Editor: Cẩm Hi
Nếu thật sự muốn đi nghiên cứu những điều sâu kín nhất trong ký ức khi còn bé, thì đối với Tô Trí mà nói, mỗi một chuyện đều liên quan mật thiết tới Tô Thố. Sau khi lớn lên, hai anh em có nói chuyện với nhau, Tô Trí đã nói một câu rất sâu sắc, có lẽ nó cũng khái quát được toàn bộ thời thơ ấu của anh ta. Câu nói kia của anh ta như sau, A Thố, em nói xem, khi còn bé em khiến anh bị ăn mắng bao nhiêu lần rồi hả? Vì em mà anh bị ông nội đánh cho không biết bao nhiêu lần đấy, có biết không?
Thời gian đó, hai nhà bọn họ ở gần nhau, thỉnh thoảng chú thím lại dẫn em họ Tô Thố sang chơi; vào những dịp Tết nhất lễ hội, cả gia đình sẽ tụ tập tại nhà ông nội để ăn cơm đôi khi còn ở lại qua đêm, hai đứa trẻ tuổi xấp xỉ nhau sẽ dễ thân nhau hơn, hai đứa nhỏ cùng nhau trèo cây chui lỗ chó đánh nhau hay là nghịch bùn… không có trò gì là không làm, bộ quần áo mới tinh buổi sáng chắc chắn sẽ biến thành một mớ hỗn độn vào buổi tối, lần nào cũng làm cho cha mẹ hai bên tức đến dậm chân. Tuy nhiên, hai đứa nhỏ thật sự rất xinh xắn đáng yêu, cũng không có ai nào lỡ phạt chúng cả, chỉ có thể thở dài thườn thượt.
Khi nào thì Tô Thố bắt đầu không còn chơi với anh ta nữa? Có lẽ là sau khi cô học chơi cờ. Sau đó, Tô Thố như trở thành một con người khác vậy, không còn nghịch ngợm gây sự nữa, thậm chí còn không đi ra ngoài chơi với anh ta nữa, rồi anh ta cũng không rủ cô nữa. Trong viện của ông nội có rất nhiều món đồ hay ho, nhưng chỉ qua một đêm, cô đã không còn hứng thú với những món đồ đó nữa. So sánh với Tô Thố khi đó, Tô Trí giống như một đứa trẻ phá phách. Tô Thố tiểu quỷ thông minh, không có cô, niềm vui của Tô Trí cũng giảm đi rất nhiều.
Bao nhiêu năm sau, Tô Trí vẫn còn nhớ rõ mình đứng ở trong viện, ở bên ngoài cửa kính vẫy tay gọi cô, chờ mong kêu nàng đi ra ngoài, nhưng cô lại chỉ chỉ vào bàn cờ, sau đó lại cúi đầu, bắt đầu cẩn thận đặt quân cờ lên bàn cờ. Anh ta không tài nào hiểu được tại sao cô có thể ngồi cả ngày trời như thế, vì thế buồn bực hỏi: “A Thố, chơi cờ vây có vui không? Sao anh thấy chả thú vị gì hết.”
Hai mắt Tô Thố tỏa sáng, trả lời: “Em muốn trở thành kỳ thủ, như vậy thì ngày nào cũng có thể chơi cờ rồi.” Giọng cô vừa ngọt lại vừa mềm mại, nhưng lại lộ ra tính kiên trì chấp nhất hoàn toàn không xứng với tuổi của cô.
Cờ vây là một môn rất khó, nó cũng khảo nghiệm khả năng kiễn nhẫn ngồi yên của một người. Lúc đó Tô Trí còn nhỏ, đương nhiên sẽ không hiểu được ý nghĩa sâu xa của cờ vây. Anh ta vừa buồn bực vừa không hiểu, anh ta luôn gây rối mỗi khi cô chơi cờ, thế là ông nội và người lớn đều xông vào mắng anh ta, nói: “A Trí, ông cũng không trông mong gì việc con có thể yên tĩnh được như em gái con, cho nên con đừng có quấy rầy con bé nữa.”
Trên thực tế, Tô Trí bị người lớn mắng như vậy thì cũng ấm ức một bụng. Vốn anh ta còn đang giận dỗi vì Tô Thố không chịu để ý đến mình, nay còn bị cả cha mẹ mình lẫn các chú các bác quở trách, tính bước bỉnh của cậu bé lập tức bộc phát, tại sao em họ làm gì cũng được mọi người khen ngợi, còn anh ta làm cái gì cũng sai chứ? Khi không thể nhẫn nhịn được nữa, anh ta đã hất hết quân cờ của Tô Thố xuống bãi cỏ và mương nước sân sau, lúc này mới cảm thấy thống khoái; kết quả hôm sau hại cả nhà phải mò tìm quân cờ cả ngày, cũng không có thể tìm lại được bộ cờ nguyên vẹn.
Vì chuyện này, lần đầu tiên Tô Trí bị đánh. Đầu tiên là ông nội đánh vào lòng bàn tay anh ta thì không nói, sau về nhà lại bị cha đánh mông nữa. Rõ ràng bị ăn đánh, nhưng anh ta lại không còn uất ức như vậy nữa. Đây là lần đầu tiên trong đời, anh ta thấy Tô Thố đáng thương như vậy, ôm hộp cờ trống trơn ngồi trong góc tường khóc, hai con mắt khóc đến đỏ lừ, cắn môi không nói lời nào, quật cường không nhìn anh ta. Ngay giây phút đó, anh ta bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm, hình như, mình đã làm sai rồi.
Như ở thời điểm đó, với Tô Trí mà nói, Tô Thố chỉ là em họ con của chú mà thôi. Dù có tưởng tượng đến đâu, vẫn không thể ngờ rằng, hai ba năm sau, cô sẽ sống chung với anh ta dưới một mái nhà.
Anh ta không biết nguyên nhân vì sao. Anh ta chỉ biết trong kỳ nghỉ đông đó, tầm hơn 10 giờ tối, nhà bọn họ nhận được một cuộc điện thoại quan trọng, sau đó cha mẹ anh ta biến sắc, khoác áo khoác rồi chạy ra ngoài. Lúc ấy rất ít nhà có điện thoại, nhà bọn họ xem như là gia đình có điện thoại sớm nhất, nhưng trớ trêu thay, tin tức đầu tiên và quan trọng nhất và chiếc điện thoại mới tinh kia nhận được lại là một tin dữ như vậy.
Một đứa bảy tám tuổi sẽ không hiểu được thế nào là chết, thế nào là sinh mệnh, thế nào là người chết đã đi xa, nhưng Tô Trí biết, chết có nghĩa là mãi mãi không thể quay về được nữa. Sau khi biết chú thím mình xảy ra tai nạn, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Tô Trí là em họ phải làm sao bây giờ? Ai sẽ chăm sóc cô? Ý nghĩ thứ hai là chú thím cậu sẽ không bao giờ trở lại nữa, chú thím hay mua đồ chơi cho anh ta sẽ không bao giờ trở lại nữa, anh ta đã suy nghĩ thật lâu thật lâu, buồn bã ập tới, hung hăng khóc lớn một trận.
Tô Trí nhìn thấy Tô Thố tại đám tang, cô bé mặc quần áo màu đen, nặng nề ôm hộp cờ vây. Người lớn muốn đưa cô bé đi, nhưng cô nhất quyết không chịu rời đi, thế là họ phải cưỡng chế bế cô bé lên, cô tuyệt vọng khóc lóc giãy giụa, không ai hiểu vì sao một cô bé mới bảy tuổi lấy đâu ra sức lực lớn đến vậy.
Cô không chịu rời đi, Tô Trí cũng không đi, đi nói chuyện với cô. Anh ta lấy lòng nói: “A Thố, chúng ta đi tìm ông nội nhé?”
Tô Thố ôm hộp cờ vây trong lòng, cúi đầu không nói gì cả. Trên thực tế, cô đã không nói lời nào trong vòng nửa tháng nay rồi. Người lớn đối xử thận trọng với cô, thay phiên nhau đưa cô về nhà chăm sóc, tranh cãi tới lui vẫn chưa có kết quả, cuối cùng ông nội phải lên tiếng, để tôi chăm sóc con bé.
Khi đó sức khỏe ông nội vẫn còn tốt, đi đường còn nhanh hơn cả đám thanh niên, nhưng nửa năm sau thì ông qua đời. Trong vòng một năm mà có đến hai lần đám tang, đây là một đòn giáng nặng nề đối với bất cứ gia đình nào. Khoảng một năm này, trong nhà rất ít khi nghe được tiếng cười. Sau lớn lên Tô Trí mới biết được về sự ra đi của ông nội, cùng lúc mất đi đứa con trai và con dâu là chuyện đau khổ nhất, sự thật này khiến tinh thần ông nội suy sụp, mà tinh thần suy sụp thì bệnh tật kéo đến như hồng thủy mãnh thú, ông cũng không có sức lực để chống lại.
Vào cái đêm mà ông nội qua đời kia, Tô Trí nghe được tiếng mọi người bàn bạc trong phòng khách, mặc dù bọn họ đã cố gắng nói nhỏ, nhưng Tô Trí ở phòng ngủ ngay bên cạnh vẫn có thể nghe được rõ ràng. Cha đưa ra quyết định cuối cùng, nói: “Về sau A Thố sẽ là con gái chúng tôi.”
Nghe được câu này, Tô Trí đã kích động đến mức cả đêm không ngủ được. Nửa đêm anh ta bò dậy khỏi giường, rón rén đi tới ban công. Phòng của Tô Thố ở ngay cạnh phòng anh ta, ban công thông nhau, hai phòng đều có cửa chính và cửa sổ ra ban công. Anh tưởng cô đã ngủ, nhưng lại kinh ngạc phát hiện có ánh sáng le lói hắt ra từ rèm cửa. Anh ta cẩn thận gõ cửa, gọi khẽ: “A Thố, em ngủ chưa?”
Hồi lâu không có ai lên tiếng, Tô Trí thấy không yên tâm, thật cẩn thận đẩy cửa bước vào. Đúng là Tô Thố chưa ngủ thật, cô rúc mình trong chăn, bàn cờ đặt trên đầu gối, trên bàn cờ chỉ có mấy quân cờ. Có vẻ như cô đang chơi cờ một mình. Khi Tô Trí bước vào phòng, cô ngước mắt lên, cắn môi nhìn anh ta một cái, trong đôi mắt sưng đổ đong đầy nước mắt. Rõ ràng cô đang khóc, nhưng lại không có một chút âm thanh nào cả. Anh ta ngốc nghếch hỏi: “A Thố, em khóc à?”
Tô Thố cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống bàn cờ. Thật ra khi đó Tô Trí cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, cũng không cao hơn cô bao nhiêu, nhưng nhìn thấy cơ thể nhỏ bé run rẩy ở trên giường của cô, thì đột nhiên sinh ra một loại khí khái nam tử hán đại trượng phu, lần đầu tiên trong đời anh ta cảm thấy mình phải có trách nhiệm. Trước nay đều là người khác quan tâm anh ta, hiện tại, cuối cùng anh ta cũng có thể quan tâm tới người khác rồi. Anh ta ôm lấy cô, thề nói: “A Thố, cha nói, về sau em sẽ ở nhà anh. Anh sẽ không tranh đồ với em nữa đâu, sẽ không chọc giận em nữa, đồ chơi và sách của anh sẽ đều là của em. Từ nay về sau anh trai sẽ bảo vệ em, đừng buồn nữa, cũng đừng khóc nữa.”
Tô Thố nhìn anh ta, vốn dĩ đã ngừng khóc nhưng giờ nước mắt lại lần nữa rơi xuống. Cô lau lau nước mắt, thật lâu sau mới nói: “Em không khóc, ông nội dặn em phải mạnh mẽ, không được khóc.”
Sau đó Tô Trí muốn chọc cô cười, bèn nói với cô: “A Thố, em dạy anh chơi cờ đi, sau này anh sẽ chơi cờ với em.”
Tối hôm đó là lần cuối cùng Tô Trí thấy cô rơi nước mắt, khi những cô bé cùng tuổi còn chưa hiểu chuyện, thì cô đã trưởng thành với tốc độ mà tất cả mọi người không ai tưởng tượng được, không hề có thời gian giảm xóc ở giữa, từ đó về sau Tô Trí chỉ nhìn thấy nụ cười của cô, nụ cười vô ưu vô lự, chỉ khi ngẫu nhiên cúi đầu, mới có thể nhìn thấy một tia sáng kỳ lạ hiện lên trong mắt cô.
Sau này Tô Trí nói với Trần Tử Gia, tớ luôn cảm thấy Tô Thố quá hiểu chuyện, vẫn luôn như thế. Nếu con bé không hiểu chuyện như vậy, nếu con bé tùy hứng một chút, thì khả năng hiện tại đã là kỳ thủ chuyên nghiệp rồi. Lúc ấy, tất cả mọi người đều biết A Thố là thiên tài cờ vây, nhưng khi đội tuyển quốc gia cờ vây thiếu niên tới thành phố chiêu sinh, con bé chỉ vì sợ cha mẹ và người trong nhà lo lắng nên đã nói với họ, con không tham gia đâu, mọi người đừng lo, bây giờ con không thích cơ vây như trước nữa rồi.
Khi đó Tô Trí cũng không biết lý do cô từ bỏ cờ vây. Anh ta thấy cô vẫn sẽ chơi cờ khi có thời gian, nhưng đã không còn phong thái toàn tâm toàn ý và tập trung như trước kia nữa, rốt cuộc cái gọi là dụng tâm chơi cờ đã không thể trở lại được nữa. Dưới sự sắp xếp của cha mẹ, Tô Thố sẽ học thêm những thứ khác như, đàn, hội họa, thư pháp, có lẽ vì bị những thứ này làm cho bận rộn, tính cách của cô dần khôi phục lại như trước kia, vui vẻ hòa đồng, ở chung với bạn bè hòa thuận, không nhìn ra một chút bóng ma nào.
Ban đầu hai người học tại một trường tiểu học thực nghiệm gần đó, lúc tan học thì hai đứa nhỏ tách ra ai về nhà nấy, còn hiện giờ thì cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà. Nếu ai tan sớm hơn chút thì sẽ đứng ở cửa lớp học đợi người còn lại, chẳng mấy chốc, tất cả giáo viên trong trường đều biết hai anh em nhà học Tô có quan hệ rất tốt; lúc Tô Trí đứng đợi ở ngoài lớp học của Tô Thố, giáo viên đi qua còn tủm tỉm cười nói, Tô Trí, chờ em gái à?
Cứ như vậy, tình trạng này kéo dài đến hết giai đoạn tiểu học, lúc lên trung học thì không còn như vậy nữa. Hai anh em đã trưởng thành, cũng đến tuổi dậy thì rồi, cả hai đều có sở thích riêng và càng ngày càng quen thêm nhiều bạn hơn; ngày thường đi chơi, đi học, tan học đều đi cùng với đám bạn của mình. Nếu có gặp nhau ở trường, hai người cũng chỉ chào một cái, thậm chí có lúc còn không thèm chào, trực tiếp làm lơ đối phương luôn.
Bản thân Tô Trí phải thừa nhận, anh ta là kiểu người thuận buồm xuôi gió, trước khi vào đại học chưa từng gặp phải thất bại nào quá lớn. Thành tích của anh ta xưa giờ đều rất tốt, hơn nữa ngoại hình lại đẹp, tính cách hoạt bát biết cách ăn nói, gia cảnh cũng rất tốt, kiểu học sinh như vậy trước nay luôn là con cưng của các thầy cô. Tô Trí tuyệt đối là nhân vật phong vân trong trường. Về mặt này, anh ta và Trần Tử Gia tương đối giống nhau, cho nên khi mới vào đại học, hai người vừa gặp nhau đã có cảm giác như gặp lại cố nhân.
Tô Thố ở trường học cũng rất nổi tiếng, mặc dù thành tích không tốt như Tô Trí, nhưng cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, ở trường có hoạt động gì cũng không thể thiếu cô được. Bình thường Tô Thố không thích học hành, lúc rảnh rỗi đều đọc mấy quyển sách kỳ lạ không phổ biến, bài tập cũng lười làm, ngày nào cũng nhờ Tô Trí làm hộ; Tô Trí không chịu được bộ dạng ăn nói khép nép cầu xin của cô, lại không đành lòng nhìn cô bị giáo viên mắng vì không làm bài tập, nên đành phải giúp cô làm bài, đến cuối kỳ anh ta chất đầy sách lên đầu cô. Kết quả là phải giúp đỡ những 5 năm, từ năm nhất sơ trung đến năm hai cao trung, suốt 5 năm. Vào những buổi tối mùa hè, hai anh em nằm nhoài trên bàn học, một người nhàn nhã đọc tiểu thuyết, một người thì vất vả làm bài tập của hai người.
Mới đầu Tô Trí rất lo nếu cứ như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới việc học của Tô Thố, nhưng thành tích của cô lại rất ổn định, lúc nào cô cũng lọt vào tầm ngắm của mọi người, từ tiểu học tới sơ trung, sơ trung lên cao trung đều phát huy xuất sắc như vậy, thuận lợi thi đậu vào trường cao trung trọng điểm nổi tiếng nhất thành phố. Cả nhà đều rất vui mừng, sôi nổi khích lệ Tô Trí, con đã lam, nói xong mọi người liền lấy hai người bọn họ làm tấm gương để giáo dục các chị em họ khác, nói là, hãy nhìn hai anh chị của con đi, hai đứa nó giỏi thế cơ mà!
Tối hôm trước khi Tô Trí vào đại học, gia đình đã làm một bữa cơm để tiễn anh ta, lúc ăn cơm anh ta đã hỏi Tô Thố: “Anh đi rồi thì ai giúp em làm bài tập đây?”
Mặc dù Tô Thố rất miễn cưỡng, nhưng không thể hiện ra mặt. Cô cười ha ha hai tiếng, bâng quơ vẫy phẩy tay: “Em đã tìm được người rồi, anh cứ yên tâm đi.” Bốn năm sau Tô Trí mới biết, đúng là cô đã tìm được thật. Chỉ là khi anh ta biết được chuyện này thì dường như đã quá muộn rồi. Khi mới vào đại học, anh ta không bao giờ tưởng tượng được một năm cao tam này có ý nghĩa như thế nào với cô.
Ngày đầu tiên bước vào đại học, anh ta gặp được Trần Tử Gia. Dưới dự hướng dẫn của đàn anh khóa trên, anh ta kéo vali hành lý cồng kềnh mở cửa phòng ký túc xá, chàng trai đang trải giường trong phòng nghe được tiếng mở cửa bèn đứng dậy xoay người lại, khẽ gật đầu chào anh ta với một nụ cười chân thành. Khí chất của anh tựa như ánh mặt trời cùng nụ cười rạng rỡ thân thiện làm Tô Trí không tự giác cười theo.
Đàn anh ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ, cảm xúc trong lòng phức tạp vô cùng, vừa nãy còn cảm thấy cái cậu thanh niên này đã khá đẹp rồi, không ngờ lại còn có người đẹp trai hơn thế nữa, quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn.
Tô Trí cũng thầm giật mình. Anh ta vẫn luôn được các cô gái khen đẹp trai, tri thức uyên bác, ánh mắt tuyệt đối không thiển cận, có trình độ thẩm mỹ đáng kể, nhưng anh chàng trước mặt này lại đem tới cho anh ta một cảm giác đặc biệt. Anh ta không phải là nhà tiên tri, đương nhiên không phải giật mình vì biết trước anh chàng trước mặt này sẽ trở thành bạn thân cả đời và em rể mình trong tương lai, mà là cảm khái từ tận đáy lòng, quả nhiên thủ đô chính là thủ đô, quả nhiên là ở đại học ngọa hổ tàng long [1], không thể xem thường được. Cho dù có dùng ánh mắt khắt khe nhất để quan sát, thì anh chàng trước mặt này, bạn cùng tới của mình, bạn cùng phòng bốn năm, anh tuấn mà không có chút tính khí trẻ con nào, lịch thiệp dễ gần, bất kể là vẻ bề ngoài hay khí chất xuất chúng trên người anh, đều không tìm ra một khuyết điểm nào. Cử chỉ và thái độ của anh đều khiêm tốn nhã nhặn, đó là loại khiêm tốn chân chính, nhưng Tô Trí biết, những người như vậy mới là kiêu ngạo nhất, kiêu ngạo từ trong xương cốt.
[1] Ngọa hổ tàng long: Ngọa hổ tàng long chỉ những nơi tiềm tàng rất nhiều nhân vật, yếu tố chưa có thể cân đo đong đếm được, kiểu như cao thủ ẩn mình, đến khi xuất hiện là kinh hồn bạc vía, xoay chuyển càng khôn.Một người nếu chỉ có vẻ ngoài đẹp không, thì có thể nói là do ông trời thiên vị, cha mẹ gien tốt; nhưng với một người xuất chúng giống như Trần Tử Gia mà nói, nếu không có sự gia giáo tốt thì không thể nào bồi dưỡng ra được. Quen biết Trần Tử Gia càng lâu, Tô Trí càng thấy quan điểm này chính xác.
Sau khi giới thiệu bản thân với nhau xong, hai người mới biết là đối phương cũng một mình tới trường báo danh, không khỏi nhìn nhau cười. Người với người quen biết và thân nhau có thể có rất nhiều nguyên nhân, cũng có thể không có nguyên nhân gì cả, chỉ cần một ánh mắt ban đầu, hoặc là một động tác thật nhỏ, hay vừa thấy đối phương đã sinh ra thiện cảm. Hai người cũng không trì hoãn mà thành bạn bè của nhau.
Không lâu sau đó, do một lần tình cờ, Tô Trí lần đầu tiên biết được bối cảnh của Trần Tử Gia. Trần Tử Gia chưa bao giờ kể về chuyện nhà mình, anh chỉ nói mình là người thành phố, nhà ở phía Tây thành phố. Qua chi phí ăn mặc của anh, Tô Trí cũng đoán được gia cảnh của anh tương đối tốt, nhưng vẫn không ngờ được gia đình anh lại hiển hách như vậy.
Hôm đó là một ngày cuối tuần, bọn họ cùng nhau tham gia hoạt động xã hội thực tiễn của học viện, lúc kết thúc hoạt động kết thúc, bọn họ ra về cuối cùng nên không còn xe bus nữa, đành phải nhàn nhã đi bộ về trường học, hai người đi dọc theo đường cái vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Đang nói chuyện thì bỗng một chiếc xe khí phái dừng lại bên cạnh bọn họ, ngay sau đó cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mà Tô Trí không quen bước xuống, người đó bước tới bắt tay với Trần Tử Gia, nhiệt tình nói: “Tiểu Trần, không ngờ lại gặp được cháu ở đây. Giúp bác hỏi thăm thủ trưởng nhé.” Trần Tử Gia hơi khom người, lễ phép trả lời từng câu hỏi của ông ấy, cuối cùng giới thiệu Tô Trí với ông ấy.
Cho dù chỉ là một cuộc nói chuyện đơn giản cũng đủ làm người ta nghi ngờ. Tô Trí khẽ nhíu mày, Trần Tử Gia nhìn ra sự nghi ngờ của anh ta, cười cười, thong dong nói: “Đúng vậy, ba tớ là quan chức cấp cao, ông ấy từng là cấp dưới của ba tớ.”
Giọng điệu của anh rất nhẹ, giống như chỉ tùy tiện nói vậy, vẫn giống như trước kia; một bụng đầy kinh ngạc của Tô Trí không biết đi đâu, nhất thời cũng không biết nói gì, lắc đầu thở dài: “Tớ cũng không ngờ.”
Phản ứng của Tô Trí cũng không ngoài dự đoán, thái độ của Trần Tử Gia cực kỳ bình tĩnh: “Rất nhiều người cho rằng những đứa trẻ như tớ đều sẽ ăn chơi trác táng, nên cũng không ngạc nhiên.”
Tô Trí khẳng định vỗ vỗ vai anh: “Ít nhất cậu không phải như vậy. Thật ra nhân cách một người thế nào, đều phụ thuộc vào bản thân người đó.”
Trần Tử Gia im lặng một lát, rồi lắc đầu: “Cũng không hẳn vậy. Mặc dù tớ không muốn nhìn thấy điều này, nhưng xã hội này vẫn có một loại chế độ cấp bậc tàn khốc. Hiện thực là như vậy đó, không cần tô son trát phấn làm gì. Những nỗ lực của ngày mai có thể trợ giúp cho một người phát triển, nhưng đại đa số vẫn rất khó để phá vỡ tầng giới hạn kia. Tớ đứng ở nơi xuất phát điểm cao, nên về điểm này tớ lại càng rõ ràng.”
Chỉ cần suy nghĩ một chút thì sẽ biết những lời anh nói đều là sự thật, Tô Trí đánh giá lại anh một lần nữa, không phải ngạc nhiên bởi cái nhìn sâu sắc về thế sự của anh, mà là ngạc nhiên vì sự thẳng thắn thành khẩn của anh. Trên thế giới này không phải ai cũng giống như anh, hiểu rõ thế sự và tiếp nhận nó một cách bình tĩnh như vậy. Trong mắt anh toát ra một sự bình tĩnh tự nhiên, làm Tô Trí không khỏi nhớ tới một người, sau đó bật cười: “Cậu và em gái tớ có chút giống nhau đấy.”
“Cậu còn có em gái à?” Trần Tử Gia nhướng mày hỏi anh ta.
Tô Trí vui vẻ nói tiếp: “Đúng vậy, tớ có một cô em gái, tên là Tô Thố, nhỏ hơn tớ một tuổi.”
Đó là lần đầu tiên Tô Trí nhắc tới Tô Thố với Trần Tử Gia. Hôm đó cũng là lần đầu tiên Tô Trí nhìn thấy Mễ Thi. Lúc kết thúc cuộc trò chuyện thì cả hai cũng về đến trường học. Trần Tử Gia biết mặc dù Tô Trí không phải người mắt cao hơn đầu, nhưng cũng sẽ không cách xa là bao, hầu như rất ít khi khen người khác, vậy mà khi nhắc tới cô em gái này, trong lời nói tràn ngập sự cưng chiều. Anh bèn cười nói: “Nghe cậu nói vậy làm tớ cũng muốn gặp cô ấy.”
“Nhưng chỉ sợ không có duyên phận này thôi.” Mắt thấy ký túc xá ở ngay trước mặt, Tô Trí liền cao giọng, nói, “Náo nhiệt ghê.”
Tiếng nói vừa dứt, một cô gái cực kỳ xinh đẹp giơ tay vẫy bọn họ, trước ánh mắt của rất nhiều người tung tăng chạy lại đây. Tô Trí vẫn còn đang nghĩ hình như mình không có quen cô gái này, thì đã thấy cô gái kia thuần thục bám lấy cánh tay Trần Tử Gia, cô ta nở nụ cười xinh đẹp, hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của nam sinh, bước chân bất giác dừng một chút. Thấy động tác thân mật của cô ta với Trần Tử Gia, Tô Trí cười đầy ẩn ý.
Trần Tử Gia vẻ mặt bình thản giới thiệu bọn họ với nhau, rồi nói “Tớ dẫn Mễ Thi đi thăm quan trường một lát”, Tô Trí ngầm hiểu, cười khoa tay múa chân với Trần Tử Gia một cái, rồi trở về ký túc xá.
Buổi tối hôm đó Trần Tử Gia về phòng rất muộn, mọi người đang chuẩn bị đi ngủ rồi. Nhìn thấy anh trở về, mọi người đều ái muội cười: “Thảo nào bình thường không thấy cậu có hứng thú với con gái, thì ra đã có bạn gái xinh đẹp như vậy rồi.”
“Mễ Thi không phải bạn gái tớ, bọn tớ lớn lên cùng nhau, con bé là em gái tớ.” Trần Tử Gia nhàn nhạt nói một câu.
“Thế thì không phải là thanh mai trúc mã à? Thôi đừng phủ nhận nữa, thật thì cứ nói là thật đi.” Ngay khi lời này vừa thốt ra, năm tên khác bao gồm cả tô Trí đều bật cười. Thật ra không phải bọn họ không tin lời Trần Tử Gia nói, chỉ là một vài nam sinh sẽ có chung một ý niệm không thể nói ra —— nếu ngay cả Trần Tử Gia cũng không có bạn gái, vậy thì bọn họ thật sự không lá gan hành động thiếu suy nghĩ, cho nên phải nhanh chóng mai mối cho anh một cô bạn gái, bất kể là nói miệng hay hành động, tóm lại anh nhất định phải có cái bạn gái, như vậy mới có thể cắt đứt suy nghĩ của những cô gái khác. Trần Tử Gia cũng biết tỏng cái suy nghĩ này của bọn họ, nên chỉ cười qua loa, cũng không giải thích gì thêm.
Sinh viên năm nhất vừa mới vào đại học, đề tài nói đến nhiều nhất chỉ sợ cũng chỉ có gái đẹp và yêu đương, dù là đề tài gì đi chăng nữa, thì cuối cùng vẫn vòng về cái phương diện này mà thôi. Đang nói về tân sinh viên, trong ký túc xá có một anh chàng tên Nhạc Cương đột nhiên cảm khái, chân thành nói với Trần Tử Gia: “Nói thật, Mễ Thi là cô gái đẹp nhất tớ từng gặp đấy, nhìn hai người rất xứng đôi.”
Lời này được mọi người nhất trí tán đồng, chỉ có Tô Trí và Trần Tử Gia là không hé răng. Trong người khác trong phòng thấy lạ, bèn nói: “Trần Tử Gia nhìn thấy nhiều không có cảm giác đã đành, Tô Trí cậu đã từng thấy ai đẹp hơn Mễ Thi chưa?”
Tô Trí sờ cằm, khẳng định nói: “Nếu thật sự hỏi như vậy, thì em gái tớ cũng rất xin đẹp đấy.”
Mọi người ồ lên, sôi nổi hỏi “Có ảnh không”; Tô Trí bị bọn họ hỏi thì vừa giận vừa buồn cười, vội giải thích: “Con bé không thích chụp ảnh, cho nên tớ không ảnh đâu.”
Nói xong, Tô Trí cảm giác như lại được trở về những tháng ngày cấp 3 một lần nữa. Lúc ấy, rất nhiều học sinh nam trong trường nói bóng nói gió hỏi anh ta về tin tức của Tô Thố, đôi khi còn nhờ anh ta chuyển thư tình hộ, nhưng lần nào cũng bị anh ta đen mặt dạy dỗ cho một trận, đồng thời còn không quên hỏi lại, cậu muốn theo đuổi em gái tôi, hả? Chỉ cần hỏi như vậy, 90% có thể khiến những kẻ ái mộ đó thấy khó mà lui. Anh ta sẽ không bao giờ giúp mấy kẻ đó chuyển thư tình, nhưng Tô Thố thì lại khác, luôn nhiệt tình đóng vai trò người trung gian, chuyển thư tình hộ hoặc là gửi lời nhắn cho anh ta, chỉ vì việc này mà hai người cãi nhau không biết bao nhiêu lần, xong còn chưa đến một ngày đã nhanh chóng làm lành, sau đó lại cãi nhau, rồi lại làm lành, cứ lặp đi lặp lại không biết mệt. Sau khi anh ta quen Phùng Vịnh, Tô Thố mới dừng hẳn cái hành vi này. Nghĩ đến đây, ngực anh ta đột nhiên thắt lại, không biết giờ này Phùng Vịnh đang làm gì nhỉ? Cô ấy ở nước ngoài có ổn không? Anh ta không có cách nào để biết được đáp án.
Sau khi Khai giảng không lâu, thông qua Trần Tử Gia, anh ta quen được Hứa Nhất Hạo. Mặc dù Hứa Nhất Hạo trông có vẻ lạnh lùng, nhưng anh ta vẫn thể hiện sự nhiệt tình đối với người bạn mà Trần Tử Gia dẫn đến. Thỉnh thoảng gặp nhau ở trên đường, bọn họ sẽ gật đầu chào hỏi. Hứa Nhất Hạo nói không nhiều lắm, lúc ấy Tô Trí không thể tưởng tượng được dáng vẻ khi trở thành luật sư quốc tế của anh ta sau này sẽ như thế nào—— có thể thấy được con người ta rồi sẽ thay đổi. Thời điểm kết bạn, anh ta không nghĩ bọn họ sẽ có giao tình sâu sắc gì, đến cả số điện thoại của nhau còn không có, cho nên không thể tính là bạn bè được, cùng lắm chỉ gọi là quen biết. Theo như lời đồn đãi trong trường, Hứa Nhất Hạo cực kỳ không có hứng thú với con gái, trừ khi cần thiết, còn không anh ta sẽ không nói một câu nào với các cô gái. Cho nên sau khi biết được Tô Thố quen biết Hứa Nhất Hạo, anh ta đã rất kinh ngạc. Ở trong ấn tượng của anh ta, Tô Thố chưa bao giờ chủ động đi làm quen với con trai, mà Hứa Nhất Hạo, là người đầu tiên.
Thật ra không riêng gì Hứa Nhất Hạo, cô gái quan trọng nhất trong cuộc đời Tô Trí, cũng quen biết qua Trần Tử Gia. Tô Trí có nói với Trần Tử Gia rằng: “Đám bạn của cậu ai cũng có khí chất bất phàm, đúng là vật họp theo loài.”
Trần Tử Gia cười, trêu chọc nói: “Cậu đang tự khen mình đấy à.”
Khi đó vẫn đang là học kỳ 1 năm nhất, trên đường đi tới nhà ăn bọn họ đụng phải Ứng Thần. Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa thật dài, lúc đi đường thì nghịch ngợm nhảy tung tăng, đây là ấn tượng đầu tiên về Ứng Thần của anh ta. Cô ấy có một khoảng cách nhất định đối với nét đẹp đang thịnh hành hiện nay, nhưng nét mặt tươi tắn khí chất ngời ngời, cử chỉ hào phóng, ngay cả sau này khi tỏ tình với anh ta, cử chỉ thần thái vẫn phóng khoáng như vậy. Cô nói năng lưu loát: “Tô Trí, em thích anh, em làm bạn gái anh nhé, được không ạ?”
Tô Trí bị cô làm cho sốc toàn tập. Không phải anh ta không có cảm giác với cô ấy, nhưng mà vẫn chưa tới mức độ thích kia. Anh ta khẩn trương nói không thành câu hoàn chỉnh “A” “Như vậy” “Ồ”, xong lấy lý do có tiết rồi nhanh chóng bỏ chạy, không dám quay đầu lại nhìn cô ấy.
Ngày đó Tô Trí cứ bồn chồn không yên, đi học không ghi bài, cũng không tới hội sinh viên, rất sợ gặp phải cô ấy; Trần Tử Gia ho khan một tiếng, bình thản hỏi: “Cô ấy nói với cậu rồi à?”
Tô Trí tỏ vẻ đau đầu: “Đúng vậy.” Sau đó mới cảm thấy quái lạ, hỏi lại: “Sao cậu biết?”
Trần Tử Gia buồn cười: “Trước khi các cậu quen biết, cô ấy đã thích cậu rồi. Biết chúng ta chơi thân, cho nên cô ấy mới cầu xin tớ giới thiệu cho hai người làm quen,” nói xong anh thu lại ý cười, cực kỳ nghiêm túc nói, “Nói thật, cậu thử cân nhắc một chút xem, tớ cảm thấy mọi mặt của Ứng Thần đều không tồi. Với một cô gái mà nói, có thể chủ động thổ lộ, đã là chuyện không dễ dàng rồi.”
Thật ra giống như những gì Tô Thố đã đánh giá về anh ta, Tô Trí đối với chuyện tình cảm của bản thân □□ xử lý không tốt lắm. Trong đầu anh ta có rất nhiều suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, những gì người khác có thể nhìn thấy, cũng chỉ là anh ta hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra.
Lúc Trần Tử Gia nói chuyện âm lượng cũng không cao, giọng điệu khá chắc chắn: “Đây tuyệt đối không phải lần đầu cậu được con gái tỏ tình, sao lại sầu thành thế này?”
Đúng là không phải lần đầu được con gái tỏ tình, nhưng đây là lần đầu tiên sau khi Phùng Vịnh rời đi. Nhìn thấy anh ta không nói lời nào, Trần Tử Gia nghĩ đến vài lần nói chuyện trước kia, đã hiểu được đại khái: “Bởi vì Phùng Vịnh?”
“Cũng không hẳn,” Tô Trí sắp xếp lại suy nghĩ, tìm ra một lý do có thể thuyết phục được chính mình và anh, “Giờ mà nói chuyện yêu đương, có vẻ hơi sớm. Cậu còn được hoan nghênh hơn tớ, không phải vẫn chưa bạn gái đấy sao.”
Thuận nước đẩy thuyền đem đề tài chuyển lên người Trần Tử Gia, quả nhiên không thấy anh nói gì nữa.
Đương nhiên, Ứng Thần vẫn trở thành bạn gái của Tô Trí. Cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ như thế, có quá nhiều thứ để học, Tô Trí đã dùng tốc độ không tưởng để quăng mối tình đầu ra sau đầu. Thỉnh thoảng, có một ý nghĩ mơ hồ hiện lên trong đầu anh ta, cô gái nhỏ xinh đáng yêu hồi cao trung chợt hiện lên, quanh quẩn trong tâm trí anh ta rồi nhanh chóng biến mất. Thực ra trên đời này đa số ai cũng vậy, mối tình đầu đẹp, nhưng cũng dễ quên nhất. Tuổi càng lớn, ký ức càng mờ nhạt, đã không còn phân biệt được là đang hoài niệm người kia, hay là đoạn thời gian huy hoàng của tuổi trẻ. Tuy nhiên, trên thế giới này luôn có ngoại lệ, luôn có người không bỏ xuống được.
Lúc gặp lại Tô Thố đã là cuối tuần đầu tiên sau khai giảng năm hai. Anh ta nhớ rất rõ ngày hôm đó. Thời tiết nóng chết người, đến chim đậu trên cây cũng chả buồn hót. Thời tiết nóng bức thế này mà đủ thứ việc vẫn chồng chất như núi. Bọn họ đang bố trí hội trường thì Tô Trí nhận được điện thoại của Tô Thố.
Thời tiết đã nóng thì chớ, lại còn tắc đường nghiêm trọng, Tô Trí nhìn chằm chằm hai chiếc điện thoại không thể sử dụng, ở trên xe buýt mà như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, gấp đến độ vã cả mồ hôi; Trần Tử Gia nhìn mặt trời chói chang ngoài cửa sổ xe, nói: “Liệu em gái cậu đợi lâu có đi về trường trước không?”
Tô Trí lắc đầu: “A Thố không bao giờ nuốt lời đâu, con bé nói chờ chúng ta, thì nhất định sẽ chờ.”
Trần Tử Gia như có điều suy tư, chậm rãi chống tay lên cằm, nói một câu “Vậy sao.”
Quả nhiên, Tô Thố đang đứng chờ ở lối ra ga tàu hỏa, dưới ngực dưới thấm đẫm ánh nắng, biến chiếc váy màu xanh nhạt thành màu trắng. Cô đang trông một đống lớn hành lý một mình, nhưng trông cô cũng không quá lo lắng, cũng không có nhìn chung quanh, chỉ nhíu mày nhìn bản đồ trên tay, bóng dáng cô in trên mặt đất thành một đoàn. Tô Trí đứng cách đó 10 mét đánh giá cô, đem những ánh sáng chói mắt và đám người xung quanh cô loại bỏ, sau đó chỉ vào bóng dáng mảnh mai kia, dùng giọng điệu vô cùng tự tin nói với Trần Tử Gia: “Cô bé kia, chính là em gái tớ.”
Bao nhiêu năm sau, khi Tô Trí nhớ lại ngày hôm đó, vẫn còn cảm khái vạn lần. Anh ta nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy năm nay, cảm xúc ùa về, giống như sóng biển đánh cho suy nghĩ của anh ta tan tác thành những mảnh nhỏ. Anh ta không biết giây phút đó Trần Tử Gia đã nghĩ gì khi nhìn thấy Tô Thố, mặc dù đã nghĩ đến việc hỏi câu này mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi.
Mấy ngày trước khi báo danh chính thức, Tô Trí đã xin nghỉ với giáo viên và hội sinh viên, anh ta định dẫn Tô Thố đi tham quan thành phố, nhưng Trần Tử Gia cũng xin nghỉ cùng, theo chân bọn họ dạo quanh thành phố. Tô Thố rất nghe lời theo chân bọn họ tới lui, dù bọn họ có nói gì thì cô cũng tủm tỉm cười không phản đối gì cả.
Nhưng khi đã báo danh xong, làm quen với bạn mới, Tô Thố lập khắc quăng bọn họ ra sau đầu. Anh ta gọi điện cho cô, nhưng hầu như đều trong tình trạng không liên lạc được; mà gọi tới ký túc xá, thì đều nhận được mấy từ như “Ở phòng tự học” “Ở thư viện”. Tô Trí biết tính cô, nên sau vài lần không tìm thấy người cũng thôi không gọi cho cô nữa; nhưng ngược lại, số lần Trần Tử Gia còn nhắc tới Tô Thố còn nhiều hơn cả anh ta, anh sẽ hỏi Tô Trí, có phải Tô Thố vẫn chưa quen với cuộc sống đại học không, chương trình học nặng quá à, hay là rủ Tô Thố cùng nhau đi ăn đi.
Khi đó Tô Trí vẫn chưa cảm thấy có gì khác thường, nên rất bình thường mà trả lời: “Không cần gọi con bé đâu.”
Trần Tử Gia hơi nhíu mày, nói: “Sao vậy? Tớ không ngờ cậu làm anh trai lại như vậy đấy.”
“Tớ và cậu không giống nhau đâu, tớ xưa này luôn là một anh trai không nên thân mà, con bé chả bao giờ chịu gọi tớ là anh trai cả,” Tô Trí cười khổ một tiếng, khô khốc nói, “A Thố và Mễ Thi lại càng không giống nhau, làm gì có chuyện một ngày không thấy anh trai mà sốt ruột chứ? Con bé tắt di động, là vì sợ mọi người tìm được nó đấy.”