Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 178

"Thi đấu mười nước trả lại cho linh thạch?"

Trong phòng, Diệp Bình thật sự không ngờ, thi đấu mười nước mà còn được thưởng linh thạch.

Hơn nữa theo lời Lý Ngọc, còn tới cả triệu linh thạch thượng phẩm?

"Đúng thế, sư phụ, ngài không biết sao, thi đấu mười nước chính là đại hội thi đấu để Thập Quốc Học Phủ chọn đệ tử từ các nước, mà cứ là đại hội thi đấu, đương nhiên sẽ có tiền thưởng."

"Đứng đầu thi đấu mười nước, sẽ được thưởng không ít, một triệu linh thạch thượng phẩm, một món cổ bảo, một quyển đạo pháp thần thông, thậm chí còn được chỉ định vào một học đường của Thập Quốc Học Phủ."

"Có điều thiên tài các nước, khi tranh đoạt hạng nhất thi đấu mười nước, đều không quan tâm những phần thưởng này, mục tiêu của bọn họ là Đại Hạ học cung, trong quá trình thi đấu mười nước, Đại Hạ học cung sẽ phái người tới xem xét và tuyển chọn."

"Nếu thật sự có người có thiên phú dị bẩm, có lẽ sẽ được cấp một suất ngoại lệ vào Đại Hạ học cung, nếu được suất đó, sẽ thật sự thành danh chấn mười nước."

"Nhưng suất đó khó lắm. khảo hạch của Đại Hạ học cung rất khó, người nào vào được trong đó, đều là thiên tài thật sự của Đại Hạ."

Lý Ngọc là Thái Tử Tấn quốc, đương nhiên biết nhiều hơn người ta.

"Ngươi nói trong vòng bảy ngày có được triệu linh thạch là ý gì?"

Diệp Bình hỏi tiếp.

Thật ra thì đối với Diệp Bình, muốn có một triệu linh thạch không khó, vì nếu điều kiện cho phép, Diệp Bình tin với thuật luyện đan của mình hiện nay, muốn kiếm một triệu linh thạch không khó gì.

Nhưng cần rất nhiều thời gian.

Ví dụ Trúc Cơ Đan cực phẩm, dù là không độc đan, một viên ít nhất cũng phải hai ba trăm ngàn linh thạch hạ phẩm, một ngày mình luyện được một viên, cũng luyện suốt ba mươi ngày.

Mà luyện ra ba mươi viên Trúc Cơ Đan cực phẩm, bán đi cũng phải tốn thời gian.

Loại vật như Trúc Cơ Đan, không trân quý lắm, Trúc Cơ Đan cực phẩm không độc và Trúc Cơ Đan thượng phẩm có hiệu quả không xê xích mấy, không phải tu sĩ nào cũng theo đuổi hoàn mỹ.

Hơn nữa Trúc Cơ Đan cực phẩm không độc, giá hai ba trăm ngàn linh thạch hạ phẩm, còn Trúc Cơ Đan thượng phẩm, giá tới bốn năm chục ngàn linh thạch hạ phẩm, chênh lệch gấp tới bảy tám lần, nên lại càng không có người mua.

Nên nếu thật muốn dựa vào luyện đan để kiếm linh thạch, không tốn chừng nửa năm thì không thể kiếm nổi một triệu linh thạch.

Trong khi Diệp Bình hiện giờ đang cần rất nhiều linh thạch.

Bố trí trận pháp cần linh thạch mà, chưa kể, dù gì mình cũng phải mua ít đồ chứ?

Mua lò luyện đan để luyện đan, trận khí bày trận, rồi cũng cần rất nhiều linh thạch để học những thứ Tứ sư huynh và Ngũ sư huynh đã dạy trong bản tâm đắc của họ.

Diệp Bình biết, không có lò luyện đan, có thể luyện ra không độc đan cực phẩm, nhưng không luyện ra được bảo đan thật sự.

Không phải vấn đề về thuật luyện đan, mà là vấn đề về cảnh giới của mình. Luyện chế ra Trúc Cơ Đan không độc, nhưng không thể luyện ra nổi Phá Cảnh Đan không độc, nếu có lò luyện đan, sẽ luyện ra được loại thuốc tốt hơn.

Thứ đồ như đan dược, càng quý, giá càng cao thì càng dễ bán.

Nhất là Nguyên Anh Đan gì đó, một viên Trúc Cơ Đan cực phẩm chẳng có giá bao nhiêu, nhưng một viên cực phẩm không độc Nguyên Anh Đan lại có giá tới tận trên trời.

Kim Đan đến Nguyên Anh, là một cái hào cực rộng, vượt qua được sẽ trở thành người trên người, còn không vượt qua nổi, cả đời sẽ không vượt qua nổi.

Tu sĩ Luyện Khí mười năm không kiếm nổi mười ngàn linh thạch hạ phẩm, nhưng tu sĩ Kim Đan viên mãn góp nhặt mấy trăm năm, tuyệt không phải là con số nhỏ.

Nên Diệp Bình cảm thấy chắc phải tìm một cái lò luyện đan, suy nghĩ xem làm sao dùng lò luyện đan luyện ra được không độc đan.

Từ từ cải thiện, từ từ tiến bộ.

Lý Ngọc nghe Diệp Bình hỏi, trả lời.

"Sư phụ, thời gian thi đấu mười nước, nhanh nhất là bảy ngày, chậm nhất là mười lăm ngày nhất định phải kết thúc."

"Thi đấu mười nước mỗi giới đều có ba cửa ải, mỗi lần đều khác nhau, có lúc là tỷ võ, có lúc là phá cục, bởi vì mỗi giới là khác nhau, có khi còn có cả những bài khảo hạch cực khó."

"Nếu ai có thể một đường quét ngang, vượt lên tất cả mọi người, kết thúc thi đấu trước thời hạn, sẽ được thưởng thêm."

Lý Ngọc giải thích.

"Xong trước thời hạn cũng được thưởng?"

Tinh thần Diệp Bình càng thêm tỉnh táo.

Loại đại hội này, dù có thắng, cũng phải chờ tới khi đại hội kết thúc mới được thưởng.


Nhưng, không dè hoàn thành trước thời hạn cũng được thưởng.

"Phải. Thật ra thi đấu mười nước đơn giản hơn tưởng tượng nhiều. Sư phụ, càng vào những học phủ học cung cao cấp, mức độ tự do càng cao, không còn bị quy củ ràng buộc, ví dụ như Đại Hạ học cung, quy củ tất tật chỉ có ba điều thôi."

"Bọn họ không quan tâm tới khía cạnh này, thậm chí ngươi che mặt đi tham gia thi đấu mười nước, sau đó khiêm tốn lãnh thưởng bỏ đi cũng được. Có những người không thích khoe khoang, có người thích, mọi việc sẽ đều được làm theo ý mình, Thập Quốc Học Phủ tôn trọng mỗi một học sinh."

Lý Ngọc giải thích.

"Còn được che mặt? Nếu mà được thưởng, không đi Thập Quốc Học Phủ có được không?"

Diệp Bình hỏi tiếp.

Nói một hồi, hắn quả thật đã động lòng, nhưng hắn vẫn không muốn đi Thập Quốc Học Phủ.

Nói tới đây, Lý Ngọc mới hiểu ra.

"Sư phụ, người không định giành phần thưởng của Thập Quốc Học Phủ rồi thôi đấy chứ?"

Lý Ngọc đầy kinh ngạc, không tin nổi.

"Không được à? Thi đấu mười nước có quy định không thể chỉ dự thi à?"

Diệp Bình hỏi ngược lại.

Lý Ngọc im lặng suy nghĩ.

Ngài nói không sai, quả thật là không có quy định này.

Hắn nhìn Diệp Bình, ánh mắt đầy kính nể.

"Sư phụ, nếu ngài thật chỉ định dự thi, không vào học phủ, vậy ngài chính là tuyệt thế mãnh nam thật đó."

Lý Ngọc không biết phải nói gì, nhưng y biết, Diệp Bình là một người thông minh.

"Đúng rồi, chừng nào đại hội mười nước bắt đầu?"

Diệp Bình hỏi.

Nếu không có phần thưởng một triệu linh thạch, nói thật Diệp Bình sẽ không tham gia đâu, nhưng phần thưởng một triệu linh thạch kia đã làm hắn động lòng.

Hắn bây giờ chẳng thiếu gì, chỉ thiếu mỗi linh thạch.

"Sáng ngày mốt, sẽ cử hành ở quốc đô Ngụy quốc, Tấn quốc có truyền tống trận truyền tống thẳng tới quốc đô Ngụy quốc, nếu sư phụ cần, đệ tử sẽ cho người sắp xếp cho người đi ngay."

Lý Ngọc đáp.

"Được, sắp xếp đi."

Diệp Bình gật đầu.

Lý Ngọc không nói gì thêm, nhìn bảo vật trên bàn, chuyển đề tài.

"Sư phụ, hai thứ đồ này có muốn bán đi không, ta ra giá sáu ngàn linh thạch, cộng hết lại, bảo đảm ngài không lỗ lã."

Lý Ngọc nói.

"Cút mau đi."

Diệp Bình bực mình. Thật ra hắn không quan tâm giá của hai bảo vật này, nhưng chúng vẫn còn một chút tác dụng.

Lý Ngọc nhanh chóng rời khỏi phòng.

Lúc này, sắc trời đã muộn, Diệp Bình đi ra khỏi phòng, thấy chỗ ở của Hoàng Phủ Thiên Long cách đó không xa.

Hoàng Phủ Thiên Long ngồi trên mái nhà, nhìn lên trời, vẻ hết sức ưu buồn.

Diệp Bình thở dài, hắn không có gì để nói, chỉ hy vọng Hoàng Phủ Thiên Long nhanh chóng vượt ra khỏi khốn cảnh.

Cùng lúc đó.

Bên trong hoàng cung Đại Hạ.

Trong điện Thái Tử, Thái Tử Đại Hạ ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt bình tĩnh nhìn Yến Thập.


"Hồi bẩm điện hạ, thuộc hạ đã gặp Diệp Bình, bảo vật điện hạ tặng hắn, Diệp Bình đã nhận, nhưng Diệp Bình này, cũng như nhiều thiên tài khác, không trả lời đồng ý ngay."

Yến Thập nói.

Trên chiếc ghế làm bằng đá quý, Thái Tử Đại Hạ bình thản như không, hắn đã đoán trước được kết cục này.

Hắn đã gặp quá nhiều người như vậy, nên đã trở thành thói quen, không hề thấy bực mình.

Hắn biết, đây là bệnh chung của đám thiên tài, bọn họ chỉ nhìn thấy ánh sáng của mình, không nhìn thấy ánh sáng trên người người khác.

Thật ra thì nói tới nói lui vẫn là câu nói kia, người không biết sẽ không sợ, những thiên tài này chỉ thấy mình sáng ngời lấp lánh, nên khi nhìn thấy người sáng hơn mình xuất hiện.

Bọn họ sẽ không chấp nhận, mà là chối bỏ, một loại chối bỏ theo bản năng.

Nên Thái Tử Đại Hạ biết, mình không thể ép sát, cũng không nên cứ bám chặt lôi kéo, vì làm thế sẽ chỉ khiến các thiên tài đó không ưa.

Muốn thu phục được bọn họ, thì phải làm bọn họ biết thế giới này lớn thế nào.

Cách làm rất đơn giản, để Yến Thập lấy thân phận mình, kết giao với Diệp Bình, sau đó không ngừng nói cho Diệp Bình nghe những bí mật mà hắn chưa biết.

Ví dụ như ở đâu có bí cảnh, ở đâu có bảo tàng, thu hút sự chú ý của Diệp Bình tới những bí cảnh đó.

Đến lúc đó, Diệp Bình sẽ biết, mình nhỏ bé thế nào, mình hèn mọn cỡ nào.

Đến khi hắn hiểu rõ ra rồi, hắn sẽ cam tâm tình nguyện bị mình thu phục.

Loại thủ đoạn này, Thái Tử rất rành rẽ, và xuất ra lần nào cũng đúng, đã từng có những thiên tài còn kiêu ngạo hơn Diệp Bình.

Thậm chí còn nói ẩu nói tả, nói cái gì mà Thái Tử Đại Hạ hả, dù có là Thiên tử Đại Hạ tới, ta cũng sẽ không gia nhập triều đình.

Nhưng rồi kết quả thế nào? Không phải cũng đàng hoàng làm trâu làm ngựa, làm thủ hạ cho mình sao?

Thuật Đế vương, hắn đã chơi tới mức lô hỏa thuần thanh.

Nên hắn không hề bực bội, ngược lại còn rất hưởng thụ quá trình này.

Hưởng thụ khoái cảm khi những kẻ thiên tài kiêu ngạo bất tuân, cuối cùng từng bước trở thành thủ hạ của mình.

"Không đồng ý thì thôi, như trước đây đi, ngươi cứ thường xuyên trao đổi với hắn, lộ ra nhiều tin tức có ích chút cho hắn, nói cho hắn biết dạo này ở Đông Hải có long cung xuất hiện đi."

Thái Tử Đại Hạ bình tĩnh nói.

"Thuộc hạ đã biết."

Yến Thập gật đầu, hắn ngập ngừng định nói thêm gì đó, nhưng do do dự dự, vẻ muốn nói lại thôi.

Thái Tử Đại Hạ thuận tay cầm một bản tấu chương lên xem.

"Muốn hỏi gì thì hỏi đi, ngập ngập ngừng ngừng, học cái thói đó ở đâu vậy."

Hắn nhìn ra, Yến Thập có điều muốn nói.

"Điện hạ, thuộc hạ có chút nghi vấn, nhưng không biết có nên nói hay không."

Yến Thập cúi đầu, hắn có chuyện muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.

"Ngươi muốn hỏi, chuyện không độc đan, liên quan tới phụ hoàng, cho là Bổn cung không nên nhúng tay vào, để ta khỏi bị phụ hoàng để mắt tới, đúng không?"

Thái Tử Đại Hạ rất thông minh, hỏi thẳng.

Yến Thập định chối, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, gật đầu.

"Hồi điện hạ, thuộc hạ đúng là có chút tò mò."

Yến Thập thật sự không hiểu.

Chuyện không độc đan, hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này liên quan đến quá lớn.

Đại Càn vương triều trở thành đứng đầu năm đại vương triều, là vì luyện ra được đan dược gần như đạt tới cấp độ không độc đan.


Nhưng đan dược của Đại Càn vương triều vẫn chưa phải là không độc đan, nếu Đại Hạ vương triều luyện chế ra không độc đan, đối với Đại Hạ vương triều, chính là một chuyện rất lớn.

Nói cách khác, chuyện không độc đan, dù có là Thiên tử Đại Hạ cũng không thể làm bậy.

Ai dám nhúng tay, người đó chắc chắn sẽ phải chết.

Thái Tử là trữ quân Đại Hạ, bình thường chỉ cần Thái Tử không làm chuyện gì thương thiên hại lý, mắc phải tội lớn ngập trời, trên căn bản chính là hoàng đế tương lai.

Nên ở thời điểm này, Thái Tử hẳn là không nên làm gì cả, không quản gì cả, đàng hoàng làm tốt bổn phận của mình thôi không được hay sao?

Cưỡng ép nhúng tay vào chuyện không độc đan, không sợ sẽ bị Thiên tử Đại Hạ nổi nóng hay sao?

Đến lúc đó chuyện tốt còn bị phản tác dụng.

Hắn nghĩ mãi mà không ra.

"Yến Thập, Bổn cung không biết nên khen ngươi thông minh, hay là nói ngươi ngu xuẩn."

"Những gì ngươi nghĩ ra, Bổn cung đã nghĩ hết từ lâu."

"Không độc đan đúng là rất quan trọng, bình thường, dù là Bổn cung cũng không thể dính vào."

"Nhưng có chút chuyện ngươi quên, là lai lịch của không độc đan."

"Không độc đan là do sư huynh Diệp Bình luyện chế ra, sư huynh hắn là ai, ngươi thấy phụ hoàng ta có muốn biết không?"

"Ông ấy rất muốn biết, nhưng ông ấy lại không thể đi điều tra, nếu đối phương đúng là một cao nhân tuyệt thế, thì thứ cao nhân tuyệt thế ghét nhất chính là bị người khác điều tra."

"Nhất là lại còn bị phụ hoàng ta điều tra, đến lúc đó một khi đắc tội đối phương, đối phương sẽ giao không độc đan cho những vương triều khác, vậy có phải là đả kích trí mạng với Đại Hạ vương triều ta hay không?"

"Phụ hoàng vừa muốn điều tra, lại vừa không thể tự mình đi điều tra, vậy Bổn cung hỏi ngươi, phải nên làm như thế nào?"

Thái Tử Đại Hạ chậm rãi nói, đầy vẻ ‘ta đã nắm được mọi thứ’, thần bí khó lường.

Yến Thập hiểu ngay.

Hắn đã hiểu ra.

Thiên tử Đại Hạ đúng là rất quan tâm không độc đan, nhưng ông ta còn tò mò về người sáng tạo ra không độc đan hơn.

Ông ta vừa muốn điều tra, vừa không dám đi điều tra.

Người có thể sáng tạo ra không độc đan, nhất định là cao nhân tuyệt thế, mà đã là cao nhân tuyệt thế, thì nhất định có quan điểm của mình.

Nếu cưỡng ép điều tra bọn họ, sẽ khiến bọn họ khó chịu, nhưng Thiên tử Đại Hạ lại không thể không tò mò đối phương là ai.

Nên ông ta phải có người đi điều tra.

Mà người này, chính là Thái Tử Đại Hạ.

Đúng thế, chỉ cần Thái Tử Đại Hạ đi điều tra, như vậy dù bị đối phương phát hiện, thì quá lắm cũng chỉ thấy khó chịu mà thôi.

Vì Thái Tử không đại diện cho thiên tử.

Nghĩ tới đây, Yến Thập đã hiểu rõ.

Hèn gì Thái Tử dám nhúng tay vào chuyện này, thì ra là có lý do.

"Thuộc hạ hiểu rồi, bệ hạ đây là muốn để điện hạ đi điều tra chuyện không độc đan, là thuộc hạ ngu dốt, không nghĩ ra được tới mức độ này."

Yến Thập cúi đầu xuống, cảm khái tận đáy lòng.

Thái Tử Đại Hạ không hề có vẻ tự hào, ngược lại còn bảo.

"Yến Thập, ngươi phải nhớ kỹ, bất kỳ chuyện gì trong cả hoàng cung Đại Hạ này, phụ hoàng ta cũng biết, ông ấy là Đại Hạ đế vương, ở đâu cũng là tai mắt của ông ấy."

"Thậm chí, chuyện lúc này ta đang nói với ngươi, cũng rất có thể bị phụ hoàng nghe được, nhưng không sao, chỉ cần chúng ta làm được một chuyện, là luôn nằm trong quy củ của ông ấy, thì sẽ không sao cả."

Thái Tử Đại Hạ nói.

"Thuộc hạ đã biết."

Yến Thập gật đầu, coi như đã hiểu.

Nhưng Thái Tử Đại Hạ còn nói tiếp.

"Nhưng, dù Bổn cung làm việc giúp phụ hoàng, nhưng chuyện Bổn cung nhúng tay vào chuyện không độc đan, cũng là vì chính bản thân Bổn cung."

"Không độc đan sẽ giúp Bổn cung thu mua lòng người, lôi kéo các đại thần trong triều."

Hắn đứng dậy, vô cùng nghiêm túc nói.

"Điện hạ, thật ra có lúc thuộc hạ cảm thấy, ngài lo nhiều quá. Hiện giờ trong triều hơn nửa trọng thần, đều ủng hộ ngài rồi, còn có gì mà phải lo?"

Yến Thập mở miệng.


Nhưng Thái Tử Đại Hạ hít sâu một hơi, lắc đầu.

"Yến Thập, ngươi không hiểu."

"Tranh giành ngôi vị hoàng đế không bao giờ đơn giản như ngươi thấy, dù Bổn cung là Thái Tử, cũng không thể xem thường."

"Lão Nhị lão Tam, lão Bát lão Thập, có ai không nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế? Đáng sợ hơn là, có một số hoàng tử nhìn thì ngu không chịu nổi, song thực chất là giấu nghề dưỡng hối, tới lúc mấu chốt, sẽ chẳng khác gì lưỡi dao sắc bén."

"Trước khi lên được ngôi rồng, Bổn cung nhất định sẽ không lơi lỏng."

"Tuyệt không."

Thái Tử Đại Hạ đưa lưng về phía Yến Thập, nói.

Thật ra hắn còn có một điều băn khoăn không nói ra.

Hắn không dám nói.

Đó chính là... Thập hoàng tử.

Thập hoàng tử đã mất tích khi xưa.

Có lẽ người trong Đại Hạ vương triều đã quên mất thập hoàng tử này, nhưng hắn thì biết rõ, hoàng đế Đại Hạ, phụ hoàng của hắn, chưa bao giờ quên thập hoàng tử.

Lúc này.

Đại Hạ hoàng cung.

Trong Tĩnh Tâm Điện, có hai bóng người.

Đại Hạ đế vương, đứng trước một bức họa, sau lưng là một nam tử trung niên, cả hai đều nhìn chăm chú bức họa này.

Trong bức họa, là một nữ nhân tuyệt sắc, trong lòng nàng ôm một đứa bé sơ sinh.

"Huyền Cơ, mấy ngày nay trẫm đều nằm mơ thấy Thập hoàng tử, trong lòng không yên, hai ngày này ngươi bồi trẫm đi dạo đi."

Ông ta mở miệng, giọng rất bình tĩnh.

"Bệ hạ đừng lo, Thập hoàng tử hồng phúc tề thiên, mấy ngày trước thần đã xem bói, là quẻ đại cát, hẳn là mấy ngày tới, Đại Hạ ta sẽ có chuyện vui lớn, nói không chừng chính là bệ hạ tìm được Thập hoàng tử về."

Đối phương đáp.

Đây là Trưởng Tôn Huyền Cơ, Tể tướng đương triều, quyền thế ngập trời.

"Ừ, Đại Hạ vương triều sắp có chuyện vui lớn."

Đế vương Đại Hạ chậm rãi nói, nhưng không nói rõ, chỉ tiếp tục xem bức họa.

Cứ như vậy.

Rất nhanh, đến đêm khuya.

Thanh Vân Đạo Tông.

Tô Trường Ngự bỗng mở mắt.

Cả người hắn đầy mồ hôi.

Hắn gặp ác mộng.

Trong mộng là một gương mặt, hết sức xinh đẹp, nhưng trong mắt hắn, gương mặt này vô cùng dữ tợn.

Nó cười gằn với hắn, làm hắn thấy sợ.

Chẳng biết tại sao, dạo này Tô Trường Ngự lại rất hay gặp ác mộng.

Hơn nữa ác mộng mỗi lần đều khác nhau.

Làm Tô Trường Ngự hết sức khổ não.

Hắn bật dậy, đi ra sau núi.

Gió rất to, thổi áo khoác của hắn bay phần phật.

Tô Trường Ngự ngửa mặt nhìn lên tinh không, ánh mắt đầy mê mang.

Dưới bầu trời.

Tấn quốc Học Phủ.

Diệp Bình bắt đầu ngộ đạo.

Hắn không quên mục đích mình tới Tấn quốc Học Phủ.

Là để ngộ ra kiếm ý tuyệt thế.

Bình Luận (0)
Comment