏa ra vầng sáng vàng, khí lực mạnh hơn cả chân long.

Phanh.

Quyền của hai người đụng nhau, lại tạo ra một tiếng nổ lớn.

"Chân long đại thủ ấn!"

Diệp Bình như thần ma, hai tay kết ấn, hóa thành chân long, Hoàng Phủ Thiên Long bị đánh bay, còn đụng vỡ một tòa núi nhỏ.

"Thần tượng vô địch."

Nhưng Hoàng Phủ Thiên Long đã lại lập tức đánh tới, một hư ảnh thần tượng hiện lên trên đỉnh đầu Diệp Bình, đạp xuống.

Oanh.

Thân thể Diệp Bình rung lên, khí huyết quay cuồng, hắn bị thương, nhưng không bị thương nặng như Hoàng Phủ Thiên Long.

Thực lực của hai người, cơ hồ không phân cao thấp.

Hai bên đều có đánh trúng nhau.

May mắn là, bọn họ đánh nhau ở bên ngoài, nếu đánh nhau ở trong quốc đô, chắc đã phá hủy không biết bao nhiêu kiến trúc.

Những đỉnh núi bị hai người kịch chiến chấn vỡ.

Hai người là càng đánh càng hăng, càng đánh càng hung.


Đánh tới cuối cùng, hai người đánh ra chân hỏa, vô cùng mạnh mẽ, chiêu thức phải nói là tuyệt thế.

"Chúc long cổ ấn."

Đến cuối cùng, Diệp Bình xuất ra Chúc Long Cổ Ấn, khí thế trở nên mạnh mẽ, hai tay tạo ra một mảnh trời, diễn hóa Thái cực đồ, giống như cái cối xay, trấn áp Hoàng Phủ Thiên Long.

Hoàng Phủ Thiên Long vội dùng Long Quyền Tượng Ấn chống đỡ, không ngừng công kích Thái cực đồ, dù hai quả đấm đã chảy máu, cũng không hề sợ hãi.

Oanh.

Cuối cùng Thái cực đồ bị đánh bể, Hoàng Phủ Thiên Long đánh trúng vai Diệp Bình, làm xương vai vỡ vụn.

May mà, thể chất Diệp Bình hôm nay đã đạt tới một loại trạng thái cực kỳ đáng sợ, xương vừa vỡ đã lập tức liền lại, lại còn bền chắc hơn trước đó.

Bị một quyền, sắc mặt Diệp Bình không thay đổi, ngược lại còn giơ tay lên, linh khí cuồn cuộn hóa thành một cây long mâu, phóng về phía Hoàng Phủ Thiên Long như sấm sét.

Người kia ngưng tụ Tượng Ấn, dùng vô thượng tượng lực chống cự.

Nhưng cây long mâu này quá mạnh, chấn vỡ Tượng Ấn.

Ngay sau đó, quyền pháp của Diệp Bình đánh trúng Hoàng Phủ Thiên Long, vang ra những tiếng ầm ầm.

Các tu sĩ trợn tròn mắt.

Trình độ chiến đấu của hai người đã lật đổ tri thức của bọn họ.

Chiến đấu cỡ này, nếu hai người là Kim Đan tu sĩ, đánh bằng đạo pháp, bọn họ sẽ không kinh ngạc.

Nhưng hai người lại đánh nhau bằng sức mạnh thân thể, chỉ dùng sức lực thân thể, phá hủy núi non, quá là kinh khủng.

Oanh.

Xương ngực Hoàng Phủ Thiên Long bị đánh vỡ, nhưng cũng thoát được công kích của Diệp Bình.

Trong nháy mắt, hai người tách ra đứng ở hai đầu.

Hoàng Phủ Thiên Long hít thở dồn dập, vạt áo nhuốm máu vàng rực, Diệp Bình ở bên kia điều chỉnh nguyên khí, hắn có bị thương, nhưng không nặng lắm, vẫn còn chịu được.

"Sung sướng! Sung sướng! Sung sướng!"

Hoàng Phủ Thiên Long cười to.

Trận chiến này, hắn đánh vô cùng sung sướng.

Hắn nhìn Diệp Bình, vô cùng bình tĩnh nói.

"Diệp sư huynh, một chiêu cuối cùng đi, đừng giữ gì nữa hết, nếu không không phân thắng bại được."

Hắn nói.

"Được."

Diệp Bình đáp, chỉ một chữ, thể hiện sự tự tin và phi phàm.

Tất cả tu sĩ quốc đô Tấn quốc đều đi ra, đứng cách đó mấy ngàn thước, nhìn chăm chú trận long tranh hổ đấu.

"Đại uy Thiên Long!"

"Thái Cổ thần tượng!"

"Long tượng thần lực!"

"Vô địch vu thân!"

Hoàng Phủ Thiên Long hét lớn, hóa thành một rồng một voi, xông về phía Diệp Bình.

Diệp Bình nhắm mắt lại.

Trong đầu hắn, xuất hiện hư ảnh Thái Cổ thần ma.

Diệp Bình mở mắt.

Sau lưng hắn, xuất hiện một bóng người khủng bố, bóng người này không nhìn rõ được hình dạng, nhưng người ấy như đứng trên ba mươi ba trọng thiên, chân đạp hàng tỉ tỉ vì sao, tay cầm ngũ hành, thân hiện đại đạo.

Oanh.

Một quyền mang theo ánh sáng màu vàng sáng chói đánh ra.

Làm quốc đô Tấn quốc đã chạng vạng tối, trở nên sáng rực.

Chói mắt như một vầng thái dương.

Oanh!

Hai người va chạm, bộc phát ra sức mạnh trước đó chưa từng có, không thua gì một kích toàn lực của cường giả Nguyên Anh.

Một ngọn núi lớn bị chấn vỡ tan, đất động núi sụp, trận pháp bảo vệ của quốc đô lập tức bị kích hoạt, để ngăn cản ảnh hưởng.

Khói bụi mù mịt.

Tất cả tu sĩ nín thở, một quyền này kim quang chói mắt, làm bọn họ không mở mắt ra nhìn rõ được.

Bọn họ không biết người nào thắng.

Ai cũng tò mò.

"Ai thắng?"

"Chắc là Hoàng Phủ Thiên Long hả?"

"Không, rất có thể là Diệp Bình."

"Khí huyết chân long, thân thể vô địch, Diệp Bình có khả năng thắng cao hơn."

"Hoàng Phủ Thiên Long không yếu, Đại Long Tượng Cổ Thuật tầng thứ bảy, không thể không nói, sáng tạo ra kỳ tích."

"Đúng, Hoàng Phủ Thiên Long sáng tạo ra kỳ tích."

Ai cũng tò mò.

Vô số tu sĩ nghìn nghịt ngóng cổ từ xa xem đại chiến.

Cuối cùng, khi khói bụi và ánh sáng biến mất.

Họ nhìn thấy một luồng sáng rơi xuống một đỉnh núi.

Ai cũng nhìn qua.

Ngọn núi này tan hoang tơi tả, nứt vỡ điêu tàn, trên đỉnh núi, có một bóng người.

Là... Hoàng Phủ Thiên Long.

Còn trên bầu trời.

Là bóng Diệp Bình.

Như một vị thần.

Chói mắt như mặt trời.

Cảnh tượng này, đã được khắc sâu vào trong mắt hàng triệu tu sĩ.

Bình Luận (0)
Comment