Chăm Cá - Lưu Thủy Thủy

Chương 3

Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun

————Chương 3



Trên mặt biển sóng cả dữ dội, dưới đáy sâu thì lại gió yên nước lặng, một chú rùa biển sâu lù đù lờ đờ bị mỹ nhân ngư giật đuôi kéo về chỗ cũ đến lần thứ 13, nó bực lắm rồi đấy, cắn cho mỹ nhân ngư một phát rõ mạnh ở mu bàn tay, cuối cùng mỹ nhân ngư lòng dạ thơ thẩn đang dựa vào san hô sụt sịt cũng tỉnh hồn vì đau.

"Ui da."

Mỹ nhân ngư chưa kịp nói gì thì đám cá tráp cam đang lượn lờ lòng vòng quanh chỗ san hô đã không nhịn được nữa, một con đột ngột lên tiếng, "Cậu quá đáng quá đi mất, cậu có biết nó rớt lại sau xong phải mất bao nhiêu thời gian mới đuổi kịp được đàn không?"

Mỹ nhân ngư khẽ khàng xoa xoa dấu răng ở mu bàn tay, nhỏ giọng thủ thỉ "xin lỗi", cuối cùng  cũng buông tha cho rùa biển sâu, cậu quay người chống má tiếp tục thở vắn than dài.

"Kể thử xem nào, có chuyện gì đó?"

Mặt mũi mỹ nhân ngư cứ buồn thương, cậu đang sầu vì không có con cá nào để quân sư cho mình đây, "Tui yêu đương với loài người á."

Toàn bộ cá ở đại dương đều đã biết tin tức này, nhưng trí nhớ của cá được có 7 giây, nếu không con cá nào đề cập thì quay đi quay lại chúng nó quên ngay, chờ một cá khác nhắc tới chúng mới lại muộn màng nhớ ra.

"Vụ này tui biết, xong sao? Cậu đi gặp người ta đi chứ, hai người có cả em bé rồi cơ mà."

Việc mỹ nhân ngư mang bầu là chuyện cực kì đáng mừng, cá cá đều đã hay, song trí nhớ của cá chỉ có 7 giây, lần nào nói đến cũng thấy như tin mới đầu đề trang báo.

"Tui gặp rồi, hình như ảnh không thích tui với bé con cho lắm." Mỹ nhân ngư trông rất nản chí, cậu còn chẳng dám kể cho cá tráp cam là thái độ của đối phương hùng hổ như nào, ấy là loài người dữ dằn nhất mà cậu từng gặp luôn ý.

Cá tráp cam là loài cá tuổi thọ khá dài sống dưới biển sâu, chúng đã gặp kha khá nhân loại, cũng xem như có hiểu biết nhất định về loài người, mỗi tội kí ức của cá tráp vừa lờ mờ vừa lộn xộn, cực dễ nhớ nhầm.

"Cậu không biết à? Quan niệm giao tiếp của loài người, của ít lòng nhiều, cậu tặng gì cho ảnh chưa?"

Mỹ nhân ngư lắc đầu như trống bỏi, mình đi tay không, nói vậy có vẻ cũng hơi kém lịch sự thật, có thể gọi đó là lần gặp gỡ đầu tiên giữa em bé với người ba nhân loại của con, mình xuất hiện bất thình lình chẳng chuẩn bị gì hết, ít nhiều cũng hơi đường đột, không phải loài người ai cũng tiếp thu vụ mỹ nhân ngư được đâu.

"Nhưng ảnh dữ quá đi à." Mỹ nhân ngư không biết có thể tặng quà gì cho con người, xét ra Lục Huề còn chẳng để vào mắt viên ngọc trai mình đã ấp ủ nữa là.

"Thì cậu cũng không thể để con sinh ra đã không có bố chứ, cậu biết thừa mỹ nhân ngư đơn thân nuôi em bé một mình mấy ai được viên mãn đâu."

Mỹ nhân ngư gật đầu lia lịa, mỹ nhân ngư nào cũng mơ ước tìm thấy tình yêu đích thực, từ đó biến thành loài người thực thụ, sống trên đất liền với thân phận con người, không bị giới hạn nữa.

"Tui biết rồi."

Cá tráp cam yên tâm gật đầu, ngay giây sau nó đã lại nhìn sang mỹ nhân ngư đầy hoang mang, "Nãy nói đến đâu rồi ấy nhở? Sao tui lại ở đây?"

"Bồ bảo tui tặng quà cho ba em bé, theo lời bồ thì đó là quy tắc ứng xử của loài người với nhau."

Cá tráp cam cực kì bất ngờ, nó quẫy quẫy cái đuôi, lượn mấy vòng quanh mỹ nhân ngư, "Cậu yêu đương với con người hả? Chúc mừng nha chúc mừng nha."

Quả nhiên trí nhớ của cá chỉ được có 7 giây.



Trời đổ mưa cả tối, sáng sớm hôm sau cuối cùng cũng hửng lên, Lục Huề đã thức giấc từ lâu, mỗi tội lười bò dậy, hắn trông thấy tia sáng lấp ló qua kẽ hở chính giữa rèm cửa sổ, khơi gợi mời gọi, khiến người ta nhấp nhổm mong ngắm nghía cảnh sắc bên ngoài kia.

Lục Huề ưỡn người nhảy từ giường lên đáp trên sàn, đánh răng rửa mặt đơn giản một lượt rồi nhanh nhẹn xuống nhà mở cửa.

Khoảnh khắc cửa cuốn cuộn lên theo tiếng động kêu lạch cạch lạch cạch, ánh nắng chói lóa rọi xuyên qua lá dừa to lớn, mặt biển khôi phục lại vẻ êm đềm sau cơn mưa rền, đằng xa kia biển nối liền trời xanh biếc miên man, không khí còn loáng thoáng hơi nước, chỉ trong đúng một buổi sáng thôi nhiệt độ đã tăng lên về mức bằng trước mưa hôm qua, vừa ẩm vừa oi, nóng bức ghê gớm.

Đoạn cửa ra vào của tiệm là một đống bừa bộn, Lục Huề ngáp một cái rồi bắt tay vào dọn dẹp, rác đại dương bị sóng lớn cuốn lên bờ, cành lá bị gió to bẻ gãy, rồi cả... mấy con cá muối.

Lục Huề đổ hết lượt mấy con cá muối màu sắc rực rỡ cùng cả với đống cành khô trên đất vào thùng đựng bên cạnh đúng y như nhặt rác, miệng còn lẩm bà lẩm bẩm, "Cá ươn tôm thối đâu ra không biết."

Nước dần rưng rưng trong đôi mắt mỹ nhân ngư đang nấp sau cây dừa, cậu cắn một đầu dải tảo biển, gắng kiềm chế tránh để bản thân nức nở thành tiếng, không phải cá ươn tôm thối gì mà, ấy là cá tận biển sâu bình thường mình còn tiếc rẻ chẳng dám ăn, sáng nay mình cố tình dậy siêu sớm đi bắt cho Lục Huề đó, giờ bị Lục Huề hốt thẳng cẳng quẳng vào thùng rác luôn.

Huhuhu.

Dẫu sao đến em bé của hai người Lục Huề cũng chả cần nữa là, đây có mấy con cá biển sâu, phớt lờ cũng dễ hiểu thôi, mỹ nhân ngư lại lắc mông lắc đít trở về với biển, tiếp tục tìm quà khác tặng cho Lục Huề.



Lục Huề toát mồ hôi mới dọn xong đống ở cửa, hắn nghĩ ngợi thấy ở nhà chẳng còn gì ăn, vừa khéo lên trấn mua thêm ít nguyên liệu, chờ hắn tay xách nách mang lết cái chân đau nhừ về đến nơi thì lại có thêm một sinh vật chưa xác định xuất hiện ngay cửa nhà, đi gần vào mới nhận ra ấy là một con bạch tuộc.

Trông cái màu này là biết có độc.

Lục Huề vội vàng hốt hoảng vứt túi vơ lấy cái xẻng bên cạnh, chân hắn cũng khỏi đau luôn, cất bước như bay, xúc ngay con bạch tuộc tiễn nó về lại với biển cả.

"Đù má đứa nào thất đức thế không biết, có phải mình bị ai theo dõi không nhở?"

Bây giờ kẻ địch báo thù không lấy mạng trực tiếp mà cứ phải làm mấy trò tởm lợm này hả?

Bạch tuộc cũng không ưa, mỹ nhân ngư ỉu xìu dựa vào cây dừa, rốt cuộc loài người thích cái gì cơ chứ?

Mỹ nhân ngư tiu nghỉu quay về đáy biển, tóm bừa mấy con cá biển qua đường để chất vấn, cá biển cứ ngây ra như phỗng, mãi lâu sau mới trả lời cậu, "Vừa nãy tui trông thấy có đôi tình nhân nhặt vỏ sò với ốc ở bờ biển ấy."

Đã tìm ra đáp án, mỹ nhân ngư gấp rút khẩn trương bơi lên phía trên, cá biển thì thong thả tiếp lời: "Nhưng hình như cặp đó là người vùng khác, chưa trông thấy biển bao giờ."

Mỹ nhân ngư có nghe được quái đâu, cậu nhặt nhạnh cả túi vỏ sò vỏ ốc ở bờ biển, tranh thủ lúc Lục Huề đi vệ sinh để trút hết ra mặt tiền cửa tiệm, sau đó lại trốn vào sau cây dừa ngó trộm.



Vừa mới dọn xong đống cá thối tôm nát với bạch tuộc có độc, quay ra quay vào đã lại bị ai đổ thêm rác biển ở cửa rồi, cái tính cục súc của Lục Huề ấy, hắn vơ ngay vũ khí xông ra ngoài đuổi theo.

"Mẹ! Đứa nào đấy! Thằng nào thất đức thế cứ chăm chăm đi đổ rác ở cửa nhà người ta hả! Đéo mẹ đừng có mà để tao bắt quả tang!"

Mắt Lục Huề tinh tường như đuốc, tia lướt một vòng thấy luôn bóng dáng thậm thà thậm thụt phía sau cây dừa, hắn quát lên thật to, "Đi ra đây!"

Đối phương nhất quyết không chịu ra, còn rúc kĩ hơn đằng sau cây dừa, tiếc là tảo biển trên hông đã bán đứng cậu, chẳng trách trông quen thế, cái tên này lại ghé thăm nữa rồi.

Lửa giận của Lục Huề bốc lên cao vút, hắn lao ra chỗ cây dừa, nhấn mạnh hơn, "Chường cái mặt ra đây!"

Mỹ nhân ngư thấy mình trốn kĩ lắm mà, đảm bảo không phải Lục Huề đang nói mình, nhưng để xác định chắc chắn cậu vẫn dè dặt thò cái đầu ra, chạm mắt trúng phóc luôn với Lục Huề, thôi toi, bị phát hiện mất rồi.

"Cậu bị dở à? Lên cơn hay sao cứ đổ rác ra trước cửa nhà tôi thế?" Lục Huề còn tưởng tối qua đồ tâm thần đã bị giông gió quật cho chạy tóe khói rồi cơ, nào ngờ lại đang ngóng mình ở đây.

Mỹ nhân ngư xòe tay bước ra biện giải cho bản thân, "Không phải thế mà, mấy cái này không phải rác đâu, đấy là quà em tặng riêng cho anh đó."

Mặt Lục Huề sậm lại, song hắn phải bội phục đồ tâm thần, chắc cậu dở hơi này bơi lặn giỏi lắm, không thì khó mà vớt được nhiều đồ thế kia, nhưng còn lâu hắn mới thèm quan tâm nhé, "Tôi cảnh cáo cậu, cấm được đổ rác ở cửa nhà tôi nữa."

Đã bảo không phải là rác mà, mỹ nhân ngư mím môi không lên tiếng cự cãi, Lục Huề bỏ đi xong cậu lại lướt thướt bám theo, Lục Huề thình lình ngoái đầu lại trừng cậu một cái rõ dữ, "Cậu làm cái gì đấy?"

"Anh thích gì thì anh bảo em, em tặng anh nè."

Lại nữa, người thì mặc độc tảo biển cứ như người rừng xong còn học đòi tặng quà cơ dấy, Lục Huề đánh giá cậu nuy một lượt từ trên xuống dưới, mỉm cười giả tạo, "Chả phải cậu là mỹ nhân ngư đó à? Chắc chắn đáy biển nhiều xác tàu đắm lắm, trong tàu đắm đảm bảo đầy rẫy rương báu vật, cậu thử vớt một chiếc lên đây tôi xem."

Rương báu có gì hay đâu, mấy cái đó mới là rác đại dương ấy ạ? Lần nào gặp mình chẳng phải hộc bơ lôi lên bờ tìm chỗ nào vắng người để vứt, Lục Huề thích gì chả được, sao đi thích cái thứ vô dụng này nhỉ.

Song mỹ nhân ngư không dám phản bác, ai bảo Lục Huề lại thích cơ, nếu Lục Huề đã nêu ra thì mình đi tìm cho anh ý là được, biết đâu tìm thấy xong ảnh sẽ chấp nhận mình với bé con.

"Được, em tìm cho anh."

Lục Huề chả buồn dể ý đến cậu, xoay người đi thẳng về tiệm, hắn chưa đi được bao xa thì nghe có tiếng bọt nước tung tóe, hắn vội quay đầu trông, làm gì còn bóng dáng cậu nuy nữa, chỉ thấy mặt biển vốn phẳng lặng đã nổi cơn sóng nhẹ.

"Ôi đù?" Lục Huề nhanh chóng lại gần, "Thằng nhóc này xuống biển thật đấy à?"

Chỉ mỗi mặt biển lay động đáp lời Lục Huề, hắn ngó nghiêng hồi lâu vẫn chưa thấy cậu nuy trồi lên, chắc tại mình nghĩ nhiều, nếu cậu ta nhảy xuống rồi thì sao mà lặn được dài hơi thế, cũng không thể là mỹ nhân ngư thật đâu chứ nhở.

Đồ thần kinh, Lục Huề cảm giác não mình úng nước như kiểu bị cậu nuy tẩy não ấy, cứ mỹ nhân ngư này nọ kia suốt.

Dở hơi cám hấp!

Lục Huề làu bà làu bàu quay về cửa tiệm của mình, cũng chả hiểu có phải tại hôm qua mưa giông không mà hôm nay làm ăn hẻo dã man, đám choai choai đánh bi-a còn đếch buồn ghé, hắn đành phải ngồi trong nhà xem tivi, tín hiệu vẫn lẹt đẹt như cũ, tận mấy kênh chẳng dò ra được, hắn ấn điều khiển liền tù tì vài cái xong ngáp ngắn ngắp dài, liếc ra ngoài cửa, trống trơn rỗng tuếch không một bóng người, thế là hắn an tâm đi ngủ.



Ánh nắng buổi chiều rọi thẳng hướng cửa hàng, Lục Huề ngủ lơ mơ nhễ nhại mồ hôi, hắn cảm nhận loáng thoáng là có ai đi vào tiệm bèn nheo mắt quan sát một lúc, cậu trai nuy đứng ngay bên cạnh hắn đang nhìn chăm chăm vào màn hình tivi mãi không dời mắt, cậu này phát hiện ra Lục Huề thức dậy mới quay đầu sang xem.

"Anh dậy rồi à." Cậu nuy xòe tay ra, một đồng tiền vàng nhem nhuốc nằm giữa lòng bàn tay, "Em không tìm thấy rương báu vật, nhưng có đồng tiền vàng này nè."

Nếu biết sớm hơn là Lục Huề thích rương kho báu thì đợt trước tổng vệ sinh bãi biển mình đã chẳng vứt chỗ rương ấy lên bờ rồi, đồng tiền vàng này mình cũng mò thấy ở chỗ xác tàu đắm dưới đáy biển đấy chứ.

Lục Huề thảng thốt nhìn đồng tiền vàng, bùn cát dày nặng vẫn chẳng thể che lấp được ánh sáng vàng chói lọi của nó, đúng là tiền vàng thật, cậu dở hơi này móc ở đâu ra thế?

Ánh nhìn của Lục Huề làm mỹ nhân ngư mất tự tin luôn, lòng dạ nhấp nhổm, xét cho cùng đây vẫn không phải rương báu vật, liệu Lục Huề có bất mãn không ta?





️ Lưu Thủy Thủy:

Ghé thêm mấy bận nữa là ở chung được rồi, sau đó biến hình cho Lục Huề sợ chết khiếp

Tam Nhi: Biến thành mỹ nhân ngư thật xong anh lại phụng phịu

Mong mọi người ủng hộ nha
Bình Luận (0)
Comment