Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Ngoại truyện 1 Bên bờ biển, có ba đứa trẻ con đang hớn hở vì nhặt được một chiếc vỏ sò rất xinh đẹp, mỗi tội vỏ sò đóng cực kì chặt, kín như bưng, mở kiểu gì cũng không thấy hé ra.
"Bố tớ từng bảo với tớ, vỏ sò ngậm miệng kín thế này là chết rồi đó."
"Chết á? Thế thôi vứt xừ đi cho xong."
"Nhỡ bên trong có ngọc trai thì sao?"
Ba đứa trẻ con bàn bạc tới lui, một đứa trong đó nêu ý kiến: "Hay đập thử ra xem nào?"
Đáng tiếc thay cho chiếc vỏ sò xinh đẹp, nhưng nhỡ bỏ lỡ viên ngọc trai bên trong thì ba đứa còn tiếc hơn, vừa nói chúng vừa đi tìm cục đá, chuẩn bị đập cho vỏ sò vỡ tan.
"Ê." Một giọng nam xa lạ lạnh nhạt cắt ngang động tác của ba đứa trẻ con, chúng đồng loạt ngoái đầu, trông thấy một anh con trai cao hơn chúng mấy tuổi đứng cạnh đó.
Cậu con trai hai tay đút túi, đầu mày nhíu chặt, tuổi vẫn còn nhỏ mà biểu cảm nghiêm túc, không rõ đã đứng đấy bao lâu rồi nữa.
"Làm sao?"
"Bán cho tao." Cậu con trai bước lên một bước, giơ tay ra với chúng, rõ ràng hỏi mua mà giọng điệu ngang tàng, cảm giác như sắp sửa cướp luôn đến nơi, "Bao tiền?"
Chắc ba đứa con nít cũng rén rén trước khí thế của cậu kia, chúng đưa mắt nhìn nhau, đứa bạo dạn hơn tí lắp bắp lên tiếng báo giá.
"Hai mươi tệ."
Cậu con trai không mặc cả, lấy ra 20 tệ dúi vào tay đứa nhỏ, giật ngay lấy chiếc vỏ sò.
Thấy cậu con trai dứt khoát thế là thằng bé con hơi hơi hối hận, thấy mình ra giá bị thấp quá, bèn giả vờ gồng lên nói to.
"Không đúng, phải năm mươi cơ."
Song cậu con trai còn chả buồn liếc nhìn chúng, cậu xoay vòng cánh tay lấy đà rồi ném một phát thật mạnh ra phía biển khơi, vỏ sò đã được cậu trả về với đại dương.
"Ê!" Ba đứa trẻ con nhốn nháo, túm lấy cánh tay cậu con trai đòi cãi lí, "Sao anh vứt đi, bọn tôi bảo 50 cơ mà, anh đã trả đủ tiền đâu."
Cậu con trai cao hơn chúng nó cả cái đầu, nhìn chúng từ trên cao xuống bằng ánh mắt dữ dằn, toát ra vẻ đáng sợ không hợp với lứa tuổi khiến chúng phải nhút nhát rụt tay lại.
"Chả phải tự chúng mày ra giá à, hét giá chụp giật thế ai thèm quan tâm?" Thấy ba đứa bé còn muốn kì kèo tiếp, cậu con trai rũ mắt nhìn 20 tệ trong tay chúng nó, "Không cần thì tao xin lại nốt 20 tệ này nhé."
"Ai bảo là không cần!"
Không thể để vừa mất bát vừa mất cả mâm được, ba đứa trẻ con sợ cậu trai lớn giật nốt 20 tệ, chúng giữ chặt tiền trước ngực ù té bỏ chạy, chạy ra xa xa xong còn không quên ngoái lại lè lưỡi lêu lêu cậu con trai.
Cậu con trai cũng chán chả buồn so kè với chúng nó, đúng lúc có người lên tiếng gọi sau lưng.
"Lục Huề, anh vừa hỏi thăm người ta rồi, cái nhà xập xệ này không có ai ở, từ giờ về sau mình sẽ ở đây luôn."
Cậu con trai tên là Lục Huề liếc qua vị trí vỏ sò rơi xuống nước, cách xa bờ thế chắc sẽ không bị người ta nhặt phải nữa đâu ha, xinh đẹp vậy mà, dù còn sống hay chết rồi thì đập đi cũng phí của giời quá.
"Anh." Lục Huề quay người lại đi về phía căn nhà lụp xụp, cậu nói với anh trai lớn bên trong cửa tiệm, "Hình như em làm mất 20 tệ anh đưa em rồi thì phải."
"Hở?" Lục Huy ngỡ ngàng, hai người họ mới trốn từ viện bảo trợ ra, trong túi chẳng có được mấy đồng, Lục Huy sợ mình với Lục Huề lạc nhau nên mới đưa cho Lục Huề riêng 20 tệ phòng thân, "Ầy, thôi vậy, mất thì mất thôi, tranh thủ trời chưa tối hẳn mình dọn qua cái nhà đi, tối nay có chỗ ở rồi, về sau cũng không phải đi tranh cướp địa bàn với hội vô gia cư nữa."
Mặt biển phía đằng xa xuất hiện những bọt nước òng ọc òng ọc, một cái đầu nho nhỏ ngoi từ dưới biển lên trước, rồi bóng dáng nhỏ xíu yếu ớt dần dà nổi lên mặt nước, ấy là một bé nhân ngư chỉ mới bằng lòng bàn tay.
Nhân ngư ngồi trong vỏ sò, đôi con ngươi xanh màu nước hồ tha thiết ngóng về phía căn nhà xập xệ, gương mặt hồng hào, môi khẽ hé mở, ánh mắt ngập tràn khao khát, bé muốn tiến lên, nhưng tinh linh đáy biển không cho bé nghịch ngợm bừa bãi nữa, vừa nãy tí thì bị loài người tóm rồi, suýt nữa mất cả mạng, bây giờ bé bắt buộc phải tránh xa vùng biển gần bờ, tránh xa loài người.
"Loài người là động vật nguy hiểm lắm đấy." Tinh linh đáy biển thử giao tiếp với bé nhân ngư.
Bé nhân ngư đan hai tay đặt ở bụng, ngượng nghịu khẽ nhún vai, cũng có người tốt mà, ảnh rõ là tốt, vừa nãy ảnh còn cứu mình nữa kia.
Cuối cùng Hải Tam Nhi cũng được xem "Con gái của biển" mà cậu tha thiết mong chờ.
Nhưng mà cậu chẳng thấy vui tí nào cả, cậu co rúc cuộn mình lại, ủ ê dựa vào gối, mặc cho nước mắt lã chã rơi tí tách.
"Cậu làm sao đấy? Đây chính là cái bản hồi trước cậu xem còn gì?" Lục Huề vừa đi ra phòng khách đã thấy Hải Tam Nhi rầu rĩ sầu khổ.
Hải Tam Nhi trở mình quay lưng lại với Lục Huề, Lục Huề thấy sai sai mới bước lại gần, cưỡng chế lật con cá ra, Hải Tam Nhi đã khóc tèm nhem mặt mũi.
"Có gì mà phải khóc? Cậu uống nhầm thuốc à?"
"Em không thích câu chuyện đó."
Cái đồ hâm hấp, không xem cũng quấy mà xem xong cũng vẫn quấy, khó hầu thật chứ.
Giờ mà không dỗ thì Hải Tam Nhi còn khóc kinh nữa, Lục Huề gắng nhẫn nại hỏi: "Thì cậu cũng phải có lí do đàng hoàng chứ hả?"
"Cái cậu hoàng tử chẳng nhớ nàng tiên cá đã cứu cậu ta nữa, xong còn nhận nhầm người, cuối cùng nàng tiên cá vẫn biến thành bọt nước... huhu... nàng tiên cá chết rồi hả anh?" Càng nói Hải Tam Nhi càng đau xót, nói xong cậu đã nức nở không ra tiếng.
Hải Tam Nhi khóc y hệt như cái máy cảm biến khói báo cháy trong nhà kêu, rốt cuộc tác giả sáng tác truyện cổ tích có hiểu rõ đối tượng độc giả đọc truyện của ổng không vậy? Viết cho bọn trẻ con đọc cơ mà, sao phải bi kịch thế làm gì hả?
Lục Huề bụm miệng Hải Tam Nhi lại, tắt tiếng thủ công, thủ phạm của cơn bức bối trong lòng ẻm chính là ông tác giả vô trách nhiệm, mình còn phải sáng tác thêm kết cục hoàn mỹ hộ phần ổng, "Nàng tiên cá chưa chết đâu, chỉ biến thành bọt nước quay về với biển thôi, loài người cũng có người này người kia, người tốt người xấu."
"Thật ạ?" Hải Tam Nhi khóc cứ sụt sịt suốt.
"Thật mà, nếu nàng tiên cá chết thật rồi thì sao không nói thẳng ra luôn? Sao phải mất công sáng tác thừa thãi viết là biến thành bọt nước làm gì, vậy chứng tỏ là chưa chết."
Hải Tam Nhi bị thuyết phục triệt để trước logic vô địch của Lục Huề, cậu gạt nước mắt, "Lục Huề, may là anh chưa quên mất em đó."
Câu nói chân thành từ tận đáy lòng của Hải Tam Nhi khiến Lục Huề loáng thoáng rung rinh, hắn không dám nói thật với Hải Tam Nhi, ban đầu mình còn định bán cá cơ mà.
"Nàng tiên cá nhà người ta kín tiếng ơi là kín tiếng kìa, nhất quyết không chịu mở miệng nói ra sự thật với hoàng tử, cậu thì khác, cậu chai mặt, cậu vớ lấy tôi cái xong hỏi luôn tôi có còn nhớ cậu không."
Hơn nữa đến tận giờ vẫn chưa biết đường hàm súc, cái miệng động tí là phun ra chữ giao phối.
Hải Tam Nhi hít nước mũi, "Không được hỏi ạ?"
"Hỏi đi, hỏi đi." Hỏi càng tốt, mình đỡ phải đoán mò.
Hải Tam Nhi níu lấy góc áo Lục Huề, "Thế tối nay mình giao phối được không ạ?"
Thấy mặt Lục Huề sậm lại, Hải Tam Nhi vội bổ sung ngay: "Anh bảo là được hỏi mà."
Mẹ, cái thằng nhóc con này, hóa ra rình mình sẵn ở đây.
"Tôi chỉ cho cậu hỏi chứ có bảo nhất định sẽ đồng ý đâu." Lục Huề cũng không cắn câu của cậu, nói xong đứng lên bỏ đi làm việc khác luôn.
Hải Tam Nhi cuống quít đuổi theo, lê dép xoèn xoẹt bám lấy Lục Huề làm nũng, cậu nói một chữ thôi cũng uốn éo trầm bổng được 10 quãng, "Ứ... Lục Huề..."
—
️ Lưu Thủy Thủy:Sandwich bí đỏ khoai môn không ngon đâu mấy ní, đừng mua, nó mà ngon thì Lục Huề chịu nhường cho Hải Tam Nhi chắc?
Mong được mọi người ủng hộ