Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 7 Mỹ nhân ngư đang xem dở mê say, phim truyền hình chiếu được nửa xong cũng lại quảng cáo, cậu chuyển kênh tới lui mãi chẳng tìm ra kênh nào muốn xem, đành phải ỉu xìu đặt điều khiển xuống, tay di chuyển tới vị trí eo hông trong vô thức, dây chun quần đùi đè sát vào da, giữa lớp da và lớp quần đùi trống trơn heo hút, ngọc trai của cậu đâu rồi?
Mỹ nhân ngư luống cuống ngồi bật dậy, giở dải tảo biển dưới đất, viên ngọc trai lộ ra, cậu cúi người nhặt lên xong vuốt ngực mình cho hoàn hồn.
Tuy mình là người cá cấp cao nhất ở biển nhưng mà người cá thì vẫn là cá, vốn dĩ trí nhớ của cá đã không bằng loài người, nhớ trước quên sau cũng là chuyện thường ngày ở huyện, hồi bé mình cũng từng bị ba nhân ngư làm rơi làm mất, như cân đường hộp sữa ấy mà.
Mỹ nhân ngư nhẹ nhàng phủi bớt bụi bặm trên ngọc trai đi, viên ngọc trai đã căng tròn mượt mà hơn đợt trước nhiều, cậu xáp lại gần khẽ thơm một cái, đang định nhét ngọc trai vào chỗ dây chun quần thì bỗng trông thấy túi đựng ở hai bên quần đùi, cứ như phát hiện ra châu lục mới, cậu kiểm tra túi không bị thủng xong mãn nguyện đặt ngọc trai vào đó.
Lúc Lục Huề bưng cơm canh xong xuôi ra thì trông thấy ngay cậu nuy...
Giờ cậu ta hết nuy rồi, cậu hâm hấp, đúng, hâm hấp, trông thấy ngay cậu hâm hấp đang nằm thoải mái trên ghế xếp, ngó tivi chăm chú không cả dời mắt, không xem phim hoạt hình nữa mà chuyển sang phim tình củm, đang đến đoạn diễn chung của nam nữ chính, nữ chính nhảy xuống biển nam chính lao ra cứu, có cả cảnh hô hấp nhân tạo, cậu hâm hấp xem say đắm mê mệt luôn.
Lục Huề bước lại gần, mò lấy điều khiển đổi kênh tắp lự, kênh thể thao đang phát sóng cuộc thi đua ngựa.
Khung hình nhấp nháy đổi mất, cậu dở hơi kêu hừ hừ, "Em đã xem hết đâu."
Lục Huề làm lơ cậu ta, tiện tay giơ một bộ bát đũa ra trước mặt cậu, món vừa ra lò còn nóng hôi hổi, mùi thơm của thức ăn xộc thẳng lên mũi.
Sự chú ý của mỹ nhân ngư đã bị thu hút, cậu nhận lấy bát đũa rồi hỏi: "Đây là gì ạ? Cho em à?"
Trong tivi, MC đang bình luận rất là dõng dạc hùng hồn, Lục Huề liếc thoáng qua số mình đã đặt, con ngựa ở làn số 9 tụt lại khá xa, chắc không có cửa đâu, hắn quay đầu đi chán chả buồn xem nữa, và nhanh mấy miếng cơm vào miệng.
Đồ ăn hả?
Mỹ nhân ngư học theo động tác của Lục Huề, tay phải ghì đũa thật chặt, mỗi tội người cậu khỏe như trâu, trông kiểu thù hằn gì với đôi đũa không bằng, "cạch" một phát, chiếc đũa bị cậu bẻ luôn thành hai mảnh.
"Cậu khỏe như này sao không đi lao động chân tay ấy?" Cuối cùng Lục Huề cũng chịu nhìn thẳng vào cậu hâm hấp một cái, hắn đứng dậy vào bếp cầm cái thìa ra dúi vào bát cậu hâm hấp, rất là mất kiên nhẫn.
Nguyên liệu dồi dào nhất vùng ven biển chính là hải sản, tuy mặt mũi con cá trong bát đây không còn nguyên vẹn song mỹ nhân ngư vẫn nhận ra, mỹ nhân ngư cắn một miếng nhỏ, vị hơi khang khác ngày thường.
Tuy bản thân nấu nướng không ngon nghẻ gì mấy, cùng lắm xem như ăn tạm đủ sống thôi nhưng trông cậu hâm hấp dè dặt rón rén cứ như sợ trúng độc, biểu cảm của Lục Huề tương đối rạn nứt, "Ăn được thì ăn, không ăn được thì bỏ xuống."
"Cái này khác cái bình thường em ăn."
"Khác chỗ nào?"
"Bình thường em ăn đồ sống cơ."
Lục Huề hiểu nhầm ý của mỹ nhân ngư, hắn tưởng mỹ nhân ngư ăn mày đòi xôi gấc, chê con cá bị mất vị nguyên bản, hắn chế nhạo: "Làm sao? Bình thường cậu đuổi theo cá dưới biển gặm sống luôn à?"
Mỹ nhân ngư không ngờ ra là Lục Huề hiểu mình thế, "Dạng vậy đó ạ."
Động tác ăn cơm của Lục Huề khựng lại, thôi kệ xừ cậu này đi cho xong, cái đồ hâm hấp.
"Đĩa mà anh bảo thì bao giờ xem được ạ? Hôm nay được chưa?" Mỹ nhân ngư hãy còn nhớ mong "Nàng tiên cá" lắm, dẫu sao giờ cậu vẫn chưa thể ở trên bờ lâu quá, cậu phải sắp xếp thời gian lên bờ sao cho nó phù hợp.
Lục Huề đang định chiều sẽ lên trấn một chuyến, thứ nhất đi đổi đồng xu vàng cậu hâm hấp mang đến thành tiền, thứ hai để gặp nhân viên quán cà phê hỏi thăm có thấy Lục Huy ghé qua không, thứ ba là vào trấn nghe ngóng xem có ai quen cái cậu dở hơi này.
"Chắc là tối, trùng hợp buổi chiều tôi đi lên trấn."
Bây giờ mỹ nhân ngư nhạy cảm lắm, cậu chỉ sợ Lục Huề bỏ đi không nói câu nào, không cần cậu cả em bé nữa, "Thế anh phải về sớm một tí, không được len lén bỏ đi đâu nha."
Cậu nói rất nghiêm túc, Lục Huề định chửi mà cũng khó lòng mở miệng, thực sự mình không cần phải giải thích lắm thế với một cậu hâm hấp, mình muốn đi thì đi chứ, cậu ta cản được mình chắc?
Ăn xong, cậu hâm hấp bảo phải về nhà, Lục Huề cũng chẳng giữ lại làm gì, một mình vào phòng bếp rửa bát đũa, ai ngờ đi ra thì thấy quần áo đặt ngay trên ghế.
Lục Huề rảo bước lại gần cầm quần áo lên xem, rốt cuộc chiếc não tâm thần của cậu ta đựng những cái gì thế hả trời, cậu ta tưởng chỉ cần mặc quần áo trong tiệm nhà mình là xong thật đấy hả? Bước ra khỏi cánh cửa này là được tồng ngồng lắc lư đàng hoàng rồi ư?
Toàn quần áo đã mặc, còn dính ít dầu mỡ nữa, trước khi quẳng vào máy giặt Lục Huề sờ thử túi quần theo thói quen, ngón tay chạm phải một quả cầu tròn nhỏ bề mặt nhẵn bóng, cầm lấy xem thử ra là một viên ngọc trai.
Chất viên ngọc bình thường, tỏa ra quầng sáng mờ mờ, chính ra có khá hơn viên hôm trước cậu hâm hấp đem theo một tí song Lục Huề vẫn giữ nguyên quan điểm, ở trấn nhỏ ven biển của họ thì chất lượng thế này có mà vơ ra cả nắm cũng chả ai mua, lại chẳng phải vật đáng tiền kiểu xu vàng, Lục Huề cho bừa luôn vào thùng rác bên cạnh, lúc rời nhà hắn tiện thể xách túi rác để ở thùng rác ven đường.
Ở trấn nhỏ quanh đi quẩn lại có bằng ấy người ra vào thôi, nhân viên phục vụ ở quán cà phê nhớ rõ là Lục Huy chưa xuất hiện bao giờ, việc này cũng nằm trong dự đoán của Lục Huề, hắn đi tiếp sang hàng khác đổi đồng xu vàng thành tiền mặt.
Điều khiến Lục Huề bất ngờ là đồng tiền này còn giá trị hơn cả dự tính của hắn, không ngờ cậu hâm hấp cũng có cái đúng đấy chứ, nhớ ra cậu hâm hấp, lúc mua thuốc lá Lục Huề mới lưu ý hỏi thăm chủ sạp tạp hóa, tiếc là chủ sạp tạp hóa quen biết rộng rãi cũng chưa gặp cậu này bao giờ, đặc trưng ngoại hình đồ dở hơi rõ ràng thế, hễ gặp rồi thì đảm bảo liếc qua thôi cũng khó quên cậu ta.
Thành ra cục nợ to tướng cho không ai lấy, Lục Huề châm điếu thuốc, rít một hơi rồi từ từ nhả ra khói mờ trắng xám, nếu cho không ai lấy thì mình còn phải tạt thêm qua hàng băng đĩa nữa vậy.
Đối với cư dân trấn nhỏ ven biển thì những câu chuyện ngán ngẩm nhất là chuyện liên quan đến biển, hàng băng đĩa không có đĩa của "Nàng tiên cá", Lục Huề tưởng tượng ra ngay cái cảnh tượng cậu hâm hấp không được xem "Nàng tiên cá" sẽ gào khóc tru tréo luôn rồi, hắn đành phải cọc trước nhờ chủ tiệm hỗ trợ nhập về, nể tình có tiền nên chủ tiệm đồng ý.
Loanh quanh lòng vòng đã mất nguyên một buổi chiều, lúc Lục Huề lên đường về nhà thì mặt trời đang dần xuống núi, ánh nắng màu vàng cam ấm áp trải rộng khắp mặt biển, cái oi nóng từ từ tản bớt, một ngày bận rộn cũng sắp sửa kéo màn, bỗng khiến người ta thư thái lạ thường.
Song Lục Huề vừa ngẩng đầu lên cái, đập vào mắt là hình ảnh một người nam mông trần đang đứng ngay ở cửa ra vào hiệu nhà mình, mái tóc dài màu bạc xõa đến eo, nhìn riêng cái lưng thôi là đủ để hắn nhận ra đối phương rồi.
Đệt!
Hồi trước còn quây tảo biển, bây giờ hay quá, lõa thể cả người luôn.
"Cậu làm cái gì đấy hả!" Đứng trước cậu tâm thần, sự chín chắn bình tĩnh của Lục Huề đã bay biến từ lâu lắm.
Nghe thấy giọng Lục Huề, mỹ nhân ngư lập tức chạy lạch bạch về phía Lục Huề, cái thứ khó nói lủng lẳng giữa không trung, bản thân cậu chẳng hề thấy có vấn đề gì hết, lúc tới gần Lục Huề cậu kéo ngay lấy tay hắn, mặt mũi sốt ruột.
"Lục Huề, em bé của mình đâu anh?"
Dung dăng dung dẻ với thằng đàn ông khác như này, thực sự là Lục Huề không thể mê nổi, lại còn là một cậu trai nuy nữa chứ, Lục Huề giãy giụa rút tay mình khỏi tay cậu hâm hấp, "Em bé nào cơ?"
"Viên ngọc trai ý."
Mỹ nhân ngư cởi quần áo xong quên mất không đưa bé con đi theo, về đến đáy biển rồi mới nhớ ra, chờ cậu lên lại bờ thì cửa hàng của Lục Huề đã cửa đóng then cài, Lục Huề bảo là chiều nay phải đi lên trấn, suốt cả buổi chiều mỹ nhân ngư đã quay lên bờ mấy lần liền, cuối cùng cũng chờ được Lục Huề trở lại.
Hình ảnh này gây sốc quá, đầu óc Lục Huề không nghĩ được cái gì khác nữa, hắn xách đồ sải bước đi vào trong tiệm, đáp qua quít: "Ngọc trai nào?"
"Em để vào túi cái quần anh đưa cho em mặc ấy, bé con của mình, ngọc trai, anh từng gặp đó."
Lục Huề đẩy cửa cuốn lên trần phát ra tiếng "loạt soạt", tới giờ hắn mới nhớ ra viên ngọc trai, ấy là viên hồi trước à? Sao hắn cứ thấy khang khác nhỉ.
"Vứt rồi."
"Sao cơ!" Mỹ nhân ngư trợn to hai mắt không thể tin nổi, đôi con ngươi màu xanh nước hồ rưng rưng rung động.
Không hiểu sao chạm phải đôi mắt hốt hoảng của cậu hâm hấp Lục Huề bỗng thoáng chột dạ, song hắn nhanh chóng mạnh miệng đáp: "Thì là vứt rồi chứ sao, cái viên ngọc trai dởm đời, tôi đã bảo cậu rồi, ngọc trai chất lượng tầm đấy có mà bỏ đi cũng chẳng ai thèm, cậu rảnh rỗi thế thì thà nhặt thêm ít tiền vàng, nhặt mấy cái vô dụng kia làm gì."
"Nó không phải thứ chẳng ai thèm! Nó là con của mình mà! Sao anh nỡ vứt nó đi! Anh vứt con đi đâu rồi!"
Cậu hâm hấp đột ngột làm loạn lên, biểu cảm trông rất đau khổ, ngay cả giọng cũng nâng hẳn mấy tông, rõ ràng mọi ngày giận dỗi cũng chỉ khóc lóc nức nở thôi mà, Lục Huề không rõ có phải tại mình đuối lí không mà nhoáng cái ngớ ra luôn, mãi lâu sau mới phản xạ lại được, song hắn vẫn cứ ra cái vẻ gồng.
"Cậu hò hét quái gì, mẹ nó chứ đếch thể nào chịu nổi cậu nữa thực sự, lôi cái viên ngọc trai vớ vẩn ra lên cơn đòi tôi hầu cậu, suốt ngày em bé em bé, cậu đã dở hơi thì đi khám não trước đi!"
Bầu không khí xung quanh bỗng chốc nín bặt, chỉ còn làn gió nóng ấm thổi qua mặt biển thoáng lao xao ì oạp, nắng chiều sắp tắt rọi xuống những gợn sóng lăn tăn lấp lánh.
Mỹ nhân ngư khác hẳn mọi hôm, chẳng thấy khóc lóc rầm rĩ mà mắt chỉ rưng rưng nước, cậu cắn môi không hề lên tiếng, thật lâu sau, cậu phẫn nộ quay người chạy thẳng ra khỏi cửa hiệu.
Lục Huề tưởng cậu hâm hấp sẽ phải gào thét vật vã với hắn cơ, nào ngờ cứ thế chạy luôn, cũng được, mình đỡ lằng nhằng, đằng nào ngày mai tên kia chả lại tự quay về cho xem.
Nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh nức nở rưng rưng, đến đôi mắt đau xót tuyệt vọng của cậu hâm hấp là hắn lại cứ bứt rứt trong bụng, hắn vội chạy ra theo, trông thấy cậu kia đang chạy về phía biển mới gọi mấy tiếng, cậu dở hơi thình lình đứng khựng lại, không chịu ngoái đầu, vờ như chưa nghe thấy.
Lục Huề vội vã lao ra chỗ thùng rác ở vệ đường, may là sáng mai xe rác mới đến, hắn nhanh chóng mò ra được viên ngọc trai trong túi rác của mình, lau bớt vết ố bẩn trên bề mặt viên ngọc rồi lại rảo bước đuổi theo tới bờ biển.
"Ê! Đủ rồi đấy nhé!" Lục Huề không phải dạng người sẽ chịu hạ mình xin lỗi, "Cậu nâng niu viên ngọc trai này thế sao không tự biết đường cất cho kĩ đi? Chả phải tại cậu cứ để rơi rớt mấy lượt đấy à."
Mỹ nhân ngư còn tưởng Lục Huề đuổi theo dỗ mình cơ, hóa ra là để phê bình giáo dục, đùng cái cảm giác tủi thân mấy hôm vừa rồi của cậu cùng dâng trào cả thể.
Đúng là mình chưa chăm sóc em bé được tốt, nhưng Lục Huề cũng là ba em bé mà, mình tín nhiệm Lục Huề chứ, đâu ngờ Lục Huề lại tàn nhẫn thế kia, bảo vứt là vứt thật luôn.
"Anh cũng là ba của con, anh cũng có trách nhiệm trông nom nó mà!"
Do sự cố trước đó nên hiện giờ Lục Huề hơi sợ hãi trước biển cả, đứng sát bờ biển thôi đã run chân, hắn trông cậu hâm hấp kích động giẫm chân đi lên chỗ đá ngầm mà thoáng cái đã thấy đầu váng mắt hoa.
"Người bình thường không ai đi làm bố cho viên ngọc trai hết." Lục Huề chưa tận mắt chứng kiến cậu hâm hấp bơi lội lần nào, cũng khó xác định đảm bảo được là đối phương biết bơi thật không, nhỡ trượt chân rơi xuống biển thì tình hình mình lúc này chắc chắn không nhảy theo cứu người dưới nước được đâu, hắn duỗi tay ra với cậu hâm hấp, "Thôi đủ rồi má, tìm lại cho cậu đây rồi cậu còn đòi như nào nữa?"
Nghe cái giọng thờ ơ lấy lệ của Lục Huề là mỹ nhân ngư biết tỏng người ta vẫn chưa chịu tiếp thu sự tồn tại của em bé, cậu không thèm nắm tay Lục Huề, "Anh có muốn chịu trách nhiệm đâu, anh không chịu nhận anh là ba nó."
"Cậu muốn tôi phải nhận kiểu gì hả? Đù má đấy là viên ngọc trai mà! Mé nó chứ cậu là đồn ang mà! Cậu đừng rách việc thế nữa được không!" Lòng kiên nhẫn của Lục Huề có hạn, hắn cũng không phải người phải trái đàng hoàng lắm đâu nhé.
Nhưng cậu dở hơi lại cứ phải lằng nhằng dùng dằng, "Thế thì đã sao? Nó cũng đâu chứng minh được anh không phải ba của con đâu."
Lục Huề lộn ruột ngạt cả thở, tí thì trợn trắng mắt ngất xỉu, OK, coi như cậu trai này đẻ được con, lại còn đẻ ra ngọc trai, hắn không kì kèo hai cái vụ này nữa, hắn nhắm mắt lại, liếm môi một lượt, hạ giọng cực thấp, "Đờ mờ cậu mới là người đè tôi mà."
Mỹ nhân ngư bị hoang tưởng ngơ ngẩn tại chỗ, cậu không hiểu lắm, cậu không rõ ý Lục Huề là sao, cái gì mà tôi đè anh anh đè tôi, cậu chỉ biết là cả hai đã giao phối, giao phối xong thì sẽ có em bé.
"Cậu hài lòng chưa? Đù mé cậu cứ thử nhắc lại chuyện này lần nữa xem, đừng bắt tôi phải ra tay tẩn cậu." Lục Huề cắn răng nghiến lợi, cậu thần kinh chưa trả lời thì điện thoại trong túi hắn đã reo, hắn thở hắt một hơi nặng nề, lấy điện thoại ra xem, số hiển thị của Lục Huy khiến hắn vô cùng mừng rỡ, hắn liếc nhìn cậu hâm hấp với vẻ cảnh cáo ý bảo đối phương đừng rầm rĩ nữa, sau đó nhanh chóng ấn nghe điện thoại, "Alo? Anh Huy à?"
"Huề, chú nghe anh bảo này."
Có quá nhiều câu hỏi Lục Huề muốn hỏi Lục Huy, song tiếng Lục Huy trầm thấp, có vẻ đang không tiện nói chuyện, phải tranh thủ từng giây từng phút để gọi cho mình.
"Anh biết chắc là chú không tin đâu, nhưng những gì anh nói đều là thật đấy, có mỹ nhân ngư, anh nghe thấy rồi, anh nghe thấy ông sếp lần trước trao đổi với trợ lý, anh phải đi theo bọn họ, chờ đến thời cơ là mình sẽ bắt được mỹ nhân ngư trước đám người ấy."
Lục Huề vừa nghe vừa ù ù cạc cạc, mỹ nhân ngư? Mỹ nhân ngư trong truyện cổ tích, tầm mắt hắn vô thức chuyển sang phía cậu hâm hấp, tên dở hơi tự nhận mình là người cá, giờ cả Lục Huy cũng điên nốt rồi à?
Lục Huề chưa kịp trả lời thì ngay giây tiếp theo cậu hâm hấp đã lùi mấy bước về sau, hai chân nhúng vào nước biển, một luồng sáng khác thường bao phủ lấy đôi chân của cậu hâm hấp, đuôi cá tỏa hào quang lóng lánh như ngọc trai loáng thoáng lấp ló giữa tia sáng, phần vây đuôi vẽ nên một đường cong hoàn hảo giữa không trung, nhẹ nhàng lắc lư, mặt trăng đã mọc cao từ lúc nào chẳng hay, ánh trăng dịu dàng rải trên những lớp vảy, lập lòe màu sắc rực rỡ.
Cơ bắp trên mặt Lục Huề căng chặt, quai hàm cứng ngắc, mí mắt hơi giương lên vì sửng sốt, con ngươi giãn to tới mức thậm chí mất dần tiêu cự, song thân thể xinh đẹp của mỹ nhân ngư vẫn cứ đang phản chiếu trong tròng mắt đen láy ấy.
"Mỹ nhân ngư? Ý anh là cái loài... mỹ nhân ngư mình người đuôi cá á?"
Tiếng của Lục Huy bên tai cực kì kích động, như thể Lục Huy đã chứng kiến mỹ nhân ngư thật trên đời, nói năng cũng lộn xộn theo, "Đúng rồi! Mỹ nhân ngư đẹp ơi là đẹp ấy, còn biết nhả ngọc trai, chú biết giá trị của mỹ nhân ngư không? Phải hàng chục, hàng trăm triệu tệ..."
Âm thanh trong điện thoại tương đối hỗn độn, Lục Huy vội nói: "Chỗ anh không tiện lắm, anh sẽ liên lạc lại với chú sau."
Điện thoại rơi xuống bãi cát nặng trịch, Lục Huề không ngừng nuốt nước bọt, hai chân đã cứng đờ như bị đúc chì.
Mỹ nhân ngư?
—
️ Lưu Thủy Thủy:Tam Nhi: Mỹ nhân ngư của tình yêu và công lí, biến hình (⌯>v<⌯ಣ
Mong được mọi người ủng hộ orz