Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 36Có một con cá nào đó cứ như học sinh tiểu học, do hôm sau là ngày đầu tiên đi làm nên tối hôm trước cả con cá mất ngủ vì hưng phấn quá đà, làm lụng nguyên ngày, Lục Huề đã nhọc đến nỗi mí mắt díp hết vào rồi mà cậu cứ nhất quyết lèm bèm không ngừng nghỉ bên tai Lục Huề.
"Lục Huề, mai là em đi làm rồi nè, không ngờ chưa gì em đã tìm được việc nhanh thế ấy."
Lục Huề hít sâu một hơi rồi thở hắt ra cụt lủn, "Ừm."
"Không ngờ biến thành người rồi mà công việc của em lại vẫn là làm mỹ nhân ngư, anh trông thấy trang phục hôm nay họ mặc chưa? Cái đuôi cá nhìn giống thật dã man luôn." Hải Tam Nhi bẽn lẽn chọc hai ngón tay vào nhau, ngửa đầu 45 độ thỏa thích tưởng tượng về công việc tương lai, "Sau này em mặc bộ trang phục đó là sẽ y như hồi ở biển nè."
Lục Huề buồn ngủ gà gật lắm rồi, không buồn để ý đến Hải Tam Nhi, Hải Tam Nhi vẫn có thể tiếp tục độc thoại nội tâm một mình, "Anh nói xem, họ đều chưa gặp mỹ nhân ngư, sao lại tưởng tượng ra được hình dạng mỹ nhân ngư vậy nhỉ?"
Nói cũng có lí, Lục Huề trở mình, hắn nghĩ vẩn vơ, có lẽ hồi xưa có người từng gặp mỹ nhân ngư thật, giống kiểu mình ấy, từ đó mới xuất hiện hình tượng mỹ nhân ngư người đời quen thuộc của hiện tại.
"Em chưa đi làm bao giờ hết, không biết ngày mai đi làm sẽ như thế nào nữa."
Hải Tam Nhi có một thói quen xấu, ấy là cứ thích dí sát vào tai thầm thì rì rầm nhì nhèo, Lục Huề muốn giả vờ không nghe thấy cũng sượng, môi ẻm chu cả vào lỗ tai mình đến nơi rồi, Lục Huề bị quấy nhiễu bó tay phải chộp cái mặt Hải Tam Nhi ngăn lại, "Nếu cậu không muốn đến muộn ngay ngày đầu tiên đi làm thì giờ liệu hồn mà ngủ khẩn trương."
Đến muộn!
Hải Tam Nhi sợ nhất là đến muộn, đi học cậu còn chẳng dám đến muộn nữa là đi làm, cậu vội vàng rúc mình vào chăn chỉ để hở nửa cái mặt, căn phòng im lìm tĩnh lặng, song chưa yên được bao lâu thì cậu đã lại thong dong mở miệng.
"Lục Huề, quần áo mai em phải mặc để ở ghế đúng không ạ?"
"Ừ." Lục Huề nhắm mắt lại đáp, suy nghĩ đã dạt đi xa lắm.
Dù đã nghe thấy câu trả lời của Lục Huề nhưng Hải Tam Nhi vẫn chưa yên tâm, cậu làm động tác định ngồi dậy, "Không được, em phải ra kiểm tra lại."
"Chẹp." Lục Huề duỗi cánh tay ra chộp ngay Hải Tam Nhi lôi về giường, "Cậu vẫn chưa thôi à? Tự cậu đặt quần áo ở đó chứ ai? Lại còn lựa ra lựa vào đổi mấy bộ liền, giờ còn dậy kiểm tra gì nữa?"
Hải Tam Nhi toàn thế này thôi, nhất quyết phải khiêu khích giới hạn của Lục Huề xong mới yên tâm mà ngoan được, bị Lục Huề mắng cái là cậu không dám hó hé gì nữa.
Lục Huề nằm lại xuống giường trước Hải Tam Nhi, một giây, hai giây, hắn mở he hé mắt lén liếc bóng người đằng sau mình, cái dáng lù lù không hề nhúc nhích mà cũng không nằm xuống, sừng sững tại chỗ, vừa nãy giọng mình nghe sừng sộ quá à? Lần đầu tiên Hải Tam Nhi đi làm, phấn khích một tí cũng dễ hiểu thôi, nhân ngư thích chia sẻ các thứ, nhu cầu tình cảm cao, cũng có phải giờ mình mới biết đâu mà.
Thôi vậy.
Lục Huề than thở trong bụng, chậm rãi lên tiếng, "Chưa ngủ đi à?"
Nghe thấy giọng điệu Lục Huề mềm mại hẳn đi, Hải Tam Nhi mới dám tủi thân ấm ức trả lời, "Anh đè lên tóc em rồi."
Lục Huề thở hắt ra một hơi dài, cảm giác bất lực đúng kiểu đấm vào cục bông, chả còn bực bội được gì nữa, hắn quay người sang đối diện Hải Tam Nhi, Hải Tam Nhi "giải cứu" đám tóc cậu đang bị chèn dưới cánh tay Lục Huề, trông thấy chỗ Lục Huề để dành ra cho mình, cậu ngần ngừ giây lát xong vẫn chai mặt nhào vào vòng tay Lục Huề.
"Đừng có trăn trở trằn trọc nữa, cũng có phải ngày đầu làm nhân ngư đâu, kích động thế làm gì, cậu nói thêm câu nữa là đi ra phòng khách nằm sofa đấy nhé."
Hình ảnh nằm ngủ ngoài sofa đã thành công uy hiếp được Hải Tam Nhi, không ổn, cậu không thể tách rời Lục Huề, nằm một mình cậu không thể ngủ nổi.
"Ừa~" Hải Tam Nhi ùa vào nằm ở lồng ngực Lục Huề, áp toàn bộ trọng lượng mình lên đó, chỉ sợ Lục Huề đuổi cậu đi mất.
Có lẽ là do câu Lục Huề nói làm cậu hãi, cũng có thể do ầm ĩ kì kèo mãi mệt, cậu nằm sấp ở ngực Lục Huề ngủ thiếp đi luôn, dù thế thì buổi sáng hôm sau cậu vẫn không tài nào lê cái thân dậy được.
"Hải Tam Nhi!" Đây là lần thứ ba Lục Huề gọi Hải Tam Nhi dậy rồi, sự kiên nhẫn ít ỏi đã cạn kiệt trơ đáy.
Xe đưa đón của thủy cung đã chờ dưới nhà hẳn một lúc lâu, thực sự Lục Huề quá ngại bắt mọi người trong xe phải đợi một mình Hải Tam Nhi, đành xuống nhà bảo tài xế cứ đi trước.
Cuối cùng Hải Tam Nhi cũng chịu nhấc mông khỏi giường, nhìn sang đồng hồ báo thức ở đầu giường xong tí thì cậu nhảy dựng lên, "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Em sắp bị muộn rồi!"
Sau khi đánh răng rửa mặt mặc quần áo đàng hoàng, Hải Tam Nhi run lẩy bẩy ngồi xuống ghế chờ Lục Huề chải đầu cho cậu.
Lục Huề mặc áo may ô với quần đùi, hai ba hôm nay quên cạo râu, chỗ râu ở cằm phối với vết sẹo dao trên xương lông mày, cộng thêm đầu mày cau chặt đủ kẹp chết con muỗi, đối phương trông hắn chưa rét đã phải run, Hải Tam Nhi cảm giác cái Lục Huề đang cầm trong tay không phải lược mà là dao mổ bụng cá.
Bình thường tóc mượt ghê mà, cứ chọn đúng cái lúc đang vội thì lại bù xù không khác gì ổ gà vì ngủ lắm, tóc Hải Tam Nhi đã bị Lục Huề chải cho thành con nhím biển song cậu nào có dám mở miệng đâu, chỉ âm thầm cầu nguyện trong lòng mong Lục Huề chải mau mau lên.
Chịu đựng giày vò lắm mới chải đầu xong, xe đón tuyến sáng đã nổ máy đi mất, Hải Tam Nhi chôn chân tại chỗ ngơ ngác luống cuống, mình đi làm kiểu gì giờ, khóe mắt cậu lén liếc sang gương mặt u ám của Lục Huề, không dám hỏi, hoàn toàn không dám hỏi, biết thế hôm qua nghe lời Lục Huề ngủ sớm có phải hơn không.
"Đi." Lục Huề nhặt chìa khóa bên cạnh lên, xỏ dép lê ra ngoài, Hải Tam Nhi vội vã đuổi theo, sợ bị Lục Huề cho tụt lại đằng sau.
Dưới tầng căn nhà thuê của họ có xe máy điện công cộng, Lục Huề tiện tay quét mã mở khóa một chiếc, "Ngồi lên."
Xe máy điện công cộng chật chội vô cùng, với cái nết của Hải Tam Nhi thì đảm bảo về sau cơ hội ngồi được lên xe công ty chỉ có kém chứ không có hơn, gia đình buộc phải mua thêm con xe moto thôi.
Tiếng gió vun vút bên tai, Hải Tam Nhi vòng tay ôm chặt eo Lục Huề, lồng ngực cậu áp sát vào lưng Lục Huề, "Anh đừng giận nữa mà, em xin hứa ngày mai không ngủ nướng nữa."
Cũng không biết là gió to quá Lục Huề không nghe thấy, hay là nghe thấy rồi nhưng giả điếc không thèm đáp, Hải Tam Nhi dạn dĩ dí sát vào tai Lục Huề rên ư ử, "Ứ~"
Vành tai ngứa râm ran, đây là xe máy điện nhé, ngó ngoáy lại đổ xe bây giờ, Lục Huề cố tỏ vẻ mất kiên nhẫn, "Im miệng."
Xe máy điện dừng lại bên đường kêu két một tiếng, xét cho cùng Hải Tam Nhi đến đi làm mà, cậu buộc phải tự mình giải trình rõ với sếp về việc đến muộn, Lục Huề không thể làm thay.
Lục Huề ra hiệu cho Hải Tam Nhi xuống xe, "Tự đi vào đi, nếu bị sếp đuổi việc thì đừng ăn vạ người ta đấy."
Ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn, mình mà là sếp của Hải Tam Nhi thì cũng đuổi ẻm đầu tiên.
Hải Tam Nhi nghe vậy cứ thấp thỏm nhấp nhổm trong bụng, cậu không muốn bị đuổi việc đâu, bước chần chừ rón rén mãi mới vào đến cửa sau của thủy cung.
Hôm nay là chủ nhật, thủy cung đông như trẩy hội, Lục Huề do dự một lát xong vẫn không yên tâm, mua vé vào cửa rồi giả làm khách thăm quan đi vào trong.
Màn trình diễn nhân ngư chưa bắt đầu mà thủy cung đã chật ních khách khứa, Lục Huề ngó nghiêng hồi lâu vẫn chưa thấy bóng dáng Hải Tam Nhi đâu, phỏng đoán chắc là ẻm đang ăn mắng trong khu hậu trường, nhóc con này phải bị sếp mắng mấy lần mới biết thói đời gian truân được.
Bước đi qua lại phía dưới đường hầm bằng kính, đủ mọi loài sinh vật đại dương phong phú bơi lội ngay phía trên đầu, Lục Huề không nghe hiểu tiếng kêu của chúng giống Hải Tam Nhi song vẫn có cảm giác là lạ khó lòng diễn tả, dẫu sao cũng chả có mấy loài người từng được cưỡi trên lưng cá voi như hắn.
Sau khoảng 10 phút, Lục Huề cùng dòng người đã đi đến phía cuối đường hầm, đúng lúc thấy hội trường trình diễn nhân ngư bắt đầu mở cửa cho khách, hắn cũng xếp hàng vào theo.
Thủy cung mô phỏng lại môi trường sống dưới biển gần như y xì đúc đại dương thật, "mỹ nhân ngư" đã chờ sẵn sàng, vừa xuống nước cái là khán giả ồ lên hoan hô.
Lục Huề khoanh tay đứng bên ngoài đám đông, hắn cao ráo, không cần chen lên hàng đầu cũng vẫn nhìn rõ, có cả mỹ nhân ngư nam lẫn mỹ nhân ngư nữ, về cơ bản thời gian họ xuống nước đều loanh quanh 3 phút, mỗi tội chẳng thấy bóng dáng Hải Tam Nhi chỗ nào hết.
"Không phải bị cho thôi việc thật chứ hả?" Lục Huề lẩm nhẩm, nếu bị đuổi thật thì mình rắc rối to rồi, cái nết của Hải Tam Nhi không biết sẽ khóc quấy bao nhiêu ngày nữa đây, mình còn phải vắt óc tìm cách dỗ ẻm, nếu biết trước thế hôm qua đã chẳng đồng ý cho ẻm đi làm làm gì, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi quá mà.
"Oa!"
Đúng vào lúc Lục Huề đang ngẫm nghĩ xem phải dỗ dành Hải Tam Nhi ra sao thì tiếng cảm thán ồ ạt chói tai bùng nổ giữa đám đông, Lục Huề ngẩng đầu liếc về phía vách kính, một bóng hình thanh thoát đang xoay tròn trong nước, mái tóc dài màu bạc đung đưa lượn vòng theo sóng, chiếc vây đuôi màu hồng nhạt uốn quẫy đầy mượt mà tao nhã, đôi mắt thoáng ngước chạm phải đúng tầm mắt Lục Huề, Hải Tam Nhi mới chớp mắt một cái về phía Lục Huề đang đứng.
Lục Huề khẽ cười một tiếng, xem như nhóc con Hải Tam Nhi gặp may, không bị đuổi việc.
Dường như làn nước phía sau vách kính cũng được những chuyển động của Hải Tam Nhi thổi hồn sự sống, từng vòng sóng gợn lan tỏa tràn ra xung quanh cậu, đàn cá bơi thành vòng tròn bao bọc cậu, cậu duỗi một bên tay, chú cá hề dừng chân nơi lòng bàn tay cậu, cậu khẽ chọc đầu ngón tay vào cái miệng cá hề, lúc này cá hề mới rũ người bơi đi.
"Woa, ảnh còn giao tiếp với cá kìa!"
"Cậu ý đẹp quá đi mất thôi."
"Tóc anh ý cũng là tóc thật đó hả?"
"Đuôi cá đẹp hơn hẳn các mỹ nhân ngư khác luôn."
Cùng là trang phục biểu diễn cả, chỉ là do động tác của Hải Tam Nhi hoàn mỹ linh hoạt hơn thôi, Lục Huề không hề thấy đuôi cá phụ kiện bắt mắt tí nào, hắn từng chứng kiến chiếc vây đuôi đẹp hơn thế, lấp lánh ánh sáng ngũ sắc rực rỡ dưới vầng trăng đêm, to lớn hơn, bền bỉ hơn trang phục giả cứng nhắc nhiều lắm, ấy là tinh linh đến từ nơi đáy biển.
Ngày đầu tiên đi làm vốn là Hải Tam Nhi chỉ trình diễn một màn thôi, song sự hưởng ứng nhiệt liệt từ khán giả làm cậu phải tăng thêm 3 màn nữa, lần nào thời gian biểu diễn của cậu cũng dài hơn các người mẫu còn lại, sếp bảo cậu tan làm trước để về nhà nghỉ ngơi.
Đi ra từ cửa sau, ấy thế mà trông thấy Lục Huề đang chờ cậu ở ngay con ngõ, Hải Tam Nhi chạy một mạch lại gần nhào vào lòng Lục Huề, "Lục Huề!"
Lục Huề đón lấy cậu rất vững vàng, "Hóa ra sếp chỗ các cậu không đuổi việc cậu à."
"Lúc em đến mọi người vẫn đang chuẩn bị mà." Hải Tam Nhi dựa vào vai Lục Huề, "Sếp hỏi em là tại sao đến muộn, em bảo là em biết hôm nay đi làm nên tối qua phấn khích quá không ngủ được ạ, sếp bật cười nên không đuổi việc em."
Xem ra nhõng nhẽo ở đâu cũng hữu ích hết.
"Sếp không trừ lương của cậu à?"
"Sếp bảo em biểu diễn tốt lắm, sau này sẽ tăng lương cho em thêm ít."
Lục Huề đỡ cái đầu Hải Tam Nhi thẳng lại, hạ giọng dặn dò, "Cậu đừng vui quá mà thành ra quá trớn, bây giờ cậu là người, cậu phải luôn luôn nhớ kĩ đừng có ở dưới nước lâu bất thường, cậu là nhân ngư đóng giả chứ không phải nhân ngư thật."
Hải Tam Nhi đung đưa cánh tay Lục Huề, "Em biết rồi ạ."
Tranh thủ các khách thăm quan thủy cung vẫn đang ở trong, Lục Huề kéo lấy tay Hải Tam Nhi, "Đi, về nhà."
"Hôm nay anh không mở sạp à?"
"Anh chờ em ở đây cả ngày."
"Có phải anh lo cho em lắm không nè?"
Nhân ngư lèm bèm không bao giờ ngưng, đi trên đường cứ thích uốn éo ưỡn ẹo, dí Lục Huề tới nỗi hắn vừa đi vừa ma sát vào tường rồi, "Cậu đi bình thường tí được không hả."
"Thế sao anh không trả lời câu hỏi của em? Rõ là anh lo cho em lắm mà."
Lục Huề bị vịn ngả nghiêng, bụng một đằng miệng một nẻo: "Tôi sợ cậu bị đuổi việc xong khóc hu hu chạy về tìm tôi."
Ánh nắng màu mật vàng rọi xuống mặt biển, gió biển lẫn cái mùi ẩm ướt thổi ngang làm người ta cũng dính cả vào nhau, kì kèo nhẽo nhoẹt, chẳng nỡ rời xa.
—
️ Lưu Thủy Thủy:Hahaha, đến muộn oy
Chắc còn 1 2 chương nữa là hết á, có Trân Châu tạm thời tái xuất nè với xíu xiu ngoại truyện