Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 11 Mãi mới yên ả được tí, Hải Tam Nhi ăn rồi, Lục Huề nghĩ ngợi định nấu tạm gì cho mình ăn, kết quả vừa đặt chân vào bếp cái lại nghe thấy Hải Tam Nhi gào thét tên hắn như đòi mạng.
"Lục Huề ——"
Cũng chả hiểu Hải Tam Nhi cố ý hay sao nữa, kéo cái giọng ra rõ dài, có phải tại cậu ta ở dưới biển quanh năm nên tế bào não bị nước biển tấn công không nhỉ, nói năng cũng kiểu gợn sóng nữa luôn.
Lục Huề "chẹp" một tiếng, đè nén lửa giận bước ra ngoài xem thử, Hải Tam Nhi tủi thân ấm ức chỉ vào màn hình tivi, thấy Lục Huề ra tới nơi là cậu ai oán ngay, "Không giống."
"Cái gì không giống cơ?"
Hải Tam Nhi cũng không biết giải thích như nào, nhấn mạnh lại: "Không giống với cái em xem ấy ạ."
Lục Huề chuẩn bị bùng nổ sự cục súc rồi đấy nhé, nhưng liếc phải cục u to tướng bắt mắt trên trán Hải Tam Nhi, hắn lại nín nhịn bước đến gần, để xem xem cái gì không giống nữa nào.
Chờ nhìn rõ màn hình tivi thì cuối cùng cái biểu cảm ăn tươi nuốt sống của Lục Huề cũng dịu bớt, đúng là không giống thật, "Nàng tiên cá" có nhiều phiên bản, rõ ràng hình vẽ đây khác hẳn bộ phát sóng trên kênh thiếu nhi lần trước, nhưng cốt truyện nó sêm sêm nhau cả mà, xem tạm vậy chứ biết sao, điều kiện bây giờ như nào hả? Đâu đâu cũng đánh đấm ì xèo, muốn ăn no còn khó, mình mua được cái đĩa này cho con cá đây đã trầy trật lắm rồi nhé.
Lục Huề giải thích: "Cốt truyện vẫn tương tự mà, chỉ đổi diễn viên thôi."
"Em không chịu." Cậu bướng vô cùng, "Em muốn cái lần trước cơ."
"Giống nhau thôi, câu chuyện y xì đúc, cái trước cậu xem với cái này có khác gì nhau đâu, đằng nào chả là phim hoạt hình, giả hết ấy mà."
Hải Tam Nhi không am hiểu nhiều thế, hơn nữa cậu cảm giác những gì chiếu trên tivi đều là thật, cả người thật lẫn hoạt hình, cậu cũng không biết "diễn" nghĩa là sao, cậu chỉ thấy cái bây giờ là giả, cái hồi trước mới là thật.
Cậu trề môi, nhìn Lục Huề bằng đôi mắt rưng rưng nước, mặc cho Lục Huề phân tích với cậu như nào cậu cũng bỏ ngoài tai.
Cậu khiến thợ săn tiền thưởng nóng tính như Lục Huề phải hóa thành giáo viên lớp mầm luôn.
Hắn chưa kịp sừng sộ lên thì bỗng dưng Hải Tam Nhi nãy giờ chưa bật lại tiếng nào đã ngã ngửa ra ghế xếp, mặt mũi tái nhợt. Hải Tam Nhi chớp mắt làm nước mắt lăn dài theo, cậu nói bằng giọng ướt nhẹp: "Lục Huề, đầu em đau quá."
Vừa rồi lòng dạ dồn cả vào phim hoạt hình, hiện tại tâm trạng xao động do phim bị khác, thế là lại nhớ ra trán mình có cục u.
"Em muốn về biển." Càng nghĩ Hải Tam Nhi càng tủi, bị người ta cướp đồ, mình thì băng bó, bây giờ còn chẳng được xem bộ phim hoạt hình yêu thích nhất nữa chứ, cậu buồn lắm.
Trông thấy sắc mặt Hải Tam Nhi đổi màu Lục Huề chỉ lo cậu ta có mệnh hệ gì, hắn kiên nhẫn nói: "Trán cậu dính nước liệu có sao không?"
Việc này đã động đến mảng mù kiến thức của Lục Huề, xét cho cùng thì theo hiểu biết của nhân loại vết thương ngấm nước sẽ dễ bị mưng mủ, thế cá thì sao nhỉ? Cũng đâu thể vớt luôn con cá bị thương khỏi nước, chờ lành vết thương xong mới trả về chứ đúng không? Đến lúc ấy có mà chết ngắc ngoải rồi ý, nhưng Hải Tam Nhi cũng nào có phải cá bình thường, cậu ta là người cá, cậu ta còn mọc chân chạy trên đất được kia kìa.
Hơn nữa vết thương của Hải Tam Nhi ở trên đầu, nhỡ nhiễm trùng xong bị viêm thật thì liệu IQ vốn đã không được cao có giảm xuống thấp nữa không nhỉ, ban đầu cái bộ não này đã chả có giá trị nghiên cứu là bao, tới khi thế thật thì lại mất giá nữa à?
Lục Huề là loài người còn không biết, hi vọng gì con cá Hải Tam Nhi biết được đây?
Hải Tam Nhi thều thào đáp, "Em cũng không biết, em khó chịu quá... em nhớ biển cơ..."
Lục Huề không dám mạo hiểm để kệ Hải Tam Nhi về biển, nhỡ mà Hải Tam Nhi ngất xỉu dưới biển xong có mệnh hệ gì, đại dương mênh mang, mình biết đi đâu tìm con cá này giờ?
"Vết thương ở đầu cậu mà ngấm nước nhiễm trùng thì sao? Nhất định phải về biển hả?"
Bình thường mình ở lại trên bờ được lâu hơn, nhưng giờ trán bị thương, bản năng của cá khiến Hải Tam Nhi muốn quay lại với biển sâu cậu thấy quen thuộc và an toàn nhất.
"Tôi lấy cho cậu ít nước được không?" Lục Huề thử nghĩ cách giải quyết, hắn nhớ là cá cảnh nuôi ở nhà mà bị thương thì có thể hòa một ít thuốc tiêu viêm vào bể, "Tôi tìm cho cậu cái bể cá to to nhé, chờ trán cậu khỏi xong hẵng về biển."
Chỉ cần có nước là được, Lục Huề cũng sẽ che chở mình, Hải Tam Nhi không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu luôn.
Tuy Hải Tam Nhi chịu nghe theo lời hắn nhưng sắp xếp cho cậu ta ăn ở thế nào là cả một vấn đề lớn, Hải Tam Nhi có phải cá cảnh bé bằng nắm tay đâu, người cậu ta to cao thế kia, mình phải tìm cái vật chứa nào ngoại cỡ mới đủ chứa cậu ta.
Đúng vào lúc đang băn khoăn thì tự dưng Lục Huề nhớ ra cái bể cá thủy tinh để không trên sân thượng, hắn cứ bỏ đó đựng đồ lặt vặt suốt, kích thước vừa đẹp thì chớ, hơn nữa sân thượng ở trên cao, người ngoài sẽ không nhìn thấy.
Lục Huề kéo cửa cuốn, gọi Hải Tam Nhi: "Đi lên gác với tôi."
Hải Tam Nhi ngó Lục Huề tha thiết, có lòng muốn đi mà yếu ớt uể oải, Lục Huề bó tay đành phải cúi xuống bế xốc người ta lên, vừa đi lên tầng vừa nói: "Trên sân thượng có cái bể cá, cậu ngồi trong đó là vừa xinh."
Hải Tam Nhi cũng rất hợp tác, hai tay cậu ôm vòng lấy cổ Lục Huề, tựa vào vai Lục Huề rõ mong manh.
Con cá thường ngày quấy ơi là quấy đột nhiên ỉu xìu xẹp lép, Lục Huề ngứa miệng nói mấy câu, "Trông cậu to cao thế kia mà không biết đánh nhau à?"
Có phí hoài cái dáng vóc sừng sững không cơ chứ.
"Em không biết đánh nhau." Hải Tam Nhi nhẹ giọng đáp lời.
"Cậu không biết đánh nhau thế ở dưới biển sống kiểu gì?"
Hải Tam Nhi đang đau đầu, không dám nói chuyện hăng hái quá, giọng nhỏ nhẻ hơn bình thường nhiều, "Ở biển em cũng có đánh nhau với cá đâu, em toàn khuyên các cá khác đừng ẩu đả thôi."
"Cậu còn làm nhà hòa giải hàng đầu của biển cả cơ á?"
Lên sân thượng, Lục Huề đặt Hải Tam Nhi ngồi tạm xuống ghế băng ở rìa, đây là căn nhà đơn xập xệ hai tầng cộng thêm sân thượng trên cùng, đúng như Lục Huề đoán, tầm nhìn trên này rất tốt, trái lại phía dưới nhìn lên sẽ không trông thấy tình hình sân thượng.
"Em không thích đánh nhau, mọi người cùng làm bạn chẳng tốt hơn ạ?" Hải Tam Nhi biết, cả động vật lẫn nhân loại đều sẽ xảy ra mâu thuẫn vì tranh giành địa bàn, cướp đoạt tài nguyên, ấy là quy luật tự nhiên, nhưng ở biển cậu vẫn mong mọi người chung sống hòa thuận với nhau, hễ can được thì cậu luôn cố gắng khuyên bảo hết nước hết cái, đồng thời dốc hết khả năng để đáp ứng yêu cầu của từng sinh vật đáy biển một.
Sân thượng nhiều đồ linh tinh quá, Lục Huề không lề mề nữa mà bắt tay dọn dẹp luôn, đầu tiên phân loại một số thứ không cần thiết vứt đi, xong mới dành ra chỗ đặt bể cá được.
"Làm bạn?" Lục Huề cười hừ một tiếng không buồn ngẩng đầu, cứ chỗ nào có sinh mạng tồn tại là ắt sẽ đi kèm xung đột lợi ích, đời nào làm bạn được, "Cậu tai to mặt lớn thế á, con cá nào cũng nghe lời cậu? Ở dưới biển cậu làm gì đó? Tưởng là nhân viên vệ sinh môi trường đáy biển cơ mà? Sao hóa ra là quan chức à?"
Giọng điệu Lục Huề ngập tràn thờ ơ và chế giễu, song Hải Tam Nhi nghe có hiểu đâu, cậu trả lời câu hỏi của Lục Huề cực kì nghiêm túc.
"Ừa, ngoài tổng vệ sinh đại dương ra em còn can đánh lộn, cứu cá, cứu cả người nữa."
Việc gì cá nói chung làm được là mình sẽ làm được, việc mà cá nói chung không làm được thì mình cũng vẫn làm được.
Lục Huề ngó nghiêng xác định dưới nhà không có bóng người, mới quẳng hết đồ đạc vứt đi từ sân thượng xuống, định là chốc xuống nhà thu dọn sau, rồi tiếp tục quay đầu đáp lời Hải Tam Nhi: "Đáy biển các cậu không còn mỹ nhân ngư nào khác hả? Sao việc gì cũng đến tay cậu thế?"
"Không có ạ."
Nghe thấy vậy, Lục Huề vốn đang luôn tay luôn chân chợt khựng lại, điều này khiến hắn khá là bất ngờ, dẫu sao thì mỹ nhân ngư trong truyện toàn là động vật bầy đàn mà.
"Thế bình thường cậu nói chuyện với ai?"
"Với cá đấy ạ?"
"Cá cũng biết nói á?"
"Đương nhiên ạ." Loài sinh vật nào cũng có ngôn ngữ riêng của mình, cá dưới đáy biển cũng thế, song thoáng cái vẻ mặt Hải Tam Nhi đã lại trở nên tịch mịch, "Nhưng trí nhớ của cá kém lắm, em nói chuyện với chúng nó xong chúng nó toàn quên mất là đang nói gì thôi, thậm chí còn chả nhớ em là ai."
Nghe rõ là hài nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự cô độc hiện hữu rất chân thực, một con mỹ nhân ngư ở dưới đáy biển hiu quạnh tăm tối, cậu ta nhớ những con cá khác mà những con cá khác lại chẳng nhớ cậu ta, chẳng trách cứ rảnh ra Hải Tam Nhi lại chạy lên bờ, chẳng trách đường đường mỹ nhân ngư phải lo đủ thứ việc từ tổng vệ sinh đáy biển, khuyên can đánh lộn đến cứu hộ tai nạn.
Bỗng dưng Lục Huề nghĩ đến một vấn đề mà trước đó hắn chưa hề chú ý, "Tại sao lại có mỗi mình cậu mọc chân biến hình được thế? Do cậu là mỹ nhân ngư ấy hả?"
"Do mình giao phối với nhau đấy ạ."
Hải Tam Nhi luôn luôn có thể phun ra những chuyện khó nói đầy thẳng thắn bằng biểu cảm ngây thơ vô tội nhất.
Mắt Lục Huề tối sầm, hắn chỉ vào Hải Tam Nhi, cắn răng nghiến lợi: "Tôi nhắc cậu thêm một lần, cấm được nhắc lại chuyện này, cấm được nói hai cái chữ đấy nữa nhé!"
Cuộc trò chuyện đang vui vẻ thoải mái tự dưng cắt cái rụp ngang xương, cuối cùng Lục Huề cũng dọn tạm xong cái bể cá, hắn tức tối vùi đầu cọ vách trong của bể, cố mượn lao động để điều hướng tâm trí, ép mình ngưng nghĩ đến những chuyện liên quan tới từ "giao phối".
Trong lòng hắn cái chuyện đó giữa hắn và Hải Tam Nhi rất là tế nhị, vốn dĩ hắn ấy ấy với một con cá đã kì dị lắm rồi, xong hắn lại còn là cái bên "bị" chịch, hắn đã phải dồn sức gắng quên vụ này đi nhưng cứ thỉnh thoảng Hải Tam Nhi lại đề cập tới ngay trước mặt hắn.
Chỉ có bán đứt con cá chai mặt vô liêm sỉ này đi thì mới không còn ai nhấn mạnh tái hồi sự thật rằng mình từng chơi dã chiến với một con cá nữa.
Hải Tam Nhi buồn bực, sao không được nói nữa, rõ ràng ấy là chuyện tốt đẹp biết bao, ấp ủ một sinh mạng mới, ngập đầy hi vọng, cậu hoàn toàn không phát hiện ra vẻ bất mãn của Lục Huề.
"Mình không chỉ giao phối với nhau mà còn có em bé nữa." Hải Tam Nhi moi viên ngọc trai từ đâu ra không biết, "Anh trông nó nè, lại xinh đẹp hơn trước rồi đúng không?"
Đúng kiểu ghét của nào Hải Tam Nhi trao của nấy, cậu cứ chuyên môn dí đầu vào họng súng của Lục Huề, Lục Huề cáu tiết vứt bộp miếng giẻ vào trong bể cá, quay đầu lại chuẩn bị nổi cơn, song khoảnh khắc trông thấy viên ngọc trai hắn bỗng ngớ người, hình dáng tròn trịa căng đầy, ánh sáng chói lòa, đây là viên ngọc trai chất lượng thấp xấu điên hồi đầu ấy ư?
Lục Huề chần chờ nhận lấy viên ngọc từ tay Hải Tam Nhi, ngọc trai phẩm chất như này thì đúng là đáng tiền phết đấy chứ đùa, hắn lại nhìn sang Hải Tam Nhi lần nữa, liệu có phải con cá này hữu dụng hơn những gì mình tưởng tượng không ta?
Nếu cậu ta...
Không đúng.
Càng nghĩ Lục Huề càng thấy sai sai, nếu ở biển có đúng một con mỹ nhân ngư là Hải Tam Nhi thế cậu ta từ đâu mà ra? Bọn họ duy trì giống loài kiểu gì đấy? Không phải cậu ta đẻ ra được em bé mỹ nhân ngư thật chứ hở?
—
️ Lưu Thủy Thủy:Đến muộn oy orz
Mong được mọi người ủng hộ