Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 209


"Rất đơn giản.

"
Tô Trường Ngự hít sâu, trình bày kế hoạch của mình.

"Mỗi người chúng ta làm một phần huấn luyện ma quỷ, phải giúp tiểu sư đệ lấy lại sự tự tin.

"
Nghe Tô Trường Ngự nói, mọi người lại bối rối.

"Huấn luyện ma quỷ?"
"Đại sư huynh, huấn luyện ma quỷ là cái gì?"
"Đó là ý gì?"
Mọi người đều thắc mắc, không ai hiểu huấn luyện ma quỷ là ý gì.

"Nói một cách đơn giản, chính là chúng ta dùng sở trường của mình lập ra một bộ mục tiêu không thể nào hoàn thành được cho tiểu sư đệ, nói trắng ra chính là không được để cho tiểu sư đệ nhàn rỗi.

"
Tô Trường Ngự nói ra ý chính.

Trong huấn luyện ma quỷ, huấn luyện chỉ là thứ yếu, chủ yếu là không được để cho tiểu sư đệ có thời gian nhàn rỗi.

Hắn nhìn ra, Diệp Bình đã bị đả kích rất mạnh, mới trở nên chán chường như vậy.

Nên hắn muốn dùng phương thức của mình để giúp tiểu sư đệ.

Giúp Diệp Bình lấy lại tự tin.

"Không được để cho tiểu sư đệ nhàn rỗi?"
"Mục tiêu không thể hoàn thành được?"
"Hình như hiểu chút chút rồi.

"
"Đại sư huynh, huynh nói tiếp đi.

"
Mọi người mở miệng, đám Hứa Lạc Trần đã có chút ý niệm lờ mờ.

"Để ta nói kỹ cho các ngươi nghe.

"
"Tiểu sư đệ tham gia thi đấu mười nước bất lợi, tâm tình nhất định là rất kém, nhưng đương nhiên tiểu sư đệ sẽ không trách móc gì chúng ta.

"
"Lần này tiểu sư đệ trở về, thật ra hắn có thể trở về Tấn quốc học phủ, nhưng vì sao hắn lại trở về tông môn?"
"Rốt cuộc là vì sao?"
"Là vì, tiểu sư đệ cho rằng chỉ có chúng ta mới có thể dạy hắn những điều chân chính.

"
Nói tới chỗ này, Tô Trường Ngự hít sâu.

"Nên, trong tình huống này, chúng ta tuyệt đối không thể khiến tiểu sư đệ thất vọng.


"
"Ta biết, các ngươi sợ, các ngươi lo mình dạy không tốt, sẽ dạy hư tiểu sư đệ.

"
"Nhưng các ngươi có nghĩ là, thật ra chúng ta không cần phải dạy gì cả, chúng ta chỉ cần dẫn dắt mà thôi.

"
Tô Trường Ngự vô cùng nghiêm túc nói.

Mọi người càng thêm khó hiểu.

Dẫn dắt? Dẫn dắt là gì?
"Dẫn dắt, chính là dạy tiểu sư đệ cốt lõi của việc tu hành, cũng chính là nhắm thẳng vào đại đạo.

"
"Nói trắng ra là, cứ để tiểu sư đệ tự mình lĩnh ngộ, nhưng chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

"
"Các ngươi có hiểu chưa?"
Tô Trường Ngự hỏi.

Ý tưởng của hắn thật ra rất đơn giản, chính là chữa trị về mặt tinh thần.

Diệp Bình bây giờ không phải đang rất thương tâm khổ sở hay sao?
Nếu vào lúc này, mà các sư huynh không để ý, bỏ mặc Diệp Bình, chẳng phải Diệp Bình sẽ đau lòng hơn sao?
Nên cần phải đi trấn an tâm tình cho Diệp Bình.

Nhưng Tô Trường Ngự biết tính của Diệp Bình, an ủi bằng lời, nhất định là không được, vả lại cũng không phù hợp với hình tượng của bọn họ.

Nên chỉ có thể dùng cách đi dạy kiến thức mới cho Diệp Bình, như vậy mới có thể khiến Diệp Bình dần dần quên đi, thoát khỏi được bóng ma tâm lý.

"Đại sư huynh, ta đại khái hiểu ý huynh rồi, nói tóm lại chính là, không để cho tiểu sư đệ có thời gian rảnh rỗi, nhưng cũng không được làm bậy, phải dạy tiểu sư đệ nhắm thẳng vào con đường đại đạo, là vậy đúng không?"
"Gián tiếp để tiểu sư đệ biết, chúng ta vẫn quan tâm hắn, chúng ta là chỗ dựa, là lá chắn bảo vệ vững chắc sau lưng cho hắn?"
Hứa Lạc Trần ra vẻ đã hiểu, nêu ý kiến.

"Không sai.

"
Tô Trường Ngự gật đầu.

"Ta cũng hiểu rồi, nhưng mà, nhắm thẳng vào đại đạo là sao? Muội hơi ngốc, có thể giải thích rõ chút được không?"
Trần Linh Nhu vẫn còn lơ mơ.

"Vậy mà cũng không hiểu? Tiểu sư muội, hiện giờ muội đang tu luyện kiếm pháp đúng không?"
Hứa Lạc Trần hỏi Trần Linh Nhu.

"Đúng.

"
Trần Linh Nhu gật đầu, từ sau khi lấy được truyền thừa Kiếm Vương ở bí cảnh Thất Vương, nàng vẫn luôn chăm chỉ học kiếm pháp.


"Có phải là, trụ cột của kiếm đạo, là một kiếm phá vạn pháp không? Tất cả thiên hạ, chỉ cần một kiếm đúng không?"
Hứa Lạc Trần tiếp tục hỏi.

"Hình như là vậy.

"
Trần Linh Nhu gật đầu.

"Vậy không phải đủ rồi à, muội chỉ cần hướng tiểu sư đệ đi theo hướng đó là được rồi, phần còn lại để tiểu sư đệ tự đi tìm hiểu.

"
"Có đúng không, đại sư huynh?"
Nghe Hứa Lạc Trần nói vậy, Trần Linh Nhu hiểu ngay.

Tô Trường Ngự đứng cạnh lại ngẩn ra.

Một kiếm phá vạn pháp? Tất cả thiên hạ, chỉ cần một kiếm?
Lời này rất có đạo lý nha.

Cốt lõi cuối cùng của kiếm đạo, là cái này sao? Có cảm giác rất lợi hại nha.

Tô Trường Ngự kinh ngạc, sao Hứa Lạc Trần lại hiểu kiếm đạo như vậy?
Nhưng nghe thấy Hứa Lạc Trần hỏi mình, Tô Trường Ngự lập tức hồi thần, gật đầu.

"Không sai biệt lắm.

"
Hắn mở miệng, dáng vẻ cao thâm khó lường.

"Muội hiểu rồi, nhưng mà mấy ngày nữa muội phải xuống núi, không có thời gian đi dạy tiểu sư đệ.

"
Trần Linh Nhu khẽ cau mày.

"Không sao, có đại sư huynh rồi, kiếm đạo không cần muội dạy.

"
Vương Trác Vũ nói ngay.

"Đúng rồi, đại sư huynh, nếu muốn lập ra bài bản, cũng phải mất một khoảng thời gian, ai là người đầu tiên đi dạy tiểu sư đệ?"
Lâm Bắc hỏi Tô Trường Ngự.

"Ta là đại sư huynh, nên ta sẽ dạy đầu tiên, nhưng lần này các ngươi cũng đều phải nghiêm túc hết cho ta.

"
"Không cần phải dạy cả ngày đâu, mục đích của chúng ta, không phải là khiến tiểu sư đệ trở nên mạnh mẽ, mà là giúp tiểu sư đệ lấy lại sự tự tin.

"
"Tiểu sư đệ là loại người thích chịu khổ, nên những thứ các ngươi dạy cho tiểu sư đệ, nhất định phải khó thật khó vào, phải đưa ra những mục tiêu không thể nào hoàn thành được.


"
"Đồng thời còn phải chuẩn bị một kế hoạch dự phòng, lỡ tiểu sư đệ có thiên phú dị bẩm, học được thật, thì chúng ta vẫn còn có hậu thủ, hiểu không?"
Cái kế hoạch này là do Tô Trường Ngự nghĩ ra, nên đương nhiên hắn cũng đã nghĩ ra phải đi dạy cái gì cho Diệp Bình.

Làm người đầu không vấn đề.

"Đã rõ.

"
"Đại sư huynh, lần này ngài tính toán thật là chu đáo.

"
"Đại sư huynh, nếu tiểu sư đệ biết, ngài làm thế này vì hắn, chắc sẽ khóc chảy cả nước mắt nước mũi ra.

"
"Đừng nói nữa, ta khóc trước bây giờ.

"
"Ài, lần này tiểu sư đệ thi đấu mười nước bất lợi, nhất định là bị đả kích nặng lắm, xem ra hy vọng của Thanh Vân Đạo Tông, phải rơi lên người ta rồi, áp lực thật là lớn quá.

"
Mọi người lao nhao, nhất là Trần Linh Nhu, buông ra một câu cảm thán.

Trần Linh Nhu nói xong, mọi người đều im bặt.

Tô Trường Ngự: "? ? ?"
Hứa Lạc Trần: "? ? ?"
Vương Trác Vũ: "? ? ?"
"Được rồi, quay về lập kế hoạch cho thật tốt đi.

"
Tô Trường Ngự bảo mọi người đi về, hắn đang suy nghĩ, mình nên tiếp tục chờ ở đây, hay nên đi về phòng nghỉ ngơi.

Mà suy nghĩ lại, vẫn là đi về nghỉ ngơi thôi.

Dù sao cũng không có chuyện gì làm mình phiền được.

Nhưng ngay lúc này.

Trần Linh Nhu chợt bước qua.

"Đại sư huynh, muội hỏi huynh chuyện này.

"
Nàng hỏi Tô Trường Ngự, với ánh mắt nghi ngờ.

"Nói.

"
Dù là đối diện là tiểu sư muội, Tô Trường Ngự vẫn cao lãnh mười phần.

"Đại sư huynh, mấy hôm trước muội lấy được truyền thừa Kiếm Vương.

Mấy ngày huynh không có ở tông môn, muội đã tu luyện kiếm phổ, chỉnh luyện Tứ Lôi kiếm thế.

"
"Muội vốn là định luyện ra kiếm ý, nhưng mà nghe Nhị sư huynh nói, hồi đó lúc ngài dạy cho tiểu sư đệ, có dạy một bộ kiếm pháp khác nữa, còn mạnh hơn Tứ Lôi kiếm pháp.

"
"Muội nghĩ, không bằng muội học bộ kiếm pháp mới đó trước, đại sư huynh, ngài dạy cho muội đi.


"
Trần Linh Nhu nói.

Tô Trường Ngự: "? ? ?"
Cái đồ chơi gì?
Tứ Lôi kiếm thế?
Ta đi còn chưa tới nửa tháng mà?
Ngươi đã học được Tứ Lôi kiếm thế?
Ngươi hù ta hả?
Ngươi tưởng ngươi cũng là Diệp Bình hả?
Tiểu sư muội vô cùng bình thường này?
Tô Trường Ngự bối rối.

"Muội biểu diễn một lần cho huynh xem.

"
Hắn không tin Trần Linh Nhu ngưng tụ ra được Tứ Lôi kiếm thế.

Ting.

Trần Linh Nhu không nói lời thừa, đưa tay lên, một thanh kiếm bình thường xuất hiện trong tay.

Nàng vung lên.

Chỉ sau thoáng chốc, tiếng sấm cuồn cuộn.

Tứ Lôi kiếm thế xuất hiện.

Tô Trường Ngự: "! "
"Đại sư huynh, thế nào?"
"Đại sư huynh, sao huynh không nói gì?"
"Đại sư huynh, sao huynh cứ nhìn lên trời mãi vậy?"
"Đại sư huynh, có phải huynh sợ bị thua muội, nên không muốn truyền thụ kiếm pháp mới cho muội không?"
Trên sườn núi.

Cuối cùng, Trần Linh Nhu bỏ đi, hơi thở dồn dập.

Tô Trường Ngự, vẫn đứng đó, ngửa mặt nhìn lên trời, đưa lưng về phía mọi người, đầu ngẩng bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời chăm chăm, cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.

Hắn vô cùng khó chịu.

Cùng lúc này.

Trong phòng dành cho khách.

Hạ Đế lặng lẽ nhìn Tô Trường Ngự đứng trên sườn núi.

Nhìn dáng vẻ cô đơn tịch liêu của Tô Trường Ngự, lòng ông rất khó chịu, rất chua xót.

Trong mắt ông là sự đau lòng.

Ông quyết định, dù Tô Trường Ngự có phải ruột thịt mình hay không, ông cũng sẽ bảo vệ hắn thật tốt.

Thằng bé Trường Ngự này.

Thực làm người ta quá đau lòng.



Bình Luận (0)
Comment