Trở lại nhà họ Đoạn là vào một đêm mưa.
Có vài món đồ mẹ để lại trước kia tôi cất trong phòng làm việc của dì Đoạn, chưa kịp mang đi.
Không ngờ vừa xuống xe đã chạm mặt Đoạn Diệc.
Mắt anh đỏ ngầu, ánh nhìn từng chút quét qua người tôi, giọng nói khàn khàn:
“Tuế Tuế, em ở trong xe cậu ta làm gì?”
“Tránh mưa.”
Tôi buột miệng trả lời rồi định rời đi.
Đoạn Diệc lại trắng bệch cả mặt, cười khẽ hai tiếng:
“Thẩm Tuế Hòa, em nói lại lần nữa xem, em chỉ là vào xe cái thằng súc sinh đó để tránh mưa thôi sao?”
Tôi ngẩng đầu lên, giọng nhàn nhạt:
“Đoạn Diệc, đều là người lớn rồi, anh nói thử xem?”
Đoạn Diệc đã qua cái tuổi giả vờ không hiểu từ lâu rồi, giờ còn diễn mấy trò này cho ai xem?
Ngay giây sau, cổ tay tôi bị túm chặt.
Đoạn Diệc hạ thấp giọng, gần như là đang cầu xin: “Tuế Tuế, theo anh đi.”
Nhưng khoảnh khắc ấy, một cảm giác phản cảm mãnh liệt khiến tôi còn chưa kịp nhận thức đã mạnh tay hất phăng tay anh ra.
Tôi "chậc" một tiếng, rút khăn giấy ướt mang theo bên người ra lau.
“Đoạn Diệc, anh tránh xa tôi ra được không?”
“Thật sự, buồn nôn lắm.”
Mặc dù tôi đã nói mình có thể tự giải quyết nhưng Đoạn Diệc vẫn bám theo tôi tới tận xe.
Hạ Chước khoác vai tôi, thong thả cất bước vào nhà họ Đoạn:
“Sao mới một thời gian không gặp mà đã có thứ dơ dáy bám lấy bạn gái tôi thế này?”
“Thương em quá, Tuế Tuế, lại để bạn gái nhà anh phải chịu ấm ức rồi.”
Vừa đi được mấy bước, giọng Đoạn Diệc lạnh lẽo vang lên sau lưng:
“Hạ Chước, mày không biết à?”
“Tuế Tuế thích tao, thích suốt 10 năm trời.”
“Mày không thấy ghê tởm khi ở bên một con quái vật từng yêu anh trai mình sao?”
Tôi khựng lại, cảm giác như rơi vào hầm băng.
Chuyện tôi từng thích Đoạn Diệc, tôi chưa bao giờ nói với Hạ Chước.
Anh ấy sẽ nghĩ gì?
Tay chân tôi lạnh ngắt, hít thở cũng trở nên khó khăn.
Anh ấy có thấy tôi… ghê tởm như lời Đoạn Diệc nói không?
Nhưng ngay giây sau, một bàn tay dịu dàng che lấy mắt tôi.
“Tuế Tuế, dơ mắt rồi, đừng nhìn nữa.”
Ngay sau đó là tiếng nắm đấm nện thẳng vào thịt vang lên dồn dập.
Kèm theo giọng nói kiêu ngạo tột độ của Hạ Chước:
“Thì sao chứ? Thích ai là quyền của cô ấy.”
“Và nhớ kỹ là… cậu chỉ là quá khứ, người Tuế Tuế thích bây giờ là tôi!”
Tôi quay đầu lại.
Đoạn Diệc bị bẻ quặt tay ra sau, cả người bị đ è xuống vũng nước sau mưa, gương mặt trắng bệch lấm lem bùn đất.
Tôi tưởng mình ít nhiều sẽ thấy đau lòng.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ chật vật đến tận xương tủy ấy của anh ta… trong lòng tôi lại chẳng có lấy một tia rung động.
Thì ra, tất cả thật sự đã qua rồi.
Sau đó, Đoạn Diệc còn lén đến tìm tôi thêm một lần nữa.
Người từng kiêu ngạo đến thế, giờ lại quỳ gối trước mặt tôi, mặt mày tiều tụy, giọng nói run rẩy:
“Tuế Tuế, anh thật sự là một thằng khốn.”
“Chỉ là… lúc ấy anh không thể chấp nhận được việc mình cũng có loại tình cảm đó với em.”
“Anh thấy mình như súc sinh, vì sợ hãi nên mới đẩy em ra xa.”
“Thật ra hôm đó lúc em bị nhốt trong phòng thiết bị, anh đâu có đi xa. Anh vẫn đứng gần đó.”
“Anh nghĩ, nếu em chịu giống hồi nhỏ mà năn nỉ anh một tiếng thì anh sẽ lập tức mở cửa thả em ra.”
“Anh…” Đoạn Diệc nói đến đây thì nghẹn lại.
Một lúc lâu sau, giọng anh vỡ vụn, gần như không thành lời:
“Tuế Tuế, rốt cuộc phải làm sao thì em mới chịu tha thứ cho anh đây?”
Tôi lùi lại một bước, giọng điệu bình thản:
“Vậy còn anh? Phải thế nào thì anh mới chịu từ bỏ?”
“Đoạn Diệc, tất cả mọi người đều đang bước về phía trước, sẽ không có ai đứng yên mãi vì anh đâu.”
“Đến đây thôi.”
…...
Đoạn Diệc ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng cô gái dần khuất xa.
Vòng qua tòa nhà giảng đường, cô gái nhào vào lòng người kia.
Thân mật quay đầu lại, nói gì đó với anh ta.
Đoạn Diệc như bị ma xui quỷ khiến, lặng lẽ đi theo sau bọn họ, bước thật lâu, thật lâu.
Anh đang làm gì thế?
Trong đầu đang nghĩ gì?
Đến chính Đoạn Diệc cũng không trả lời được.
Đã mấy lần, anh gần như sụp đổ, chỉ muốn lao lên làm ầm một trận, chỉ muốn xé nát cái tên đàn ông mặt dày đó ra, muốn giành lại Tuế Tuế của anh.
Nhưng anh không làm.
Tại sao lại không?
Anh không có đáp án.
Có lẽ là bởi khung cảnh trước mắt quá đỗi rực rỡ.
Rực rỡ đến mức, ngay cả anh cũng phải thừa nhận—
Từ nay về sau, niềm vui nỗi buồn của cô, đều chẳng còn liên quan gì đến anh nữa rồi.