Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Ngoại truyện 3.2: Quái vật biển ăn sữa chua "Cháu không nói dối đâu ạ, có quái vật biển thật mà ạ." Yến Hồi bị cô chú đuổi ra khỏi nhà, hàng xóm mới xúm hết cả vào hóng hớt ngó nghiêng.
"Quái vật biển á? Tui còn là người cá đây này, thời đại nào rồi, nói dối thì cũng phải biết đường nói cho nó có lí tí chứ."
Vốn dĩ cô chú đã không ưa Yến Hồi sẵn, thậm chí bọn họ còn định tranh thủ vụ này đuổi thẳng cổ Yến Hồi đi luôn, "Nhà bọn tao không chứa chấp cái loại nói dối thành quen như mày, mày mà lảm nhảm lăng nhăng nữa thì cút ra ngoài cho tao."
Bên tai thì là tiếng thì thầm rầm rì của hàng xóm, Yến Hồi hốt hoảng nhìn quanh một vòng, trông đợi tìm được một người chịu tin mình, nhưng chỉ toàn gặp những ánh mắt giễu cợt.
Móng tay Yến Hồi dần dà bấu thật sâu vào lòng bàn tay, cậu bé bò từ dưới đất dậy gạt hết hàng xóm đang hóng chuyện ra, chạy biến khỏi đám đông, người ngoài không tin cậu, cô chú lại càng mong sao cậu đi cho khuất mắt luôn, cậu cũng muốn về nhà, cậu muốn về nhà mình, nhưng mà...
Càng lúc Yến Hồi càng chạy xa hơn, chờ đến khi cậu thở hổn hển hoàn hồn thì đã thấy mình ra tới chỗ bãi cát hôm qua từ bao giờ không hay, bản năng sống khiến cậu bé muốn nhấc chân bỏ về, nhưng cậu không hề nói dối, cậu muốn chứng minh với những người cười nhạo cậu rằng những gì cậu nói đều là thật, giữa cơn xốc nổi, cậu lê bước chân nặng trĩu mò ra gần biển.
Mặt biển lúc này sóng yên gió lặng, chẳng thấy bóng dáng quái vật đâu hết, ngay cả "bộ tóc" quái vật biển cả để lại cũng đã không cánh mà bay, Yến Hồi mạnh dạn bước ra sát mé nước, nước biển tràn qua mũi chân cậu, làn nước ấm áp nhờ mặt trời chói chang sưởi ấm chứ chẳng phải kiểu rét buốt lạnh căm căm thấu xương, thế là cậu lại càng bạo dạn hơn.
"Ê!" Yến Hồi căng họng ra hét to, "Ra đây đi! Quái vật biển cả!"
Mặt biển êm đềm im lìm không một gợn sóng, Yến Hồi thở hồng hộc, bắt đầu phiêu phiêu, cậu đi tiếp xuống làn nước, "Mi làm gì mà không ra? Người khác cứ nghĩ là mình lừa đảo, rõ ràng mình nói thật hết mà... ôi..."
Còn chưa dứt lời thì có thứ gì đó quấn lấy mắt cá chân Yến Hồi, cậu bé trượt chân một cái, cả người ngã ngồi xuống nước.
"Á!"
Yến Hồi cuống quít hoảng loạn cố bò về bờ, thứ kia càng quấn chặt thêm, lại còn luồn dần vào ống quần cậu, bỗng "roạt", một bóng dáng cao to trồi lên khỏi mặt nước, vẫn là bộ tóc ấy, vẫn là hình ảnh mình người đuôi cá ấy, Yến Hồi nhận ra, đấy chính là quái vật biển!
Hôm qua lỡ dọa loài người ngất xỉu, Trân Châu tiu nghỉu quay về, nhưng thực sự cậu chán quá thế là lại lén lút mò mẫm vào vùng biển gần bờ, không ngờ loài người nhát gan kia sẽ xuất hiện lần nữa.
Trân Châu đội tảo biển trên đầu, giả vờ ra vẻ dữ tợn nhìn cậu con trai từ trên xuống, "Có phải vừa nãy cậu nói xấu sau lưng tui không đấy?"
Cậu con trai bỗng dưng nín bặt vì sợ, co hai chân lại rụt người về sau, cứ run lẩy bẩy không ngừng, song sức mạnh của "quái vật biển" vượt xa cậu bé, cậu chỉ để lại những vết trượt sâu hoắm trên bờ cát, sóng biển nhanh chóng tràn qua xóa nhòa chúng.
"Hửm?" Trân Châu cúi xuống áp sát hơn, đôi con ngươi như viên ngọc thủy tinh loáng thoáng ánh sáng xanh nhạt.
Gương mặt phóng to trước mắt cứ nhìn chằm chằm làm cậu con trai tí nữa lại ngất, cậu bé siết chặt nắm tay, cố gắng bắt bản thân bình tĩnh lại, phải gồng mình gắng gượng lắm mới tìm lại được giọng nói, "Cậu... cậu... cậu chính là quái vật biển!"
Quái vật biển?
Trân Châu đảo mắt một vòng, lè lưỡi lêu lêu đối phương, ngũ quan tinh xảo nhíu hết cả lại, "Tui là quái vật biển đấy, làm sao!"
"Cậu..." Cậu bé kia nghẹn lời, rõ ràng không ngờ là quái vật biển cả sẽ thừa nhận đường hoàng hùng hổ thế, đối phương cứ tìm đến mình hết lần này sang lần khác, rốt cuộc mục đích của cậu ta là gì, "Rốt... rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Muốn thế nào á?
Trân Châu đã nghĩ đến đâu, cậu chỉ thấy biển sâu nhàm chán quá, không có ba với bố bầu bạn nên muốn tìm người chơi với mình thôi, nếu không có cá thì loài người trước mặt đây cũng được đấy, dẫu sao thì trông người ta dễ bắt nạt lắm mà.
Trân Châu liếc nhìn một lượt, bắt đầu toan tính, "Cậu phải ngoan ngoãn nghe lời tui, không là..."
"Không thì..." Cậu con trai hít sâu một hơi xuýt xoa, đôi mắt ngập tràn sợ sệt, môi cũng run run theo.
Trân Châu há miệng bốc phét ngon ơ, "Không là tui sẽ kéo cậu xuống biển, bắt cậu làm đồ cúng cho quái vật biển cả tui đây, xong gọi sóng thần nhấn chìm thành phố này!"
Vốn dĩ nhân ngư chất phác không biết mấy cái này đâu, nhưng từ bé Trân Châu đã nghe bố mình kể bao nhiêu là chuyện, chỉ mới nghe thôi là cậu đã biết đường tự sáng tác luôn rồi.
Xấu xa quá đi mất!
Hai chân Yến Hồi run run, lồng ngực phập phồng lên xuống vì hơi thở gấp gáp, "Rốt cuộc thì cậu muốn tôi làm gì?"
Bắt Trân Châu làm cái chuyện xấu xa thế thì Trân Châu cũng chẳng làm được đâu, cậu chỉ hù dọa người ta tí thôi.
"Tui muốn cậu..." Trân Châu khoanh tay lại có vẻ suy tư lắm, "bắt đầu từ mai ngày nào cũng phải mang đồ ăn ngon cho tui."
Cậu con trai đã hồi hộp đến độ thấp thỏm tim sắp vọt ra khỏi họng, cậu bé tưởng quái vật biển sẽ nêu ra yêu cầu quá đáng siêu cấp cơ, nào ngờ chỉ đòi mỗi đồ cúng, "Cậu...cậu muốn ăn gì?"
Hồi năm ngoái đến thăm mình bố với ba mang cho mình sữa chua loại mới, hương vị ấy làm cậu thòm thèm suốt cả năm nay.
"Tui muốn sữa chua hãng XX, vị dâu."
Cậu bé kia há hốc mồm trợn to mắt, thảng thốt dần dà vùi lấp sợ hãi, hóa ra quái vật biển còn biết cả sữa chua, còn đòi vị dâu nữa ạ.
Thấy đối phương không nói gì mà cứ ngơ ngác nhìn mình, Trân Châu khoanh tay trước ngực bảo, "Nhìn gì mà nhìn? Cậu nghe rõ chưa, ngày mai cậu mà không đến thì từ giờ về sau cậu đừng mơ lại gần biển nữa nhá."
Cậu con trai gắng sức nuốt nước bọt, ép mình gật đẩu, yêu quái ghê gớm thế kia làm sao mình dám chạy, huống chi mình cũng chả biết chạy đi đâu nữa.
Chắc do mình đã đồng ý nhận lời, Yến Hồi cảm nhận thấy thứ đang trói chân mình chậm rãi thả ra, cậu bé không dám tự ý đứng dậy mà run cầm cập hỏi: "Giờ tôi về được chưa?"
Quái vật biển cả rất là rộng lượng, xua tay với cậu bé, "Đi đi, mai cậu nhớ đến sớm vào đấy."
Không biết có phải ảo giác của mình không nữa, Yến Hồi thấy quái vật biển cả nói năng cứ nhì nhèo kì kèo như đang làm nũng.
Làm nũng? Yến Hồi bỗng rùng cả mình, sao quái vật lại đi làm nũng cho được.
Cậu bé sợ quái vật biển đổi ý, cuống quít vội vàng bò dậy, vừa chạy đi vừa ngoái đầu, quái vật biển đứng đằng sau còn gọi với theo dặn, "Vị dâu đấy nhé!"
Yến Hồi đảm bảo với cô chú là mình sẽ không nói năng lung tung nữa, chú mới miễn cưỡng cho cậu bé vào nhà, Yến Hồi quay lại căn phòng nhỏ của mình rồi lấy ra một ít tiền từ ngăn sâu nhất trong vali, đây là số tiền ba mẹ đưa cậu khi rời đi, cậu luôn cất kĩ không để cô chú biết, định để dành cho lúc nào cần gấp.
Cậu không có việc làm, không có nguồn cung kinh tế, muốn mua sữa chua cho quái vật biển cả thì buộc phải vét sạch tiền túi thôi.
Hôm sau Yến Hồi ra bờ biển đúng như lời hẹn, lúc nhận được một hộp sữa chua nho nhỏ trông biểu cảm "quái vật biển" tương đối thất vọng.
"Có mỗi hộp này thôi à?"
Mình có mỗi bằng ấy tiền thôi, không thể dốc cạn tiền để mua sữa chua được.
Thấy Yến Hồi không đáp, quái vật biển cả lầm bầm: "Lần nào bố với ba cũng mua cho tui hàng lốc hàng lốc lận."
"Sao cơ?" Yến Hồi không nghe rõ, cậu bé sợ quái vật biển chưa hài lòng sẽ không chịu để yên cho mình.
Quái vật biển hút ống hút rột rột, "Ngày mai tui muốn nữa, vẫn vị dâu nhá."
Yến Hồi ức lắm mà không dám nói gì, cậu dõi theo quái vật biển hút mấy ngụm đã hết sạch hộp sữa chua, cậu còn chưa biết mùi vị sữa chua nó như nào đây nè, một hộp chưa đủ, lại còn phải mua tiếp hộp thứ hai cho quái vật biển nữa.