Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 13 "Cậu biết mình đang nói cái gì không đấy?" Lục Huề nâng mí mắt nhìn mỹ nhân ngư phía trước bằng gương mặt vô cảm, theo cách nói của Hải Tam Nhi thì chắc giờ cậu ta đang trong thời kì sinh sản, nên cần thực hiện giao phối để nuôi dưỡng cho viên ngọc trai trưởng thành.
Nhưng với tư cách là một con người bình thường, Lục Huề vẫn duy trì quan điểm nghi ngờ trước những gì Hải Tam Nhi nói, kể cả có tin thì hắn cũng đếch làm tình với con nhân ngư này lần nữa đâu, vì hắn không hề thần kinh nhé.
Dĩ nhiên Hải Tam Nhi biết rõ mình đang nói gì, cậu đang tán tỉnh, đang bày tỏ khát vọng với bạn đời của cậu, "Em biết."
"Cậu bảo cậu biến thành loài người được à?"
Hải Tam Nhi gật đầu rõ mạnh.
Lục Huề thong thả nói tiếp: "Cậu có biết muốn làm người thì điều cơ bản nhất là phải có liêm sỉ không? Không con người nào suốt ngày mở mồm ra là giao phối như động vật đâu, chỉ có động vật mới khao khát sinh sản bất kể thời gian địa điểm bất kể đối tượng thế."
Hải Tam Nhi nóng ruột lắm rồi, cậu không hiểu gì hết, cậu cầm lấy tay Lục Huề ấn đè vào vị trí phía dưới lớp vảy, khi lòng bàn tay chạm phải một thứ nóng bỏng thì Lục Huề vội vàng rụt ngay cái tay về, biểu cảm trên mặt hắn phức tạp, biến đổi khó lường, một là sửng sốt vì hóa ra cái ấy của nhân ngư lại ở vị trí đó, cái đấy còn to thế nữa chứ, hai là mình lại đi mò phải chỗ đó của cá nam đường hoàng dạn dĩ như này, dị hợm không tả nổi.
Thấy Lục Huề rút tay lại rõ lạnh lùng làm Hải Tam Nhi tổn thương lắm luôn, cậu không hiểu sao Lục Huề lại kháng cự đến thế, cậu hỏi dồn: "Giờ mình không giao phối được ư?"
"Không được." Lục Huề đứng dậy, người Hải Tam Nhi nóng hổi, sắp bén sang cả hắn đến nơi rồi, hắn buộc phải tránh xa ra tí.
Hải Tam Nhi không chịu thôi, cậu nhoài người ra thành bể đầy đáng thương, "Thế lúc nào mới giao phối được ạ?" Bây giờ không được thì chắc lần sau sẽ được chứ, lần sau là lúc nào ta, Hải Tam Nhi mong Lục Huề cho cậu một mốc thời gian chính xác, giống hôm Lục Huề hứa cho cậu xem "Nàng tiên cá" ấy.
Làm ơn cái con cá háo sắc đầu óc toàn là giao phối này nữa, mình hoàn toàn không có ý định giao phối với cậu ta được chưa, cũng không thể nhân nhượng mỹ nhân ngư sợ ảnh hưởng giá trị mà thiệt luôn cả cái thân mình chứ hả? Thế thì lợi bất cập hại quá mất.
Trước khi xuống nhà, Lục Huề còn quan tâm rõ ân cần: "Để sân thượng cho cậu, cậu muốn làm gì thì làm, tôi không quấy rầy cậu nữa."
Mình cũng hết tình hết nghĩa rồi đấy, nếu mà đổi sang thằng đồn ang khác là Lục Huề đã lật mặt từ lâu, chính vì nể mặt đối phương là con cá nên mình mới dành ra lòng bao dung lớn lao cho động vật nhé.
Lo liệu Hải Tam Nhi tạm ổn, Lục Huề tiếp tục xuống nhà dọn rác, chờ xong xuôi hết mọi việc, cuối cùng cũng được nghỉ tay một lát nấu tạm cái gì lót dạ, ai ngờ vừa mới ăn được một miếng đã lại nghe có tiếng đồ đạc rơi vỡ vang lên trên sân thượng.
Lục Huề nhấp nhổm vội chạy lên tầng xem, Hải Tam Nhi đang vươn cánh tay ra với cái ô che nắng ở góc tường, các loại đồ linh tinh nằm chỏng chơ dưới sàn.
"Cậu làm gì đấy?"
Nghe thấy giọng nói kém vui của Lục Huề, Hải Tam Nhi rúc mình xuống bể cá, cậu vịn vào thành bể, chỉ dám trồi mỗi đôi mắt lên ngó Lục Huề, "Nắng quá anh ơi."
Mặt trời rọi thẳng xuống sân thượng, đúng là nắng thật, mỹ nhân ngư thường xuyên nấp dưới biển sâu làm sao chịu được nắng gắt thế này, huống chi Hải Tam Nhi còn đang bị thương ở trán, toát mồ hôi lại nhiễm trùng vết thương nữa.
Lục Huề thở ra một hơi nặng nề, bước tới gần căng chiếc ô che nắng ở góc ra, dựng ngay đỉnh đầu cho Hải Tam Nhi.
"Được chưa?"
Hải Tam Nhi thấy Lục Huề định đi xuống, cậu gom góp dũng khí hỏi: "Anh ở lại đây với em được không ạ?"
Cậu nghĩ ngợi lâu lắm rồi, chắc là tại mình muốn giao phối với Lục Huề, Lục Huề không chịu nên mới giận.
"Thế giờ mình không giao phối nữa là được." Chỉ cần Lục Huề ở lại với cậu thôi.
Đúng là để con mỹ nhân ngư ở một mình trên sân thượng Lục Huề cũng không yên tâm lắm, hơn nữa con mỹ nhân ngư này còn bị thương, nếu cậu ta đã không nhắc đến vụ giao phối nữa thì Lục Huề miễn cưỡng đồng ý vậy.
Nhưng ngồi không trên sân thượng vừa nắng vừa chán, Lục Huề thấy mở ô tránh nắng thôi chưa đủ bèn dựng thêm cái giàn mái che, vào chỗ bóng râm một lát là mát rượi hẳn, hắn xuống nhà kéo đường dây điện lên rồi dọn đủ tivi, DVD với ghế xếp lên sân thượng, đằng nào cũng có làm ăn buôn bán gì đâu, hắn đóng cửa hàng rồi bê một đống đồ ăn lên gác theo.
Lục Huề quẳng xuống ghế nào là đồ ăn đồ uống, xong tiện tay dúi cho Hải Tam Nhi một quả dừa, Hải Tam Nhi chỉ mới trông thấy quả dừa thôi, không rõ Lục Huề đưa cho cậu để làm gì.
"Làm gì ạ?"
Lục Huề đang ngồi xổm chọn đĩa trước đầu DVD, đáp: "Uống chứ làm gì."
Hắn chọn tái chọn hồi, cuối cùng lựa một bộ phim thảm họa chưa xem bao giờ, cho đĩa vào đầu rồi đứng dậy quay về ghế xếp, đúng lúc trông thấy Hải Tam Nhi gặm luôn một nhát vào vỏ quả dừa.
Ánh mắt Lục Huề nhìn Hải Tam Nhi không khác gì nhìn thằng ngốc, hắn giật lấy quả dừa, cầm dao khoét cái lỗ cắm ống hút rồi trả lại quả dừa vào tay Hải Tam Nhi.
"Nếu biết răng cậu tốt thế thì để khui bia cho tôi còn hơn."
Lục Huề nói thì nói thế chứ vụ khui bia vẫn không đến lượt Hải Tam Nhi phải làm, hắn lấy con dao nhỏ kề vào nắp chai nạy nhẹ một cái, chai bia bật mở phát ra tiếng xì xì, tâm tình Lục Huề tươi tắn ra phết, trước khi nốc bia hắn còn cầm chai khẽ cụng vào quả dừa của Hải Tam Nhi.
Uống một ngụm bia, mùi thơm của lúa mạch tràn ngập khoang miệng, Lúc Huề móc cái kính râm ở túi quần ra đeo lên, sau đó thư thái nằm dựa vào ghế xếp.
Hải Tam Nhi cũng bắt chước hắn uống một ngụm nước dừa to, biểu cảm thỏa mãn lan ra khuôn mặt, cậu nằm ngửa giữa bể cá như một vũng nước, song cậu cứ thấy thiếu thiếu gì đó, cậu cũng muốn có kính râm cơ.
"Em cũng muốn cái trên mặt anh."
Lục Huề cởi kính ra đưa đại cho Hải Tam Nhi, miễn Hải Tam Nhi không rầm rĩ đòi giao phối thì mình vẫn đáp ứng được mấy cái yêu cầu nho nhỏ kiểu kính râm này.
Hải Tam Nhi mang sự tò mò vô tận trước tất cả mọi thứ, cậu sửng sốt phát hiện ra thế giới nhìn qua kính râm toàn là màu xám xám, cậu cứ đeo vào xong cởi ra, lặp đi lặp lại, ngay cả Lục Huề trước mặt cũng đổi màu, khung hình trong tivi cũng mất màu nốt.
"Anh xem gì đó? "Nàng tiên cá" à?"
Lục Huề lơ đãng đáp: "Trên đời không chỉ có mỗi phim "Nàng tiên cá" đâu."
Nếu không phải Nàng tiên cá thì Hải Tam Nhi không hứng thú mấy, cậu chộp lấy đồ ăn vặt trên bàn, ngoài món sandwich bí đỏ khoai môn cậu hay ăn nhất ra thì có thêm mấy loại cậu chưa thấy bao giờ.
"Em ăn được không ạ?"
Lục Huề nhặt bừa một gói đưa cho Hải Tam Nhi, "Ăn đi này."
Tiếng nhạc từ bộ phim điện ảnh vang lên, thế là Hải Tam Nhi lại bị hấp dẫn xừ mất, tuy phim thảm họa không sinh động dễ thương bằng hoạt hình được nhưng từng khung hình một đều vô cùng chân thực, đứng trước những thảm họa tự nhiên, loài người lẫn động vật đều trở nên thật nhỏ bé, rất nhiều những góc quay máu me tàn nhẫn khiến Hải Tam Nhi cứng đơ người, cậu vô thức túm lấy cánh tay Lục Huề từ bao giờ không hay, cứ đến đoạn nào đáng sợ là cậu lại rúc vào cạnh Lục Huề để trốn.
Dù đang đeo kính râm, máu bắn tóe ra biến thành màu xám trắng, cậu vẫn cảm nhận được mùi vị máu tanh đỏ chót.
"Ư... Chúng nó phải làm sao giờ? Không ai cứu chúng sao?"
Lại còn đang đúng cảnh đại dương, một chú cá voi mắc cạn trên bờ, người nó bị thương rất nặng.
Hải Tam Nhi không thể nào ngồi yên nổi nữa, cậu bỏ đồ ăn vặt trong tay xuống, cố trèo ra khỏi bể cá, "Em phải đi cứu nó."
"Giả đấy." Lục Huề nói nhẹ tênh, "Con đấy là cá voi giả."
Song Hải Tam Nhi không tin, "Nhưng vừa nãy nó thở mà, còn cử động nữa, sao lại là giả được?"
"Đây là phim điện ảnh, phim điện ảnh toàn là giả thôi." Lục Huề kiên nhẫn giải thích tiếp, phim ảnh đều là diễn xuất mà nên, tai họa là giả, cái chết của diễn viên trong ấy cũng giả, nhưng cá voi... trông có vẻ giống cá voi thật chứ không phải cắt ghép, cũng có khả năng đúng là người ta đã hi sinh một con cá voi để quay bộ phim, dẫu sao loài người vốn tàn nhẫn thế mà.
Hải Tam Nhi luôn tín nhiệm Lục Huề, cậu đang rục rịch định ngoi lên xong ngờ vực hỏi lại, "Giả ạ?"
"Chứ sao, không tin thì cậu nhìn kìa, biển chả đang sóng yên gió lặng đấy còn gì?"
Xung quanh ngập tiếng gió biển, gió thổi tán lá dừa loạt soạt, gió gọi dậy những con sóng, khung cảnh hiền hòa, một trời một vực với những gì xảy ra trong phim.
Bỗng đùng đoàng một tiếng, sấm sét đinh tai nhức óc xé toạc cái tĩnh lặng, độ ẩm không khí dần dà thay đổi, Lục Huề cũng chẳng lạ gì nữa, chắc là buổi tối lại mưa giông.
Đang tầm chập tối, mây đen đã tích tụ xầm xì trên bầu trời phía xa, Lục Huề ăn bữa tối với Hải Tam Nhi xong bê hết đống đồ điện xuống nhà, hắn nhìn sang chỗ mái hiên với ô dựng trên sân thượng, hai cái này cũng phải dọn, không nhỡ gió to thốc bay mất thì mình chả biết tìm ở đâu.
Sân thượng lúc nãy còn đang nhộn nhịp sôi nổi, chờ Lục Huề thu dọn xong thì còn chỏng chơ mỗi bể cá và mỹ nhân ngư bên trong bể cá, hắn nói với mỹ nhân ngư: "Tối là mưa giông to đấy."
Hải Tam Nhi là người cá, cảm nhận về thời tiết cực kì nhạy bén, cậu cũng phát hiện ra rồi, "Ừa, em biết."
"Cậu ở trên sân thượng chắc không sao chứ hả?"
"Không sao đâu ạ."
Thấy Hải Tam Nhi gật đầu, Lục Huề thoáng yên tâm một tí, hắn nghĩ xét cho cùng là nhân ngư mà, bình thường cũng hay gặp lúc mưa to gió lớn, nhân ngư có trốn đi đâu đâu.
"Trán cậu..." Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Huề lấy một cái mũ che nắng rộng vành ở trong nhà ra đội vào cho Hải Tam Nhi, hắn dặn dò, "Giữ yên đấy nhé, cố gắng đừng để dính nước vào vết thương."
"Vâng."
Hải Tam Nhi đáp lời dứt khoát thế này Lục Huề cũng đỡ lo hơn nhiều.
Xuống nhà, Lục Huề tranh thủ trời chưa tối hẳn vào tắm qua một lượt, khi đi từ trong nhà tắm ra đã thấy bên ngoài sấm chớp đùng đoàng, giọt mưa to bằng hạt đậu đập vào cửa sổ phòng ngủ tầng 2, mưa dày nặng hạt đổ san sát, gần như không trông rõ tình hình bên ngoài nữa, chỉ nhìn được một số đồ đạc lặt vặt mờ mờ đang bay tứ tung trong gió rít.
Tiếng sấm thình lình hệt như tiếng gõ trống liên tục kích thích màng nhĩ, Lục Huề vừa lau mặt, vừa ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Ấn tượng của hắn về Hải Tam Nhi là tương đối nhát gan, nhưng hắn lại không nghĩ ra cụ thể thì Hải Tam Nhi sợ gì, sấm chớp ầm ầm hoành hành thế kìa, cũng chả biết Hải Tam Nhi như nào rồi nữa, Lục Huề do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn phải xỏ dép lê đi lên tầng.
Đứng trong hành lang có thể nghe thấy tiếng gió vùn vụt rít gào, không khác gì tiếng phụ nữ khóc thét thảm thương, Lục Huề gắng sức đẩy cửa sân thượng ra giữa cơn gió cuốn, chưa bước ra ngoài mà nước mưa đã bắn đầy lên chân, hắn nghiêng đầu đi, trông thấy Hải Tam Nhi đang giơ hai tay giữ chặt vành mũ, vây đuôi vểnh lên đung đưa rõ là cao.
Có lẽ cậu không sợ gió rít mưa rền, nhưng mái tóc dài xối đẫm nước mưa thì vón lại, dính sát vào làn da cậu, trông nhếch nhác đáng thương vô cùng tận.
"Lục Huề!" Thấy Lục Huề xuất hiện ở cửa, vẻ mừng rỡ bỗng hiện lên trên gương mặt nhàn nhã của Hải Tam Nhi, cậu nghe lời Lục Huề, còn đang túm chặt lấy cái mũ không hề thả ra, "Anh lên đây làm gì á?"
Hải Tam Nhi chẳng bận tâm gió mưa khủng khiếp nhường nào, cậu chỉ cảm thấy sửng sốt phấn khởi vì sự xuất hiện bất ngờ của Lục Huề mà thôi.
—
️ Lưu Thủy Thủy:Mai đi làm chắc là update 7 giờ được rùi, nếu 7 giờ chưa thấy chap mới thì coi như hôm nay mị xàm xí ha orz
Mong được mọi người ủng hộ