Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 80

Dịch: Tiểu Băng

"Cứu mạng! Có người giết quỷ!"

Nghe một tràng tiếng la khóc, Tô Trường Ngự và Không Hải không khỏi dõi mắt nhìn ra phía xa xa.

Một quỷ ảnh xuất hiện.

Hoảng hốt sợ hãi chạy về phía hai người.

Đằng sau có một bóng người quen thuộc đang đuổi theo.

Là Diệp Bình!

Tô Trường Ngự trợn mắt.

Tìm cả bảy ngày không tìm được Diệp Bình, Tô Trường Ngự đang vô cùng lo sợ, bây giờ thấy Diệp Bình bình yên vô sự, sự lo lắng trong lòng Tô Trường Ngự nhẹ hẳn.

Nhưng mà… tại sao sư đệ lại đuổi theo một con quỷ?

"Đạo hữu, đừng sợ, chỉ đau một chút là xong ngay, ngươi có thể chuyển thế đầu thai đó, làm ăn không lỗ đâu."

Tiếng Diệp Bình vang lên sau lưng, hắn vẫn đang đuổi theo người ta.

Sau đó một tia kim quang bắn ra, con Quỷ tu kêu ré lên thảm thiết.

"Kim quang độ hóa?"

Diệp Bình vừa thi triển ra kim quang độ hóa, mấy người Không Hải ở phía xa đều choáng váng.

Kim quang độ hóa?

Sao hắn lại có thể tạo ra kim quang độ hóa?

Có phải mình hoa mắt hay không?

Mấy người Không Hải bối rối.

Không phải là Không Hải chưa từng nhìn thấy kim quang độ hóa, chỉ là chưa bao giờ nhìn thấy một người còn trẻ như vậy mà có được kim quang độ hóa.

Mà ở phía xa, quỷ tu bị kim quang độ hóa đánh trúng kia sau khi kêu lên vô cùng thê thảm, thì chỉ trong nháy mắt, đã hóa thành một tia sáng trắng, biến mất.

Giải quyết xong con Quỷ tu cuối cùng, Diệp Bình nở nụ cười.

Bóng Tô Trường Ngự nhanh chóng hiện ra trước mặt làm Diệp Bình càng thêm vui vẻ, không ngờ lại gặp được Đại sư huynh ở chỗ này.

"Đại sư huynh! Huynh cũng tới."

Diệp Bình thấy Tô Trường Ngự, lập tức chạy như bay tới, trong mắt đầy vẻ vui mừng.

"Sư đệ, mấy ngày nay đệ chạy đi đâu? Có biết sư huynh rất lo lắng không?"

Thấy Diệp Bình bình yên vô sự, Tô Trường Ngự cuối cùng cũng thở phào.

Nếu Diệp Bình thật sự có chuyện bất trắc, hắn quả thật không biết phải báo cáo làm sao.

Nhưng may thay, Diệp Bình không có việc gì.

Có lẽ là bởi vì chờ đợi lo lắng suốt bảy ngày, nên Tô Trường Ngự không hề để ý vừa rồi kim quang Diệp Bình đánh ra là cái gì, dù sao với hắn, Diệp Bình bình yên vô sự là tốt lắm rồi.

Còn thì kim quang hay không kim quang gì gì đó, ăn nhập gì tới mình, người không có việc gì là được rồi.

"Đại sư huynh, sau khi truyền thụ pháp môn độ hóa cho đệ xong, huynh đột nhiên biến mất, đệ không biết huynh đi đâu, nên quyết định đi độ hóa Quỷ Hồn, không có để ý thời gian, mong sư huynh thứ lỗi."

Diệp Bình cúi đầu, vẻ sẵn sàng nghe Tô Trường Ngự quở trách.

"Pháp môn độ hóa?"

Tô Trường Ngự sững sờ.

Ta truyền pháp môn độ hóa cho ngươi hồi nào?

Ta biết ngươi có thiên phú ngộ tính tốt.

Nhưng mà người đừng có ăn không nói có như vậy được không?

Tô Trường Ngự có chút bất đắc dĩ.

Hắn biết thiên phú của Diệp Bình là vô cùng tốt.

Nhưng bây giờ càng lúc càng không hợp thói thường, còn tới mức tự nhiên mà có nữa.

Tô Trường Ngự thì trong lòng phiền muộn, còn Không Hải vẫn chìm trong mộng mị.

Gần như y có thể khẳng định, kim quang Diệp Bình thi triển ra, chính là kim quang độ hóa mà y vẫn luôn tha thiết ước mơ.

Nhưng thế này không hợp thói thường nha.

Hai người trước mặt nhìn kiểu gì cũng đều là hai tên phế vật.

Làm sao có thể đánh ra được kim quang độ hóa?

Chẳng lẽ hai người này vẫn luôn giả vờ?

Giả heo ăn thịt hổ?

Gượm đã...!

Không Hải chợt nghĩ tới một chuyện.

Y nhìn Tô Trường Ngự.

Càng nhìn càng cảm thấy có chút cổ quái.

Điểm thứ nhất, tu vi của hai người này nhìn rất bình thường không có gì khác lạ, vậy sao họ lại dám xuất hiện tại mộ quỷ Lâm Hà?

Chẳng lẽ là đi nhầm?

Điều này có thể sao?

Mộ quỷ Lâm Hà là địa phương nào? Tu sĩ Trúc Cơ cũng còn không dám tùy tiện đi vào nữa.

Có ai lại đi lấy tính mạng của mình ra giỡn hay không?

Điểm thứ hai, một tu sĩ Luyện Khí Cảnh, thế mà khi gặp phải Quỷ tu lại rõ ràng không bối rối chút nào, suốt bảy ngày này Tô Trường Ngự đều đi theo mình đi tìm Diệp Bình, hắn chưa hề tỏ vẻ sợ hãi bao giờ.

Đây là biểu hiện bình thường của một tu sĩ Luyện Khí à?

Dựa vào những căn cứ nào, Không Hải chợt bừng hiểu.

Hai người này đang giả heo ăn hổ.

Được!

Được!

Uổng cho ta còn tưởng tu vi các ngươi yếu nhược, còn ra tay giúp đỡ, không ngờ các ngươi lại coi ta là đồ ngu!

Sư phụ nói quả nhiên không sai, đệ tử Đạo môn quả nhiên là bọn ưa giả dối, kẻ nào cũng là loại thâm tàng bất lộ.

Đáng ghét!

Trong lòng Không Hải vô cùng uất ức, vốn còn tưởng mình ra tay cứu giúp hai con gà yếu của Đạo môn, để chứng tỏ tinh thần hữu ái của Phật môn nhà mình.

Ai dè lại gặp phải hai tên giả dối.

Thế này thì làm sao Không Hải chịu được!?

Nhưng, Không Hải cũng đã nhận ra điểm quan trọng rất nhanh.

Pháp môn siêu độ?

Pháp môn siêu độ nào mà có thể ngưng tụ ra kim quang độ hóa?

Không Hải lập tức hưng phấn, lên tiếng.

"Xin hỏi Diệp thí chủ, thứ ngài vừa thi triển là kim quang độ hóa có phải không?"

Không Hải nhìn Diệp Bình.

Nhưng mà không nhìn còn đỡ, nhìn một cái Không Hải lại ngẩn ra.

C M N? Luyện Khí tầng mười rồi?

Có cần không hợp thói thường tới mức đó hay không?

Tới giờ mới có bảy ngày không gặp, mà ngươi đột phá đến Luyện Khí tầng mười?

Tu vi bảy ngày trước của Diệp Bình mới chỉ là Luyện Khí tầng ba mà thôi.

Trong nháy mắt đã vọt lên tới Luyện Khí tầng mười?

Y là tu sĩ Trúc Cơ, đương nhiên chỉ cần nhìn một cái là xem thấu cảnh giới của hai người.

Tu sĩ cảnh giới thấp không thể nhìn được cảnh giới của tu sĩ có cảnh giới cao hơn mình, nhưng tu sĩ cảnh giới cao có thể nhìn một phát là xem thấu cảnh giới của tu sĩ có cảnh giới thấp hơn.

Vì vậy Không Hải mới chấn động tới như vậy.

Nghĩ mà xem, bảy ngày trước mới chỉ là Luyện Khí tầng ba, mà bảy ngày sau đã thành Luyện Khí tầng mười.

Một ngày tăng lên một tầng?

Cái này không hợp thói thường!!!

Thí chủ, nghe bần tăng khuyên một lời, đóng lại, đừng mở ra nữa, cẩn thận lên Phong Thần bảng đó.

Không Hải thật sự không biết phải nói gì.

Sự chấn động Diệp Bình mang lại cho y quả thực là không bao giờ dừng.

Y đã hoàn toàn tin chắc, Tô Trường Ngự và Diệp Bình nhất định là đang giả heo ăn hổ.

Nhất là Tô Trường Ngự này.

Hình như còn mạnh hơn nữa.

Tiểu sư đệ mà đã khoa trương như vậy, làm sư huynh còn không ghê gớm hơn sao?

Nên không thể nào là một phế vật được!

Nghe thấy Không Hải hỏi, Diệp Bình không chút giấu giếm, trả lời.

"Hồi pháp sư, ta cũng không biết kim quang này tên gì, nhưng mà đối phó với Quỷ tu thì lợi hại lắm."

Diệp Bình vươn tay ra, chỉ trong chớp mắt, kim quang độ hóa tràn ngập cả bàn tay.

Ánh mắt Không Hải càng thêm chấn động.

Y cảm nhận được, đây đúng là kim quang độ hóa.

Hơn nữa kim quang độ hóa của Diệp Bình còn rất thuần túy, còn mạnh hơn của sư phụ y một chút.

Ôi, thế này thì kỳ quái hơn rồi.

Nhìn dáng vẻ Diệp Bình xem ra bất quá cũng hơn hai mươi tuổi, tuyệt đối không phải là loại tu sĩ phản lão hoàn đồng, bởi vì huyết khí của Diệp Bình thịnh vượng, giữa các tu sĩ có thể thông qua huyết khí để phán đoán tuổi tác của nhau.

Nếu hắn là cái tu sĩ phản lão hoàn đồng, thì huyết khí tuyệt đối không thể thịnh vượng tới như vậy.

Nói cách khác, Diệp Bình chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mà đã ngưng tụ ra được kim quang độ hóa.

Trong khi mình đã sắp hai mươi lăm tuổi, mà còn thiếu hơn bốn trăm đạo lực công đức nữa mới đủ để ngưng tụ Phật môn Kim Thân, còn muốn uẩn dưỡng ra kim quang độ hóa, ít nhất còn phải thêm năm năm mười năm nữa.

Trong nháy mắt, Không Hải chua xót.

Tô Trường Ngự đứng ở bên cũng không khỏi kinh ngạc.

Tuy hắn nhìn không ra đây là cái đồ chơi gì, nhưng nhìn dáng vẻ cảm thấy rất là lợi hại.

Nhưng tại sao Diệp Bình lại nói là mình truyền thụ cho hắn vậy?

Chẳng lẽ lại tiểu sư đệ đã mạnh tới mức có thể thần giao cách cảm với mình?

"Diệp thí chủ, tiểu tăng có một lời thỉnh cầu, có thể cho ta xem quyển kinh văn độ hóa một chút hay không?"

Phục hồi tinh thần lại, Không Hải kiên trì nói.

Tuy y biết hỏi như vậy có hơi không đúng đắn, nhưng y thật sự rất muốn nhìn một chút, rút cuộc là kinh văn độ hóa gì, mà có thể khiến một người mới chỉ hai mươi tuổi đã có thể ngưng tụ kim quang độ hóa.

"A? Cái này hả, ngươi phải hỏi sư huynh ta đó, đây là sư huynh truyền thụ cho ta."

Không phải Diệp Bình không muốn cho, nhưng chủ yếu là bản kinh văn này là Tô Trường Ngự truyền thụ cho hắn, nếu Tô Trường Ngự không đồng ý, hắn cũng không dám tự tiện truyền pháp.

"Tô thí chủ, tiểu tăng biết, yêu cầu này có hơi quá đáng, nhưng tiểu tăng có thể lập lời thề với Phật Tổ, tuyệt sẽ không truyền kinh văn này ra ngoài, nếu thí chủ lo lắng, tiểu tăng có thể thề, tuyệt không học tập, chỉ làm tham khảo."

Không Hải mở miệng, y thật sự rất ngạc nhiên, rút cuộc là kinh độ hóa gì đây.

Bình thường, Không Hải y chính là thiên tài đệ nhất của Phật môn Tấn quốc, thế mà muốn uẩn dưỡng ra kim quang độ hóa, Không Hải còn phải đặt mục tiêu cho mình đại khái là trước năm tuổi kia.

Sư phụ của y uẩn dưỡng ra được kim quang độ hóa trước tuổi một trăm đã được coi là giỏi rồi.

Gia giảm một chút, dù là thiên tài đệ nhất của Phật môn Tấn quốc, thì Không Hải cũng cần phải tới chừng bảy mươi tuổi mới có thể uẩn dưỡng ra kim quang độ hóa, hơn nữa dù có uẩn dưỡng ra, thì tuyệt đối cũng thể nào bằng được kim quang độ hóa này của Diệp Bình.

Cho nên y thật sự rất ngạc nhiên.

Cảm nhận được ánh mắt khát vọng của Không Hải, Tô Trường Ngự hơi ngơ ngác.

Hắn có hiểu cái lông gì về pháp môn độ hóa ấy!

Hắn định lên tiếng giải thích, nhưng vừa mở miệng, liền đổi thành câu khác.

"Tiểu đạo mà thôi, Không Hải đạo hữu, nếu gặp nhau, chính là duyên phận, Diệp Bình, đệ ghi một bản cho Không Hải pháp sư đi."

Tô Trường Ngự nói.

Khí chất cao ngạo lạnh nhạt lại xuất hiện.

Tô Trường Ngự có vẻ rất lạnh nhạt.

Nhưng nghe hắn nói vậy, Không Hải không khỏi vui mừng quá đỗi.

Diệp Bình cũng không nói lời thừa, lôi giấy bút mang theo ra, ngồi ngay tại đó viết pháp môn độ hóa ra.

Chưa tới nửa khắc, kinh văn đã viết xong.

"Không Hải pháp sư, ngài cất kỹ."

Nếu Tô Trường Ngự không quan tâm, vậy hắn cũng không còn gì để nói.

Hơn nữa Không Hải làm người cũng tốt, nên Diệp Bình cho cũng là cam tâm tình nguyện.

Không Hải vô cùng cung kính nhận lấy kinh văn.

"A Di Đà Phật, đa tạ hai vị thí chủ ban thưởng pháp, sau này nếu hai vị thí chủ có bất kỳ điều gì cần tiểu tăng trợ giúp, xin cứ lên tiếng."

Không Hải chắp tay trước ngực, vô cùng cảm kích hai người, ngay sau đó mở kinh pháp môn độ hóa ra đọc.

Nửa phần đầu của kinh văn có chút quen thuộc, nhưng nửa phần sau thì có vẻ quá cao thâm, trong khoảng thời gian ngắn Không Hải không lĩnh ngộ được.

Nhưng Không Hải hiểu.

Kinh văn càng khó lĩnh ngộ, thì uy lực càng phi phàm.

Y không xem kinh văn nữa, dù sao nơi này là mộ quỷ Lâm Hà, y định tìm một chỗ an tĩnh, rồi mới tĩnh tâm xem xét.

Nghĩ vậy, Không Hải cất kinh văn vào trong lòng, sau đó nhìn hai người nói.

"Hai vị thí chủ, hôm nay trận pháp đã phá, tiểu tăng biết hai vị thí chủ muốn đi tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu, lúc này xuất phát, sẽ không tới trễ, nhưng nếu còn kéo dài thêm thời gian, e là sẽ tới đại hội muộn, không bằng để tiểu tăng tiễn hai vị thí chủ xuống núi?"

Không Hải nói.

Vì Không Hải cảm thấy hai từ hộ tống có vẻ hơi hạ nhục hai người Tô Trường Ngự và Diệp Bình, nên y chọn từ khác khách khí một chút.

"Làm phiền pháp sư."

Nghe Không Hải tình nguyện hộ tống mình xuống núi, Tô Trường Ngự đồng ý ngay một trăm hai mươi phần trăm.

Diệp Bình cũng khẽ gật đầu.

Bọn họ đã ở mộ quỷ Lâm Hà khá lâu rồi, bây giờ đúng thực là phải ra roi thúc ngựa, bằng không, không chừng không tới kịp đại hội.

Hai người cùng đồng ý.

Không Hải không nói lời thừa, dẫn hai người đi xuống núi.

Cứ như thế, ba canh giờ sau.

Trên một con đường hẹp quanh co, ba bóng người từ từ xuất hiện.

"Hai vị thí chủ, hai người đi dọc theo con đường nhỏ này, cứ đi thẳng tới, chừng nửa canh giờ là sẽ có thể nhìn thấy đường lớn Thanh Châu, đi về hướng tây, chính là Thanh Châu Cổ Thành."

Không Hải đưa tiễn hai người thêm đoạn đường hẹp quanh co.

Y còn nhiệm vụ chưa làm xong, không thể kết bạn đi cùng hai người tới Thanh Châu Cổ Thành, đành phải chia tay từ biệt ở đây.

"Đa tạ pháp sư."

Diệp Bình cảm ơn, yên lặng nhớ kỹ đường đi.

"Thí chủ khách khí, hai vị thí chủ, nếu có cơ hội, mời tới Tiểu Linh tự tìm bần tăng, đến lúc đó lại tụ họp, Không Hải nhất định sẽ thịnh tình khoản đãi."

Không Hải pháp sư nói, coi như là câu chào tạm biệt sau cùng.

"Không Hải đạo hữu có rảnh, cũng mời tới Thanh Vân Đạo tông làm khách."

"Có duyên gặp lại!"

Tô Trường Ngự cũng khách khí đáp lại.

Sau đó, dẫn Diệp Bình rời đi.

Thật sự hai người bọn họ đang hơi bị gấp, chỉ còn chưa tới hai mươi ngày nữa là đại hội kiếm đạo Thanh Châu bắt đầu rồi, mà lộ trình thì mới chỉ đi được chưa tới một phần năm, nếu không nhanh cái chân lên, không chừng sẽ tới trễ thật.

"Có duyên gặp lại."

Không Hải đưa mắt nhìn theo hai người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment