Chấm Dứt Lệ Thuộc

Chương 5

Hạ Chước ở lại bệnh viện chăm tôi suốt thời gian điều trị.

Trong mấy tuần đó, Đoạn Diệc không xuất hiện lấy một lần.

Tôi biết anh đang chờ tôi cúi đầu nhận sai, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa.

Đêm trước ngày xuất viện, tôi cuộn mình trên giường bệnh, lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được.

Có vẻ như chứng bệnh lại sắp phát tác rồi.

Cảm giác khao khát trỗi dậy dữ dội giữa màn đêm tĩnh mịch, như ngọn lửa thiêu đốt từng tấc da thịt.

Hạ Chước nằm nghiêng trên giường gấp, mày nhíu lại, trông như ngủ không được ngon.

Tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ.

Như có ma xui quỷ khiến, tôi đưa tay ra đặt lên má anh ấy.

Ấm áp.

Cảm giác rất dễ chịu.

Hình như… không thấy chán ghét.

Lạ thật.

Tôi nghĩ một lúc rồi khẽ di chuyển tay xuống dưới.

Lại dời xuống chút nữa.

Ồ.

Thì ra là mềm thật.

Khoan đã.

Tôi đang làm gì vậy má?!

Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tôi lập tức muốn rụt tay lại.

Nhưng mới rút được nửa đường đã bị người ta chụp lấy cổ tay.

Hạ Chước nheo đôi mắt dài hẹp, ánh nhìn dưới ánh sáng lờ mờ vừa như cười lại chẳng hề có ý cười.

“Em gái à, thừa nước đục thả câu… không hay lắm đâu, ha?”

Tôi cảm giác trong đầu mình như bùm một tiếng nổ tung.

Sức nóng từ chỗ da thịt tiếp xúc lan dần ra khắp cơ thể, đến tận vành tai cũng nóng bừng.

“Em, em không có ý đó đâu, thật đấy, em có lý do… Đúng rồi, là vì—”

Thấy tôi vì với chả mãi mà chẳng nói ra được nguyên nhân, Hạ Chước khẽ bật cười thành tiếng.

“Vậy là hết khó chịu rồi à?”

Tôi gật gật đầu, gượng gạo đáp: “Vâng, không khó chịu nữa rồi.”

“Thế thì tốt rồi.” Anh ấy nhún vai, tỏ vẻ chẳng để bụng gì: “Anh Hạ Chước của em không nhỏ nhen như ai kia đâu. Em muốn làm gì với anh cũng được hết.”

“Nhưng… chỉ giới hạn hôm nay thôi đấy.”

Hạ Chước kéo dài giọng, vẻ mặt như đang nói: “Cơ hội chỉ đến một lần, không tranh thủ là hết ngay.”

Anh ấy nhẹ nhàng dắt tay tôi đặt lại về chỗ cũ.

Tay vừa chạm xuống, cảm giác nóng rực quen thuộc lại truyền đến.

“Thế này được chưa?”

Tôi đỏ bừng cả mặt, lí nhí đáp bừa một câu: “Được rồi, cảm ơn anh Hạ Chước.”

Dù có xấu hổ muốn độn thổ nhưng không thể không thừa nhận… Hiệu nghiệm thật luôn này!

Nhịp tim mạnh mẽ của Hạ Chước truyền qua lòng bàn tay tôi, từng nhịp một khiến tôi cũng thấy run rẩy theo.

Tôi khép mắt lại.

Cảm giác khó chịu lẩn khuất quanh mình dần dần tan biến.

Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi không bị tỉnh giấc giữa đêm.

Thậm chí còn mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ, tôi vẫn đặt tay lên người Hạ Chước.

Nhưng ngoài chuyện đó ra, hình như có gì đó không đúng.

Ví dụ như, trong mơ… Hạ Chước không mặc quần áo.

Tôi cũng không nằm trên giường bệnh, mà là đang ngồi hẳn trên người anh ấy.

Căn phòng rất tối, chỉ có một tia sáng le lói từ khe rèm chiếu vào, phản chiếu trong mắt Hạ Chước như ánh lửa lay động.

Anh ấy nói với giọng dụ dỗ như dạy con nít:

“Làm tiếp đi.”

“Ừm, giỏi lắm.”

“Tuế Tuế, em thông minh thật.”

“Còn rất ngoan nữa.”

Tôi choàng tỉnh dậy, còn chưa kịp tiêu hóa hết nội dung giấc mơ đã cảm thấy tay mình… có gì đó sai sai.

Tôi run rẩy quay đầu nhìn qua.

Đơ người, xịt keo cứng ngắt luôn.

Chiếc áo thun màu xám xanh của Hạ Chước đã bị tôi kéo cao tận ngực từ lúc nào.

Làn da mịn màng, săn chắc phơi trần trong không khí, trên đó thậm chí còn in đầy dấu tay của tôi.

Từng vệt đỏ nhạt, sâu cạn xen lẫn, kéo dài xuống tận đường nhân ngư bên hông… hoàn toàn trùng khớp với cảnh tượng mộng mị khi nãy.

Khoan đã.

Tôi ngủ… tệ đến mức này luôn hả trời?!

Tôi thật sự là thể loại người như vậy sao?!

Nhân lúc Hạ Chước còn chưa tỉnh, tôi vội thò tay định lén kéo áo anh ấy xuống.

Đợi anh dậy rồi thì tôi sẽ giả ngu, coi như không biết gì hết.

Kế hoạch đã tính kỹ như vậy, thế mà tay vừa chạm vào vạt áo thì lại bị người ta chộp trúng cổ tay.

Sao tình cảnh này… quen quen vậy nè?

Tôi tuyệt vọng ngửa đầu nhìn trần nhà.

Không muốn sống nữa luôn.

Hạ Chước lim dim mở một mắt ra, thấy là tôi thì anh ấy lại lười biếng nhắm lại, giọng còn khàn khàn buồn ngủ:

“Lại muốn nữa hả?”

Tôi như bị điện giật.

C-cái gì mà lại muốn?!

Tôi đã muốn cái gì đâu!

Tôi bật dậy như lò xo, ra vẻ bình tĩnh phủi sạch quan hệ:

“Không muốn! Em chỉ muốn giúp anh kéo áo xuống thôi! Tuyệt đối không có ý đồ đen tối gì hết!”

Lúc này Hạ Chước mới mở mắt hẳn, vừa nhìn đã thấy tình trạng thê thảm của bản thân—áo bị lột, người đầy dấu vết.

Anh ấy sững người mất mấy giây, sau đó từ từ quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy ngờ vực và câm nín.

“Ừm… xin lỗi anh?” Tôi lí nhí.

“Không cần xin lỗi.”

Hạ Chước kéo lại áo, ngồi thẳng dậy.

“Nhưng mà Tuế Tuế à, em có thấy là bản thân nên chịu trách nhiệm với anh không?”

“Chuyện này mà để lộ ra ngoài, sau này anh còn mặt mũi nào sống trên đời nữa?”

Ủa, nghiêm trọng dữ vậy luôn hả?!

Tôi mím môi, len lén liếc anh một cái—lại thấy trong mắt anh lóe lên một tia nước long lanh như muốn khóc.

Tôi hoảng hồn đến suýt cắn trúng lưỡi.

Bình Luận (0)
Comment