Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam

Chương 20

"Ông chủ Thẩm hoà nhập nhanh thật." Một Đạt Phối nói.

Ở bên cạnh, người của hãng phim cũng có chút xấu hổ, trong đoàn này ai cũng thấy vẻ mặt Thẩm Phong rất vui vẻ, tinh ý sẽ nhận ra, anh chưa hề có thái độ như vậy trước Lữ Lạc. Hơn nữa, tửu lượng của Thẩm Phong rất tốt, một vài chén rượu như vậy chắc chắn không thể làm anh mất lý trí.

Lộ Đào vội vàng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng: "À, chúng tôi chỉ lo cho ông chủ Thẩm thôi, mọi người cứ tiếp tục đi."

Một Đạt Phối trợn mắt: "Mấy người là khách quý, chúng tôi nào dám vô lễ." Vừa nói xong liền bị bí thư giật giật tay áo.

Lữ Lạc bắt đầu cảm thấy ngượng. Cô ta biết Thẩm Phong chưa say, nhưng lại sợ anh bị dụ lên "phòng tân hôn" khi đang mơ màng. Nếu bây giờ Thẩm Phong có thể cảm nhận được sự quan tâm của cô ta thì dù đắc tội với những người này cũng rất đáng giá.

Thẩm Phong nhìn Lữ Lạc chằm chằm, rồi nhìn sang Lộ Đào, nói: “Anh Lộ, vừa rồi cô Lữ nhờ tôi đeo giúp vương miện, nhưng đó là hành động giữa tình nhân ở Miêu tộc, mà tôi thì không phải, nhập gia thì phải tuỳ tục đúng không."

Nói xong, anh mỉm cười bưng chén lên: “Nghe nói người Miêu không thiếu rượu, có thể cho tôi thêm một chén không, coi như là tôi tạ tội với Sơn Thần vì thái độ bất kính vừa rồi."

Đạt Phối cũng là người tinh ý nên nhanh chóng đổ đầy chén, Thẩm Phong nhìn quanh rồi nói: "Tôi đã hứa sẽ đưa cô ấy đi, thiếu nữ người Miêu của tôi chạy đi đâu mất rồi?"

Không khí lại trở nên sôi động, mọi người nhìn trái nhìn phải tìm kiếm Doãn Tang.

Đầu ngón tay của Lữ Lạc lạnh buốt vì bị rượu văng vào. Bên cạnh, Lộ Đào đang kéo mạnh tay cô ta, động tác rất cẩn thận vì anh ta biết cô ta đang vô cùng xấu hổ.

Về phần Thẩm Phong, chỉ bằng vài lời lịch sự đã làm không khí dịu hẳn đi.

Anh quả thực là một quý ông lịch lãm, không trách móc nhưng mỗi lời nói đều khiến cô ta cảm thấy khó chịu. Việc đội vương miện là việc giữa tình nhân với nhau, vì vậy anh không muốn đội giúp cô ta. Lữ Lạc hiểu thâm ý của Thẩm Phong. Ánh mắt anh trong veo nhưng không hề nhìn vào mặt cô ta, ngay cả những lời lẽ ra phải nói với cô ta cũng đều hướng mắt về phía Lộ Đào.

Lữ Lạc quay người đẩy đám đông ra, bước chân còn nhanh hơn lúc đến.

Doãn Tang đứng ngoài đám đông, cảm thấy hơi đồng cảm với Lữ Lạc nhưng cô không có ý định nhảy vào đám hỗn loạn này. Theo những gì cô biết về Thẩm Phong thì số rượu kia đúng là không đáng kể gì với anh.

Cô nhặt túi bánh nếp dưới chân lên, định sẽ mang về nhà, nhân tiện đổi xà cạp khác vì cái kia đã bị Thẩm Phong giẫm bẩn.

Vừa định quay người đi thì cô nghe tiếng ồn từ đám đông, Doãn Tang quay lại nhìn, Thẩm Phong đang tiến về phía cô, bước chân anh bắt đầu loạng choạng, trước khi cô kịp phản ứng, anh đang gục đầu trên vai cô.

Đạt Phối tiến lên nói bằng tiếng Miêu: "A Tang, chồng cô uống rượu giỏi thật đấy!."

Người Miêu không tùy tiện gọi người xa lạ là "chồng," chuyện này chứng tỏ người trong làng đã chấp nhận việc Doãn Tang đã kết hôn, mà chồng cô chính là anh chàng đẹp trai này.

Có người nói: “A Tang, mau đưa chồng cô đi nghỉ ngơi rồi quay lại tham gia lễ hội."

"Nhờ thêm hai thanh niên khiêng giúp cô."

"Chăm sóc cậu ấy cẩn thận nhé."

"Thú vị thật, rượu hôm nay giống như ruợu tân hôn của hai người."

Doãn Tang: "..."

Mấy người đỡ Thẩm Phong đến nhà Doãn Tang. Cô là người cuối cùng vào nhà, bà nội bước ra nhìn cô, đưa mắt nghi hoặc khi thấy mọi người đưa một thanh niên vào phòng của cháu gái.

Doãn Tang nhớ tới lời mô tả của bà nội về Lữ Lạc - Đạt Phối của Thẩm Phong, trong đầu rối rắm, quyết định giao việc này cho Thẩm Phong, để tự anh giải quyết tốt rắc rối do mình gây ra.

Doãn Tang nói: “Cháu lên xem thử.”

Cô đi lên lầu, không nói gì nữa, bà nội nói vọng lên: "Tang Tang, nhờ người khác lên xem cậu ta đi."

"Không có gì đâu ạ."

Bà nội gần như ghé vào lan can: “Con cũng đã kết hôn rồi, Tang Tang.”

“Đừng lo Mễ Lạc, con biết mà.” Doãn Tang đáp.

Bà nội cô có quy tắc đạo đức rất nghiêm khắc, không muốn cháu gái mình phạm phải sai lầm gì.

Thẩm Phong nằm trên giường, quần áo nhăn nheo, dáng người cao lớn, chân anh còn đang đong đưa dưới đất. Doãn Tang đi tới vỗ nhẹ vào mặt anh, sốt ruột kéo mạnh cà vạt, sau đó kéo mạnh cổ áo sơ mi của anh.

“Anh đang giả vờ say à?” Cô quay người, cởi chiếc mũ bạc nặng nề và những phụ kiện xuống, sau đó tiếp tục cởi váy thổ cẩm.

“Vợ ơi...” Giọng Thẩm Phong rất nhỏ, lè nhè khác hẳn lần trước.

Thực sự say rượu à?

Cô đến gần hơn, thấy vẻ mặt anh vẫn như thường nhưng hơi thở nóng hổi. Doãn Tang nhướng mày, nhéo nhéo mặt anh, đáng tiếc cơ mặt anh rất cứng, không nhéo ra được miếng thịt nào.

Thẩm Phong không bao giờ để cô véo mặt mình khi họ thân mật. Thỉnh thoảng khi cô ôm mặt anh, anh sẽ cau mày, dù không nói gì nhưng chỉ lập tức quay đi. Anh cũng không thích xoa bóp, mặc dù bàn tay cô rất khéo, mỗi lần gặp đều giúp ông cụ thư giãn bằng các phương pháp xoa bóp huỵệt vị, nhưng anh tuyệt đối không thích việc này.

Có vẻ như Thẩm Phong rất giữ gìn gương mặt mình.

“Thẩm Phong?” Cô lại vỗ nhẹ vào anh.

"Vợ..."

"..."

Anh không mở mắt nhưng miệng vẫn lẩm bẩm.

Cô mím môi, ngồi xuống mép giường, ôm trán anh, ấn ngón giữa và ngón đeo nhẫn lên điểm giữa lông mày, xoa nhẹ, sau đó di chuyển ngón tay dọc theo huyệt toản trúc.

Thẩm Phong cau mày, Doãn Tang không cử động nữa, sau đó cô lại nhấc đầu anh lên, giữ lấy gáy anh, ấn vào một huyệt sau gáy.

Cũng không nhớ cuốn sách nào từng nói, đại khái đàn ông mà nhìn từ sau ót đẹp thì gương mặt nhất định rất đẹp. Thẩm Phong là người như vậy.

Dưới bàn tay cô là lớp tóc ngắn ram ráp, Doãn Tang còn đang xoa bóp thì chợt dừng tay lại. Sau ót anh có một chỗ phình ra trên vỏ não, dài khoảng nửa ngón tay, cô muốn nâng đầu anh nhìn cho rõ nhưng anh quá nặng, lại đang say dựa vào cô, Doãn Tang không thể thấy rõ.

"..."

Thẩm Phong bị chấn thương sau đầu khi nào?

Màn đêm đen tối xẹt qua tâm trí cô, những ngón tay cô khẽ co giật.

Có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Cô cúi đầu xuống thì thấy tóc Thẩm Phong dày đến mức gần như không nhìn thấy được da đầu. Anh vẫn nằm im không cử động, Doãn Tang mỏi lưng, nhích sát vào tường, một tay vẫn thuần thục ấn huyệt vị trên đầu anh.

Cô dậy quá sớm, bây giờ đang dựa vào anh nên cảm thấy buồn ngủ. Động tác của tay cô dần trở nên nhẹ nhàng hơn, ngón tay cô đặt trên vai anh.

Thẩm Phong nằm đó một lúc, nghe nhịp tim cô đều đều bên tai, hơi thở dần ổn định, anh nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống.

Rượu nếp có vị ngọt nhưng nồng độ không thấp. Thẩm Phong xoa xoa gáy rồi nằm xuống bên cạnh cô.

***

Lữ Lạc và Lộ Đào nhìn nhau. Khi ký hợp đồng, tất cả quản lý cấp cao đều giữ thái độ kiêng dè với cô ta, ai tinh mắt đều nhận ra Lữ Lạc là người có tiếng nói quyết định trong mọi chuyện.

Lộ Đào lúc này hiển nhiên đang buồn bực, anh ta im lặng, khoanh tay đi vòng quanh đình làng.

Lữ Lạc nói: “Anh có lời gì thì nói đi, đừng loanh quanh như vậy.”

Tống Vũ Phỉ cũng thường nói về anh ta như vậy. Lộ Đào kích động đến mức bắt đầu cao giọng: “Cô nghĩ xem tôi nên nói gì, ít nhất trước mặt Thẩm Phong cô phải giữ hình tượng một chút, anh ta dù sao cũng chỉ chơi đùa, cô không cần phải làm mất mặt như vậy."

Lữ Lạc nổi tiếng trong ngành vì tính tình và cách cư xử hòa nhã, nhưng hôm nay cô ta quả thật mất hết hình tượng.

“Đi xin lỗi cô gái mời rượu kia đi, về phần giám đốc Thẩm..."

"Đối với đàn anh, tôi đã có chủ ý của mình, nhưng đối với cô gái kia thì không cần."

"Nếu quyết định quay phim ở đây, sau này cô sẽ phải thường xuyên đến thăm, cô không nên..."

Cô ta ngắt lời anh ta, “không cần thiết.” Nói xong cô ta liền rời đi, Lộ Đào xoa trán, tính kiêu ngạo này sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt.

Lữ Lạc đến Lô Sênh Bình, cô ta nhìn thấy các cô gái đang sắp xếp phục trang, đoàn quay phim cũng đang chọn vị trí để lắp đặt thiết bị, cô ta lơ đãng nhìn xung quanh nhưng không thấy Thẩm Phong, hỏi thăm thì được biết anh đang nghỉ ngơi tại nhà Y Muội. Sau một hồi suy nghĩ, cô ta quyết định đi xem thử.

Y Muội thấy cô ta tới thì có chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn đưa cô ta lên lầu, do dự một lát, Lữ Lạc nhẹ nhàng gõ cửa.

"Đàn anh, anh tỉnh chưa?"

Doãn Tang nghe thấy tiếng gọi thì tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy bàn tay Thẩm Phong đè trên ngực mình, mà cô thì đang gối đầu lên hõm vai anh. Doãn Tang nhẹ nhàng nhấc tay anh lên, định lăn ra ngoài thì bị một cánh tay kéo lại.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô tưởng đó là bà nội. Đang định trả lời thì lại nghe được tiếng phổ thông.

Lại thêm vài tiếng gõ cửa.

Doãn Tang mím môi không nói, hất tay Thẩm Phong rồi đứng dậy.

Nhà gỗ cách âm không tốt, Lữ Lạc bên ngoài chắc là nghe thấy tiếng động, lại gọi: "Đàn anh?"

Doãn Tang cảm thấy khó chịu khi nghe danh xưng này, cô im lặng đứng dậy mặc quần áo.

"Đàn anh, em biết anh tỉnh rồi. Thực sự xin lỗi về chuyện xảy ra lúc sáng, là do em thiếu suy nghĩ, nhưng do em lo lắng cho sức khoẻ của anh nên đã hơi vội vàng..."

Vẫn không có tiếng trả lời, nhưng bên trong vang lên tiếng động, Lữ Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: "Cảnh quay sắp bắt đầu rồi, đàn anh xuống đó với em được không?"

Doãn Tang xỏ giày, đá vào Thẩm Phong đang ngủ say, vừa định bước tới mở cửa thì nghe thấy tiếng bà nội: “Để tôi giúp cô gọi.”

Bà nội hẳn là lo lắng nên cũng muốn giúp Lữ Lạc.

Doãn Tang không còn kiên nhẫn nữa, ngồi xuống cạnh giường lắc lắc cánh tay Thẩm Phong, không thấy có phản ứng gì liền cúi đầu cắn anh một cái, khung giường chợt kêu cọt kẹt, Doãn Tang ngã ngửa ra trên giường, phát ra tiếng kêu nho nhỏ.

Bên ngoài phòng không có một tiếng động nào nữa, Thẩm Phong nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cô thì choáng váng mở mắt ra, đầu nặng trĩu, anh vội xoa đầu cô.

"Có đau không?"

Doãn Tang: "..."

“Mở cửa đi.” Cô cắn tai anh, “Đạt Phối của anh đang tìm anh kìa.”

Cô nhấc chân đá anh lần nữa.

Thẩm Phong phớt lờ câu sau, xuống giường mở cửa.

Lữ Lạc đứng như trời trồng, nhìn thẳng vào Thẩm Phong, khác với sáng sớm nay, giờ nhìn anh rất lộn xộn, cà vạt lệch, áo hơi nhăn nheo, ánh mắt chưa tỉnh táo nhìn ra ngoài cửa, vừa thấy bà nội thì đầu óc tỉnh táo hẳn.

Anh quay vào phòng và nói: "Em đã mặc quần áo xong chưa?"

Lữ Lạc: "Hai người..."

Thẩm Phong xắn tay áo lên hỏi: “Cô đến đây làm gì?”

Cô đang làm gì ở đây?

Cô xuất hiện ở đây với tư cách gì?

Việc chúng tôi làm có liên quan gì đến cô?

Đôi khi Lữ Lạc đặc biệt ghét bản thân vì sự nhạy cảm quá mức, mí mắt cô ta vô thức run lên, sau cánh cửa có tiếng xào xạc, ánh mắt cô ta nhìn vào mặt Thẩm Phong, sửng sốt hai giây, sau đó quay người lao xuống nhà, đôi giày cao gót không quá cao nhưng vẫn khiến cô ta bị trật khớp.

Bà nội đang giữ cửa phòng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Phong, bên trong, Doãn Tang đang mặc quần áo, sau đó thò đầu ra nhìn.

Thẩm Phong nói: “Bà nội...”

“Tang Tang,” bà nội ngắt lời anh, phớt lờ anh như thể bà không nghe thấy, chỉ nói với Doãn Tang, “con thật là bốc đồng.”

Nói xong bà mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Phong, sau đó lại cúi đầu thở dài.

Thẩm Phong có chút ngơ ngác trước tình huống trước mắt, lúc sáng bà cụ còn ôn nhu nhìn anh, nhưng sao trong nháy mắt lại thay đổi rồi.

Doãn Tang nhướng mày, được rồi, ấn tượng của bà nội về Thẩm Phong có lẽ hoàn toàn bị huỷ hoại rồi, nhưng việc này cũng không phải lỗi của cô.

Thẩm Phong suy nghĩ một chút, có lẽ cũng đoán được sự tình, chắc bà cụ tưởng anh là một tay ăn chơi đàng điếm, vào phòng riêng của cháu gái bà làm bậy.

Ở phía sau, Doãn Tang ậm ừ nói: “Ông chủ Thẩm cũng nên đi rồi nhỉ."

Thẩm Phong cầm theo vương miện bạc của cô, nhíu mày đi xuống lầu.

***

Mặt trời luôn rực rỡ ở phương Nam, ngay cả trong mùa đông. Trên Lô Sênh Bình, tất cả đồ trang sức bằng bạc lấp lánh dưới ánh nắng, từng nhóm Đạt Phối tay cầm hoa tươi đi tới đầu làng.

“Anh biết họ đang làm gì không?” Hai người đang đi bộ xuống núi, Doãn Tang quay đầu hỏi Thẩm Phong.

Anh không trả lời, cô lại nói tiếp: “Biết mới lạ. Đây là làng bên cạnh đến nghênh chiến với làng em để giành cô dâu đấy."

Thẩm Phong nói: "À, hoa hậu của làng không cần đi sao?"

Doãn Tang không để ý đến sự tức giận khó hiểu trong giọng nói của anh, trả lời: "Cả làng đều biết em là phụ nữ đã có gia đình, sao mà đi được?"

Thẩm Phong nói: “Cũng tiếc nhỉ?”

“Ừm, lúc nhảy không được nháy mắt với các Đạt Hanh, lúc đấu mã (đua ngựa) cũng không được chọn rể, đi để làm gì?” Doãn Tang nói tiếp: “Nhưng mà, Đạt Phối của anh có lẽ sẽ buồn một thời gian đấy.”

“Đạt Phối của anh?” Thẩm Phong cẩn thận đội vương miện cho cô, thản nhiên hỏi: "Đấu mã chọn rể là cái gì?”

Doãn Tang vừa chỉnh lại vương miện vừa giải thích: “Trong trường hợp bình thường, tranh thêu tay đẹp nhất của Đạt Phối trong làng sẽ được trao cho người thắng đấu mã, anh ta có thể làm khách tại nhà Đạt Phối, nếu hai người đều vừa lòng nhau thì có thể đính ước."

"Đơn giản vậy thôi?"

“Đấu mã không chỉ thử lòng dũng cảm của con người, mà còn thử sự hiểu biết ngầm của người với ngựa. Làm sao có thể đơn giản như vậy được?”

“Miêu tộc không phải là tộc rất thân thuộc với ngựa sao?”

"Không phải ai cũng thế."

"Em nghĩ sao?"

“Cảm giác quyền lực là cảm giác tình dục nguyên thủy nhất.” Nói xong, cô quay đầu liếc nhìn Thẩm Phong, sau đó từ trên cao nhìn xuống dưới: “Ở thành phố hiếm thấy những cảm xúc như vậy.”

Trên Lô Sênh Bình, lúc này hai đội Lô Sênh của hai làng đã tách ra hai bên. Doãn Tang nói: “Người thành phố, anh đi nhanh lên, cuộc chiến bắt đầu rồi."

Vừa nói cô vừa chạy xuống núi.

"Chậm thôi, cẩn thận đấy."

Sau khi nghe được lời nhắc nhở của anh, cô thực sự chậm lại một chút.

Thẩm Phong chậm rãi chỉnh lại cà vạt, vừa bước xuống vừa bấm số của Thiệu Quân.

Thiệu Quân đánh giá tâm trạng anh, chỉ bằng câu "xin chào" đơn giản đã nhận ra anh đang vui vẻ.

"Nghe có vẻ ổn hơn hôm qua".

"Hóa ra mọi thứ đều cần phải đầu tư tâm sức."

Thiệu Quân nói: "Anh nghĩ thế nào?"

Thẩm Phong thở dài: “Đúng như anh suy đoán.”

Doãn Tang ở hai trạng thái hoàn toàn khác nhau khi ở trên núi và khi ra ngoài. Cô rất hòa hợp với các chị em trong làng, tuy không thân thiết lắm nhưng Doãn Tang không hề có vẻ mặt lạnh lùng cực độ. Chỉ cần cô nở nụ cười trên môi, mọi người không khỏi muốn đến gần cô ấy.

Nhưng ngay khi anh xuất hiện, cô bắt đầu bối rối, chuyển đổi trạng thái, đột nhiên dựng lên một bức tường, tự giam mình ở giữa không gian chật hẹp.

Những lúc như vậy, Doãn Tang dường như cảnh giác vô cùng cao, hoặc có thể nói, cô muốn đem mình đứng ở trên cao để có thể quan sát tất cả ở phía dưới. Cô thích làm người ta cảm thấy chán ghét, đối phương càng khó chịu, cô càng cảm thấy vui vẻ. Có lẽ chính Doãn Tang cũng không nhận ra hôm nay có nói nhiều hơn mọi ngày.

"Kiên nhẫn của anh vượt qua sự tưởng tượng của tôi." Hiếm hoi lắm Thiệu Quân mới dành lời khen cho một người đàn ông trưởng thành.

Thẩm Phong khẽ cười: "Là tôi nợ em ấy." 
Bình Luận (0)
Comment