Editor: Cẩm Hi
Thường thì lúc chia tay sẽ không biết được khi nào mới có thể gặp lại, hai anh em nhà họ Tô chính là ví dụ tốt nhất, khi tốt nghiệp, Tô Trí không ngờ rằng phải bốn năm sau anh ta mới có thể gặp lại em gái, hơn nữa anh ta cũng đã làm cha rồi.
Tô Thố vẫn không thay đổi chút nào, vẫn nụ cười đấy vẫn ánh mắt đấy, giống như cô vừa mới rời xa anh ta vào hôm qua thôi vậy. Ngay cả quần áo trên người cô cũng là từ thời đại học, quần jean đã bị giặt đến bạc màu. Tóc cô đã ngắn hơn trước một chút, tóc mai ở hai bên được ghim lại bằng kẹp tóc màu lam, tóc thì xõa ở sau lưng; Tô Trí nhịn không được mỉm cười, mỗi lần A Thố để tóc như vậy, đều làm anh ta nhớ tới hồi còn nhỏ.
Trông cô vẫn vậy, đối với Tô Trí thì đây cũng không phải chuyện gì tốt cả. Một người tâm tĩnh như nước, cái gì cũng không để ý, quả thực là không dễ thay đổi, một người đã không muốn thoát ra khỏi hồi ức, thì bề ngoài mới không có gì thay đổi như vậy.
Khó có dịp gặp nhau, cho nên lúc trò chuyện cũng náo nhiệt hơn, chủ đề đều xoay quanh Tô Tư Duyệt, không biết là nói tới chỗ nào, Ứng Thần háo hức hỏi Tô Thố: “Em thích trẻ con như vậy, sao không kết hôn đi?”
Những lời này làm thần kinh của mọi người đều căng thẳng, Tô Thố sửng sốt, rồi nở một nụ cười thân thiết mơ hồ, “À” một tiếng, không khống chế được để lộ ra sự mệt mỏi; trong giấy lát chần chờ đó, Trần Tử Gia đã nắm lấy tay cô, hoàn toàn bao bọc chặt chẽ vào trong tay mình: “Xem ra vẫn chưa hết lệch múi giờ rồi, nếu thấy mệt thì em đi ngủ trước đi.”
Phản ứng đầu tiên trong tiềm thức của Tô Thố là rút tay lại, cô hơi dùng sức, lập tức cảm nhận được sự ấm áp và sức mạnh không thể khác cự, nghiêng đầu nhìn Trần Tử Gia một cái, mặc cho anh dắt tay cô đi lên tầng.
Sau khi hai người đi lên tầng, Ứng Thần nhìn theo bóng lưng hai người nắm tay nhau, vừa mừng vừa sợ nói với Tô Trí: “A Thố chịu tiếp nhận Trần Tử Gia rồi à? Đúng là không dễ dàng gì.”
Chi tiết vừa rồi không khéo lại bị Tô Trí nhìn thấy, anh ta lắc đầu: “Không đơn giản như vậy đâu.”
Một lát sau Trần Tử Gia từ trên tầng đi xuống, lúc này Tô Trí mới hỏi: “Ngủ rồi à?”
Trần Tử Gia hơi gật đầu một cái.
“Hôm qua cậu gặp được A Thố ở đâu thế? Quả nhiên con bé vẫn ngoan cố như trước. Mà nói gì thì nói, trước khi tới đây cũng phải nói với bọn tớ một tiếng chứ, nếu không có Thiệu Vĩ ở đó, chẳng phải con bé sẽ phải chờ nửa ngày ư.”
Trần Tử Gia nhớ tới tình hình tối qua, lắc đầu cười khổ, kể lại tình huống lúc đó.
Đây là lần đầu tiên Tô Trí nghe thấy cái tên “Thiệu vĩ” này, cảm khái nói: “Trên thế giới này con gái nhiều như vậy, tại sao anh ta lại gặp phải A Thố chứ. Người thế nào?”
Thần sắc của Trần Tử Gia phức tạp, đáy mắt chợt lóe, anh dừng một chút rồi nói: “Người cũng không tồi. Làm tớ nhịn không được phải ghen tị với anh ta.”
Tô Trí ngạc nhiên, vội nói: “Có thể làm cho cậu cảm thấy ghen tị, trên thế giới này cũng không có mấy người đâu.”
Trần Tử Gia nhớ tới lúc đó, anh đã nói rõ ràng rành mạch với anh ta. Anh nói, chuyện của A Thố mấy năm nay, anh cũng thấy rồi đấy, mặc dù anh ở bên cạnh cô ấy, nhưng anh hoàn toàn không hiểu cô ấy một chút nào cả. Gần nhau trong gang tấc mà như trời và biển, hai người có phải cùng một loại người không? Người A Thố thích là tôi, sẽ không bao giờ có chuyện là người khác. Hãy cho tôi một cơ hội, và cũng cho chính anh một cơ hội đi.
Từ đầu tới cuối Thiệu Vĩ đều không nói chuyện, mới đầu còn nhìn anh một cái, sau đó thì không nhìn anh nữa, thật lâu sau mới nói, Trần Tử Gia, hồi còn học đại học tôi đã từng nghe nói về anh, thật không ngờ sẽ gặp anh dưới tình huống như vậy. Không phải tôi thua anh, mà là tôi thua cô ấy.
“Nhớ tới mấy năm nay đều là anh ta ở bên cạnh A Thố, tớ không có cách nào không ghen cả. Lúc tớ tới tìm anh ta, không cẩn thận nhìn thấy ảnh chụp trên bàn anh ta, là ảnh chụp chung của anh ta với A Thố, còn được đóng trong khung,” Trần Tử Gia thay đổi giọng điệu, lại mở miệng nói, “Lúc ấy tớ biết A Thố đang ở trường tiểu học Hy Vọng, nên mới muốn đi gặp Thiệu Vĩ một lần, tớ muốn nghe từ chính miệng anh ta. Nhưng lúc nhìn thấy anh ta rồi, tớ đã có chút sợ hãi.”
Mặc dù Tô Trí không thể đoán được Trần Tử Gia đã nói gì với Thiệu Vĩ, nhưng anh ta có thể tưởng tượng ra được thần thái của anh, phong độ nhẹ nhàng nho nhã lễ độ, ngôn ngữ thỏa đáng không bị thất lễ, tràn đầy tự tin mỉm cười, dung mạo khí chất đè ép đối phương, không chừa lại cho đối phương một chút hy vọng nào cả. Bất kể là ai, sẽ vĩnh viễn không hy vọng gặp phải một đối thủ như Trần Tử Gia.
Tuy lần đó bọn họ chỉ ở nước Pháp hai ngày, nhưng một người là em gái anh ta, một người là bạn thân nhiều năm của anh ta, Tô Trí là người hiểu rõ, và cũng thấy được rõ ràng, lúc đưa tiễn anh ta đã nói với Trần Tử Gia: “Giang Vi Chỉ có ảnh hưởng quá lớn với con bé, cuối cùng con bé vẫn không thể bỏ xuống được.”
Trần Tử Gia nghiêng đầu khẽ cười, anh nhìn Tô Thố đang nói tạm biệt với Ứng Thần ở bên kia, dịu dàng ẩn chứa trong ánh mắt, thoải mái cười tươi: “Cũng đã đợi ngần ấy năm rồi, tớ sẽ không ngại đợi thêm một hai ngày nữa đâu.”
Tô Trí đã kết hôn, con cũng có rồi, suy nghĩ cũng nhiều hơn, im lặng một lát rồi hỏi: “Có lẽ cậu không ngại, nhưng chẳng nhẽ cha mẹ cậu cũng không ngại chắc? Sao họ có thể để cậu chờ lâu như thế được? Có phải hơn một năm nay, ngày nào cậu cũng bị giục không?”
“Cũng không đến mức đấy, tớ sẽ thuyết phục họ, tớ hiểu rõ cha mẹ tớ, họ sẽ thích A Thố thôi,” Trần Tử Gia lắc đầu, “Thật ra, vấn đề trước nay đều không phải ở họ.”
Tô Trí im lặng coi như chấp nhận. Thật sự mà nói, thất bại lớn nhất của anh chính là gặp được Tô Thố sau Giang Vi Chỉ, dù có tiếc nuối cơ nào đi nữa, thì đây cũng là sự thật không thể chối bỏ.
Cuối cùng thì, cái người ở những năm tháng cao trung đó vẫn không thể xóa nhòa được. Tám chín năm sau nhớ lại, đều mang đến cho người ta cảm giác không thể nào giải thích được: Cái tên treo ở bên miệng nhưng nhất thời không thể nhớ ra, những chi tiết mơ hồ dần trở nên mơ hồ, mà những chỉ tiết ấn tượng lại càng khắc sâu vào trong tâm trí.
Cũng may chúng ta đều biết, cuộc đời sẽ không bao giờ bị giới hạn ở một chỗ mãi —— đây cũng là động lực để chúng ta chờ đợi.
Thời gian gấp rút nên bọn họ cũng không nói được gì nhiều, có điều Tô Trí đã nhận được đáp án từ nụ cười của Trần Tử Gia. Thế nhưng chỉ sau một buổi tối, khi Tô Thố lại đối mặt với Trần Tử Gia, bất kể là ánh mắt hay cử chỉ đều có chút mất tự nhiên, giống như một đứa trẻ vậy, cố gắng giả vờ bình tĩnh làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mỗi một chi tiết nhỏ trên cơ thể đều bán đứng bọn họ. Lúc nhìn Trần Tử Gia, cô thường thất thần; cô vô thức vặn ngón tay khi đứng gần anh; nụ cười vẫn điềm tĩnh như trước, nhưng trước khi nói một câu gì đó đều dừng lại một chút, như thể sợ sẽ buột miệng nói ra những từ nhạy cảm vậy. Tô Trí chưa bao giờ nhìn thấy trạng thái mất tự nhiên này của cô. Mặc dù phải nhiều năm sau, anh ta mới biết được chuyện xảy ra tối hôm đó, nhưng lúc đó anh ta cũng đã đoán được đại khái, dù sao thì tối hôm trước, anh ta đã nhìn thấy Trần Tử Gia cẩn thận rời khỏi phòng cô, rồi từ bên ngoài đóng cửa lại.
Mà anh ta cũng không có nhiều thời gian để nghĩ xem giữa Trần Tử Gia và Tô Thố đã xảy ra chuyện gì, rắc rối giữa anh ta và Ứng Thần cũng đủ để anh ta không còn hơi đâu mà đi bận tâm tới chuyện của người khác. Trên thực tế, kể từ đó trở đi, anh ta không còn hỏi đến chuyện của hai người họ nữa, cho đến trước ngày cưới.
Lúc đầu cứ tưởng sau khi có con thì sẽ tốt hơn, lại không ngờ rằng ngay cả việc sinh con cũng là thủ đoạn của Ứng Thần, rõ ràng đã biết, nhưng lại không có cách nào từ chối yêu cầu của cô ấy, hầu như lần nào cũng là cô ấy có lý, còn bản thân khi đối mặt với những nghi ngờ và tra hỏi thì không có cách nào né tránh, Tô Trí không thể không đồng ý ở lại nước ngoài; dựa theo quy luật trước đây, mỗi lần cô ấy tiến thêm một bước, anh ta lại theo thói quen lùi một bước, rồi khi thời cơ đến, anh ta không muốn thoái nhượng nữa. Lời nói của Tô Thố đã tác động rất lớn đến anh ta. Trong bất cứ chuyện gì, Tô Thố chưa từng cho anh ta lời khuyên, nhưng lần này lại nói với một giọng điệu chắc chắn “Em nghĩ, anh nên trở về.”
Lời này như thuốc an thần của anh ta vậy. Thời điểm anh ta thu dọn hành lý, Ứng Thần đứng dựa vào cửa, không nói một lời nhìn anh ta; Tô Trí ngồi dậy đi qua ôm Tô Tư Duyệt, nhìn hai mẹ con, mở miệng nhưng lại không nói được lời nào. Sở dĩ những gì muốn nói cũng đã nói hết rồi, lời nên nói cũng đã nói ít nhất một trăm lần. Bây giờ có cãi vã cũng vô ích.
Ứng Thần cũng không định tranh cãi nữa, cuối cùng cô ấy chỉ nói một câu: “Cuối cùng anh cũng đã hạ quyết tâm rồi. Anh muốn về thì cứ về đi. Em sẽ không ngăn anh nữa. Anh trở về sẽ có rất nhiều chuyện phải làm, cho nên Tư Duyệt sẽ ở lại với em.”
“Khi nào thì anh quay về?”
“Không biết.”
Sau đó cuộc nói chuyện kết thúc.
Sau khi về nước được một thời gian, lúc Tô Trí đang ăn trưa thì gặp Trần Tử Gia. Hai người đều bận rộn, nói cũng chưa được mấy câu, khi nhắc tới Tô Thố, đôi mắt Trần Tử Gia sáng lên thấy rõ; một lúc sau anh ta lại gặp được Tô Thố, lúc này mới nhận ra là cô với Trần Tử Gia đi cùng nhau.
Trần Tử Gia giơ tay ra ôm cô vào lòng, cô cười nhẹ nhìn anh, không nhìn ra một tí bài xích nào; lúc anh mang theo vẻ “Lẽ đương nhiên” lại gần hôn lên thái dương cô, Tô Thố cũng thản nhiên đón nhận, giống như chuyện thân mật như vậy sớm đã thành thói quen.
Tô Trí bình tĩnh nhìn bọn họ, chờ bọn họ tự mình giải thích. Quả nhiên, bữa cơm ăn ăn được một nửa, Trần Tử Gia nói bọn họ đang có ý định kết hôn.
Nhiều năm trước, Tô Trí đã từng nghĩ việc nếu Tô Thố kết hôn, anh ta sẽ trịnh trọng giao em gái mình cho người đàn ông như thế nào, sau đó sẽ nói với người đàn ông kia bằng giọng điệu uy nghiêm của trưởng bối, nếu đã kết hôn, thì phải có nhiệm; nếu đối xử không tốt với em gái tôi, anh sẽ biết tay.
Ở trong tưởng tượng của Tô Trí, khi cảnh tượng này diễn ra, nhất định không khí sẽ trang trọng lắm, người đàn ông kia sẽ gật đầu lia lịa trước sự hiên ngang lẫm liệt của anh ta; thế nhưng khi nó thật sự xảy ra, lại không như những gì anh ta tưởng tượng, hoàn toàn sụp đổ.
Trưa ngày thứ hai anh ta đặc biệt đến viện nghiên cứu Vật lý một chuyến, Tô Thố mặc bộ đồng phục màu trắng đang đi xuống lầu cùng đồng nghiệp, vừa nói vừa cười, vô cùng vui vẻ. Dáng cô vốn cao, trông cô lại càng nổi bật hơn trong bộ đồng phục. Tô Trí liếc vừa liếc mắt đã nhận ra cô, rồi đi về phía cô.
Mấy người nghiên cứu sinh tiến sĩ cười trêu: “Tiểu Tô, hôm nay không phải vị kia nhà cô à.”
Tô Thố kéo tay Tô Trí, cười khanh khách giới thiệu: “Đây là anh trai tôi, Tô Trí.”
Còn lại mấy người đối diện, cười ha ha: “Nhà cô ai cũng đẹp, đúng là gien tốt.”
Sau khi chào hỏi xong, Tô Trí kéo Tô Thố tới hoa viên, nghiêm mặt hỏi: “Nếu đã kết hôn, thì phải có trách nhiệm. Trần Tử Gia đối xử với em như thế nào, trong lòng em còn rõ ràng hơn anh. Chuyện của Giang Vi Chỉ, thật sự đã buông được rồi? A Thố, anh rất lo cho em, chuyện kết hôn không thể miễn cưỡng được, nếu không, cuối cùng bị thương cũng chỉ có hai đứa thôi.”
Tô Thố lẳng lặng ngồi bên cạnh bồn hoa, ánh mắt Tô Trí dán chặt trên mặt cô. Anh ta phát hiện biểu tình trên mặt cô thay đổi mấy lần, sau đó lâm vào trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: “Anh à, anh sẽ không biết em đã phải mất bao nhiêu năm để hiểu rằng, Vi Chỉ đã rời đi rồi và cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại được nữa. Em chờ cậu ấy lâu như vậy, cứ đợi hết năm này qua năm khác, em đã thay cậu ấy thực hiện ước mơ, nhưng cậu ấy vẫn không quay về.”
Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Tô Thố kể về Giang Vi Chỉ với anh ta, Tô Trí biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào, kinh ngạc sợ hãi, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, tập trung tinh thần lắng nghe.
“Em rất ít khi mơ thấy Vi Chỉ, đôi khi mơ thấy cậu ấy, thì dáng vẻ vẫn như lần cuối cùng mà em nhìn thấy. Khi đó, cậu ấy nghiêm túc nói với em, A Thố, bọn mình đã nói là thi vào cùng trường đại học rồi, cậu không được nuốt lời đâu đấy; cậu cũng đồng ý làm bạn gái tớ rồi, cũng không được nuốt lời, tớ biết tớ sai rồi, nhưng tớ không cho phép cậu thích người khác đâu. Đây chính là câu cuối cùng Vi Chỉ nói với em.”
Tô Thố thì thào nói: “Thế nhưng, cuối cùng thì em vẫn rung động trước người khác. Em đã tự nói với chính mình hàng ngàn hàng vạn lần, là mày không thể thích Trần Tử Gia được, mau tỉnh táo lại đi, cho tới nay, Tử Gia vẫn đối xử với em tốt như vậy, chuyện gì cũng lo lắng suy nghĩ cho em, không cần em phải nói đã đưa tay ra, để em bắt lấy…… Em rất sợ anh ấy, em sợ anh ấy, sợ đến mức không dám gặp anh ấy. Nhưng cứ trốn tránh như vậy cũng không có ích gì cả. Đã thích rồi, thì còn có thể làm sao chứ? Sau này em mới cẩn thận suy nghĩ lại, em đã xin lỗi Giang Vi Chỉ, nhưng lại không thể xin lỗi Trần Tử Gia.”
Tô Trí thở dài: “Em có thể buông được là tốt rồi.”
“Vâng,” Tô Thố khôi phục tinh thần, bắt đầu nói đùa, “Với điều kiện của anh ấy, nếu đã muốn em, thì em còn có thể nói gì được nữa chứ?”
“A Thố, em thật sự không biết mình xuất sắc cỡ nào ư?” Tô Trí nhìn cô, “Mọi người cũng không phải mù, nhiều người thích em như vậy, sao có thể không có lý do cho được? Hôm qua anh gọi điện cho cha, ông ấy có nhắc lại chuyện hồi nhỏ chúng ta được ông thầy kia đoán mệnh ấy, lời ông ta nói, đúng là chuẩn thật đấy.”
Tô Thố đột nhiên phản ứng chậm chạp, cô ngẩn người, rồi miễn cưỡng cười, chậm rãi nói: “Nhưng mà em đã mất đi qua nhiều rồi. Cái giá phải trả quá cao, anh à…… Nhưng em không có sự lựa chọn nào khác cả. Cha mẹ đã từng nói với em, tồn tại là để chinh phục cuộc sống. Kể từ đó, em vẫn tự nói với bản thân rằng, phải sống cho thật tốt, phải sống một cách nghiêm túc.”
Không đành lòng hỏi tiếp nữa, Tô Trí chợt nhớ tới sự kiện buồn cười kia, buồn cười nói: “Cũng không tồi, mặc dù Trần Tử Gia lớn hơn anh, nhưng mà giờ cũng đã gọi anh là anh rồi.”
“Anh ấy gọi anh là anh á?” Tô Thố nghi ngờ nói.
“Chuyện này cũng không phải do cậu ấy. Quan hệ ở ngay đó, ai bảo cậu ta cứ nhất quyết phải cưới em chứ?” Tô Trí cũng tự nói thầm trong lòng, nếu em đã chịu lấy chồng, thì tâm bệnh của anh cũng được chữa khỏi rồi. Có một cô em gái như vậy, tính ra cũng là chuyện tốt đấy chứ.
Sau đó Ứng Thần cũng trở về, một thời gian dài sau khi về nước, cô ấy cũng chưa cho anh ta sắc mặt tốt, ngày nào cũng bận rộn bên ngoài, cứ như là bản thân mình kết hôn vậy, nhiệt tình thu xếp hôn lễ. Lúc cùng nhau ăn cơm cũng không nóng không lạnh, đối với người khác thì thao thao bất tuyệt, còn đối với anh ta thì tích chữ như vàng. Tô Trí ăn nói khép nép cầu xin cô ấy, nhưng bị cô ấy ngó lơ.
Hai nhà cách nhau cũng không xa, nên Tô Trí và Ứng Thần thường xuyên đến chơi. Lúc trước khi Trần Tử Gia còn sống một mình Tô Trí cũng đã đến một lần, căn nhà được trang hoàng theo tiêu chuẩn tối tân, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy quạnh quẽ cô đơn, lúc bước đi cũng có thể nghe được tiếng bước chân, khó trách khi đó Trần Tử Gia rất ít ở lại nơi này, trong vòng một tuần thì có ít nhất năm ngày là về nhà cha mẹ. Bây giờ nơi này đã trông giống một ngôi nhà hơn rồi. Cách bài trí căn nhà vẫn như trước kia, nhưng tổng thể lại trông rất khác, giống như bầu không khí đã trở nên ngọt ngào hơn. Phòng khách và phòng ngủ đều treo ảnh cưới khổ lớn, trông hai người trong ảnh cứ như là nhân vật trong truyện cổ tích vậy.
Đến tận ngày bọn họ kết hôn, Tô Trí và Ứng Thần vẫn duy trì trạng thái như vậy, lúc ở trước mặt cha mẹ thì giả vờ như không có chuyện gì, cười cười nói nói, đến khi ở riêng thì không nói với nhau câu nào.
May mắn thay, rốt cuộc thời cơ xoay chuyển cũng xuất hiện. Tô Trí vẫn biết em gái mình là một người đẹp hiếm có, nhưng đến khi nhìn thấy Tô Thố mặc váy cưới chậm rãi bước ra, anh ta vẫn bị chấn động.
Ứng Thần thì cảm khái cực kỳ, quên mất cả việc mình còn đang chiến tranh lạnh, chủ động bắt chuyện với anh ta: “Khó trách. Trần Tử Gia đi đâu để tìm được một Tô Thố như vậy chứ?”
Cơ hội khó có được, Tô Trí cười tủm tỉm thò lại gần: “Anh cũng không thể tìm lại được một người như em đâu. Mấy tháng nay không có em bên cạnh, anh thật sự sắp hỏng rồi đây này.”
Ứng Thần lườm anh ta, cuối cùng không nhịn được nữa phải bật cười.
Khách khứa tới rất đông, Tô Trí bận mặt tối mũi, vừa đón tiếp người này xong thì người khác lại tới. Phần lớn các vị khách ở đây anh ta đều không quen, nhưng vẫn lịch sự hàn huyên một hồi. Hứa Nhất Hạo và Lý Văn Vi cũng tới, hai người chỉ ở lại tiệc cưới một lúc rồi rời đi, Tô Trí cũng chỉ kịp nói mấy câu với bọn họ.
Ứng Thần giữ lại không được, tiếc hận nói: “Sao đi gấp như vậy chứ? Em cứ tưởng sau nhiều năm như vậy đã phai nhạt rồi, ai ngờ Hứa Nhất Hạo vẫn chưa bỏ xuống được.”
“Tình cảm đã quá sâu đậm, muốn thu hồi lại cũng không dễ đâu,” Tô Trí nhớ tới trước kia, “Thực ra thì, anh cũng không hy vọng cậu ta làm em rể anh đâu, nếu như vậy, A Thố sẽ không bao giờ thoát khỏi cái bóng của quá khứ được đâu.”
Ứng Thần gật đầu: “Cậu ta với Giang Vi Chỉ thật sự giống nhau quá.”
Tô Trí đột nhiên trở nên nghiêm túc, sau đó lại thở dài: “Không chỉ giống ngoại hình thôi đâu.”
Ứng Thần không nghe hiểu: “Là sao?”
“Nghỉ hè hai năm trước anh có về nước một chuyến, em còn nhớ không? Lúc đó em không về cùng với anh.”
Sau khi về nhà, Tô Trí và bạn học nghe ngóng được trường học mà cha mẹ Giang Vi Chỉ giảng dạy, là một trường đại học trọng điểm của thành phố; sau đó anh ta đã nhờ một số bạn bè cao trung đang học nghiên cứu sinh ở trường đại học đó giúp đỡ, cuối cùng cũng hỏi thăm được chỗ ở của bọn họ. Chỗ ở ngay trong trường học. Khi đó, anh ta chỉ định đứng từ xa nhìn cha mẹ cậu ta một cái, xem bọn họ có sống tốt không, chứ tuyệt đối không đoán được chuyện xảy ra tiếp theo.
Hóa ra cha của Giang Vi Chỉ vừa mới qua đời một tháng trước vì căn bệnh ung thư. Mẹ Giang cho rằng anh ta là sinh viên cũ của chồng, nên khách khí tiếp đãi anh ta. Bởi vì nói dối, cho nên Tô Trí ngồi trong phòng khách mà như ngồi trên đống lửa, đứng trên đống than, rồi vô tình thấy trên bàn trà có một quyển album đang mở ra. Lúc anh ta tới thì mẹ Giang đang xem quyển album kia.
Thấy anh ta nhìn quyển album, thì mẹ Giang cười nói, bây giờ cô vẫn luôn nhớ tới mấy chuyện trước kia, con trai cô ra đi rồi, giờ chồng cũng đi nốt, vậy nên cô cũng chỉ có thể xem album để giết thời gian thôi.
Tô Trí rầu rĩ, nói: Cô à, xin hãy nén bi thương.
Mẹ Giang cầm quyển album lên, lật xem một lần nữa. Bà ấy rất có hảo cảm với cậu thanh niên đẹp trai này, nên cũng không kiêng dè anh ta là người ngoài, hoặc có lẽ vì cô đơn quá lâu rồi, muốn tìm một người để nói chuyện, vì thế ngón tay nhẹ nhàng lướt qua quyển album, chậm rãi, mang theo hồi ức giới thiệu, bức ảnh này chụp lúc thầy cậu còn trẻ, còn đây là con trai cô, tên là Giang Vi Chỉ ——
Lật từng trang album, qua những bức ảnh có thể thấy được là một gia đình hạnh phúc; ánh mắt Tô Trí dừng lại trên một người trong bức ảnh, bởi vì quá kinh ngạc nên anh ta ngắt lời mẹ Giang, xen mồm vào hỏi, cô à, người này là cô ạ?
Mẹ Giang nhìn kỹ bức ảnh, sau một lúc lâu mới nói: Đây là hồi còn trẻ, lúc đó nhóm bọn cô là những giáo viên trẻ, được nhà nước cử tới đại học Duke [1]nửa năm.
[1] Đại học Duke: Là một viện đại học nghiên cứu tư thục tại Durham, tiểu bang Bắc Carolina, Hoa Kỳ. Thành lập từ năm 1938.Tô Trí gật đầu, chỉ vào một người khác trong bức ảnh, nói, mặc dù lúc đó vẫn còn trẻ, nhưng những người trên bức ảnh này đều đã có sự nghiệp thành công, hình như bây giờ ông ấy đang là hiệu trưởng của Hoa Đại đấy ạ.
Mẹ Giang ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới nói, đúng vậy. Sao cháu biết ông ấy thế?
Tô Trí cắn răng một cái, quyết tâm nói ra: Cháu quen con trai của hiệu trưởng Hứa ạ.
Im lặng một lúc, mẹ Giang lại đánh giá anh ta một lần nữa, Tô Trí bị bà ấy nhìn mà sợ hết hồn, còn tưởng mình bị lòi đuôi rồi thì nghe bà ấy hỏi: Đứa bé kia tên là Hứa Nhất Hạo à, bây giờ nó thế nào rồi?
Tô Trí dùng dăm ba câu nói qua về tình hình của Hứa Nhất Hạo, sau đó ma xui quỷ khiến chỉ vào ảnh chụp của Giang Vi Chỉ nói, trông bọn họ giống nhau lắm, cứ như là hai anh em ấy ạ.
Sắc mặt mẹ Giang chợt thay đổi, hô hấp dồn dập; Tô Trí lập tức biết mình đã nói sai rồi, anh ta xấu hổ ba chân bốn cẳng muốn cứu vớt tình hình, cô à, cháu không có ý này, chỉ là cháu cảm thấy ngoại hình hơi giống nhau mà thôi, thế giới này lớn như vậy, người với người giống nhau cũng không có gì là lạ cả.
Sau một lúc lâu, sắc mặt mẹ Giang hòa hoãn một chút, bà bình tĩnh nói, trông cháu cũng rất giống với một người cô quen, nhưng đó là một cô bé.
Nói chuyện thêm một lúc nữa thì Tô Trí vội vàng rời đi. Nói đến đây thì cũng đã để lộ ra chuyện xưa rồi, không khó tưởng tượng ra chuyện của năm đó, anh ta cũng không muốn đào sâu, kịp thời thu lại suy nghĩ.
Đến giờ anh ta vẫn chưa nói cho Tô Thố biết chuyện này. Dù sao cũng là chuyện của đời trước rồi, anh ta, Tô Thố, Hứa Nhất Hạo, cùng với Giang Vi Chỉ đều không có liên quan gì cả.
Từng trận vỗ tay cắt đứt mạch suy nghĩ của anh ta.
Tô Trí nắm tay Ứng Thần, đi về nơi có tiếng vỗ tay dữ dội nhất. Trần Tử Gia và Tô Thố dưới ánh nhìn chăm chứ của mọi người, cầm tay nhau bước ra; bước chân của hai người đều nhau tăm tắp, mặc dù bước đi không nhanh, nhưng mỗi bước đều rất vững vàng, bình tĩnh. Tô Trí nhớ lại lúc mình kết hôn thì bất giác cười, anh ta và Ứng Thần cũng từng nện bước như vậy để xuất hiện trước mặt mọi người —— lúc đó anh ta đã biết rằng, bọn họ sẽ cùng nhau đi như vậy cho đến hết cuộc đời.
[ Hoàn ]