Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 9Mỹ nhân ngư để ý thấy Lục Huề đang nhìn cậu, cậu ngồi thẳng người lên, hai chân vẫn giữ nguyên tư thế quỳ khép nép, cậu hỏi: "Sao thế ạ?"
Cũng không thể trả lời mỹ nhân ngư là mình đang suy tư xem rốt cuộc có bán cậu ta lấy tiền nổi không được, Lục Huề đưa tay vén đại chỗ tóc trước trán lên, đánh trống lảng qua quít: "Tôi đang nghĩ xem cậu ăn được gì, cậu ăn thức ăn cho cá không?"
Tuy đợt trước từng cho mỹ nhân ngư ăn đồ ăn giống mình rồi nhưng hồi ấy có biết là cậu ta quý giá thế đâu, tốt xấu gì vẫn là nhân ngư, kiểu gì kiểu không thể bắt ăn thức ăn cho cá được, Lục Huề nghĩ bụng phải hầu cái cậu này hẳn hoi vào.
Mỹ nhân ngư dè dặt thảng thốt, Lục Huề còn chủ động hỏi thăm xem mình ăn gì kìa, thái độ ngược hẳn ngày thường, thân thiện hơn trước bao nhiêu, quả nhiên ảnh vẫn yêu mình và con lắm, ảnh chỉ ngại thôi.
"Gì em cũng ăn được ạ, lúc thì ăn cá, lúc thì ăn ít phù du, tảo tiếc các thứ nữa nè." Thực đơn được quyết định dựa vào khả năng săn mồi của mỹ nhân ngư hôm đó.
Xem ra là động vật ăn tạp dễ nuôi, món gì cũng đớp hết, chăm như chăm người là được thôi.
Lục Huề lấy một gói sandwich kẹp nhân bí đỏ khoai môn trên kệ, xé vỏ ra rồi đưa cho mỹ nhân ngư, mỹ nhân ngư xáp lại gần ngửi thử, xác định là đồ ăn bèn cắn một miếng nhỏ, ngọt ghê!
Cậu đã được ăn món này bao giờ đâu, cứ mềm mại dẻo dính thơm phức ngon ngọt, thèm quá đi mất, đúng là Lục Huề tốt với cậu nhất, không thì cả đời cậu cũng chẳng được nếm thử đồ ăn ngon như này đâu ý!
Quả đúng là cá thích ăn đồ ngọt.
"Ăn đi." Lục Huề tiện tay để cả túi to bánh sandwich bí đỏ khoai môn vào cạnh chỗ mỹ nhân ngư, sau đó đi ra cửa chính châm điếu thuốc cho mình, hắn nhả một hơi khói thuốc, móc điện thoại đã ngấm nước biển ở trong túi ra, chưa được bao lâu đã hỏng đến cái điện thoại thứ hai, với tình hình kinh tế hiện tại của mình thì đúng là đã nghèo còn mắc cái eo.
"Anh đang làm gì đó?" Mỹ nhân ngư đã lặng lẽ đi vòng ra sau lưng Lục Huề từ bao giờ không hay.
Lục Huề còn đang nghĩ ngợi dở, nghe thế giật thót hết cả hồn, suýt thì rơi nốt điếu thuốc trong tay, "Đù! Tưởng cậu đang xem tivi cơ mà?"
"Xem hết rồi ạ." Mỹ nhân ngư tủi thân tha thiết chỉ vào tivi.
Lục Huề nhìn theo hướng ngón tay của mỹ nhân ngư, quả địa cầu có màu khổng lồ xuất hiện trên màn hình, xem hết đâu mà xem hết, mất sóng thì có, ở ven biển hay bị như này lắm, truyền hình cáp, điện thoại bàn, di động đều thường xuyên mất tín hiệu.
"Cái gì đây ạ?" Mỹ nhân ngư ngửi thấy mùi thuốc rất nồng, giây lát đã bắt đầu ho sù sụ không kiểm soát được, "Khụ khụ..."
Giờ mỹ nhân ngư đang là của báu đấy nhé, Lục Huề chỉ sợ cậu ta bị va vấp đụng chạm, còn chưa rõ mỹ nhân ngư hít phải khói thuốc gián tiếp liệu có ảnh hưởng giá cả không nữa, hắn vội đổi điếu thuốc sang tay kia, "Cậu đứng xa ra."
Nhưng tivi không xem được xong thì mỹ nhân ngư chỉ muốn luẩn quẩn quanh Lục Huề, Lục Huề bảo cậu đứng tránh xa ra cậu cũng chỉ lùi lại nửa bước tượng trưng thôi.
Thấy mỹ nhân ngư không chịu về chỗ, Lục Huề nghi ngờ hỏi: "Cậu làm gì đấy?"
"À thì..." Lòng dạ mỹ nhân ngư rất đơn thuần, có tâm sự gì phơi hết lên mặt, cậu ấp a ấp úng một hồi lâu, "Cái phim Nàng tiên cá ấy ạ..."
Lục Huề nhả một hơi khói trắng sang hướng khác, lạnh nhạt cắt lời: "Tôi bảo rồi mà, dăm ba hôm nữa mới về cơ."
"Ý em không phải là đĩa."
"Thế ý cậu là gì?"
"Nàng tiên cá tên là A Ri Eo."
Tự dưng mỹ nhân ngư phun ra một câu không đầu không đuôi, Lục Huề nghe xong mù tịt, hắn chưa xem cái phim hoạt hình đấy hẳn hoi từ đầu đến cuối bao giờ, làm sao mà nhớ được nàng tiên cá tên là gì cơ chứ, "Xong rồi thì?"
"Thế em cũng muốn tên là A Ri Eo."
Kể cả Lục Huề chưa xem bộ phim hoạt hình kia đàng hoàng thì nghe tên A Ri Eo thôi cũng thấy rõ ràng là tên con gái, hắn buột miệng đáp, "Cậu bị dở hơi à, cá đực như cậu đòi tên A Ri Eo của nợ gì, bản thân cậu không có tên chắc?"
Hành vi kiểu đòi đổi tên cho giống nhân vật chính phim hoạt hình cực kì học sinh tiểu học luôn ấy.
"Em không có á, có thì cũng không nhớ."
Nghe vậy Lục Huề nhăn mày lại, hình như vụ này quen quen, hồi đấy mình tưởng cậu ta là người nên mới thuận miệng hỏi tên một câu, nhưng giờ cậu ta là con cá, cá thì tên tuổi làm gì?
"Thế anh đặt cho em cái tên đi."
Lục Huề lớ ngớ quay đầu sang, hắn có học hành mấy đâu, muốn bịa bừa cái tên đối phó với mỹ nhân ngư cũng khó.
"Anh mà không đặt tên cho em vậy em sẽ tên là A Ri Eo nha."
Đàn ông con trai... con cá, cơ bắp cuồn cuộn đi tên là A Ri Eo nghe có buồn nôn không, Lục Huề ôm đầu vắt kiệt bộ óc, cuối cùng cũng nghĩ ra một cái tên tạm xem như bình thường.
"Thế cậu lấy tên Hải Sinh đi."
Đằng nào cũng sinh ra từ biển, đặt tên này cho hợp cảnh.
Song mỹ nhân ngư không chịu, "Em không muốn, em muốn tên giống A Ri Eo, ba chữ cơ."
Nắm đấm của Lục Huề gồng lên, vốn dĩ hắn đặt bừa thôi, nào ngờ mỹ nhân ngư không dễ chơi tí nào, "Thế cậu tên là Hải Sinh Nhi, Hải Sinh Nhi được rồi chứ? Cũng ba chữ đấy."
Mỹ nhân ngư ngoẹo đầu, có vẻ đang ngẫm nghĩ nghiêm túc xem rốt cuộc cái tên này đã ổn chưa, cơ mà cậu tin tưởng Lục Huề tuyệt đối, Lục Huề bảo là 3 chữ thì đảm bảo không phải lừa mình.
"Viết như nào ạ?"
Lục Huề còn đang rối rắm, hắn tiện tay dí điếu thuốc vào tường tắt ngúm, "Cậu biết chữ không?"
Mỹ nhân ngư đáp rất hiên ngang, "Em không biết."
Chính vì không biết nên mới muốn hỏi Lục Huề cách viết mà, cậu có tên rồi, về sau cậu sẽ chung sống cùng Lục Huề, cậu phải học cách làm người mới được, biết chữ, phân biệt tên mình là việc cơ bản nhất.
(*tên Ariel phiên âm sang tiếng Trung là 爱丽儿 /Ài lì er/ "Ái Lệ Nhi", nên lúc Hải Tam Nhi đòi thêm 1 chữ thì Lục Huề ghép đại chữ Nhi vào cho xong)Lục Huề rất muốn nói với mỹ nhân ngư rằng cậu ta chỉ là con cá thôi, lại còn là một con cá sẽ sớm bị chuyền tay bán mất, mình không việc gì phải đi đặt tên cho cậu ta cả, cậu ta cũng không việc gì phải biết cách viết tên cả, nhưng mỹ nhân ngư đang nhìn hắn bằng gương mặt vừa nghiêm túc vừa mong chờ, hắn nghĩ ngợi giây lát, có lẽ bổ sung giá trị EQ cho mỹ nhân ngư cũng là một phương pháp giữ gìn giá cá.
Lục Huề ngồi xổm xuống, vớ tạm một cành cây cạnh đó, viết chữ Hải đầu tiên xong hắn khựng lại, đổi tên sát giờ cho mỹ nhân ngư, "Hải Tam Nhi".
So với chữ Sinh thì chữ Tam ít nét hơn, dễ viết hơn tí, vừa khéo hợp với sinh vật không biết chữ như mỹ nhân ngư.
(*chữ sinh: 生 shēng & chữ tam: 三 sān)Đúng là mỹ nhân ngư không hề phát hiện ra sự khác biệt giữa hai chữ này, cậu nhặt cành khô dưới đất xong bắt chước chữ của Lục Huề vẽ lại sêm sêm, vẽ xong cậu ngó sang Lục Huề bằng vẻ mặt sung sướng, chờ lời khen từ Lục Huề, "Hải Tam Nhi!"
Ánh nắng long lanh chiếu rọi nụ cười tươi rói của mỹ nhân ngư, Lục Huề trông mà thoáng ngơ ngẩn, hắn cứ cảm giác không được ổn lắm, vụ đặt tên không được ổn lắm, vốn dĩ con nhân ngư này có liên can gì đến mình đâu, mình đặt tên cho cậu ta thì vô hình trung lại thành ra có quan hệ mất rồi.
"Đúng không ạ?"
Khả năng học tập mô phỏng của mỹ nhân ngư rất tốt, thực ra hành động cử chỉ chẳng khác loài người là mấy, nếu chưa tiếp xúc sâu thì không thể nhìn ra là đầu óc hơi bị ngáo ngáo, viết mấy chữ đơn giản này trông cũng rất hẳn hoi.
"Ừm." Lục Huề quay mặt đi tránh ánh mắt của mỹ nhân ngư, phá lệ mở miệng khen mỹ nhân ngư một câu đầy quý báu, "Tốt lắm."
Nghe vậy, quả nhiên mỹ nhân ngư cười tươi hẳn, "Thế tên anh viết như nào ạ?"
Gió biển nóng ẩm thổi phất qua gò má, Lục Huề bức bối kinh khủng khiếp, hình như hắn lại thèm thuốc rồi đấy, hắn mất kiên nhẫn "chậc" một tiếng rồi viết tên mình lên bãi cát.
Hai chữ "Lục Huề" khó hơn "Hải Tam Nhi" nhiều, mỹ nhân ngư theo dõi chằm chằm không dời mắt, lẩm bẩm: "Sao lại khó thế kia, rõ ràng tên anh mỗi hai chữ thôi mà."
(*chữ Lục Huề: 陆携)Miệng kêu là khó viết nhưng mỹ nhân ngư vẫn cứ cầm cành cây nỗ lực bắt chước theo, cậu viết chữ méo mó xẹo xọ, viết liền tù tì mấy lần lận, trông vẫn chẳng giống "Lục Huề" gì hết.
Thấy mỹ nhân ngư kiên trì, Lục Huề nắm lấy cổ tay mỹ nhân ngư, điều chỉnh lại vị trí tay mỹ nhân ngư cầm cành khô cho đúng, rồi đỡ tay mỹ nhân ngư hướng dẫn cậu ta viết tên của mình.
Dĩ nhiên phần lưng mỹ nhân ngư sẽ tựa vào lồng ngực Lục Huề, làn da ở cánh tay hai người chập chờn cọ sát với nhau, nhiệt độ cơ thể của cả hai hòa quyện, Lục Huề cảm nhận được cả nhịp tim đập mạnh mẽ của mỹ nhân ngư.
"Ai đặt tên cho anh mà khó viết thế?"
Mỹ nhân ngư lên tiếng là khoang ngực càng rung động mạnh hơn, Lục Huề rũ mắt, trầm giọng đáp, "Viện trưởng cô nhi viện."
Rõ ràng mỹ nhân ngư không hiểu cô nhi viện là gì, rồi thì viện trưởng là ai.
"Đấy là ai cơ?"
Sao lại đi giải thích với một con cá.
"Chỗ từng ở hồi bé."
Ban đầu Lục Huề không cứng rắn đuổi mỹ nhân ngư cuốn xéo, ngoài nguyên nhân do cậu ta là ân nhân cứu mạng mình ra thì Lục Huề còn lo cậu ta không có ai gọi là thân thích trên trấn, đầu óc thì biêng biêng xong cứ suốt ngày tồng ngồng ngoài đường, giống kiểu người không có nhà mà về hơn, cũng có khả năng là trẻ mồ côi giống mình.
Trẻ con mồ côi rất đáng thương, Lục Huề thấu hiểu sâu sắc, đi đâu cũng bị người ta xua đuổi, chẳng chốn nương thân.
"Thế này đúng không!" Bỗng dưng mỹ nhân ngư cất cao giọng, nhún nhảy mấy cái trong vòng tay Lục Huề, cậu ta khỏe đến độ kì dị, làm Lục Huề đập xừ vào khung cửa, "Lục Huề, có phải như này không?"
Lục Huề ôm ngực, vừa cạn lời vừa bất lực, "Ừ ừ ừ."
Vừa mới dứt lời, mỹ nhân ngư đã thơm lên má hắn một cái nhanh như chớp, cảm giác mềm mại chạm khẽ rồi biến mất, lúc Lục Huề phản xạ lại được thì mỹ nhân ngư đang ngắm hắn đầy ngại ngùng.
Lục Huề đẩy ngay mỹ nhân ngư ra, giơ mu bàn tay chùi má cực kì cục súc, miệng chỉ muốn phun lời chửi tục, "Cậu bị dở hơi à."
"Nhưng em vui mà, em vui nên muốn gần gũi với anh một tí." Đúng là mỹ nhân ngư vui thật, Lục Huề mắng cậu ta cậu ta cũng cứ trơ trơ, cậu ta hớn hở cái là chỉ muốn sà vào cạnh Lục Huề, muốn chạm tới Lục Huề, ôm lấy Lục Huề.
Con người Lục Huề chẳng mấy khi cười, bởi cuộc đời hắn độc toàn xám xịt, cho đến giờ chưa từng có chuyện gì đáng để hắn phải vui hết, vậy nên hắn không ưa cái bộ dạng suốt ngày mặt mày hớn hở không hề sầu lo của mỹ nhân ngư, trông mà bực cả mình.
Nhưng nghĩ đến việc đây sẽ là một món tiền lớn thì hắn cũng chỉ đành phải nhẫn nhịn, dứt khoát quay vào cửa hiệu, độc chiếm ghế xếp, nhắm mắt bịt tai giả vờ đi ngủ.
Song mỹ nhân ngư không biết quan sát gì sất, đuổi theo đến cùng, cậu ngồi xổm cạnh Lục Huề, khẽ khàng đung đưa cánh tay Lục Huề, "Lục Huề, anh còn chưa gọi tên em đâu nè."
Tên mà không gọi thì còn ý nghĩa gì nữa, đây là cái tên Lục Huề đặt cho cậu, Lục Huề phải là người đầu tiên gọi nó.
Lục Huề rụt cánh tay lại, trở mình quay lưng về phía mỹ nhân ngư, mắt điếc tai ngơ.
Mỹ nhân ngư cũng chẳng nhụt chí, đi vòng một vòng, lại ngồi xổm xuống trước mặt Lục Huề, "Anh vẫn chưa gọi tên em đó."
Lục Huề phiền toái vô cùng tận, nắm đấm gồng lên gồng xuống, hắn lặp đi lặp lại tự xoa dịu mình trong bụng, không được tẩn, tẩn cho là sứt mẻ bề ngoài đấy, để phòng ngừa mỹ nhân ngư quấy rầy mình tiếp, hắn phải hít sâu một hơi, "Hải Tam Nhi, im mồm."
"Ò!" Tiếng Hải Tam Nhi vang dội như chuông, giọng nói ngập tràn phấn chấn, cậu bị mắng im mồm mà không hề tức giận, lại còn ngoan ngoãn đứng lên không làm phiền Lục Huề chợp mắt nữa.
Lục Huề lo Hải Tam Nhi giở trò bèn nheo mắt liếc trộm một cái, tên kia ra cửa ngồi ăn sandwich bí đỏ khoai môn luôn rồi.
—
️ Lưu Thủy Thủy:Đổi bìa rồi nè!
(Có lỗi typo nào thì báo với mị nha, điều kiện viết chương này hơi hơi gian khổ orz)
Mong được mọi người ủng hộ
————
Note: Sandwich kẹp nhân bí đỏ khoai môn (gói tím):