Q4 - Chương 205: Tiểu sư đệ, sao đệ không tự bổ não đi?
Q4 - Chương 205: Tiểu sư đệ, sao đệ không tự bổ não đi?Q4 - Chương 205: Tiểu sư đệ, sao đệ không tự bổ não đi?
Hôm sau.
Sau núi Thanh Vân.
Diệp Bình ngồi ở sau núi, nghe Đại Húc vô cùng kích động kể lại chuyện ở trong bí cảnh.
"Thượng tiên, ngươi không biết đâu, lúc đó, các vị cao nhân mạnh mẽ lắm."
"Nói thật, cả đời Đại Húc ta chưa từng bội phục một người nào, đại sư huynh của ngài quả thật là mạnh siêu đẳng."
"Gặp phải nguy cơ, Đại Húc ta suýt nữa tè cả ra quần, thế mà đại sư huynh ngài mặt không đổi sắc."
"Cả sư phụ của ngài nữa, Thái Hoa đạo nhân, nhìn cứ tưởng xem bói bậy bạ, mà thật ra lại là ngược lại, phản trung tìm chính, đúng là cao nhân."
Đại Húc nói tới nước miếng văng khắp nơi, kể lại mọi chuyện trong Thất Vương bí cảnh cho Diệp Bình nghe.
Trong Thất Vương bí cảnh có mấy cửa ải, cửa ải nào Đại Húc cũng kể vô cùng rung động, đồng thời còn thêm mắm dặm muối, khiến Diệp Bình bị thu hút.
Diệp Bình thấy hơi hối hận, càng tự hận mình lẽ ra lúc ấy không nên đi tham gia cái thi đấu mười nước trời đánh kia.
Nếu không tham gia thì bí cảnh lần này mình cũng có phần rồi.
Diệp Bình đau lòng quá, hắn ngồi trên sườn núi, vô cùng đau buồn.
Ngay lúc này.
Nhiệt độ xung quanh, hình như hơi lạnh xuống.
Diệp Bình và Đại Húc cảm nhận được khí tức kia ngay tức khắc.
Hai người cùng quay qua nhìn.
Một bóng người xuất hiện trong mắt họ.
Cách đó không xa.
Tô Trường Ngự đứng trên một thanh tiên kiếm trắng muốt, tiên kiếm tỏa ra khí trắng, tuyết sương nhàn nhạt vờn quanh, bao quanh Tô Trường Ngự, kết hợp với hôm nay Tô Trường Ngự cũng mặc một bộ trường bào trắng như tuyết.
Kiếm tiên!
Tuyệt thế kiếm tiên!
Không phải là sự tưởng tượng của mọi người về một kiếm tiên hoàn mỹ đâu, mà là kiếm tiên thật sự.
Tô Trường Ngự đứng trên Sương Bạch, không chỉ chung quanh hắn, mà cả không gian xung quanh đều như có sương tuyết, khiến mọi người không khỏi ngây ra.
Diệp Bình ngây ra, Đại Húc cũng ngây ra.
"Ba triệu kiếm tiên trên trời."
"Thấy ta cũng phải cúi đầu rũ mắt."
Tiếng nói bình thản của Tô Trường Ngự vang lên, xuất trần mà kì ảo.
Ánh mắt hắn hết sức bình thản, kết hợp với những lời này, dù có là kiếm tiên tuyệt thế nhìn thấy, cũng phải xấu hổ vạn phần.
Cổ kiếm tiên ở cách đó không xa lặng lẽ nhìn Tô Trường Ngự, từ khi ở Thanh Vân Đạo Tông, tâm cảnh của ông đã dần dần thay đổi, không còn cái cảm giác siêu nhiên ở trên cao như trước đây.
Nhìn hình dáng Tô Trường Ngự lúc này, Cổ kiếm tiên chợt nghĩ nếu Tô Trường Ngự ra ngoài tự nhận mình là Cổ kiếm tiên, chắc là sẽ có người tin.
"Ra mắt đại sư huynh."
Diệp Bình hồi thần, nhìn Tô Trường Ngự, chắp tay xá một cái.
Đại Húc cũng tỉnh táo lại, nhưng hắn không cần chắp tay, vì hiện giờ hắn là khách khanh trưởng lão của Thanh Vân Đạo Tông.
Nếu tính theo bối phận, thì còn cao hơn Tô Trường Ngự một chút.
"Đại Húc trưởng lão, ta có chuyện tìm tiểu sư đệ."
Tô Trường Ngự mở miệng.
Hắn có chuyện muốn nói với Diệp Bình, Đại Húc ở bên cạnh thì không tốt lắm.
Vì những thứ hắn dạy cho Diệp Bình, người ngoài mà nghe sẽ cảm thấy rất cổ quái.
"Được, vậy ta đi trước."
Đại Húc gật đầu, vô cùng thức thời bỏ đi.
Đại Húc đi rồi, Tô Trường Ngự mới hỏi.
"Tiểu sư đệ, đệ lĩnh ngộ được kiếm ý ở Tấn quốc học phủ chưa?"
Tô Trường Ngự bình thản hỏi.
"Hồi sư huynh, sư đệ tư chất ngu độn, không lĩnh ngộ được."
Diệp Bình nghiêm túc trả lời.
Tô Trường Ngự thở phào.
Chỉ sợ Diệp Bình nói mình lĩnh ngộ ra rồi.
“Trong dự liệu."
Tô Trường Ngự mở miệng, nói giống như đã đoán trước được rồi.
Sau đó hắn tiếp tục mở miệng.
"Tiểu sư đệ, trước lúc lên núi, sư huynh đã nói với đệ, sẽ lập một bộ huấn luyện mới