Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam

Chương 1

Sáng sớm, rừng sâu lộ thiên, núi xanh bao bọc bản làng, nhà sàn dựng vắt ngang sườn núi, những mái hiên bằng tre nứa lấp ló, trong không gian yên tĩnh thỉnh thoảng vang lên tiếng sáo trúc khiến đám chim dáo dác tìm tổ.

Doãn Tang bị đánh thức bởi tiếng nhạc. Đã hơn một tháng nay, từ bình minh đến hoàng hôn, tiếng nhạc luôn vang lên một cách có quy luật.

Bên bếp, bà ngoại đang nấu trà, hoa gạo chín lăn tăn trong nồi, hương thơm tràn ngập căn phòng. Doãn Tang ngồi xổm bên cạnh, xới nửa chén cơm hoa gạo, chờ trà sôi.

“Mễ Lạc (Miêu ngữ, ý gọi bà nội), cùng cháu về Bắc Kinh đi, chúng ta đi thăm lăng của chủ tịch Mao.”

Những ngày ở quê, cô thường nhắc đến chuyện này, câu trả lời của bà nội vẫn luôn như cũ: “Xa quá, bà đi không được”.

Doãn Tang: “Không cần đi đường mệt mỏi, đi máy bay rất nhanh sẽ tới mà.”

Ấm trà mở ra, Doãn Đường rót hai thìa rưới lên chén cơm hoa gạo, mùi thơm của hoa gạo quyện với mùi trà xộc vào mũi, Doãn Tang hít hà rồi nheo mắt cười. Trà do bà cô làm là thơm nhất.

Bà cười rồi đi vào nhà chính: “Chỉ cần con sống hạnh phúc là được rồi. Con đã kết hôn lâu như vậy, có dịp thì đưa chồng con về thăm quê đi."

Cửa bếp đóng lại, Doãn Tang vẫn không trả lời, lặng lẽ ăn, sau đó lên nhà chính. Bà ngoại vừa thấy liền vẫy tay với cô.

Doãn Tang nhặt đai bụng lên, nói: “Mễ Lạc, con đã lớn rồi, tự mình đeo được mà.”

Bà đưa cho cô một chiếc váy xếp ly rồi nói: “Con lấy chồng ở thành phố lớn, xa quá, Mễ Lạc không đến được, lần này bà sẽ bù lại."

Ở Miêu gia có tục lệ là khi cháu gái lấy chồng, bà nội phải giúp cô dâu mặc từng món đồ lên người.

Bà quỳ xuống buộc ống quần cho Doãn Tang, khi đứng dậy có chút loạng choạng. Bà mỉm cười choàng tay mặc chiếc áo khoác thêu cầu kỳ, buộc quanh eo cho cô, đeo cho Doãn Tang một chiếc khuyên tai và vòng cổ, sau cùng là cài chiếc đội đầu có hình con chim phượng nhỏ.

Bà hài lòng nhìn Doãn Tang: "Đi nhanh đi, hội trường đang náo nhiệt, A Tang nhà bà là đẹp nhất."

Mọi người đang thu âm một bài hát, Doãn Tang có thể nghe thấy tiếng cười nói xen lẫn tiếng sáo trúc vang vọng.

Lúc đầu, khi người hướng dẫn muốn thành lập dự án ca khúc cổ Miêu tộc, Doãn Tang đã phản đối.

Chủ đề của lễ hội năm nay là "Di sản văn hóa phi vật thể của các dân tộc thiểu số". Vì mối quan hệ của Doãn Tang nên Miêu tộc đã được chọn.

Miêu tộc có rất nhiều di sản văn hóa phi vật thể, chẳng hạn như Tết cổ truyền của người Miêu, tiếng dân tộc Miêu, kỹ thuật xây dựng nhà sàn, hoặc các sản phẩm thêu đặc sắc. Chỉ có người lớn tuổi hoặc các vu sư mới thuộc những bài hát cổ của người Miêu, nói cách khác, loại hình nghệ thuật này đang chết dần chết mòn.

Người trong ban tổ chức muốn phổ biến những bài hát này trên internet, qua đó duy trì một trong những nét văn hoá đặc sắc của người Miêu này. Tuy nhiên, lý do Doãn Tang phản đối là vì dù có thuê một bậc thầy phối âm thì những bài hát cổ thực sự cũng không thể được thu âm trong phòng thu chuyên nghiệp, trong khi sử dụng những nhạc cụ điện tử thì sẽ bóp méo cái hồn của loại hình âm nhạc này.

Văn vật không giữ được sự tinh tuý còn tệ hơn việc bị đánh cắp mất.

Người hướng dẫn cuối cùng đã giao toàn quyền cho cô thực hiện dự án này, vậy nên Doãn Tang về làng triệu tập các sư phụ, học hơn nửa tháng và bắt đầu ghi hình từ hôm nay.

Hát cổ nhạc có rất nhiều điều cấm kỵ, chỉ được hát vào những dịp quan trọng như cúng tổ tiên, họp mặt, hay lễ hội dân gian.

Hội trường Lô Sênh Bình rất sôi động, khó khăn lắm Doãn Tang mới vượt qua được đám đông.

Ánh đèn flash lóe lên, Doãn Tang vội vàng che mắt lại.

Đầu Thịnh Nhạc thò ra từ phía sau camera: “Em quả thật là người Miêu.”

Doãn Tang đáp: “Ừ.”

Nói xong, cô bước vào trong, vạt váy cọ vào quần Thịnh Nhạc, mang theo một mùi thơm dịu nhẹ.

Thịnh Nhạc nhìn bóng lưng cô, váy cạp cao khiến cô trở nên duyên dáng, chiếc chuông bạc rung lên sống động.

Thịnh Nhạc vốn tưởng rằng cô chỉ lạnh lùng với anh ta, nhưng sau này anh ta phát hiện ra cô đối xử với mọi người như nhau, ngay cả đối với người thầy của mình, cô cũng rất tôn trọng nhưng lại không đủ nhiệt tình.

Doãn Tang muốn tham gia phần hát lần này, thêm một giọng trẻ sẽ tăng sức hấp dẫn của các ca khúc cổ đối với giới trẻ. Cô rất giỏi Miêu ngữ, không có gì ngạc nhiên khi cô nắm bắt chính xác lời bài hát. Giọng hát khác hoàn toàn với giọng trầm thường ngày của cô, trong trẻo và vang, rất hợp với những bài hát cổ.

Hóa ra cô gái Miêu tộc bẩm sinh đã giỏi ca hát và nhảy múa là sự thật.

Cô đứng giữa một ông lão và một vu sư, vừa hát vừa bước đi theo nhịp điệu, váy xòe đóng mở, con phượng bay khẽ đung đưa, nụ cười nhẹ nhàng dưới chiếc vương miện tua rua, làm lộ ra sự dịu dàng và mềm mại hiếm có.

Thịnh Nhạc nhanh tay quay và chụp thêm nhiều hình ảnh.

Có hơn 10.000 dòng lời bài hát cổ, phải mất nhiều ngày đêm để hát hết. Nhóm dự án đã thu âm phần đầu tiên mang tên "Trời đất được tạo thành," quá trình diễn ra suôn sẻ, cả nhóm cùng dân làng đi đến hội trường và dùng bữa.

Người Miêu rất nhiệt tình, sau bữa ăn, mọi người vui vẻ ca hát rồi chia tay nhau.

Rượu có vị ngọt nhưng đủ làm mọi người chếnh choáng, vì vậy sau khi lên xe, mọi người đều ngủ, chỉ mình Doãn Tang còn thức, giữa đường xuống xe hút một điếu thuốc.

Xe đã gần đến thành phố, trời càng lúc càng tối, không khí oi bức. Doãn Tang đứng cạnh tài xế, châm một điếu rồi quay mặt nhìn ra đường.

Tài xế nói: “Tôi không biết cô Doãn cũng hút thuốc đấy.”

Doãn Tang nói: “Ừ.”

Điếu thuốc đã hết, cô liếc nhìn đầu lọc dính son môi, vứt nó đi, day tắt tàn thuốc rồi quay người lên xe.

Tài xế cảm thấy có chút kỳ lạ, muốn tìm chuyện gì đó để nói, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của cô thì đành phải bỏ cuộc.

Khi đến khách sạn, Doãn Tang phát hiện điện thoại của mình hết pin, cắm sạc xong cô liền đi tắm. Vừa ra khỏi phòng, cô đã nghe thấy điện thoại rung lên dữ dội, cô cau mày, chậm rãi bước tới lấy điện thoại.

Nhìn thấy người gọi, Doãn Tang nhướng mày.

Mỗi năm, số điện thoại của Thẩm Phong chỉ hiển thị trong mắt cô vài lần.

"Xin chào..." Cô nhấc máy.

Đầu bên kia không nói gì, cô không kiên nhẫn, bật loa ngoài rồi đặt xuống bàn, đi vào phòng tắm lấy khăn lau khô tóc.

"Tại sao không trả lời?"

"Hả? Anh đang hỏi gì thế?"

Thẩm Phong dừng một chút, nói: "Vị trí hiện tại của em."

Doãn Tang: "Quảng Tây."

Thẩm Phong: “Anh biết, nhưng cụ thể là ở đâu?”

Cô nhướng mày và hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Thẩm Phong nói: “Ông nói ngày mai em về Bắc Kinh, nhờ anh tới đón em.”

Anh đã trở về Trung Quốc rồi?

Giọng điệu của Doãn Tang vẫn bình tĩnh: “Không sao, em đã đặt vé máy bay rồi.”

Đầu bên kia im lặng trong vài giây.

Doãn Tang không nghe gì thì nói: “Vậy em cúp máy trước.”

Chưa kịp nói xong thì Thẩm Phong đã cúp máy trước cô.

Doãn Tang nhìn giao diện kết thúc cuộc gọi rồi nhún vai.

Lúc này có người gõ cửa, Doãn Tang bình tĩnh hỏi: "Ai đó?"

"Thịnh Nhạc."

Cô đi tới mở cửa.

Doãn Tang chưa bao giờ là người sôi nổi.

Từ quan điểm ngoại hình, Doãn Tang rất ngầu và thời trang. Từ quan điểm khí chất, cô rất thời trang và ngầu. Nói chung là hoàn toàn trái ngược với chuyên ngành văn học dân gian mà cô đang nghiên cứu. Trong mắt người ngoài, nếu đã yêu thích văn hoá dân gian thì hoặc là người rất nhạt nhẽo, hoặc là người vô cùng nhiệt huyết.

Doãn Tang không giống cả hai loại này.

Cô là một người phụ nữ lạnh lùng từ trong ra ngoài.

Thịnh Nhạc bưng hai bát bún ốc, nói: “Có muốn ăn khuya không? Tôi thèm món này lâu rồi, nghe nói Bắc Kinh nấu không đúng vị truyền thống."

Hôm nay đi đường bảy tám tiếng, Doãn Tang quả thực có chút đói bụng, liền nghiêng người nói: "Vào đi."

Thịnh Nhạc đang định đóng cửa lại thì Doãn Tang quay lại nói: "Đừng đóng, để mùi bay bớt ra cho đỡ ngộp."

Thịnh Nhạc sửng sốt nửa giây rồi gật đầu. Anh ta nói rất nhiều, Doãn Tang hầu như chỉ đáp lấy lệ.

Thịnh Nhạc ăn xong rời đi, Doãn Tang nói cám ơn, Thịnh Nhạc dừng bước, quay người lại nói: “Gió sông thổi mạnh, nhớ đóng cửa sổ trước khi ngủ.”

Doãn Tang gật đầu.

Sau khi tiễn người đi, cô vào đánh răng, sau đó phát hiện cửa vẫn mở, cô dùng chân đóng lại rồi quay người đi vào trong.

Tiếng “tách” như mong đợi đã không đến. Cô nhìn lại.

Người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, mặc áo sơ mi và quần dài, trên tay khoác áo vest. Anh dùng một tay giữ cửa, nhìn thẳng vào mắt cô.

Một người đàn ông quen thuộc nhưng xa lạ, một ánh mắt xa lạ nhưng quen thuộc.

“Sao anh lại ở đây?”

Thẩm Phong chậm rãi đi vào trong, tháo cà vạt, ném áo khoác lên giường, nói: “Vậy ai mới nên ở đây?”

Sau khi đóng cửa, cảm thấy mùi bún ốc vẫn chưa tan, Doãn Tang lại đi mở cửa, quay lại thì thấy Thẩm Phong đang ngồi trên ghế sofa, nhếch môi cười với cô.

Thẩm Phong nói: “Mở cửa như thế này không sợ bọn biến thái xông vào?”

Doãn Tang nhẹ nhàng nói: "Không phải anh đang ở đây sao?"

Nói xong, cô nhận ra trong lời nói của mình có sự mơ hồ, động tác mở cửa của cô dường như là để đề phòng anh, nhưng cô không có ý định giải thích nên cũng mặc kệ.

Thẩm Phong nhìn hộp thuốc lá trên bàn, ngước mắt lên: “Em học hút thuốc từ khi nào thế?”

“Hút từ lâu rồi.”

Bắt đầu từ khi nào?

Thẩm Phong nói: “Đừng nghiện.”

Doãn Tang liếc nhìn anh: "Không có, chỉ thỉnh thoảng hút thôi."

Đúng là cô không nghiện thuốc lá. Khi trở về thành phố, cô thỉnh thoảng hút thuốc để giảm căng thẳng.

Anh vẫn mặc lễ phục, hiển nhiên còn chưa tắm, nhưng lại không mang theo hành lý gì, Doãn Tang hỏi: “Anh ở đâu?"

Vừa nói, cô vừa cầm điếu thuốc lên châm lửa, cô dựa vào tường nhìn anh qua làn khói, rít một hơi dài. Thẩm Phong nhìn cô khéo léo châm thuốc rồi nhả khói, không khỏi cau mày.

Không thể phủ nhận vẻ ngoài của cô rất quyến rũ. Cô đang mặc một chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, những đường gợn sóng mơ hồ hiện rõ ở đường viền cổ. Mái tóc ướt được vén sang một bên, đôi mắt hờ hững không biểu lộ cảm xúc.

Anh dường như ngửi thấy mùi thơm trên ngực cô.

Thẩm Phong: “Ở đây.”

Cô gật đầu: “Nếu anh không ghét mùi thức ăn”

Thẩm Phong nói: “Có cái thích và cái không thích, coi là vậy được không?”

Doãn Tang giật mình. Thẩm Phong tối nay có gì đó khác lạ, ăn miếng trả miếng, trong lời nói tựa hồ có chút tức giận, trong thời gian ngắn cô đoán không ra nguyên nhân, cũng thật sự không muốn đoán.

Thở ra một hơi khói dài, cô nói: “Tùy anh.”

Lời còn chưa kịp nói xong, anh di chuyển nhanh như gió, móc lấy eo cô, siết chặt.

"Bỏ đi." Giọng điệu trầm thấp.

Gần đến mức hơi thở phả vào mũi, mang theo mùi thuốc lá. Doãn Tang ngẩng đầu cười nói: “Chỉ có quan lại mới được phép đốt lửa?”

Khi cười, mắt cô cong lên, dưới ánh đèn, nhãn cầu rất sáng, Thẩm Phong nheo mắt hỏi: “Tại sao phụ nữ như em lại học hút thuốc?”

Anh hỏi, nhưng chưa kịp nghe câu trả lời thì môi đã áp xuống.

Sự kiên nhẫn của Thẩm Phong rõ ràng đã cạn kiệt.

Chuyến đi Hongkong đón cô vô cùng không suôn sẻ. Khi đến Quảng Tây, anh vẫn không thể gọi điện thoại được cho cô, người trợ lý cũng không tìm thấy hồ sơ nhận phòng khách sạn của cô, đến cuối cùng, khi cô nhấc máy thì lại tỏ thái độ không muốn nói chuyện với anh.

Thẩm Phong chưa kịp cúp máy thì có tin nhắn đến - Vợ anh đang nhận phòng khách sạn Radisson, phòng 8109.

Đúng như dự đoán, chỉ có một khách sạn năm sao như vậy ở thị trấn nhỏ này. Đối với một người như cô, cô không còn lựa chọn nào khác.

Bây giờ anh thể hiện tất cả sự thiếu kiên nhẫn của mình qua nụ hôn vội vã.

Lần cuối cùng họ hôn nhau là cách đây nửa năm. Doãn Tang có chút mất tập trung, nghĩ rằng kỹ năng hôn của anh vẫn rất dễ làm cô bị mê hoặc. Không biết nửa năm vừa qua anh có thêm bao nhiêu bạn tình rồi?

Anh cắn nhẹ vào môi cô, sau đó dựa vào cổ cô, tham lam hít vào, hơi thở của anh dần trở nên hỗn loạn, mùi hương cơ thể cô luôn khiến người ta dễ dàng mất kiểm soát. Không biết có phải chỉ có anh mới nghĩ như vậy không?

Giống như chất độc, hoặc nó chính là chất độc.

Doãn Tang đắc ý nói: “Bây giờ anh đang "muốn" à?”

Thẩm Phong dừng lại, đẩy cô ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xảo quyệt đó nửa giây, khẽ khịt mũi, xoay người nhặt chiếc áo khoác trên giường quàng qua vai, bước tới cửa rồi quay lại: “Trả lại vé đi, ngày mai anh đưa em về."

Trước khi cô kịp trả lời, anh đã biến mất trước cửa.

Doãn Tang thu dọn lại chiếc áo choàng tắm hơi lộn xộn rồi bước ra ban công hóng gió.

Thẩm Phong hôm nay thật sự rất thú vị.

Bà nội nói, đem cháu rể về cho bà gặp mặt, nhưng nếu là Thẩm Phong, xem chừng không có cách nào.

Sáng sớm, thành phố đã yên tĩnh lại, từ phòng khách sạn có thể nhìn thấy toàn cảnh. Sông Liễu Giang uốn khúc như một hành lang trăm dặm, gió sông nhẹ nhàng thổi tung mái tóc ướt của cô.

Doãn Tang lại cảm thấy muốn hút thuốc, đây là lần thứ ba trong ngày hôm nay, điều này thực sự rất hiếm.

Cô kiềm chế bản thân, cầm điện thoại lên, lướt qua hàng trăm tin nhắn, trả lời một vài tin quan trọng, sau đó vào trang cá nhân, đăng một dòng tin:

- Khi còn trẻ, đừng nên gặp một người quá ưu tú - 
Bình Luận (0)
Comment